Chương 4: Lạc.
"Enma...Kozato."
Đứa trẻ mười bốn tuổi với mái tóc đỏ tươi ngại ngùng lên tiếng, Tsunayoshi ngẩng mặt lên khỏi bàn ánh mắt nâu nhìn chăm chăm đứa trẻ đồng tuổi trước mặt.
Giống hệt người trong bức ảnh đó.
Enma nhận ra ánh nhìn đánh về phía mình, một người bạn tóc nâu.
Giống thật...
"Enma hãy ngồi bên cạnh Tsunayoshi nhé."
"Vâng."
---
Enma cùng Tsunayoshi nhìn nhau thở dài.
"Vậy...anh Cozart thế nào?"
Tsunayoshi mở lời, thật bất ngờ rằng hai đứa trẻ đã sớm quen biết nhau thông qua mạng xã hội.
"Thế còn anh Giotto?"
Enma gục mặt xuống bàn nhắm mắt nhớ lại hình ảnh gã tóc đỏ hôn lấy bức ảnh cũ, nụ cười chua chát và đôi mắt đượm buồn trước khi quyết định về nước.
Tsunayoshi lắc đầu, người anh trai tóc vàng ngu ngốc luôn từ chối bất kì lời mời nào của phụ nữ hoặc cả đàn ông bức ảnh cũ lưu giữ trong khung hình bị vỡ nát.
"Hai con người ngu ngốc..."
Ngu ngốc vì cứ đâm đầu vào bể khổ..
Ngu ngốc vì mãi chẳng nhận ra cảm xúc của mình...
---
"Mời vào-.."
Cozart đứng khựng lại, hình bóng quen thuộc đập vào mắt.
Sao cứ luôn như thế này nhỉ?
Gã tóc đỏ gác lại cái cảm xúc nhói lên nhất thời sang một bên, nở nụ cười với người trước mặt.
"Chào ngài, ngài muốn dùng đây hay mang về?"
Giotto lúng túng, bối rối nhìn gã tóc đỏ cổ họng anh đông cứng khó khăn lên tiếng.
"D-Dùng ở đây..."
Cozart gật đầu, gã xoay người rời đi.
'Soạt'
Có bàn tay níu lấy gấu áo của gã, Giotto thấp hơn gã một cái đầu mái tóc vàng loà xoà không trọng lực đôi mắt cam hoàng hôn có chút rung động.
"Cậu...không nhớ tớ sao?"
Cozart đối mặt với anh, gã tóc đỏ đưa bàn tay gạt đi những giọt nước mắt vừa trực chào nơi khoé mi của Giotto.
"Tôi xin lỗi-"
Cozart ngập ngừng, gã tách mình khỏi Giotto.
"Có vẻ như tai nạn làm tôi mất đi vài thứ-"
Giotto buông lỏng bàn tay của mình, cúi đầu xuống nền đất lạnh.
"A...không, xin lỗi."
Gã tóc đỏ cảm thấy bản thân gã đau lòng không lý do, đem khăn tay thêu hoa đỏ lau đi nước mắt của anh chàng tóc vàng.
"Nào, người đẹp như cậu không nên khóc như thế chứ?"
Giotto sững người, anh theo chân Cozart vào một góc bàn vắng và khuất cạnh lò sưởi. Trời đổ cơn mưa rào, không khí ùa đến tiếng đổ vỡ trong lòng nhưng lại ấm áp chỉ vì những cử chỉ thân thuộc mà cũng xa lạ.
"Tôi có thể đến đây thường xuyên không?"
Giotto hỏi. Anh ôm lấy cốc chocolate sữa ngọt ngào nhìn chằm chằm vào miếng bánh dâu tây đặt trên bàn, chiếc laptop mở và cuốn sách được đánh dấu.
"Tất nhiên rồi."
Gã tóc đỏ mỉm cười trước khi rời đi, bàn tay của Giotto siết chặt cái cốc hơn.
Bắt đầu lại thôi nhỉ?
---
Cozart chống tay lên thành bếp, gã lắc mái đầu đỏ tươi của mình ngăn giọt nước mắt rơi xuống.
Hình ảnh tiều tuỵ của người gã yêu cứ đập vào mắt gã, Cozart nắm chặt tay mình.
Lẽ ra cậu ấy không nên thế này...
Lẽ ra cậu ấy chỉ nên hạnh phúc bên Alaude...
Lẽ ra thứ cảm xúc gọi là tình yêu của mình không nên tồn tại...
Lẽ ra...ta chỉ nên chỉ dừng ở tình bạn.
---
Vì sao bọn họ vẫn như thế, vẫn đắm chìm vào cái cảm xúc chán nản này. Tại sao cứ đau đớn, cứ giả vờ.
Cứ cho nhau hy vọng rồi lại tự đánh lừa mình để hy vọng đó tan biến.
---
-Còn tiếp-
Lịch đăng: 1-2 chương/ngày.
Vì là dạng đoản nên mỗi chương sẽ rất ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro