Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. LỠ HẸN


Khi nhận được tin tức Từ Lan Thư hy sinh là lúc tôi đang chọn váy cưới. Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày diễn ra hôn lễ của chúng tôi.

Trong phòng thay đồ, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ Từ Lan Thư. Ở đầu dây bên kia bà ấy khóc không thành tiếng, phải mất một lúc lâu tôi mới nghe rõ được bà đang nói gì, "Dao Dao, Tiểu Thư... Tiểu Thư... Thằng bé đã mất rồi".

Tay tôi run run, thậm chí còn tưởng bản thân đã nghe nhầm, cố nén giọng nói run run, tôi hỏi lại, "Dì, dì đang nói gì vậy?".

Đầu dây bên kia không có câu trả lời mà tôi muốn nghe, đáp án vẫn như cũ.

Trước mắt đột nhiên là một mảng màu đen, sau đó tôi ngất đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi thấy mình đã ở trong bệnh viện. Trình Tinh, người bạn thân nhất của tôi, vẻ mặt cô ấy đầy lo lắng nhìn tôi, hỏi: "Dao Dao, cậu đã tỉnh rồi?".

Trong đầu tôi vẫn còn đọng lại những lời mà mẹ của Từ Lan Thư đã nói, tôi kéo ống truyền dịch trên tay ra, định đứng dậy đi tìm Từ Lan Thư.

Trình Tinh ôm lấy tôi, vừa khóc vừa nói: "Dao Dao, Lan Thư đã mất rồi".

Cảm thấy toàn thân mình đều tê cứng, tôi liếm đôi môi khô khốc, nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra. Tôi cầm điện thoại lên, hết lần này đến lần khác gọi vào số của Từ Lan Thư.

[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã ngắt kết nối...]

[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã ngắt kết nối...]

[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã ngắt kết nối...]

Tôi mở WeChat lên, nhấp vào ảnh đại diện ở trên cùng, cố dùng ngữ điệu bình thường, mở miệng nói: "Chồng à, anh đang làm gì vậy, vẫn đang thực hiện nhiệm vụ sao?".

Tôi cứ gọi cho Trình Lan Thư và tự nói chuyện một mình, Trình Tinh bật khóc và giật lấy điện thoại của tôi. Giọng nói của cô ấy như một lưỡi dao, từng chữ từng chữ như đâm sâu vào trái tim tôi, "Dao Dao, Lan Thư... Lan Thư, anh ấy vẫn đang ở nhà xác đợi cậu đến đón".

Tôi thẫn thờ, không muốn tin những gì mọi người nói.

Trình Tinh không thể khóc nổi nữa, tôi chăm chú nhìn cô ấy quỳ xuống trước mặt, nắm lấy tay tôi, "Dao Dao, chúng ta đi gặp anh ấy nhé?".

Tôi không thể nhớ được mình đã nói gì với Trình Tinh những gì, kể cả việc bản thân đến được nhà xác thế nào tôi cũng chẳng hay.

[2]

Tiếng khóc của dì Từ kéo tôi về lại thực tại, trước mắt tôi là từng từ được ghi to rõ ràng: Nhà xác.

Cấp trên của Từ Lan Thư và những đồng nghiệp, tất cả đều có mặt. Bọn họ đứng sang một bên, hai mắt ửng đỏ nhìn tôi.

Cục trưởng Vương đi về phía tôi, trong giọng nói có chút khàn khàn, ông ấy cúi thấp đầu, "Thành thật xin lỗi, Tần Dao. Từ Lan Thư đã hy sinh".

Từ Lan Thư đã nói với tôi là sau khi nhiệm vụ này kết thúc, anh ấy sẽ không cần phải làm cảnh sát phòng chống m/a t/ú/y nữa.

"Cậu ấy là một liệt sĩ". Tôi không muốn Từ Lan Thư làm liệt sĩ, tôi chỉ muốn anh ở bên cạnh tôi.

"Bên phía chúng tôi sẽ tích cực xử lý hậu sự cũng như bồi thường cho người nhà, xin mọi người hãy nén đau thương". Hậu sự cái gì cơ? Người đàn ông này đang nói năng lung tung gì vậy?

Tôi trực tiếp đi qua trước mặt người kia rồi đi thẳng về hướng nhà xác.

Khi tay sắp chạm vào tay nắm cửa, ngón tay tôi lạnh cóng đến mức như đông cứng, cánh cửa nhà xác này còn lạnh hơn cả băng.

Trên chiếc giường bên trong nhà xác có một người đang nằm ở đó, ánh đèn phía trên chiếu xuống làm nước da của Từ Lan Thư càng thêm trắng, mạch máu trên mặt hiện lên rõ ràng.

Tôi chạm vào chân mày, sống mũi, khuôn mặt, tai rồi đến môi của anh ấy.

"Dao Dao, nếu có một ngày anh phải ra đi, em nhất định phải sống thật tốt", Từ Lan Thư dùng ngón tay quấn quấn lọn tóc tôi, ngữ điệu của anh không thể nghe thấy rõ.

"Anh phải đi? Đi đâu? Anh muốn trốn kết hôn sao?", tôi tránh khỏi vòng tay của Từ Lan Thư, giả vờ tức giận nhìn anh.

Anh ấy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, kề sát trán của mình vào trán tôi, cười nói, "Làm sao anh lại trốn kết hôn được chứ. Cô dâu xinh đẹp như vậy, cả đời cũng không thể tìm được người thứ hai".

Nói xong anh hôn tôi thật sâu...

Tôi nhìn khuôn mặt của Từ Lan Thư, chỉ mới tối hôm qua anh ấy còn ôm tôi đi ngủ, còn nói dáng vẻ khi tôi khoác trên mình bộ váy cưới nhất định sẽ rất xinh đẹp.

Anh ấy còn nói hôm nay sẽ đến xem tôi khi mặc váy cưới sẽ trông như thế nào kia mà.

Chỉ mới tối hôm qua Từ Lan Thư còn ôm tôi, còn vẽ lên tương lai của hai đứa, tại sao hôm nay anh lại nằm bất động ở đó kia chứ.

Tôi cúi người tới gần anh ấy, tựa đầu vào lồng ngực của anh. Trình Tinh ở bên cạnh cho dù đã lấy tay che miệng của mình nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy được tiếng khóc của cô ấy.

Xung quanh có những tiếng khóc nức nở rất nhỏ, tôi đứng thẳng dậy, phủ tấm vải trắng lại lên mặt Từ Lan Thư. Tôi cũng không biết tâm trạng hiện giờ của mình là gì, nhưng tôi biết một điều rằng anh ấy nhất định không nỡ để tôi rơi nước mắt.

Tôi điềm tĩnh thu xếp hậu sự.

Cục trưởng Vương nói với tôi họ hy vọng có thể tổ chức một buổi lễ tưởng niệm cho Từ Lan Thư, để nhiều người biết sự hy sinh của anh ấy là vì nhân dân, anh ấy là một anh hùng.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông ấy và những người đồng nghiệp kia, đôi mắt tôi ửng đỏ, khuôn mặt nhợt nhạt, nói: "Không cần".

Nhưng Cục trưởng Vương không nghe theo ý kiến, buổi chiều hôm đó trên Weibo tôi vẫn thấy sự hy sinh của Từ Lan Thư được lên thẳng hotsearch

Tôi giấu điện thoại của dì Từ đi, không muốn bà phải nhìn thấy những tin tức này thêm nữa. Chỉ mỗi chuyện này đã để lại vết thương lòng rất sâu trong lòng của bà rồi.

[3]

Ngày Từ Lan Thư được điều đến đội phòng chống ma túy, dì Từ và anh ấy đã xảy ra một trận cãi vã lớn.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng lại không thể kiểm soát được bản thân như vậy, nụ cười trên khuôn mặt của bà biến mất, bà mắng Từ Lan Thư, "Con cảm thấy mẹ còn chưa đủ đau khổ có phải không?".

Khi tôi đến, căn nhà đã trở thành một mớ hỗn độn, sau khi hét xong, dì Từ ngồi xuống đất và bật khóc.

Từ Lan Thư từng nói với tôi bởi vì ba của anh cũng là một cảnh sát phòng chống ma túy, và anh luôn tự hào về người ba của mình.

Nhưng đến cuối cùng thì mọi người cũng không thể tìm thấy được thi thể hoàn chỉnh của ông.

Từ Lan Thư nói rằng mẹ của mình là một người rất mạnh mẽ, một mình thu xếp hậu sự nhanh chóng.

Cho đến khi bà nhìn thấy tờ báo tuyên dương sự hy sinh anh dũng của chồng mình, bà đã bật khóc.

Mẹ của Từ Lan Thư ôm tờ báo trong tay mà khóc, oán trách tại sao ông lại trở thành người hùng của mọi người, nhưng người hùng của bà đã không còn nữa.

[4]

Rời khỏi nhà xác, Từ Lan Thư được đưa đi hỏa táng rồi đến nơi an nghỉ cuối cùng. Trình Tinh cùng tôi thu xếp việc hậu sự, dì Từ bây giờ không còn chỗ dựa tinh thần nữa, mỗi ngày bà đều thẫn thờ ở bên cạnh linh cữu của Từ Lan Thư.

Ngày Từ Lan Thư được đưa đi chôn cất, trong lúc mơ màng tôi đã nhìn thấy anh. Tôi biết bản thân gặp phải ảo giác, nhắm mắt lại, tôi đưa tay xoa xoa trán, Từ Lan Thư đã không còn nữa.

Tôi nhờ Trình Tinh đưa mẹ Từ về, còn tôi muốn một mình đến ngôi nhà tân hôn của tôi và anh ấy.

Khi vừa mở cửa ra, giọng của Từ Lan Thư liền vang lên, "Mừng vợ đã về nhà".

Đó là công tắc tự động kích hoạt bằng giọng nói mà anh ấy sắp đặt ở cửa, anh nói rằng mỗi khi tôi về nhà mà nghe được giọng của anh, thì bao nhiêu mệt mỏi đều sẽ tan biến hết.

Tôi và Từ Lan Thư quen biết nhau được mười năm, ở bên nhau tám năm.

Năm tôi mười sáu tuổi, anh ấy đã cứu tôi thoát khỏi vòng vây của lửa, chỉ có duy nhất tôi. Ba mẹ tôi đã yêu cầu anh đưa tôi đi trước, còn hai người họ thì vĩnh viễn kẹt lại trong đám cháy năm đó.

Tôi không còn người thân nào khác nên chỉ có thể một mình tiếp tục sống, cũng kể từ lúc đó, mỗi ngày Từ Lan Thư đều sẽ đến thăm và chăm sóc tôi.

Mãi cho đến năm tôi mười tám tuổi, tôi đã bày tỏ tình cảm của mình với anh.

Tôi mang tất cả đồ chuyển phát nhanh chất thành đống để ở trước cửa vào rồi mở từng món một. Tất cả chúng đều là những thứ tôi đã chuẩn bị cho đám cưới của tôi và Từ Lan Thư.

Hộp quà, giày cưới, kẹo mừng, bộ vest của anh ấy, hoa cài trên ngực cô dâu chú rể, và thiệp cưới của chúng tôi.

Tôi thu xếp từng thứ một, dù muốn khóc nhưng lại không thể rơi nước mắt được. Tôi luôn cảm thấy rằng chỉ cần mình không khóc thì Từ Lan Thư sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.

Tôi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, cắt tỉa lại mấy chậu hoa cỏ trong nhà, mãi cho đến khi quá mệt mỏi, tôi nằm trên giường ngủ thiếp đi

Những người bên cạnh tôi đều hiểu ý, vậy nên họ không hề nhắc đến Từ Lan Thư, tựa như xung quanh tôi từ trước đến giờ chưa từng có sự xuất hiện của người này.

Tôi chuyển đến sống cùng dì Từ, cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu ý nhau, không một ai nhắc đến anh ấy nữa.

Mỗi ngày cho dù là sớm hay muộn thì mẹ Từ đều sẽ đến đón tôi tan làm. Mỗi ngày bà đều thức dậy rất sớm, mua những loại rau quả tươi ngon nhất nấu những món ăn cho tôi.

Cách xưng hô với bà cũng được tôi đổi thành mẹ.

Mỗi ngày sau khi tan làm, tôi sẽ kể cho mẹ Từ nghe những chuyện bản thân gặp ở công ty.

Cuộc sống dường như không có gì đổi khác, chỉ là Từ Lan Thư không còn ở bên cạnh, giống như những ngày trước anh ấy phải thi hành nhiệm vụ.

Mỗi một ngày đều trôi qua như vậy.

Một tháng sau, cho đến ngày sinh nhật của tôi, một đồng nghiệp của Từ Lan Thư là Lý Hách Vũ đã đến tìm tôi.

Tôi không quen người này, chỉ từng gặp qua hai lần trước đây. Tôi chỉ biết Lý Hách Vũ vừa là bạn thời Đại học đồng thời cũng là đồng nghiệp của Từ Lan Thư.

Trợ lý gõ cửa phòng tôi, "Tổng giám đốc Tần, bên ngoài có người tìm chị, người đó nói mình tên Lý Hách Vũ".

Tôi gật đầu ra hiệu để anh ta vào.

Lý Hách Vũ mặc đồng phục cảnh sát, trên tay cầm một chiếc hộp. Thấy anh bước vào, tôi đứng dậy đi đến, ngồi phía đối diện rồi rót cho anh ta ly nước, "Xin chào, tôi có thể giúp được gì cho anh?"

Lý Hách Vũ đẩy cái hộp đến trước mặt tôi, trong giọng nói có chút khẩn trương, "Đây là quà mà lần trước Lan Thư đã nhờ tôi mua cho cô".

Chiếc hộp không được đậy kín, bên trong có hai cái đầu của một bé mèo con và một bé cún chó săn lông vàng thò ra ngoài.

Hai bé ấy như vừa mới ngủ dậy, Lý Hách Vũ nói tiếp, "Lan Thư nói em muốn nuôi mèo và chó con nhưng sợ mình không thể huấn luyện được tụi nhỏ nên nhờ anh tìm giúp một bé mèo và cún như vậy".

Tay tôi run run chạm vào hai em ấy, dường như tụi nhỏ biết tôi sắp trở thành cô chủ của chúng nên cả hai không ngừng dụi dụi vào tay tôi.

Giọng nói của Từ Lan Thư vang lên bên tai tôi, vẫn là ngữ điệu bông đùa đó, "Em nhìn xem, anh đã nói là sẽ cho em một bất ngờ mà".

Cũng không biết nước mắt của tôi đã rơi từ khi nào, cứ liên tục khóc không ngừng.

Tôi bắt đầu nhận ra được hiện thực là Từ Lan Thư đã không còn trên thế giới này nữa.

[6]

Lý Hách Vũ thấy tôi khóc, bắt đầu bối rối, ngồi thẳng lưng, sau đó đưa cho tôi một tờ khăn giấy.

Tôi lại càng khóc lớn hơn, cảm giác đau đớn đến tận xương tủy, nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lý Hách Vũ liền đứng dậy đóng cửa phòng làm việc lại.

Tôi cứ khóc như vậy, cũng không nhớ được mình đã khóc bao lâu, hai mắt đau đến mức không thể mở ra nổi. Tôi nghĩ, nếu như tôi cứ tiếp tục trong tình cảnh như vậy, mẹ Từ khi nhìn thấy sẽ chỉ càng thêm đau lòng.

Tôi buộc bản thân phải ngừng khóc, Lý Hách Vũ lặng lẽ ở cạnh tôi.

Anh nói sẽ đưa tôi về nhà, với tình trạng hiện tại tôi không thể lái xe được, thế nên tôi cũng đồng ý.

Kể từ ngày hôm đó, trong cuộc sống thường nhật của tôi lại có thêm một người bước vào, là Lý Hách Vũ.

Hầu như ngày nào trên đường tan làm tôi cũng sẽ bắt gặp Lý Hách Vũ, khi ra ngoài mua đồ, cũng có khi là trong những dịp hẹn đi ăn với bạn bè, hầu như mỗi ngày đều gặp anh.

Nhiều lần tôi cảm giác như những lần chúng tôi chạm mặt nhau như vậy đều là do Lý Hách Vũ cố ý sắp xếp, nhưng cũng có thể do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.

[7]

Một năm sau khi Từ Lan Thư qua đời, tôi đưa mẹ Từ đến nhà tang lễ. Trong suốt một năm qua, tôi và bà đều chữa lành vết thương lòng cho nhau.

Ở trước mặt mẹ Từ tôi chưa bao giờ rơi nước mắt, nhưng dường như bà biết tôi đã đau khổ đến tận nhường nào.

Mẹ Từ thường một mình lặng lẽ khóc ở trong phòng,những lúc như vậy tôi sẽ đi vòng ra phía sau ôm lấy bà, nói với bà rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, sau này chúng ta sẽ cùng sống với nhau thật tốt.

Nửa năm trước, mẹ Từ đã bàn tính với tôi về chuyện tương lai của tôi.

Bà nói: "Dao Dao, từ lâu mẹ đã xem con như con gái ruột của mình. Lan Thư cũng đã đi rồi, còn tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc phải tính cho tương lai của mình".

Tôi biết dù sớm hay muộn thì mẹ Từ cũng sẽ đề cập đến chuyện này, chỉ là những điều mà bà nói tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Thế nên khi nghe những lời mẹ Từ nói, tôi chợt nghĩ có phải bà đã quên mất đi Từ Lan Thư rồi không?

Hôm đó tôi nói dối công ty còn có việc, sau đó ra khỏi nhà rồi đến bên một cái hồ, ngồi thẫn thờ ở đó một lúc lâu.

Trước kia, mỗi lần vì thi hành nhiệm vụ mà Từ Lan Thư bị thương, tôi đều sẽ nổi giận với anh, sau đó một mình đến bờ hồ xem mọi người câu cá, phớt lờ anh ấy, đến điện thoại cũng không thèm nghe máy.

Sau đó Từ Lan Thư sẽ tìm một cành cây rồi giả vờ như đang câu cá, tiếp đến lại quay đầu cười nói với tôi, "Người đẹp, anh thấy em ngồi ở đây nhìn lâu như vậy, em là bậc thầy câu cá phải không?".

Tôi khoanh tay quay đầu sang hướng khác, Từ Lan Thư không biết xấu hổ mà bám dính tôi, "Người đẹp, không có cần câu vậy mà em cũng có thể câu được một con cá lớn như anh. Quả thực em là một tay câu cừ khôi mà".

Tôi tức giận mắng, "Từ Lan Thư! Anh mới là cao thủ câu cá!".

Từ Lan Thư tựa đầu vào đầu tôi, người đàn ông với vóc người cao 1m85 lại tỏ vẻ oan ức, "Dao Dao, anh biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý an toàn".

Khoảng thời gian hai chúng tôi ở bên nhau, cho dù là xích mích cãi nhau vì chuyện gì thì bao giờ Từ Lan Thư cũng là người xuống nước nhận lỗi trước.

Tôi hỏi anh, "Từ Lan Thư, nhiều năm như vậy rồi mà anh luôn cưng chiều em, liệu anh không sợ em bị anh chiều đến hư luôn sao?".

Anh ấy tỏ vẻ không bằng lòng, 'Một người đàn ông tốt phải dỗ dành vợ mình trước".

Kể từ năm tôi mười sáu tuổi, mỗi ngày bên cạnh đều có sự hiện diện của Từ Lan Thư.

Hiện tại tôi đã hai mươi bảy tuổi, Từ Lan Thư đã rời bỏ tôi được một năm.

[8]

Hôm đó khi tôi trở về, mẹ Từ ngồi trong phòng khách chờ tôi, ánh đèn sáng trắng phủ lên người khiến bà trông rất yếu ớt.

Khi nhìn thấy tôi, mẹ Từ vội vàng đứng dậy, hành động luống cuống như một đứa trẻ phạm lỗi, "Dao Dao, xin lỗi, từ giờ về sau mẹ sẽ không bao giờ nói những điều như vậy với con nữa".

Khi nói, ánh mắt của bà ửng đỏ, đôi mắt của Từ Lan Thư thật sự rất giống mẹ của anh ấy, mũi tôi cay cay, ôm lấy bà, tôi nói: "Mẹ, con không muốn quên anh ấy".

Sau khi nghe tôi nói, nước mắt của mẹ Từ cứ vậy mà tuôn rơi, bà ôm chặt lấy tôi, lời nói ngắt quãng.

Bà nói, mình đã mơ thấy Từ Lan Thư, trong giấc mơ anh nói với mẹ rằng anh muốn tôi có một cuộc sống thật hạnh phúc.

Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt mẹ Từ, nước mắt cứ lăn dài trên mặt. Cũng không biết hai chúng tôi đã khóc được bao lâu, sau cùng cũng ngừng lại được.

Mẹ Từ vỗ vỗ nhẹ vào lưng tôi, nói: "Để mẹ đi nấu cơm cho con".

Bóng lưng của bà vẫn dịu dàng như cũ, nhưng điều không thể che giấu được là mái tóc của mẹ giờ đã bạc đi rất nhiều, cũng không còn kiên cường như trước nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro