Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 15

Chương 15// The Corner.

" .... quên rồi? "

Yoshi nhíu mày, vẻ cau có hiện trên khuôn mặt anh. Rõ ràng sự thật rằng đối tác sắp tới của bọn họ quên chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ, sau khi đã có ý dẫn tất cả bọn họ đến một nơi xa lạ đã khiến anh ta cảm nhận được sự không tôn trọng đến từ người đối tác này. Mặc dù ngay từ đầu, cậu ta cũng đã biểu hiện không nhiều thành ý lắm, thậm chí trực tiếp lựa chọn cách làm hiệu quả mà liều lĩnh nhất để ép bọn họ điều động toàn bộ lực lượng cho 1 vụ án thoạt nghe chừng không nghiêm trọng đến mức cần phải xuất động chừng ấy nhân lực. Chỉ có điều Yoshi luôn gạt đi mà thôi. Sâu trong tâm trí anh ta, có cái gì đó khiến anh ta cảm thấy rằng đối tác của bọn họ sẽ không làm gì có hại đến bọn họ, anh ta thậm chí vì điều này mà tin tưởng để tiếp tục đồng hành một mình với những người đối tác không rõ lập trường. Nhưng rõ ràng, thái độ của Tsuna đã nói lên tất cả.

Vì vậy, Yoshi có một cái nhìn cau có trên khuôn mặt. Mày anh ta nhíu lại, anh ta nheo mắt, cảm xúc có thể cảm nhận được trong đôi mắt tựa hổ phách đó tuyệt nhiên không phải thiện cảm. Và cái thứ không - phải - thiện - cảm đó đang hướng trực tiếp đến vị đối tác với nhất của anh ta: Một kẻ kì quái không rõ danh tính, không rõ lập trường, thân phận thật sự có thể là một phiên bản ' người nhân tạo ' được tạo nên dựa trên khuôn mẫu là chính Yoshi với tất cả những gì mà anh ta có được sau chừng ấy thời gian theo sau người này chỉ là 1 danh hiệu là số 27 cùng với cái tên không rõ thật giả mà anh ta cung cấp để thuận tiện cho việc xưng hô: Tsuna.

Bị bắt đối mặt với cái nhìn không hài lòng và thiếu thiện cảm đến từ ' người trong lòng ', kẻ quái dị không mảy may xúc động. Cậu ta nhún vai, với cái vẻ thản nhiên như bao lần Yoshi vẫn luôn chứng kiến khi đồng hành cùng, như thể hoàn toàn không nhận thức được vị trí của bản thân đang lung lay trong tâm trí của người thừa kế thứ 2, và nói: " Sơ ý sơ ý. Tôi quên mất cả Vongola và Millerfiore đều sẽ đến ' chung vui ' cho nên không chuẩn bị. Nhưng yên tâm đi, Corner có khá nhiều diện tích. Ta có thể rút thăm cho những kẻ may mắn được ngủ trên giường, còn lại nằm trên sô pha hoặc trên thảm trong phòng khách. Nếu vẫn không đủ, tôi nghĩ The Hall sẽ rất hoan nghênh tiếp đón những vị khách đến từ phương xa, đúng không, Ai-chan? "

Cậu thiếu niên tóc nâu nghiêng đầu, mắt nhìn vào cô gái tóc vàng. Người sau nhướn mày một chút, nhưng vẫn đồng ý, không tỏ ra khó chịu hay bất kì cảm xúc kịch liệt nào của một vị tiểu thư kiều quý khi phải chia sẻ không gian sống với nhiều người đàn ông lạ mặt. Được rồi, có thể là do Ai-chan là phù thủy đi. Dù sao Ai-chan tất nhiên sẽ ngủ ở nơi thoải mái nhất là trong phòng ngủ, những vị trí còn lại sẽ dành cho những vị khách. Chẳng ai lại đi chiếm đóng chỗ ngủ của một cô gái nhỏ cả, đặc là khi người ta đã có ý tốt cho mình tạm trú.

" Tùy. Ta ngủ ở trong phòng. Chỗ còn lại, mấy người các cậu tự phân chia. "

" Tôi biết Ai-chan thương tôi nhất mà. " Tsuna cười khúc khích, Ai-chan bĩu môi. " Đừng, quá ghê tởm. "

" Chao ôi, đừng buông những lời tàn nhẫn như vậy chứ! " Tsuna tỏ ra vẻ đau khổ mà ca thán, xong xem chừng biết rõ Yoshi vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cậu ta quay lại giải thích với người thiếu niên vẫn duy trì vẻ mặt cau có. 

" Vongola sẽ nghỉ ngơi tại The Corner. Millerfiore sẽ nghỉ ngơi tại The Hall. Nếu vẫn không đủ, những tòa nhà xung quanh đều có thể được sử dụng để thay thế tạm thời. "

Yoshi nhíu mày sâu hơn khi nghe được chữ 'những tòa nhà xung quanh'. Có thể là do anh ta được sống trong một tòa dinh thự từ nhỏ, bao bọc bởi thành Namimori trù phú, thế cho nên dù đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, qua những chỗ nghèo khổ nhất trong và ngoài thành, anh ta thật sự không thể tưởng tượng được làm cách nào mà một người có thể qua đêm tại những nơi ' như thế này '.

Những bức tường đổ nát được cho là khung cảnh thường thấy chốn hoang vu này. Gạch đá, vụn gỗ, nguyên vật liệu xây dựng rải rác khắp trên nền đất, đang trong quá trình phân hủy hoặc chỉ còn sót lại những mảnh vụn nho nhỏ. 

Đảo mắt chung quanh, hiếm thấy bất cứ kiến trúc nào duy trì được kết cấu quá 3 tầng, không có mái hoặc chỗ chắn, đa số phần cửa làm từ gỗ đã bị ăn mòn từ lâu, chỉ còn sót lại một số vết tích cho thấy nguyên liệu đã được dùng làm chỗ ngăn cách giữa ngoài trời và bên trong. 

Sắt thép han gỉ, gãy gộc, dựng đứng hoặc ngả nghiêng trên mặt đất cho thấy nơi này có những kiến trúc rất độc đáo, thậm chí có thể phát triển hơn cả kiến trúc của dinh thự Vongola HQ mà kiến trúc sư thành Namimori lấy làm tự hào, cho dù là đã từng, đặc biệt là đã từng. 

Thực vật nơi này phát triển khá tốt, có thể thấy đa số loài dây leo phát triển, có lẽ do điều kiện thời tiết hay chất lượng đất mà thực vật nơi này thoạt nhìn khỏe mạnh hơn thực vật mà Yoshi Sawada đã từng nhìn thấy, chăm sóc khi anh ta vẫn còn trong thành. Liệu điều này có phải bởi vì nơi này khuyết thiếu sự hiện diện của con người? Không có ảnh hưởng từ loài vật hiện đại, The Forgotten City được đặt tên dễ hiểu thật sự, ý trên mặt chứ: Nơi này thật sự là một thành phố bị lãng quên, chốn hoang tàn của kết thúc, sự đổ nát của một thời kì, vết tích của con người trong quá khứ và là vương quốc cho những loài thực vật sinh trưởng và phát triển theo cách tự nhiên nhất, nguyên thủy nhất. 

Rêu phong bao vây lấy tường nhà, bám lên từng kẽ nứt của gỗ, mục rữa, khô khốc, từ bên ngoài có thể nhìn đến phần đằng sau từ chỗ đáng ra là cửa chính vì những bức tường bao quanh hầu như đã đổ sụp, vải vụn hay thứ gì đó tương tự hoặc lẫn trong đất cát trên mặt đất theo những sợi, những vụn, hoặc buộc 1 cách tùy tiện trên những cây cột không hoàn hảo, phất phơ mỗi khi có gió qua lại. Thật đáng ngạc nhiên trước chất lượng của những tấm vải đó. Bền thật sự.

Đây chỉ là một cảnh thường thấy trong đoạn đường mà Tsuna đã dẫn Yoshi qua đi, một đoạn nhỏ của The Forgotten City. Hiển nhiên nó cũng chính là khung cảnh đại diện cho thành phố này, gương mặt tiêu biểu cho cái đáng buồn của một thời bị lãng quên.

Yoshi Sawada vừa cân nhắc trong lòng, suy tính xem liệu anh có thể làm gì để thuyết phục người trước mắt - mặc dù anh cũng chẳng muốn thừa nhận mình phải thuyết phục người trước mắt làm gì, anh hoàn toàn có thể trở về cùng tất cả mọi người, và anh tin chắc rằng điều này sẽ được đến đa số phiếu tán thành, bởi người hợp tác không rõ, và nếu như vì hợp tác mà lãng quên việc bảo vệ thành Namimori thì chắc chắn người dân sẽ không chịu để yên. Bọn họ có thể trở về theo từng tốp, không ai sẽ để ý đến số lượng, họ chỉ quan tâm đến việc liệu Namimori có vắng người bảo hộ hay không mà thôi. Vậy cho nên, ngay từ đầu, việc hợp tác với hai người này xem chừng chỉ là một trò đùa, và Yoshi cũng không nhất thiết cần thuận theo đến thế. Nhưng Yoshi vẫn thuận theo, và đây chính là thái độ mà anh ta vẫn luôn thể hiện kể từ khi phát hiện mối liên hệ của mình với kẻ thần bí này. Đó có lẽ là do tuổi dậy thì nên anh có một chút xíu sự nổi loạn, muốn được coi làm người lớn, đó cũng có thể là do anh ta cảm nhận được sự liên kết đặc biệt của mình với người khác, không phải người thân, đó có lẽ đơn giản chỉ là bởi vì anh ta tò mò.

Dù vì bất cứ lý do nào, anh ta đã ở đây, và anh ta cũng không có ý định lùi lại khi vẫn chưa đạt được bất cứ thứ gì. Lòng tự tôn của anh ta không cho phép điều đó.

" Nghỉ ngơi bên ngoài the Corner có lẽ không phải ý tốt. " Anh ta mở lời, nhìn vào kẻ thần bí trước mắt. Với một sự do dự nhất định có thể cảm nhận được qua tốc độ chậm chạp và cách anh ta uống lưỡi thành lời, anh bày tỏ ý kiến của mình, " lũ sinh vật có thể tập kích, và chúng tôi thì không rõ cách để đối phó với chúng. "

Lũ sinh vật tiềm ẩn nguy cơ, chưa rõ cách đối phó. Quả là một lý do hoàn hảo để từ chối việc ngủ ngoài The Corner hay The Hall. Hoàn toàn hợp lý khi anh ta thấy lo lắng trước an một sinh vật kì lạ có thể đe dọa đến tính mạng, và cũng dễ hiểu khi anh ta lựa chọn chỗ nghỉ ngơi cho tất cả mọi người ở trong hai nơi duy nhất có vẻ an toàn hơn là bên ngoài.

" Chắc chắn rồi, " Kẻ quái dị nhún vai, điệu cười thản nhiên treo trên mặt cậu ta đối lập với sự hòi hợt có trong đôi mắt nâu cọ ấy, thức màu khiến Yoshi liên tưởng đến những miếng bánh quy ngọt ngào mà người mẹ đáng quý của anh đã từng âu yếm làm ra cho hai anh em nhà Sawada một khoảng thời gian trước khi qua đời. Những miếng bánh quy luôn ấm áp, giòn xốp, mang theo hương thơm ngọt ngào và mùi vị tuyệt hảo không từ ngữ nào có thể diễn tả đã chiếm lấy vị trí đầu trong bảng xếp hạng món ăn ngon nhất trong lòng Yoshi từ lâu, thậm chí bởi vì sau này không còn cơ may thưởng thức đến món ngon ấy, mà lòng hoài niệm lại khiến anh càng trung thủy hơn với bảng xếp hạng này. Hiện tại đây, thứ màu nâu ấm áp của chiếc bánh vốn đem lại niềm vui của anh trong quá khứ lại xuất hiện trong đôi mắt của một kẻ xa lạ, với thái độ hờ hững và lạnh nhạt vốn không nên có trong hồi ức ấy, tất cả đều khiến anh ta sửng sốt.

Trong tâm tưởng của anh ta, có điều gì đó không đúng. Không phải như vậy. Màu nâu cọ luôn xuất hiện trong hình dạng hiện thực hóa của niềm vui, theo cái hương vị ngọt ngào, cái mùi thơm quen thuộc, luôn đồng hành trong giấc mơ của anh ta và đem đến những của giác nhẹ nhàng, mềm mại khó tìm cho những giây phút nghỉ ngơi vốn đã ít ỏi. 

Chưa một lần trong đời, kể cả sau khi không còn được cảm nhận hương vị của những miếng bánh trên đầu lưỡi, mà anh ta lại cảm thấy có thứ gì khiến anh ta rầu rĩ đến thế.  

Có lẽ là bởi vì bảng màu quen thuộc, cũng có lẽ là bởi vì chuyến đi xa bất ngờ, khiến cho những kí ức trong tuổi thơ đột nhiên trỗi dậy, như sóng cuộn dâng trào, trong một phút chốc mất cảnh giác đã xâm chiếm tâm trí cằn cõi của anh, khiến cho trái tim vốn còn cứng rắn của anh ta tạo ra một nhịp đập khó tả.

Anh ta không quá thích điều này. 

" The Corner vốn rất hiếu khách. Các anh cũng là những người từ ngoài đến, mới ghé thăm The Forgotten City lần đầu tiên, khó tránh khỏi những hoang mang như vậy. "

Yoshi nhìn chằm chằm vào người nhân bản kì quái kia, lắng nghe thật cẩn thận những gì được thoát ra từ cái miệng đầy gian xảo của tên lừa đảo, 

" Ban đầu tôi có ý định tách mọi người ra chỉ bởi vì lo sợ mọi người sẽ không quen với không gian chật hẹp, thứ mà mọi người chắc chắn sẽ không cảm thấy nếu tuân theo kế hoạch ban đầu của tôi, nhưng nếu ý mọi người đã quyết, vậy tôi cũng không nên hành động như một chủ nhà ích kỉ, phải không nào? "

Tsuna vẫn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt, cứ như thể anh ta hoàn toàn không phiền lòng trước phản ứng của 'người thương' và việc ngôi nhà của anh ta sắp phải chào đón những vị khách không mời. Cái áo choàng kì lạ vẫn cứ được khoác trên người, găng tay tím bao lấy tay anh ta, làm hiện rõ những góc cạnh xinh đẹp của một đôi tay dường như chỉ thích hợp chơi dương cầm khi anh ta giơ nó lên, trở lại bộ dáng cũ của một kẻ vô lại đáng giận.

" Tất nhiên, tôi sẽ không chịu trách nhiệm với những gì xảy ra trong the Corner trong một vài ngày sắp tới. Có lẽ, bởi vì sự hiện diện của các cậu mà nó sẽ trở nên vui sướng, và người ta trong nỗi cao hứng tột độ sẽ không quản lí một cách hoàn hảo tất cả việc cần làm, đúng không? Một điều cần lưu ý duy nhất của các bạn mà tôi nghĩ tôi cần thiết đề ra trước đó chính là: Không tùy tiện chụp ảnh quay phim trong The Corner! " 

Đoạn, anh ta vắt tay thành hình chữ X, bày tỏ một cách chân thành tha thiết, mãnh liệt cực kì về sự phản đối. Hành động ấu trĩ của trẻ con vốn đã từng làm Yoshi khinh thường nay lại được thể hiện bởi kẻ mà anh ta đề phòng, lại không kháng cự được sự tò mò muốn khám phá, khiến cho Yoshi đột ngột cảm thấy có chút .... không thể tưởng tượng.

Bọn họ đi giải quyết vụ án nào còn tâm trí cầm theo máy chụp ảnh? Nếu có, chẳng lẽ bọn họ lại là kẻ thất học và thô lỗ đến mức xâm phạm không gian cá nhân của người khác một cách bừa bãi?

" Đáng lẽ ra tôi không nên trông chờ vào bất cứ cử động đơn giản mà não bộ của một người trưởng thành bình thường sẽ xuất hiện trên người cậu, nhưng tất nhiên, với sự tin tưởng mà một đối tác nhất định phải có đối với bên còn lại, tôi đã làm như vậy, và cũng lại một lần thất vọng nặng nề. "

Anh ta nói, hít một hơi sâu để ngăn cản ý muốn mãnh liệt của đôi tay hơi hơi nắm lại ở hai bên túi quần. Thật sự thì, anh ta đang mong đợi cái quái gì từ một kẻ như vậy? 

Chỉ là một điều gì đó khiến anh không chút do dự đặt niềm tin vào con người trước mắt.

" Một lời nhận xét thật thẳng thắn và khá sắc xảo trong trường hợp của cậu, bạn của tôi. " Ai-chan cười khúc khích. Cuộc đối thoại giữa hai người con trai khiến cô cảm thấy rất thú vị, ít nhất đã lâu lắm rồi cô không được cười một cách thoải mái, mà thường xuyên như thế này. Việc duy trì độ cong của nụ cười còn khiến cho cơ bắp trên mặt cô có chút đau đớn, cô lại không vì thế mà ngừng cười, thậm chí còn trở nên rạng rỡ hơn trong tiếng khúc khích đã được kiềm chế vì lí do lễ phép. " Chúc mừng, cậu đã thành công trong việc hiểu rõ được cảm giác mà tôi cảm nhận được nhiều nhất kể từ khi quyết định hợp tác với tên kia. Thành thực mà nói, tôi khá là hối hận về quyết định đáng buồn ấy. "

" Chắc chắn rồi, tiểu thư mỹ lệ, " Yoshi cũng nở một nụ cười, cái niềm vui đơn thuần hiện lên trong ánh vàng của đôi mắt đẹp tựa đá thạch anh càng thắp sáng lên vẻ khôi ngô trên khuôn mặt chàng thiếu niên trẻ tuổi. Dù có bao nhiêu mưu đồ được ẩn chứa ở dưới đáy của những viên đá quý ấy, cũng chưa từng làm suy giảm độ lộng lẫy của nó. " Tôi rất hân hạnh biết được chúng ta lại một lần nữa đồng quan điểm. "

" Câu nói đồng quan điểm này theo như tôi được biết nên được dùng trong những trường hợp thảo luận kế hoạch hay phát biểu ý kiến, mà không phải dùng ở chỗ phê bình người khác, cậu Yoshi, " Tsuna nhướn mày. Anh ta bị hấp dẫn bởi đôi mắt đẹp đẽ, sinh động như biết nói của 'con tin' cùng sở hữu một khuôn mặt với anh ta. Cứ như thể anh ta đang nhìn thấy một phiên bản khác hoàn hảo hơn vậy. 

Anh ta giả vờ giận dỗi, hừ một tiếng, ôm lấy cánh tay của mình, đưa lưng về phía người phù thủy cùng cậu quý tộc, " tất cả chỉ là biểu hiện giả dối của các người để có được sự chú ý của tôi thôi phải không? Kĩ thuật diễn thật vụng về! "

Yoshi muốn che mặt. Cảm giác quái dị nảy lên trong lòng anh ta khi anh ta tận mắt chứng kiến 'mình' làm ra những hành động, khó có thể diễn tả như vậy. Anh ta đột nhiên cảm thấy một mong muốn mãnh liệt thôi thúc anh ta tiến lên và giải quyết cội nguồn của sự mất mặt ấy.

" đừng tự lừa dối bản thân, Tsuna, " Ai-chan cười một cách sung sướng trước sự giận dỗi giả dối của người thanh niên. Thiếu nữ tóc vàng lấy tay hơi hơi che lại miệng của mình, một hành động duyên dáng được thực hiện với chuyển động nhẹ nhàng càng khiến cho Yoshi có một loại ảo giác rằng Ai-chan thật ra rất hiền dịu, tất nhiên, đó chỉ là ảo giác, bởi vì Yoshi đã được tiếp xúc thân mật với những lời nói gai góc thậm chí sắc bén hơn bất kì lời chế giễu nào phát ra từ đôi môi xinh xắn ấy. Lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ. " tất nhiên chúng ta đều quan tâm đến cậu, đến tất cả những thứ vớ vẩn và vô dụng đang tồn lại dưới hình hài của một người thanh niên hai mươi bảy tuổi, hoạt động như một thức độc khiến cho khả năng tư duy và giải quyết vấn đề của cậu chẳng hơn gì một đứa trẻ trong bụng người con trai! "

Nhưng con trai không thể mang thai? Yoshi thắc mắc theo phản xạ, sau đó yên lặng nhận ra bản chất thật sự của phép so sánh khó hiểu ấy.

Tức là khả năng tư duy cùng giải quyết vấn đề của Tsuna bằng không, thậm chí gián tiếp uyển chuyển mà thừa nhận rằng chút tình cảm ít ỏi vốn đã không còn tồn tại.

" Ai-chan!!!!! Quá độc ác!!! " QAQ

-------------

Tiểu kịch trường:

(1)

Tsuna: Ai-chan, quá tàn nhẫn!

Ai-chan: Đó là cách biểu hiện tình cảm sâu nặng của tôi dành cho cậu?

Tsuna: Không phải M! Cự tuyệt việc bị đối xử như một tên biến thái! Không- được!!!

(2)

Ai-chan: Cậu thật sự muốn giữ tất cả Vongola tại The Corner? Không phải chỉ chuẩn bị chỗ ngủ cho Yoshi sao?

Tsuna: Có bảo tiêu miễn phí việc gì không dùng? *nháy mắt*

Ai-chan: .... Quả là tên vô lại.

=========

Tác giả có lời muốn nói: Phó bản quá khó viết QwQ

00h30 a.m - 09/03/2024

cunbong102.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro