Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

Lúc Cố Ngôn Sênh vội đến bệnh viện thì Thẩm Kham Dư vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

Giang Mặc đứng bên tường đạp từng cái một lên vách tường, Tống Lê ngồi trên băng ghế bên cạnh y, trong tay đang cầm một tập văn kiện, hồn vía đang trên mây vừa nhìn thấy Cố Ngôn Sênh, bà vội đứng dậy, lời nói khó hiểu:

" A Sênh, không phải mẹ cố ý đâu, họ đều nói là chọc ối không có gì nguy hiểm, vậy nên mẹ mới...."

Cố Ngôn Sênh nhíu chặt mày nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật đang sáng:

" Chọc ối, tại sao phải làm chọc ối?"

Giang Mặc chế nhạo nói:

" Không phải cậu nghĩ rằng đứa bé Thẩm Kham Dư mang không phải của cậu sao? Mẹ cậu giúp cậu giám định đấy."

Cố  Sênh nhắm chặt tay, nhắm mắt:

"......đứa bé không phải của cậu sao."

Nụ cười trên mặt cậu chớp mắt cứng đờ, giây tiếp theo tức giận đến méo mó cả người, mạnh mẽ vùng khỏi sự ngăn chặn của Tống Lê đấm Cố Ngôn Sênh một cái.

Y tác đi ngang lập tức hét lớn lên,  Giang Mặc kiềm chế lắm mới không cho hắn thêm một đấm nữa, chỉ tóm chặt lấy cà vạt của Cố Ngôn Sênh, nghiến chặt răng nói:

"Con mẹ cậu.....mấy lời vô sỉ như vậy mà cậu cũng nói ra được, cậu điên rồi à?!"

Cố Ngôn Sênh quẹt đi máu nơi khóe miệng, khàn giọng nói:

" Tôi chưa từng đụng vào cậu ấy."

Giang Mặc mặt mũi xám ngoét lại, y đẩy Cố Ngôn Sênh ra, giật đi kết quả xét nghiệm trong tay Tống Lên quăng lên người Cố Ngôn Sênh:

" Cậu xem kiệt tác của mẹ cậu trước đi rồi nói chuyện."

Sắc mặt Tống Lê nhợt nhạt mồ hôi lạnh đổ đầy đầu, không dám nói một câu nào.

Cố Ngôn Sênh mở kết quả ra xem,  những chữ đen trên tờ giấy trắng viết rõ ràng, Hồ Lô Nhỏ 99.9999% là máu mủ của Cố Ngôn Sênh, con dấu đỏ ở dưới góc phải kết quả càng thêm rõ ràng hơn, không chút dư thừa mà tuyên bố rằng mỗi một câu chữ đều là những cứ rõ ràng.

Hồ Lô Nhỏ là con của hắn.

Thẩm Kham Dư đã nói với hắn rất nhiều lần,  nói rằng bản thân chưa hề bị người khác đụng vào, nói Hồ Lô Nhỏ thật sự là con của hắn, hắn ngoài miệng nói tin cậu, trong lòng lại nghĩ rằng "không phải con mình thì mình cũng nuôi."

Hắn còn nghĩ rằng bản thân tình cảm đậm sâu cao thượng biết bao, nhưng thực tế là Hồ Lô Nhỏ thể là vào lúc uống say mất kiểm soát mà có.

Giang Mặc lấy gói thuốc từ trong túi áo của mình ra,  sau đấy sực nhớ đây là bệnh viện,  lại bực dọc nhét vào lại:

" Mừng cho cậu đứa bé là của cậu,  nếu không thì giờ đây tôi đã giết cậu rồi."

Bàn tay nắm lấy kết quả của Cố Ngôn Sênh lặng lẽ nổi gân xanh, mặt hắn không có lấy miếng máu, cũng không lấy một biểu cảm, lại hơi cắn chặt môi dưới.

Hắn cất kết quả vào, giơ tay lau đi vết máu chảy xuống, nói Tống Lê bằng giọng nói gần như bình tĩnh đến lạ:

"Mẹ, mẹ về trước đi."

Tống Lê run rẩy mở miệng:

" A Sênh...."

"Về đi." Cố Ngôn Sênh nói lần nữa với giọng điệu nặng nề hơn.

Tống Lê không còn mặt mũi gì để nói nữa, cấm lấy đồ của mình tựa như là hoảng sợ mà chạy đi.

Giang Mặc nhìn bóng lưng của Tống Lê cười chế giễu:

" Được đấy nhỉ, lúc này đây còn biết kêu mẹ mình chạy trước, sợ tôi tiện tay giết luôn bà ấy sao?"

"Không có liên quan với bà ấy," Cố Ngôn Sênh nhìn đèn phòng phẫu thuật, sắc mặt nhợt nhạt, giọng nói cũng khàn đi tựa như cổ họng dính máu vậy。

" Nếu như không phải tôi không nói rõ với bà ấy, bà ấy sẽ không làm chuyện như vậy."

Giang Mặc thẫn thờ, biểu cảm có hơi thả lỏng: "Được, đây còn coi là lời người nói."

Cố Ngôn Sênh bật cười, miệng lại bắt đầu chảy máu dữ dội, hắn tiện tay lau đi, giọng nói khàn khàn:

"Không phải người nói....trước giờ tôi chưa từng nói lời người nói."

Hắn dựa vào tường nhắm mắt lại, thở dài đau khổ, giọng nói có hơi nức nở lẩm bẩm:

" Nói tôi là người, là đề cao tôi rồi."

Giang Mặc  thấy Cố Ngôn Sênh  trông giống như sẽ đâm chết mình nếu đưa cho anh ta một con dao, y im lặng một lúc rồi quyết định nói chuyện với hắn:

"Tại sao anh lại nghĩ đứa trẻ là của tôi?"

Y  thực sự cảm thấy rằng cái nồi bị vênh một cách khó hiểu. Chưa kể y  chưa bao giờ có bất kỳ suy nghĩ vô lý nào về Thẩm Kham Dư , cho dù có, y  cũng không thể làm hoen ố cậu , bởi vì y  biết rõ nhất Thẩm Kham Dư  thích Cố Ngôn Sênh  đến mức nào.

Cố Ngôn Sênh  im lặng một lúc, rồi từ từ nói cho y biết lý do.

Giang Mặc  vẻ mặt như ăn phải ruồi, quay mặt đi, bình tĩnh lại một lúc mới kìm nén được tâm tình, trầm giọng nói:

"Tôi chưa từng thích cậu ấy. Thực tế, với tôi cậu ấy giống một đứa em trai hơn."

Cố Ngôn Sênh  không đáp lại.

"Sở dĩ tôi nói là em trai, bởi vì tôi nghĩ... cậu ấy rất cần được bảo vệ. Cậu ấy không hề có ý nghĩ bảo vệ mình, đặc biệt là sau khi gặp cậu," Giang Mặc sau khi suy nghĩ, một lúc sau y nói:

"Tôi cho cậu một ví dụ... Cậu có còn nhớ rằng vào năm lớp mười một, cậu đau đến mức không thể cử động với giọng nói gần như bình tĩnh đến lạ, phải không? Cậu ấy cõng cậu đến bệnh viện?"

"Nhớ."

Cố Ngôn Sênh  nhớ rằng Thẩm Kham Dư  đang cõng hắn trên lưng, khóc như mưa, nói rằng nếu A Sênh  anh cố chịu chút, uống thuốc và tiêm sẽ hết đau. Khi đến bệnh viện, gặp bác sĩ, cậu đã bật khóc, bác sĩ cố hết sức giải thích rằng viêm túi mật chỉ là vấn đề nhỏ, cậu ấy nghe không lọt,  vừa lau nước mắt, vừa nói đi nói lại:

"Cậu ấy đau lắm, xin bác cứu cậu ấy với."

"Sau khi tình trạng của cậu ổn định, cậu ấy bảo tôi đến đưa cậu về ký túc xá, cậu có nhớ không?"

"Ừ."

Cố Ngôn Sênh  nhớ rằng đó là một ngày mùa đông tuyết rơi, Thẩm Kham Dư  đứng ở cổng bệnh viện nhìn hắn và Giang Mặc  rời đi, với một đôi mắt thỏ đỏ hoe, cậu nói bằng giọng mũi nặng nề: A Sênh, sau này anh nhớ phải ăn uống đầy đủ, nếu anh không thể nhớ ăn sáng, sau này em sẽ mang nó đến cho anh mỗi ngày, vậy thì anh không cần phải đau nữa.

"Cậu có biết tại sao cậu ấy không đích thân đưa cậu về không? Bởi vì chân cậu ấy bị đau," Giang Mặc thở dài, "Đôi giày rách của cậu ấy đã mất khi cậu ấy  đưa cậu đến bệnh viện, sợ mình làm chậm trễ chữa trị cho cậu, mặc kệ việc dừng lại mang giày, chân trần cõng cậu đi."

Cố Ngôn Sênh  thấp giọng nói:

"Viêm túi mật là một bệnh nhỏ, chỉ có em ấy  mới có thể sợ hãi như thế này."

Nói chính xác hơn, chỉ khi hắn  bị viêm túi mật, cậu  mới có thể sợ hãi như vậy. Bản thân bệnh nặng, thường cứ thờ ơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro