Chương 3. Đau lòng
Trường cao trung Cẩm Thành, tuy rằng lấy tên "Cẩm Thành" nhưng lại không phải trường cao trung tốt nhất Cẩm Thành.
Không biết bắt đầu từ năm nào, trường học càng ngày càng nhiều học sinh có tiền nhập học, học sinh hư ngày càng nhiều, trường học khó mà quản lí tốt.
Chủ Nhiệm Giáo Dục quản lí học sinh nhiều tới mức mệt mỏi, hiện tại dứt khoát mở một con mắt nhắm một con mắt.
Trường cao trung bên cạnh cao trung Cẩm Thành khác biệt hoàn toàn, đó là trường Thất Trung, là cao trung mà học bá chân chính hội tụ. Điểm số cao mới có thể vào, đi cửa sau vào cũng khiến người ta phải tuyệt vọng sợ hãi với trình độ của các học bá.
Hai trường cao trung sát cạnh nhau, một trường học sinh chăm chỉ học tập không ngừng phát triển, một trường không mặn không nhạt không lí tưởng.
Nhưng bầu không khí khai giảng lại không hề khác biệt.
Đào Nhiễm tiếc hận kì nghỉ hè kết thúc quá nhanh, nhưng rất nhanh đã bật trạng thái hưng phấn cùng bạn bè gặp mặt.
Miệng cô ngọt, tính cách hào phóng hoạt bát, không nói riêng ở trong lớp ba, toàn bộ cao trung cùng cô có nhân duyên tốt cũng không nói quá.
Chỉ là thành tích học tập vô cùng kém, kém đến nỗi muốn chết luôn cho rồi.
Dùng lời của Trình Tú Quyên để nói, đầu óc cô chỉ phát triển một nửa, EQ phát triển hoàn chỉnh, IQ thì chết từ trong trứng nước.
Trời sinh không có mệnh am hiểu học tập là thế.
Kết thúc kì nghỉ hè, bọn họ đều lên năm hai, rú rít thảo luận kì nghỉ hè đã đi chơi những nơi nào.
Bạn cùng bàn của Đào Nhiễm tên là Đoạn Phân Phương, buộc tóc đuôi ngựa, cả người tú khí, nói chuyện g nhỏ nhẹ.
Cô ấy và Đào Nhiễm quan hệ không tồi, bởi vậy khi Đào Nhiễm bước vào lớp, đôi mắt cô ấy sáng bừng lên.
"Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc cậu cũng tới." Đoạn Phân Phương kêu một tiếng "Cậu cắt tóc à?"
Đào Nhiễm gật gật đầu: "Đẹp không?"
"Đẹp."
Đào Nhiễm còn chưa sửa soạn lại sách vở, đã nghe thanh âm do dự của cô bạn cùng bàn:
"Chính là...mình cảm thấy tóc dài đẹp mắt hơn, đẹp như thiên tiên luôn ấy."
Hiện tại cắt quả tóc giống như chó gặm vậy, nếu không phải cô lớn lên xinh đẹp, chắc chắn GO DIE rồi.
Đào Nhiễm liên tiếp bị đả kích, cuối cùng cũng chịu đối mặt với hiện thực phũ phàng, trong lúc nhất thời cô cũng có chút đau lòng, cô sờ sờ mái tóc ngắn ngủn: "Không sao, rất nhanh sẽ dài thôi, nửa năm nữa sẽ dài trở lại."
"Năm nay nóng quá, mình nhìn mấy đồng học trong lớp đều đen đi, cậu thế nhưng vẫn không thay đổi."
Không chỉ không thay đổi, bộ dáng còn oánh nhuận trắng hồng như ngọc trai, cô ấy nhìn cũng muốn véo mấy cái. Đào Nhiễm cười nói: "Chạy tới Băng Thành tránh nóng đấy."
Hai nữ sinh cười cười nói nói, nam sinh hàng phía trước đột nhiên quay đầu lại: "Đào Nhiễm, "Ngược Gió Yêu Người" cậu muốn xem không?"
Đào Nhiễm nháy mắt quay đầu, mắt to phảng phất có ánh sáng chuyển động: "Tập bao nhiêu?"
"12."
"Ngao ngao, xem xem, cảm ơn cậu nhé Trác Lương."
Trác Lương khụ một tiếng: "Không có gì, mình cũng thích đọc, cho cậu mượn trước, xem xong trả cho mình là được."
Đào Nhiễm vui sướng khôn cùng cầm cuốn truyện tranh.
Cô cho rằng còn chưa phát ra thị trường, tưởng là hạn số 5 mới đưa ra thị trường, không ngờ tập 12 lại phát hành lúc khai giảng. Cô theo tập truyện tranh này đã lâu, quả thực vô cùng may mắn khi Trác Lương và cô "có cùng sở thích giống nhau".
Trong phòng học ồn ào tiếng nói chuyện tranh luận, Đào Nhiễm lấy một tư thế thành kính mở truyện 45 độ mà đọc.
Không khí lộ ra sự xao động của khí trời, lá cây theo gió sàn sạt rung động.
Phòng học đột nhiên an tĩnh lại, Đào Nhiễm dựng dựng lỗ tai, không nâng mắt lên nhìn, ánh mắt dính trên trang truyện tranh.
Thiếu niên thanh âm sạch sẽ lạnh lẽo, hắn thấp thấp nói: "Tôi tên Ngụy Tây Trầm."
Chỉ giới thiệu như vậy, sau đó kết thúc.
Đào Nhiễm nghe xong run lên, lúc này đánh chết cô cũng không ngẩng đầu, cô mới không thèm nhìn hắn.
Thật tốt, ba cô đúng là làm chuyện tốt, trực tiếp đem tên trứng thối này an bài cùng một lớp với cô.
Cô dám cam đoan khẳng định rằng hắn chắc chắn đáp ứng yêu cầu của Trình Tú Quyên "Giám sát biểu hiện của Đào Nhiễm trên trường học" các thứ.
Bực bội, đau thấu tâm can, huhu.
Trong truyện tranh, nữ chủ xuyên không đang cùng nam chủ sinh ly tử biệt, ở bên bờ vực lôi lôi kéo kéo.
Trình diễn một phân cảnh ngược luyến tình thâm.
Đào Nhiễm tập trung tinh thần xem, bực bội trong lòng đều đã bay xa.
Phía sau vang lên một tiếng phịch, cô sợ tới mức giật mình một cái, mờ mịt nâng mắt nhìn lên. Nhìn tới khuôn mặt ửng đỏ của Đoạn Phân Phương, bộ dáng che dấu hưng phấn.
Đào Nhiễm quay đầu lại, một chiếc bàn đơn đặt phía sau cô, trên mặt bàn có một tầng bụi mỏng.
Cô ngước mắt, đối diện một đôi mắt màu đen, hắn lãnh đạm liếc cô một cái rồi dời mắt đi.
Đoạn Phân Phương lấy từ trong ngăn bàn ra tờ giấy, đưa cho người phía sau: "Bạn học, cậu dùng cái này lau bụi đi."
Ngụy Tây Trầm ôn hòa nói: "Cảm ơn." Ngữ điệu kia ấm áp, trời sinh mang theo vài phần đa tình. Ngoài ý muốn khiến hắn thoạt nhìn ôn nhã hào phóng.
Đào Nhiễm không thể tưởng tượng mà trợn to mắt, tình huống này là thế nào! Thay đổi sắc mặt nhanh như vậy sao?
Cô nhìn bạn cùng bàn của mình, quả nhiên một bộ dáng ngượng ngùng e thẹn. Quỷ cũng nhìn ra Đoạn Phân Phương có hảo cảm với tên Ngụy Tây Trầm kia.
Đào Nhiễm: "..."
Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, truyện tranh cũng thu hút được sự chú ý của cô nữa.
Khai giảng ngày đầu tiên, thường thường sẽ không dạy bài học mới, chỉ nói những việc cần chú ý, phát sách mới, và mấy thứ vụn vặt linh tinh.
Phía sau có tên đáng ghét kia ngồi, Đào Nhiễm không nghĩ được cái gì, tư thái đoan chính cứng đờ
Chủ nhiệm lớp bọn họ là một thầy giáo trung niên, nói chuyện tương đối ôn hòa, tên Trần Chí Cương. Thầy Trần nói: "Học kì một lớp ta sẽ phân ban văn lý, học kì mới lại sắp bắt đầu rồi, thầy hi vọng từ nay về sau mọi người có thể nhanh chóng thích ứng, thời gian tiếp theo hy vọng các bạn đồng học có thể giúp đỡ nhau, cùng nhau tiến bộ..."
Thật vất vả đợi đến khi tan học, thầy Trần nói: "Ngụy Tây Trầm, em tới văn phòng của thầy một lúc, các bạn học còn lại tan học đi."
Đoạn Phân Phương nghẹn một tiết, chờ đợi mãi mới tới khi tan học.
Đào Nhiễm chỉ chỉ phía sau, hỏi cô ấy: "Chuyện này là sao?"
Đoạn Phân Phương biết cô vừa rồi xem truyện tranh, vì thế giải thích nói: "Ngụy đồng học giới thiệu xong, thầy Trần nói lớp học không có đủ ghế, bảo hắn lên lầu bốn có phòng học trống lấy một bộ bàn ghế, sau đó tạm thời ngồi ở cuối."
Các cô ban đầu ngồi ở cuối, cứ vậy biến thành bàn thứ hai đếm ngược.
Đào Nhiễm khép đầu gối lại ghé đầu trên bàn, trong lòng tuyệt vọng.
Nhiều bàn cuối cùng như thế hắn không chọn, cố tình chọn ngồi phía sau cô, chắc chắn là Trình Tú Quyên phái hắn tới làm gián điệp.
Đào Nhiễm ở trong lòng mắng hắn cả trăm lần.
Lớp học xuất hiện thêm một gương mặt mới sẽ luôn khiến mọi người hiếu kỳ, thừa dịp Ngụy Tây Trầm tới văn phòng thầy giáo, lớp học nổ tung, tiếng nghị luận sôi nổi vang lên.
Mấy bàn cuối cùng nơi Đào Nhiễm ngồi chính là nơi học sinh kém, thích bát quái tập trung, nhất thời bên tai cô toàn là những câu tranh luận về Ngụy Tây Trầm.
Có nữ sinh không kiềm chế được hưng phấn: "A a a, siêu cấp đại soái ca, cao ráo còn đẹp trai, nhìn là biết 1m87."
"Thầy Trần còn nói thành tích của hắn siêu tốt."
"Thanh âm còn dễ nghe."
"Vừa mới chuyển tới đây, khẳng định chưa có bạn gái."
Đào Nhiễm: "..." Haha, tức giận tới nỗi đau thấu tâm can.
Đoạn Phân Phương nhỏ giọng nói: "Vừa nãy hắn dọn dẹp bàn ghế nhẹ nhàng giống như xách cái bao nilon vậy, thực sự quá soái, cậu cảm thấy thế nào, Đào Nhiễm?"
Đào Nhiễm hắng giọng, nghiêm trang nói: "Mình cảm thấy Giang Diệp trường bên cạnh tương đối soái. Mặc quần áo đẹp, cởi quần áo cũng đẹp, thành tích cao, tính tình khiêm tốn, cười rộ lên cũng siêu đẹp."
Đoạn Phân Phương nhịn không được cười: "Thôi đi, mình cảm thấy cậu không thích Giang Diệp."
Đào Nhiễm không đồng ý, tại sao toàn thế giới đều hoài nghi tình cảm của cô đối với Giang Diệp?
Cô nghiêm túc nói: "Là thật, thật sự, mình thật sự rất thích Giang Diệp."
Phía sau "Bang" một tiếng vang lên
Một chồng sách đặt lên bàn, quạt trên đỉnh đầu kẽo kẹt chuyển động, Ngụy Tây Trầm kéo ghế ngồi xuống.
Đào Nhiễm nháy mắt ngậm miệng.
Ngay sau đó, tiếng chuông vào học vang lên.
Đào Nhiễm chán đến chết, tiếp tục mở truyện tranh ra xem. Đoạn Phân Phương cũng nhàn rỗi đến nhàm chán, nhỏ giọng nói chuyện với cô: "Nhiễm Nhiễm, cậu vẫn không mặc đồng phục à? Nghe nói năm hai quản lí nghiêm lắm, cậu như vậy lỡ bị ghi tội thì sao?"
Đồng phục của cao trung Cẩm Thành là áo trắng và quần đen dài.
Mùa hè nóng bức, phần lớn học sinh đều xắn gấu quần lên cho đỡ nóng. Thật sự là không chịu nổi, hai màu trắng đen, vừa vặn hút nhiệt khiến người ta nóng phát điên.
Nhưng Đoạn Phân Phương biết, vòng tròn bạn bè nhỏ của Đào Nhiễm đều là không mặc đồng phục.
Đào Nhiễm, Kiều Tĩnh Diệu, Lam Hải Dương, Hứa Thâm năm ba, tất cả đều không mặc.
Đoạn Phân Phương trộm liếc Đào Nhiễm một cái, cô thật sự đẹp, ước chừng là ngoại hình mà nữ sinh đều ao ước giống như vậy.
Áo và váy đều là màu vàng nhạt, cẳng chân mảnh khảnh thon dài lộ ra, đi một đôi xăng đan màu trắng đơn giản.
Đào Nhiễm thuận miệng nói: "Như vậy tương đối đẹp."
Mặc kệ là ở nơi nào, luôn luôn tồn tại một vài người không tuân thủ quy tắc.
Mang theo vài phần thiên chân không rành thế sự, thêm vài phần không muốn bị quy tắc rườm rà trói buộc.
Hai nữ sinh tự cho là mình nói chuyện rất nhỏ.
Ngụy Tây Trầm nâng mắt lên, dừng lại tại bóng lưng cô khoảng một giây.
Hắn quy củ mặc đồng phục, cánh tay lộ ra bên ngoài, rắn chắc cân xứng.
Đầu ngón tay của hắn nhấc cái bút lên, rất nhanh điều chỉnh lại --- vừa rồi là tư thế cầm thuốc lá.
Ngụy Tây Trầm vuốt ve lòng bàn tay mình, hơi híp mắt lại.
Hắn vốn là lão đại, hiện giờ thật đúng là hổ lạc đồng bằng...
Hắn tùy tay lật lật sách, trang giấy mềm mại tinh khiết, mặt trên đều là nội dung mà hắn đã quá quen thuộc.
Mặc kệ thế nào, hắn mới tới Cẩm Thành, hình tượng học bá vẫn cần thiết xây dựng tốt đẹp.
~
Tan học, Đào Nhiễm mơ màng sắp ngủ lập tức thanh tỉnh, vui vui vẻ vẻ ra khỏi phòng học.
Đám bạn năm ba của cô ở tầng một, Đào Nhiễm vừa xuống đã bị Kiều Tĩnh Diệu ôm trọn vào lòng: "Tiểu Hoan Hoan vẫn còn sống." Không bị mẹ lăn lộn chết.
"Tĩnh Diệu, Lam Hải Dương, Hứa Thâm." Đào Nhiễm chào hỏi từng người.
Lam Hải Dương cười gật gật đầu, Hứa Thâm thổi cái huýt sáo, trêu chọc Đào Nhiễm: "Thế nào, tan học còn đi chờ tiểu ca ca Giang Diệp của em không?"
Đào Nhiễm trong lòng có vài phần do dự, nhưng rốt cuộc mới mười sáu tuổi, dưới ánh mắt hài hước của Hứa Thâm không chịu cúi đầu, cô gật gật đầu: "Đương nhiên là chờ rồi!"
Đã chờ hơn hai tháng không lẽ còn sợ thêm mấy ngày nữa chắc?
Cô đi mấy bước mới phát hiện bọn họ vẫn đứng tại chỗ.
"Không đi sao?"
"Đang đợi Lam Tấn."
"Hắn có chuyện gì?"
Lam Hải Dương lười biếng nói:
"Không phải lớp em vừa chuyển tới một nam sinh sao? Không biết sao đắc tội Lam Tấn, nó nói tan học dẫn người đi dạy dỗ tên kia cách làm người. Bọn anh đang đợi nó."
Đào Nhiễm trong lòng nhảy dựng, bước chân dừng lại.
Lam Tấn nghịch ngợm còn hay đánh người...
Ngụy Tây Trầm hắn...
Cô cắn răng, chạy lên trên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro