Ngoại truyện 3
Ngoại truyện: Tết trung thu 1
Buổi tối trước tết trung thu một ngày, Cố Ngôn Sênh ngủ không ngon giấc, thỉnh thoảng hắn buộc bản thân mở mắt ra nhìn qua giữa bánh bao sữa đang say giấc nồng, tiểu hồ lô xem bên kia Thẩm Kham Dư còn nằm trên giường hay không.
Hắn liên tục tăng ca mấy ngày liền vì để đón Tết đoàn viên, thời gian này đang vào mùa mưa, số lần hắn ra ngoài làm việc cũng nhiều, mỗi lần đều ướt mưa. Khó khăn lắm mới nghỉ ngơi một lát, đầu óc trì trệ, cả người rã rời không có sức. Hơn 6 giờ sáng hắn thức dậy đã đánh răng rửa mặt rồi, kết quả khi dỗ dành tiểu hồ lô đang say giấc thức dậy. lại dỗ luôn bản thân ngủ.
Hắn đang mơ màng ngủ, trở mình muốn tìm Thẩm Kham Dư, nhưng chỉ chạm phải bánh bao mềm mềm nóng hổi, hít hai lần mũi toàn là mùi sữa.
Hắn ngừng lại một giây liền mở mắt chống người đứng dậy, vẫn chưa đến 8 giờ, trên chiếc giường lò xo rộng rãi mềm mại, chỉ có hắn và cậu con trai nhỏ Thẩm Lộc đang say giấc nồng giang đôi bàn tay, bàn chân nhỏ nhắn mũm mĩm, còn Thẩm Kham Dư người đáng lẽ ra ngủ bên cạnh lại không biết đi đâu mất rồi.
Chăn trên người hắn và con trai đều được đắp ngay ngắn, máy phun ẩm ở đầu giường cũng được bổ sung thêm nước. Đây là thói quen mỗi trước khi Thẩm Kham Dư ra ngoài, cậu quen hoàn tất hết mọi việc rồi mới đi.
Thẩm Lộc dường như không mang lại được nhiều cảm giác an toàn cho cậu, cậu luôn không dám chắc liệu bản thân còn có thể quay lại được không, rất muốn vì họ làm nhiều chuyện hơn.
Trong lòng của Cố Ngôn Sênh chùng xuống, khắp người lập tức đổ đầy mồ hôi, hắn vén chăn rời giường, khắp nơi trong phòng đều không không thấy bóng dáng của Thẩm Kham Dư đâu, nhưng bữa sáng ấm áp ngon miệng đã được dọn sẵn trên bàn ăn. Bởi vì hôm nay là tết trung thu, bữa sáng hôm nay so với mọi ngày có thêm một đĩa bánh trung thu da tuyết nhỏ*.
Nhưng chỉ có ba bộ bát đũa, một bộ cho người lớn, 1 bộ cho trẻ con, một bộ cho bé con.
—
Cố Ngôn Sênh nhớ tới cảm giác tối hôm qua ôm Thẩm Kham Dư.
Cậu rất gầy, xương chọc vào khiến hắn cảm thấy đau âm ỉ. Sáu tháng kể từ khi Thẩm Lộc chào đời, cậu vẫn rất khó có thể cùng ngồi chung bàn ăn bữa cơm bình thường với người nhà. Mỗi khi có Cố Ngôn Sênh ở bên thì vẫn ổn nhưng khi hắn không ở bên, cậu luôn ngồi một góc dùng đũa chọc bới chén cơm trắng.
Đối với cậu, cơm trắng thơm ngon và ấm nóng ngon hơn rất nhiều so với những món cậu từng ăn, cậu rất thích ăn, vả lại khi nhìn mọi người ăn được tàm tạm, thì cậu sẽ múc một ít rau xào với nước tương trộn với cơm ăn.
Có một lần Cố Ngôn Sênh nhận được cuộc gọi từ Tống Lê, nói rằng hôm nay chồng bà Cố Quân đến nhà ăn tối, Thẩm Kham Dư sợ hãi đến mức không ăn một miếng nào. Cố Ngôn Sênh cảm thấy mẹ hắn không hề phóng đại chút nào nên hắn và toàn bộ nhân viên của mình nhanh chóng tăng ca để hoàn thành một dự án cấp bách và vội vã trở về nhà.
Thẩm Kham Dư lặng lẽ rơi nước mắt khi húp phần cháo còn lại trong bếp.
Cố Ngôn Sênh cảm thấy vô cùng đau lòng, hắn ôm cậu và hôn liên tục vào đôi mắt ướt đẫm của cậu, hỏi cậu tại sao lại khóc, có phải Cố Quân hung dữ với cậu không.
Thẩm Kham Dư lắc đầu dữ dội, ngốc nghếch cười với hắn, nói, chú không hề hung dữ chút nào.
Cố Ngôn Sênh nói , phải gọi là bố.
Thẩm Kham Dư lại nói rằng chú dường như không còn ghét em nữa, ông ấy có thể cho em ngồi ăn tối với ông ấy.
Cách xưng hô của cậu chưa bao giờ được thay đổi bởi vì khi cậu lần đầu tiên gọi Cố Quân và Tống Lê là cha mẹ của mình, thái độ của họ rất ghê tởm và thậm chí ghê tởm, và họ không chịu đồng ý với anh ấy, vậy nên sau này anh ấy đã dỗ dành anh ấy như thế nào? bạn nói dối, anh ấy thậm chí không thể khóc.
Cố Ngôn Sênh nói với anh ấy rằng bố mẹ bạn không ghét bạn chút nào và bạn giống như con đẻ của mình đối với họ, vì vậy đừng ngại đi ăn cùng họ và đừng gọi họ bằng những cái tên thô lỗ như vậy nữa .
Thẩm Kham Dư mở miệng, tựa hồ muốn nói cái gì lại không dám nói ra, Cố Ngôn Sênh kiên nhẫn động viên dỗ dành, cuối cùng cậu tái mặt ngơ ngác nói: "Như này thì họ không ưa em.."
Những tổn thương trong quá khứ giống như những chiếc đinh, sau khi rút ra, trong tim vẫn còn những lỗ hổng máu mà một người không thể lấp đầy. Những sự cố gắng trước đây của cậu luôn không ai đáp lại, cậu chỉ mong mỏi một chút đáp lại, có người nghe được lời nói của cậu đã là ân huệ lớn lao.
Liệu pháp tâm lý thông thường không có tác dụng với cậu. Cậu có quá nhiều sai phạm và thiếu sót trong hiểu biết về thế giới này. Cậu thậm chí không biết cách giao tiếp với bác sĩ tâm lý, cậu không thể hiểu được bác sĩ nói gì, cậu cũng không biết trả lời thế nào.
"Không sao đâu, anh biết Kham Dư của chúng còn chưa muốn tin bọn họ, cứ từ từ cũng được, nhưng em phải biết họ là bố mẹ của em." Cố Ngôn Sênh không ép buộc cậu mà nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu rồi hỏi lại. , "Sao vừa rồi em lại khóc?"
Cậu lặng lẽ nằm trong vòng tay của Cố Ngôn Sênh một lúc, rồi thì thầm: "A Sênh, ăn cơm như thế này thật hạnh phúc."
Cố Ngôn Sênh vành mắt đỏ hoe-
Thẩm Kham Dư năm nay hai mươi sáu tuổi, tính tổng số ngày cậu đã ăn cùng người khác ở bàn ăn, có lẽ chưa được hai năm. Những gì là bình thường đối với người khác là một ân huệ cho cậu. Bây giờ, vì cậu hiếm khi ăn uống bình thường và bị chấn thương ở cổ tay, cậu thậm chí không thể sử dụng đũa tốt, nếu làm rơi thứ gì đó lúc gắp đồ ăn, cậu sẽ lo lắng đến mức sẽ không gắp nó thêm lần nào nữa.
Họ không biết phải mất bao lâu để cậu hiểu rằng cậu có thể ăn trên bàn ăn, có thể hạnh phúc.
Dù vẫn không dám ăn nhưng ít nhất cậu cũng đã dám đặt lên bàn. Cố Ngôn Sênh tưởng rằng cậu đã khá hơn nhưng hóa ra mọi thứ chỉ là sự tự cho hắn cho là đúng, Tiểu Ngư của hắn chỉ muốn đánh lừa con mắt của hắn và lén lút bỏ chạy.
Hắn thật sự muốn giết bản thân hắn. Tại sao lại không thể nhận thấy bất cứ tin tức nào của việc cậu rời đi?
Cố Ngôn Sênh ho một lúc, tay lạnh run run, vội mặc quần áo vào. Hắn lại liếc nhìn bánh trung thu trên bàn ăn, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Bánh trung thu.
Tết Trung Thu.
Hôm nay là Tết Trung Thu.
Hắn hoảng sợ khi không thấy cậu, quên mất hôm nay là Trung thu, Thẩm Kham Dư chắc chưa đi xa nên chỉ sợ ra ngoài trốn.
May mắn thay, hắn đã không sai.
Ngay lúc hắn lao ra khỏi nhà, hắn nhìn thấy Thẩm Kham Dư đang ngồi trên bậc thềm hành lang, một tay cầm một miếng bánh mì khô đã ăn một góc nhỏ, vịn lên lan can của hành lang với một tay, trông nhợt nhạt, cậu ngủ gục trên khuỷ tay của mình.
Cố Ngôn Sênh, người vẫn đang thở hổn hển, đột nhiên cảm thấy nhịp tim gần như ngừng đập, tầm nhìn của hắn tối sầm trong giây lát, sau đó hắn chống tay vào tường hít một hơi thật sâu, điều chỉnh nhịp thở, và thận trọng tiếp cận cậu.
Thẩm Kham Dư rất nhạy cảm với âm thanh. Cố Ngôn Sênh chưa kịp chạm tới cậu đã rùng mình và tỉnh dậy. Cạu vẫn còn choáng váng và chiếc bánh mì rơi xuống đất nên cậu lộ ra khuôn mặt mềm mại như sáp với Cố Ngôn Sênh. mỉm cười: "A... hắt xì!"
Cậu muốn gọi Cố Ngôn Sênh, nhưng thay vào đó cậu hắt hơi run rẩy, mũi đỏ bừng, rụt người lại như sợ lạnh, lè lưỡi nói trôi chảy : " A Sênh, anh dậy sớm thế..."
Cậu còn chưa nói xong, Cố Ngôn Sênh đã quỳ xuống, im lặng mặc áo khoác vào rồi ôm cậu vào lòng, nhưng cậu chỉ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn, thỉnh thoảng lại ngơ ngác ngửi.
Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại lạnh lẽo của cậu, ngón tay hắn run rẩy một chút, giọng nói khàn khàn và do dự như cả cuộc đời hắn: "Ở nhà không có ai, anh tưởng..."
Thẩm Kham Dư đợi một lúc, Cố Ngôn Sênh chưa kịp nói thêm gì, cậu chạm vào chiếc cằm gần đây đã gầy đi rất nhiều của Cố Ngôn Sênh và nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, A Sênh, em sẽ không rời đi. Em còn phải làm rất nhiều việc cho anh, em đã hứa với anh rồi, đừng sợ."
Cố Ngôn Sênh hít một hơi thật sâu và nắm chặt đôi bàn tay xanh xao và lạnh lẽo của cậu trong lòng bàn tay hắn: "Anh không cần em làm nhiều việc cho anh."
Thẩm Kham Dư nằm trong vòng tay hắn, cậu run rẩy một lúc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn mỉm cười với hắn: "Ừ, em xin lỗi A Sênh, em hiểu lầm... Vậy thì em cũng có thể đi, nhưng Hồ Lô Nhỏ vẫn còn quá bé... thằng bé... ..."
Cố Ngôn Sênh thở dài nhẹ nhàng: "Người tôi cần là em. "
Thẩm Kham Dư hoảng sợ nhìn hắn, vẫn không hiểu hắn có ý gì. Cậu cảm thấy Cố Ngôn Sênh còn chưa nói xong câu nói này.
Cậu chưa bao giờ nghe thấy điều gì như vậy.
Khi cậu còn nhỏ, người thân và bạn bè đều nói với cậu rằng bố mẹ cậu không còn cần cậu nữa mà họ cần anh trai cậu. Cậu không tin và nói rằng tất cả các bạn đều đang nói dối. Bố mẹ tôi rất yêu quý tôi nhưng họ không thể bày tỏ được.
Khi còn đi học, Cố Ngôn Sênh đã nói với cậu rằng chỉ khi chơi game mà thôi, những lúc khác hắn không cần cậu. Cậu rất mặt dày nói: "Em sẽ đợi anh, khi nào cần anh có thể kêu em."
Sau khi trở thành ba, Điềm Điềm nói với cậu rằng, con không cần ba, con muốn bố. Cậu đã hiểu rất nhiều điều, cậu chỉ chạm vào đầu của con gái mình và mỉm cười nói rằng ba biết.
Trước giờ.....chưa có ai cần cậu cả. Họ chỉ yêu cầu cậu làm điều gì đó, cậu biết và nhớ rất rõ.
Cậu rất căng thẳng, không biết phải làm sao, cũng không biết Cố Ngôn Sênh còn cần cậu hay không. Cậu căng thẳng đến đỏ cả mắt, khẩn trương đến mức dùng tay lau đi những giọt nước mắt chưa kịp rơi.
"A Sênh... em không hiểu lắm..." Giọng cậu hơi nghẹn ngào, cúi đầu không dám nhìn Cố Ngôn Sênh, "Anh cần gì, có thể nói cho em biết không, có thể nói rõ ràng hơn vớiem không? Bản thân em có thể... ...nghĩ sai..."
Cố Ngôn Sênh kìm nước mắt và ôm cậu chặt hơn, nói chậm rãi và rõ ràng gần như từng chữ: "Anh cần em, Kham Dư, em không làm gì cũng không sao, anh chỉ cần duy nhất mình em mà thôi."
Thẩm Kham Dư liên tục lấy tay lau mắt, Cố Ngôn Sênh nắm tay cậu và phát hiện khuôn mặt cậu đầy nước mắt.
Thật ra Thẩm Kham Dư rất ít khi khóc trước mặt hắn, cậu luôn nhịn lấy, khi buồn bã thì cúi đầu dụi mắt. Chính Điềm Điềm đã nói với hắn rằng ba thường lén khóc ở nhà, mỗi khi bị con bé bắt gặp là lại cười.
Mỗi lần nghe những lời này, trái tim Cố Ngôn Sênh lại đau như bị dao cứa vào. Rõ ràng là không chỉ riêng hắn, mà tất cả mọi người đều cố gắng đối xử tốt với cậu, nhưng cậu vẫn sợ hãi, khi cậu quá mệt mỏi và bối rối, cậu sẽ nghẹn ngào nói với A Sênh: "Để em chăm sóc Hồ Lô Nhỏ lớn hơn một chút được không, thằng bé còn nhỏ quá, anh chăm thằng bé mệt lắm.
Cậu vừa sinh ra Hồ Lô Nhỏ và trở về từ từ quỷ môn quan, khi nhìn thấy Tống Lê cũng nghĩ như vậy. Cậu nói, dì đừng lo lắng, con sẽ không quấy rầy A Sênh đâu, Hồ Lô Nhỏ còn bé quá, anh ấy cũng vất vả lắm rồi, sau này con sẽ đi.
Cậu đã đau quá lâu, hai chữ " dư thừa" như một vết hằn hằn sâu vào xương máu, lạnh như băng, khiến cậu đau đớn hơn 20 năm. Cậu không có cách nào tin rằng người khác quan tâm đến mình. Mỗi khi ai đó gọi tên cậu, câu trả lời của cậu luôn là "cần thứ gì đó". Cậu luôn nghĩ về những gì mình có thể cho hoặc làm, nếu không có thì phải chăng nên đi?
"Em xin lỗi A Sênh, em xin lỗi." Thẩm Kham Dư không thể thoát khỏi Cố Ngôn Sênh, và không thể lau đi dòng chất lỏng ấm áp vẫn đang chảy ra từ mắt cậu, chỉ có thể nói chuyện lấp vấp gấp gáp "Không ai không ai cần em cả, Chưa bao giờ..."
"Anh biết, anh biết tất cả." Cố Ngôn Sênh an ủi cậu, những giọt nước mắt của kẻ ngốc ngày càng dữ dội, còn sợ rằng hắn nhìn thấy nên cậu cố hết sức trốn tránh. Hắn buông ra ôm mặt cậu, cúi đầu hôn lên đôi môi khô xám của cậu.
Thẩm Kham Dư bỗng mềm mại trong vòng tay của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩm ướt lạnh lùng đột nhiên trở nên ấm áp. Cậu bất lực nắm lấy vạt áo trên ngực Cố Ngôn Sênh, thở hổn hển, không làm gì được nên cậu mới rơi nước mắt, vụng về đáp lại nụ hôn mãnh mẽ của hắn.
Cố Ngôn Sênh đưa tay ra bảo vệ gáy và thắt lưng của cậu, hôn sâu hơn một cách nhẹ nhàng và đầy yêu thương. Thẩm Kham Dư đặc biệt nhạy cảm trong khi hôn. Khi ngón tay chạm vào eo cậu, cậu run rẩy và thút thít mấy lần trước khi thả lỏng ra một chút.
Hắn thực sự thích nghe tiếng thở dốc trầm thấp của Thẩm Kham Dư khi hôn cậu. Âm thanh nhỏ bối rối cố gắng kìm nén đó là âm thanh trong trẻo và oi bức nhất.
Nụ hôn kéo dài và kéo dài khiến Thẩm Kham Dư cảm thấy chóng mặt. Khi Cố Ngôn Sênh tách khỏi cậu, cậu vô thức ôm lấy hắn với đôi mắt đỏ hoe, lẩm bẩm A Sênh, sự ỷ lại tràn đầy trong ánh mắt và trong lòng cậu.
Cố Ngôn Sênh cười nhẹ một tiếng, ôm lấy cậu, dùng đầu ngón tay cẩn thận nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu: "Anh biết, ngày xưa bọn anh không hiểu chuyện và xấu tính, toàn ức hiếp em, em không quên được là đúng, em phải nhớ có thật kỹ."
"Sau đó à, em nhìn xem có phải bây giờ bọn anh đều hiểu chuyện, đều đối xử tốt với em, điều đó có nghĩa là Tiểu Ngư cuả chúng ta rất đáng để được yêu thương, đúng không nào?"
Lần đầu tiên, Thẩm Kham Dư nghe thấy Cố Ngôn Sênh gọi mình là Tiểu Ngư, giọng điệu vô cùng trìu mến và yêu thương. Mắt và tai nóng bừng, cậu lặng lẽ hướng mặt về phía ngực của Ngôn Sênh vùi đầu vào đó, gáyc cổ của cậu đã đỏ bừng.
Cố Ngôn Sênh bị cậu cù nhột, nhưng lại ôm cậu chặt hơn: "Thật khó tin, chúng ta cứ từ từ thôi."
Hắn im lặng một lúc, vuốt ve cơ thể gầy gò của Thẩm Kham Dư hết lần này đến lần khác, cột sống nhô ra trên lưng, khi hắn nói lại, giọng nói vô cùng khó khăn: "Em có thể thử tin anh trước được không?"
Ngón tay hắn run run, hắn không dám nói nữa, cúi đầu hôn lên tóc vàng mềm mại Thẩm Kham Dư, cố gắng che đậy sự nghẹn ngào trong giọng nói, nhưng vẫn không nhịn được thành khẩn nói: "Anh yêu em Kham Dư, em có thể cho anh một cơ hội được không? Lúc sáng sớm thức dậy không nhìn thấy em, anh thật sự..."
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nói với Thẩm Kham Dư rằng anh yêu em, nhưng chưa bao giờ Thẩm Kham Dư cảm thấy ấm áp và chân thật. Dường như đã có bao chàng trai ấm áp nhảy vào lòng hắn, trong lòng có điều gì đó đang tràn ngập nhiệt huyết.
Thẩm Kham Dư thận trọng gật đầu, Cố Ngôn Sênh liên tục lặp lại lời cảm ơn nhiều lần với giọng khàn khàn, như thể hắn đã được ân xá.
Thẩm Kham Dư chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Cố Ngôn Sênh trở nên khàn khàn như vậy. Cậu cảm thấy vô cùng đau khổ, ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên hàng mi ẩm ướt của hắn.
"Em cũng yêu A Sênh. Em sẽ không chạy lung tung nữa." Thẩm Kham Dư vụng về lau mắt cho Cố Ngôn Sênh, sau đó ôm hắn, tựa trên vai hắn và chạm vào mắt Cố Ngôn Sênh theo cách tương tự, cậu nói một cách đáng thương với giọng mũi đặc sệt, "Đừng khóc, em đau lòng đó."
"Anh xin lỗi," Cố Ngôn Sênh nhắm mắt lại và mỉm cười có phần tự ti, " Có vẻ như lần nào cũng vậy... đều dùng cách này để em mềm lòng, anh quá đáng thực sự."
Thẩm Kham Dư không ngừng lắc đầu, ôm thật chặt Cố Ngôn Sênh, tựa trên vai hắn như một con thỏ nhỏ với đôi mắt đỏ hoe, lẩm bẩm: "Cảm ơn anh A Sênh."
"Cảm ơn anh vì cái gì? Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng hỏi.
Thẩm Kham Dư không nói nữa, cậu chỉ ôm Cố Ngôn Sênh không chịu buông ra. Không biết là vì lạnh hay là vì cái gì khác, nhưng cậu thỉnh thoảng run rẩy ôm lấy hắn thật chặt trong đau khổ và vén cổ áo khoác lên.
"Kham Dư, em sợ à?" Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng hỏi bên tai cậu, giọng nói khàn khàn và dịu dàng, "Anh biết tại sao hôm nay em lại chạy lung tung và anh không trách em." -
Hôm nay là Tết Trung Thu.
Tết Trung thu, Lễ hội Thuyền rồng và Lễ hội đèn lồng mùa xuân là những lễ hội truyền thống có ý nghĩa to lớn đối với người dân Trung Quốc Thẩm Kham Dư rất mong chờ nhưng cũng sợ hãi.
Mong đợi và sợ hãi đều là vì cậu biết ăn lễ là một việc rất vui và ý nghĩa, chỉ có thể thực hiện được khi gia đình đoàn tụ, đầm ấm.
Cậu muốn có một ngôi nhà, nhưng cậu không có nhà.
Cậu nhớ hồi cậu học lớp một, bố cậu công việc không thuận lợi và thường xuyên đánh đập cậu. Vào ngày đông chí, bố bị cảm lạnh, cậu đã mang món súp thịt cừu do cạu nấu đến cho bố và nói lời chúc mừng ngày đông chí với bố. Món súp trên tay cậuliền bị hất đổ, cậu dọn dẹp xong, bố giơ chân đá mạnh vào đầu, đá cậu xuống cầu thang và bảo cậu ra khỏi nhà.
Cậu cứ nói vâng nhưng bị ngã xuống cầu thang, chân như bị bong gân, đầu óc choáng váng, bố cậu không đứng dậy được liền lao xuống đá cậu về phía cửa, chửi bới "Con quạ báo tang. Kể từ khi những lời chúc mừng làm giàu của mày hồi đầu năm, tao đã thua lỗ cho đến bây giờ. Cút đi, cút đi!!"
Cậu đã vào vô cùng đau đớn và không dám khóc, cậu chỉ có thể nức nở hỏi bố: "Bố đi đâu thế...Bên ngoài lạnh quá..."
"Cố gắng càng xa càng tốt! Đi đến nơi không có ai xung quanh! Ai nhìn thấy sẽ gặp rắc rối, hãy ra khỏi đây!!"
"Con biết rồi, tôi biết rồi ..." cậu muốn đứng dậy mở cửa, nhưng bố cậu đã mở cửa rồi. Ông đá mạnh vào lưng cậu, đuổi cậu ra ngoài và đóng sầm cửa lại.
Cậu ho ra một ngụm máu, nằm ở cửa với vết thương khắp người. Chẳng bao lâu sau, mặt đất đầy máu và trơn trượt một lúc. Cánh cửa đóng lại trong sự bàng hoàng. Cậu nhớ rằng cậu đã từng xem trên TV rằng những người lớn tuổi thích trẻ con nói lời chúc mừng trong dịp Tết và các lễ hội. Cậu nghĩ rằng làm như vậy sẽ khiến bố mẹ cậu vui vẻ, nhưng có vẻ như cậu lại học được một điều sai lầm.
Cậu lúng túng lật từ điển và hỏi một số người cụm từ "con quạ báo tang" có nghĩa là gì. Sau đó cậu nhận ra rằng mình có thể khác với những đứa trẻ khác, đã làm bố cậu khốn khổ suốt một năm trời.
Sau khi kết hôn với Cố Ngôn Sênh, cậu không dám ở nhà ăn lễ, thậm chí không dám gặp họ khi kỳ nghỉ đang đến gần, cậu sẽ vui vẻ nói chuyện với họ về những ngày nghỉ lễ sắp đến và tặng quà sớm cho họ. Gói sủi cảo, nướng bánh trung thu, buộc bánh ú, dọn dẹp và trang trí nhà cửa, nhưng đến ngày lễ hội không có ai ở đó, mãi đến sau lễ hội cậu mới quay lại.
Lúc đầu Cố Ngôn Sênh tưởng cậu đi chơi, nhưng sau đó hắn bắt gặp cậu nhiều lần luôn ngồi một mình cách nhà không xa, đôi khi ngơ ngác, đôi khi ăn gì đó, hễ khi chạm mắt với Cố Ngôn Sên chưa kịp nói một lời với cậu, cậu gần như hoảng loạn bỏ chạy.
Thời điểm nói quá nhất có lẽ là vào Lễ hội đèn lồng của một năm nào đó. Cố Ngôn Sênh đã đưa Cố Vũ Điềm đi vệ sinh vào lúc nửa đêm. Đồng hồ trên tường chỉ ba giờ bốn mươi hai. Thẩm Kham Dư vẫn đang ở trong bếp chuẩn bị bữa ăn thứ hai trong ngày.
Cố Vũ Điềm gọi ba, cậu bị sợ đến mức làm gãy một cái thìa và cứ thế ngồi xổm xuống đất để nhặt còn làm đứt tay, cậu liền rửa dưới vòi nước, không hề. băng bó, đợi khi Cố Ngôn Sênh chỉnh đốn Cố Vũ Điềm ra ngoài chữa trị vết thương cho cậu, thì cậu đã không còn ở nhà nữa, chỉ để trên bếp bày đủ các loại trôi nước, thức ăn gói trong túi có khóa kéo để trong tủ lạnh hâm nóng có thể ăn được, còn có một tờ giấy.
[Em xin lỗi, A Sênh, vì đã đánh thức anh. Anhnên ngủ ngon và ăn ngon. Ngày mai nhất định là một ngày vui vẻ! 】
Hôm nay tuyết tan, thời tiết lạnh và ẩm ướt, mực bút nước còn chưa khô. Cố Ngôn Sênh mở rèm ra, tình cờ nhìn thấy bóng lưng cậu đang đi về phía cửa tiểu khu. Cậuchỉ mặc một chiếc áo len màu xám và một chiếc quần jean màu xanh đã bạt màu vì giặt, cậu đang phải chật vật bước chân sâu chân nông trong nền tuyết.
Cảnh đó mỗi khi nghĩ đến Cố Ngôn Sênh đều đau lòng.
Trong thành phố rộng lớn phủ đầy ánh bạc và ánh đèn nhộn nhịp xung quanh, cậu trông giống như một hoàng tử bé từ một hành tinh xa xôi, một mình băng qua hàng tỷ năm ánh sáng và mang theo nhiều ngôi sao nhỏ sáng chói làm quà. Để hái những ngôi sao nhỏ này, cậu đã làm cho mình xám xịt và bầm tím, nhưng cậu rất vui, mỉm cười ôm chúng bằng cả hai tay và muốn trao chúng cho nhiều người mà cậu yêu thương nhưng không ai nhặt được. Cậu không khóc hay làm ầm ĩ, cậu chỉ im lặng chôn vùi tất cả những ngôi sao nhỏ mà cậu rất thích trên hành tinh này, rồi bỏ đi một mình.
Tôi xin lỗi đã làm phiền bạn.
Tôi đi đây.
Hoàng tử bé nhẹ nhàng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro