Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Đối với cái hôn này của Cố Ngôn Sênh, phản ứng của Thẩm Kham Dư  gần như là sụp đổ mãnh liệt.

Cậu không hề giống lặng thinh giống như trước đây giống như con rối mặc Cố Ngôn Sênh ôm lấy, đầu tiên là cậu run rẩy dữ dội trong vòng tay của hắn, tựa như muốn run ngã cơ thể gầy gò này vậy, sau đó cậu bắt đầu  giãy dụa, dẫu rằng điều đó khiến cậu mất sức, đến sức để hít thở cũng dùng để giãy dụa, đối với Cố Ngôn Sênh  mà nói vẫn là yếu ớt không đáng nhắc.

Đường Tu lần đầu tiên thấy Thẩm Kham Dư  phản ứng kịch liệt như vậy, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt, Cố Ngôn Sênh nhìn anh một cái ý anh đi ra ngoài trước đi.

Đường Tu hít một hơi nhẹ nhàng nói:

" Em đừng dọa sợ vỡ gan em ấy, cái đó không cứu được đâu, anh ở ngay cửa, có chuyện gì cứ kêu anh."

Cố Ngôn Sênh không hề trả lời lại, chỉ là cẩn thận từng chút một mà bọc lấy Thẩm Kham Dư  vào trong lòng, dịu dàng gọi tên của cậu.

Thẩm Kham Dư  dừng lại động tác giãy dụa, run rẩy dữ dội trong lòng hắn sau đó bỗng nhiên cúi thấp đầu xuống, cố hết sức cắn thật mạnh vào cánh tay của bản thân.

Hắn không biết cậu lấy sức đâu, và sự can đảm ở đâu mà cắn bản thân như vậy, chớp mắt Cố Ngôn Sênh liền nhìn thấy trên bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng xuất hiện vết máu.

" Đừng cắn, đừng cắn," cổ họng của Cố Ngôn Sênh khản đặc, dường như là đang cầu xin cậu, " Em có thể cắn anh, đừng làm tổn thương bản thân, được không?"

Thẩm Kham Dư  nhả ra cánh tay chảy máu, cố sức nắm lấy tai của mình, cuộn thành một cục nói chuyện mơ hồ lộn xộn:

" Tỉnh dậy tỉnh dậy....mau tỉnh dậy đi..."

Cậu đã xuất hiện chướng ngại nhận thức rất nghiêm trọng, cậu thường xuyên không phân biệt rõ mơ, hiện thực hay là hồi ức.

Đôi khi cậu thấy cháo và canh bốc khói nghi ngút, sẽ đột nhiên vén chăn muốn xuống giường nói bản thân phải đi nhào bột làm bánh lòng đỏ, không thì không kịp làm trước khi Điềm Điềm tan học về.

Đôi khi cậu nhìn thấy Cố Ngôn Sênh bước ra phòng bệnh, sẽ lặng lẽ đi theo sau hắn, nói trên đường tan học có rất nhiều người xấu, cậu muốn bảo vệ A Sênh của cậu, đánh bọn chúng đến ngóc đầu lên không nổi.

Đôi khi cậu lột quýt cho Cố Ngôn Sênh , Cố Ngôn Sênh nhận lấy ăn rồi qua lúc sau cậu sẽ cười cong mắt nói với Đường Tu, anh A Tu em đã mơ một giấc mơ cực kỳ đẹp, em mơ thấy A Sênh ăn quýt em lột, anh ấy không có chê dơ, vui vẻ ăn đó.

Cậu nghĩ rằng mình điên rồi mới mơ thấy Cố Ngôn Sênh hôn cậu, nếu như hắn biết được mình mơ giấc mơ như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy rất ghê tởm.

Khi Cố Ngôn Sênh không ở bên cạnh, cậu sẽ nhớ hắn vô cùng, tựa như là mỗi ngày đều nằm mơ như vậy, sau đó đợi hắn quay lại, cậu liền cười tí tửng chọc hắn, nói A Sênh A Sênh, tối qua em lại mơ thấy anh hôn em,  lúc nào thì biến giấc mơ thành thật đây?

Cố Ngôn Sênh lạnh nhạt nhì cậu, không hề che đậy sự chán ghét trong mắt: Cậu có ghê tởm không.

Sắc Thẩm Kham Dư trắng bệch lại cười híp mắt như cũ mà nói: Không ghê tởm, chúng ta đã kết hôn rồi, kết hôn rồi thì phải hôn mỗi ngày một cái mới đúng.

Sau này có một lần cậu lấy hết can đảm, nhân lúc Cố Ngôn Sênh hết sức chăm chú xem laptop, len lét chạy qua muốn hôn hắn một cái.

Vào lúc còn suýt chút nữa là chạm vào, Cố Ngôn Sênh như tỉnh giấc, tựa như nhìn thấy con rắn độc vậy, cố hết sức đẩy cậu ra.

Sau lưng cậu đụng phải chỗ tay vịn cứng lồi lên của cái sô pha gỗ, cơn đau thấu tim từ trong áo truyền đến trái tim, cậu run rẩy trong chốc lát, một cỗ vị ngọt tanh xông lên cổ họng, cậu dùng sức nuốt xuống.

Cậu nhịn lấy cơn đau quằn quại nơi ngực, ngẩng đầu lên cười đầy gian nan với Cố Ngôn Sênh, lại nhìn thấy hắn nhíu chặt mày đang lấy khăn giấy mạnh mẽ lau lấy gương mặt của mình.

Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng cẩn thận nói với hắn:

" A Sênh, em còn chưa đụng vào anh nữa là, anh không cần phải ra sức như vậy, trời lạnh, sẽ lau xước cả mặt đó."

Cố Ngôn Sênh vò khăn giấy thành cục quăng vào thùng rác, nhìn vẻ mặt đau đớn trên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, lạnh lùng nói:

" Đau thì nhớ cho kỹ, để sau này không làm vậy nữa."

Thẩm Kham Dư  vẫn cười nhưng giọng nói cũng ngày càng nhỏ đi:

" Biết rồi biết rồi, chuyện này sau này em....nằm mơ thôi là được rồi."

Cố Ngôn Sênh giễu cợt nói:

" Tùy cậu, nhưng mà đừng nói những lời ghê tởm đó với tôi, cảm kích vô cùng."

".....Được, em biết rồi."

Lúc đó tim của Thẩm Kham Dư  đã không tốt rồi, nửa đêm nào cũng đau đến nổi cậu đổ mồ hôi lạnh cả người không ngủ được, cú va chạm lúc nãy khiến tim cậu đau đớn không ngừng, mắt nhòe đi và hình ảnh liên tục chồng chéo lên nhau, ngồi dưới đất hồi lâu cũng không đứng dậy được nên chỉ có thể im lặng chống xuống sàn và di chuyển ra phía sau ghế sô pha.

Lồng ngực căng lên khó chịu vô cùng, từng luồng khí nóng bị nén lại vào cổ họng, Thẩm Kham Dư  mở miệng cắn chặt lấy cổ tay áo màu đen của mình mà ho khan, cậu ho đến nỗi nôn ra máu trên ống tay áo.

Giọng nói lạnh lùng của Cố Ngôn Sênh dường như truyền từ nơi xa tới:

" Bị cảm thì bệnh viện. Hễ Điềm Điềm bị cảm là khó khỏi lắm, cậu đừng lây cho con bé."

"Cậu nghe thấy không?"

Thẩm Kham Dư  dành ra thời gian giữ lúc nôn mửa để  trả lời "Ơ" một tiếng, chân tay lúng túng bò dậy từ dưới đất, "Nghe thấy rồi, đi ngay đây, đi ngay đi ngay."

Cậu sợ Cố Ngôn Sênh đích thân qua đuổi mình đi, vừa lặp đi lặp lại em đi ngay em đi ngay, vừa vội vã cẩn thận lau sạch vết máu nhỏ dưới đất, sau đó loạng choạng rời khỏi nhà, đi bệnh viện.

Lần đó suýt chút nữa mất mạng, đau đớn đến nghẹt thở khiến cậu như sắp chết, cảm thấy rất sợ hãi, không phải sợ mình chết, mà là sợ mình không sống được để chăm sóc A Sênh và Điềm Điềm nữa.

Cậu biết lỗi rồi, sau này sẽ không những thế nữa.

Thật sự biết lỗi rồi.

Rõ ràng đã biết lỗi rồi, sao vẫn nằm mơ giấc mơ như vậy lần nữa nhỉ.

Cậu cố sức cắn lấy tay mình, cắn đến mức rách da chảy máu, hi vọng bản thân nhanh chóng tỉnh lại, nhưng mà vẫn thủy chung không có.

Cố Ngôn Sênh không biết Thẩm Kham Dư  lại nghĩ điều gì, hắn chỉ biết rằng những vết thương đó là cậu cố ý hay vô ý mà có được, đã in dấu ghi lòng tạc dạ trong cơ thể cậu, vết thương cũ vẫn đang chảy máu, mà đã không chút lưu tình mà khắc lên vết thương mới, chồng chất theo năm này tháng nọ, luôn không cách nào trị khỏi hoàn toàn, luôn hung hăng đầm đìa máu tươi ra bên ngoài, hễ vừa đụng vào là đau thấu tim gan.

Hắn nhẹ nhàng kéo tay đang bịt tai của cậu xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, kéo tới đặt lên trên tim mình:

"Em không có nằm mơ, là anh, anh đang ở đây. Em sờ thử xem, chỗ này nóng nè...."

Thẩm Kham Dư  cảm nhận được lồng ngực ấm nóng và trái tim đang đập của Cố Ngôn Sênh , ngơ ngác nhìn hắn nắm chặt tay cậu, đôi mắt xám xịt trống rỗng run rẩy, lờ mờ khôi phục một xíu ánh sáng.

"Không phải....mơ." Cậu lẩm bẩm.

Cố Ngôn Sênh vỗ về xoa lấy ngón tay nhợt nhạt cứng nhắc của cậu, thở dài nhẹ nhàng lặp lại:

"Ừm, không phải mơ."

Thẩm Kham Dư  vẫn ngây ngốc như cũ nhìn tay của hắn, một lúc sau cậu cau mày đau lòng nói:

"Tay A Sênh....lạnh quá. Có phải bên ngoài...lạnh lắm không."

Cố Ngôn Sênh sừng sờ giây lát, lập tức cười nắm tay cậu chặt hơn:

"Lạnh lắm đó, em sưởi ấm cho anh đi."

Thẩm Kham Dư  rút tay của mình ra, lẩm bẩm trong miệng:

"Anh đợi em xíu, đợi em xíu."

Cậu lôi ra một cái túi từ dưới gối ra, cầm lấy mở ra trước mặt Cố Ngôn Sênh , bên trong là một túi chườm nóng mới tinh còn bọc trong vỏ xốp, hoàn toàn khác với cái trước kia của cậu, bự hơn nhiều, bên ngoài còn bọc một lớp vải bông mềm mại, màu xanh royal, chỉ nhìn thôi đã thấy ấm lắm luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro