
như tình ta,
Còn gì thơ bằng tâm hồn những kẻ biết yêu?
Lumine có một giọng nói rất quyến rũ, Dainsleif phải thừa nhận là thế. Cái cách em nhấn nhá vào cuối đuôi câu hỏi đầy ngây thơ -mà anh chắc rằng em không như thế, và cách em gọi tên anh, một tiếng gọi tuyệt đối ngọt ngào. Em bé hơn anh nhiều, hơn cả một cái đầu, nhưng giọng nói em bao giờ cũng nói đủ to để anh có thể nghe thấy, lại nhỏ nhắn nhẹ tênh như một làn gió thổi qua. Thi thoảng để trêu anh, em thì thầm với một nụ cười tinh nghịch, em muốn anh phải cúi người cung kính, vì anh là hộ vệ của riêng em cơ mà, để rồi bình thản hỏi lại "Em vừa nói gì đấy?"
Và em sẽ lặp lại một cách thích thú.
Dainsleif yêu cái cách mà nhà lữ hành nhỏ bé ấy, dù em từng kinh qua muôn vàn thế giới, vẫn giữ được cho mình một sự tò mò ngây dại. Em tận hưởng từng vẻ đẹp của thế giới này. Em cảm nhận được hơi thở của sự sống men theo cơn gió chạm vào mái tóc em, cảm nhận được sự dịu dàng của tia nắng mỗi lần ban mai khẽ nhô nơi chân trời.
Và em cảm nhận được những điều em chưa biết về người đàn ông này bao la như trời cao lồng lộng, nhưng em chẳng vội gì đâu, không hề, vì thời gian mà cả hai dành cho nhau sẽ còn quện chặt đến sau cùng. Không quá dài khiến em phải buông lời than thở, ấy là thời gian vừa đủ để nuôi dưỡng những âm ỉ yêu thương cho một mối tình trọn vẹn.
Em đã yêu ai trước khi gặp được Dainsleif chưa nhỉ? Em quả thật là có, em đã yêu rất nhiều người trước đây. Mỗi lần chu du qua một thế gian lạ lẫm, em lại đem về cho tâm trí mình những người tình hoặc dịu dàng như đêm, hoặc rực rỡ như chiều tà, rồi lại khe khẽ cất họ vào trái tim bao dung của mình. Dain chẳng phải người đầu tiên của em, nhưng em không quan tâm, em cũng không quan tâm liệu anh có phải người cuối cùng hay không. Vì Lumine yêu anh, không thể chối từ hay chấm dứt, và em sẽ vẫn cứ yêu hết mình, cứ quấn quít bên anh mỗi giây chẳng rời, chỉ thế, em chẳng còn quan tâm việc thời gian sẽ nhẫn tâm tước đoạt đi thứ gì. Em chỉ biết em đã từng rất, rất hạnh phúc. Điều gì quan trọng hơn hạnh phúc của em nữa đây?
Em sẽ chọn ra hai vì sao nào trên trời cao đang ngự trị gần nhau nhất, đặt tên cho chúng là Dainsleif và Lumine mỗi đêm em nép mình vào tà áo rộng của anh, dụi mặt vào cơ ngực săn chắc của đối phương, để rồi em cho phép bản thân lại bật cười.
Dainsleif, vốn chẳng lạ gì những lần cười nói vô cớ của em, nhưng anh yêu cái cách khóe môi của cô gái duyên dáng ấy cong lên và tiếng cười lảnh lót chân thành, anh sẽ hỏi em rằng "Lumine cười tôi đấy sao?"
"Em cũng không rõ nữa." Cô thiếu nữ trìu mến nhìn anh. Em có biết rằng em có một đôi mắt đẹp không, anh vẫn luôn tự hỏi như vậy. Đôi mắt em như thể có sao rơi trong đấy, chúng chồng chất từng lớp rồi lại từng lớp, và đua nhau tỏa sáng rạng ngời. "Em cũng không rõ vì sao ở bên cạnh Dain, em lúc nào cũng cảm thấy vui."
Khi em nói như thế, má em ửng hồng, kể cả màn đêm đen cũng chẳng tài nào che đi sắc xuân tươi trẻ ngự trên khuôn mặt cô gái nhỏ của anh. Và khi em bày tỏ như thế, từng câu từ của em cứ dịu dàng, dịu dàng hóa thành dòng mật mát ngọt mà đong đầy trái tim anh. Bỗng chốc, Dainsleif cũng bật cười nhè nhẹ, hai bên má anh cũng phơn phớt mầu hồng. Dẫu nhạt thôi, chẳng thể qua được mắt em.
Lumine phải thừa nhận rằng, Teyvat chẳng có gì đặc biệt hơn những nơi em và anh trai từng du ngoạn qua, bầu trời đầy sao nơi này quả là một điểm cộng to lớn, song nếu chẳng là vì vị thần ất ơ nào đó, em cũng chẳng buồn lưu lại nơi này.
Nhưng thật ra, cũng không quá tệ như em đã dự tính. Em cứ ngỡ đất trời nơi này sẽ ủ lên một màu ảm đạm nỗi buồn, nhưng Dainsleif đã phần nào xua tan đi muộn phiền em mang, và vô tình ướm lên chuyến hành trình của em một màu áo tuyệt diệu như thế này. Tình yêu, đối với em không phải chuyện mới lạ, nhưng người em yêu, sẽ mãi luôn là bí ẩn em đuổi theo không biết mỏi mệt là gì.
Như một lẽ thường tình, em luôn nghĩ đến Dainsleif đầu tiên ngay khi em nhìn thấy bầu trời đầy sao là sao, dẫu rằng anh đang đứng bên cạnh em. Em tự nhủ với mình, anh của em cũng huyền bí và xinh đẹp tựa như màn đêm ngắn ngủi ấy, vì em có cảm tưởng mọi giây phút yêu nhau của họ đều trôi thật vội vã, nhiều khi còn chẳng đủ để em biết thêm về anh, giống nhau đến nhường nào. Điểm khác biệt duy nhất phải chăng là việc anh có em, còn màn đêm thì chỉ lẻ loi đơn bóng, thậm chí nếu có hờn dỗi mặt trăng hay nhân loại biết yêu, cũng chẳng ai bằng lòng dỗ dành.
Dainsleif có thể làm tất cả mọi thứ vì em.
Cô thiếu nữ thích mê cảm giác mỗi lần anh vội bước lên để che chắn em trước mặt kẻ thù, dù rằng sức mạnh của anh đủ để quét sạch bọn chúng, nhanh hơn cả cái chớp mắt của em, nhưng như cái thói quen khó bỏ, anh vẫn giấu em đi đằng sau bóng lưng cao gầy mà sừng sững đấy. Anh thề lời thề vĩnh cửu, rằng Dainsleif sẽ bảo hộ em, để em mãi mãi an nhiên và toàn vẹn, dẫu bất kể điều gì.
Đã có ai trước em chưa nhỉ? Anh quả quyết rằng chưa. Anh cũng chẳng rõ sao giữa muôn vàn người người qua lại, anh cuối cùng vẫn sa mình vào đôi mắt biết cười ấy. Như thể em sinh ra là dành riêng cho anh vậy, đôi ngọc ngà em vừa vặn hoàn toàn với ánh nhìn của anh. Dainsleif chưa từng cố vùng vẫy để thoát ra khỏi sắc vàng lộng lẫy đấy, anh cứ để mặc từng dòng chảy dịu dàng mang tên em ôm ấp cơ thể anh, thấm đẫm qua từng lớp áo quần với hơi ấm nồng nàn và len lỏi qua tầng tầng lớp lớp thịt nóng, rồi khuấy động từng dây thần kinh để chúng luôn nghĩ về em, từng chút, từng chút trong anh đều luôn nghĩ về em, anh muốn em, đơn giản là thế, anh luôn muốn em kể từ lần đầu tiên.
Đôi lúc anh nghĩ, có thể anh bị ám ảnh bởi em. Nhưng bóng hình em chưa bao giờ đi theo phía sau anh cả, em luôn luôn ở phía trước, trước, em là trước tiên của anh, trước cả khi anh nhận ra mình đã luôn nghĩ về em, người thiếu nữ đầu tiên anh yêu, chân thành, sâu đậm. Em đã luôn là cô gái tiên phong cưỡi trên gió trời, đeo đuổi từng cụm mây hồng nơi ngọn đồi trong khi em nắm tay anh, kéo theo anh cùng rong chơi như thể anh chỉ là đứa trẻ hãy còn ngây dại.
Ngây dại như em. Một vẻ đẹp thơ thẩn lòng anh, thơ thẩn thời gian để rồi anh ngỡ, chúng sẽ chẳng tài nào tước đi được điều ấy ở em được.
Và em cười.
Em không ban phát nụ cười, nhưng lạ, cách em cong môi xinh đẹp đến nỗi ở em làm người ta tưởng mình đang được ban tặng phước lành. Lumine có điệu cười rất đặc trưng, tựa một giàn chuông hòa âm khe khẽ ngân vang, tiếng em như được ngâm trong kẹo ngọt, thanh âm lảnh lót và căng tràn sức sống như thể suối nguồn tươi trẻ.
Bất kể điều gì thoát ra từ đôi môi mềm mại đấy, anh luôn ghi nhớ rõ ràng. Bất kỳ yêu cầu nào em thủ thỉ với Dainsleif, anh chưa một lần khước từ.
Em vẫn luôn nhỏ bé, nhưng trông em còn nhỏ hơn vào đêm hôm đấy. Thời điểm trăng tròn treo lững lờ trên mái đầu, ánh sáng đủ để sáng soi từng nẻo đường ấy lại không đốt cháy da thịt.
Bóng trăng tròn như soi mình dưới mặt hồ họ ngâm mình. Lumine nhẹ ngã vào lồng ngực anh, thân thể trắng ngần run rẩy khe khẽ vì lạnh áp vào cơ thể anh, vốn cũng chẳng ấm nóng mấy, nhưng em lại thích khi da thịt họ ma sát vào nhau dẫu như thế nào.
Em cứ ôm Dain, đến khi những gợn sóng lúc em cự mình tìm đến ôm anh giữa lòng hồ nước trong vắt chìm mình vào im lìm như chưa từng tồn tại, mãi lâu thật lâu. Họ ôm nhau lâu thật lâu.
Anh cứ ngỡ em ngủ quên mất. Vì chung quanh tĩnh lặng như tờ, đến nỗi Dain ngỡ tiếng tim họ đang sẻ chia cùng một nhịp điệu mà đập lên hòa âm khe khẽ, song chỉ vài giây sau, em cất tiếng hỏi tò mò.
Họ là đôi tình nhân trẻ, lúc nào cũng phô bày trước nhau những nguyên thủy thuần thúy, cùng san sẻ trước ánh nhìn của đối phương màu da như nhạt nhòa dưới bóng trăng ngà, từng đường nét mềm mại gợi cảm song lại mang chút bạo dạn, mọi thứ, làn tóc vẫn còn vấn vương giọt sương, bầu má vẫn còn hây hây hồng vì se lạnh.
Nhưng tại sao anh vẫn còn lưu trên gương mặt điển trai nửa chiếc mặt nạ? Em lấy làm lạ lẫm.
Và đó là lần đầu tiên Dainsleif kể cho Lumine nghe về quê nhà của mình. Ngày xưa khi anh đeo nó lên, ấy là dấu ấn rõ ràng nhất cho một tay kiếm hoàng gia tuyệt đỉnh, song cũng là bằng chứng mãnh liệt nhất để chứng minh lời nói rằng, anh sẽ là vệ sĩ bảo hộ em muôn kiếp. Chừng nào anh còn thở, và em còn trên đời.
Vì Lumine là của anh, mãi không đổi thay được.
Em là toàn bộ phước lành ngọt ngào nhất mà anh được ban tặng. Lumine sẽ là đóa hoa mặt trời vươn cao và kiêu hãnh nhất, sẽ là nàng đom đóm rực rỡ nhất, sẽ là vì sao lấp lánh động lòng nhất.
Sẽ là người Dainsleif luôn yêu nhất.
Và anh, cũng sẽ mãi là người Lumine dành tất cả dịu dàng mà chở che, dẫu một mai thế gian này đổ sụp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro