Lời Hứa
Lạc Châu, 2009
Vương Dĩ Triệt nhẹ nhàng bế cô bé tầm sáu tuổi, khuôn mặt hắn khẽ nghiêng sang một bên khi bé gái cười tươi, tinh nghịch với tay định vuốt mặt hắn. Nụ cười của cô bé nhanh chóng bị hắn chặn lại bằng hai từ ngắn gọn: "Không được."
Hoàng Nhã Nhã, từ cười đùa vui vẻ, lập tức cau mày tức giận, quay sang phía người đàn ông lớn hơn đang đứng bên cạnh: "Cha ơi, anh Dĩ Triệt trêu con!" - giọng cô bé giận dỗi, ánh mắt đượm nét ngây thơ mà cũng đầy bướng bỉnh.
Hoàng Triều Nam khẽ vỗ vai Vương Dĩ Triệt, khiến hắn bật cười. Lúm đồng tiền hiện rõ trên khuôn mặt trẻ trung, điển trai của hắn: "Hoàng Nhã Nhã, mới tí tuổi đầu mà đã biết mách lẻo rồi sao?" Hắn nheo mắt trêu chọc cô bé, ánh nhìn đăm chiêu nhưng cũng chứa nét cười vui vẻ.
Nhã Nhã vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Vương Dĩ Triệt, tiếp tục nũng nịu. Hắn - một đối tác của cha cô, chỉ hơn cô mười ba tuổi, đã gây dựng lên cả một đế chế công nghệ nổi tiếng. Dù người ta nói hắn là bậc thiên tài, gương mặt tuấn tú ít khi nở nụ cười, thế nhưng những thành tựu của hắn đã khiến cả đất nước ngưỡng mộ. Khi hắn đang giải quyết cuộc khủng hoảng kinh tế lớn, cô bé Nhã Nhã lúc đó mới chỉ bốn tuổi.
"Hoàng Nhã Nhã, con ra chơi với cô Phương đi." Hoàng Triều Nam ra hiệu cho người trông trẻ dẫn Nhã Nhã ra ngoài chơi. Một lúc sau, Vương Dĩ Triệt bước ra khỏi phòng, lặng lẽ thở dài. Hắn khẽ nhìn cô bé chơi xích đu từ xa, ánh mắt dịu dàng thoáng qua nét suy tư. Hắn biết, tương lai của hắn sẽ không thể tách rời với cô bé ấy, một tương lai không xa khi hắn quay trở lại.
Vương Dĩ Triệt lặng lẽ rời đi, để lại sau lưng nụ cười ngây ngô của Hoàng Nhã Nhã. Trong bữa tối hôm đó, cô bé nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe hướng về cha: "Anh Dĩ Triệt có quay lại chơi không ạ?"
Người đàn ông trầm tĩnh đang gắp thức ăn cho cô khẽ cười: "Con thích anh Dĩ Triệt à?" Nhã Nhã chớp chớp mắt, gật đầu đáp: "Dạ, anh ấy tốt lắm." Rồi ngoan ngoãn ăn hết phần cơm trong bát.
Hoàng Triều Nam nhìn con gái mà không khỏi thở dài. Nhã Nhã nói Vương Dĩ Triệt tốt, nhưng người đàn ông trẻ ấy thật sự là ai? Tại sao hắn lại chọn con gái ông cho một vị trí mà ai ai cũng khao khát ngồi vào? Ông chỉ thấy trước mắt mình là một con rắn độc, lặng lẽ chờ thời cơ để tấn công.
Lạc Châu, 2021
"Hoàng Nhã Nhã, cẩn thận!" Giọng nam vang lên từ phía khán đài khiến cô bé giật mình, vội cúi người né tránh quả bóng rổ bay thẳng về phía đầu mình. Một nam sinh vội vã chạy đến xin lỗi và nhặt lại quả bóng. Trận đấu bóng rổ tạm dừng vài phút để điều chỉnh sau cú ném quá mạnh.
Trương Thành, đàn anh khóa trên, từ trên sân bóng vội chạy tới chỗ cô: "Em không sao chứ?" Nhã Nhã lắc đầu mỉm cười, trấn an cậu ta: "Không sao đâu." Cậu ta xoa đầu cô một cách thân mật rồi trở lại trận đấu, bỏ lại sau lưng ánh nhìn tò mò của mọi người xung quanh.
Trương Thành là người hoàn hảo trong mắt nhiều người: đẹp trai, học giỏi, lại là đội trưởng đội bóng rổ. Cậu có một nốt ruồi nhỏ duyên dáng dưới mắt, khiến nụ cười thêm phần cuốn hút. Hai năm trước, chính Trương Thành đã đuổi theo bọn cướp để lấy lại ví tiền cho Nhã Nhã khi cô bị giật đồ trên phố. Từ ngày ấy, cô đã thầm thích người này, nhưng cũng hiểu rằng mình không phải mẫu người cậu ta thích. Dẫu vậy, cô vẫn không thể ngừng nghĩ về cậu ta suốt hai năm qua.
"Hoàng Nhã Nhã, tối nay cùng anh đi ăn nhé." Sau khi trận đấu kết thúc, Trương Thành khẽ rủ nó đi ra ngoài, đôi mắt hào hoa cùng nụ cười lộ vẻ tự tin. Nhã Nhã thoáng ngượng ngùng, mắt nhìn chàng trai cao lớn trước mặt, nhẹ nhàng đáp: "Đi đâu vậy ạ?"
Cả hai bước xuống con dốc nhỏ, nơi tràn ngập hương thơm ngọt ngào của hoa lưu tô đang vào mùa nở rộ. Trương Thành tay cầm cặp sách hộ Nhã Nhã, tay kia nhẹ nhàng cầm ly nước mà cô đã đưa cho cậu ta sau trận đấu. Mùa xuân ấm áp, ánh nắng dịu dàng xuyên qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên con đường đầy sắc hoa rơi. Hoàng Nhã Nhã, lòng rộn ràng nhưng không khỏi bối rối, len lén liếc nhìn người con trai mình thầm thương trộm nhớ suốt hai năm qua. Bên cạnh Trương Thành, cô luôn mong một ngày sẽ có đủ can đảm để thổ lộ tấm lòng mình.
"Hoàng Nhã Nhã, mấy tháng nữa anh thi tốt nghiệp rồi." Trương Thành đột nhiên lên tiếng, ánh mắt đăm đăm nhìn cô. Nhã Nhã ngẩng đầu, đối diện ánh mắt cậu ta. Trương Thành nhẹ nhàng mỉm cười: "Sau khi ra trường, anh sẽ học ở Thanh Hoa. Anh mong Hoàng Nhã Nhã cũng có thể thi vào đó cùng anh."
Nhã Nhã lặng lẽ suy nghĩ. Thanh Hoa sao? Trong lòng, cô vẫn luôn khao khát đậu vào Bắc Đại, nơi cha cô từng theo học và trở thành một nhân vật thành công rực rỡ. Dù vậy, cô cũng gật đầu. Ước mơ của cô là giống như cha mình, đạt được thành công vượt bậc. Thanh Hoa, dù không phải Bắc Đại, nhưng vẫn là một khởi đầu không tồi, phải không?
Thấy vậy, Trương Thành mỉm cười đầy hài lòng: "Hoàng Nhã Nhã của chúng ta ngoan lắm." Nhã Nhã hơi sững sờ, nhưng rồi cũng trấn tĩnh lại.
"Nhã Nhã." Trương Thành đột ngột dừng bước khi cả hai đứng ở chân dốc. Đó là một trong số ít lần Nhã Nhã nghe được giọng nói nhẹ nhàng như vậy từ cậu ta.
"Dạ?" Cô giương đôi mắt to tròn lên nhìn, trong lòng chờ đợi điều gì đó khó nói. Trương Thành khẽ cười, nụ cười như một bí mật được giấu kín: "Cuối tháng này là sinh nhật anh, em tới nhé."
Nhã Nhã hơi ngỡ ngàng. Trương Thành thực sự mời cô dự sinh nhật sao? Cô đứng im một lát, sau đó mới khẽ gật đầu, nụ cười hiện lên trên môi: "Dạ."
Cả hai chậm rãi bước tới cổng trường, nơi chiếc xe của cha Nhã Nhã đã đợi sẵn. Nhã Nhã nhận lại cặp sách từ tay Trương Thành và cúi đầu chào cậu ta. Trên suốt quãng đường về, tâm trí cô ngập tràn suy nghĩ về buổi sinh nhật sắp tới, lòng không khỏi mong chờ một cuộc gặp chỉ có hai người...
---
Lạc Châu, 3/2021
"Ầm ầm ầm..." Tiếng nhạc từ quán bar lớn vang lên, ngay cả cánh cửa cách âm cũng không thể che nổi những âm thanh dồn dập ấy. Hoàng Nhã Nhã, trong bộ váy trắng thanh thoát, ngơ ngác nhìn biển hiệu sáng rực trước mặt. Tay cầm điện thoại, cô lo lắng gọi cho Trương Thành: "Anh Thành ạ? Em tới rồi... nhưng anh có gửi nhầm địa chỉ không ạ?"
Đầu dây bên kia, giọng Trương Thành lẫn vào tiếng nhạc náo nhiệt: "Nhã Nhã à, đợi chút anh ra ngay."
Nhã Nhã đứng đợi, ánh mắt khẽ dõi theo những cô gái mặc trang phục gợi cảm bước vào quán, tiếng cười của họ lấn át cả âm nhạc. Sau họ là một đám đông vây quanh một người đàn ông, khí chất vượt trội khiến hắn ta ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Người đàn ông mặc áo khoác da đen, bên trong là áo len mỏng và một sợi dây chuyền bạc đơn giản. Dáng vẻ hắn toát ra vẻ kiêu hãnh, khiến Nhã Nhã vô thức lướt mắt qua, rồi giật mình ngoảnh đi chỗ khác khi ánh mắt hắn chạm vào cô.
Lúc này, Trương Thành đã ra tới nơi, vui vẻ vẫy tay với cô: "Vào thôi!" Nhã Nhã hơi lưỡng lự, ánh mắt thoáng lo lắng: "Nhưng... em chưa đủ tuổi mà?" Trương Thành mỉm cười, xoa đầu cô: "Không sao đâu," rồi kéo cô bước vào.
Bên trong, tiếng nhạc vang lên inh ỏi, khiến Nhã Nhã hơi choáng váng. Trương Thành dẫn cô lên tầng trên, nơi một bàn rượu có thể nhìn xuống sân khấu rực rỡ ánh đèn.
"Chào mọi người, đây là Hoàng Nhã Nhã." Trương Thành kéo cô ngồi xuống, giới thiệu cô với những người bạn trong đội bóng rổ. Nhã Nhã đưa mắt nhìn xung quanh, không ngờ những người này lại quen thuộc với những nơi náo nhiệt như thế.
"Nhã Nhã à, xin lỗi cậu về chuyện lần trước nhé," một nam sinh đưa tay ra. Nhã Nhã lịch sự bắt tay, khẽ đáp: "Không sao."
Với một người ít nói và hướng nội như Nhã Nhã, việc ngồi giữa một đám đông ồn ào thực sự là thử thách. Sau hai ly rượu nhỏ, cô đã bắt đầu thấy chóng mặt.
Khi cảm thấy không thể chịu nổi, Nhã Nhã khẽ nói với Trương Thành: "Em muốn về nhà." Trương Thành cau mày, không hài lòng: "Mới hai ly thôi mà! Uống tiếp đi!" rồi rót đầy ly thứ ba cho cô.
Nó cảm thấy đầu óc quay cuồng, thân thể mệt mỏi không tự chủ được mà dựa hẳn vào Trương Thành. Ánh mắt Trương Thành loé lên một tia lạnh lẽo, hắn nắm chặt lấy tay nó, giữ cho Nhã Nhã không ngã. Những kẻ xung quanh vẫn thản nhiên cười đùa, dường như không một ai để ý đến tình cảnh của cô. Khi bữa tiệc dần kết thúc, Nhã Nhã kiên quyết muốn về, Trương Thành đành miễn cưỡng dẫn cô xuống sàn nhảy với hy vọng cô sẽ tỉnh táo hơn.
Cậu ta vòng tay qua eo cô, nhịp nhàng dìu bước theo điệu nhạc. Đây là lần đầu tiên Nhã Nhã áp sát vào Trương Thành đến thế, trái tim cô đập dồn dập trong lồng ngực, không dám ngước mắt nhìn lên. Trương Thành nhận thấy sự e thẹn ấy, liền nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đôi mắt chăm chú nhìn vào cô: "Nhã Nhã..." rồi cúi xuống, chuẩn bị đặt môi mình lên môi cô.
Chỉ trong tích tắc, khi đôi môi gần chạm nhau, Nhã Nhã đột ngột đẩy Trương Thành ra, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn. Trương Thành thoáng cau mày, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo và đầy trách móc: "Chẳng phải em đã mong đợi giây phút này từ lâu sao?" Hắn lại cố gắng cúi xuống, ép buộc Nhã Nhã đáp lại nụ hôn của mình. Sự bất ngờ trong lời nói đó khiến Nhã Nhã rùng mình. Cô lập tức vùng vẫy, cố đẩy hắn ra: "Không!"
"Không?" Nhã Nhã từng mong chờ khoảnh khắc này, nhưng không phải ở nơi này, không phải trong hoàn cảnh này. Người con trai trước mặt cô giờ đây không còn là Trương Thành của hai năm trước, người đã luôn dịu dàng với cô. Sự sợ hãi tràn ngập trong lòng cô, khi Trương Thành kéo cô vào phòng VIP, nơi cửa cách âm đóng kín, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Trương Thành đẩy mạnh cô xuống chiếc đi văng lớn, tay hắn thô bạo kẹp chặt tay cô. "Hai năm qua anh chăm sóc em, giờ em định phản bội anh sao?"
"Không..." Nhã Nhã giãy giụa, đôi mắt hoảng loạn nhìn thẳng vào kẻ trước mặt, giọng cô yếu ớt van xin: "Xin đừng..." Cổ tay cô bị hắn ghì chặt đến mức đau buốt, đỏ ửng lên. Trương Thành, với sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành, đè lên cơ thể cô, dùng lực cưỡng ép cô xuống chiếc đi văng, trong khi hai tay hắn bắt đầu cởi từng chiếc cúc quần.
Nhã Nhã hét lên trong tuyệt vọng, nhưng tiếng hét của cô nhanh chóng bị nuốt chửng bởi lớp cửa cách âm cùng với âm thanh ồn ào của nhạc xập xình bên ngoài. Không một ai, không một linh hồn nào nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.
Cạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro