Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45


Sau khi Hồ Lô Nhỏ ra đời vào ngày hôm đó, Thẩm Kham Dư suýt mất mạng.

Cậu rõ ràng là bất tỉnh, nhưng cậu vẫn ho. Mộ Như Tĩnh đang tắm rửa cho đứa trẻ, nhưng khi cô nghe thấy tiếng cậu ho, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.

Ho, ớn lạnh, khó thở, môi tím tái.

Đó là thuyên tắc ối*.

Thuyên tắc ối với tỷ lệ tử vong là 80%.

Khi Thẩm Kham Dư được đưa vào xe cứu thương, Tống Lê vừa tình cờ đón Cố Vũ Điềm từ trường về nhà, nhìn thấy Thẩm Kham Dư với khuôn mặt tái nhợt và máu khắp người, Cố Vũ Điềm đã bật khóc, cố sức trèo lên xe cấp cứu, khóc la bảo đừng đưa ba con đi mà

Đứa nhỏ quấy khóc nhiều, tình thế cấp bách nên nhân viên y tế chỉ còn biết nhờ Tống Lê ẩm con bé vào xe cấp cứu.

Thẩm Kham Dư hôn mê, không ý thức được mọi thứ xung quanh, thậm chí không cảm thấy đau.

Nhịp tim của cậu dần yếu đi, cậu không thể thở bình thường mà cứ ho liên tục, mặt nạ dưỡng khí bị  dính bọt máu màu hồng mà cậu ho ra, gần như tất cả các thiết bị trên người cậu đều báo động, tất cả các bác sĩ  trên xe đã cố gắng hết sức để thực hiện mọi cách cấp cứu, nhưng ít nhất họ đã lấy lại được hơi thở của cậu.

Cố Ngôn Sênh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo và mềm mại của cậu, nửa quỳ bên cạnh cậu, cậu nói với hắn rất nhiều điều không mạch lạc, hắn không biết cậu nói gì mà chỉ nói không ngừng không biết mệt, giống như một kẻ điên nói chuyện với chính mình.

Trước đây, Thẩm Kham Dư luôn quấy rầy hắn, nói rằng, A Sênh, anh có thể nói chuyện với em không, giọng nói của anh rất hay.

Hắn nói, tôi không muốn nói chuyện với cậu.

Cậu cười nói, anh nói chuyện với em nhé,  nếu anh thích nghe thì cứ cười hoặc đáp lại, được không?

Cậu cứ nói bên cạnh, đến khô cả miệng, hắn im lặng không đáp lại.

Sau này, Thẩm Kham Dư không còn chủ động bắt chuyện với hắn nữa, nhưng chỉ cần hắn bắt chuyện trước, cậu vẫn có thể hào hứng chọc ghẹo hắn và nói chuyện rất lâu.

Càng về sau, lời nói của cậu càng ngày càng ít, hắn hỏi mười câu, cậu hồi hộp lắng nghe, cẩn thận cân nhắc từng chữ, vừa nói vừa nhìn  sắc mặt hắn, cuối cùng sức lực cạn kiệt. Cậu chỉ có thể đáp lại bằng một câu ngắn gọn, đôi khi còn lắc đầu và gật đầu.

Đến bây giờ, cậu không còn cách nào nói chuyện với hắn nữa.

Không còn cách nào để cậu có thể cúi xuống đôi mắt ướt và long lanh của mình nữa, và gọi hắn là A Sênh bằng một giọng trẻ con trong trẻo và vui vẻ

"Anh xin lỗi..." Cố Ngôn Sênh quỳ xuống bên cạnh Thẩm Kham Dư, đôi tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của cậu, nước mắt không ngừng rơi xuống như vỡ đập, "Hãy cho anh một cơ hội, hãy ở lại... làm ơn...Kham Dư..."

"Anh biết em đau và mệt mỏi, là lỗi của anh, anh không thể bảo vệ em...em cố lên...cho anh một cơ hội nữa."

"Hồ Lô Nhỏ vừa chào đời...anh muốn câu đầu tiên nó nói là papa...Nếu không ai trả lời nó, nó sẽ khóc..."

Giọng hắn nghẹn lại thành tiếng lộn xộn, ngoại trừ chính hắn, không ai biết hắn đang nói về cái gì.

Cậu không biết những người xung quanh đang làm gì.

Đường Tu đang an ủi hắn, nhưng hắn không hay biết.

Hồ Lô Nhỏ được Mộ Như Kính bế, mới vừa sinh ra đã không chịu ngủ, khóc kêu meo meo như mèo con, hắn cũng không hay biết.

Cố Vũ Điềm sợ đến mức muốn khóc nhưng không thể khóc được, con bé kéo tay áo hắn và nói rằng bố Điềm Điềm rất sợ, bố ôm Điềm Điềm, hắn không hay biết.

Hắn chỉ biết rằng mình sắp mất Thẩm Kham Dư.

Cậu quá nhút nhát, rất sợ bị hắn ghét bỏ, cậu đã quen trốn vào một góc không người và lặng lẽ thẫn thờ rất lâu. Cậu không dám nói chuyện, thậm chí không dám phát ra bất kỳ tiếng động không cần thiết nào, cậu luôn đi nhón chân, điện thoại di động trong tay được bật chế độ rung, cậu đành phải cắn ống tay áo ho khan một tiếng , cho dù trong lòng khó chịu không thở nổi, thở hổn hển lớn tiếng, đều run rẩy cố gắng tự kiềm chế, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.

Cậu ít nói như một con búp bê giẻ rách, nên lâu rồi cậu chưa nói yêu hắn.

Nhưng trước khi hôn mê, cậu đã rơi nước mắt và nói: A Sênh, em yêu anh.

Vì vậy, hắn cảm thấy như hắn sắp...mất cậu.

——

Trong khu vực chờ của gia đình bên ngoài phòng phẫu thuật, Cố Vũ Điềm nằm trong vòng tay của Cố Ngôn Sênh, khóc suốt nhưng con bé không dám kêu lên.

Con bé thực sự sợ hãi, đó là lần đầu tiên con bé biết sợ hãi kể từ khi còn nhỏ, bởi vì khi có ba ở bên, con bé không phải sợ bất cứ điều gì.

Những đứa trẻ khác sợ bóng tối, nhưng con bé thì không. Bởi vì papa con bé mỗi ngày đều đến đón con bé trước khi trời tối, và sẽ cùng con bé kể chuyện và hát cho con bé nghe mỗi tối trước khi đi ngủ, nhưng con bé nghĩ rằng cậu hát không hay nên cậu đã ngừng hát.

Những đứa trẻ khác than thở mùa hè thì nóng nực còn mùa đông thì lạnh, nhưng con bé không gặp khó khăn như vậy. Bởi vì mùa hè papa bé sẽ treo một chiếc quạt nhỏ quanh cổ  bé, mùa đông cậu sẽ quấn bé thành một quả bóng nhỏ không sợ lạnh, mặc dù bà nội luôn cho rằng quần áo papa bé mua là xấu, quần áo của papa bé mua được thực sự ấm áp.

Những đứa trẻ khác luôn cảm thấy ăn vặt là không đủ, nhưng cô chưa bao giờ thấy đói. Bởi vì papa bé luôn chất đầy balo của bé với những món ăn ngon và cô giáo nói rằng đó là những món ăn bổ dưỡng và tốt cho sức khỏe,  hy vọng các bậc cha mẹ khác có thể học hỏi từ papa bé.

Những đứa trẻ khác sợ bố mẹ đánh, mắng khi nóng giận, nhưng bé chưa bao giờ bị đánh, mắng. Papa luôn nói chuyện với bé rất nhẹ nhàng, mặc dù bé luôn nói vào tai này  ra tai kia.

Chỉ cần bé có thể nhớ được, papa bé vẫn luôn ở bên bé, bé luôn cảm thấy papa sẽ không bao giờ rời xa, con bé đã quen với sự tồn tại của cậu, thậm chí còn có chút khó chịu, cho nên mỗi lần papa đưa bé đi chơi, bé đều không quay đầu lại đi luôn, dù sao papa trở về sẽ nấu một bàn đồ ăn ngon cho bé.

Lần trước papa bỏ nhà đi rồi về, điều này càng khiến bé tin vào điều này.

Nhưng giờ đây, người ba biết cười, biết nói, biết gọi con âu yếm đã không còn nữa, nhắm mắt ngủ say đến nỗi bố cũng không đánh thức được, trước kia chỉ cần bố dựa gần ba, thì ba sẽ thức dậy ngay.

Bé thực sự sợ hãi, nước mắt tuôn rơi điên cuồng, không thể ngừng lại, bé ôm chặt lấy ba để tìm chút an ủi, nhưng ba không đáp lại bé.

Bé cảm thấy bố cũng đang sợ hãi, nhịp tim trong lồng ngực của bố rất rõ ràng và hỗn loạn, giống hệt như bé lúc này.

"Daddy ơi, papa bị sao vậy?"

"Papa không cần chúng ta nữa sao? Có phải Điềm Điềm đã làm papa giận không?"

"Daddy... Điềm Điềm nhớ papa, khi nào papa có thể đến và ôm Điềm Điềm."

Khuôn mặt của Cố Ngôn Sênh không còn giọt máu, đôi mắt sưng đỏ, đôi mắt đen và xanh, nhưng hắn chỉ im lặng ôm con bé mà không nói lời nào.

Đường Tu kéo con bé ra khỏi vòng tay của Cố Ngôn Sênh, vuốt thẳng mái tóc rối bù của con bé, dịu dàng nói: "Điềm Điềm, đừng sợ, một lát nữa papa sẽ ra thôi, con có muốn đi xem không em trai của con với chú? Không phải con luôn muốn có em trai sao? Em trai  rất đẹp trai, dễ thương và rất ngoan ngoãn. "

Với hai hàng nước mắt, Cố Vũ Điềm nghẹn ngào hỏi Đường Tu: "Chú Tu ơi, papa của cháu vì sinh em trai mới vậy sao?"

Đường Tu sững sờ một chút: "Không có ——"

Cố Vũ Điềm nước mắt chảy xuống dữ dội, nhưng con bé nhẹ nhàng khóc: "Điềm Điềm không muốn em trai nữa, chỉ cần papa bé không sao, Điềm Điềm chỉ muốn papa thôi!"

Đường Tu vội vàng ôm chặt lấy đứa trẻ và lau nước mắt của con bé: " một lát nữa  papa con sẽ ra ngoài tìm Điềm Điềm, đừng khóc, đừng khóc."

Cố Ngôn Sênh vẫn thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

Cố Vũ Điềm cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình, nức nở và thận trọng nói: "Nếu papa không còn... có nghĩa là daddy cũng sẽ ra đi..."

Cơ thể Cố Ngôn Sênh như cứng đờ và im lặng như một mẩu sắt vụn. Đột nhiên có một cơn chấn động, rồi hắn ho một tiếng, và ánh sáng từ từ tụ lại trong đôi mắt mất tiêu cự của hắn.

Hắn hít sâu một hơi, từ Đường Tu trong ngực kéo  đứa bé ra, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt bé, khàn giọng nói: "Không, papa và daddy sẽ luôn ở bên con... luôn luôn "

Từ khi lên xe cứu thương đến hiện tại, Cố Ngôn Sênh cuối cùng cũng nói những lời đầu tiên với con bé, Cố Vũ Điềm cuối cùng cũng không kìm được cảm xúc, con bé nghẹn ngào gọi Daddy, Rốt cuộc, bật khóc thật to.

"Daddy ở đây, Điềm Điềm đừng sợ." Cố Ngôn Sênh run rẩy đáp lại, ôm chặt con gái và nhẹ nhàng hôn lên mái đầu dày tóc của con bé.

"A Sênh..." Đường Tu biết rằng Cố Ngôn Sênh chỉ cách sự sụp đổ một sợi dây, nhưng thực sự có một nơi mà không thể sống mà không có hắn được, "Đi xem Hồ Lô Nhỏ nào ... Đứa bé khóc gần như từ khi sinh ra đến giờ đấy. Giữa chừng uống một ít sữa và ngủ thiếp đi một lúc, sau đó thức dậy và lại bắt đầu khóc".

Em bé chào đời khỏe mạnh bình thường có thể phải nằm trong lồng ấp để theo dõi sau khi hành xác  như vậy. Đường Tu thở dài trong lòng.

"Anh có thể bế Hồ Lô Nhỏ đến đây giúp em không?" Cố Ngôn Sênh khàn giọng nói, đôi mắt hắn nhìn về phía phòng phẫu thuật, "Em phải đợi em ấy ở đây ... em ấy nhút nhát, không có ai đợi en ấy, em ấy  không dám ra đâu."

Sau khi Cố Ngôn Sênh nói đến đây, những giọt nước mắt mà Đường Tu đã chịu đựng trong một thời gian dài cuối cùng cũng trào ra.

Anh dùng sức xoa xoa mặt, hơi nghẹn ngào nói: "Được, anh bế nó đến đây."

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Bệnh thuyên tắc mạch ối là tình trạng có xâm nhập của nước ối vào trong mạch máu người mẹ, gây ra hàng loạt các biến đổi nguy hại có thể nhanh chóng dẫn đến tử vong cho sản phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro