Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên một cách bất đắc dĩ. Họ đã đi sang phía bên kia căn phòng rồi và hiện đang đứng trước những chiếc bàn tách biệt, nơi để thực khách ngồi xuống, trò chuyện và nghỉ ngơi giữa bữa tiệc này. Tsuna đảo mắt xung quanh xem xét liệu Reborn có đang ở gần cậu hay không, nhẹ nhõm khi không bắt gặp thấy bóng hình hắn dù cho cậu chắc chắn rằng tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi cậu, trước khi quay lại tập trung vào vấn đề trước mắt.

Hibari hiện đang là người đứng gần họ nhất, quay lưng lại với họ, nhưng bờ vai cũng như phần cơ bắp căng cứng của hắn cũng đủ để cho cậu thấy hắn sắp nổi cơn rồi.

Matsuda thì đang đứng ở giữa cậu và Takeshi, mắt không ngừng đảo qua đảo lại phía họ đầy cảnh giác, trông gã như muốn bỏ chạy khỏi nơi đây nhưng lại không dám vậy.

Takeshi đứng ngay bên cạnh Mukuro, người hiện đang ngồi tại bàn mà hắn chọn cho họ vậy, biếng nhác nghịch tóc của bản thân.

Mukuro.

Tsuna ngay lập tức phớt lờ chuyện này, thay vào đó cậu chuyển tầm mắt của mình sang Chrome ở bên cạnh . Cậu thích Chrome lắm ấy! Họ là bạn bè mà, và giả sử cậu phải xử lý chuyện này một mình, có khi cậu đã tìm đến cô ấy nhờ trợ giúp rồi. Ngay cả khi cậu có thể chết vì xấu hổ lúc nhờ vả chuyện này.

Chrome thậm chí còn thân thiện với Hibari nữa, tất nhiên là nó không có liên quan gì đến chuyện này rồi.

Và khi họ bắt gặp ánh mắt của nhau, cậu cười một cách rạng rỡ với cô ấy. Cô mỉm cười đáp lại, cũng vẫy tay chào lại Tsuna khi thấy cậu vẫy tay với cô.

Bất hạnh thay, Hibari đã tàn nhẫn đập tan cái giấc mơ hạnh phúc từ chối hiện tại của cậu. "Cậu không cần phải nỗ lực đến mức này để tìm đến cái chết đâu, Yamamoto Takeshi." Hắn lên tiếng một cách lạnh lẽo, "Tôi rất hân hạnh để giúp cậu đến với nó ngay bây giờ."

Takeshi cau mày, tỏ vẻ buồn bã và lo âu, anh đưa mắt nhìn qua Hibari xong lại tới Mukuro. "Hai người vẫn còn cãi nhau sao? Tôi cứ tưởng hai người đã đồng ý đình chiến ít nhất là đêm nay để Tsuna có thể giới thiệu người bạn mới của cậu ấy chứ?"

Mọi con mắt đổ dồn vào cậu, cụ thể thì là của Mukuro. Ánh mắt gã chăm chú vào người cậu, dù cho miệng gã vẫn tiếp tục ăn bánh như không có chuyện gì sai cả. Tsuna chỉ có thể nở một nụ cười lịch sự cứng nhắt, ngậm chặt miệng lại.

Takeshi đang làm cái quái gì vậy? Và rốt cuộc là tại sao cậu cứ phải tự hỏi bản thân mình cái câu này?

Tại sao Takeshi cứ liên tục khiêu khích Hibari như thế vậy??

Mà thật đấy à, Mukuro chứ không phải ai khác? Mà cũng đâu phải Takeshi không quen biết ai đâu, anh ta quen cả cái phòng này ấy chứ! Đây một trăm phần trăm là cố ý mà có Chúa mới biết lý do tại sao.

"Bọn tôi có à, bây giờ?" Mukuro đáp, giương mắt nhìn Hibari.

"Mà thôi, không sao đâu." Takeshi thông cảm đáp lại, anh đứng thẳng người lên và đặt tay lên vai Hibari. "Kyoya, anh thực sự không cần phải ép bản thân quá mức để ở lại đây đâu, anh biết bọn tôi sẽ không nghĩ xấu gì về anh mà. Cứ để bọn tôi lo mọi chuyện từ đây là được, ổn chứ?"

Tsuna thậm chí không cần phải nhìn khuôn mặt Hibari để có thể thấy được hắn đang trừng mắt nhìn sang hướng Takeshi đầy sát khí. Đây rồi, đây là cái lúc mà Hibari sẽ nổ tung và tàn sát hết tất cả bọn họ, thậm chí tàn sát hết cả những người còn lại trong phòng cũng bởi lý do trên.

Đây sẽ là nơi mà hắn ít nhất  cũng sẽ xử lý Takeshi trước tiên, sau đó tới Mukuro và cho gã một cái chết chậm rãi và đầy đau đớn.

Hibari di chuyển, và người Tsuna căng thẳng. Cậu bám chặt lấy cánh tay Hayato như một cách níu giữ cuộc sống thân thương của bản thân vậy.

Và Tsuna há hốc mồm khi thấy Hibari không nói một lời, ngồi xuống chỗ đối điện với Mukuro, chỗ cách xa gã nhất.

Cái gì?

Cậu đưa mắt nhìn qua nhìn lại Hibari và Mukuro, người hiện tại nghề hơn cậu trong việc che giấu sự ngạc nhiên của bản thân. Trong khi Tsuna, trên khuôn mặt chả còn lại gì ngoài vẻ chết lặng, lần nữa đưa mắt qua lại Hibari và Mukuro. Và nụ cười đắc thắng lần nữa nở trên môi Takeshi.

Tsuna rướn người lại gần Hayato hơn, mắt vẫn không rời cảnh tượng khó tin trước mặt, Hayato cũng làm y hệt, cúi người xuống. Cậu đã phải uốn lưỡi tận hai lần mới có thể thốt lên lời.

"Sao mà Takeshi giỏi khiến Hibari làm theo những gì cậu ấy muốn thế?"

"Tôi biết tôi chết liền." Là một câu trả lời đầy tính sâu sắc của Hayato về vấn đề này.

Họ nghiêng người tránh ra xa nhau, Tsuna lơ đãng gật đầu. Cũng phải. Dù sao cậu mà biết cậu cũng chết liền. Thật sự đấy, bất cứ ai cũng vậy thôi.

Cậu lần nữa đảo mắt qua lại giữa hai người Hibari và Takeshi. Cậu giương mắt nhìn vào gương mặt quá đỗi vui vẻ của Takeshi, người hiện tại đang ngồi phía đối diện với Hibari, vẫn kéo theo Matsuda ngồi cạnh anh.

Cậu để ý thấy vẻ mặt của Takeshi thậm chí còn sáng bừng hơn khi nhìn thấy Hibari. Ngay cả khi Hibari vẫn trông sát khí đầy mình, đặc biệt hướng về Takeshi.

Ồ.

Có khi nào...?

Tsuna lại chồm lên và Hayato cúi người xuống. "Có phải Takeshi...?"

"Có vẻ là như vậy." Hayato xác nhận, họ một lần nữa đứng cách ra xa.

Hừm. Thật ra mà nói thì, khi cậu nhìn lại các tương tác giữa họ trước đây cậu lại thấy nó trông khá là rõ ràng. Nhưng rồi lần nữa, chắc là nhận thức muộn có cách để luôn làm được điều đó.

Cậu nhìn thoáng qua Hayato,

Ồ.

Có phải Hayato...?

Giờ thì lần này cậu đích xác nghi ngờ rồi đấy.

"Tsuna, Hayato. Hai người còn chờ gì nữa thế?" Takeshi gọi to. "Qua đây ngồi với bọn tớ này!"

Tsuna đi trước, kéo theo Hayato theo sau, di chuyển sang hướng của Hibari. Hayato có lẽ sẽ không muốn ngồi cạnh cả Takeshi lẫn Hibari lúc này, nhưng Hibari hiện tại là lựa chọn an toàn nhất rồi. 

"Tsunayoshi, sao em không ngồi cùng ta nhỉ?" Mukuro hỏi. Cả người Tsuna khựng lại, cậu quay lưng sang phía gã. "Tất nhiên là nếu Chrome yêu dấu của ta không cảm thấy phiền rồi."

Mukuro giương mắt nhìn cậu đầy mong đợi. Và dù cho Tsuna chắc rằng Matsuda đã không còn quan tâm đến cái mối quan hệ đa ái của cậu lúc này, cậu vẫn buông tay khỏi Hayato.

"Đương nhiên rồi," Cậu mỉm cười đáp. "Nếu nó khiến anh vui."

Một sự im lặng khó xử bao trùm lấy bọn họ.

Takeshi đập tan nó bằng cách lên tiếng trước. "Mukuro, Chrome-chan, đây là Matsuda Arata, người mà muốn gặp chúng ta ấy. Matsuda, hãy gặp Mukuro Rokudo và Chrome Dokuro, họ đều là những đối tác vô cùng đáng quý đối với bọn tôi."

Một sự im lặng thậm chí còn khó xử hơn lần nữa bao trùm lấy bọn họ.

Matsuda lên tiếng, "Rất hân hạnh được gặp hai người." Gã còn không màng đến việc phải giả vờ thật sự "vui vẻ" đại loại vậy khi gặp họ nữa. Gã đứng lên. "Đáng tiếc tha—"

Takeshi dùng một lực không hề nhẹ lôi kéo gã lại chỗ ngồi của mình. "Nhanh vậy sao?". Anh vui vẻ hỏi, cứ như anh không hề bắt gã làm con tin theo ý định bất chợt vậy. Cũng không phải Tsuna có lòng tiếc thương gì cho gã. Dù sao thì cũng đáng đời lắm. "Anh ở lại thêm chút nữa đi. Anh chỉ cần phải gặp một người nữa thôi. Anh ấy sẽ tới đây trễ chút."

"Thế sao?" Tsuna không kiềm được thốt lên.

Ai cơ?

Takeshi quen biết rất nhiều người, và cho dù chỉ mới vài phút trước đây cậu còn tưởng rằng Takeshi sẽ không chọn bất cứ ai mà cậu không cảm thấy quen thuộc với họ. Và giờ cậu lại ở đây, ngồi ngay bên cạnh Mukuro.

Mà thôi, nó vẫn đúng phần nào đó. Cậu quen biết với Mukuro thật. Những giữa họ đích xác không phải là bạn thân. Quan trọng nhất là, Hibari và Mukuro chắc chắn méo phải bạn bè, nói là kẻ thù truyền kiếp thì đúng hơn đấy.

"Ừm." Takeshi phấn khởi đáp lại một cách dễ dàng, nghiêng người về phía trước để thấy Tsuna rõ hơn , như thể Takeshi không biết rằng Tsuna sẽ không tin bất cứ một lời nào thốt ra từ cái miệng ấy trong một tháng hoặc đại loại vậy.

"Ảnh bảo ảnh sẽ tới đây sớm thôi."

Cậu có giải thích cái tình huống này rõ ràng chưa đấy? Toàn bộ ấy?  Cậu hỏi qua ánh mắt mình.

Mà nếu rồi thì Takeshi làm lúc nào vậy?

Mà thôi, một câu hỏi ngớ ngẩn. Đây là Takeshi mà. Có khi Takeshi nhắn tin cho anh ta lúc đang ngồi ngay cạnh Matsuda, thậm chí có khi gọi thẳng mặt người ta luôn ấy chứ!

Không cần cậu phải lo đâu. Takeshi đáp lại bằng một nụ cười,  và Tsuna thậm chí còn lo lắng hơn ban nãy nữa.

"Kyoya, amore mio." Mukuro nói một cách thân thương. Và Tsuna thề là linh hồn cậu đã lìa khỏi xác ngay cái lúc đấy. Cậu nín thở. "Cậu sẽ doạ người bạn mới của chúng ta đi mất đấy. Tôi cũng tổn thương lắm khi thấy cậu giận tôi như vậy đấy, cậu không biết sao, cuore mio? Anima mia, vita mia?"

"Làm ơn dừng lại đi." Tsuna lên tiếng khi Hayato cười khúc khích, mắt vẫn không rời khỏi người Hibari, nỗi khiếp đảm và kinh sợ dâng lên trong lòng cậu. Cậu không muốn bỏ lỡ bất kì một khoảnh khắc để khi cậu cần phải lẩn trốn đâu.

"Cậu không tính trả lời tôi sao, teroso?" Mukuro tiếp tục, giọng nói tỏ rõ sự buồn rầu.  "Tesorino? Orsetto, zucherro? Cucciolo?"

Chúa ơi.

Hibari nhanh chóng đứng dậy, chiếc ghế của hắn đập xuống nền nhà. Hayato và Takeshi phá lên cười, và Tsuna ghét cả hai bọn họ ngay lúc đấy.

"Anh Kyoya! Chờ chút đã!" Tsuna nhanh chóng đứng lên, gọi to.

Mà chờ đã, cậu đang làm cái gì thế này? Này là lỗi Takeshi mà, anh ta đáng lẽ phải là người đứng lên xử lý để  ít nhất tránh được cái thiệt hại về tài sản thế chấp chớ!

Hibari không hề chờ cậu. Hắn đi dọc theo bàn đến chỗ Mukuro, trừng mắt nhìn sang gã, một ánh mắt hứa hẹn cái chết. Nên có lẽ là hắn sẽ không nghe được lời cậu nói.

"Anh Kyoya, làm ơn mà?" Chúa ơi, đệt, đệt, đệt, liệu hắn ta có thể dừng lại giây lát thôi có được khôn— "Anh Kyoya, anh yêu?"

Cả Hayato lẫn Takeshi đều bị sặc ngay khi nghe cậu nói — Dzừa lắm — trong khi Chrome lại thở gấp, và điệu cười của Mukuro là không thể bị nhầm lẫn và không có một chút gì gọi là hối lỗi.

Quan trọng nhất là, và cũng là cái điều duy nhất Tsuna quan tâm lúc này. Hibari dừng lại, mảy may suýt đi qua Hayato.

Nhưng sau đó hắn hướng ánh mắt muốn giết người sang phía cậu, rồi giờ sao đây?

Khốn nạn, sao cậu cứ dễ dàng mở miệng với hắn quá vậy? Anh yêu, thật đấy à?

Mà chờ chút.

Chờ chờ chờ đã — Đệt mợ, đệt mợ, chết tiệt—

Có phải hắn...?

Không, cậu không muốn nghĩ về nó bây giờ đâu, không phải lúc này, không bao giờ.

"Giờ thì anh đứng lên rồi, liệu anh có thể đem qua cho bọn em vài ly không?" Cậu nhẹ nhàng lên tiếng, vẫn biểu hiện bình thường. "Đặc biệt cho em ấy, em thực ra không lấy cho mình được ly nào khi chúng ta còn ở đó. Anh lấy thêm một vài cái bánh kem nữa được không? Mukuro khiến em ghen tị chết đi được với cái bánh của ảnh."

Hibari chậm rãi khoanh tay trước ngực, quan sát cậu, không nói một lời nào, đáng tiếc thay ánh mắt giết người ấy vẫn giữ nguyên tại chỗ. Rốt cuộc thì hắn cũng liếc sang hướng Mukuro, Tsuna ngay lập tức làm y hệt.

Mukuro bắt gặp ánh mắt ấy. Và có vẻ như cho dù vẻ mặt nào đang hiện hữu trên gương mặt cậu hiện tại, nó khiến Mukuro phải nghĩ lại về việc đổ thêm dầu vào lửa. Tốt

Hibari trừng mắt nhìn gã, sau đó lại quay lưng rời đi không nói một lời.

Chân của Tsuna gần như sắp gục rồi. Có vẻ như việc chặn miệng Mukuro đã khiến cậu được cộng điểm trong ánh mắt hắn. Ha, cảm ơn Chúa vì điều đó nhá.

Hibari có lẽ sẽ không quay lại đây, nói chi là đem theo ly rượu và bánh kem, nhưng thế ổn thôi. Thực ra thì việc hắn ta không quay lại có khi còn ổn hơn ấy chớ. Tsuna thật sự không đối phó được cả Hibari lẫn Mukuro cùng một lúc đâu, nói chi là ở gần hai người mà chỉ chực chờ nhảy vô họng nhau.

"Lẽ ra em nên nói với ta em cũng muốn ăn chút bánh kem, Tsunayoshi." Mukuro vòng tay qua eo cậu, kéo cậu ngồi lại xuống ghế, tay gã sau đó vẫn yên vị tại eo cậu. Gã xít người lại gần cậu hơn, quá đỗi gần cậu ngay cả khi trông nó không thoải mái chút nào đối với gã, tay đẩy dĩa bánh sang phía cậu. Tsuna kéo dĩa bánh về trước mặt cậu, mỉm cười đầy biết ơn bất chấp mọi chuyện xảy ra hiện tại. Mukuro dùng muỗng múc thêm một phần bánh lên, đưa lên trước miệng cậu. "Đây, nói "a" đi nào?"

Lại có thêm một người mắc nghẹn rồi. Chắc là Hayato đấy. Tsuna có thể cũng đang làm điều y hệt nếu như cậu không chết lặng.

Mukuro không thể nào lại nghiêm túc về cái vụ này được.

Nhưng gã đấy, Tsuna có thể thấy rõ điều đó trong ánh mắt gã, trong cái nụ cười hồn nhiên treo trên khoé môi như thể gã trước giờ cũng hồn nhiên, ngây thơ vô (số) tội vậy.

Cậu mở miệng định nói với gã rằng họ sẽ không làm điều đó đâu. Nhưng gã nhân cơ hội nhét chiếc muỗng đầy bánh kem vào miệng cậu trước khi cậu kịp thốt lên lời.

Gương mặt cậu nóng lên ngay lập tức, và đáng tiếc thay, không có một cái lỗ nào để cậu chui xuống và giấu đi cái sự xấu hổ này cả. Không còn cách nào khác, cậu nhai và nuốt phần bánh kem xuống họng, không cảm nhận được vị gì của chiếc bánh kem.

"Ổn chứ?" Mukuro mở miệng hỏi, trước khi đặt chiếc muỗng ban nãy nào miệng mình, ăn hết số bánh kem còn lại. Gã ngâm nga thoả mãn. "Ngon mà nhỉ?" Tsuna muốn chết lắm rồi. Thế đấy. Ai đó giết cậu ngay lúc này luôn đi. Cậu van nài đấy. "Ồ, chúng ta có gì này?". Gã dùng ngón cái lau phần khoé môi cậu, sau đó liếm nó, trong khi vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu.

Tsuna chống khuỷu tay lên bàn, giấu gương mặt cậu phía sau hai bàn tay. "Ngưng lại đi mà."

Mukuro phá lên cười.

"Ngươi—" Hayato mở miệng.

"Anh Mukuro." Chrome lên tiếng trước, giọng nói tỏ rõ vẻ không tán thành. "Xin đừng làm cậu ấy xấu hổ như vậy nữa."

"Em nói gì thế, Chrome? Tsuna yêu dấu chỉ muốn ăn chút bánh kem thôi mà, nên ta chỉ cho em ấy ăn chút thôi."

"Anh biết lý do tại sao. Xin anh đó, cho cậu ấy chút không gian đi."

"Uầy, thôi nào. Cứ như em không tận hưởng cái cảnh tượng dễ thương đó vậy."

Tsuna muốn biến mất khỏi cái mặt đất này mãi mãi.

"Anh ngưng nói vớ vẩn đi." Chrome đáp lại, nghe có vẻ ổn hơn ban nãy. "Anh đang khiến cậu ấy khó chịu đó. Anh ngồi đàng hoàng lại đi."

"Ai nói thế? Và Chrome yêu dấu ơi, má em vẫn thường ửng hồng một cách thú vị như vậy sao?"

Tsuna giật bắn người khi cậu nghe một tiếng vang lớn, cậu ngẩng đầu lên thì bắt gặp Chrome đang đứng, một tay đặt lên trên bàn. Cô ấy thật giống như đang đỏ mặt vậy, và nó không phải là do màu má tự nhiên của cô. Tuy nhiên, Tsuna không định nói ra cái điều đó đâu, không phải với cái ánh mắt cùng nụ cười trên gương mặt cô đâu.

"Đây là bài của em." Cô lên tiếng, gần như không chớp mắt. "Anh biết đó là điều tự nhiên mà."

"Tớ nữa." Tsuna thốt lên, nhanh chân đứng dậy lần nữa. "Ý tớ là, của tớ nữa. Ý tớ— Tớ cũng thích bài này, ừm..." Giọng cậu nhỏ dần trước khi đưa tay ra cho Chrome. "Cậu sẽ nhảy cùng tớ một điệu chứ?

Tsuna cười toe toét. Cả cô lẫn cậu.

"Chrome yêu dấu, em đang làm những điều tồi tệ với cảm xúc của ta đấy." Mukuro lên tiếng, thậm chí còn không buồn giả vờ buồn bã, Takeshi thích thú cười trong khi Hayato lại khịt mũi chê bai.

Cậu cùng Chrome tay trong tay bước tới sàn nhảy, không đoái hoài ngoảnh lại.

"Này, về việc đó..." Tsuna đột ngột lên tiếng.

"Ta cùng không đề cập đến chuyện đó nhé."

"Đồng ý." Cậu đáp lại ngay lập tức, vai cậu chùng xuống và cả hai người đều mỉm cười.

Hiển nhiên là chỉ tới khi cả hai người đứng trên sàn khiêu vũ cùng thì Tsuna mới ngỡ ngàng nhận ra rằng cậu không biết khiêu vũ. Cậu nhăn mặt. "Tớ rất có thể sẽ dậm phải chân cậu đó, cho tớ xin lỗi trước nhé." Cả hai người cùng nhìn xuống đôi chân cô. Cô hiện đang mang một đôi xăng-đan màu đen xinh xắn, đáng tiếc thay, nó sẽ không giúp được gì để bảo vệ được đôi chân cô khi nhỡ xảy ra chuyện. Cậu cau mày lần nữa. "Chúa ơi."

Cô thích thú cười. "Cậu sẽ ổn thôi. Đây là một bài chậm mà, hai ta thậm chí có thể khiêu vũ chậm hơn nữa." Cô tiến một bước về phía cậu, tay đặt lên phần vai cậu. Nhận thấy ám hiệu của cô, cậu đưa tay đặt lên vùng eo cô, cả hai cùng giơ bàn tay đang nắm của họ lên. "Cậu sẵn sàng rồi chứ?"

Cậu mỉm cười, gật đầu. "Ừm." Một nhịp trôi qua. "Á, phải rồi!" Cậu thốt lên, sực nhớ ra đáng lẽ bản thân nên là người dẫn nhịp mới đúng, cả hai người phá lên cười. "Tớ xin lỗi. Ta bắt đầu thôi."

Họ bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu của bài hát, dù cho có chậm hơn so với những người còn lại, nhẹ nhàng di chuyển qua lại và xung quanh góc nhỏ của họ trên sàn khiêu vũ. Họ khiêu vũ chậm hơn những gì cô dự tính nữa, nhưng cô không hối thúc cậu, cô để cậu tự tìm thấy bước chân của mình.

"Vậy thì," Cô dứt khoát mở miệng, và cậu bĩu môi hờn dỗi.

"Tớ tưởng chúng ta đồng ý không nhắc tới nó rồi?"

Cô mỉm cười. "Tớ chỉ hơi lo thôi. Để cậu phải rơi vào tình huống như thế này... Gã Matsuda đó không đi quá giới hạn chứ?"

"Ồ, không đâu, ổn mà, tớ ổn mà. Tớ cũng không để anh ta làm vậy đâu. Tớ biết là tớ trông như sẽ làm vậy, cơ mà—"

"Tớ biết." Cô nhẹ nhàng cắt lời cậu. "Nhưng thật nhẹ nhõm khi nghe được điều đó."

Tsuna không kiềm được tự hài lòng , chỉ một chút thôi. Phải rồi, những người bạn thân thiết luôn hiểu được lòng cậu. Cậu may mắn làm sao, thật sự đấy.

"Nhân tiện thì, xin lỗi vì đã lôi cậu vào chuyện này nhé. Cả cậu và anh Mukuro."

"Cậu sao? Trông như tác phẩm của Takeshi hơn với tớ đó."

Cậu phá lên cười. "À phải rồi, đó hoàn toàn là lỗi cậu ấy đó. Nhưng tớ cũng có lỗi, tớ là người nhờ cậu ấy trợ giúp mà, nên là."

"Tớ rất vui khi có thể giúp được cậu." Cô trấn an cậu. "Anh Mukuro thậm chí còn vui hơn nữa. Thực ra bọn tớ đã để ý tới cậu cái lúc cậu đứng cạnh anh Kyoya rồi." Cô đáp lại, ánh mắt đầy vui vẻ.

Họ rời xa nhau, tay vẫn nắm chặt, trước khi Tsuna kéo cô ấy lại gần mình lần nữa và xoay người cô một vòng. Cậu xị mặt. "Ừ ừ, ai cũng thấy hết, tớ hiểu rồi."

Cô hẳn rất khoan dung để nhịn cười trước mặt câu. "Anh Mukuro thực ra rất hào hứng khi thấy cậu tiến tới chỗ bọn tớ đó."

"Ồ tớ chắc là anh ta sẽ như vậy rồi." Cậu đáp, đảo mắt. "Tớ mừng là có vài người trong số chúng ta đang tận hưởng đêm nay đấy." Chrome đột nhiên xoay người cậu lại, kiễng chân lên, và cậu lắp bắp. "Chrome-chan!"

Cô cười lần này. "Bởi cậu đang làm cái bản mặt như thế đó, Tsuna-kun. Thôi mà, cậu vui lên đi, ít nhất thì trong lúc chúng ta còn đang khiêu vũ này. Cậu là người muốn nhảy điệu này với tớ đó, cậu biết chứ?"

"Đươn— Đương nhiên rồi! Nhưng cậu không cần phải..." Và tất nhiên rồi, bởi cậu cứ phải nói lên lời, cô lại xoay người cậu lần nữa.

Lần này cậu quyết định ngậm chặt miệng, dù cho cậu cảm giác như sắp muốn ngất tới nơi khi mặt cậu không ngừng đỏ lên, nhưng cuối cùng cậu vẫn được thúc lệ bởi tiếng cười của cô.

Theo lời cô, cậu cho toàn bộ mọi chuyện về Matsuda cũng những người bạn tình giả mạo vào dĩ vãng, tận hưởng điệu nhảy cùng với cô. Họ có thể đang tàn sát nhau ngay tại cái bàn mà cả cô lẫn cậu vừa rời đi, mặc kệ Hibari có quay lại hay không, nhưng nếu Hibari đặc biệt quay lại chỗ đó, cậu không muốn đoái hoài tới đâu.

Lần đầu tiên cậu thực sự vui vẻ tại cái bữa tiệc chết tiệt này, và cậu không còn muốn quan tâm điều gì khác nữa.

Điệu nhảy giữa họ kết thúc bởi một cú xoay người — của Chrome, không phải của cậu — sau đó họ lùi lại, và mỉm cười.

"Chân cậu sao rồi?" Cậu mở miệng hỏi.

"Bình an vô sự. Cậu cũng không hẳn khiêu vũ tệ nhỉ, Tsuna-kun?"

Lần này Tsuna để bản thân chìm đắm trong lời khen ngợi của cô, cậu nhe răng cười.

"Sawada!" Ai đó gọi rất to tên cậu ngay khi họ quyết định quay lại bàn.

Họ quay sang thì thấy Kyoko và Ryohei đang tiến tới chỗ họ, băng qua sàn khiêu vũ mà không đoái hoài một ai.

Kyoko chạy lên khi chỉ cách họ chừng vài mét, mở rộng tay ra. "Chrome-chan!" Cô chạy tới, ôm Chrome vào lòng. "Này, cậu xinh lắm đó."

"Cảm ơn, cậu cũng xinh lắm, Kyoko-chan." Chrome đáp, ôm lại Kyoko. "Mọi chuyện ổn chứ?"

"Ừm, xe bị trục trặc chút thôi." Họ lùi ra xa, và Kyoko quay sang phía cậu, đưa tay mình ra. "Tsuna-kun, chào cậu."

"Chào cậu." Cậu đáp lại, nắm lấy tay cô, và cô ngay lập tức siết chặt tay cậu.

"Cậu ổn chứ?" Cô mở miệng hỏi, đưa mắt nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm người nào đó, đôi mày cau lại vì lo lắng.

Cậu cau mày. "Ừm?"

"Sawada! Buổi tối hết mình tốt lành nhé!"

Tsuna chỉ có vừa đủ thời gian để xoay người trước khi Ryohei kéo cậu vào lòng. Cậu cười, ôm lại. "Buổi tối tốt lành nhé, anh Ryohei. Em nghe nói xe anh bị trục trặc. Rất vui khi anh có thể tới được đấy."

"Tất nhiên rồi! Một người đàn ông sẽ luôn hết mình sẵn sàng giúp đỡ bạn bè."

Được thôi?

Tsuna thả lỏng vòng tay, định bụng buông ra, nhưng Ryohei bất ngờ vẫn ôm chặt lấy người cậu. Anh ấy thực ra còn ôm lấy cậu chặt hơn, gần hơn, tay anh luồn qua mái tóc cậu, và tiếp tục ôm lấy cậu một cách dứt khoát không thể nào chỉ là thân thiện.

Tsuna nuốt khan, vòng tay ôm lấy Ryohei một lần nữa. Hẳn rồi. Chắc Ryohei là người cuối cùng mà Takeshi nhắc tới khi nãy.

Tsuna bắt gặp của anh khi hai người cuối cùng cũng buông nhau ra, nhưng chỉ bởi vì thế sẽ tốt hơn việc bắt gặp ánh mắt đầy thích thú của Chrome và Kyoko. Đừng hỏi tại sao, cậu đã nhìn thoáng qua họ một giây ngay trước khi lập tức quay sang hướng khác.

Ryohei đặt tay lên vai cậu, nở một nụ cười tươi rói, gần như khiến cậu chói mắt, nhưng tông giọng lại nghiêm túc. "Sawada, anh nghĩ là vào những thời điểm như thế này em nên quả quyết và dứt khoát thì mới có thể khiến họ hiểu được."

"Em đồng ý?" Cậu đáp lại, và bởi một vài lý do gì đó, nó khiến Kyoko há hốc miệng vì kinh ngạc.

Ryohei cười lớn, sau đó anh lắc người cậu ra vẻ đồng tình. "Anh biết là em hết mình sẽ như vậy mà!" Anh áp má cậu, bàn tay anh vừa mềm mại vừa ấm áp, và tiến lại gần.

Tsuna chậm hiểu, cậu nghĩ rằng anh ấy lại gần là chỉ để nói nhỏ với cậu đại loại vậy.

Anh hôn cậu.

Ngay trên đôi môi ấy.

Mọi thứ xung quanh dần im lặng và biến mất, chỉ còn lại cảm giác của đôi môi Ryohei trên môi cậu, thô ráp, nhưng lại mềm mại và dịu dàng như cách anh ấy không muốn vội vàng thúc ép cậu ngoài một nụ hôn thuần khiết này vậy.

Tsuna gần như, gần như muốn được hôn thêm nữa khi thấy Ryohei buông người khỏi cậu. Cậu cũng rụt tay lại, loạng choạng như sắp ngã. Cậu mở mắt ra, không nhớ mình đã nhắm mắt tự khi nào, nhưng thế giới vẫn tĩnh lặng, chỉ còn lại những tiếng ồn trắng xuất hiện trong tâm trí cậu, và vẫn phải xuất hiện trở lại theo cách cậu không ghi nhận một điều nào của nó.

Cậu đưa tay lên miệng, nhàn nhạt lướt đầu ngón tay lên môi. Nó đang châm chích. Cảm giác dễ chịu thật.

Một tia sáng lóe lên kéo cậu khỏi cơn mê.

Cậu đưa mắt nhìn sang hướng đó, chỉ để nhận thấy rằng Reborn hiện đang cầm máy ảnh ngay trước mặt cậu, nhe răng cười.

Tsuna giấu mặt sau đôi tay mình, chỉ vừa vặn hét lên.

Đây sẽ là một đêm dài đây.

Ghi chú của tác giả:
- Sau đó bọn họ không vờ như có một cuộc chia tay công khai cực lớn hoặc tương tự vậy. Cũng không phải cậu có làm gì để khiến điều đó xảy ra.
- Trong một khoảng thời gian tương đối ngắn, Tsuna đã hôn rất nhiều người bạn của mình, cậu không có ý định than phiền gì đâu.
- Tại một thời điểm nào đó, mối quan hệ giả mạo của họ nghiễm nhiên thành sự thật, và Tsuna không thể nói lúc nào hay tại sao điều đó lại xảy ra nữa, vẫn không phàn nàn đâu.

Đôi lời của dịch giả: Má ơi cuối cùng cũng xong rồi, fic dài xỉu huhu😭.

Permission has been granted by the kind author she is!!❤️

Source:https://archiveofourown.org/works/39961650

Give her all the kudos she deserves guys!❤️

Bài dịch đã được sự cho phép từ tác giả rùi nheee. Mong mọi người lên ủng hộ chỉ và kudos cho chị nhaa<( ̄︶ ̄)>.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro