| Chương 2 |- @Nghiêm Chi@Nhược Yên
11 giờ 40 phút.
Ý, Sicilia, tổng hành dinh nhà Vongola.
Hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt, sanh thần chủ nhân nhà Vongola. Sa hoa, lộng lẫy, vàng son cũng không thể diễn tả được sự hào nhoáng của nơi này. Violin thánh thót, Cello trầm ấm êm dịu liên tục chuyển từ bài này đến bài khác. Hơn 5 tiếng đã trôi qua, bữa tiệc cũng sắp đến giờ tàn. Nhưng nơi trung tâm sàn nhảy, một nam tử mặc vest, mang giày da, mái tóc màu nâu không trọng lực được chải chuốt kĩ càng, chiều cao trung bình, không gì đáng nhìn lại đang tất bật. Nam tử ấy nếu quăng vào một đống người sẽ khó mà tìm ra được. Nhưng chính sự tầm thường ấy lại lôi cuốn tràn đầy khó hiểu, người liên tiếp nhảy với tất cả mọi người, cả nam lẫn nữ. Không ngừng nghỉ, người này đến người khác tiến tới, tốp này hết tốp lại lên. Mọi ánh nhìn dù trên sàn nhảy hay bên bàn tiệc đều đổ dồn vào người. Khó lòng dời mắt.
Một nụ cười tiêu chuẩn treo bên khóe miệng, cách cư xử đầy phong độ, dịu dàng đối với bạn nhảy nữ, mạnh mẽ và lịch thiệp đối với bạn nhảy nam. Mâu quang nâu lôi cuốn quyến rũ tràn đầy lửa bầu trời. Những dấu hiệu ấy đủ để cho chúng ta nhận ra được, đây là người đã đưa Vongola ngày nay đạt đến đỉnh cao của sự hưng thịnh khi xưa. Vongola đệ thập - người thừa hưởng dòng máu của boss đầu tiên nhà Vongola - Sawada Tsunayoshi.
Khác với bữa tiệc vàng son tràn đầy kì lạ ở đại sảnh chính. Lúc này, một tốp bóng đen chạy dọc theo hàng rào, lợi dụng thời gian thay ca của gác cổng, đột nhập vào tổng hành dinh, xuyên qua hành lang phía Tây tầng ba đến căn phòng cuối ngã rẽ.
Chần chờ vài giây, trong mâu quang thoáng chút do dự. Một người tiến lên, trật tự và im lặng. Cửa mở, nương theo trăng sáng ngoài cửa sổ hành lang, nhanh chóng xác định địa hình căn phòng. Sương mù bốc lên, họ biến mất.
Đêm nay... sẽ là một bữa tiệc khó lòng quên được.
Bên trong góc phòng, kim dài từng nhịp chuyển đến số 10. Đã 11 giờ 50 phút.
----------
11 giờ 54 phút, hành lang tầng ba dãy nhà phía Tây.
"Kẽo kẹt" cửa gỗ được mở ra. Đằng sau cánh cửa, một bóng dáng xuất hiện, thân hình hết nghiêng trái lại ngã phải. Từng bước từng bước xiên vẹo tiến vào phòng, hắn ngã lên chiếc giường mềm mại của mình, mơ màng cất một tiếng thở dài, thì thầm vào gối rằng:
- Hắn hôm nay lại nhảy với thật là nhiều người, kể cả bọn chết tiệt kia đều được nhảy cùng, chỉ có mình là không được....thật đáng ghét! Nhỏ nhất thì sao! Cũng đã 15 tuổi rồi còn gì! Hắn chẳng còn quan tâm mình....- Mang tâm trạng bức bối khi thấy hàng đống người quay quanh người thương của hắn liên tục suốt cả bữa tiệc, chúng tinh phủng nguyệt, muốn xen vào cũng khó khăn mà đành về phòng. Hắn vừa nói vừa đập hai tay vào gối đầy bất lực.
Hắn chán ghét, hắn chán ghét cái cảm giác này. Cái cảm giác vĩnh viễn không thể đứng ngang hành với người con trai đó, vĩnh viễn cũng không thể nói ra được tình cảm chôn giấu bấy lâu nay trong lòng mình.
Hắn khát khao nhiều hơn nữa, khát khao một thứ gì đó lớn lao hơn với thân phận người hộ lôi hay chẳng qua là đứa em trai bé bỏng trong mắt người ấy.
Giá như thao cho hắn một cơ hội như nhóm người kia. Hay hắn đủ can đảm mà mạnh mẽ hơn bao giờ khác.
Giá như...
Giá như...
Nỗi khát vọng đó gần như muốn ăn mòn lấy lí trí của Lambo.
Nhưng chính trong lúc chìm đắm trong những suy nghĩ phức tạp đó.Bọn sát thủ nhanh chóng tiếp cận chiếc giường mà không hề nhìn thấy hình dáng hay nghe thấy tiếng thì thầm trong miệng của thanh niên. Giương dao lên, bọn họ quyết định rồi!
Giết người này nhanh chóng rồi nhận tiền thưởng đủ để ăn chơi cho đến hết tháng! Ai nói chủ nhân nhà Vongola khó hạ sát chứ? Thiếu phòng bị như vậy. May mắn a, may mắn thật.
Cảm nhận được sát khí xuất hiện sau lưng. Hắn nhanh chóng tỉnh khỏi cơn say, lăn nhanh sang bên cạnh, trong gan tấc tránh thoát khỏi vị trí trái tim nơi con dao đâm tới nhưng lại bị thương nhẹ nơi cánh tay phải.
- Nhà người có biết đây là phòng của ai không hả!? Ám sát sao!? Chết tiệt, cư nhiên dám ám sát ngay vào ngày hôm nay! - từng câu gào lên là từng đợt sấm sét phóng ra đánh nhằm tên ám sát. Ánh sáng từ tia sét làm bừng sáng cả căn phòng khiến mọi việc rõ ràng hẳn ra. Người ra tay là Lambo Bonvio - hộ vệ nhỏ tuổi nhất của nhà Vongola. Bóng dáng lúc 15 tuổi tuy có khác biệt rất lớn nhưng vẫn giữ được những nét đặc trưng của hắn. Lúc này hắn chẳng thể giữ vẻ hào hoa phong nhã của mình nổi nữa, trong ánh mắt tràn đầy sự chán ghét cùng khó chịu.
Điêu luyện tránh khỏi những tia sét, phát hiện ra mình đã ám sát nhầm người. Với bản năng của một sát thủ, bọn hắn ăn ý quyết định giết người diệt khẩu. Dù gì tên nhãi ranh này cũng không mạnh bằng bọn hắn. Đánh thắng dễ như trở bàn tay. Mà phải nhanh chóng trước khi tiếng ồn kéo mọi người trong dinh thự tập trung lại đây.
Một dao vào cánh tay phải, một cước vào bụng và xương sườn, chân trái bị đạp gãy, sừng bị bẻ mất, vai trái là hai vết đạn. Thương tích đầy người, thậm chí dưới sàn còn có một bãi máu tụ lại ngay dưới chân. Mang trọng thương, Lambo khó khăn di chuyển phần còn lành lặn của cơ thể tránh khỏi những đòn tấn công ác liệt của nhóm sát thủ, hắn biết khó mà cơ thể không có thương tích được nên quyết định giảm thiểu mọi vết thương tới mức thấp nhất. Làm như đã hứa với Tsuna lúc trước.
Tiếng gõ cửa phòng đột ngột vang lên nối tiếp cùng giọng nói ấm áp phát ra đằng sau cánh cửa.
- Lambo. Sao trong này ồn vậy? Anh vào nhé? - Chữ cuối cùng vừa dứt, cánh cửa phòng bật mở. Mọi chuyện diễn ra trong căn phòng ngay lập tức được thu vào tầm mắt của người vừa bước vào.
Trong lúc sinh mệnh dần dần bị bào mòn đi, nghe thấy tiếng mở cửa kèm theo âm thanh quá rỗi quen thuộc ấy. Lambo gắng gượng ôm lấy vết thương, bất giác trở lên an tâm đến kì lạ.
Vì từ nhỏ đã hoàn toàn ỷ lại vào Tsuna nên hắn biết chỉ cần có Tsuna là mọi chuyện đều ổn cả rồi.
Và rồi hắn dùng hết sức lực cuối cùng thu hết thân ảnh của Tsuna vào đôi mắt, hắn thì thào.
"Anh đến rồi...."
Thật tốt vì người ấy vẫn còn để ý đến một đứa như hắn. Hắn ngất đi trong nụ cười hạnh phúc.
Thời gian thoáng chốc dừng lại. Nhiệt độ trong phòng gần như giảm xuống đến cực âm. Đồng tử của Tsuna hắn co lại thu hết thân ảnh yếu ớt của Lambo vào tầm mắt. Tức giận, phẫn nộ, tự trách, lo lắng... đan xen. Tay hắn nắm chặt đến nổi gân xanh.
Chết tiệt!!
Ngay sau đó một cú đấm mạnh trực diện bay vào mặt của một tên vẫn đang cần dao đâm vào xương bả vai Lambo chưa kịp rút ra.
- Các ngươi đang làm gì với gia đình của ta, hm!? - Nhanh chóng hạ gục một tên, Tsunayoshi tiếp được Lambo, phát hiện ra cậu đã bất tỉnh, hơi thở cường đại ngày thường hiện tại trở nên vô cùng mỏng manh. Ngay lập tức, mâu quang nâu ấm áp chuyển sang màu vàng kim. Trạng thái H.D.W ngay lập tức được kích hoạt. Khoan đã, trong mâu quang! Không chỉ có màu vàng kim mà còn thấp thoáng màu đỏ giống như lửa bão!!?
- Con bò ngu ngốc kia! Ngươi có biết bây giờ là lúc nào rồi kh... - 2 bên cánh cửa phòng được mở hẳn ra, một đám người bước vào phòng, người mở cửa phòng là một nam tử với mái tóc bạch kim cột gọn sau đầu. Ngay khi cánh cửa được mở ra, điếu thuốc đang cháy dở trên tay của hắn rơi xuống đất. Cảnh tượng trước mặt quá kinh hoàng!
Sát thủ chồng chất tạo thành ngọn núi, người đứng trên đỉnh, tay vẫn túm cổ áo của kẻ còn lại. Tất cả họ đều... tử vong.
Đồng hồ điểm 12 giờ.
Từng tiếng "Bong! Bong! Bong! " như đánh thẳng vào giác quan của mỗi người ở đây. Tsunayoshi hắn ngay lập tức thoát khỏi trạng thái, ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
Nỗi kinh hoàng đã xảy ra.
__________
#Lạc Lạc
#Nhược Yên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro