Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Lãng quên


"Anh ơi~ Tsuna thích anh nhất luôn đó~!"

"...Anh cũng rất thích Tsuna"

Dưới tán cây anh đào đang nở rộ , cách hoa khẽ bay theo làn gió , có hai cậu bé đứng cạnh thân cây . Cậu bé với mái tóc đen , làn da trắng mịn vào cặp mắt sắc bén màu xám bạc bồng trên tay một cậu bé với thân hình nhỏ nhắn . Cậu có mái tóc màu nâu , làn da tắng hồng và đôi mắt to tròn màu caremel . Cả hai một lớn một nhỏ , người bồng , người vòng tay ôm cổ người kia .

"Anh~" - Giọng nói non nớt đầy đáng yêu , cậu nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh .

"Hm?" - Đáp lại cậu là một giọng nói lạnh lùng mà trẻ con bình thường không thể nào có . Nhưng sâu trong đôi mắt màu xám bạc kia lại là một tia ôn nhu đầy ấm áp .

"Lớn lên , Tsuna muốn làm cô dâu của anh ~" - Nói xong cậu liền hôn nhẹ vào má anh rồi cười rộ lên . Hai bên má phúng phím mềm mềm của cậu cũng ửng hồng .

Anh hơi ngây người ra rồi sau đó trên mặt thoáng chốc liền hơi ửng đỏ . Anh hôn nhẹ lại lên trán cậu rồi nhìn vào đôi mắt to tròn kia với đôi môi hơi nhếch lên đầy ý cười .

"Um...Sau này lớn lên anh nhất định sẽ lấy em làm vợ..."

"Anh hứa đấy nhé~" - Cậu vừa nói vừa đưa ngón út ra .

"Um...anh hứa..." - Xong , anh cũng đưa ngón út ra . Rồi cả hai móc ngoéo lấy tay nhau cùng thề ước .

Không lâu sau do công việc của ba nên cậu đành phải cùng gia đình dọn đi , rời khỏi Namimori này...

Vào ngày cậu lên xe dọn đi ấy , anh đã chạy theo sau chiếc xe rất lâu . Anh chạy theo đến ướt đẫm cả người . Cuối cùng anh gào lên .

"Anh..hộc..anh nhất định...hộc sẽ đợi em !!!"

Đứng nhìn chiếc xe chạy chậm dần đi . Đột nhiên cậu vươn đầu ra cửa sổ xe , đôi mắt to ngấn nước cố nhịn khóc la lên .

"Hức..anh..ơi...Em..em..hức..nhất..nhất định..sẽ trở về..!!"

Sau ngày hôm đó anh liền sốt cao suốt 3 ngày , trong lúc nửa mơ nửa tỉnh anh luôn không ngừng gọi tên cậu . Nhưng khi tỉnh lại thì...

"Kyouya ! Con tỉnh rồi..!" - 'Mẹ' anh mừng rỡ reo lên

"Thật là..mẹ đã lo cho con lắm đó...Trong lúc hôn mê con cứ gọi tên Tsuna miết..nhưng thằng bé..."

"Tsuna...? Là ai thế..?" - Anh đã hoàn toàn quên đi những ký ức về cậu...

Còn cậu , ngày nào cũng khóc nói muốn gặp anh bất chấp mọi người khuyên bảo , an ủi thế nào đi nữa . Nhưng cho đến một ngày của vài năm sau cậu đã quên đi chính mình đang khóc vì muốn gặp ai...

Hình bóng của anh / của cậu đã phai nhạt dần với đối phương .

Lời hẹn thề khi đó thoáng chốc như biến thành cách hoa anh đào ngày ấy mà bay xa đi...

To be Continue

P/s : vì mình viết bằng đth nên hơi ngắn nha ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro