
Chương 39 (2)
Thẩm Kham Dư còn chưa kịp suy nghĩ tại sao không liên quan tới bé Hồ Lô, liền bị Cố Ngôn Sênh dọa sợ: "A Sênh anh làm sao vậy?"
"Không sao." Cố Ngôn Sênh muốn cười với cậu, nhưng chân hắn tê tới mức không không chế được biểu cảm của bản thân.
Thẩm Kham Dư nhìn thấy hắn đề tay trên đầu gối, liền hiểu rõ ngay: "Tê chân sao? Em xoa giúp anh, em biết làm!"
Cố Ngôn Sênh hiện giờ rất muốn bọc tay cậu vào lòng bàn tay, không để cậu hao công tổn sức, đặc biệt là tay trái cậu hiện vẫn chưa hồi phục, nhưng nhìn đôi mắt tha thiết cậu lại không nỡ nói không cần để từ chối cậu: "Em làm nhẹ xíu....đừng làm tay đau."
"Em biết massage đó," Thẩm Kham Dư giống như không nghe thấy lời hắn nói vậy, để tay lên trên chân hắn lực đạo và nhịp đều phù hợp để massage, " Anh em bị bệnh thường xuyên, nằm lên giường liền không dậy nổi, bác sĩ nói cứ nằm như vậy, máu huyết không lưu thông được, cơ bắp có thể bị teo nhỏ, có cơ hội là em sẽ massage cho anh ấy, anh ấy nói thoải mái lắn....anh thoải mái không A Sênh? Không thoải mái thì nói với em."
"Cũng được được rồi, đừng massage nữa." Cố Ngôn Sênh thấy không còn tê dữ nữa, vội kéo tay cậu lên.
Thẩm Kham Dư rút tay của mình lại, cố chấp nói: " Để em xoa cho anh thêm xíu nữa....chân của anh còn cứng lắm, máu còn chưa lưu thông nữa, chắc chắn còn khó chịu lắm....để em giúp anh, không sao đâu."
"Thật sự không cần, đã hết rồi,"Cố Ngôn Sênh nhúc nhích chân của mình, ra hiệu cho cậu xem, "Có thể nhúc nhích được rồi, không cần massage nữa."
"Ồ...được." Thẩm Kham Dư cuộn ngón tay lại, rụt tay của mình về.
A Sênh chắc là không thích cậu luôn đụng vào hắn thế này.
Thẩm Kham Dư vừa vô thức cắn góc áo của mình vừa cười với Cố Ngôn Sênh nói: A Sênh, em biết làm mà.....biết nhiều lắm, nấu ăn, massage, giặt đồ.......đồ, đồ điện em cũng biết sửa một chút nữa, những món khó giặt giũ như rèm cửa sổ còn có thảm, em cũng biết giặt.....em đã nghĩ xong rồi, nếu như em về nhà thì những việc này em đều giúp anh được, nếu như mà, anh không thích em , em có thể, có thể đi làm ở nhà người khác làm, kiếm tiền cho anh....được không?"
Những chuyện này, thực sự cậu không giỏi làm lắm, chuyện cậu giỏi nhất là chơi game, nhưng mà cậu biết tay trái của cậu đã không được nữa rồi, lúc ăn cơm đến cầm cái bát còn không nỗi, giống như có một con côn trùng nhỏ cắn ở trong xương vậy, đau lắm.
Xoa bóp chân cho Cố Ngôn Sênh xong, tay của cậu là bắt đầu đau, cậu có hơi lo ngại cho việv sau khi sinh đứa nhỏ này ra, đến cả những chuyện như này cậu cũng không làm được nữa: "Hôm nay em, em không phải cố ý ngủ làm trễ nãi thời gian của mọi người đây, lần sau chắc chắn em sẽ đặt đồng hồ, làm xong những viêc nên làm, em, em...."
Cậu tự lẩm bẩm một mình như thể tự kiểm vậy, càng nói càng căng thẳng, càng nói càng rối trí, cúi cùng chỉ có thể mắt đầu cầu xin nhìn Cố Ngôn Sênh: " Nếu như em làm không tốt, thì A Sênh anh hãy nói với em, em chắc chắn sẽ sửa đổi, sinh bé Hồ Lô ra, anh đừng....đuổi em đi vội, em muốn, muốn nhìn thằng bé....em muốn nhìn thắng bé."
——
Cậu thật sự muốn nhìn bé Hồ Lô. Sau khi nhìn thấy Điềm Điềm, cậu càng khát khao có thể nhìn thấy bé Hồ Lô, nhìn thấy được khung cảnh một nhà ba người bọn họ hạnh phúc bên nhau.
Cậu chỉ muốn nhìn một cái thôi là được.
Đừng giống vời lần cậu sinh Điềm Điềm ra, cậu còn chưa nhìn lấy một cái còn liền bị bế đi mất.
Lúc đó công việc Cố Ngôn Sênh rất bận, nên hắn cũng đi luôn.
Vì để ít tốn tiền mà cậu đã chọn một bệnh viện nhỏ bình dân, nhân lực không nhiều, các y bác sĩ cũng rất bận rộn, cậu muốn ngắm nhìn đứa bé, họ đều trả lời lấy lệ, không hề quan tâm cậu thế nào, sau đó cậu nằm trên giường bệnh, thấy lạnh quá, thấy buồn ngủ quá, liền cầm lấy điện thoại bên cạnh soạn một đoạn tin nhắn gửi cho A Sênh.
[A Sênh, em thấy hơi lạnh, anh có thể nào về ôm em không? Em lại nhớ anh rồi.]
Cậu đợi rất lâu rất lâu, Cố Ngôn Sênh vẫn không trả lời.
Cậu không bỏ cuộc lại soạn một tin nhắn nữa.
[A Sênh, anh đem đứa nhỏ qua tìm em một lát có được không? Em muốn nhìn hai người.]
Cố Ngôn Sênh lại không trả lời.
Cậu vẫn không buông bỏ, cậu vẫn đợi, cậu nghĩ rằng A Sênh chắc chắn sẽ mang đứa nhỏ theo tới tìm cậu thôi.
Nhưng cậu càng lúc càng thấy lạnh.
Phần thân dưới được bọc trong chăn dường như không thể kiểm soát được chất lỏng nhớp nháp và ấm áp chảy ra, càng chảy càng nhiều, chất lỏng càng chảy càng nhanh, giường đơn dần ướt đẫm, mùi tanh của máu xông thẳng vào mũi.
Cuối cùng cậu cũng biết được chỗ nào không đúng rồi, nhưng cậu không còn sức để kêu y bác sĩ nữa, cũng không còn sức ngồi dậy nhấn chuông.
Cậu nắm chặt điện thoại, cố sức chống lại cơn chống mặt do mất máu quá nhiều dẫn đến, lại gửi tin nhắn cho Cố Ngôn Sênh.
[A Sênh, em hơi mệt, em ngủ một giấc trước đây, anh tới nhớ kêu em dậy được không? Em đợi anh tới.]
Cậu cũng không biết bản thân có nhấn gửi hay không, cứ như vậy mà cuộn người lại ngủ.
Lúc đó cậu nghĩ rằng cậu không thể nào nhìn thấy đứa nhỏ và A Sênh nữa, cậu còn chưa về nấu cơm cho họ, họ có đói hay không, có trách cậu kém cỏi không.
Trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, cậu thật sự rất sợ, sợ hãi cố gắng giữ mí mắt, rơi nước mắt liên tục, cậu nghĩ nếu như ông trời cho cậu thêm một cơ hội cậu chắc rằng sẽ sửa đổi bản thân, chỉ cần cho cậu gặp hắn và con lần nữa, muốn cậu làm gì đều được.
——
" Không đuổi em đi, không ai đuổi em đi cả." Cố Ngôn Sênh không hề ngờ tới ngủ lâu rồ sẽ khiến cậu khó chịu như này, dẫu sao trước giờ chưa ai kêu cậu đi mua đồ ăn cả, chỉ là hình thái tư duy của cậu đã như vậy rồi.
Hắn ôm lấy cậu, nhỏ nhẹ nói bên tai cậu: " Không có ai đuổi em đi cả, anh với em, còn có Điềm Điềm và bé Hồ Lô nữa, phải bên nhau cả đời, anh chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy đi đâu là được, để anh kiếm tiền."
Hơi thở ấm áp của Cố Ngôn Sênh lần lượt thổi tới bên mặt Thẩm Kham Dư, làm hốc mắt cậu vừa nóng vừa cay, bên tai liên tục truyền tới những lời như vậy, để cậu càng lúc càng cảm thấy không chân thật, chỉ có thể cẩn thận từng tí mà duỗi tay ra đụng vào người hắn một cái.
Cố Ngôn Sênh nắm chặt lấy ngón tay gầy gò nhợt nhạt của cậu, để bên môi nhẹ nhàng một cái, đôi mắt cong lại, chân mày và khóe miệng cũng hơi cong nhẹ cười với cậu.
"A Sênh...." vành mắt Thẩm Kham Dư lại đỏ lên, "Em thích anh...em thật sự thích anh..."
Cố Ngôn Sênh cười đến mức ngày càng sáng chói, khóe mắt lại có hơi ươn ướt: "Anh biết rồi, anh vẫn luôn biết."
"Em đừng đi." Thẩm Kham Dư nắm chặt góc áo, nhỏ giọng cầu xin.
"Được," Cố Ngôn Sênh kề sát gương mặt vẫn hồng hào như cũ của Thẩm Kham Dư, nhẹ nhàng nói, "Nếu như anh không đi, em có thể nào để anh hôn một cái được không?"
Em đáng yêu thật sự đáng yêu lắm. Cố Ngôn Sênh gào thét trong lòng.
"Hả?" ánh mắt của Thẩm Kham Dư vẫn còn ươn ướt, mặt lại trở nên đỏ hơn, lặng lẽ liếc nhìn Đường Tu và Đường Trân phía trước, nhỏ giọng nhắc nhỏ nói, "Anh với anh còn ở đây."
"Không, bọn anh không ở đây," Đường Tu quả quyết nói, "Các em cứ việc."
"Ừm, không ở đây." Đường Trân cũng rất quả quyết nối gót anh trai.
"....Ô!"Thẩm Kham Dư còn chưa hiểu rõ ý họ, Cố Ngôn Sênh liền kéo lấy gáy của cậu, cúi người hôn lên môi cậu.
Cơ thể Thẩm Kham Dư mới đầu run rẩy vô cùng, Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi cậu một cái, cậu kêu rên một tiếng, cả người liền mềm nhũn đi, không kháng cự mà để Cố Ngôn Sênh ấn lưng vào ghế hôn dữ dội.
Một ngày bị hôn hai lần, cả người Thẩm Kham Dư đều rụng rời cả rồi, cộng thêm việc ăn vào đều nôn ra hết, cả người bắt đầu hạ đường huyết, bụng lại kêu ọt ọt dữ dội.
Đường Trân không nhịn được mà bật cười ra tiếng: " Tiểu Ngư của chúng ta đói bụng rồi? Muốn ăn gì nè, anh Tu bao."
Cố Ngôn Sênh ôm cậu hỏi: " Em thích ăn gì? Bọn anh chở em đi."
Gương mặt Thẩm Kham Dư vẫn còn hơi đỏ, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng nói: "Đồ ngọt."
"Ồ,"Cố Ngôn Sênh hơi cau mày, "Cụ thể chút được không?"
Thẩm Kham Dư lại nghĩ một lúc, nói: " Mấy món như cháo thịt nạt trứng bắc thảo, táo đỏ và bắp..."
"Đơn giản vậy sao? Một bát cháo thôi?" Đường Tu cười nói, "Được, anh biết một nơi bán cháo cũng ngon lắm, kế bên còn có quán đồ ăn Chiết Giang, món tôm noãn xòa, cà chua ngọt Tây Hồ còn có xôi nếp ngó sen hoa quế làm cũng tươi ngon và ngọt nữa, vậy liền chở em đi."
Cố Ngôn Sênh nhìn cậu ngốc nghếch gật đầu cảm ơn anh, đoán chừng cũng không biết mấy món Đường Tu là gì nữa, trong lòng lại bắt đầu đau lòng chua sót.
Hắn hỏi cậu thích ăn gì, cậu không trả lời được, ép cậu nói, thì lại nói những món mà hắn và Cố Vũ Điềm thích ăn.
Trước kia hắn hỏi cậu thích làm gì, cậu nói chơi game, những thứ khác đều không trả lời được.
Hắn đổi cách khác, hỏi cậu thường ngày làm gì.
Cậu ngoan ngoãn xòe ngón tay ra đếm từng cái một cho hắn nghe: Nấu cơm, mua đồ ăn, giặt quần áo, đón con, đóng tiền điện, nước và tiền mạng.....
Cả cuộc đời của Thẩm Kham Dư đều không chừa lại cho chính cậu.
Đó là những nghĩa tình sâu nặng mà cả đời này hắn không trả hết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro