23.
Bởi vì tối hôm trước đã đồng ý với Quý Hướng Không cùng đồng đội dùng cơm, nên Thái Đinh đã dậy từ lúc sáng sớm.
"Vỏ Vỏ, nhìn bên kia, có phải là Quý Soái không?"
Nhưng điều cậu không ngờ tới là vừa xuống lầu, nhìn theo hướng ngón tay của bạn cùng phòng, đã thấy rất nhiều cô gái đang vây quanh một bóng dáng quen thuộc, chính là Quý Hướng Không.
Quý Hướng Không đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, dựa vào cửa xe, xua tay từ chối yêu cầu chụp ảnh của bọn họ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cửa ký túc xá nam, tìm kiếm hình bóng Thái Đinh.
Lúc này, Thái Đinh ngẩng đầu lên, bọn họ chạm mắt nhau, cậu nhếch khóe môi: "Quý Soái thoạt nhìn rất bận rộn nha~"
Quý Hướng Không cũng nghe ra được Thái Đinh đang trêu chọc, hắn ghé sát vào bên tai Thái Đinh, thấp giọng nói: "Bảo bối, anh đã từ chối chụp ảnh tập thể với họ đó."
Nói xong hắn lộ một vẻ cầu khen ngợi.
"Quán lẩu có xa không?" Thái Đinh ho khan, chuyển chủ đề: "Bọn họ đều đến rồi à?"
"Không sao, lái xe 10 phút là tới." Quý Hướng Không trả lời xong liền mở cửa xe cho cậu.
Sau khi Thái Đinh ngồi vào, hắn vòng sang phía bên kia khởi động xe.
Khi họ đến trước quán lẩu, các thành viên khác trong đội đã đợi sẵn ở cửa, Thái Đinh ngoan ngoãn chào hỏi, được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng riêng.
"Mọi người xin hãy đi theo tôi."
Đoàn người bước vào, Thái Đinh bị chú cá trong bể ở đại sảnh thu hút.
"Vỏ Vỏ, sao em không vào?"
Thái Đinh quay người lại, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Quý Hướng Không, tim đập lỡ vài nhịp, nói: "Không Không, chúng ta cũng nuôi cá đi."
Quý Hướng Không sửng sốt một lát, khóe môi tựa hồ có chút cong lên: "Được, cứ theo ý em đi. Chúng ta vào thôi, bọn họ hẳn là đang đợi."
Tim Thái Đinh đập thình thịch vì những lời vừa rồi của Quý Hướng Không, cậu gần như không dám nhìn hắn, tùy tiện trả lời rồi cùng đi vào phòng.
Nhưng Quý Hướng Không chưa kịp đi vài bước đã dừng lại.
"Sao vậy?"
Thái Đinh có chút không hiểu, nghiêng đầu nhìn theo phía Quý Hướng Không đang nhìn.
"Có fan đuổi theo tới đây."
Quý Hướng Không ra hiệu "suỵt", kéo Thái Đinh trốn vào lối đi cuối hành lang.
"Này! Tôi vừa nhìn thấy mấy người Quý Soái vào quán này!"
"Sao chúng ta không hỏi phục vụ thử? Để tôi cho cậu xem ảnh tôi chụp với Quý Soái hôm qua."
"Đâu đâu."
Âm thanh thảo luận của các cô gái vang đến tận hành lang.
"Wow! Đẹp trai quá! Vẻ ngoài của Quý Soái mà vào giới giải trí còn đẹp hơn cả mấy người mới nổi đấy!"
"Hôm qua chụp ảnh, tôi đã nắm cánh tay của Quý Soái mà anh ấy thậm chí còn không từ chối! Đúng là một người lịch thiệp!"
Giọng của cô gái tràn đầy hưng phấn, cô gái đi cùng nghe thấy lời này, giọng điệu rõ ràng có chút ghen tị: "Cậu thật may mắn khi được ở gần Quý Soái như vậy."
Quý Hướng Không ôm Thái Đinh vào lòng, không ngờ cứ đứng như vậy lại khiến Thái Đinh không vững, cậu lảo đảo phát ra âm thanh nhỏ khiến hai cô gái ngẩng đầu lên.
"Bên đó có người không?" Cô gái hạ giọng thấp giọng, vừa tò mò nhìn xung quanh, nhưng khoảng cách quá xa nên không nhìn ra được gì.
"Hình như có hai người." Một cô gái khác cũng đang nhìn nơi đó, thấp giọng nói: "Chắc là một cặp? Chúng ta đi hỏi phục vụ đi, kẻo làm phiền người khác."
Cô gái không còn cách nào khác đành phải vội vàng rời đi, nhưng trước khi đi, cô liếc nhìn bọn họ, góc áo khoác của hắn lộ ra, chiếc áo khoác vô cùng quen thuộc đó.
Cô gái cau mày, trước khi cô kịp suy nghĩ đã bị người bạn kéo đi.
"Có lẽ mình nhìn nhầm..."
Sau khi hai cô gái rời đi được một lúc, trong hành lang yên ắng, mơ hồ có tiếng tim đập dồn dập, nhưng lại không phân biệt được là của Thái Đinh hay của Quý Hướng Không.
Bầu không khí này trôi qua hồi lâu Quý Hướng Không mới buông Thái Đinh ra, nói: "Đi thôi, bọn họ đang chờ."
"Vâng."
Khi trở lại phòng riêng, lẩu đã được bưng ra, mọi người tập trung lại để chọn món.
Tôn Trạch Hy và La Bân cùng nhau thảo luận nên chọn món nào, thấy Thái Đinh và Quý Hướng Không đi vào, bọn họ quan tâm hỏi: "Anh Thái Đinh có muốn ăn gì không?"
Thái Đinh lắc đầu: "Tôi ăn gì cũng được, mọi người chọn đi."
Lâm Dật Hiên thấy hai người trở về, vẻ mặt giễu cợt đi tới: "Hai người các cậu mất tích lâu như vậy, làm gì đó?"
Thái Đinh bối rối không biết nên trả lời thế nào, kéo mạnh góc áo Quý Hướng Không, ra hiệu cho hắn trả lời, Quý Hướng Không vỗ nhẹ tay cậu, liếc nhìn nồi lẩu, đổi chủ đề: "Lẩu cay hả? Vỏ Vỏ thích đồ cay."
"Đúng vậy, anh Không, không cần lo lắng, là em chọn đó. Nhưng... anh Không, không phải anh..."
Hắn còn chưa nói xong, Quý Hướng Không trừng một cái, lại nhịn xuống.
Thái Đinh nhận thấy có gì đó kỳ lạ liền hỏi: "Không Không, anh không ăn cay được sao không gọi lẩu uyên ương?"
"Không sao, anh chỉ muốn rèn luyện một chút." Quý Hướng Không nhìn cậu mỉm cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Thái Đinh hiểu rõ ý tứ của Quý Hướng Không, hơi đỏ mặt, liếc hắn một cái.
Cốc cốc.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, mọi người ngẩng đầu nhìn sang, phục vụ bước vào với đủ loại món ăn trên tay.
"Xin chào, các món đã sẵn sàng, chúc quý khách ngon miệng."
Lẩu đang sôi sùng sục, rất nhanh phục vụ đã bưng thức ăn ra hết, Lâm Dật Hiên trước tiên bưng hai đĩa thịt, sau đó nhiệt tình chào đón Thái Đinh: "Em trai Thái Đinh, đừng khách khí với bọn anh như vậy, đều là của em hết."
Thái Đinh nghe xong sửng sốt mấy giây, hỏi: "Của em..."
"Đúng vậy, em và anh Không không phải quen nhau sao? Đều là của em hết còn gì."
La Bân dùng đũa gắp một miếng thịt bò béo ngậy, thản nhiên nói.
Cạch.
Thái Đinh đánh rơi đũa xuống bàn, quay đầu nhìn Quý Hướng Không với vẻ mặt khó hiểu, tựa hồ như đang hỏi Quý Hướng Không có phải đã nói trước với bọn họ hay không.
Quý Hướng Không cũng có vẻ bối rối, sau đó hắn mới nhận ra, các thành viên trong đội có lẽ đều đoán được.
"Em trai à, anh Không không có nói cho bọn anh biết, hắn chỉ là cầm điện thoại, còn không ngừng nhắc tới em với bọn anh, kết quả cũng dễ đoán mà đúng không."
Thái Đinh thẹn đỏ cả mặt, nghĩ đến lần đầu tiên ăn cùng với đồng đội Quý Hướng Không, vì vậy cậu kiềm chế bản thân, im lặng cúi đầu ăn rau trong bát.
"Không ngon à?" Quý Hướng Không thấp giọng hỏi, nhìn Thái Đinh không ngừng cúi đầu ăn rau.
"Không phải."
Quý Hướng Không hiển nhiên không hiểu Thái Đinh có ý gì, liền đứng dậy, nhanh chóng gắp thức ăn vào bát của Thái Đinh.
Thái Đinh sau khi phản ứng lại, cũng gắp cho Quý Hướng Không một ít đồ ăn. Lâm Dật Hiên ngồi đối diện trợn mắt: "Tôi bảo này, các cậu vừa phải thôi nhá, nhiều người như vậy. Mắt chó bằng hợp kim titan của tôi cũng mù rồi."
Quý Hướng Không nhếch miệng, nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Dật Hiên, nói: "Nếu cậu đố kỵ, thì cũng đi tìm người đi."
Lâm Dật Hiên vẻ mặt bi thương ôm ngực, muốn kéo Thái Đinh đòi một lời công đạo, không ngờ Thái Đinh lại quay đầu nhìn Quý Hướng Không.
Bữa ăn cứ như vậy trôi qua, mọi người đã lâu không ra ngoài chơi, hừng hực khí thế hôm nay sẽ không về sớm.
"Chúng ta đi KTV đi Thái Đinh." Tôn Trạch Hy đề nghị.
"Không được, lát nữa tôi phải đi xem nhà."
"Nhà gì?"
Quý Hướng Không hỏi, Thái Đinh mới nhớ ra trước đây Quý Hướng Không bận rộn thi đấu, cậu còn chưa kịp nói với hắn, ôn tồn giải thích: "Học kỳ này em sẽ đi thực tập, nhưng mà công ty đó hơi xa trường, nên không ở ký túc xá được ạ."
"Sao em không đến nhà anh? Anh có thể đưa em đi làm khi có thời gian."
Ý là?
Không Không muốn sống cùng cậu?
Kỳ thật Quý Hướng Không nói ra cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ làm sao để thuận tiện hơn, nhưng Thái Đinh nghe xong lại không khỏi suy nghĩ thêm một chút.
"Cũng không phải là không thể."
Quý Hướng Không chợt nhận ra ý tứ của Thái Đinh, hắn không ngờ lời nói của mình lại có thể khiến quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước lớn.
---
Spoil chap sau: mún phẻ đẹp thì phải tập thể thao!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro