2. Chín năm tội lỗi
Hôm đó ở quán ăn nhanh, tôi đã suýt bỏ chạy trong tình trạng hoảng loạn. Tôi biết, thế giới lớn như thế, người mang họ Bùi nhiều như thế, có lẽ Bùi Ninh không có quan hệ với Bùi Dự đâu.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được mà nghĩ, lỡ như Bùi Ninh là người nào đó do Bùi Dự thuê tới diễn kịch để kích thích tôi thì sao?
Không, không có khả năng.
Tôi nhiều lần nhắc nhở bản thân giữ tỉnh táo, Bùi Ninh là đứa trẻ tốt, tôi không thể đổi oan cậu ấy.
Thế là dưới sự giúp đỡ của Bùi Ninh, tôi bắt xe quay trở về bệnh viện, làm xong các lần kiểm tra sức khoẻ.
Bác sĩ nói chỉ số hồi phục của tôi không tệ, đôi mắt có khả năng sẽ lấy lại thị lực sớm thôi. Cuối cùng, bác sĩ còn dặn dò tôi, ngoài việc điều dưỡng cơ thể bằng các phương pháp khách quan, việc điều trị chủ quan cũng đóng một vai trò rất lớn. Nói cách khác, việc tôi bị mất trí nhớ và mất thị lực ở một mức độ nào đó là do xuất phát từ tâm lý mà nên.
Là do tiềm thức của tôi không muốn nhớ lại, không muốn thấy, cho nên bây giờ mới không thể thấy cũng không thể nhớ lại.
Nhưng tôi thật sự không hiểu nổi, cũng không thể chấp nhận lý do vô lý này được. Điều duy nhất tôi không muốn nhớ đến chỉ có mình Bùi Dự, những rắc rối và phiền phức mà việc mất thị giác mang lại cho tôi rất nhiều, nó khiến tôi rất lo lắng.
Thế giới rõ ràng đẹp đẽ như thế, có hoàng hôn, có những dãy núi, có biển cả, và những sinh vật khác. Những thứ này, tôi đều muốn được ngắm nhìn lại lần nữa.
Mà điều gì lại khiến trong thâm tâm, trong tiềm thức của tôi không muốn nhìn thấy? Rốt cuộc là vì sao?
Sau khi thu dọn hành lý từ bệnh viện, tôi nhẹ nhàng dùng cây gậy chỉ đường không quen tay của mình rồi bắt xe trở về ngôi nhà đó.
12 tuổi tôi bị đưa về nhà của bà ngoại ở quê, mãi cho đến trung học mới chủ động chuyển nhà đến bắc kinh để sống một mình.
Bây giờ tuy học đại học ở Bắc Kinh, nhưng tôi thà vừa học vừa làm để trả tiền học phí và tiền sinh hoạt còn hơn là sống trong kí túc xá của trường.
Về nguyên nhân, không cần đọc nhật ký cũng có thể đoán được, còn không phải là vì để theo đuổi Bùi Dự đang học cùng một trường đó sao? Vì để ở trường có thể thường xuyên gặp Bùi Dự, cũng để tiện cho việc anh ấy gọi đến mọi lúc.
Thật ngu ngốc.
Tôi khó khăn trở về ngôi nhà xa lạ đó, vẫn chưa kịp dọn dẹp bụi bẩn thì điện thoại liền vang lên tiếng ting ting của tin nhắn.
Lần đầu tiên tôi nhập viện, có một y tá đã hướng dẫn tôi sử dụng các chức năng trong chế độ dành cho người mù. Chỉ là ngoài việc nhận được các quảng cáo rác, thời gian mà tôi nằm viện cũng chỉ nhận được sự quan tâm của nhân viên tư vấn.
Số điện thoại của Bùi Dự đã bị tôi chặn, lúc này còn ai gửi tin nhắn cho tôi nữa?
Tôi móc điện thoại ra, loay hoay bấm chọn chế độ đọc tin nhắn, nội dung trong đó cũng nhanh chóng được đọc ra.
[Nam nam, bố được ra ngoài rồi.]
Ù.... Tin nhắn chỉ 7 chữ ngắn ngủi, âm đọc của người máy thậm chí còn bắt chước giọng điệu vui vẻ của con người. Nhưng tôi lại không hề cảm nhận được chút vui vẻ nào, cơn ù tai khủng khiếp tấn công tôi rồi lại tấn công tâm trí tôi.
Bố, trở về rồi?
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh ướt đẫm phía sau lưng tôi, bóng tối trước mắt lại càng mịt mờ hơn.
Bố, bố của tôi... không phải đã chết rồi sao?
Mảnh ghép kí ức đã vỡ nát, tôi cố gắng nhặt lại từng chút một cách tuyệt vọng.
Không đúng, bố của tôi, rõ ràng đã mất lúc tôi còn nhỏ.
"Đùng đùng." Cũng trong lúc này, tôi bị tiếng gõ cửa gọi tỉnh, cả người run rẩy kịch liệt. Bình thường vào giờ này bên ngoài trời đã tối rồi, là ai đang gõ cửa vậy?
7 chữ trong tin nhắn còn quanh quẩn bên tai tôi, dường như là 7 cái đinh, ghim chặt cơ thể tôi vào sàn nhà.
"Đùng đùng đùng" Thấy bên trong không phải ứng, tiếng gõ cửa càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Là ai... Là ai đang ở bên ngoài "Cố..Cố Nam."
Cho đến khi tiếng kêu cùng với tiếng thở hổn hển của Bùi Dự vang lên, khoảnh khắc đó tôi thậm chí đã cảm thấy may mắn. Vẫn may, bên ngoài cửa không phải là quỷ mà là người sống!
"Cố Nam, mở cửa, anh biết em ở bên trong."
"Tôi sẽ không mở cửa đâu." Cuối cùng tôi cũng lên tiếng: "Anh đi đi, Bùi Dự, cũng đừng đến tìm tôi nữa."
Nghe vậy, ngoài cửa im ắng hồi lâu, tiếp đó truyền đến âm thanh chìa khóa tra vào tay nắm cửa.
Bùi Dự có chìa khóa nhà của tôi? Tôi của trước đây ngay cả cái này cũng đưa cho anh ấy ư?
Một bên tôi đang mắng não yêu đương của bản thân, một bên giơ cây gậy chỉ đường hướng về nơi phát ra âm thanh: "Anh muốn làm gì, đừng có vào đây!"
"Cố Nam, anh vào nhé."
Theo tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, Bùi Dự đẩy cửa tiến vào, mang theo một mùi khói nồng nặc.
Có lẽ là vì chính mắt nhìn thấy tôi cả người đầy đề phòng, tiếng bước chân của Bùi Dự đột nhiên dừng lại.
Cổ họng của anh ấy dường như bị thiêu đốt, giọng nói vô cùng khô khốc: "Xin lỗi, buổi sáng đã để em ở lại công viên một mình, anh chỉ là... bị hoảng sợ mà thôi."
"Kí túc xá của Nhạc Giai bị cháy, thiếu chút nữa là cô ấy bị kẹt trong đó không ra được, lúc đó em lại đột nhiên kéo anh lại, anh liền nhớ đến năm đó..." Những lời nói sau bị tiếng hít thở của Bùi Dự ém lại, nghe như thiếu oxy vậy.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của Bùi Dự, cũng không biết những biến hóa trên gương mặt đó. Tôi chỉ nghe trong giọng nói của anh ấy có phần áy náy, hình như cũng bị sự run rẩy nuốt chửng.
Tất cả những gì còn lại là sự hoang tưởng ớn lạnh: "Tại sao lại là em, em làm sao có thể, có thể quên hết đi như vậy!"
Trong lòng vang lên một tiếng chuông cảnh báo, một tay tôi nắm chặt cây gậy chỉ đường hướng về phía Bùi Dự, một tay liều mạng sờ soạng nút báo cảnh sát trên điện thoại.
Nhưng những chuyện xui xẻo không bao giờ đến một mình, lúc nào nó cũng sẽ kéo theo những chuyện xui xẻo khác xảy ra. Không biết tay tôi lại vô tình chạm vào nút nào, âm thanh vui vẻ của người máy lại một lần nữa vang lên trong căn phòng.
[Nam nam, bố được ra ngoài rồi.]
Trong khoảnh khắc đó, dường như tôi cảm thấy không khí xung quanh Bùi Dự đều bị đóng băng.
Anh ấy bước về phía tôi, khống chế tay của tôi: "Ông ta gửi tin nhắn cho em?"
Tôi kêu lên một tiếng đau đớn, hướng cây gậy chỉ đường về phía Bùi Dự rồi đánh mạnh xuống: "Cút ra ngoài, mau bỏ tôi ra!"
Mà Bùi Dự lại không hề trốn tránh, cũng không buông lỏng tay tôi, cứ để yên cho tôi đánh: "Em nói anh biết, ông ta còn nói với em những gì?"
"Anh bị điên rồi, mau buông tôi ra."
Tôi vừa giận vừa lo lắng nhưng cũng sợ hãi: "Bố tôi đã mất từ rất lâu rồi, đây nhất định là tin nhắn lừa đảo."
Nghe vậy, Bùi Dự cứng đờ người, cánh tay nắm chặt tay tôi cũng từ từ thả ra.
Tôi lập tức hất tay anh ấy ra, lảo đảo lùi về sau: "Người đó, quả nhiên em cũng quên rồi." Giọng Bùi Dự thấp dần, như vừa giật mình thoát khỏi ác mộng rồi nặng nề nói: "Quên rồi cũng tốt, nếu như em muốn quên đi, thì chỉ quên một mình ông ta là được."
Tôi bối rối, tay đang định bấm 110, lại nghe thấy tiếng của Bùi Dự bước ra phía cửa.
"Đừng lo." Giọng nói trầm thấp của anh ấy biến mất vào nơi sâu nhất trong màn sương đen tối: "Cho dù em có làm gì, anh đều sẽ giữ lời hứa, không để ông ta đến tìm em."
5
Bởi vì trường hợp của tôi khá đặc biệt, giáo viên đề nghị tôi nên nghỉ học. Tôi suy đi tính lại, quyết định sẽ dưỡng bệnh trước, thuận tiện cho việc thoát khỏi môi trường không tốt khi ở gần Bùi Dự.
Hôm trước ký túc xác nữ quả thật bị cháy, lửa lan khá lớn, phải đến hai chiếc xe cứu hỏa mới có thể khống chế nó.
Liên quan đến nguyên nhân cháy, theo điều tra ban đầu là do sử dụng đồng thời các thiết bị điện có công suất lớn gây nên chập điện, dẫn đến cháy nổ.
Khi tôi trở về trường, trong không khí vẫn còn sót lại mùi khét và mùi khói, giống hệt mùi mà Bùi Dự mang theo khi đến nhà tôi vào đêm đó.
Tôi dường như có thể tưởng tượng ra Bùi Dự lúc vội vàng lái xe quay về trường học và lao vào trong đám cháy cứu Nhạc Giai mà không quan tâm đám đông ngăn cản.
Thật là thâm tình, thật là cảm động.
Nếu là tôi của trước khi mất trí nhớ, áng chừng sẽ vừa đau lòng vừa đắng cay, ngậm ngùi chua chát rất nhiều.
Nhưng bây giờ tôi không những không đau lòng mà thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười. Ban ngày còn ở trường học phía đông thành phố cứu thanh mai trúc mã, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, an ủi mỹ nhân trong lòng, buổi tối lại vội vàng chạy đến nhà ở phía tây thành phố của một cô gái khác.
Anh ấy cũng thật bận rộn mà.
Ngay khi bước vào cổng trường, vẻ ngoài đeo kính râm và chống gậy dành cho người mù của tôi đã thu hút rất nhiều lời thì thầm to nhỏ. Tôi có thể cảm nhận được thái độ những người đó, hoặc là thương cảm hoặc là cảm thấy kì lạ, còn có ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.
Dù sao tôi cũng là cái đuôi số một của Bùi Dự, một nhân vật nổi tiếng trong trường như vậy, không ít người đều nhìn tôi xem trò cười. Nhưng trên thế giới này không có thiện chí nào mà không có lí do, mặc nhiên cũng sẽ không có ác ý có thể giải thích.
Tôi đang cẩn thận mò mẫm đường đi thì tiếng nhạc đang phát đoạn video khiêu vũ ngắn bên cạnh đột nhiên dừng lại, tiếp đó tiếng bước chân tiến lại gần, bên tai vang lên một giọng nữ trong trẻo: "Bạn học, bạn muốn đi đâu, nếu như không ngại thì mình có thể dẫn bạn qua đó."
"Cảm ơn, tôi hướng về nguồn âm thanh mà mỉm cười, mình muốn đến văn phòng giáo viên ở phòng 304 tòa A , làm phiền bạn rồi."
"Không có gì, chuyện dễ như ăn bánh ấy mà." Cô ấy vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ cánh tay của tôi, nhắc nhở tôi nơi nào có bậc thềm, nơi nào nên rẽ hướng.
Cô gái tên Diệp Quân Nhàn, là tân sinh viên năm nay, cả quãng đường cô ấy cùng tôi nói cười, không cẩn thận liền hỏi đến vấn đề mắt của tôi.
"A xin lỗi xin lỗi, cái miệng nhanh hơn cái não này của tôi, nếu như bạn không muốn trả lời thì cứ coi như tôi vừa đánh rắm đi."
"Không việc gì." Tôi mím môi cười đáp: "Mặc dù tôi không nhớ rõ nhưng người qua đường tốt bụng đưa tôi đến bệnh viện nói rằng , có lẽ là do ban đêm quá tối, tôi nhìn không rõ bậc thang nên lỡ bước hụt, trực tiếp té xuống từ đài quan sát của công viên."
Diệp Quân Nhàn thở hổn hển: "Má nó, vậy phải đau đến thế nào chứ, nhưng mà, đàn chị, buổi tối chị đi đến công viên để làm gì? Em nhớ gần trường mình đâu có công viên nào đâu."
Tôi giận mình trước câu hỏi của cô ấy.
Công viên, với công viên ngày đó Bùi Dự mang tôi đến là cùng một nơi ư? Bùi dự nói, công viên đó là nơi lần đầu anh ấy tỏ tình với tôi.
Bùi Dự từng tỏ tình với tôi, anh ấy cũng từng thích tôi, cũng giống như tôi từng thích anh ấy. Hai người đều cùng thích nhau, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này?
Tôi nghĩ không thông, cũng không muốn nghĩ đến nữa. Sau đó tôi chọn cách trốn tránh, nhưng bỗng nhiên có người đột nhiên nhảy ra, ép tôi phải đối mặt với vấn đề đó.
Tòa A nằm ở phía đông của khu giảng dạy, bình thường ngoài làm việc vặt, rất ít sinh viên sẽ đi qua con đường này.
Vì vậy lúc Tô Lạc Giai chặn đường tôi, thấy bên cạnh tôi chỉ có một đứa con gái là Diệp Quân Nhàn, cô ta không thèm giả vờ nữa: "Tôi nói này Cố Nam, sao cô còn có mặt mũi mà quay lại trường học vậy? Đừng có mặt dày quấn mãi không buông Bùi Dự nữa." Giọng điệu của Tô Lạc Giai toàn là sự chán ghét, trịch thượng nhìn tôi nhìn như một kẻ đáng thương.
"Đừng tưởng tôi không nhìn ra ý đồ nhỏ của cô, không phải cô nghĩ đến trường học giả vờ đáng thương thì Bùi Dự thương hại cô đó chứ?"
"Kì lạ, tiếng chó sủa ở đâu ra vậy." Tôi nghiêng đầu mỉm cười, đôi mắt vô thần bình tĩnh hướng về phía trước: "Diệp Quân Nhàn, chúng ta đi thôi, chị còn chưa tiêm vắc xin bệnh dại đâu, bị cắn thì không tốt lắm."
Diệp Quân Nhàn bối rối "A, à được ạ."
Tô Lạc Giai giậm chân tức giận: "Tôi nói cho cô biết, Cố Nam, cô đừng mơ mộng hão huyền rằng Bùi Dự sẽ mềm lòng. Mặc dù trước đây Bùi Dự thích cô, nhưng từ khi cô hại chết mẹ của anh ấy thì bây giờ anh ấy đã hận cô rồi."
Bước chân của tôi dừng lại: "Gì cơ?"
Thấy đã thu hút sự chú ý của tôi, Tô Lạc Giai càng đắc ý: "Quả nhiên cô quên rồi, Bùi Dự cứu cô nhiều lần như thế nhưng cô lại lấy oán báo ân, hại mẹ của anh ấy bị thiêu chết."
Ong... Tiếng ù tai lại một lần nữa vang lên trong đầu tôi, tôi sững sờ, choáng váng một lúc, sau đó đầu đau như búa bổ, dường như có thứ gì muốn đập nát đầu của tôi thoát ra.
Bị chết cháy.
Đáp lại, giọng của Tô Lạc Giai ngày càng to: A, nếu như cô đã quên thì để tôi giúp cô nhớ lại vậy."
"Cô có còn nhớ, mẹ ruột của Bùi Dự qua đời vì trầm cảm sau sinh, năm anh ấy 7 tuổi bố anh ấy đi thêm bước nữa, tìm cho anh ấy một người mẹ kế. Người mẹ kế ấy đối xử với anh ấy vô cùng tốt, tình cảm giữa hai người giống như mẹ con ruột."
"Vốn dĩ Bùi Dự sẽ có một gia đình hạnh phúc, nhưng bởi vì cô, gia đình hạnh phúc ấy đã tan vỡ."
"Cô biết không, tôi là thanh mai trúc mã của Bùi Dự, từ hồi còn ở nhà trẻ chúng tôi đã chơi cùng nhau, mãi đến năm lớp 4 tiểu học, đột nhiên cô cùng người mẹ tái giá đột nhiên chuyển đến đây. Cô đi học ở đây, chen vào giữa tôi và Bùi Dự."
"Bởi vì cô và Bùi Dự đều là những đứa trẻ trong gia đình chắp dán, tính cách lại vừa lầm lì, Bùi Dự là lớp trưởng nên mới quan tâm cô nhiều hơn một chút, có lòng tốt đưa cô đến công viên chơi, kết quả cô lại không có liêm sỉ quấn lấy Bùi Dự, có chuyện gì cũng tìm đến anh ấy."
"Cô có còn nhớ người bố dượng bạo lực của cô không? Cô bị ông ta đánh cho không dám hó hé một câu, cũng là nhờ Bùi Dự phát hiện ra vết bầm dưới bộ đồng phục của cô. Có một hôm cô đột nhiên vắng, anh ấy trực tiếp chạy đến nhà cô, cứu cô suýt bị bố dượng đánh chết."
Nói đến đây, giọng của Tô Lạc Giai trở nên thù hằn: "Mà cô báo đáp Bùi Dự như nào? Năm lớp 7, Bùi Dự vốn muốn ở nhà nghiên cứu ván cờ mà bố anh ấy để lại. Nhưng vì bố dượng của cô cuối cùng cũng bị tuyên án nên cô nhất quyết kéo Bùi Dự ra ngoài ăn mừng với cô!"
"Vừa đúng hôm đó nữ giúp việc xin nghỉ, mẹ kế của Bùi Dự bị cảm, uống thuốc xong liền nằm ngủ, buổi chiều Bùi Dự phải trở về, cô lại khóc nháo không chịu buông tay."
"Kết quả cũng trong hôm đó, đồ điện nhà Bùi Dự bị rò rỉ điện mà bắt đầu cháy, không có ai gọi mẹ kế của Bùi Dự tỉnh dậy, bà ấy bị thiêu chết trong đám cháy!"
"Cố Nam, đây đều là cô nợ Bùi Dự, nợ anh ấy cả đời."
Tôi nhớ ra rồi.
Là tôi, quả thực... là tôi đã hại chết mẹ kế của Bùi Dự.
Tôi vẫn còn nhớ rõ, bà ấy là một người phụ nữ có mái tóc ngắn, mỗi một lời nói, hành động đều khiến tôi nhớ đến nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích. Tôi có thể nhìn ra bà ấy rất yêu Bùi Dự, nhiều lần bà ấy đến trường đón anh ấy tan trường, đứng ở phía xa, nhoài cả người ra cửa sổ xe, hướng về phía Bùi Dự và tôi vẫy tay mỉm cười.
Tôi nghĩ, tính cách hiền lành cởi mở của Bùi Dự khi học tiểu học có thể là do ảnh hưởng của mẹ kế anh ấy.
Mà Bùi Dự cũng rất yêu mẹ kế của mình, tôi nhớ rằng bố ruột của Bùi Dự là một người cuồng công việc, thời gian ở bên Bùi Dự không bằng một nửa của mẹ kế.
Anh ấy mất đi mẹ ruột từ nhỏ nhưng bên mẹ kế lại cảm nhận được tình mẫu tử của người mẹ ruột dành cho con. Mà trước khi tôi 12 tuổi, mẹ ruột luôn ở bên cạnh tôi, nhưng bà ấy luôn chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt. Cho dù tôi có bị bố dượng uống rượu say xỉn nửa đêm lôi tôi ra từ trong chăn đánh, hay khi ông ta chơi bài thua nên kéo lê tôi ra phòng khách bóp cổ tôi đến mức bầm tím thì bà ấy đều sẽ chỉ chọn cách phớt lờ, hoặc im lặng đứng nhìn tôi bị đánh.
Chỉ cần bố dượng trút giận lên người tôi là được, chỉ cần bố dượng bạo hành một mình tôi là được. Chỉ cần như vậy, bà ấy mới có thể an toàn.
Mẹ, mẹ ơi, chẳng phải mẹ là mẹ của con ư?
Mẹ ơi, tại sao mẹ không yêu con?
Con không phải là đứa con mẹ ốm nghén 10 tháng mà sinh ra ạ?
Nếu như mẹ không yêu con, tại sao lại đưa con đến thế giới này...
Khi bị bố dượng bạo hành đến chết đi sống lại, tôi sẽ luôn cuộn tròn người, vô lực hỏi bản thân mình những câu hỏi đó.
Nhưng từ đầu đến cuối, tôi đều không nhận được câu trả lời nào.
Sau đó tôi đã gặp Bùi Dự.
Trong những năm tháng đen tối đó, Bùi Dự là người đầu tiên quan tâm đến tôi. Anh ấy sẽ dạy tôi làm thế nào để buộc lại mái tóc bù xù, sẽ chơi với kẻ bị cô lập là tôi trong giờ ra chơi, sẽ kéo tôi tới trước mặt bạn bè của anh ấy cùng chơi, sẽ dẫn tôi đến công viên trung tâm, ở đài quan sát chơi trò đoán chữ.
Cũng ở công viên đó, tôi đứng ở nơi cao nhất đài quan sát tươi cười rạng rỡ khi thắng được Bùi Dự.
Anh ấy ở phía dưới bậc thềm ngước đầu lên nhìn tôi, vành tai dần dần ửng đỏ. Anh ấy đột nhiên nói với tôi, anh ấy thích tôi, nói rằng sau này anh ấy sẽ lấy tôi làm vợ, muốn bảo vệ tôi mãi mãi.
Mà anh ấy cũng nói được làm được. Ngay lúc tôi nghĩ rằng mình sắp bị người bố dượng cầm thắt lưng đánh gần chết, Bùi Dự đã xuất hiện. Anh ấy cố hết sức đẩy bố dượng đang lên cơn cuồng phong, hai cánh tay ôm lấy tôi mà bảo vệ.
Anh ấy của lúc đó, chính là anh hùng của tôi, trở thành sự cứu rỗi vĩnh viễn của tôi.
Nhưng Bùi Dự của năm lớp 6 không thể sánh được khi đối mặt với một người đàn ông trưởng thành, cơ thể anh ấy bị thương ở khắp nơi, còn suýt chút nữa bị mù.
Cũng bởi vì như vậy, mẹ kế của Bùi Dự nổi trận lôi đình, báo cảnh sát truy cứu trách nhiệm bố dượng tôi.
Nhưng mẹ của tôi lại quỳ xuống đất cầu xin, bà ấy nói bà ấy không thể sống mà không có đàn ông, không thể không có chồng, tôi cũng không thế không có bố.
Về phần người đàn ông được bà ấy quỳ gối cầu xin sau này đối xử với bà ấy như thế nào? Ông ta vô tình đ.á.n.h ch.ế.t bà ấy.
Bởi vì nhận được cảnh cáo của cảnh sát và mẹ kế của Bùi Dự nên bố dượng không dám đánh tôi nữa, thế là mẹ tôi liền biến thành cái bao cát thứ hai của ông ta.
Mẹ bị bố dượng bạo hành dã man đến chết, nhưng bố dượng chỉ bị phán quyết ngồi tù 6 năm.
Đối với kết quả này, tôi không những cảm thấy vô lý, lại càng cảm thấy đáng thương. Ngày hôm đó tôi đột nhiên rất muốn gặp Bùi Dự, liền hẹn anh ấy ra công viên trung tâm.
Mà khi nhìn thấy anh ấy, tôi không cầm được nước mắt, vừa kéo anh ấy vừa khóc lớn, dù sao cũng không dám để anh ấy rời đi.
Sau này, khi Bùi Dự uống say cũng nói, tôi của lúc đó một chút cũng không giống tôi bình thường.
Ngày hôm đó không biết là vì cảm thấy nhẹ nhõm hay là đau lòng vì mẹ mình ch.ế.t mà lúc Bùi Dự muốn về nhà, tôi cố chấp không chịu buông tay.
Cuối cùng lúc Bùi Dự được tôi buông ra và trở về nhà, lọt vào con ngươi của anh ấy là một ngôi biệt thự bị ngọn lửa hừng hực bốc cháy nuốt trọn.
Lửa.
Ngọn lửa vừa tàn nhẫn vừa vô tình.
Nếu như hôm đó anh ấy có thể sớm trở về nhà phát hiện vấn đề, nếu như anh ấy có thể hất cánh tay nắm chặt của tôi, nếu như anh ấy không theo lời hẹn của tôi mà ra ngoài, cứ thể ở nhà cùng mẹ kế, nếu như anh ấy không thích tôi, nếu như vốn dĩ anh ấy không gặp tôi...
Từ ngày bị Tô Lạc Giai chặn đường đến bây giờ, tôi không thể ngủ nổi.
Vậy nên Bùi Dự mới dày vò tôi như vậy, vậy nên tôi mới ghi trong quyển nhật kí rằng tôi nợ Bùi Dự.
Vậy nên Bùi Dự khi vừa nghe thấy ký túc xá của Tô Lạc Giai bị cháy liền không hề do dự hất tay tôi ra.
Là lỗi của ai chứ? Là lỗi của tôi.
Tất cả đều là do tôi.
Tôi bắt đầu không ngủ được, khóc suốt đêm, những giấc mơ thấy cũng đều là về vụ việc ở trong đám cháy.
Khi nói chuyện điện thoại với tôi, Diệp Quân Nhàn lo lắng: "Chị, giọng của chị nghe rất yếu ớt, nếu như mất ngủ thì chị có thể uống thuốc ngủ hoặc dùng melatonin."
Mà khi tôi vô tri vô giác mà đến nhà thuốc mới biết được thuốc ngủ thuộc về loại 2 thuốc thần kinh, nhà thuốc không thể tùy ý bán.
Ngay lúc tôi chống cây gậy dẫn đường ra khỏi nhà thuốc, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc của một chàng trai tiến đến chỗ tôi.
"A, là chị đúng không?"
Tôi chậm chậm chớp mắt, cuối cùng cũng nhận ra chủ nhân của âm thanh đó - Bùi Ninh.
"Xem ra chị vẫn còn nhớ em." Bùi Ninh giọng điệu kì lạ nói: "Mỗi ngày em đều ở trường đợi cái biểu ngữ của chị, bạn bè của em còn nói em nằm mơ giữa ban ngày nữa!"
Tôi không khỏi rùng mình: "Chị tưởng em nói không cần? Vậy nên lúc đó em chỉ là làm giá thôi hả."
Lần này đến lượt Bùi Ninh nghẹn giọng: "Ai, ai làm giá chứ, hôm đó em chỉ là khách khí với chị thôi, chuyện tình nghĩa ở đời mà chị còn không hiểu à."
Tôi bị một người nhỏ hơn mình 6 tuổi giảng về cách đối nhân xử thế, chỉ biết dở khóc dở cười. Sau đó, cảm giác căng thẳng đã dần tan đi. Rõ ràng phía trước vẫn là một mảnh đen tối, nhưng sự xuất hiện của Bùi Ninh giống như đã đâm thủng một lỗ trong bức tranh tối tăm đó, xuyên qua một ít ánh sáng.
Tôi không tự chủ mà nói dịu dàng hơn: "Hôm nay là cuối tuần, em không nên trốn tiết, nhưng em đến nhà thuốc làm gì vậy?"
Bùi Ninh thấp giọng lẩm bẩm: "Chị là mẹ em à."
"Em đến mua ít băng cá nhân, anh của em đánh nhau với người ta, tay bị xước rồi, mà chị đến nhà thuốc làm gì?"
Vừa nói, cậu ấy nhìn vào 2 tay trống không của tôi: "Chị không mua được đồ muốn mua sao?"
Tôi vô thức gật đầu: "Ừm, gần đây có chút mất ngủ nên chị muốn mua thuốc ngủ."
Bùi Ninh nghi ngờ: "Nhà thuốc mà lại không có thuốc ngủ, nhà thuốc không bán thuốc ngủ thì còn tính là nhà thuốc nữa không?"
Tôi kiên nhẫn giải thích: "Có thuốc ngủ nhưng nhất định phải có toa kê đơn của bác sĩ họ mới bán." Những chi tiết nhỏ như này có thể không phải là điều bình thường đối với những người khỏe mạng về thể chất và tinh thần.
Có lẽ Bùi Ninh không muốn tôi nghĩ rằng cậu ấy có chút ngốc nên liền ho một tiếng: "A, như vậy à, trước đây bố em cũng không ngủ được, dùng rất nhiều thuốc ngủ, em còn tưởng thuốc ngủ mua ở đâu của được."
Tôi không khỏi tò mò: "Vậy hiện giờ bố em ngủ được chưa, thuốc ngủ có cải thiện được giấc ngủ không?"
"Hiệu quả thì chắc là có đó, dù sao bây giờ ông ấy ngủ rất ngon." Trong khoảnh khắc dừng lại, Bùi Ninh hình như quan sát tôi: "Tình trạng mất ngủ của ông ấy trước đây cũng giống như chị bây giờ, có lúc cứ mơ mơ hồ hồ, tinh thần không ổn định, hồi nhỏ có một lần em còn thấy ông ấy bỏ nhầm thuốc ngủ vào trong lọ thuốc cảm, em cũng lười nói."
7
"Toang." Bỗng nhiên có tiếng điện thoại rớt xuống mặt đất, cắt đứt lời nói của Bùi Ninh, cũng dọa tôi giận mình.
Bùi Ninh cũng bị giật mình: "Anh."
Cậu ấy vỗ ngực: "Anh, anh tìm thấy nơi đậu xe chưa, với cả điện thoại của anh, em thấy màn hình bị bể rồi kìa."
Trong thời gian ngắn ngủi, tôi không nghe rõ người được Bùi Ninh gọi là anh lên tiếng, nhưng lại có thể thấy hô hấp của anh ấy ngày càng nặng nề.
Hít vào thở ra liên tục, sau đó lại nói: "Bùi Ninh."
Tôi sững người khi nghe thấy giọng nói như từ trong mơ vang lên: "Em vừa mới nói, em thấy bố bỏ thuốc ngủ vào cái lọ nào cơ?"
Mẹ kế của Bùi Dự, là một nữ doanh nhân tự mình lập nghiệp.
Mà bố của Bùi Dự lúc đó chỉ là một thợ cắt tóc nhỏ.
2 người quen nhau ở tiệm tóc, mẹ kế bị vẻ ngoài khôi ngô và tính cách ấm áp của bố Bùi Dự thu hút.
Lúc đó Bùi Dự mới 7 tuổi, mẹ kế không quan tâm đến sự hiện diện của Bùi Dự mà cùng bố anh ấy đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, cùng năm đó liền mang thai Bùi Ninh.
Cơ thể của mẹ kế khi mang thai không khỏe, bố Bùi liền chủ động tiếp quản những chuyện lớn nhỏ trong công ty, để cho mẹ kế yên tâm ở nhà dưỡng thai. Sau khi Bùi Ninh ra đời, bởi vì bố mẹ vợ không thích bố Bùi và Bùi Dự nên họ thường xuyên đón một mình cháu trai là Bùi Ninh về quê sống trong thời gian dài.
Bởi vậy lúc nhỏ Bùi Dự và Bùi Ninh đối với người anh em còn lại của mình rất ít gặp mặt, cũng không hề thân thiết với nhau.
Sau đó công ty mẹ kế xuất hiện khủng hoảng kinh tế, không biết là tin nhảm do ai truyền đi, nói bố Bùi là kẻ lòng lang dạ sói giả dạng người đàn ông đứng đắn, muốn cướp đoạt công ty.
Có người đề cập mẹ kế hãy chuẩn bị di chúc ổn thỏa, để lại tài sản cho con trai ruột, cũng chính là Bùi Ninh.
Nhưng mẹ kế không chỉ khiển trách đám người đó mà còn nói rằng Bùi Dự cũng là con trai ruột của bà, tất cả tài sản của bà ấy đều để lại cho 2 người Bùi Ninh và Bùi Dự.
Sau đó khi Bùi Dự 13 tuổi, bùi Ninh 7 tuổi, nhà họ Bùi xảy ra trận hỏa hoạn lớn. Vốn dĩ hôm đó Bùi Ninh và Bùi Dự đều nên phải ở nhà, Bùi Dự thì nghiên cứu ván cờ mà bố anh ấy để lại, còn Bùi Ninh thì ở trong phòng tự mình chuẩn bị quà cho ngày sinh nhật của bố.
Cho đến khi bố mẹ vợ qua thăm con gái, thuận tiện đón Bùi Ninh đi, còn Bùi Dự cũng bị tôi gọi ra ngoài công viên không lâu sau đó. Thế là chỉ có một mình mẹ kế đang bị bệnh ở nhà, uống thuốc xong liền nằm trên giường từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mà đón tiếp bà ấy, là ngọn lửa vô tình và giấc mơ không bao giờ có thể tỉnh lại.
Cho đến khi bố Bùi gào khóc thảm thiết ở bên ngoài ngôi nhà, còn muốn xông vào tự tử, may mắn là được người bên đường cố gắng ngăn cản.
Sau đó, bố Bùi không muốn vợ lại chịu đau khổ dày vò nên từ chối khám nghiệm tử thi, nguyên nhân điều tra cũng là do đường điện của khu phố bị lão hóa dẫn đến hỏa hoạn. Thông qua khởi kiện các ban quản lí tài sản công cộng địa phương, công ty phòng cháy chữa cháy và các công ty khác, bố Bùi nhận được bồi thường là 140 triệu.
Các phương tiện truyền thông cũng đưa tin rầm rộ việc bố Bùi trọng tình trọng nghĩa, mọi người cũng vì đồng cảm mà tấp nập tới công ty của mẹ kế mua các loại sản phẩm.
Tình hình khủng hoảng công ty cũng vì thế mà được giải quyết, bố mẹ vợ cũng đau lòng cho bố Bùi, chấp nhận người con rể này.
Bởi vì lúc đó Bùi Ninh còn nhỏ, bố mẹ vợ sợ cậu bé sẽ không chấp nhận nổi cái chết thảm của mẹ mình nên liền gấp gáp đưa cậu ra nước ngoài. Cho đến khi Bùi Ninh hiểu chuyện truy hỏi mẹ đã đi đâu thì mới lừa mẹ của cậu đã chết vì bệnh tật.
Nhưng mẹ thật sự chết vì bệnh ư?
Nếu không thì tại sao bà ấy lại cần phải uống thuốc, uống viên thuốc ngủ do chính tay người chồng đầu ấp tay gối đưa cho chứ.
9
[Nam nam, bố trở về rồi.]
[Nam nam, con lớn lên trông thật xinh đẹp.]
[Nam nam, có phải con không nhìn thấy được nữa không?]
[Nam nam, mẹ con không còn nữa, căn phòng sẽ thuộc về bố và con.]
[Nam nam, sau này một nhà hai người chúng ta sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc.]
Tin nhắn ngừng một thời gian lại lặp lại bắt đầu quấy rối tôi.
Tuy là cố ý giết người nhưng dưới sự bảo vệ của hôn nhân, bố dượng chỉ bị ngồi tù 6 năm, sau đó trong tù lại tiếp tục gây sự nên tổng án tăng lên 10 năm.
Đến hôm nay là ngày mãn hạn tù, ông ta sắp trở về rồi, ông ta muốn tìm tôi.
Nghe từng dòng tin nhắn có vẻ như đang quan tâm ấy là tôi cảm thấy buồn nôn, tôi không ngừng nôn khan.
Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm.
Tôi thở gấp dữ dội, bóng đen phía trước ngày càng đặc lại, giống như một con quái vật ăn thịt người đang ẩn nấp trong đó. Loại người như này tại sao lại được thả ra ngoài? Loại người này sao có thể để hắn sống được chứ?
Cũng trong lúc này, Diệp Quân Nhàn gửi đến tin nhắn wechat: "Đàn chị, vốn dĩ em muốn ở khu rừng nhỏ trong trường quay video nhảy, kết quả ngoài ý muốn lại quay lại được đoạn nói chuyện này."
Tôi nhấn nút mở video, hai giọng nói không rõ ràng truyền tới: "Chị Nhạc Giai, em hiện tại không chịu nổi nữa rồi, không ngờ lửa lại cháy to đến như thế. Bên phía trường học muốn điều tra lại nguyên nhân gây cháy, em sợ..."
"Sợ cái gì, nếu không được thì cô tự mình đi đầu thú, thừa nhận chính cô đã dùng thiết bị điện trái phép, đến lúc đó viết một bản kiểm điểm là xong."
"Nhưng đám cháy là do chị đốt chăn của Cố Nam nên mới vậy, chị nói làm thế Bùi Dự mới không quên hận thù giữa anh ấy và Cố Nam mà!"
"Câm mồm, nếu như cô dám nói chuyện này ra ngoài, tôi sẽ cho cô cút khỏi cái trường này."
"Quả thực em rất tức giận, liền đăng video này lên trên douyin luôn, đến bây giờ đã có chục nghìn lượt xem, còn lên cả hotsearch."
"Em kiểm tra rồi, cố ý gây nên hỏa hoạn sẽ bị truy cứu hình sự, ngồi tù ít nhất từ 3 năm đến nhiều nhất 10 năm!"
"Bây giờ bên phía trường học đều phát điên lên, đến cả cảnh sát cũng đang truy bắt cô ta, Tô Lạc Giai lần này xong đời rồi."
Ăn một quả dưa to như thế này, Diệp Quân Nhàn vẫn kích động gửi cho tôi tin nhắn thoại trên wechat, còn nói một lát nữa sẽ đến tìm tôi nói chuyện trực tiếp.
Về phần Tô Lạc Giai, tôi của trước khi mất trí nhớ đã từng rất ngưỡng mộ cô ta, ngưỡng mộ cô ta có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Bùi Dự. Nhưng bây giờ khi đã khôi phục trí nhớ, tôi chỉ cảm thấy cô ta đáng thương.
Yêu đến mức đánh mất bản thân, tình yêu đó biến thành sự cướp giật, biến thành tội ác.
Buông điện thoại ra, tôi dựa vào tường, không quá quen thuộc mà đi ra nhà vệ sinh. Từ khi xác nhận bố dượng đã ra tù, tôi liền đăng bán căn nhà kia, gấp gáp tìm một căn phòng khác để thuê. Mà tôi mới chuyển đến căn phòng này chưa được 1 tuần, không quá quen thuộc với cách bố trí nội thất ở đây.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo đó là giọng nói ôn hòa của chủ phòng: "Tiểu Nam, bạn học cùng trường của con đến tìm này."
Chủ của căn phòng này là một bà lão, có chút lãng tai nhưng lại rất nhiệt tình. Sau khi biết tôi không nhìn thấy, bà ấy kiên quyết không thu tiền thuê nhà của tôi, nói rằng thấy tôi liền nghĩ đến cháu gái của bà ấy đang học đại học ở nước ngoài, bà ấy rất đau lòng.
Ngay lúc tôi nghe thấy giọng bà, tôi nghĩ Diệp Quân Nhàn đã đến rồi, liền dựa vào tường đi ra mở cửa.
Mà khi cửa mở ra, một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy cánh tay tôi. Sau đó, có thứ gì đó sắc nhọn chạm vào eo tôi.
Là một con dao.
"Cố Nam, chúng ta đi thôi, bố của cậu đã ở trong xe dưới lầu đợi cậu rồi."
Tôi ngây người khi nghe thấy giọng nói của Tô Lạc Giai: "Con dao nhỏ này tao mới mua rất sắc bén đó, mày cũng không muốn liên lụy đến bà lão này đâu nhỉ?"
Tối tăm, nhớp nháp, hỗn loạn.
Không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tôi bị trói rồi ném vào sau cốp xe, miệng bị dán băng keo. Thì ra bố dượng không những muốn căn phòng của mẹ tôi mà còn muốn cả tôi.
Vừa đúng lúc, ông ấy ở trong tù quen biết được một đường dây buôn người, mà một người phụ nữ mù như tôi, có thể ở một vài khu chợ đặc biệt bán được với cái giá cao.
Bên tai là tiếng cười thất kinh của Tô Lạc Giai, cô ta đã bị ép đến mức điên rồi, điên cuồng cười hả hê khi thấy người khác gặp nạn.
Tô Lạc Giai giống như một cô gái bướng bỉnh không có đầu óc, đã quen dựa vào thủ đoạn để tranh giành mục tiêu, nhưng không nghĩ rằng con người khi trưởng thành, sẽ phải chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân.
Vì vậy, khi đối diện với áp lực của nhà trường và cảnh sát địa phương về việc cố ý phóng hỏa, cô ta dứt khoát bất cần, chủ động liên lạc với bố dượng lên kế bắt cóc tôi.
Loại sợ hãi này, so với cái đêm tôi nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài mà tưởng rằng đó là ma quỷ thì càng đáng sợ hơn. Con người trên thế gian sợ ma quỷ, nhưng ma quỷ cũng sợ lòng người độc ác. Lòng người, so với vực thẳm lại càng không nhìn thấy đáy.
Tôi đang cố gắng cởi bỏ dây thừng đang trói tay mình lại, liền nghe thấy tiếng điện thoại di động của Tô Lạc Giai từ phía trước xe vang lên.
Có lẽ là sợ cô ta trong phút chốc sẽ phản bội mình, bố dượng yêu cầu Tô Lạc Giai tắt máy không được nhận điện thoại.
Cô ta nhận điện thoại, giọng nói tủi thân vang lên càng ngọt ngào hơn: "Bùi Dự."
"Cố Nam đâu?" Giọng của Bùi Dự vang lên bên kia đầu điên thoại bị khuếch đại, giống như đã làm việc gì vô cùng kịch liệt, hô hấp của anh ấy khàn khàn.
"Bùi Dự, anh không quan tâm em sao? Em mới là thanh mai trúc mã của anh, em bị người khác vu oan! Bùi Dự, trận hỏa hoạn đó thật sự không phải do em làm."
"Cố Nam đâu?"
"Bùi Dự, anh để ý cô ta làm gì, hơn nữa làm sao em biết được Cố Nam đang ở đâu, anh mau giúp em nghĩ cách đi, bây giờ cảnh sát đang muốn bắt em."
"Cố Nam đâu?"
"Bùi Dự, anh bị điên à, rõ ràng năm đó là cô ta hại chết mẹ kế của anh, là cô ta phá hoại gia đình anh, lẽ nào anh không hận cô ta sao?"
"Tô Lạc Giai, tôi hỏi lại lần cuối, Cố Nam đâu."
Mọi người luôn dựa vào cảm giác đau khổ sau khi mất đi để đánh giá độ sâu của tình yêu. Lúc này, trong não tôi đột nhiên xuất hiện một câu nói như vậy.
Cuối cùng Tô Lạc Giai cũng yên lặng, sau đó đột ngột tắt điện thoại rồi hét lớn: "Dừng xe, tôi kêu ông dừng xe."
Bố dượng không phản ứng lời nói của cô ta, chiếc xe vẫn tiếp tục chạy. Tô Lạc Giai ngồi ở ghế sau càng nổi cơn điên, ầm ĩ đòi dừng xe.
Két-
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, phía trước truyền đến tiếng bạt tai và tiếng hét của Tô Lạc Giai.
Rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, Tô Lạc Giai dường như ngất đi, chiếc xe lại lần nữa được khởi động.
Lúc chiếc xe dừng lại thêm một lần nữa, cốp xe được mở ra, mùi bụi bặm dày đặc ngào ngạt xông vào mũi tôi. Bố dượng kéo tôi xuống xe và ném tôi xuống chỗ của Tô Lạc Giai - người cũng bị trói và bị ném xuống đất.
Tôi không cảm thấy đồng cảm cho cô ta mà chỉ thấy buồn cười.
Môi trường ngu dốt như nào mới có thể nuôi ra một Tô Lạc Giai có tính tình ngu ngốc như này chứ?
Cô ta tưởng rằng bản thân đóng vai phản diện nên có thể mượn tay bố dượng mà đẩy tôi vào kết cục thê thảm nhưng lại quên rằng, đối với một kẻ giết người mà nói, nữ giới trước giờ không bao giờ cố định một đối tượng.
Không cần biết cô ta với bạn học có mâu thuẫn gì, hay có cạnh tranh gì xảy ra giữa đám phụ nữ, những người này đều sẽ không đánh giá cao cô, càng sẽ không vì vậy mà buông tha cho cô ta.
Hàng hóa lại nhiều thêm, bố dượng đương nhiên sẽ đổi một chiếc xe chở hàng to hơn.
Mà trong lúc ông ta kéo Tô Lạc Giai đang hôn mê nhét vào sau cốp xe, tiếp theo kéo tôi nhét vào đó, động tác của ông ta đột nhiên dừng lại. Bố dượng cứng đờ, nửa tin nửa ngờ mà cúi đầu nhìn vào lồng ngực của mình, nơi đó đang cắm một con dao nhỏ sắc nhọn.
Tô Lạc Giai uy hiếp tôi cũng là dùng con dao này.
"Mày, con khốn này." Giọng bố dượng run lên vì sợ hãi và tức giận. Ông ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng, đứa con gái không có sức chống lại ông ta khi còn nhỏ bây giờ bị mù nhưng lại có thể đâm ông ta một nhát chí mạng.
Sau đó là những câu chửi bới không hoàn chỉnh không thể thoát ra. Bởi vì tôi lại nhấn mạnh con dao vào ngực ông ta, rút phăng ra rồi lại đâm mạnh vào.
Một nhát, một nhát rồi lại thêm một nhát.
Dù tôi và bố dượng cùng té nhào xuống đất nhưng tôi không hề sợ hãi, khi dòng máu nóng ấm của ông ta dính đầy mặt tôi, tôi cũng không hề sợ hãi, động tác tay không hề dừng lại.
Tôi ngồi lên người bố dượng, liều mạng mà đâm nhiều nhát vào người ông ta một cách bình tĩnh, yên lặng.
Lúc bắt đầu ông ta vẫn còn điên cuồng chửi bới, sau đó là không ngừng xin tha mạng, cho đến khi không còn thanh âm nào được phát ra nữa, tôi cũng không dừng lại mà tiếp tục đâm ông ta.
Ác mộng của tôi, xiềng xích của tôi, đau khổ của tôi.
Tất cả, tất cả đều trả cho ông.
Cho đến khi không còn chút sức lực nào, tôi mới từ từ hạ xuống cánh tay, chạm vào đôi mắt không hề nhắm của bố dượng.
Quá khứ mà tôi không muốn nhìn, cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
Mở to mắt chó của ông ra mà nhìn, xuống địa ngục nhìn cho rõ đi.
Tôi chậm chạp đứng dậy, lau đi dòng nước mắt không biết từ lúc nào đã ướt đẫm khuôn mặt. Cũng trong lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân phát ra từ phía sau lưng mình: "Đưa con dao cho anh."
Là giọng của Bùi Dự
Là Bùi Dự.
"Cố Nam."
Từng là anh hùng của tôi, từng là sự cứu rỗi cho những giấc mơ của tôi.
Nhưng cũng là lỗi lầm sau này của tôi, một tai họa vô ý.
"Đưa dao cho anh."
Tôi không cử động, lại ngửi thấy mùi máu tươi trên người anh ấy.
Là mùi máu tươi của người khác.
"Anh đã giết người đó."
Bố của anh ấy, bố của tôi.
Anh ấy nói, nhưng dường như đang cười: "Anh đã dính máu bẩn rồi."
Hay là, anh ấy đang khóc? Tôi không nhìn thấy.
Tôi không nhìn thấy gì cả.
"Cố nam, xin lỗi."
"Em phải tiếp tục sống một cuộc đời thật sạch sẽ."
11
Bác sĩ nói, mắt của tôi hồi phục rất tốt, cứ như này thì không lâu nữa tôi sẽ lấy lại được thị lực.
Chị y tá đã từng hướng dẫn tôi dùng chế độ dành cho người mù trên điện thoại mỉm cười chúc mừng, còn mời tôi ăn kẹo hỷ. Tôi ngậm viên kẹo trái cây màu hồng, nó là vị dâu tây, vô cùng ngọt ngào. Khi tôi bước ra khỏi bệnh viện, bên ngoài ánh nắng đã chói chang, bầu trời trong xanh giống như tôi vừa được anh hùng thế giới cứu thoát.
Tôi ngẩng đầu nheo mắt nhìn lên bầu trời, lại cúi đầu nhìn chiếc xe dừng bên đường.
"Đàn chị." Diệp Quân Nhàn ngồi bên ghế lái nhoài người ra khỏi cửa sổ xe, hướng về phía tôi mà tươi cười vẫy tay.
Bùi Ninh ngồi ở ghế sau trợn mắt, dường như cảm thấy Diệp Quân Nhàn thật trẻ con.
Tôi ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn, rồi mới quay đầu nhìn Bùi Ninh: "Em lại trốn học à?"
"Đây là em xin nghỉ phép, xin nghỉ phép đó!" Bùi Ninh giận dữ trừng mắt nhìn tôi: "Biểu ngữ chị gửi cho em còn đang treo trong lớp kìa, lẽ nào em dám trốn học sao?"
Nhìn gương mặt trẻ tuổi giống Bùi Dự tới 4 phần nhưng lại đem đến cho người khác một cảm giác hoàn toàn khác, tôi bật cười khanh khách.
Nếu như nói thật sự có anh hùng trên thế giới này, chỉ sợ chỉ có một người là anh ấy thôi.
Bố ruột bị đâm nhiều nhát rồi bị thiêu chết, anh trai kế của cậu bị giam giữ như một kẻ giết người hàng loạt, sau đó lại là chân tướng về cái chết mẹ mình 9 năm trước được sáng tỏ.
Năm đó nếu như không được ông bà ngoại vô tình đưa đi, chỉ sợ ngay cả bản thân cậu cũng bị người gọi là bố đó hại chết trong biển lửa. Dù vậy, Bùi Ninh chỉ xin nghỉ 1 tuần, sau đó sẽ đến trường học bình thường.
"Em không sai nhỉ." Đối mặt với sự thăm dò do dự của tôi, Bùi Ninh nghĩ một lúc, biểu tình lạnh nhạt hỏi.
Tôi ra sức lắc đầu.
Sai là bố của Bùi Ninh, bố của tôi, là tôi và Bùi Dự.
Bùi Ninh vô tội, cũng như tôi và Bùi Dự lúc trước.
Bùi Ninh liền nở một nụ cười trẻ con: "Vậy thì tại sao em phải vì những đau khổ bất tận ấy mà trừng phạt bản thân mình chứ."
Tôi sững người.
"Tiền đề của việc được yêu là yêu bản thân mình, bất cứ lúc nào cũng không nên vì người khác mà làm mình bị thương, đây không phải là lời chị nói với em sao?" Nói xong, không cần tôi trả lời, bùi Ninh nghiêng người qua vặn to âm lượng nhạc trên xe.
Bản nhạc quen thuộc [City of Star] , bài ca như tấm lụa mát, tung bay vuốt ve trái tim người nghe.
Thế giới có quà nhiều thứ không thể thấy, ai có thể biết được chứ?
Khoảnh khắc tôi ngồi im, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cậu ấy: "Hơn nữa anh của em, hiện tại đang chuộc tội rồi, đúng không?"
Tôi không đáp lại.
Từng là anh hùng, từng là sự giải cứu trong giấc mộng.
Cũng là lỗi lầm của sau này, là tai họa vô ý.
Người yêu mà tôi đã bỏ lỡ.
Bùi Ninh ngồi ở ghế sau, nhún vai mỉm cười: "Dù sao em vẫn còn ông bà ngoại, vẫn còn nơi muốn đi và người em muốn ở bên, em mới không ngốc mà chịu trách nhiệm những tội mà bản thân không làm."
Tôi từ từ nhắm mắt, đôi môi nhếch lên như đang mỉm cười.
Hay là đang khóc nhỉ?
"Yoyoyo, còn còn người muốn ở bên nữa cơ?" Diệp Quân Nhàn nhìn qua gương chiếu hậu nháy mắt: "Chị nói cậu, đứa nhỏ này, không lớn nhưng cứ giả vờ bản thân là một người lớn làm gì, chị đoán, cậu có người mình thích rồi đúng không?"
"Lắm, lắm lời." Bùi Ninh ở sau gương chiếu hậu vẫn cố gắng giả vờ ngầu nhưng vành tai đã đỏ hết lên: "Cố Nam, chị quản đàn em của chị đi!"
Quả nhiên, là đang mỉm cười.
Giống như mang theo tất cả mọi người mang ra khỏi biển lửa.
Tôi cười, duỗi tay lau giọt nước mắt trên má rồi tăng volume lên.
Một cái chạm mắt với ai đó
Như thắp sáng cả bầu trời
Như mở ra cả thế giới rồi quay cuồng cùng nó
Để rồi khi một giọng nói khẽ thầm thì: Có anh ở đây rồi
Em sẽ ổn thôi
Em nhất định phải thật hạnh phúc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro