Chương 45 (2)
——
Thẩm Kham Dư cuối cùng đã sống sót, mặc dù điều đó vô cùng khó khăn.
Ngày được cứu, cậu bị cắt bỏ tử cung vì thuyên tắc ối chảy máu ồ ạt, sau đó vào phòng mổ nhiều lần, đặt stent tim**, cắt bỏ một phần dạ dày.
Cắt bỏ một phần dạ dày được thực hiện bởi Đường Tu, khi ca phẫu thuật kết thúc, anh nói với Cố Ngôn Sênh một cách mệt mỏi: "Tốt hơn là em nên làm cho em ấy có kích thước bằng lòng bàn tay bảo vệ lấy.. . em ấy không thể chịu đựng thêm một chút sự dày vò nào nữa. Trên bụng em ấy có những vết dao, và anh không biết bắt đầu từ đâu".
Thẩm Kham Dư ở đơn vị chăm sóc trong nửa tháng, và Cố Ngôn Sênh ở cùng cậu mỗi ngày, xoa bóp cơ thể cậu, lau mặt và dưỡng ẩm môi cậu, và buôn chuyện về cha mẹ cậu. Khi thời tiết tốt, được sự cho phép của bác sĩ, hắn sẽ bế cậu đến bên cửa sổ phơi nắng, cậu yên lặng nằm trong lòng hắn nhắm mắt lại, khuôn mặt tái nhợt trong suốt, ngũ quan thanh tú. , như một con búp bê sứ dễ vỡ.
Bác sĩ nói, các chỉ số thể chất của cậu vừa vặn đạt đến mức bình thường, theo logic mà nói thì lẽ ra cậu phải tỉnh lại từ lâu rồi, có thể là ý thức sinh tồn quá yếu. Nói một cách dễ hiểu là nhất định phải có người đi cùng cậu mới được. nói với cậu nhiều hơn ,Cố Ngôn Sênh làm theo hướng dẫn của bác sĩ mỗi ngày.
Ngày nào hắn cũng nói với cậu hai câu giống nhau.
"Chúng ta đều chờ em về nhà, đừng sợ."
"Mệt mỏi quá, không về cũng không sao, khi con lớn, anh sẽ tìm em."
Thẩm Kham Dư chìm vào giấc ngủ sâu mà không có bất kỳ phản ứng nào.——
Hồ Lô Nhỏ ưa khóc, từ khi sinh ra đến nay chỉ có ba lúc là không khóc, một là uống sữa, hai là ngủ, ba là là đặt thằng bé bên cạnh Thẩm Kham Dư.
Đứa trẻ này trông rất giống Thẩm Kham Dư. Các đường nét trên khuôn mặt của Thẩm Kham Dư đã tương đối trẻ. Ở độ tuổi hai lăm hai sáu, cậu vẫn còn đọng lại khí chất trẻ trung non nớt. Khi cười, đôi mắt của cậu hơi cụp xuống giống như đứa trẻ không lớn lên. Các đường nét trên khuôn mặt của cậu được khoác lên khuôn mặt búp bê sữa, đáng yêu đến mức khiến người ta phải vò đầu bứt tai, ai nhìn thấy cũng muốn trêu và ôm lấy cậu.
Tuy nhiên, Hồ Lô Nhỏ không được trêu chọc cũng không được ôm, về cơ bản, người ngoài chạm vào thằng bé sẽ khóc, Cố Ngôn Sênh thỉnh thoảng có thể chạm vào thằng bé, nhưng phần lớn thời gian thằng bé sẽ khóc. Đứa trẻ sơ sinh nào có nhiều sức lực, khóc như mèo con, kêu meo meo khiến người ta xót xa. Nếu lúc này bé đói hoặc buồn ngủ, chỉ cần cho bé bú sữa hoặc cho bé ngủ, nếu bé vừa ăn no vừa thức dậy và bị quấy khóc, thì chỉ có thể đặt bé bên cạnh Thẩm Kham Dư mới có thể nguôi ngoai.
Đứa bé sơ sinh mũm mĩm trắng trẻo, mềm như viên kẹo bông gòn, nước mắt lưng tròng, mũi đỏ hoe được đặt bên cạnh papa, lập tức trấn tĩnh lại, cắn chặt bàn tay mũm mĩm của papa mà nước mắt giàn giụa, ngoan ngoãn dựa vào người cậu, ủy khuất nhìn papa ngừng khóc lóc làm nũng, thân thể nhỏ bé đang co giật vì vừa mới khóc xong, trong cổ họng phát ra tiếng thút thít đáng thương, thoáng nhìn sẽ tan chảy.
Một khi được đặt bên cạnh Thẩm Kham Dư, thằng bé có thể bị người khác trêu chọc bằng mọi cách, khi tâm trạng tốt, thằng bé sẽ bi ba bi bô một chút để đáp lại. Chỉ có điều là không thể bế thằng bé đi, trừ khi thằng bé ngủ say, nếu không thằng bé sẽ lại bắt đầu kêu meo meo, phải ở bên cạnh papa ngậm hai tay cho đến khi thằng bé ngủ thiếp đi mới chịu được.
Có rất nhiều người xếp hàng háo hức chờ được ôm Hồ Lô Nhỏ và thơm một ngụm, Hồ Lô Nhỏ không muốn nhìn thấy ai, ngoại trừ papa, cho dù bây giờ papa không thể ôm thằng bé, thằng bé vẫn phải bám riết lấy cậu vừa tự ăn nắm tay mình.
Đứa bé đã chờ đợi và chờ đợi và hy vọng, từ một hạt đậu nhỏ kỳ lạ đã lớn lên thành một chiếc bánh bao sữa trăng rằm. Rốt cuộc, đó là một buổi trưa trong lành sau cơn mưa cho đến khi papa thức dậy.
——
Hôm đó, Cố Ngôn Sênh đang pha sữa cho Hồ Lô Nhỏ đang đói meo meo meo bên giường, chợt nghe thấy tiếng bé con của hắn hưng phấn kêu lên "ưng ức!"
Đứa bé từ khi sinh ra đến nay chỉ có khóc là ngủ, bú sữa và bú tay, đây là lần đầu tiên có tiếng động lớn như vậy.
Cố Ngôn Sênh ngẩng đầu lên và nhìn thấy hàng mi của Thẩm Kham Dư khẽ run trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt của cậu đang cố gắng nghiêng người về phía Hồ Lô Nhỏ.
Ngay lập tức, Cố Ngôn Sênh cảm thấy trái tim mình thắt lại dữ dội, máu trào ra, nóng rực khắp tứ chi.
Bác sĩ đến khám, nói tỉnh lại sẽ không sao, đừng để cậu xúc động nhiều.
Cố Ngôn Sênh cảm ơn bác sĩ, đứng dậy che cho cậu khỏi ánh nắng chói chang bên ngoài, nhỏ giọng run run gọi tên cậu: "Kham Dư?"
Nghe thấy giọng nói của hắn, Thẩm Kham Dư khó khăn mở mắt ra, bên trong là một mảng sương mù mịt mờ, nhưng tràn ngập ánh sáng mà Cố Ngôn Sênh đã chờ đợi.
"Kham Dư..." Hắn cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò tái nhợt của cậu, dần dần cảm thấy cậu thực sự đang thở và đang sống.
Thẩm Kham Dư cố gắng hết sức để tập trung tầm nhìn của mình, làn sương trắng trên mặt nạ dưỡng khí xuất hiện rồi biến mất, như thể cậu muốn nói, nhưng cậu quá yếu để có thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Giờ đây cậu không thể làm gì nếu không có oxy, Cố Ngôn Sênh không dám tháo mặt nạ ra, vì vậy hắn chỉ có thể cẩn thận suy đoán suy nghĩ của cậu, sau đó, hắn nhẹ nhàng hỏi cậu: "Muốn nhìn Hồ Lô Nhỏ không? Nếu muốn, em hãy chớp mắt đi."
Thẩm Kham Dư ngơ ngác nhìn hắn, chậm rãi chớp mắt một lúc lâu.
Cố Ngôn Sênh mỉm cười: "Thằng bé ở bên cạnh em, để anh cho em xem, đừng quá kích động, em sẽ được nhìn thằng bé cả đời."
Hắn bế lấy Hồ Lô Nhỏ vẫn đang nhảy nhót nhặt lên, Hồ Lô Nhỏ đập bộp bộp và thút thít, chuẩn bị khóc.
Cố Ngôn Sênh vội vàng dỗ dành: "Hồ Lô à đừng khóc, daddy sẽ bế con lên gặp papa, papa ở đây."
Hồ Lô Nhỏ cắn tay, vốn là mím môi cố nén nước mắt, nhưng ngay khi nhìn thấy Thẩm Kham Dư, thằng bé đã sững sờ, ngây người nhìn Thẩm Kham Dư trong hai giây, sau đó buông tay ra, cụp mắt và há cái miệng không răng, nở nụ cười đầu tiên kể từ khi sinh ra, và thậm chí còn phát ra tiếng cười non nớt.
Thằng bé chìa đôi tay ngắn ngủn của mình về phía Thẩm Kham Dư, cầu xin được cái ôm.
Thẩm Kham Dư ngây người nhìn Hồ Lô Nhỏ lanh lợi và đáng yêu, trong chốc lát hốc mắt trở nên ươn ướt, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống gối, vỏ gối lập tức ướt sũng .
Cánh tay ghim kim của cậu run lên, như thể muốn nhấc nó lên và ôm lấy đứa trẻ, Cố Ngôn Sênh thấy vậy liền nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của Hồ Lô Nhỏ và vươn tới tay của Thẩm Kham Dư.
Khi Hồ Lô Nhỏ chạm vào tay Thẩm Kham Dư, đôi mắt thằng bé gần như bật cười, năm ngón tay non nớt và mềm mại luôn cuộn tròn như quả bóng lúng túng mở ra và nắm lấy một ngón tay của papa.
Bàn tay của đứa trẻ mềm mại và ấm áp, giống như dùng một mảnh lông tơ tốt nhất che phủ trái tim bất an của Thẩm Kham Dư, cậu không còn sức lực, ngón tay cũng không thể cử động, chỉ có thể để cho Hồ Lô Nhỏ ôm cậu một cách ngu ngốc, và nước mắt không thể kiểm soát chảy xuống gối.
"Không sao đâu," Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu, nhỏ giọng thì thầm, "Từ giờ trở đi, em có thể ôm thằng bé mỗi ngày, thằng bé muốn em ôm nhất đấy, hiện tại đừng lo lắng, hửm?"
Thẩm Kham Dư dùng sức gật đầu, mặt nạ dưỡng khí lại bắt đầu bị sương mù bao phủ, cậu dường như đang mỉm cười, sau đó lại mở ra đôi mắt ướt át, chăm chú nhìn Cố Ngôn Sênh.
Cố Ngôn Sênh cũng chăm chú nhìn cậu, và lập tức hiểu ra: "Điềm Điềm vẫn chưa tan học, tan học con bé sẽ đến ngay."
Thẩm Kham Dư dường như lại mỉm cười, đôi mắt cậu hơi cụp xuống, tuy rằng bởi vì yếu ớt mà nụ cười của cậu nhạt nhòa, nhưng đối với Cố Ngôn Sênh mà nói, không thể đẹp hơn.
Nhưng cậu vẫn nhìn Cố Ngôn Sênh, như thể cậu có rất nhiều điều muốn nói với hắn, cậu thở hổn hển một lúc và thu hết sức lực, sau cùng, cậu khó khăn giơ tay kia lên.
Cố Ngôn Sênh vội vàng đặt Hồ Lô Nhỏ xuống, nắm những ngón tay gầy guộc và lạnh lẽo của cậu: "Sao vậy?"
Thẩm Kham Dư không thể nói nên lời, nhưng với sự hỗ trợ của Cố Ngôn Sênh, cậu khó khăn vuốt ve khuôn mặt của hắn .
Tay của Thẩm Kham Dư rất lạnh, vì quanh năm làm việc nhà, nhiều chỗ phủ một lớp chai mỏng. Bàn tay lạnh lẽo và thô ráp là vậy, nhưng động tác vuốt ve khuôn mặt của Cố Ngôn Sênh lại vô cùng tinh tế và dịu dàng, hắn có thể cảm nhận được sự trân quý và nỗi nhớ nhung không thể xóa nhòa ẩn chứa trong đầu ngón tay đang run rẩy của cậu.
"A Sênh, anh ... gầy rồi ..." Cố Ngôn Sênh nghe thấy giọng nói yếu ớt của cậu, với một tiếng khóc nghẹn ngào, "Có phải ... rất khó không? Em về rồi....em sẽ giúp anh."
Cố Ngôn Sênh nắm tay cậu, cười với đôi mắt ươn ướt: "Anh vẫn luôn làm ồn với em , em có nghe thấy không?"
Thẩm Kham Dư hoang mang nhìn hắn, nhỏ giọng "Hừm" một tiếng, sau đó lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không ồn ào."
Cố Ngôn Sênh khẽ thở dài, cúi người hôn lên vầng trán tái nhợt lạnh lẽo của cậu, hơi nghẹn ngào: "Cảm ơn em đã chịu trở về..."
Lúc Khoảnh khắc đó, Cố Ngôn Sênh chợt nhận ra rằng hắn chưa bao giờ biết được Thẩm Kham Dư yêu hắn nhiều như thế nào.
Từ lúc Thẩm Kham Dư mở mắt ra, có lẽ cậu chỉ muốn nói chuyện với hắn, việc tìm Hồ Lô Nhỏ và Điềm Điềm đều là tự mình hiểu lấy.
Cậu đã không còn sức để nói trong một thời gian dài như vậy, thậm chí còn không đủ sức để giữ Hồ Lô Nhỏ lại, nhưng cậu đã có thể chạm vào mặt nó và nói: "A Sênh, anh gầy đi rồi đấy. ".
Trên đời này, chỉ có một người đối xử hết lòng với nhau như vậy, nhưng người đó lại bắt nạt cậu cho đến chết. Vào lúc cậu mệt mỏi đến mức không muốn mở mắt nữa, hắn lại cậy vào việc cậu yêu hắn mà mặt dày mày dạn mà cầu xin cậu ở lại.
Cuối cùng cậu cũng quay trở lại.
Sau khi cậu tỉnh dậy, sương mù kéo dài mấy tháng đã bị cuốn đi, cả thành phố trở nên quang đãng.
Có thể mỗi ngày trong tương lai đều là một bầu trời quang đãng.
-------------------------------------------
**Đặt stent trong nhồi máu cơ tim là thủ thuật nội khoa được áp dụng trong điều trị tim mạch. Đặt stent được chỉ định với trường hợp nhồi máu cơ tim cấp, mạch vành bị tắc hẹp nặng không đáp ứng tốt với điều trị của thuốc.
____________________________________________________________________
Hoàn chính văn.
Chúc mừng năm mới mọi người, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng bộ truyện cho đến hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro