8.
Thái Đinh nhìn Quý Hướng Không, Quý Hướng Không lập tức ý thức được Thái Đinh vừa mới nhận ra mình, vội vàng nói: "Xin chào."
"...Xin chào." Thái Đinh khẽ cau mày. Cậu không ngờ Quý Hướng Không lại là con trai của cô Lưu!
Quý Hướng Không thở phào nhẹ nhõm.
Thái Đinh liếc nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, nghe thấy mẹ Quý gọi mình bằng biệt danh liền cứng người.
"Vỏ Vỏ," mẹ Quý nhìn Thái Đinh với ánh mắt trìu mến, càng nhìn càng thích, bà cười nói, "Con vẫn đẹp trai và ngoan ngoãn như hồi nhỏ..."
Khi nói điều này, bà quay qua nhìn mẹ Thái: "Bà thật may mắn."
"Không Không cũng rất đẹp trai," mẹ Thái mỉm cười, "Nghe nói Không Không và Vỏ Vỏ học cùng trường... Tôi nhớ chúng nó lúc nhỏ..."
Quý Hướng Không khó có thể ngồi yên trong tình huống xấu hổ này. Nhưng trước mặt người ngoài... đặc biệt là trước mặt Thái Đinh, hắn lại không thể phản bác mẹ mình.
Ngồi xuống một lúc, đè nén sự bực tức trong lòng, đột nhiên hắn muốn biết Thái Đinh lúc này sẽ phản ứng như thế nào. Hắn nhìn lên. Thái Đinh đúng lúc nhìn về phía hắn.
Ánh mắt họ gặp nhau.
Sắc mặt Thái Đinh bình tĩnh, không hề lộ ra chút khó chịu nào, thấy hắn nhìn mình bèn mỉm cười với hắn.
Quý Hướng Không: "Cậu ấy cười lên thật đẹp."
"Không Không," Mẹ Quý cười nói, "Con và Vỏ Vỏ chắc là rất quen thuộc phải không, các con đều là người trẻ, chắc chắn có nhiều chuyện để nói."
Quý Hướng Không nhìn Thái Đinh một cái, sau đó lại nhìn mẹ hắn, gật đầu nói: "Vâng."
Vẻ mặt Quý Hướng Không nghiêm túc như vậy, ánh mắt cũng thành khẩn, tựa hồ như cho rằng Thái Đinh rất thân với mình.
Trong bữa ăn này, chủ yếu là hai bà mẹ nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi Thái Đinh vài câu, cậu sẽ đáp lại.
Quý Hướng Không nếu có thể cũng sẽ không nói chuyện.
Đang ăn được nửa bữa, mẹ Thái đột nhiên nói: "Vỏ Vỏ, con để lại số điện thoại để sau này tiện liên lạc nhé."
Thái Đinh đang gắp xương cá nghe vậy, trưng ra vẻ mặt khó hiểu.
Mẹ Thái mỉm cười nói: "Vỏ Vỏ, con trao đổi số điện thoại với Không Không. Khi nào có thời gian các con có thể cùng nhau đi chơi. Con có thắc mắc gì cũng có thể hỏi Không Không, như vậy có được không?"
Thái Đinh liếc nhìn Quý Hướng Không.
Chỉ thấy Quý Hướng Không đã lấy điện thoại ra, hỏi cậu: "Số điện thoại của em là bao nhiêu? Tôi sẽ gọi cho em."
Điện thoại trên bàn reo lên, Thái Đinh nhìn qua.
"Đây là số điện thoại của tôi," Quý Hướng Không nói, "Em lưu lại đi."
Thái Đinh cười thầm, cho hẳn cả số điện thoại, anh cũng quá tin tưởng tôi đi, không sợ tôi đăng lên mạng à?
"Vỏ Vỏ con đến đây bằng gì đấy?" Sau khi rời khỏi nhà hàng, mẹ Quý hỏi.
Thái Đinh đang nghĩ tới lúc còn nhỏ chơi đùa với Quý Soái nổi tiếng, trong lúc nhất thời không thể bình tĩnh lại, vô thức nói: "Cháu đến bằng taxi ạ."
Thái Đinh hối hận ngay khi vừa nói xong.
Đúng như dự đoán, mẹ Quý nói: "Đi taxi phiền phức quá, để Không Không đưa con về."
Nói xong, bà quay qua bảo Quý Hướng Không: "Vậy con đưa Vỏ Vỏ về đi."
Trước khi Thái Đinh có thể từ chối, Quý Hướng Không nhìn thoáng qua cậu rồi nói: "Vâng."
Mẹ đối phương là bạn học cũ của mẹ cậu, đối phương lại xin thêm bốn vé cho cậu, bây giờ mà cứ nhất quyết từ chối thì thật không phải phép tí nào, Thái Đinh chỉ có thể nói: "Cảm ơn anh."
"Sao em khách sáo thế?!"
Nhà hàng tư nhân không gần trường của Thái Đinh, hai người đều không nói chuyện, bầu không khí trong xe có chút ngượng ngùng.
"Em sẽ chuyển tiền cho anh," Thái Đinh lấy điện thoại di động ra nói, "Anh cho em biết bao nhiêu đi ạ."
Quý Hướng Không bỗng nhiên cười lớn.
Thái Đinh đang chuyển tiền taxi cho Quý Hướng Không, nghe thấy hắn cười, trong lòng hơi khó chịu, ngước mắt nhìn hắn.
Đèn đỏ, ô tô dừng lại trước vạch kẻ.
Ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào khuôn mặt thon dài của Quý Hướng Không, khóe mắt hắn hơi nhếch lên, nhìn thoáng qua đẹp đến mức không chân thực.
Khuôn mặt như vậy, khóe miệng tươi cười, ánh mắt quyến rũ, quyến rũ đến mức khiến tim Thái Đinh ngừng đập.
Cậu khó chịu quay mặt đi, tức giận nói: "Sao anh lại cười?"
Quý Hướng Không quay đầu nhìn cậu.
Thái Đinh không muốn nhìn hắn nữa, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy lại cảm thấy rất khó chịu, cậu nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn về phía Quý Hướng Không, cau mày hỏi: "Anh cười cái gì?"
Quý Hướng Không khóe miệng cong lên, thản nhiên nói: "Coi tôi như taxi? Vì cái gì mà nóng lòng muốn rạch ròi với tôi? Chẳng lẽ em có bạn gái sao?"
Thái Đinh: "..."
"Không? Hay là có bạn trai rồi?" Quý Hướng Không nhướng mày, cười nửa miệng nhìn Thái Đinh.
Thái Đinh không biết trả lời thế nào, nên nói thế nào bây giờ? Anh 85, cũng được xem như là người mình thích, phải không? Muốn được chơi game với anh ấy mỗi ngày, muốn nói chuyện với anh ấy. Vô cùng phấn khích khi thấy tài khoản của anh ấy trên WeChat của mình, đến nỗi nửa đêm cũng không thể ngủ được...
Đi qua một ngã tư khác, Thái Đinh đột nhiên nói: "Em... có người mình thích."
Hai người nhìn nhau một lát, khi đèn xanh bật lên, Quý Hướng Không tự nhiên nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt bình tĩnh chuyển số, tiếp tục lái xe như thể vừa rồi không hỏi gì cả.
Khi Quý Hướng Không quay trở lại câu lạc bộ, vừa đăng nhập vào tài khoản "Attack of Kings", liền nhìn thấy Đào ngốc đứng ở bên cạnh như đang chờ hắn.
Cùng lúc đó, tin nhắn sáng lên.
[Đào ngốc: Anh 85!! Cuối cùng anh cũng online! Anh nhìn nè, nhờ anh dạy mà em đã tiến bộ rất nhiều luôn! Trận tối qua em là MVP đó!]
Quý Hướng Không đọc tin nhắn rồi đi xem thành tích của Thái Đinh, hôm qua sở dĩ cậu giành được MVP chỉ là bởi vì những người đấu chung với Đào ngốc đều có level thấp hơn.
Đương nhiên, cũng có thể nói có chút tiến bộ, dù sao không có hắn trong đội mà Đào ngốc vẫn có thể thắng như vậy cũng giỏi rồi.
[85: Có tiến bộ, rất đáng khen, tôi vừa gửi tin nhắn cho em, em kiểm tra nhé.]
Thái Đinh trong lòng vui mừng, không biết tại sao lại mong đợi đến vậy, cậu bấm vào hộp tin nhắn, phát hiện 85 quả nhiên đã tặng cậu bộ trang phục (skin) mới nhất của Thái Văn Cơ!!
[Đào ngốc: Anh 85, phần thưởng này quá giá trị, em không thể nhận được, anh chỉ khen thôi em cũng rất vui rồi~]
Quý Hướng Không khá ngạc nhiên khi xem tin nhắn của Đào ngốc, lần đầu tiên hắn thấy một "cô gái" như vậy. Với ý cười trong mắt, hắn bật micro và nói với giọng trầm đầy từ tính: "Em nhận đi, đây là 'quà gặp mặt'."
Đây là lần đầu tiên Thái Đinh nghe đại thần 85 nói qua micro, cảm giác như hơi thở của 85 đang phả vào tai.
Đào ngốc: "Ahhhhhhhhhhh anh 85 ơi, anh tốt với em quá. Chưa có ai tốt với em như thế nên em chỉ có thể báo đáp anh bằng tình yêu của mình thôi~"
"Cũng không phải không được, em thích tôi như vậy sao?" 85 cười khẽ hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro