1.NƠI TRÁI TIM HƯỚNG VỀ
Trong buổi tiệc mừng lễ trưởng thành, gần như tất cả bạn học đều đã uống say.
Những cô gái thường ngày nhút nhát, rụt rè cũng mượn rượu để tỏ tình với nam thần trong lòng mình.
Một người bạn thân nhỏ giọng hỏi tôi:
"Chiêu Chiêu, cậu có muốn đi tỏ tình với Tống Ninh Tự không?"
Lúc này, bên cạnh Tống Ninh Tự có rất đông người vây quanh.
Có người tặng thư tình, có người tặng những món quà nhỏ.
Anh ấy nhã nhặn và lịch sự, giọng nói trầm ấm cảm ơn từng người, nhưng cũng lần lượt từ chối các cô gái đó.
Cho đến khi hoa khôi lớp Lục Nhiễm rụt rè ngại ngùng tiến tới tỏ tình,
bầu không khí trong cả phòng bao như bùng nổ lên đến đỉnh điểm.
Bạn tôi có chút lo lắng nhìn tôi.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười, sau đó lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Ngay khi tôi vừa bước ra ngoài, Tống Ninh Tự đã từ chối Lục Nhiễm.
"Ninh Tự, ngay cả hoa khôi mà cậu cũng nỡ từ chối sao?"
"Cậu muốn tìm một tiên nữ thế nào đây?"
"Chẳng lẽ cậu bị Hứa Chiêu Chiêu bám riết đến phát chán rồi?"
"Nói đến Hứa Chiêu Chiêu, cô ấy đâu rồi? Lúc nãy còn thấy ăn cơm mà."
"Tôi nghe nói mấy hôm trước cô ấy nhờ người sửa váy đồng phục cho ngắn lại, chắc chắn là đi thay đồ chiến rồi."
"Ồ, xem ra tối nay muốn tóm lấy Ninh Tự nhà ta đây mà?"
Tống Ninh Tự cầm một ly rượu, đứng tựa bên cửa sổ.
Nghe mấy người bạn bàn luận mãi, anh khẽ nhếch môi cười mỉa.
"Cô ấy có bản lĩnh đó sao?"
"Hứa Chiêu Chiêu xinh xắn mà, Ninh Tự, cậu không chút động lòng à?"
"Đúng đó, đôi chân dài kia, vừa trắng vừa thon."
"Gương mặt cũng ngoan ngoãn, cô ấy cười lên còn khiến tôi chút nữa chịu không nổi."
"Nếu cậu chịu không nổi thì tối nay đi cùng cô ấy đi."
Giọng nói của Tống Ninh Tự bỗng trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt anh lướt qua chỗ ngồi trống của Hứa Chiêu Chiêu, rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Đã mười tám tuổi, chính thức thành người lớn, rất nhiều cặp đôi hoặc những người đang trong giai đoạn mập mờ đều hiểu ý nhau.
Nghe nói khách sạn và nhà trọ gần đây đã kín chỗ từ sớm.
Trong lớp tôi, vài cô gái táo bạo còn lén đưa thẻ phòng cho những chàng trai họ thích.
Ai nấy đều bị kìm nén quá lâu, đều muốn buông thả một lần.
Nếu là Hứa Chiêu Chiêu của trước đây, chắc giờ này cũng đang bám lấy Tống Ninh Tự.
Tôi đứng bên đường, bắt một chiếc taxi.
Điện thoại có tin nhắn mới.
Là Tống Ninh Tự nhắn:
"Lục Nhiễm vừa tỏ tình với tôi, cậu nói tôi có nên đồng ý không?"
Lúc này tôi mới phát hiện, tin nhắn trò chuyện của tôi với Tống Ninh Tự đã dừng lại từ hai tháng trước.
Tin cuối cùng tôi gửi cho anh, anh không trả lời.
Từ đó về sau, tôi cũng không nhắn thêm gì nữa.
Tôi không tìm anh, anh dĩ nhiên càng không chủ động tìm tôi.
Hôm nay anh nhắn tin trước, đúng là chuyện hiếm gặp.
Nhưng tôi không trả lời, chỉ thoát khỏi giao diện tin nhắn.
Khi vừa bước vào cổng trường,
điện thoại liên tục nhận được ảnh chụp màn hình tin nhắn mới.
Không ngoài dự đoán, đó là hình ảnh chụp lại bài đăng công khai của Tống Ninh Tự và Lục Nhiễm.
Tôi mở lên xem, trong ảnh là Tống Ninh Tự ôm lấy Lục Nhiễm, ôm rất chặt.
Nhưng trong lòng tôi lại không có chút gợn sóng nào.
Ba tháng trước, tôi bỗng phát hiện mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết PO.
Tống Ninh Tự là nam chính trong truyện.
Còn Lục Nhiễm, chính là nữ chính.
Lục Nhiễm cũng là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Khi biết thân thế của Lục Nhiễm, tôi đã căm hận cô ta đến tột cùng.
Cũng vì đối đầu với cô ta mà tôi chuốc lấy bi k,ịch cả đời.
Cuối cùng, tôi bị Tống Ninh Tự đưa vào bệnh viện tâm thần, ch,et th,ê th,ảm khi chưa đầy ba mươi tuổi.
Khi đọc truyện, tôi không mấy thích thiết lập nhân vật của nam nữ chính.
Ngược lại, tôi lại rất thích nhân vật nam phụ ít được đề cập đến – Cố Bình Kinh
Tác giả từng đặt một tình tiết gợi ý rằng Cố Bình Kinh có thích một cô gái.
Nhưng sau đó truyện kết thúc chóng vánh, gợi ý ấy không được làm rõ.
Tôi từng đoán xem người mà anh ấy thích là ai.
Cho đến khi xuyên vào truyện được một tháng, tôi vô tình phát hiện bí mật của Cố Bình Kinh.
Lúc ấy tôi mới biết, người anh ấy luôn thích là ai.
3
Tối hôm đó, sau khi tiết tự học kết thúc được một lúc, tôi quay lại lớp để lấy chiếc điện thoại bỏ quên.
Nhưng tôi nhìn thấy Cố Bình Kinh đang ngồi trên chỗ của tôi.
Màn hình điện thoại của anh sáng lên, trên đó rõ ràng là ảnh của tôi.
Lớp học rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh.
Cả tiếng cánh tay anh chạm vào bàn học, ma sát với mặt đất tạo nên âm thanh gai người.
Tôi sững sờ đứng đó, bối rối đến mức không biết làm gì.
Mãi đến khoảnh khắc ấy, tôi mới biết quyển PO này thật sự đủ điên rồ.
Cố Bình Kinh cũng nhìn thấy tôi.
Nhưng anh không dừng lại.
Mọi thứ kết thúc, anh đứng lên, cúi đầu buộc lại dây quần thể thao.
Rồi mới ngước mắt nhìn tôi, gương mặt không chút biểu cảm thừa thãi, giọng nói nhàn nhạt:
"Hứa Chiêu Chiêu, nhìn đủ chưa?"
Tôi ấp úng hồi lâu mới phát ra tiếng:
"Nhìn, nhìn đủ rồi. Không, không phải, tôi chẳng thấy gì cả..."
Cố Bình Kinh hình như khẽ cười một tiếng.
Khi bước ra khỏi lớp, anh lướt qua vai tôi.
Tôi ngửi thấy một mùi hương gỗ rất thanh mát.
Nhưng ở cuối mùi hương ấy, lại có một chút mùi rất lạ.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Cố Bình Kinh bỗng dừng bước, quay đầu nhìn tôi:
"Hứa Chiêu Chiêu, Tống Ninh Tự không hợp với cậu."
Tôi kinh ngạc nhìn anh:
"Cố Bình Kinh?"
Nhưng anh đã quay người, bước đi:
"Thôi quên đi, tùy cậu, coi như tôi chưa nói gì."
Cố Bình Kinh là chàng trai lạnh lùng nổi tiếng trong trường.
Cậu ấm nhà họ Cố đến từ thủ đô, sở hữu vẻ ngoài khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.
Trong ký túc xá, mỗi lần buôn chuyện đêm, cái tên Cố Bình Kinh luôn được nhắc đến nhiều nhất.
Nhưng tính anh kiêu ngạo, lạnh lùng, luôn chỉ đi một mình.
Ở trường, anh không bao giờ để ý đến các cô gái.
Cho đến khi tôi vô tình phát hiện ra bí mật của anh tối hôm đó,
tôi mới biết hóa ra bên trong anh cũng có một mặt không ai hay biết.
Nhưng bí mật đó lại khiến lòng tôi nảy sinh chút niềm vui thầm lặng.
Khi xuống tầng dưới, tôi gọi một cuộc điện thoại cho Cố Bình Kinh.
Mãi lâu sau, anh mới nghe máy.
"Cố Bình Kinh."
"Tìm tôi có việc?"
"Tôi đang ở dưới tầng lớp học."
"Đèn cảm biến trong cầu thang hỏng rồi, hơi tối, tôi sợ."
Cố Bình Kinh không nói gì, vài giây sau, anh cúp máy.
Tôi tựa vào tường, ngẩn ngơ một chút.
Có lẽ, Cố Bình Kinh cũng đã xuyên sách.
Có lẽ, người anh thích đã không còn là tôi nữa.
Nhưng trong cầu thang, bỗng vang lên tiếng bước chân.
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh trăng kéo dài bóng dáng cao gầy của anh.
Giữa những mảng sáng tối, tôi chỉ nhìn thấy góc nghiêng sắc nét trên gương mặt anh.
Sống mũi cao thẳng, đường nét hàm dưới sắc gọn mượt mà.
Chiếc áo phông đơn giản cùng quần thể thao dài, ai có thể nghĩ rằng cơ thể ẩn dưới lớp vải kia lại cuốn hút đến thế?
Tôi lo lắng siết chặt lòng bàn tay, nhưng Cố Bình Kinh đã bước tới trước mặt tôi.
"Hứa Chiêu Chiêu."
"Tôi đây." Tôi vô thức đứng thẳng người.
Hình như anh khẽ cười, sau đó, đưa tay về phía tôi.
Tôi chậm rãi nâng ngón tay ướt mồ hôi, nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay anh.
Anh không nói thêm một lời, chỉ nắm lấy đầu ngón tay tôi.
Rồi dẫn tôi bước lên tầng.
5
Vị trí của Cố Bình Kinh là hàng cuối cùng cạnh cửa sổ.
Tôi lưỡng lự, giả vờ sắp xếp lại sách vở trong ngăn bàn.
Hết bỏ vào rồi lại lấy ra không biết bao nhiêu lần, cuối cùng mới gom đủ dũng khí.
Đứng dậy, bước đến bàn của Cố Bình Kinh.
Anh đang dựa lưng vào ghế, nhìn vào điện thoại.
Khi tôi bước đến, anh chỉ nhướng mắt lên nhìn thoáng qua.
Sau đó, màn hình điện thoại liền được anh khóa lại.
Tôi hít sâu một hơi, gạt mấy cuốn sách trên bàn anh qua một bên, rồi kéo ghế của anh.
Cố Bình Kinh nhướng mày:
"Hứa Chiêu Chiêu, cậu định làm gì?"
Khi câu nói của anh vừa dứt, tôi đã trực tiếp ngồi lên đùi anh.
Khi câu nói của anh vừa dứt, tôi đã trực tiếp ngồi lên đùi anh.
Cố Bình Kinh còn rất trẻ, chưa đầy mười chín tuổi.
Chính là độ tuổi m,áu nóng của thanh xuân.
Tôi vừa ngồi xuống, vẻ mặt anh liền thay đổi.
Cơ bắp dưới lớp quần thể thao cứng rắn, nóng r,ực.
Yết hầu của anh chuyển động kịch liệt lên xuống, đường nét quai hàm dần siết chặt.
Lòng bàn tay tôi túa ra từng tầng mồ hôi mỏng.
Tim tôi đ,ập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi rút điện thoại trong tay anh ra, đặt sang một bên.
Họng có chút khô rát, tôi nghiêng đầu khẽ ho vài tiếng, cố nén sự bối rối mà mở lời:
"Cố Bình Kinh."
"Anh không cần nhìn vào ảnh nữa... không cần nhìn ảnh làm gì..."
"Bây giờ em đang ở trước mặt anh."
Cuối cùng tôi cũng gom đủ can đảm, ngước mắt nhìn anh.
Gió từ cửa sổ thổi vào.
Ánh trăng bạc phếch cũng bị thổi đến lấp lánh rung rinh.
Ánh sáng đó chập chờn trên gương mặt anh.
Mờ mờ, tỏ tỏ, từng mảng sáng tối loang lổ.
Ánh trăng là trắng, nhưng ánh nhìn trong mắt anh lại như đang bùng cháy.
Tôi rất căng thẳng, có chút sợ hãi.
Nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt của Cố Bình Kinh lướt từ mặt tôi xuống từng chút một.
Lướt qua cổ áo đồng phục, qua vòng eo siết chặt.
Cuối cùng dừng lại ở chiếc váy đã được cắt ngắn hơn mười phân.
Vùng da trắng như tuyết, tựa hồ còn sáng hơn cả ánh trăng.
Tôi bỗng cụp mắt, ánh nhìn cũng né tránh.
Nhưng Cố Bình Kinh lại đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.
Giọng nói của anh trầm thấp hơn thường ngày, khàn khàn, mang một chút gợi cảm.
"Hứa Chiêu Chiêu, bây giờ em bước xuống, vẫn còn kịp."
Lúc đầu tôi hơi ngây người. Nhưng ngay sau đó, như thể chợt nghĩ ra điều gì đó.
Cả gương mặt đỏ bừng, gáy cũng nóng rực lên. Quần thể thao chỉ là một lớp vải mỏng. Váy tôi lại quá ngắn.
Tôi khó chịu cựa quậy, muốn tránh xa ngọn núi lửa sắp phun trào.
Nhưng bàn tay đang giữ chặt cổ tay tôi, đột nhiên siết chặt hơn.
"Cố Bình Kinh, anh nhẹ thôi, cổ tay em đau..."
Tôi chưa kịp nói xong, Cố Bình Kinh đã cúi xuống, hôn tôi.
Trong hơi thở quấn quýt, tôi nghe anh nói một câu bên tai mình:
"Em nói đúng, Hứa Chiêu Chiêu."
"Bây giờ em đang ở trước mặt anh, sao anh phải nhìn ảnh nữa."
Nụ hôn sâu lại lần nữa phủ xuống, mãnh liệt như sóng lớn tràn tới.
Đầu óc tôi trống rỗng, thị giác và thính giác như tan biến.
Chỉ còn lại việc nhắm mắt, bị anh giữ chặt cằm, h,ôn sâu đến tận cùng.
Lúc tôi gần như không thở nổi, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
"Bình Kinh, cậu có trong đó không?"
Cùng với giọng nói ấy, tiếng mở cửa cũng vang lên.
Toàn thân tôi cứng đờ, tim như ngừng đ,ập.
"Đừng sợ."
Chiếc áo đồng phục thoảng mùi gỗ mát lạnh đột ngột phủ lên, che hết ánh sáng.
Tôi được Cố Bình Kinh nhẹ nhàng giữ trong lòng, đồng phục phủ kín cả đầu lẫn mặt.
"Trời ạ, cậu thật sự ở trong lớp à."
"Cả tối không thấy đâu, cậu trốn ở đây làm gì vậy?"
Giọng Tống Ninh Tự càng lúc càng gần.
7
Tôi vòng tay ôm lấy eo Cố Bình Kinh, theo phản xạ siết chặt ngón tay.
Cả người đều đang run rẩy.
"Đừng qua đây."
Giọng của Cố Bình Kinh trầm thấp, không chút cảm xúc, nhưng lại mang theo áp lực đầy uy nghiêm.
Bước chân của Tống Ninh Tự lập tức dừng lại.
Tôi cảm nhận được tay Cố Bình Kinh nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi, như để trấn an.
"Cậu về trước đi, có chuyện gì mai nói."
Lúc này Tống Ninh Tự mới thấy trong lòng Cố Bình Kinh đang ôm một người.
Anh bật cười vài tiếng đầy ý tứ:
"Tôi hiểu, hiểu mà. Thôi tôi đi đây, không làm phiền hai người nữa."
Tống Ninh Tự không dám nhìn nhiều, nhưng khi xoay người vẫn lén liếc thêm một lần.
Người được áo đồng phục che lại, tất nhiên không thể thấy mặt.
Nhưng đôi chân trắng dài lộ ra bên dưới váy đồng phục, thật sự rất giống Hứa Chiêu Chiêu.
Đi được vài bước, anh không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Trong lòng bỗng thấy khó chịu không hiểu vì sao.
Nhưng Cố Bình Kinh bỗng lạnh lùng lên tiếng:
"Muốn qua đây đứng trước mặt tôi mà nhìn kỹ không?"
Tống Ninh Tự vội xua tay, bước nhanh ra khỏi lớp.
Người khác có thể không biết bối cảnh của Cố Bình Kinh.
Nhưng anh là người duy nhất rõ nhất.
Cũng vì vậy, ở trường, anh và Cố Bình Kinh coi như khá thân thiết.
Ngày thường Cố Bình Kinh rất kín tiếng.
Nhưng Tống Ninh Tự thừa hiểu, mình không thể chọc vào anh.
Ra khỏi lớp, Tống Ninh Tự vẫn không yên tâm.
Cả buổi tối nay, Cố Bình Kinh không xuất hiện.
Hứa Chiêu Chiêu thì rời đi giữa chừng, cũng không quay lại.
Tin nhắn không trả lời.
Điều này trước đây là hoàn toàn không thể xảy ra.
Tống Ninh Tự đứng chau mày một lúc lâu, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra.
Ngay khi chuẩn bị gọi cho Hứa Chiêu Chiêu, một tin nhắn bất ngờ hiện lên.
Sắc mặt anh thay đổi, vội vã quay người bước xuống lầu.
8
Mãi đến khi hành lang hoàn toàn yên tĩnh,
Cố Bình Kinh mới gỡ chiếc áo đồng phục phủ trên người tôi xuống:
"Không sao rồi, ra ngoài đi."
"Ừm." Tôi ngồi thẳng người dậy khỏi lòng anh.
Cố Bình Kinh dựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn tôi:
"Sao còn chưa xuống?"
Tôi cúi đầu, tránh ánh mắt anh, nhưng cũng không rời khỏi đùi anh.
"Cố Bình Kinh."
"Nói đi."
"Em không thích Tống Ninh Tự nữa."
Tôi cắn môi thật mạnh, cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí ngẩng đầu nhìn anh.
"Là thật."
"Vì chuyện của anh ta và Lục Nhiễm à?"
Tôi lắc đầu:
"Không, dù có Lục Nhiễm hay không, họ có công khai hay không."
"Em cũng không thích anh ta nữa."
Cố Bình Kinh dường như không tin.
Chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt:
"Ừ, tôi biết rồi."
"Cố Bình Kinh."
"Ừ?"
"Anh không có gì muốn nói với em sao?"
Nụ cười trên môi anh đã tan biến không còn dấu vết.
Trong lớp học ánh sáng mờ ảo,
ánh mắt anh nhìn tôi còn sâu hơn cả bóng đêm bên ngoài.
"Hứa Chiêu Chiêu."
"Chuyện của em và Tống Ninh Tự, tôi hoàn toàn không hứng thú."
"Dù em tối nay định làm trò gì, chỉ lần này thôi."
Nói xong, anh giữ lấy cổ tay tôi, định đẩy tôi ra khỏi người mình.
Tôi để mặc anh đẩy tôi.
Nhìn anh đứng dậy, tiện tay nhấc áo đồng phục rời đi.
Khi anh đi qua tôi, dường như không liếc nhìn lấy một lần.
Tôi đứng bất động tại chỗ.
Nhưng nước mắt lại bất ngờ rơi không ngừng.
Trong thế giới xa lạ này,
người thân yêu duy nhất của tôi đã qua đời.
Lục Nhiễm và mẹ cô ta rất nhanh sẽ đường hoàng bước vào gia đình này,
cướp đi tất cả những gì tôi đang có.
Tối nay tôi đến tìm Cố Bình Kinh,
không có mục đích gì khác ngoài việc tôi thích anh.
Và tôi từng nghĩ, anh cũng thích tôi.
Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ là tôi tự mình đa tình.
Tình cảm của anh đối với tôi, có lẽ chỉ là cơn bốc đồng nhất thời của tuổi trẻ.
Chỉ liên quan đến ha,m m,uốn, không liên quan đến tình cảm.
9
"Hứa Chiêu Chiêu, em khóc cái gì?"
Không biết từ khi nào, Cố Bình Kinh đã quay lại, đứng ngay trước mặt tôi.
Tôi ôm nước mắt, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh trăng soi xuống, gương mặt đẫm lệ của tôi phản chiếu trong mắt anh.
Cố Bình Kinh đưa tay, lau đi giọt lệ nơi đuôi mắt tôi:
"Sao khóc thế, Hứa Chiêu Chiêu."
"Em cứ nghĩ anh đối với ảnh của em như thế, là vì thích em."
"Em cứ nghĩ nụ hôn vừa rồi, cũng là vì anh thích em."
"Cố Bình Kinh... thì ra là em tự mình đa tình."
Tôi quay mặt đi, tránh khỏi ngón tay anh.
Lùi lại một bước nhỏ.
"Xin lỗi."
"Vậy nên, Hứa Chiêu Chiêu."
"Em khóc là vì nghĩ rằng tôi không thích em?"
Tôi không nói gì, chỉ nghẹn ngào gật đầu nhẹ.
Cố Bình Kinh nắm lấy cằm tôi, một lần nữa nâng mặt tôi lên.
Ngón tay dài của anh lau đi giọt lệ vương trên mi.
"Đừng khóc nữa."
Tôi quay mặt, không nhìn anh.
"Hứa Chiêu Chiêu."
"Tôi vốn định ra nước ngoài học."
"Nhưng giờ, tôi đổi ý rồi."
"Đi Bắc Kinh cùng tôi đi."
"Cố Bình Kinh?" Tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn anh.
Trong ánh nhìn mơ hồ, anh cúi xuống hôn tôi.
"Hôn em tất nhiên là vì thích em."
Anh hôn đi nước mắt nơi đuôi mắt tôi:
"Hứa Chiêu Chiêu, em ngốc đến mức nào vậy."
Những cảm xúc u ám vốn lẩn quẩn trong tôi,
bỗng nở ra vô số bông hoa nhỏ.
Tôi bị anh hôn đến mức chân như muốn nhũn ra.
Hai tay nắm lấy áo hoodie của anh, trong khoảng nghỉ hít thở, khẽ hỏi:
"Anh thích em từ khi nào?"
Cố Bình Kinh không trả lời, chỉ bế tôi đặt lên bàn học.
"Khi hôn thì tập trung chút, Chiêu Chiêu."
"Còn nữa, chiếc váy này chỉ được mặc khi hẹn hò với tôi."
10
Tháng đầu tiên của kỳ nghỉ hè, tôi và Cố Bình Kinh hầu như ngày nào cũng lén gặp nhau.
Lý do tạm thời chưa công khai mối quan hệ là vì tôi không muốn gia đình Hứa lợi dụng điều này để kết nối với Cố Bình Kinh.
Mẹ con Lục Nhiễm sớm muộn cũng sẽ được đón vào nhà họ Hứa.
Chẳng bao lâu nữa, tôi – đứa con gái chướng mắt của người vợ cả, sẽ ngày càng bị cha ruồng rẫy.
Cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa.
Trong truyện, Hứa Chiêu Chiêu vì việc này mà đau khổ vô cùng.
Trước đây, cô từng là viên ngọc quý trên tay cha.
Nhưng từ khi Lục Nhiễm bước vào nhà họ Hứa, dần dần cô mất đi tình thương của cha.
Vì vậy, cô luôn đối đầu với Lục Nhiễm.
Còn tôi, tôi chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với nhà họ Hứa.
Dù sao tôi cũng đã trưởng thành, có thể thừa kế di sản mẹ để lại.
Số tài sản đó đủ để tôi sống cả đời tự do tự tại.
Đến lúc đó, tôi sẽ không phải lo lắng nhà họ Hứa gây phiền phức cho Cố Bình Kinh nữa.
Dù không hài lòng, nhưng Cố Bình Kinh cũng không chịu nổi sự năn nỉ của tôi, nên đã đồng ý.
11
Hôm lớp trưởng tổ chức tụ tập lần nữa, bạn tôi nói rằng Lục Nhiễm và Tống Ninh Tự vừa cãi nhau, chia tay rồi.
Thật ra điều này chẳng có gì bất ngờ.
Với tư cách là nam nữ chính, họ thường xuyên chia tay, tái hợp, tạo ra vô số drama tình yêu.
Đó đã trở thành thói quen của họ.
"Chiêu Chiêu, tớ nghe nói mấy ngày trước Tống Ninh Tự còn hỏi thăm cậu đấy."
"Hỏi tớ chuyện gì?"
"Hình như hỏi dạo này cậu bận gì, đăng ký trường nào."
"À."
"Chiêu Chiêu, sao tớ cứ cảm thấy Tống Ninh Tự hình như cũng không hoàn toàn không có ý với cậu."
"Nếu cậu ấy đến tìm cậu tỏ tình, cậu sẽ đồng ý không?"
"Sẽ không."
Tôi định nói rằng tôi đã không còn thích Tống Ninh Tự từ lâu.
Nhưng chưa kịp mở miệng, Tống Ninh Tự đã đột ngột đứng dậy, đi đến ngồi xuống cạnh tôi.
"Cậu bận gì mà mấy hôm nay tớ chẳng gặp được cậu vậy?"
Anh ta vươn tay đặt lên lưng ghế của tôi, tạo ra một tư thế rất thân mật, mập mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro