Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.MANG TIỀN, MANG CON, MANG CẢ TÔI ĐI


Khi Tề Thịnh Diên trở về sau buổi tiệc xã giao, tôi đã ngủ say.

Anh kéo tôi ra khỏi chăn, bóp cằm tôi rồi cúi xuống định hôn. Tôi bực mình đến phát đi,ên, lập tức giơ chân định đá anh.

"Tề Thịnh Diên, anh dám..."

Chữ "c,út" còn chưa thốt ra, ánh mắt tôi như đã rơi trúng chiếc nhẫn hồng ngọc trong tay anh. Ngọn lửa tức giận lập tức tắt ngấm. Tinh thần tôi cũng tỉnh táo hẳn.

"Chiếc nhẫn hoàng gia thời Trung Cổ mà lần trước em muốn, anh đã nhờ người mua từ châu Âu về rồi."

Tề Thịnh Diên tháo nút áo sơ mi, để lộ xương quai xanh và cơ bụng săn chắc ẩn hiện.

Anh tiến sát cơ thể tôi, giọng thấp trầm như mang theo ám chỉ: "Muốn không?"

Anh đưa chiếc nhẫn ra trước mặt tôi, thì thầm bên tai: "Muốn chứ! Đây là viên kim cương trị giá hàng triệu cơ mà!"

Tôi ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, chớp mắt nhìn anh dịu dàng:

"Chồng ơi, anh muốn c,hơi thế nào?"

Anh cười lạnh, ném tôi xuống giường, đ,è lên người tôi: "Đồ mê tiền."

Đúng rồi, nếu không mê tiền thì đã chẳng lấy anh!

2.
Không phải tôi mê tiền thật, chỉ là cuộc hôn nhân giữa tôi và Tề Thịnh Diên vốn dĩ vì tiền mà thôi.

Chúng tôi đừng nói đến tình yêu, ngay cả tình bạn cũng chẳng có.

Từ nhỏ đã là kẻ thù không đội trời chung, gặp nhau là đối đầu.

Hồi bé thì so điểm số, lớn lên thì so công việc. Hễ gặp nhau là cãi nhau chí chóe.

Ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, hai năm trước, công ty của bố tôi lâm vào khủng hoảng, và chỉ có bố của Tề Thịnh Diên chịu ra tay giúp đỡ.

Nhưng tất nhiên, người ta không giúp không. Ông ấy chỉ đích danh tôi phải làm con dâu nhà họ Tề, thông qua cuộc hôn nhân thương mại này, cả tôi và Tề Thịnh Diên đều c,hết lặng, nhưng ai bảo chúng tôi đều là con nhà giàu sống nhờ cha?

Không còn cách nào khác... đành phải cưới thôi.

Trước hôn lễ, Tề Thịnh Diên còn nghiêm mặt nói: "Chúng ta nên giữ mối quan hệ trong sáng, như hai nước Sở và Hán phân định ranh giới rõ ràng."

Thế mà bây giờ...

Tôi không nói nên lời, chỉ ậm ừ đẩy anh ra:

"Anh, anh chẳng phải bảo sẽ trong sáng sao?"

Tề Thịnh Diên mặt vẫn bình thản, hôn nhẹ lên má tôi, thở d,ốc: "Lần sau sẽ mua ngọc lục bảo cho em."

Ừm... Thôi được.

Vậy thì đừng trong sáng nữa nhé!

3.
Sáng sớm tỉnh dậy, Tề Thịnh Diên đã chuẩn bị sẵn sàng để đi làm.

Bộ vest đen làm nổi bật dáng người cao lớn, gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ mãn nguyện. Tôi xoa cái eo đau nhức, trong lòng chỉ muốn gi,et anh ta.

Anh ta nhìn tôi đầy vẻ thích thú, cười nhạo:

"Mệt rồi thì đừng đi làm nữa."

"Dù sao đi cũng chẳng ký được bao nhiêu hợp đồng."

Khinh thường ai thế hả! Tôi trợn mắt lườm anh ta, nhưng cũng phải thừa nhận là anh ta nói đúng.

Công ty nhà tôi mấy năm nay ngày càng xuống dốc, mỗi ngày một tệ hơn. Lợi nhuận cả năm thậm chí không bằng một chiếc túi xách mà Tề Thịnh Diên mua cho tôi.

Vốn dĩ, tôi chẳng phải là người có khiếu kinh doanh. Cũng đúng, ở nhà làm vợ Tề Thịnh Diên có khi lại tốt hơn, làm từ thiện, giúp đỡ thêm vài đứa trẻ, nghe cũng không tệ.

Khi tôi đang nghĩ như vậy, mẹ chồng bất ngờ tìm đến. Bà nói thẳng với tôi rằng tôi không thể tiếp tục làm Tề phu nhân được nữa.

"Tập đoàn Lâm thị đã phá sản rồi. Cô không xứng đáng làm con dâu nhà tôi."

"Ly hôn với con trai tôi đi."

4.

Quả nhiên, công ty của bố tôi thật sự phá sản. Nhìn những tin nhắn đòi nợ ập tới dồn dập, tôi chỉ biết im lặng.

Mẹ chồng tiếp lời:

"Cô cũng biết Tề Thịnh Diên vốn không thích cô, chỉ vì hai nhà hợp tác nên mới cưới cô. Giờ cô không còn giá trị nữa, tự biết điều mà rời đi."

Tôi vẫn im lặng.

Bà nói tiếp:
"Tôi sẽ cho cô năm triệu tiền bồi thường tinh thần. Thịnh Diên cần một người vợ mới."

Tôi vẫn không đáp.

"Vậy thì mười triệu."

Tôi khẽ xoay chiếc nhẫn trên tay, không nói gì.

"Mười lăm triệu."

Tôi lên tiếng:

"Mẹ à, thật ra con và Tề Thịnh Diên..."

Mẹ chồng không chịu nổi nữa, gắt lên: "Hai mươi triệu!"

Tôi cười:

"Được, thưa bác!"

Buồn cười thật, tổng tài sản lưu động của Tề Thịnh Diên cộng lại cũng chỉ khoảng hai mươi triệu. Vậy là tôi thấy món hời này còn hơn làm Tề phu nhân, liền nhanh chóng chạy lên lầu thu dọn hành lý.

Tốc độ của tôi nhanh đến mức khiến các cô giúp việc tròn mắt kinh ngạc:

"Tề phu nhân, không nói một tiếng với thiếu gia sao?"

Tôi phẩy tay:

"Chuyện nhỏ, giấu anh ấy là được."

Đùa à, ước mơ lớn nhất hồi bé của Tề Thịnh Diên là một ngày nào đó tôi trắng tay, phải quỳ trước mặt anh ta làm n,ô lệ. Nếu để anh ta biết tôi đã phá sản, chắc chắn sẽ chế giễu tôi cả đời, chưa nói đến việc tôi cầm hai mươi triệu bỏ đi nữa chứ.

Nghĩ đến đây, tôi thu dọn càng nhanh hơn, hoàn toàn không nhận ra có người đã đứng sau lưng từ lúc nào.

Cho đến khi giọng nam lạnh lùng vang lên:

"Giấu tôi chuyện gì?"

5.

Giọng nói lạnh lùng của Tề Thịnh Diên vang lên, làm tôi giật mình đánh rơi chiếc bình hoa cổ. Chiếc bình thời nhà Thanh rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Chết tiệt, đừng bắt tôi đền đấy nhé!

Tôi run rẩy lùi lại, vội vàng phủi sạch trách nhiệm:

"Anh dọa tôi nên tôi mới làm rơi, không phải tôi cố ý đập vỡ đâu!"

Kết hôn hai năm, ngoài việc trên giường, tôi và Tề Thịnh Diên vẫn là kẻ thù không đội trời chung. Anh ấy nhỏ nhen, luôn tính toán từng chút, ngay cả uống trà của anh ấy cũng phải trả tiền.

Nhưng giờ không giống trước, tôi chẳng còn tiền để đền.

"Tôi cảnh cáo anh, đừng bắt tôi đền!" tôi vội nói.

Nhưng Tề Thịnh Diên thậm chí không liếc nhìn chiếc bình vỡ, anh bước qua những mảnh vỡ sắc nhọn, từng bước tiến lại gần tôi, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Nhưng tôi biết, đó là dấu hiệu cho thấy anh đã hết kiên nhẫn và sắp nổi giận.

Quả nhiên, anh dồn tôi vào góc tường, cúi đầu thấp giọng hỏi:
"Giấu tôi chuyện gì? Nói mau."

Không được, dù c,het cũng không thể nói cho anh biết tôi đã lấy hai mươi triệu của mẹ anh để chuẩn bị bỏ trốn.

Tôi cố nặn ra một nụ cười tươi, bám lấy anh làm nũng:

"Em và mẹ muốn đi du lịch, sợ anh không đồng ý."

Anh nhướn mày:

"Chỉ vậy thôi?"

"Không thì là gì?" Tôi cười dịu dàng, giọng ngọt ngào:

"Chồng ơi, anh sẽ đồng ý đúng không?"

Hừ! Không đồng ý thì tôi đánh ngất anh luôn!

Tề Thịnh Diên nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo dần tan đi, sau đó anh xoa má tôi, lòng bàn tay ấm áp, giọng nói trở lại vẻ lười biếng thường ngày:

"Còn tùy thuộc vào biểu hiện của em."

Bàn tay anh đưa xuống, ý đồ rõ ràng không cần nói. Tôi nghiến răng:

"Trong nhà hết cái đó rồi."

Anh giơ chiếc hộp nhỏ trong tay, cười nhẹ:

"Anh mua rồi."

...

Một CEO bận rộn cả ngày mà tan làm còn đi mua cái này sao?

Tôi nghiến răng, hỏi:

"Không làm được không?"

"Chúng ta chỉ trò chuyện tâm sự thôi?"

Anh cười:

"Thế thì đừng đi du lịch nữa."

Tôi biết ngay mà! Khi anh quay người định đi, tôi nhanh chóng kéo anh lại, nghiêng người hôn lên môi anh.

"Vậy anh nhẹ tay thôi nhé."

Anh cười:

"Được."

Nhưng thực tế chứng minh, lời của đàn ông đều không đáng tin!

Chúng tôi quấn lấy nhau từ hoàng hôn đến tận nửa đêm. Sau khi anh tắm rửa sạch sẽ và ôm tôi ngủ say, tôi cảm thấy lưng mình như muốn gãy đôi.

Tôi thực sự chỉ muốn ngủ ngay, nhưng nhìn màn đêm tối đen ngoài cửa sổ... nếu giờ không chạy, thì còn chờ lúc nào? Tôi nhanh chóng ký vào đơn ly hôn, chụp ảnh gửi cho mẹ chồng, rồi rón rén bỏ đi.

Chưa rời khỏi biệt thự được bao xa, điện thoại tôi đã nhận được một tin nhắn:

"Tài khoản ngân hàng đuôi số 3024 nhận được 20,000,000."

Yes!

6.
Nhưng chưa kịp vui được bao lâu, ba tiếng sau, khi tôi vừa lên chuyến tàu cao tốc đầu tiên đi tỉnh khác, điện thoại đã nhận được tin nhắn mới nhất từ Tề Thịnh Diên:

"Lâm Dư, em muốn ly hôn với anh?"

"Em có bị đi,ên không?"

"Cho em nửa tiếng, quay về ngay lập tức."

...

"Có phải em không hài lòng với viên đá quý anh mua lần trước không? Anh sẽ mua cái khác."

"Ngọc lục bảo? Kim cương? Hay sỏi cuội? Em nói đi!"

...

"Này, vợ ơi, em quay về đi được không?"

"Tối nay anh sẽ không làm phiền em nữa đâu, bảo bối."

...

Tôi nhìn màn hình, mắt tr,ợn tr,òn sắp rớt ra.

Gã này uống say à? Lại gọi tôi là "vợ", còn "bảo bối" nữa?

Chậc chậc, kết hôn hai năm, toàn tôi phải nịnh nọt anh, giờ cuối cùng cũng đến lượt anh rồi!

Tôi hí hửng nhắn lại cho anh vài chữ:

"Không về."

"Giỏi thì đến bắt tôi đi."

Nhắn xong, tôi xóa ngay liên lạc của anh.

Chậc chậc, trời cao hoàng đế xa, để xem anh đến đâu bắt tôi!

7.

Tất nhiên, Tề Thịnh Diên sẽ không thật sự đến bắt tôi. Anh ta nóng tính, kiêu ngạo như thế, còn là kẻ thù không đội trời chung của tôi, làm sao có thể hạ mình đến tìm tôi chứ?

Vài phút sau, anh ta gửi mấy tin nhắn lạnh lùng:

"Được."

"Ly hôn thì ly hôn."

"Tốt nhất sau này đừng để tôi gặp lại cô."

Tôi cười hả hê đáp lại:

"Được thôi."

Nhưng mấy ngày sau, tôi chẳng còn hả hê nổi nữa. Lý do là...

"Bạn ơi, cho tớ vay ít tiền được không?"

Đầu dây bên kia, Tống Nhiễm ngơ ngác:

"Không phải mẹ chồng, à không, mẹ chồng cũ của cậu đã cho cậu hai mươi triệu rồi sao?"

Tôi:

"Xài hết rồi."

Tống Nhiễm: ...

"Vậy quay về đi. Tối nay tớ có một bữa tiệc, cậu qua đây tìm tớ."

Tống Nhiễm gửi tôi một địa chỉ. Vì cần tiền, tôi không suy nghĩ nhiều mà chạy ngay đến.

Nhưng khi bước vào đại sảnh lộng lẫy, người đầu tiên đập vào mắt tôi, đứng ở vị trí trung tâm, mặc vest đen, dáng vẻ cao quý, gương mặt tuấn tú...

Không phải Tề Thịnh Diên thì còn ai?!

Tôi lập tức quay người định chạy, nhưng đúng lúc đó, anh ta cầm ly rượu vang, vô tình quay đầu lại.

Ánh mắt bất ngờ chạm vào ánh mắt tôi, trong khoảnh khắc, đôi mắt anh nheo lại. Dù khoảng cách rất xa, tôi vẫn có thể thấy rõ những đường gân nổi lên trên mu bàn tay anh, khi anh siết chặt chiếc ly.

Aaaa? Anh ta không định xông đến đánh tôi chứ?

Tôi lùi lại hai bước, đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy, nhưng...

Anh ta chỉ liếc qua, rồi quay đi, tiếp tục nâng ly cụng với một cô gái khác, khuôn mặt anh dịu dàng, còn mang theo ý cười, hoàn toàn không thèm để ý đến tôi.

"Tớ đã nói rồi, anh ta sẽ không làm gì cậu đâu."

Tống Nhiễm ôm vai tôi, kéo tôi vào trong:

"Nhà cậu... không, nhà Tề Thịnh Diên dạo gần đây anh ta tham gia tiệc tùng chẳng nhắc gì đến cậu, cứ như cậu không tồn tại vậy."

"Có vẻ mẹ anh ta đang tìm đối tượng mới cho anh ấy. Dù sao hai người vốn là hôn nhân thương mại, đâu có tình cảm thật, làm gì có chuyện anh ấy níu kéo cậu mãi."

Tống Nhiễm phân tích một cách logic, trong khi kéo tôi đi tìm trai trẻ. Cô ấy là một tiểu thư nhà giàu chưa phá sản, vừa ly hôn với gã chồng cũ. Tâm trạng bây giờ cực kỳ phấn khởi, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung vào việc tìm "con mồi" mới.

Cô ấy thao thao bất tuyệt bên tai tôi, nào là: "Cao 1m88, cơ bụng 18 múi, chỉ 18 tuổi!" Nghe như đang đọc rap.

Nhưng đầu óc tôi thì đang rối bời, lòng cũng không tránh được chút cay đắng, nhất là khi...

Tôi nhìn thấy Tề Thịnh Diên cúi đầu mỉm cười, dịu dàng nói chuyện với cô gái bên cạnh. Nụ cười đó vừa ấm áp, vừa khiến tôi đau nhói.

Tôi ngẩn người, còn Tống Nhiễm đột nhiên kéo lấy tôi, vẻ mặt đầy lo lắng:

"Xong rồi, chết chắc!"

Tôi giật mình:

"Gì thế?"

Cô ấy xấu hổ nhìn chồng cũ – Trần Ngộ Chu, đang chăm chú nhìn về phía này, sau đó thấp giọng nói với tôi:

"Đi với tớ đến bệnh viện ngay!"

Tôi thấy cô ấy ôm bụng, chẳng mấy để tâm, liền khoác tay cô ấy bước ra ngoài:

"Đã bảo cậu bớt ăn đồ lạnh đi, tiết chế một chút, lại đến kỳ đau bụng phải không?"

Nhưng đến bệnh viện lúc nửa đêm, kết quả khiến tôi sững sờ.

Không phải kỳ kinh nguyệt... mà là có thai!

Tôi nhìn tờ kết quả trên tay, mắt suýt rớt ra ngoài:

"Thai bảy tuần? Nhưng cậu mới ly hôn tám tuần thôi mà!"

"Tống Nhiễm, cậu cũng quá không biết kiềm chế rồi!"

9.

Tống Nhiễm ngồi ở ghế dài trong hành lang, nắm chặt tay tôi, nước mắt giàn giụa:

"Bạn yêu à, cậu phải giúp tớ."

"Không thể để Trần Ngộ Chu biết tớ mang thai được. Nhà anh ta giàu hơn nhà tớ, cái gã lạnh lùng vô tình đó chắc chắn sẽ giành lấy đứa trẻ. Tớ sống hai mươi mấy năm mới có một đứa con, không thể để anh ta cướp đi được... huhu..."

Tống Nhiễm khóc thút thít như hoa lê đẫm mưa, còn tôi thì ngơ ngác nghe chẳng hiểu gì.

"Không phải cậu nói mãi không chinh phục được Trần Ngộ Chu sao?"

Tống Nhiễm gật đầu:

"Đúng vậy, tớ mãi không chinh phục được anh ta."

"Thế mà sau khi ly hôn, anh ta lại chinh phục được tớ... Đây đúng là tai nạn ngoài ý muốn."

Tống Nhiễm còn định tiếp tục lải nhải, nhưng tiếng bước chân dồn dập vang lên từ đầu kia hành lang, càng lúc càng gần.

Tống Nhiễm lập tức ngậm miệng.

Hai người đàn ông cao lớn, điển trai, mỗi người cao hơn 1m8, xuất hiện trong khoa sản giữa đêm khuya, thở dốc vì vội vàng.

Trần Ngộ Chu:

"Tống Nhiễm, em không sao chứ?"

Gương mặt anh vẫn lạnh lùng xa cách như mọi khi, dù cả khuôn mặt đỏ bừng vì chạy, nhưng ánh mắt nhìn Tống Nhiễm vẫn đầy vẻ khó gần. Chẳng trách Tống Nhiễm lại ly hôn với anh ta...

Ngược lại, Tề Thịnh Diên thì chẳng khách sáo chút nào:

"Cô chưa ch,et à?"

"Lại bị thương ở đâu?"

"Hay là l,ừa được tiền rồi bị người ta đánh?"

Tề Thịnh Diên vừa nói vừa tiến đến kiểm tra tôi, tay kéo mạnh một cái khiến tờ kết quả xét nghiệm trên tay tôi rơi xuống đất. Tống Nhiễm giật mình, bước nhanh lên trước, lập tức dùng chân che phần tên trên tờ giấy.

Hai người đàn ông cùng cúi đầu, vài chữ to đập ngay vào mắt họ:

"Thai bảy tuần."

Tề Thịnh Diên lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt vốn luôn kiêu ngạo giờ bỗng đỏ hoe.

"Vợ ơi, em..."

"Em mang thai rồi sao?"

10.

Tôi: ...

Trần Ngộ Chu là một đại gia trong giới đầu tư, tay trắng làm nên sự nghiệp, rõ ràng anh ta không dễ bị lừa như Tề Thịnh Diên.

Ánh mắt anh ta chuyển sang Tống Nhiễm:

"Nhiễm Nhiễm, là Lâm Dư mang thai phải không?"

Tống Nhiễm nhặt tờ giấy lên, không khách sáo xé luôn phần trên, nhét phần dưới vào tay tôi. Cô ấy trừng mắt nhìn Trần Ngộ Chu, thái độ chẳng mấy dễ chịu:

"Nhảm nhí, không lẽ là tôi sao?"

"Anh tưởng mình là thiện xạ à, bắn một phát trúng luôn chắc?"

Nói thế chứ, đúng là thiện xạ thật, bắn một phát trúng luôn. Đôi mắt dài hẹp của Trần Ngộ Chu lóe lên một tia sáng. Anh bế bổng Tống Nhiễm lên, mặt không chút cảm xúc:

"Không sao, về nhà chúng ta từ từ nói chuyện."

Tống Nhiễm sợ hãi, vẫy tay loạn xạ với tôi:

"Bạn ơi, cứu tớ với!"

Tôi muốn cứu, nhưng lực bất tòng tâm, bởi vì...

Tề Thịnh Diên đã kéo tôi qua, vừa nức nở vừa than vãn:
"Lâm Dư, em lấy cả tiền đi rồi."

"Con cũng mang đi rồi."

"Sao không mang cả anh theo luôn hả hu hu hu..."

Tôi: ...

Chuyện này càng lúc càng rối rồi.

11.

Ban đầu tôi định giải thích với Tề Thịnh Diên.

Nhưng trên đường, Tống Nhiễm gọi điện, giọng điệu lén lút như đang làm chuyện xấu:

"Cậu tuyệt đối đừng nói sự thật với chồng cậu đấy!"

"Anh ta với Trần Ngộ Chu là đối tác làm ăn, quan hệ khá thân."

"Chắc chắn sẽ quay lại mách với Trần Ngộ Chu."

"Giúp tớ che giấu một thời gian được không?"

Tôi nghiến răng, hạ giọng thấp đến mức gần như thì thầm: "Che giấu thế nào được đây?"

Tôi liếc nhìn Tề Thịnh Diên bên cạnh, anh ta nhận một cuộc điện thoại xong thì trầm ngâm, tay nắm chặt như đang đấu tranh nội tâm. Lúc này, anh không để ý đến tôi.

Tống Nhiễm nói tiếp:

"Giúp tớ đi mà! A, Trần Ngộ Chu, anh làm gì vậy! Đừng h,ôn tôi! Không được động vào tôi..."

Âm thanh sau đó không còn phù hợp để trẻ em nghe nữa. Tôi lập tức cúp máy. Cái đồ trọng sắc khinh bạn! Lại bỏ tôi bơ vơ một mình ở đây!

Tôi nghĩ mãi về cách giải quyết chuyện rắc rối này, cho đến khi xe dừng trước cửa biệt thự của tôi và Tề Thịnh Diên.

Tôi vừa định mở cửa xe bước ra, thì cổ tay bị ai đó nắm lại, khi định thần lại, một chiếc vòng tay kim cương lấp lánh đã được đeo lên tay tôi.

Trong bóng tối tĩnh lặng, những viên kim cương lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Tề Thịnh Diên xoa xoa cổ tay tôi, ngón tay anh ấm áp.

Anh cất tiếng, giọng nói trầm thấp như thể vừa đưa ra một quyết định quan trọng:

"Đây là chiếc vòng mà vài hôm trước em nói muốn có."

"Anh vốn định sau đêm đó sẽ tặng em, nhưng em lại chạy mất."

"Nhưng không sao, giờ em đã quay về."

Anh khẽ véo má tôi, ánh mắt dịu dàng đến lạ:

"Sau này đừng chạy lung tung nữa, được không?"

À... đúng là một người đàn ông có con trở nên dịu dàng hơn hẳn. Nhưng mà... đứa con này không phải của anh đâu!

Tôi đang bối rối thì anh lại tiến tới, hôn nhẹ lên má tôi, giọng nói đầy chân thành:

"Vợ ơi, hứa với anh nhé?"

"Anh sẽ mua kim cương cho em cả đời."

Kim cương?!

Tôi lập tức đáp:

"Được, chồng à."

12.

Tôi thực sự không phải mê tiền. Chỉ là, chi tiêu hàng ngày của tôi hơi lớn, với số tiền nhuận bút tranh tôi kiếm được thì còn lâu mới đủ.

Tề Thịnh Diên đã phát hiện ra điểm yếu chí mạng này của tôi Anh không còn kiểm soát chặt chẽ tiền tiêu vặt của tôi như trước.

Cứ vài ngày lại cho tôi một khoản tiền lớn, quà tặng thì ngày càng nhiều, không thiếu thứ gì.

Đỉnh điểm là lần tôi chỉ dừng lại vài giây trên một trang tạp chí thời trang, ngày hôm sau, bộ sưu tập cao cấp quốc tế ấy đã được gửi đến tận nhà.

Anh ngày càng đối xử tốt với tôi, thậm chí chuyện với mẹ anh, anh cũng tự mình giải quyết.

Còn tôi thì ngày càng lo lắng. Rốt cuộc, anh tốt với tôi như vậy chỉ vì cái "cục vàng" trong bụng tôi!

Nhưng mà... bụng tôi chỉ có lẩu cay, tôm hùm, và đồ ăn vặt thôi! Con ở đâu ra?!

Tôi ngửa mặt lên trời than thở, chỉ muốn kéo Tống Nhiễm ra tính sổ.

Nhưng cô ấy bị Trần Ngộ Chu nhốt trong nhà, không được phép ra ngoài, cũng chẳng giúp được gì.

Trong điện thoại, tôi nghe tiếng cô ấy vui vẻ chỉ đạo người hầu tặng quà cho các nam streamer.

Trần Ngộ Chu không hiểu sao tự dưng thay đổi thái độ, từ lạnh nhạt chuyển sang nuông chiều Tống Nhiễm, thậm chí còn chi tiền cho cô ấy tặng quà người khác, chỉ cần cô ấy vui.

"Tống Nhiễm! Cậu đừng chơi nữa, nói tớ phải làm gì đây!"

Tống Nhiễm lớn lên giữa "biển" trai đẹp, đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn.Bộ não cô ấy nhanh hơn tôi nhiều.

Cô ấy lơ đãng đáp:

"Có gì đâu, thì sinh một đứa đi."

"Sinh thế nào?"

"Cứ đợi đến tối mà sinh."

Tôi nhìn chồng hộp nhỏ chất đống đầu giường, lập tức dọn dẹp hết, ném thẳng vào thùng rác.

Ừm... có cách rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro