CHƯƠNG 35
Bên ngoài cửa đi tới hai người, người đi đầu trên dưới năm mươi tuổi, mặc trường sam màu xanh nhạt khia chất nho nhã, theo sát phía sau ông ấy là người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo sơ mi trắng, chính là người đàn ông buổi chiều cậu gặp trong con hẻm.
Mạc Nhân Tuyết cũng thấy Lộc Dư An.
Lộc Dư An cũng vờ như không có gì rời mắt, cúi đầu nhìn mủi chân, làm như không nhận ra.
Lốc Chính Thanh bất đắc dĩ quay về phía Dương Xuân Quy nói: "Đang dạy con, khiến mọi người chê cười."
Ông quay đầu nhìn về phía Mạc Nhân Tuyết, khên ngợi: "Đay chính là Nhân Tuyết Sao! Quả nhiên là nhân tài. Chú đã xem hội đấu giá mùa thu năm ngoái do một tay cháu phụ trách, từ triễn Lãm đến đấu giá đều có phong cách riêng, chú nhớ rằng tỷ lệ doanh thu cuối cùng cũng đã phá kỷ lục thì phải."
Lộc Chính Thanh cũng từng nghe qua tên Mạc Nhân Tuyết – cháu đích tôn của Mạc thị ở Hồng Kông. Hai năm trước người đứng đầu Mạc thị bị bệnh nặng, Mạc Nhân Tuyết dùng thủ pháp sắc bén gia nhập Mạc thị, tuy rang chỉ đảm nhiệm chức phó giám đốc.Nhưng với thái độ cương quyết trấn áp những người làm lâu năm ở Mạc thị, nhà đấu giá Christie's là hoạt động kinh doanh chủ chốt của Mạc thị, dưới tay anh giá trị của một buổi đấu giá nhiều lần vượt qua một tỷ, tuy rang hiện giờ đã rút khỏi kinh doanh của Mạc thị.
Nhưng Lộc Chính Thanh không dám coi thường Mạc Nhân Tuyết.
Cháu đích tôn mà Mạc thị bồi dưỡng ra, sao có thể là người bình thường, chuyện móc nối để lấy báu vật quốc gia TUYẾT HÀNH HÀN SƠN ĐỒ về nước đều giao cho Mạc Nhân Tuyết, có thể thấy được địa vị của Mạc Nhân tuyết trong Mạc thị.
Mạc Nhân Tuyết khiêm tốn gật đầu thản nhiên nói: "Chẳng qua là được trưởng bối trong nhà nâng đỡ, đẻ cháu gánh hư danh1 mà thôi."
1: Danh tiếng không có thật, danh hảo.
Dương Xuân Quy không phải người kinh doanh, mặc kệ họ nói chuyện, đi vào nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng trên người Lộc Dư An, sau đó đi về phía cậu, nhịn không được liên tục tán dương: "Cháu là Dư An đúng không? Tốt, tốt, là đưa nhỏ tốt. Bác là bạn mẹ cháu."
Nói xong ông lại bổ sung; "Đôi mắt của cháu giống mẹ cháu quá." Giọng nói tràn đầy hoài niệm.
Nghe được chữ mẹ, lông mi Lộc Dư An khẽ rung động.
Khuôn mặt của thiếu niên thật ra không phải dạng ngoan ngoãn, khi không nói lời nào luốn có vẻ tính cách không tốt, mà lúc này lại giật giật khóe môi, cố gắng nặng ra một nụ cười coi là ngoan ngoãn, cứng ngắc cúi đầu gọi: "Cháu chào bác Dương."
Mạc Nhân Tuyết nhìn người ở trước mắt, dáng vẻ thiếu niên lúc này hoàn toàn khác với dáng vẻ người lạ chớ tới gần ở trong con hẻm.
Thế nhưng, nghi hoặc trong mắt anh thoáng qua biến mất.
Nhà họ Lộc kinh doanh cũng đã hàng trăm năm, cũng là gia đình giàu có bậc nhất ở Nam Thành, vậy mà con cái họ dĩ nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này.
Mà lúc anh vừa đi vào, thiếu niên lẻ loi một mình, sống lưng thẳng tắp đứng một bên, tuy rằng cả người đều là gai sắc nhọn, nhưng nhìn lại cực kỳ gầy yếu. Bốn người bao vậy một đứa nhỏ, đưa nhỏ này còn bị bắt nạt, thái độ người trong nhà là như thế sao ?
Anh nhớ bác Dường từng kể qua chuyện của nhà họ Lộc, trong lòng cũng đoán được nguyên nhân, không khỏi khẽ động lòng.
Anh là cháu đích tôn của nhà họ Mạc, cũng có rất nhiều em gái em trai, từ nhỏ anh đã là anh trai của chúng. Nhà cô nhỏ có đứa bé, thất lạc nhiều năm ở bên ngoài chịu rất nhiều đau khổ, thật vất vả lắm mới tìm được, sau đó trong nhà liền coi đứa nhỏ như trân châu bảo bối mà che chở.
Bình thường anh cũng chăm sóc nó nhiều hơn, nếu đưa bé đó ở nhà bị đối xử như thế, chẳng biết sẽ ấm ức thành bộ dạng gì.
Nhưng Mạc Nhân Tuyết là người không hay xen vào việc của người khác.
Sau khi Dương Xuân Quy nói chuyện với Lộc Vọng Bắc xong, quay đầu nói với Mạc Nhân Tuyết: "Vọng Bắc cháu đã gặp rồi, Dư An và Dữ Ninh là con của chú Lộc, thằng bé Dữ Ninh này biết vẽ tranh, có tài năng về hội họa, thằng bé vẽ đèn cung đình cho ông ngoại cháu xem, ông ngoại cháu cũng hiếm khi nói chúng rất tốt."
Vãn bối có thể được cụ Nhan khen ngợi, trong giới mỹ thuật cũng không có mấy người.
Nụ cười trên mặt Lộc Dữ Ninh cứng ngắt, đáy mắt chợt lóe lên tia hoảng loạn, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Lộc Vọng Bắc nghe thế vô thức nở nụ cười kiêu ngạo. Em trai anh ta làm gì cũng xuất sắc.
Lộc Dữ Ninh có được cơ hội này kỳ thật cũng không dễ dàng. Mấy năm nay không tìm được giáo viên thích hợp, một họa sĩ đang phát tiền mà có một thòi gian dài bỏ trống thì mài dũa lại rất khó. Lộc Vọng Bắc cũng nhìn thấy, trong lòng cũng sốt ruột.
Năng lực hành động của anh rất mạnh, khắp nơi vì Lộc Dữ Ninh chú ý, rào trước đón sau, cuối cùng mới tìm được cơ hội này, thậm chí vì thế mà sử dụng đến các mối quan hệ của ông ngoại. Nhưng Lộc Vọng Bắc cũng không hối hận.
Bởi vì em trai anh ta xứng đáng nhận được thứ tốt nhất, đây là trách nhiệm của người làm anh trai.
Ánh mắt anh ta lướt qua Lộc Dư An, vừa rồi Lộc Dư An thân thiện với Dương Xuân Quy, không thoát khỏi ánh mắt của anh ta, đáy lòng anh ta dâng lên chutrs hơi lạnh. Hy vọng không phải như anh nghĩ.
Vẻ mặt Lộc Chính Thanh cũng kiêu ngạo nhìn hai người, ba cha con đứng cùng với nhau, dịu dàng thắm thiết.
Cho dù Mạc Nhân Tuyết không quen biết họ, cũng biết tình cảm của ba người họ vô cùng tốt.
Ánh mắt anh hơi nghiêng, nhìn thấy cách đó không xa thiếu niện ôm ngực dựa vào một bên tường, miệng vết thương giấu bên dưới đồng phục, sống lưng thẳng tắp, đồng phục rộng rái càng cho thấy cơ thể cực kỳ gầy gò của cậu, ngón tay nhàn chám quấn lấy dây đeo cặp.
"Đáng tiếc Dư An không biết vẽ." Dương Xuân Quy không nhìn được cảm thán. Đáng tiếc đứa nhỏ có cùng dòng máu với sư muội lại không biết vẽ tranh.
"Dư An không có năng khiếu đó." Lộc Chính Thanh thuận miệng đáp.
Không biết vẽ sao?
Mạc Nhân Tuyết nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên một hồi lâu, cuối cùng thân thiết hỏi: "Cậu chính là Dữ Ninh à?"
Dương Xuân Quy ngẩn ra, vội vàng giới thiệu: "Đây là Dư An."
Lộc Dữ Ninh cong mắt nhỏ nhẹ mềm mại giải thích: "Anh Nhân Tuyết, em là Dữ Ninh, đây là anh hai em."
"Vậy À?" Nhưng mà Mạc Nhân Tuyết lại ngừng nói, dừng lại trên sườn mặt thiếu niên, giống như lơ đãng nhàn nhạt hơi: "Bác Dương, chẳng phải bác nói nhà họ Lộc chỉ có mình Dữ Ninh biết vẽ thôi sao? Thế sau Dư An cũng biết?"
Lộc Dư An còn đang thờ ơ nghich dây đeo cặp, ngẩng đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro