Chap 6: Attached at the Hips
Hayato dụi mắt ngái ngủ khi đang lang thang trên hành lang trong một lâu đài lạ hoắc. Chẳng bao lâu sau nó nghe thấy tiếng khóc và đi theo để rồi thấy cậu bé tóc nâu trước đó, Tsuna.
Tất cả những người lớn đứng xung quanh cậu đều hoảng loạn, cố gắng làm cho cậu ngừng khóc, và điều đó làm Hayato cảm thấy có chút ganh tị. Bất cứ khi nào khóc như thế, nó cũng toàn gặp rắc rối với cha mình.
Lần duy nhất nó không gặp rắc rối là khi người phụ nữ hiền từ dạy nó chơi piano đến. Khi thấy nó khóc, cô ấy không nổi nóng; chỉ ôm chặt lấy nó và bảo với nó rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Sau vài phút ngập ngừng, Hayato thu hết can đảm và quyết định tiến về phía họ, tất cả những người lớn đều hướng mắt về nó.
Lờ đi những cái nhìn tò mò, cậu bé tóc bạc nhanh chóng tiến lại gần người tóc nâu và vụng về vòng tay ôm lấy cậu ấy. Khi Tsuna ngước lên nhìn nó, nó cười yếu ớt, không nói gì.
Vì vài lí do, nụ cười ấy làm Tsuna bình tĩnh lại, và cậu nghĩ có lẽ onii-san này cũng không đáng sợ như cậu đã nghĩ. Nhanh chóng lau đi nước mặt, Tsuna tự ép mình nở ra một nụ cười méo xệch và miệng Hayato nở rộng hơn. Buông ra, nó nghịch ngợm làm rối tung mái tóc của người kia, và khẽ hôn thân thiết kiểu gia đình lên má của cậu ấy.
Những người bảo vệ Vongola xem cảnh trước mắt với một vẻ mặt đầy ấn tượng khi thấy Tsuna từ một cậu bé sợ hãi, trở lại thành một trái bóng căng tròn đầy năng lượng như ban đầu trước lúc òa lên.
Và kể từ đó, Tsuna và Hayato không thể tách rời. Dù không nói cùng ngôn ngữ, thì chúng phần nào cũng hiểu rõ nhau một cách kì lạ, mà một khi đứa này xuất hiện thì không bao giờ vắng mặt đứa kia. Dẫn tới việc Tsuna sẽ không đi ngủ nếu như "Hayato-nii" của cậu không ở đó, và ngược lại.
Cùng lúc, điều tương tự xảy ra với Mukuro và Nagi. Sau sự cố về tóc trong ngày đầu tiên, người thuật sĩ trở nên bảo bọc cô bé duy nhất trong nhóm một cách kì lạ.
Hầu hết các ngày trong tuần đầu tiên, mọi người gần như chỉ làm việc của mình; Hayato và Tsuna khám phá tòa lâu đài và đôi lúc là khu vườn, một hoạt động mà Ryohei và/hoặc Takeshi thỉnh thoảng cũng tham gia. Kyoya phần lớn thời gian ở một mình, cậu làm gì thì ai mà biết, nhưng có khi cũng tham gia vào chuyến đi với Hayato và Tsuna nếu Ryohei và Takeshi không có ở đó. Cậu bé người Nhật không phải không thích chúng, cậu chỉ ghét đám đông; lí do duy nhất cậu chịu đựng Hayato (người cậu cũng phần nào chả ưa) là vì Tsuna không bao giờ xa cậu hơn một mét, và cậu cũng phần nào khá quý mến cậu bé tóc nâu; thực ra thì, ai cũng thế cả. Kể cả Nagi và Mukuro thỉnh thoảng cũng quyết định tạm ngừng việc chơi khăm Daemon để đi tìm hiểu những cặp khác.
Cho tới một ngày kia, khi Asari đang chán và chả có nhiều việc để làm, đột nhiên anh nảy ra ý kiến rất hay là dạy cho bọn trẻ biết một chút về ngôn ngữ của nhau.
Dù phải hứa hẹn đủ điều về phía Kyoya, nhưng anh cuối cùng cũng tập trung cả đám nhóc về thư viện.
"Chúng ta sẽ làm gì ở đây vậy, Asari-nii?" Tsuna tò mò hỏi, nghiêng đầu qua một bên tỏ ý nghi vấn. Những người bảo vệ đã (may thay) nói với những đứa trẻ Nhật là gọi họ bằng anh trai thay vì chú, vì hầu hết trong số họ đều chưa đến hai mươi.
"Anh sẽ dạy cho các em biết một chút về ngôn ngữ mà Hayato-nii của em đang nói," Asari đáp với một giọng dịu dàng, và thấy mắt của cậu bé tóc nâu sáng rỡ lên khi nghe xong.
Cậu quay sang cậu bé tóc bạc ngồi cạnh mình, bắt đầu có cử chỉ như vui lắm, và Hayato nghĩ mình có thể hiểu những gì bạn mình muốn nói.
Quay sang người đàn ông Nhật, cậu hỏi, "Chúng tôi có học ngôn ngữ của họ luôn không?"
Asari khựng lại một chút vì ấn tượng khi thấy khả năng giao tiếp của chúng với nhau như thế nào, rồi mỉm cười. "Tất nhiên rồi," anh nói. "Nhưng, không may là, điều này có nghĩ em và Mukuro sẽ phải xa nửa kia của mình một vài giờ."
"Cái gì?" Mukuro nói lớn, đứng phắt dậy. "Tại sao chứ? Nếu chúng học tiếng Ý, thì chẳng phải bọn ta có thể giúp chúng sao? Và chúng cũng giúp bọn ta học ngôn ngữ của chúng luôn à!"
"Đúng thế, nhưng mọi chuyện sẽ nhanh hơn nếu chúng ta học cùng lúc thay vì học lần lượt từng nhóm. Một khi các em đã học được những gì căn bản nhất, chúng ta sẽ trở lại và giúp nhau, được chứ? Em không thích việc mình có thể nói chuyện được với Nagi sao?"
Tsuna, người nãy giờ im lặng ngồi xem, rồi lay lay tay của Hayato và ngước nhìn nó có ý dò hỏi.
Người tóc bạc đưa tay phải lên, như để nói đây là mình, và áp với tay trái, dường như là để chỉ Tsuna, rồi tách chúng ra xa.
Tsuna, cũng hiểu ý bạn mình là gì, mở to mắt trong ngạc nhiên, nhưng cũng bằng lòng chấp nhận việc đó ngoài mong đợi. Mỉm cười với Hayato, cậu gật đầu một cái, rồi quay đi và chạy đến ngồi bên cạnh Takeshi và Kyoya, người nhếch mép khinh bỉ với Hayato.
Nhịn lại ham muốn được nhào vô tấn công cậu bạn lớn tuổi hơn, Hayato quay đi và theo Asari tới khu khác của thư viện cùng Mukuro; Knuckle, người nãy giờ im lặng, ở lại cùng với năm đứa còn lại.
Sau bảy ngày luôn có Tsuna bên cạnh, cảm giác thật kì lạ khi nhìn xung quanh và thấy Mukuro ở nơi này, và nó biết thằng nhóc đầu dứa cũng cảm nhận y như thế. Sự thật nho nhỏ này dẫn đến một kết quả kì lạ là chúng trở nên thân với nhau hơn.
Asari chú ý điều đó, và mỉm cười; chẳng có người bảo vệ nào đoán được rằng hai đứa trẻ người Ý duy nhất sẽ thân với những đứa trẻ Nhật nhút nhát nhất thay vì thân với nhau. Dù thế, theo cách nào đó, thì điều này cũng khá hợp lí.
Và trong một tiếng rưỡi tiếp theo, Asari dạy Hayato với Mukuro về cách cư xử và những điều cơ bản trong văn hóa Nhật, mấy thứ đại loại như là "xin chào" và "tạm biệt", "bạn khỏe không?" và "tôi ổn," và Hayato đề nghị học một câu đặc biệt.
Trong khi đó, điều tương tự cũng xảy ra với người bảo vệ Mặt trời và những trẻ Nhật và, không ngạc nhiên mấy, khi cả bọn quay về bên nhau, những người học được nhiều nhất là Mukuro, Hayato, Tsuna, và Nagi.
Lúc mà Asari nói câu "Quay về nào," Mukuro và Hayato chạy lon ton và lần lượt phóng đến chỗ Nagi và Tsuna đang đợi.
Khi Hayato yên vị bên cạnh Tsuna, cậu bé tóc nâu cười với nó, và nói ngay câu, "Ti voglio bene*."
Mắt Hayato mở to khi nghe những lời đó từ cậu bé; nó sướng rơn khi hiểu rằng nó rất quan trọng với bạn mình.
Ôm lấy cậu, nó nói ngọng nghịu, "Anata wo mamotte agetai*." Gần như mất cả đời để nó nhớ được câu đó, và thực sự phát âm để chúng phần nào cũng có thể hiểu được. Dù thế, khi nó nhìn thấy vẻ mặt của Tsuna, thì việc đó cũng đáng.
Cậu bé tóc nâu khẽ cười khúc khích, nói ngay một cách hào hứng, "Hai!"
_________________________
*Ti voglio bene – "Tớ yêu cậu" . Đừng hiểu lầm, nói với gia đình á.
*Anata wo mamotte agetai – Tớ muốn bảo vệ cậu.
**Mấy cái đó au tra trên mạng, tính chính xác không cao, nên bạn nào thấy sai cũng đừng blame au và càng không nên blame trans nhá.
.End chapter 6.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro