Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38


Sau khi gặp Cố Vũ Điềm tốc độ hồi phục sức khỏe của Thẩm Kham Dư nhanh hơn trước một chút, những vết thương ở tay trái cũng không hề nghiêm trọng như tưởng tượng.

Ngày cậu xuất viện mang  thai vừa tròn ba tháng, kết quả khám thai lần đầu tiên  chỉ rõ thai nhi
trừ việc có hơi nhỏ ra không có vấn đề gì khác.

Nhưng tình trạng của Thẩm Kham Dư không tốt lắm, suy tim không thấy chuyển biến tốt, dạ dày có hơi viêm, bệnh căng cơ thắt lưng cũng rất nghiêm trọng, những căn bệnh này đều sẽ tăng thêm gánh nặng cho cậu ấy tùy theo sự lớn lên của thai nhi, rất có thể không chống đỡ được đủ tháng , sẽ sinh sớm hoặc cần phải sinh mổ sớm.

"Cậu ấy là sản phu đã sinh sao? Trước đây đã sinh một bé?" bác sĩ sản khoa đẩy mắt kính trên sống mũi, nhìn các báo cáo kiểm tra của Thẩm Kham Dư, biểu cảm không phải thả lỏng như thường.

"Đúng vậy." Cố Ngôn Sênh đáp.

"Sau khi sinh xong chắc là không ở cử đàng hoàng, cộng thêm việc thiếu dinh dưỡng thời gian dài, tử cung khá mỏng," bác sĩ nói, "Như vầy rất dễ bị lưu thai, cũng rất dễ bị đau bụng, vào cuối thai kì  đứa bé sẽ tăng động, thai động cũng sẽ làm cậu ấy khó chịu ."

Hắn suy nghĩ một lúc lâu, chậm chạp nói:

"Vậy nên ý kiến của bác là, tốt nhất là phá bỏ cái thai."

——
Phá bỏ cái thai nói thì nghe dễ lắm.

Không có đứa con này Thẩm Kham Dưcó thể cũng không được nữa. Phản ứng nôn nghén của cậu dữ dội lắm, nhưng vẫn vì đứa bé mà cố gắng ăn vào; bởi vì mang thai cấm uống nhiều uống, cậu lặng lẽ chịu đựng tất cả các loại khó chịu của cơ thể, không ồn ào tiếng nào.

Cố Ngôn Sênh quay lại phòng bệnh, Thẩm Kham Dưđang hào hứng dọn dẹp đồ đạc, hắn thử nhắc chuyện này với cậu, nhưng vừa nảy vừa mới mở miệng nhắc tới đứa bé, con người u ám của cậu liền sáng lên, cười híp mắt nói: A Sênh, hôm nay Hồ Lô Nhỏ lại lớn hơn được một xíu.

Hồ Lô Nhỏ là  được Đường Tu gọi mà có, Thẩm Kham Dưthích cái tên này cực kỳ, suốt ngày gọi Hồ Lô Nhỏ Hồ Lô Nhỏ không ngừng.

Cậu cầm lấy bệnh án y tá đưa cho hắn, bên trên khoanh tròn ngày dự sinh, nói Hồ Lô Nhỏ sẽ sinh vào mùa thu năm sau, vả lại rất có thể là thất tịch, là ngày tốt rất lãng mạn.

Cố Ngôn Sênh có hơi thắc mắc, bởi vì Thẩm Kham Dưthật sự đa số không có khái niệm ngày lễ gì, trừ Tết và trung thu ngày tết đoàn viên ra, thì ngày quan trọng nhất trong thế giới của cậu là sinh nhật của hắn và Cố Vũ Điềm, mỗi năm đều là nhắc mãi trước mấy tháng là "Sắp tới sinh nhật hai người rồi đó", sau đó thường hỏi bọn họ muốn món quà gì.

Vì vậy Cố Ngôn Sênh liền nửa đùa nửa thật hỏi cậu: "Cậu cũng biết Thất Tịch rất lãng mạn sao?"

Thẩm Kham Dưgật đầu thật mạnh, đôi mắt sáng ngời để lộ ra biểu cảm giống như đứa bé ra oai bản thân đã học được kiến thức mới vậy:

"Em biết mà! Thất tịch là sinh nhật anh trai em, năm nào bố mẹ em đều đón cùng anh ấy, sau này nhiều bạn bè anh ấy sẽ tới đón với anh ấy.....còn có bạn gái anh ấy, em đều gọi chị ấy là chị dâu, năm nào chị ấy cũng sẽ chuẩn bị bất ngờ vô cùng lãng mạn cho cho anh em cả."

Lúc này đây trong đầu hắn rõ ràng rất nhiều,  bẻ từng ngón tay một nói với Cố Ngôn Sênh, bạn gái của anh trai cậu đã làm cho anh trai cậu những bất ngờ gì.

Nói được một nữa bỗng nhiên cậu phản ứng lại thấy Cố Ngôn Sênh không nói gì, bèn ngừng chủ đề đang nói lại, gãi đầu cẩn thận nhìn Cố Ngôn Sênh:

"Xin lỗi anh A Sênh, có phải em ồn quá không..."

Cố Ngôn Sênh lắc đầu:

"Không sao, anh đang nghe đây."

"Em, em không có ý khác," Thẩm Kham Dư nhỏ giọng giải thích, sắc mặt có hơi nhợt nhạt, "Em chính là thấy.....thất tích chắc ngày rất tốt, ngày đấy sinh đứa bé ra....sẽ may mắn lắm đó."

Cậu làm không tốt, sau này cũng không có cơ hội để nuôi lớn Hồ Lô Nhỏ nữa, chỉ có thể cầu mong đứa bé giống như anh trai vậy sinh ra vào một ngày thật đẹp, sau này vừa sinh ra đã tràn đầy may mắn.

Có tận mấy lận cậu đã muốn hỏi Cố Ngôn Sênh, sau khi Hồ Lô Nhỏ được sinh ra, cậu có thể nào ôm nó một cái rồi đi không, nhưng mà lời tới miệng lại không dám hỏi ra khỏi miệng.

A Sênh đã đối xử với cậu rất tốt,  cậu đã có được rất nhiều rồi không thể tham lam như vậy nữa.
——
Cố Ngôn Sênh do dự nhiều lần vẫn dò xét nói:

"Thật ra đứa bé này, có thể sẽ không sinh đúng theo ngày dự sinh.....bác sĩ nói tử cung em mỏng quá,có thể sẽ sinh sớm hoặc là sinh mổ sớm."

Thẩm Kham Dư đáp ngay:

" Vậy cũng, cũng không sao cả, không cần sinh mổ đâu, cái đó đắc lắm....em sẽ sinh đứa bé ra, em cố gắng sinh đứa nhỏ."

Cố Ngôn Sênh nhìn ánh mắt tha thiết nịnh nọt giống như con chó lang được người ta nhặt lấy vậy, cay cay sống mũi xoa lấy gáy cậu, khẽ thở dài nói:

" Anh chỉ sợ em sẽ chịu không nổi....cực khổ lắm."

Hắn đã lâu lắm rồi chưa nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy hi vọng như vầy của cậu, thật sự không dám tưởng tượng được dáng vẻ mở miệng muốn bỏ đứa bé đi của cậu, sẽ làm ra hậu quả như nào.

"A Sênh ngốc," Thẩm Kham Dư cười lên đôi môi thì tái nhợt nhưng đáy mắt thì sáng rực, " Em đã có kinh nghiệm một lần  rồi, làm sao mà vất vả được, chỉ sẽ nhẹ nhàng hơn trước thôi!"

Nói tới trước đây, Cố Ngôn Sênh càng thấy khó chịu hơn:

"Trước đây là anh không tốt, không ở bên cạnh em."

"Hả?" Thẩm Kham Dư không hiểu nhìn hắn,  tay vẫn đang thu dọn đồ đạc, "Tại sao lại muốn bên em, không cần đâu, lần này cũng không cần đâu, em đã có kinh nghiệm hơn lần trước rồi, không sao cả!"

"Anh sẽ bên em mà," giọng nói Cố Ngôn Sênh rất nhỏ, giọng điẹu cũng rất kiên quyết. Hắn nhìn cậu bỏ túi ni lông đựng vỏ quýt bỏ vào túi của mình, nhíu mày ngăn cậu lại, "Em lấy cái này làm gì?"

Tay Cố Ngôn Sênh run rẩy, muốn giật lấy vỏ quýt từ tay Cố Ngôn Sênh ra, nhưng sức lực lại chẳng bằng hắn.

Cậu có hơi gấp gáp nhỏ giọng cầu xin Cố Ngôn Sênh:

"A Sinh anh đưa cái đấy cho em đi, em muốn nó...."

"Đừng có sức giật ," Cố Ngôn Sênh nhíu chặt mày,"Có thể cho em, nhưng mà em nói cho anh biết em giữ cái này làm gì?"

"Vỏ quýt này, cái này, là anh lột cho em đó...." Thẩm Kham Dư không dám giật nữa, sợ giật hư vo quýt mất, cúi đầu lẩm bẩm "Em muốn nó...."

Cố Ngôn Sênh nhìn khoé mắt cậu hơi đỏ, mới ý thức được giọng điệu của mình hơi quá, hắn muốn nói xin lỗi, nhưng đã doạ cậu sợ mất rồi.

Em muốn cái này.....cái này là em cho em mà....

Trái măng cụt A Sênh bóc cho cậu, rõ ràng cậu đã dùng túi hút chân không để bảo quản, nhưng dường như nó vẫn đang dần hỏng đi.

Có thể cậu thật sự là.....không giữ gìn đồ tốt được, nhưng cậu càng tham lam vô độ.

Nhưng cậu vẫn rất muốn có được, tuy sau này rời đi măng cụt cũng hư rồi, thật sự cậu không mang theo được một món đồ nào có mùi hương của Cố Ngôn Sênh cả, khi cậu nhớ hắn thì phải làm sao đây.

Thẩm Kham Dư cúi đầu dụi mắt, đánh bạo tiếp tục cầu xin Cố Ngôn Sênh: 

" A Sênh......cho em cái này được không? Sau này em em không đòi hỏi nữa được không,  anh cho em cái này đi."

Cố Ngôn Sênh vẫn là không nghe lọt âm thanh như tiếng mèo kêu này, tuy rằng cậu không có ý nũng nịu, cũng ngốc nghếch đến mức không biết làm nũng, nhưng cái này đối với hắn thì có sức sát thương nhiều hơn việc Cố Vũ Điềm làm nũng.

"Cho em cho em đó" hắn bất lực buông tay đầu hàng.

"Cảm ơn anh A Sênh!" Thẩm Kham Dư vui vẻ nhận lấy vỏ quýt, cười cảm ơn với Cố Ngôn Sênh,  vuốt thẳng túi cẩn thận từng tí một bỏ vào trong túi của mình.

Cố Ngôn Sênh nhìn dáng vẻ như có được báu vật của cậu, bất lực mà thở dài một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro