Chap 4: What happened
Sau khi Alaude đi khỏi, một sự im lặng dài, bối rối bao trùm căn phòng.
Thứ đầu tiên phá vỡ nó không phải từ bất kì người lớn nào trong phòng; thực ra, đó là tiếng réo từ bụng Tsuna.
Khi mọi người quay sang nhìn cậu bé tóc nâu, mặt nó đỏ ửng lên và Giotto mỉm cười .
"Well, cho đến khi chúng ta tìm được cách đưa mấy em về nhà, sao ta không ăn chút gì nhỉ?"
Tất cả mấy đứa trẻ Nhật (trừ Hibari) háo hức gật đầu, do nãy giờ bị bỏ đói.
Trong lúc đó, hai đứa trẻ người Ý trông khá là bối rối cho đến khi Asari dịch cho chúng hiểu. "Các em muốn ăn chút gì đó không?"
Mặt Mukuro bừng sáng và cậu nói ngay tắp tự, "Vâng! Em đói lả rồi!"
Ngay cả Gokudera cũng mỉm cười một chút, nhưng nhanh chóng thay thế bằng vẻ nhăn nhó. "Chút thức ăn cũng được; tôi vẫn còn phải tống mớ đồ ăn có độc của chị gái ra khỏi dạ dày này."
Chẳng buồn đáp lại lời đó, thay vào đó G nói, "Được rồi, nhưng trước hết, chúng ta cần phải giới thiệu một chút! Và ta còn phải xem xem ngôn ngữ của từng đứa nữa."
Gật đầu, Giotto quay sang sáu đứa trẻ đã đứng dồn lại. "Tên anh là Giotto, và đây là nơi bạn anh và anh sống. Bọn anh có tất cả bảy người, và vài trăm nhân viên. Chào mừng đến nơi này, và hi vọng các em sẽ thoải mái khi sống ở đây!" Sau đó, chuyển sang tiếng Ý, người thanh niên lặp lại tất cả những gì vừa nói. "Vậy," anh lên tiếng, chuyển lại sang tiếng Nhật, "Em nào nói tiếng Nhật thì giơ tay lên." Khi anh nói thế, ba cánh tay giơ lên, và cánh tay thứ tư là của Hibari, người vẫn, không may, bị còng nãy giờ.
Quay sang hai đứa còn lại, Giotto nói, "Hai em chỉ hiểu được tiếng Ý phải không?"
Gokudera và Mukuro gật đầu, sau một bài giới thiệu dài hơi từ tất cả những người lớn và những đứa trẻ có mặt ở đó (thậm chí còn dài hơn khi mọi việc đều phải nói hai lần, một lần tiếng Nhật và còn lại là tiếng Ý), Giotto rút ra chiếc chìa khóa còng tay của Alaude mà anh luôn mang theo, mở khóa cho Hibari, và tất cả đi xuống nhà ăn.
______________________________________________
"Vậy, em không biết tại sao mình lại có mặt ở đây à, Ryohei-kun?" Knuckle thăm hỏi, hi vọng có thể nhận được vài câu trả lời từ cậu bé.
Cậu bé tóc trắng chỉ lắc đầu và nói, "Em HẾT MÌNH đi ngủ trong phòng mình, nhưng khi thức dậy, em HẾT MÌNH thấy em ở đây!" Lúc đó, mắt cậu bé mở to, và cậu nói, "Em phải về nhà sớm, nếu không thì Kyoko sẽ lo lắng HẾT MÌNH mất!"
"Kyoko?" Knuckle tò mò hỏi.
"Em gái HẾT MÌNH của em đó!"
"Anh biết rồi..." Knuckle chậm rãi nói. "Well, Ryohei-kun, cho đến khi chúng ta tìm được chính xác lí do vì sao mà em lại ở đây, anh e là em phải ở lại chỗ này."
Ryohei trông có vẻ hơi mất tinh thần một chút, nhưng, việc đó chẳng bao giờ tồn tại lâu, khi một nụ cười rộng tới mang tai nở ra trên khuôn miệng của cậu và cậu nói, "Được thôi! Nhưng, anh cho em chút thức ăn HẾT MÌNH được không? Em HẾT MÌNH đói rồi"
Cười lớn, Knuckle nói, "Được rồi. Nhưng trước khi lấy chút gì đó để ăn, chúng ta phải đi gặp vài người bạn của anh, được chứ?" Người mục sư biết mình chắc chắn phải cho Giotto biết về "kẻ đột nhập" ngay lập tức, nhưng thật dễ dàng để biết được ý nghĩ của cậu bé, và dù anh biết rằng hoàn toàn không có chuyện cậu bé này phần nào có thể gây nguy hiểm.
"Vâng!" cậu bé nói. "Giờ, HẾT MÌNH đi thôi!" Khi nói thế, cậu ôm cánh tay của Knuckle và lôi anh ra khỏi phòng ngủ của mình.
Thoáng một nụ cười nhẹ, người mục sư dẫn cậu bé năm tuổi về hướng phòng ăn, trong khi nghe nó cứ huyên thuyên kể về cô em gái tuyệt vời của mình.
Khi mở cánh cửa phòng ăn, vừa định đi về phía nhà bếp, thì anh chợt hóa đá ngay tại cửa phòng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Giotto, G, Asari, và Daemon ngồi xung quanh bàn, nói chuyện với nhau trong khi có sáu đứa nhóc ngồi ở mấy khoảng trống giữa họ, vui vẻ xới tung món ăn được bày ra trước mặt mình.
Người đầu tiên chú ý tới anh là Asari, anh ấy mỉm cười rộng mở và nói, "Ah, có vẻ như Knuckle cũng tìm ra được bóng ma của mình này! Giờ người cuối cùng còn lại là Lampo."
Knuckle, bối rối không biết lời của người đàn ông Nhật nghĩa là gì, nhìn thêm một lượt xung quanh và chú ý thấy chúng giống y hệt từng người bảo vệ, trừ cô bé duy nhất, chắc là của Daemon, nếu như tóc của cô bé có giống ai đó.
"Thế thì, nó nói tiếng Ý hay tiếng Nhật?" G hỏi.
"Gì cơ?" Knuckle hỏi lại trong bối rối.
"Well," Giotto giải thích. "Ở đây Tsuna, Nagi, Takeshi và Kyoya nói tiếng Nhật, Hayato và Mukuro nói tiếng Ý," anh nói, chỉ về phía mấy dứa trẻ khi nói đến tên của chúng. "Còn cậu bé đó thì sao?"
"Ah, đây là Ryohei, và cậu bé nói tiếng Nhật," Knuckle nói, vẫn chưa hiểu hết tình hình bây giờ.
Giotto gật đầu, và như anh định nói gì đó thì Tsuna giật giật tay áo anh.
"Em ăn xong rồi, Giotto-san," cậu bé nói.
Giotto không thể kiềm được tiếng cười khi anh thấy khuôn mặt của cậu bé. Lấy chiếc khăn ăn, anh nhẹ nhàng lau mặt của nó, nói, "Ngon không?"
"Hai!" cậu bé vui vẻ nói.
"Ne! Em muốn ăn HẾT MÌNH!"
Sau đó, trong lúc Ryohei đang ăn, Giotto và những người kia giải thích cho Knuckle chính xác chuyện gì đang xảy ra, và, khá ngạc nhiên rằng, người mục sư tin họ.
Sau vài phút nữa, họ quyết định rằng mỗi đứa trẻ sẽ ở trong phòng người bảo vệ mà chúng có nét tương đồng. Có chút tranh cãi khi nói đến việc Nagi có nên ở với Daemon hay không, nhưng cuối cùng, những người bảo vệ kết luận rằng ngày cả Daemon cũng không có bệnh hoạn tới mức đi hành hạ một cô bé không chút phòng bị (không phải là họ không nghi ngờ, tất nhiên)
__________________________
"Dù sao thì, đây là phòng của chúng ta," Giotto nói, cúi xuống mỉm cười với Tsuna, nó đang nhìn cả căn phòng với vẻ kinh ngạc. Sau khi mọi người ăn xong, những người bảo vệ đã tách ra để dẫn những đứa nhóc tới phòng của mình.
Người tóc vàng nhìn cậu bé năm tuổi lẽn bẽn bước vào trong, tay lướt qua mấy bức tường, rồi chui vào trong chăn trên giường. Với Giotto, cậu bé trong như một chú cún lần đầu tiên thấy nhà mới của mình vậy. Kiềm lại niềm thôi thúc được ôm chầm lấy cậu bé đến ngạt thở, Giotto định mở miệng nói gì đó thì bị cắt ngang bởi một tiếng la thất thanh phát ra từ căn phòng phía bên kia; phòng của Daemon.
Mắt anh mở to, Giotto nhìn nhanh Tsuna, rồi chạy đến nơi tiếng la phát ra với Tsuna theo sau.
Khi vào được trong phòng, họ không thấy Daemon tra tấn Nagi tội nghiệp, như họ nghĩ. Thay vào đó, họ thấy cô bé tóc dứa nhìn chằm chằm chiếc gương trước mặt trong nỗi kinh hoàng.
"Nagi-chan?" Giotto bối rối hỏi. "Có chuyện gì thế?"
.End chapter 4.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro