2.NƠI TRÁI TIM HƯỚNG VỀ
Tôi chợt nghĩ, có lẽ Hứa Chiêu Chiêu trong truyện đã bị những hành động thiếu ranh giới như thế này của Tống Ninh Tự dẫn dắt sai lầm.
Dần dần, cô càng lún sâu vào vũng lầy, cuối cùng đi đến đường cùng.
Nhân vật nữ phụ pháo hôi quả nhiên chỉ là một quân cờ.
Lục Nhiễm cãi nhau với Tống Ninh Tự, anh ta liền đến tìm tôi, cố tình mập mờ để chọc tức Lục Nhiễm.
Rồi sau đó hai người họ lại làm hòa, còn tôi thì bị đá đi như một công cụ vô giá trị.
Thật đúng là đáng thương.
Tôi đứng dậy, chuyển sang ngồi ở chỗ khác.
Tống Ninh Tự rõ ràng có chút sững sờ.
Nếu là trước đây, tôi đã sớm bị sự mập mờ này làm cho mù quáng, bám lấy anh ta không buông, nói liên tục không dứt.
"Chiêu Chiêu, dạo này cậu bị sao vậy?"
"Không có gì."
Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta:
"Chỉ là thấy cậu đã có bạn gái rồi, chúng ta nên giữ khoảng cách cần thiết."
Tống Ninh Tự nhìn tôi sâu hai giây, đột nhiên cười:
"Thì ra là Chiêu Chiêu ghen tị rồi à."
Tôi suýt chút nữa phun hết đám takoyaki tối qua Cố Bình Kinh mua cho tôi ra ngoài.
Mấy người bạn của Tống Ninh Tự cũng ồn ào theo:
"Cậu bớt làm bộ làm tịch đi Hứa Chiêu Chiêu, cuối cùng khóc vẫn là cậu thôi."
"Thôi nào, nhìn cô ấy diễn kìa, trong lòng chắc đang mừng thầm ấy chứ."
"Thật là ghen tị với Ninh Tự, chẳng bao giờ phải chịu cảnh ế ẩm."
Tôi không nhịn được mà cười lạnh, cũng thấy lòng lạnh lẽo.
Đúng vậy, Tống Ninh Tự chẳng bao giờ thiếu người bên cạnh.
Anh ta cãi nhau với Lục Nhiễm, Hứa Chiêu Chiêu liền ngu ngốc bước lên lấp chỗ trống.
Chịu hết mọi khổ đau trong tình cảm.
Rồi lại bị Lục Nhiễm ghen ghét.
Cuối cùng người ta viên mãn thành đôi, còn cô thì ch,et trong bệnh viện t,âm th,ần.
Lúc đó, Tống Ninh Tự ôm vợ đẹp con thơ, liệu có rơi một giọt nước mắt nào vì Hứa Chiêu Chiêu không?
"Tống Ninh Tự."
Tôi bình tĩnh gọi tên anh ta:
"Mọi người đều đã trưởng thành cả rồi."
"Đừng làm những chuyện ngớ ngẩn, trẻ con thế này nữa được không?"
"Hứa Chiêu Chiêu..."
Tống Ninh Tự vừa định nói gì, cửa phòng bị đẩy ra.
Lục Nhiễm bước vào, đôi mắt lập tức đỏ hoe khi nhìn thấy Tống Ninh Tự.
Tống Ninh Tự vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Thậm chí trên gương mặt thanh tú kia còn hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng.
"Chiêu Chiêu, tớ nhớ cậu thích món cá ở đây nhất, tớ đã gọi riêng cho cậu."
"Cậu còn muốn ăn gì nữa không? Tớ gọi nhân viên thêm món nhé."
Anh ta không liếc nhìn Lục Nhiễm lấy một lần, chỉ dịu dàng nhìn tôi.
Tôi cảm thấy thật ghê t,ởm và nực cười.
Không muốn nói thêm lời nào, tôi đứng dậy định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Cố Bình Kinh bất ngờ bước vào.
Ánh mắt tôi vừa chạm vào anh đã vội vàng lảng tránh.
Nhưng tim tôi lại bắt đầu đ,ập loạn xạ.
Như thể ngập tràn vô số bong bóng nhỏ bé ngọt ngào.
Dù ban đầu anh nói sẽ không tham gia.
Tôi cũng không muốn đến.
Nhưng bạn thân của tôi cứ kéo bằng được, vì tối nay cô ấy muốn tỏ tình với người mình thích.
Một mình thì không đủ dũng khí, đành cầu tôi đi cùng.
Không ngờ, Cố Bình Kinh cũng xuất hiện.
Anh vốn là người ghét những nơi náo nhiệt thế này.
Tôi nhìn anh ngồi xuống ở vị trí đối diện.
Tim như con nai nhỏ nhảy loạn.
Nhưng lại không dám nhìn thêm, sợ người khác phát hiện ra điều gì đó.
"Cố Bình Kinh."
Lục Nhiễm, người đang ngồi ở góc phòng với đôi mắt đỏ hoe, đột nhiên đứng dậy, bước đến cạnh anh.
"Tớ có chút chuyện muốn hỏi ý kiến cậu, tiện không?"
Vừa nói, cô đã thuận tay ngồi xuống bên cạnh anh.
13
Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống hoàn toàn, Cố Bình Kinh đã lập tức đứng dậy, chuyển sang chỗ khác.
"Không tiện."
Anh lạnh lùng liếc nhìn Lục Nhiễm:
"Bạn gái tôi sẽ không vui."
Cả căn phòng bỗng nổ tung.
Lục Nhiễm không thể tin nổi:
"Cậu có bạn gái rồi? Là trong lớp mình hay trường mình?"
"Sao trước giờ không ai biết thế?"
"Đúng rồi, rốt cuộc là ai?"
"Tôi thật sự tò mò muốn ch,et, không biết Cố Bình Kinh thích kiểu con gái nào!"
Bạn thân của tôi bóp chặt tay tôi, gần như hét lên:
"Chiêu Chiêu, Cố Bình Kinh vừa rồi thật đẹp trai ch,et mất!"
"Trời ơi, nhìn Lục Nhiễm bị quê kìa, muốn cười ch,et!"
"Nhưng rốt cuộc bạn gái anh ấy là ai vậy, cô ấy thật may mắn quá!"
"Tôi ganh tị quá, thật sự ganh tị với cô ấy!"
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng đưa tay bịt miệng bạn:
"Giữ im lặng chút, Lạc Lạc!"
"Không phải, Chiêu Chiêu, sao mặt cậu đỏ thế? Bị sốt à?"
Tôi lúng túng bước ra ngoài:
"Hơi ngột ngạt."
"Tớ đi vệ sinh chút."
"Cậu có cần tớ đi cùng không?"
"Không cần."
Tôi bước nhanh đến cửa, khi tay nắm lấy tay cầm cửa, cảm giác như ánh mắt của Cố Bình Kinh đang đặt trên lưng tôi.
Rồi tôi nghe thấy giọng nói của anh:
"Trong trường chúng ta."
"Cô ấy rất nhút nhát, rất ngoan, tôi sợ cô ấy hoảng nên chưa công khai."
"Có quen không?"
Lục Nhiễm tiếp tục truy hỏi:
"Có phải rất xinh, dáng rất đẹp không?"
"Mắt cậu cao thế này, chắc không để mắt đến người bình thường."
Có người hùa theo:
"Chắc chắn đẹp hơn cả hoa khôi lớp mình đúng không?"
Lục Nhiễm e thẹn nói:
"Đừng nói linh tinh, chắc chắn còn đẹp hơn tớ nhiều..."
Khi cánh cửa đóng lại, tôi nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Cố Bình Kinh.
"Đúng vậy, đẹp hơn cậu."
Những tiếng cười đùa lập tức đông cứng lại đầy ngượng ngùng.
14
Khi tôi bước ra từ nhà vệ sinh, Cố Bình Kinh đã đợi ở bên ngoài.
Dù biết anh sẽ tìm tôi, nhưng khi nhìn thấy anh, tôi vẫn vui mừng khôn xiết.
"Đi theo tôi."
Cố Bình Kinh nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi về phía cuối hành lang.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Anh hơi siết tay, tôi bị kéo lại gần anh.
Những ngón tay dài của anh vòng qua eo tôi:
"Nhớ em."
"Tối qua chúng ta còn gặp nhau mà."
"Một ngày rồi."
Tôi không nhịn được cười:
"Nhớ nhiều đến mức nào?"
"Chút nữa em sẽ biết."
Cả hai không để ý rằng, cách đó không xa có một bạn học vừa đi vệ sinh trở về.
Người này tình cờ nhìn thấy bóng dáng chúng tôi rẽ vào góc hành lang.
Ngay sau đó, cậu ta chạy về phòng:
"Tôi vừa thấy Cố Bình Kinh và bạn gái của cậu ấy..."
15
Trên ban công ngập tràn hoa, mùa hè rực rỡ, những cánh hoa tỏa sắc ngay cả trong bóng đêm.
Cố Bình Kinh ngồi trên ghế, tôi quỳ bên hai chân anh, chậm rãi ngồi xuống.
Giống hệt như đêm đó trong lớp học.
"Cố Bình Kinh."
"Ừ?"
"Trước đây anh thường lén nhìn ảnh của em như vậy sao?"
"Em nói trong lớp hay ở những nơi khác?"
"Đều tính."
Cố Bình Kinh cụp mắt, yết hầu khẽ động: "Ngày nào cũng vậy."
"Ngày nào?" Tôi kinh ngạc, há hốc miệng: "Cố Bình Kinh... Anh chịu nổi sao?"
Anh khẽ cười, nắm lấy tay tôi, ấn xuống phía dưới.
"Em nghĩ sao?"
Như một ốc đảo bất chợt xuất hiện giữa sa mạc vô tận, một tòa tháp cô độc đứng sừng sững.
Ngón tay tôi n,óng bừng, run rẩy, muốn rụt lại nhưng lại bị anh giữ chặt hơn.
"Chiêu Chiêu, em xem thường người đàn ông của mình vậy à?"
"Không có..."
"Cố Bình Kinh, em sợ, anh buông ra trước được không?"
"Sợ gì?"
"Sợ... nó."
Tôi ngoan ngoãn thú nhận.
Dù đã đọc không ít tiểu thuyết tình cảm và vài truyện H nhỏ.
Nhưng dù sao lúc xuyên vào truyện tôi cũng mới mười tám tuổi, chẳng có chút kinh nghiệm nào.
Cố Bình Kinh bị tôi chọc cười.
Anh buông tay tôi ra, kéo tôi sát lại gần.
Khi anh ngẩng mặt lên hôn tôi, giọng khàn khàn: "Chiêu Chiêu, sau này em sẽ yêu nó đấy."
"Không đâu!"
Mặt tôi đỏ bừng, tai nóng như thiêu.
Cố Bình Kinh nhẹ nhàng nắm gáy tôi, kéo tôi lại gần hơn.
Nụ hôn của anh ngày càng sâu, khuôn mặt tôi càng lúc càng nóng.
Cơ thể như sắp tan chảy trong vòng tay anh.
"Chiêu Chiêu."
Cố Bình Kinh thở gấp, nhẹ đẩy tôi ra.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, không hiểu chuyện gì.
Anh đã bế tôi đặt lên một chiếc ghế khác, lấy hộp thuốc lá rồi đứng lên, giọng khàn khàn: "Anh ra hút điếu thuốc."
Tôi liếc nhìn một chỗ nào đó, không nhịn được che miệng cười trộm.
Cố Bình Kinh lắc đầu, khẽ búng vào trán tôi: "Hứa Chiêu Chiêu, đợi đấy."
"Đợi gì cơ?"
Giọng Tống Ninh Tự bất ngờ vang lên từ cửa ban công: "Bình Kinh, lại trốn ở đây à?"
Tôi giật mình, vô thức nhìn về phía Cố Bình Kinh.
Anh trao tôi ánh mắt trấn an, cầm hộp thuốc lá bước tới.
"Chỉ đang hút thuốc thôi."
Tống Ninh Tự không tin: "Có phải bạn gái cậu ở đây không?"
"Bình Kinh, người khác thì cậu giấu, nhưng quan hệ giữa hai ta mà cậu cũng giấu thì không đúng rồi."
Một người cô của Tống Ninh Tự lấy chồng ở Bắc Kinh, có chút quan hệ họ hàng xa với gia đình Cố Bình Kinh.
Cô của anh ta giỏi giao thiệp, đã tạo dựng quan hệ tốt với phu nhân nhà họ Cố, mấy năm qua vẫn giữ liên lạc.
Khi Cố Bình Kinh chuyển đến đây, cô của Tống Ninh Tự đã dặn anh ta nhất định phải làm thân với anh.
Tống Ninh Tự vừa nói vừa định bước về phía tôi.
Cố Bình Kinh lập tức ngăn lại: "Tống Ninh Tự."
"Cô ấy nhút nhát, đừng làm cô ấy sợ."
Trong ánh đêm trầm mặc, giọng nói của anh càng trầm và lạnh hơn.
Tống Ninh Tự hơi chột dạ, đành dừng bước.
"Cậu về trước đi, tôi còn muốn ở đây với cô ấy một lát."
Tống Ninh Tự không đi, ngược lại hỏi: "À đúng rồi, Bình Kinh, cậu có thấy Chiêu Chiêu đâu không?"
"Con bé vừa mất hút."
Giọng Cố Bình Kinh nhàn nhạt: "Thấy rồi, con bé xuống tầng dưới rồi."
"Đi rồi?"
"Chắc thế."
Tống Ninh Tự dường như hơi vội vàng: "Được, vậy tôi xuống tìm con bé."
Nhưng khi vừa đi vừa lấy điện thoại ra, vài giây sau, chuông điện thoại của tôi bất ngờ reo lên.
Bước chân của Tống Ninh Tự đột ngột khựng lại.
16
Giọng hát trong trẻo của Vương Phi ngân lên khe khẽ:
"Em không muốn mãi thế này, lặp đi lặp lại.
Dù sao cuối cùng ai cũng cô độc.
Ngọt ngào của anh biến thành đau khổ của em.
"Rời xa anh liệu có ích gì không."
Nhạc chuông này là do nhân vật Hứa Chiêu Chiêu trong truyện thiết lập.
Cũng là bài hát cô thích nhất.
Tống Ninh Tự cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
"Hứa Chiêu Chiêu."
Anh ta quay người đứng tại chỗ, ánh mắt dừng ở một góc rực rỡ hoa nở.
Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, cúp máy.
Hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy.
Khi nhìn thấy tôi, cảm xúc trong mắt Tống Ninh Tự vô cùng phức tạp.
Có không cam lòng, có phẫn nộ, có đố kỵ và chế giễu.
Nhưng nhiều hơn cả là sự không thể tin nổi.
"Đêm đó trong lớp học với Bình Kinh, người đó là cậu, đúng không?"
Tôi không phủ nhận: "Là tôi."
Tống Ninh Tự đột ngột ném mạnh chiếc điện thoại trong tay xuống.
"Hứa Chiêu Chiêu, hóa ra cậu không thèm để ý đến tôi là vì đã leo được cành cao rồi."
"Cậu đúng là hạ tiện, thấy người giàu là bám ngay lấy!"
"Tống Ninh Tự."
"Thử nói thêm một câu nữa xem."
Cố Bình Kinh túm lấy cổ áo anh ta, đè mạnh lên lan can ban công.
Anh dùng lực cực lớn, nửa người Tống Ninh Tự bị ngả ra ngoài lan can, lơ lửng giữa không trung.
"Cố Bình Kinh..."
Tôi sợ anh kích động làm tổn thương người, giọng nói run rẩy.
Nhưng anh không trả lời, chỉ cúi xuống nhìn Tống Ninh Tự từ trên cao.
"Hứa Chiêu Chiêu là bạn gái tôi."
"Cậu nói cô ấy, chính là đang nói tôi, Cố Bình Kinh."
"Khuyên cậu sau này cân nhắc kỹ xem bản thân nặng bao nhiêu, trước khi dám ứ,c hi,ếp người của tôi."
17
Nói xong, Cố Bình Kinh mới đột ngột buông tay.
Tống Ninh Tự hít thở dồn dập, cố gắng bám lấy lan can để đứng vững.
Khuôn mặt anh ta tái nhợt, đầy vẻ kinh hồn bạt vía.
Cố Bình Kinh mặt không chút biểu cảm, khẽ cười lạnh: "Vô dụng."
Tống Ninh Tự cắn chặt răng, ánh mắt trắng bệch nhìn theo Cố Bình Kinh đi tới chỗ tôi, nhưng cuối cùng cũng không dám nói thêm một lời.
"Chiêu Chiêu, đi thôi."
Cố Bình Kinh nắm lấy tay tôi, bước ngang qua Tống Ninh Tự.
Lúc đi ngang qua, tôi vô thức liếc nhìn anh ta một cái, và ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Ánh mắt Tống Ninh Tự lúc này đầy đ,ộc á,c, mang theo sự cay nghiệt, như một lưỡi d,ao bén nhọn r,ạch thẳng vào người.
Nó khiến tôi cảm thấy sởn gai ốc.
Trên đường trở về, tôi cứ mãi bần thần không yên.
Cố Bình Kinh đang lái xe thì đột ngột dừng lại bên đường.
"Chiêu Chiêu, em làm sao thế?" Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng.
Tôi không biết phải trả lời sao.
Tống Ninh Tự là nhân vật nam chính trong truyện này.
Mà nam chính thường là những người được số mệnh bảo vệ, họ luôn có thể vượt qua mọi đối thủ mạnh hơn mình để đạt được mục đích.
Dù hiện tại, gia thế và thế lực của Cố Bình Kinh mạnh hơn Tống Ninh Tự rất nhiều, nhưng tôi vẫn lo sợ.
Nếu như Tống Ninh Tự vì chuyện này mà thù hận Cố Bình Kinh thì sao?
Tôi không thể ngừng suy nghĩ.
Kịch bản của cuốn truyện không nhắc gì tới kết cục của Cố Bình Kinh.
Tôi không dám tưởng tượng liệu anh có thể bình an thoát khỏi tất cả hay không.
"Em lo lắng."
"Lo chuyện gì?"
Tôi lo lắng mình sẽ làm liên lụy đến anh.
Tôi lo anh sẽ bị cuốn vào những nguy hiểm không đáng có chỉ vì tôi.
Tôi lo rằng kết cục của anh sẽ giống như trong truyện, chỉ toàn đau khổ.
"Cố Bình Kinh, hay là... chúng ta tạm thời chia tay, được không?"
"Chiêu Chiêu."
Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt sắc lạnh.
Trong không gian kín của xe, hơi thở của chúng tôi quấn lấy nhau.
Nếu là trước đây, anh chắc chắn đã hôn tôi rồi.
Nhưng bây giờ, anh chỉ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tựa như muốn nhìn thấu tâm hồn tôi.
"Sao lại muốn chia tay?"
"Là vì Tống Ninh Tự, đúng không?"
"Em vẫn thích cậu ta, đúng không?"
"Không phải, không phải đâu..."
"Vậy tại sao lại muốn chia tay?"
Cố Bình Kinh đột ngột nắm chặt cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng mặt lên nhìn anh.
Anh nhìn tôi, đôi môi mỏng mím chặt, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo và khinh thường.
"Hứa Chiêu Chiêu, em lại muốn lừa anh sao?"
"Không, em không lừa anh."
"Em thực sự không thích cậu ta, từ lâu đã không thích nữa rồi."
"Không thích?"
"Vậy tại sao chỉ vì cậu ta quay đầu lại mà em muốn chia tay với anh?"
"Cố Bình Kinh..."
Ngón tay anh nắm cằm tôi quá chặt, tôi không kìm được mà nước mắt trào ra.
"Em chỉ là lo lắng cho anh."
"Lo lắng cho anh?"
"Đúng vậy, Tống Ninh Tự là một người rất nham hiểm."
"Anh ấy không thích em, nhưng lại muốn giữ em lại, không cho phép em thích người khác."
"Em sợ anh sẽ bị cậu ta căm ghét và trả thù."
Vừa dứt lời, khí thế đầy s,át ý của Cố Bình Kinh bỗng dịu đi.
Ngón tay anh nới lỏng, nhẹ nhàng xoa lên dấu đỏ trên cằm tôi.
"Chiêu Chiêu."
"Em không tin anh sao?"
Nụ cười của anh đầy kiêu ngạo và tự tin: "Tống Ninh Tự sao?"
"Dù có là mười nhà họ Tống gộp lại, anh cũng chẳng buồn nhìn."
"Nhưng..."
"Em lo lắng cho anh, Chiêu Chiêu."
Cố Bình Kinh cúi đầu, trán tựa vào trán tôi.
Sống mũi cao của anh chạm vào mũi tôi, vừa thân mật vừa trêu chọc.
"Điều đó làm anh vui lắm, khiến anh sung sướng."
"Thậm chí, còn sướng hơn cả việc ngắm ảnh của em hôm đó..."
"Cố Bình Kinh!"
Tôi không nhịn được c,ắn vào môi anh một cái.
"Sau này, không được nhắc đến chuyện chia tay nữa, Hứa Chiêu Chiêu."
"Trừ khi, em không còn thích anh nữa."
18
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, tôi chuẩn bị đến Bắc Kinh nhập học.
Ba ngày trước, mẹ của Cố Bình Kinh bị ốm nên anh đã phải trở về Bắc Kinh sớm.
Chúng tôi đã hẹn rằng, anh sẽ đích thân đến sân bay đón tôi.
Nhưng ngay trước ngày tôi chuẩn bị lên đường, một người đã tìm đến gặp tôi.
Trong các tiểu thuyết ngôn tình, thường có cảnh mẹ của nam chính xuất hiện trước mặt nữ chính, đưa ra một tấm chi phiếu lớn và yêu cầu cô rời khỏi con trai mình.
Và nữ chính, sau khi đắn đo, vì nghĩ cho tương lai của nam chính, thường sẽ chọn cách rời đi.
Tình tiết này cũng xảy ra với tôi, chỉ khác là mẹ của Cố Bình Kinh không trực tiếp xuất hiện.
Tôi, một người nhỏ bé không đáng kể, không đủ để bà phải tự mình ra mặt.
Thay vào đó, bà đã cử một người quản gia đến gặp tôi.
Người phụ nữ trung niên lịch thiệp và duyên dáng ngồi đối diện tôi, mỉm cười nói:
"Tiểu thư Hứa, mời cô xem thứ này trước."
Bà ta đưa cho tôi một chiếc máy tính bảng.
Trên màn hình là những đoạn video ghi lại cảnh cha tôi, Hứa Kiến An, một tuần trước đã đến Bắc Kinh.
Trong video, ông ta tự nhận mình là "bố vợ tương lai của Cố Bình Kinh" và yêu cầu gia đình Cố đầu tư, hợp tác với ông.
"Tiểu thư Hứa, nể mặt cậu chủ nhà chúng tôi, dự án đó, chúng tôi đã đồng ý đầu tư."
"Nhưng, nhà họ Cố không thể chịu nổi sự xấu hổ này."
"Và nhà họ Cố cũng không thể chấp nhận một gia đình thông gia như vậy."
Toàn thân tôi lạnh ngắt, như thể rơi vào một hố băng không đáy.
Thì ra là Tống Ninh Tự đã tiết lộ chuyện tôi và Cố Bình Kinh cho Hứa Kiến An.
Để rồi ông ta không biết xấu hổ, chạy đến Bắc Kinh gây chuyện.
Tôi không ngờ cha tôi lại có thể hèn mọn đến mức này.
Ông ấy đâu phải nghèo khó đến nỗi phải bất chấp danh dự để cầu xin sự giúp đỡ của người khác?
Người quản gia tiếp tục nói, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng nhưng từng lời như dao cứa vào lòng tôi.
"Tiểu thư Hứa, chúng ta đều hiểu rõ đạo lý 'môn đăng hộ đối'."
"Thiếu gia nhà chúng tôi, là đứa con duy nhất của hai gia tộc lớn là nhà họ Cố và nhà họ Chu."
"Được cả gia tộc yêu thương, bảo vệ như ngọc ngà, nhưng đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm nặng nề."
"Vì cô, thiếu gia đã từ bỏ cơ hội xuất ngoại học cùng với người thanh mai trúc mã của mình."
"Hiện giờ, mọi chuyện đã đi quá xa. Các trưởng bối trong gia đình đều rất giận dữ."
"Nhưng phu nhân nhà chúng tôi đã căn dặn rõ."
"Vì cô là người thiếu gia yêu thích, nên không thể đối xử tệ với cô, cũng không thể làm tổn thương cô."
"Nhưng việc thiếu gia làm tổn thương tình cảm của trưởng bối trong nhà và cả vị tiểu thư họ Tần, không thể không bị trừng phạt."
"Hy vọng tiểu thư Hứa có thể suy nghĩ thấu đáo và tự đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho cả cô và thiếu gia nhà chúng tôi."
Cách nói chuyện nhã nhặn và đầy lý lẽ của bà ta càng khiến tôi đ,au đớn như bị d,ao c,ắt vào từng thớ thịt.
Nếu họ mắng tôi, làm nh,ục tôi, hoặc đ,e d,ọa tôi, tôi có thể vẫn bất chấp tất cả để ở bên Cố Bình Kinh.
Nhưng họ lại không làm thế.
Họ không hề đụng tới một sợi tóc của tôi.
Thay vào đó, họ trừng phạt Cố Bình Kinh.
Cũng chính điều này khiến tôi không thể chịu nổi.
Nỗi đau trong lòng càng sâu sắc, tôi biết mình không còn sự lựa chọn nào khác.
19
Tôi dường như đến tận giây phút này mới hiểu được tại sao nữ chính trong tiểu thuyết lại lựa chọn buông tay và rời đi.
Giống như hai người mẹ cùng tranh giành một đứa con, người mẹ ruột vì sợ làm tổn thương con mình, luôn là người buông tay trước.
Tôi ngẩng lên nhìn quản gia, giọng run rẩy:
"Xin hãy nói cho tôi biết, hiện tại Cố Bình Kinh ra sao rồi? Anh ấy có ổn không?"
"Bình thiếu gia chỉ chịu gia pháp, hiện đang tĩnh dưỡng trên giường, không có gì đáng lo."
Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, từng giọt như những hạt trân châu đứt dây, mất kiểm soát.
Quản gia khẽ thở dài, đưa cho tôi khăn giấy:
"Tiểu thư Hứa, tôi biết đưa ra lựa chọn là điều vô cùng đau khổ."
"Nhưng cô yêu cậu ấy rất nhiều, đúng không? Yêu một người, chẳng phải nên nghĩ cho người ấy, hy vọng người ấy ngày càng tốt hơn sao?"
Bà ấy không sai.
Yêu là sự thành toàn, nhưng yêu cũng là ích kỷ.
"Tôi có thể gặp anh ấy một lần được không?"
Bà ấy lắc đầu:
"Không thể."
"Vậy cho tôi thêm chút thời gian, được không?"
"Tiểu thư Hứa, cô không còn nhiều thời gian đâu."
"Cô biết mà, cha cô đã khiến gia đình họ Cố rất khó xử."
"Danh dự trăm năm của nhà họ Cố không thể vì thế mà bị vấy bẩn."
Tôi hiểu rất rõ.
Chỉ cần tôi vẫn là con gái của Hứa Kiến An, chỉ cần tôi và Cố Bình Kinh còn bên nhau, Hứa Kiến An nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội leo cao này.
Ban đầu tôi tìm đến Cố Bình Kinh, không chỉ vì thích anh ấy mà còn vì sự ích kỷ của bản thân, muốn thoát khỏi số phận bi th,ảm của Hứa Chiêu Chiêu trong tiểu thuyết.
Thoát khỏi nhà họ Hứa, thoát khỏi sự trả thù của mẹ con Lục Nhiễm và Tống Ninh Tự.
Cố Bình Kinh, không nghi ngờ gì, là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng giờ đây, tôi hối hận rồi.
Tôi không nên kéo anh và nhà họ Cố vào vũng bùn này.
"Tôi nên làm gì đây?"
"Hãy khiến cậu ấy hoàn toàn hết hy vọng về cô, tiểu thư Hứa."
Tôi đột nhiên nhớ đến câu nói cuối cùng Cố Bình Kinh nói với tôi ngày hôm đó:
"Hứa Chiêu Chiêu, trừ khi em không thích anh nữa."
Thì ra, khi một người rơi vào nỗi buồn đau cực độ, trái tim thực sự sẽ như vỡ vụn.
Tôi cố nhịn nước mắt, mỉm cười nhìn quản gia:
"Tôi hiểu rồi."
"Nhưng tôi có một điều kiện."
"Tiểu thư Hứa cứ nói."
20
Khi thủ tục du học đã hoàn tất, nhà họ Hứa bất ngờ xảy ra biến cố.
Ngay trước khi mẹ con Lục Nhiễm được đưa về nhà họ Hứa để nhận tổ tông, tin đồn bà ta làm tiểu t,am, phá hoại gia đình chính thất và khiến chính thất tức ch,et đã lan khắp thành phố.
Lúc đó, Hứa Kiến An đang ở Bắc Kinh và có một nhân tình trẻ trung, xinh đẹp, đầy quyến rũ hơn cả Lục Nhiễm.
Rất nhanh, ông ta bị mê hoặc đến mức đi,ên đảo, hoàn toàn quên mất mẹ con Lục Nhiễm.
Khi Lục Nhiễm bị bôi nhọ danh dự và không còn nơi nương tựa, bà ta dọa sẽ nhảy lầu t,ự t,ử.
Hứa Kiến An chỉ xuất hiện một lần, qua loa khuyên nhủ vài câu, sau đó dẫn nhân tình rời đi.
Ngay khi ông ta vừa rời khỏi, Lục Nhiễm mất kiểm soát, nhảy lầu thật.
Bà ta không ch,et, nhưng bị li,ệt toàn thân, trở thành người th,ực vật.
Có lẽ vì nghĩ đến con gái ruột của mình là Lục Nhiễm, Hứa Kiến An đã cho họ một khoản tiền rồi không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng chẳng được bao lâu, để thể hiện phong độ trước mặt nhân tình, ông ta dùng quá nhiều thuốc kí,ch th,ích, dẫn đến đ,ột quỵ trên giường, nửa người bất toại.
Từ đó, Lục Nhiễm vẫn chỉ là một đứa con riêng không được công nhận, cũng không thể trở về nhà họ Hứa để nhận tổ quy tông.
Và tôi, con gái duy nhất của Hứa Kiến An, trở thành người thừa kế tất cả của nhà họ Hứa.
Lục Nhiễm đã nhiều lần trơ trẽn tìm đến gây chuyện với tôi.
Nhưng chưa bao giờ cô ta có cơ hội tiếp cận tôi vì luôn bị bảo vệ đuổi đi.
Tôi bán tất cả tài sản của nhà họ Hứa, quyên một nửa số tiền cho quỹ từ thiện bảo vệ phụ nữ và trẻ em.
Nửa còn lại giao cho các nhà quản lý chuyên nghiệp để đầu tư.
Trước khi xuất ngoại, tôi đến viếng mộ mẹ.
Bà là mẹ ruột của Hứa Chiêu Chiêu, tuy trước đây không liên quan đến tôi.
Nhưng giờ đây, khi đã sống trong cơ thể của Hứa Chiêu Chiêu, bà cũng trở thành mẹ tôi.
Tôi quỳ trước mộ bà, dập đầu ba cái, và đặt những bông hoa bà yêu thích nhất phủ kín mộ phần.
Tôi nghĩ, dưới suối vàng, người phụ nữ bất hạnh ấy cuối cùng cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.
Còn đứa con gái bà không thể yên lòng trước đây, sau này sẽ sống thật tốt.
Tôi sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào số phận thảm thương một lần nữa.
21
Tống Ninh Tự đã từng nhiều lần tìm đến tôi.
Hắn nói hắn phát hiện ra bản thân đã thích tôi từ rất lâu rồi.
Hắn nói hắn vẫn muốn ở bên tôi.
Hắn nói hắn muốn cùng tôi ra nước ngoài du học.
Hắn còn nói, Lục Nhiễm giờ đây thật đáng ghét, chẳng khác nào một kẻ điên.
Cuối cùng, hắn nói:
"Chiêu Chiêu, nhà họ Cố quá quyền quý."
"Dù Cố Bình Kinh có thích em thế nào đi nữa, thì trước lợi ích, anh ta cũng sẽ phải thỏa hiệp."
"Nhưng anh thì không. Chúng ta quen nhau từ nhỏ, có thể xem là thanh mai trúc mã, hiểu rõ nhau nhất."
"Hiện tại, em chỉ có một mình, lại thừa hưởng toàn bộ tài sản của cha mẹ. Có biết bao ánh mắt đang dõi theo em."
"Nếu em ở bên anh, ít nhất anh và nhà họ Tống sẽ bảo vệ em chu toàn."
Tôi vẫn luôn im lặng, chờ hắn nói xong câu này.
Tôi mới nhếch môi cười khẩy:
"Tống Ninh Tự, nếu tôi đoán không nhầm, lý do trước đây anh chọn Lục Nhiễm..."
"Là vì Hứa Kiến An muốn nhận lại cô ta, lại yêu thương cô ta. Tài sản của nhà họ Hứa sẽ thuộc về cô ta."
"Anh cưới cô ta, thì tài sản nhà họ Hứa cũng sẽ thuộc về anh."
"Và anh có thể nhân đó mà tiến xa hơn."
Tôi chợt nghĩ đến kết cục trong cuốn tiểu thuyết.
Sau khi cưới Lục Nhiễm, Tống Ninh Tự đã nuông chiều cô ta như một tiểu công chúa.
Tài sản nhà họ Hứa và nhà họ Tống đều do hắn nắm giữ.
Còn Lục Nhiễm chỉ việc cắm hoa, uống trà, đi mua sắm và sinh con.
Tất nhiên, câu chuyện kết thúc ở đó.
Hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Nhưng còn thực tế thì sao?
Lục Nhiễm sẽ bị nuôi dưỡng thành một kẻ vô dụng.
Còn Tống Ninh Tự, sau khi vinh hoa phú quý, liệu sẽ yêu cô ta được bao lâu?
Giờ đây, khi Lục Nhiễm đã rơi vào cảnh đáng thương.
Tài sản nhà họ Hứa đều thuộc về tôi, Tống Ninh Tự lại quay sang nói rằng yêu tôi.
Đúng là một kẻ chuyên dựa hơi người khác để hưởng lợi.
Tống Ninh Tự cau mày:
"Chiêu Chiêu, em không cần phải nhìn anh như vậy."
"Anh chưa từng dựa dẫm vào ai để đi lên cả."
"Hơn nữa, nhà họ Tống của chúng ta cũng đâu thua kém gì nhà họ Hứa."
"Anh chỉ là nghĩ đến tình cảm ngày xưa, không muốn thấy em bị tổn thương."
Tôi nhìn gương mặt giả vờ tình cảm của hắn.
Chỉ cảm thấy châm biếm và buồn cười.
Những người như hắn, tại sao lại trở thành nam chính của tiểu thuyết này?
Nhưng nghĩ lại, đây vốn là một cuốn tiểu thuyết tình cảm đầy phi lý và kịch tính.
Việc nhân vật chính có tính cách kỳ quặc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Tống Ninh Tự, tôi không cần anh phải lo lắng cho tôi."
"Tôi cũng không cần anh."
"Tôi đã nói rồi, tôi không còn thích anh nữa."
"Em đừng nói là còn mong chờ vào Cố Bình Kinh đấy nhé?"
"Hắn có một vị hôn thê xứng đôi vừa lứa. Hứa Chiêu Chiêu, em nghĩ mình có tư cách gì để tranh giành với một thiên kim thế gia?"
Tôi không trả lời.
Hôm đó, tôi đã nhờ quản gia đưa một bức thư cho Cố Bình Kinh.
Trong thư chỉ có một câu:
"Cố Bình Kinh, tôi không thích anh nữa."
Thực ra, chỉ có tôi và Cố Bình Kinh biết.
Khi anh nói câu đó tối hôm ấy, tôi đã trả lời anh:
"Nếu có một ngày em nói với anh câu này..."
"Anh tuyệt đối không được tin."
"Và anh nhất định phải đến tìm em."
Yêu là thành toàn, là buông tay.
Nhưng yêu cũng là ích kỷ, là dốc hết sức để cùng người ấy ở lại bên nhau.
22
Năm thứ hai du học, vào ngày sinh nhật 20 tuổi của tôi, trong buổi tiệc mừng cùng bạn bè, Tống Ninh Tự bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.
Hắn ăn mặc chỉnh tề, tay cầm một bó hoa hồng, đôi mắt nhìn tôi sâu sắc đến mức khiến người ta phải đắm chìm.
Những người bạn không biết chuyện đều hùa theo, cổ vũ nhiệt tình.
Nhưng tôi không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, chỉ quay người bỏ đi.
Tống Ninh Tự lập tức đuổi theo, theo sát tôi đến cạnh xe, vẫn không chịu buông tha.
Tôi nhìn thấy vài cảnh sát tuần tra gần đó, đang định hô lớn gọi họ giúp đỡ, thì trong làn sương mờ nhạt trên con phố nước ngoài ấy, một bóng hình quen thuộc mà xa lạ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Tống Ninh Tự bị vài người trông giống vệ sĩ kéo vào một chiếc xe, rồi chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Bình Kinh trong bộ trang phục chỉnh tề, anh mặc một bộ vest đen cao cấp, khoác thêm chiếc áo măng tô đen.
Bộ đồ không làm anh trông nặng nề, trái lại càng tôn lên vẻ quý phái và tuấn tú của anh.
Cô bạn người Hoa đi cùng tôi nắm chặt tay tôi, hét lên khe khẽ:
"Trời ơi trời ơi Chiêu Chiêu, người đàn ông kia đẹp trai phát điên lên được!"
"Đôi chân anh ấy còn dài hơn cả cuộc đời tôi!!"
"Chiêu Chiêu, anh ta có phải đang nhìn chúng ta không? Anh ta có phải đang tiến lại đây không?"
"Á á á á, anh ta chắc chắn không phải là ngôi sao sao?"
Tôi khẽ lắc đầu, cả người như đắm chìm trong màn sương của Luân Đôn, đầu óc quay cuồng đến mức suýt đứng không vững.
"Không phải, anh ấy không phải là ngôi sao."
"Vậy anh ấy là ai? Cậu quen anh ấy à?"
"Tớ quen."
"Anh ấy là người tớ thích."
"Cũng là bạn trai của tớ."
" Hứa Chiêu Chiêu."
Cố Bình Kinh dừng bước, đưa tay ra về phía tôi: "Lại đây."
Tôi như đang bước đi trên mây, chân như không chạm đất.
Tối nay tôi có uống một chút rượu, có lẽ tác dụng của cồn làm lòng bàn tay tôi nóng rực, mặt cũng nóng bừng.
Cố Bình Kinh nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng, tôi lại ngửi thấy hương thơm gỗ quen thuộc từ anh.
Thời gian như quay ngược về mùa hè ấy, trong căn phòng học đó.
Tôi ngẩng mặt nhìn anh: "Cố Bình Kinh, anh vẫn thường xuyên xem ảnh của em sao?"
Anh khẽ cong môi cười: "Ngày nào cũng xem."
"Anh chịu nổi sao?"
"Không chịu nổi, nên mới đến tìm em, Hứa Chiêu Chiêu."
"Tại sao bây giờ mới đến?"
Không biết từ khi nào tầm nhìn của tôi đã nhòe đi.
Cố Bình Kinh cúi đầu hôn tôi: "Vì anh không muốn em chịu bất kỳ ấm ức nào nữa khi ở bên anh."
23
Thế nên suốt hơn một năm qua, anh đã không ngừng đấu tranh với hai gia tộc Cố và Chu.
May mắn thay, anh không phải đợi quá lâu.
Cố Bình Kinh biết rất rõ, anh giành được thắng lợi là bởi vì gia đình thật sự yêu thương anh.
Chính vì yêu anh, nên cuối cùng họ đã lựa chọn thỏa hiệp.
Khi anh đến tìm tôi, Cố phu nhân đã hỏi anh:
"Bình Kinh, thật sự không ai ngoài con bé đó sao?"
Anh ôm lấy mẹ mình, chỉ đáp một câu:
"Từ nhỏ đến lớn, chẳng phải cha mẹ luôn dạy con như thế sao?"
Nước mắt Cố phu nhân liền trào ra.
Bà và chồng đã yêu thương nhau cả đời, không ai ngoài người kia, và họ luôn lựa chọn ở bên nhau.
Khoảnh khắc đó, bà đã thấu hiểu và chấp nhận.
Cố Bình Kinh đưa tôi về ngôi nhà của anh ở Luân Đôn.
Ngôi nhà ấy bắt đầu được trang hoàng lại từ ngày đầu tiên tôi đến du học.
Cửa sổ phòng ngủ chính của chúng tôi nhìn ra một khu vườn nhỏ.
Cố Bình Kinh tắm xong, đi ra ban công tìm tôi.
Anh vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh tôi, tôi đã giống như đêm hôm ấy trong lớp học, quỳ gối lên đùi anh và chậm rãi ngồi xuống.
"Cố Bình Kinh, bây giờ em đang ở trong lòng anh, anh không cần phải nhìn ảnh nữa..."
Ánh mắt anh trượt dần xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi chân trần của tôi.
Tôi mặc chiếc váy ngắn đã được cắt sửa hôm ấy, khi ngồi xuống, cả đôi chân hoàn toàn lộ ra ngoài.
Hầu như chỉ trong một thoáng, tôi lại như thấy hình ảnh ảo của một tòa lâu đài cao vút giữa sa mạc mênh mông.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, mà lớp khăn mỏng manh ấy có thể che được gì?
"Hứa Chiêu Chiêu."
Bàn tay Cố Bình Kinh đặt lên eo tôi, chỉ hơi ấn nhẹ, tôi đã ngã vào lòng anh.
"Bây giờ, dù em muốn xuống khỏi người anh, cũng không kịp nữa rồi."
Anh giữ lấy gáy tôi, không để tôi rời xa dù chỉ một chút.
Nụ hôn đó thật s,âu, s,âu đến mức tôi bắt đầu sợ hãi sự cuồng nhi,ệt mà anh có thể bộc lộ tiếp theo.
Và quả thật, anh đã chứng minh rằng dự đoán của tôi không hề sai.
"Cố Bình Kinh... em sợ."
"Sợ gì?"
"Sợ... nó."
Cố Bình Kinh nắm lấy tay tôi, "Chiêu Chiêu, anh đã nói rồi, em sẽ yêu ch,et nó..."
Đây có lẽ là lần đầu tiên Cố Bình Kinh nói dối tôi.
Bởi vì kích thước quả thật không phù hợp, đ,au đến mức tôi không kìm được mà khóc.
Nhưng có lẽ anh không hoàn toàn lừa tôi, bởi đến đêm thứ ba, tôi dường như đã thực sự yêu nó rồi.
"Chiêu Chiêu, thích không?"
Bị anh h,ôn đến mức mê muội, tôi chỉ có thể mơ hồ gật đầu dưới thân anh.
"Thích... vậy thì chúng ta cứ như thế này mỗi ngày, được không?"
Tôi bị rung động đến mức giọng nói cũng trở nên đứt quãng: "Được."
Lần tiếp theo, Cố Bình Kinh giữ chặt eo tôi, để tôi ngồi lên hông anh.
Tối hôm ấy, tôi vẫn mặc chiếc váy đồng phục cắt ngắn.
Nhưng lần này, chỉ mặc duy nhất chiếc váy ấy.
Cố Bình Kinh thật sự rất đi,ên c,uồng.
Giờ đây, tôi hoàn toàn tin vào câu nói "ngày nào cũng vậy" của anh.
Anh dường như không bao giờ biết mệt mỏi, không bao giờ cảm thấy chán nản.
Cuối cùng, khi trời gần sáng, tôi nằm trong lòng anh, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi hỏi anh: "Cố Bình Kinh, anh bắt đầu thích em từ khi nào?"
"Từ ngày đầu tiên chuyển trường."
"Tại sao lại thích em?"
"Anh cũng không nói rõ được."
"Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy rất quen thuộc."
"... Như thể cả cuộc đời này của anh, đều là để gặp được em."
Tôi ngẩn người trong giây lát, nhưng rồi bật cười, nhẹ nhõm nói:
"Em cũng vậy."
"Cố Bình Kinh..."
"Ừ?"
"Em không cần kiếp sau."
"Cũng không cần luân hồi hay tái sinh."
Tôi dụi vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nhất.
"Em chỉ cần kiếp này, chỉ cần hôm nay uống rượu hôm nay say."
"Được, chúng ta chỉ cần kiếp này."
Dù là ngàn năm vạn năm hay kiếp sau kiếp nữa.
Em chỉ muốn hẹn ước với anh ở kiếp này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro