Chương 32 (2)
——
Lý Thanh chỉ là muốn dạy dỗ Cố Ngôn Sênh một xíu, bà ấy chưa từng mất mặt như vậy bao giờ, vậy nên lúc nhặt lấy thẻ ngân hàng tiện tay cầm một bình nước biển vỡ miệng.
Bà ấy không ngờ tới Thẩm Kham Dư sẽ xuất hiện đột ngột chắn trước mặt Cố Ngôn Sênh .
Bà ấy muốn thu tay lại lại không kịp nữa rồi, bà ấy chỉ có thể vội vã chỉnh phương hướng, bình nước biển tuy rằng không có trúng Thẩm Kham Dư , mảnh vỡ sắc nhọn tuy có quẹt qua trán cậu, kèm theo tiếng da thịt đứt lìa, máu tươi bắn ra, bắn lên gương mặt của bà.
Cái túi trên tay của Thẩm Kham Dư rơi xuống, từng trái dâu bự tươi rơi khỏi túi.
Bình nước biển trượt khỏi tay của Lý Thanh, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang lớn khiến người ta sợ hãi.
Nhưng Cố Ngôn Sênh chỉ nghe thấy tiếng thở của Thẩm Kham Dư bỗng nhiên trở nên nặng nề đi.
Cậu đau đến nỗi không kêu được, chỉ có thể thở hổn hển nặng nề và lộn xộn, chân đứng không vững nữa nhưng vẫn cố để không ngã về phía sau, duỗi tay ra muốn dựa vào bức tường bên cạnh.
Cậu biết A Sênh đang ở phía sau cậu, chắc là cậu đã chảy rất nhiều máu sợ mình làm dơ tới hắn. Cậu nhớ cái áo hôm nay hắn mặc là món quà sinh nhật trước đây Tô Đồng tặng cho hắn, là cái áo mà hắn vẫn luôn yêu thích và trân trọng, A Sênh thường tự mình ủi nó, mỗi nếp nhăn đều phải ủi phẳng phiêu, nếu như bị cậu là dơ, chắc chắn A Sênh sẽ giận lắm.
Vết thương trên đầu thật sự rất đau, trước mắt cậu một mảnh tối đen sắp không đứng vững được nữa, nhưng làm sao cũng không với tới bức tường được.
Cậu loạng choạng tựa như muốn chạy về phía trước nhưng lại bị người phía sau kéo vào trong lòng ngực hắn, cậu hoảng loạn muốn thoát ra, nhưng lại hoàn toàn không có sức, chỉ có thể run run đôi môi, đồng tử giãn ra kêu tên hắn một cách rời rạc không rõ ràng, nói lời xin lỗi với hắn.
Cậu nói A Sênh anh bỏ em ra đi em không sao cả, em sẽ làm dơ áo anh mất.
Cậu nói em biết đây là cái áo A Đồng tặng cho anh, là dơ rồi anh sẽ đau lòng lắm đó.
Cậu nói em xin lỗi không phải em cố tình đâu, em chỉ sợ mẹ làm anh bị thương, không phải cố tình gây thêm phiền phức cho anh đâu.
Cậu nói xin lỗi, xin lỗi anh A Sênh, em biết tự mình đa tình là không đúng, anh đừng ghét bỏ em, em thích anh lắm.
Cố Ngôn Sênh dùng lấy khăn giấy để bụm vết thương cậu lại, với giọng nói khàn đặc và run rẩy:
" Không làm dơ đồ đâu, đau thì ôm chặt lấy anh, em không ghét em."
Cố Ngôn Sênh biết Thẩm Kham Dư đau đến nỗi đầu óc mơ hồ, nhớ tới những chuyện trước đây học chơi game chung với Tô Đồng, bởi hắn cũng nhớ lại.
Năm đấy lần đầu tiên hắn nói ghét Thẩm Kham Dư, bởi vì khi ba người bọn họ cùng đấu theo team, Thẩm Kham Dư cạn máu đỡ cho hắn một chiêu lớn, bản thân chết dẫn tới cả team thua theo.
Lúc đó hắn kêu cậu đừng tự mình đa tình nữa.
Hắn nói cậu tự cho là đúng làm mấy chuyện này rất kinh tởm.
Cậu hỏi hắn, anh ghét em không? Hắn nói, ghét cực kỳ.
Thẩm Kham Dư chỉ muốn bảo vệ hắn mà thôi, chuyện cậu hiểu không nhiều, không biết được tính quan trọng của việc thắng thua trong trò chơi, cậu chỉ biết không thể để Cố Ngôn Sênh bị thương, bất kể là trò chơi hay hiện thực.
Trên con đường tan học cậu luôn lén lút đi theo hắn, sợ hắn bị người khác ức hiếp, thỉnh thoảng hắn không nhịn được mà xách balo cậu bảo cậu cút đi, cậu liền làm ảo thuật móc ra một chai thạch sương sáo hắn thích nhất, cười típ mắt đưa cho hắn, nói:
L" Xin lỗi anh em lại tự mình đa tình rồi, nhưng mà gần đây thật sự rất nhiều người xấu, em không yên tâm để anh đi về một mình! Cho anh nè ngon lắm đó, đừng ghét em nữa được không?"
Khi cậu làm trùm trường, cậu liền nghĩ cách để bảo vệ hắn không bị người khác ức hiếp.
Giờ đây đến ngay cả việc ăn cơm cũng tốn sức, nhưng vẫn cố hết sức để bảo vệ hắn.
Hắn ép cậu đến mức chuyện bảo vệ cho hắn như vầy cũng phải cẩn thận từng tí mà làm, bị đánh đến nỗi đầu chảy máu, phản ứng đầu tiên lại là nói xin lỗi hắn, cầu xin hắn đừng ghét bỏ cậu.
Cậu tốt như vậy, từ trước tới nay đều tốt như vậy là hắn trước giờ không hề trân trọng lấy.
Lời Đường Tu nói không sai, kiếp trước hắn đã giải cứu Trái Đất, nên Ông Trời mới sắp xếp người như Thẩm Kham Dư luôn bảo vệ bên cạnh hắn, nếu như hắn không giải cứu Trái Đất, vậy thì là ông Trời mắt mù rồi.
——
Đường Tu đi ra từ một phòng bệnh khác nghe thấy một loạt tiếng lốp bốp ở phía trước, anh cau mày nhìn qua đó xem, hỏi một y tá đang gấp gáp đi qua đó:
" bên đó là tình hình gì vậy, lại có người nhà gây sự sao?"
Ngày nào cũng vậy có thôi hay không đây, hôm qua anh bị một tên bác sĩ chọc tức giờ vẫn còn đau dạ dày, hôm nay lại nữa.
Y tá gấp gáp nói:
" Tôi cũng không rõ lắm, dù sao thì có người bị thương rồi, bác sĩ Đường hay là anh cũng qua xem thử đi? Giờ anh là bác sĩ duy nhất ở tầng phòng bệnh này, giúp chút đi."
"Được." Đường Tu trả lời ngay.
Anh vội vã đi tới hiện trường nhìn thấy Thẩm Kham Dư gương mặt toàn là máu bị người ta nhấc lên cáng cứu thương, bên cạnh là Cố Ngôn Sênh , tăng ca đã mấy đêm cộng thêm đau dạ dày, đầu óc vốn có hơi lộn xộn, giờ đây một tiếng "ầm" trong đầu liền tỉnh táo ngay.
Cái gì vậy, hai đứa nó sao lại ở đây.
Cố Ngôn Sênh nắm lấy tay của Thẩm Kham Dư ngước lên nhìn thấy Đường Tu, vội vàng nói ngay:
" Đường Tu, em ấy không ổn lắm!"
Đường Tu bấm bụng, thở hắt chen qua đó, nhìn thấy Thẩm Kham Dư cuộn tròn người lại, hai chân xoắn chặt lại, cả người giống như giống như được vớt ra khỏi mặt nước vậy, tóc bị thấm ướt bởi mồ hôi và máu, bộ đồ bệnh nhân dường như ướt đẫm.
Cậu cố gắng dựa về phía Cố Ngôn Sênh , muốn nói chuyện đầy khó khăn, đôi môi lại run rẩy không ngừng vừa mở miệng liền ho mất kiểm soát.
Cố Ngôn Sênh nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh giúp cậu:
" Vết thương đau lắm đúng không? Đường sợ, anh ở đây."
Thẩm Kham Dư lại lắc đầu, đôi mắt mây phủ bởi một lớp nước mắt mỏng, cố gắng động đậy đôi môi, lại chỉ phát ra được tiếng nức nở đau đớn.
Đường Tu cúi thấp đầu xuống, nhìn thấy bàn tay Thẩm Kham Dư ôm chặt lấy bụng dưới, anh nhíu mày vòng ra sau người cậu, đúng là thân dưới của cậu đang chảy máu từ từ, vội ngẩng đầu lên phân phó cho y tá bên cạnh:
" Cậu nhanh chóng xử lý vết thương trên đầu, sau đó đưa tới khoa sản ngay, cậu ấy mang thai rồi, đứa bé có thể không được ổn."
Lời nói của anh vừa dứt liền nghe thấy giọng nói chua ngoa của người phụ nữ xa lạ ở phía sau truyền tới:
" Lại mang thai? Cố Ngôn Sênh , tôi đã nhắc nhở cậu, đây không chắc là con cậu đâu, nó không phải lần đầu làm loạn với người khác, tốt nhất là để đứa bé này sẩy đi, sinh ra không biết là thứ gì—Không chừng Cố Vũ Điềm không phải con cậu."
Cố Ngôn Sênh vừa nghe thấy giọng bà ta liền che tại của Thẩm Kham Dư lại, nhưng vẫn nhìn thấy gương mặt ngày càng trắng bệch của cậu, đôi mắt cũng ngày càng rời rạc, cả người run rẩy giống như chiếc lá khô héo trong gió thu, nếu như gió thổi lớn xíu nữa có thể gãy ngay.
Gân xanh trên trán Cố Ngôn Sênh nổi lên, đôi mắt đỏ như máu, hô hấp nặng nề đến nỗi có thể nghe thấy tiếng rít nhỏ trong lồng ngực.
Đường Tu bởi vì đau dạ dày, phản ứng có hơi chậm chạp, còn chưa tìm ra được nơi con chó điên đang sủa bậy, đã nhìn thấy Cố Ngôn Sênh lao về phía bà ta mất kiểm soát — anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tựa như nổi điên này của Cố Ngôn Sênh , làm cho anh cảm thấy nếu như trong tay hắn có dao, chắc chắn hắn sẽ giết người.
" A Sênh!!" Đường Tu vội kéo hắn lại, " Đừng kích động!"
Cố Ngôn Sênh không quan tâm cứ vùng vẫy, đánh trúng vào bụng lạnh lẽo cứng ngắt của Đường Tu, anh đau đến nỗi choáng váng, cắn chặt răng càng ấn lấy Cố Ngôn Sênh mạnh hơn:
" Em bình tĩnh xíu nghe anh nói!! Bây giờ Tiểu Ngư cần em, đừng nổi điên gây chuyện vào lúc này! Anh dạy dỗ con chó điên này giúp em được không? Em đi với Tiểu Ngư qua khoa sản trước đi, được không?"
Y tá bên đó đã đẩy Thẩm Kham Dư chuẩn bị vào khoa sản rồi, Đường Tu khuyên can mãi, Cố Ngôn Sênh cuối cùng bị khuyên bình tĩnh lại, mang theo gương mặt cáu kỉnh.
Đường Tu thở dài nhẹ nhõm, nhìn đôi mắt và chân mày của người đàn bà đó hơi giống Thẩm Kham Dư, còn có trên cửa phòng bệnh bên cạnh treo biển tên [Thẩm Chí Hàng], cúi đầu nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên đất còn có vài trái dâu tươi, trong lòng chợt hiểu rõ bảy tám phần.
Dâu tây là loại trái cây thích hợp cho người bệnh gan nhất, Thẩm Kham Dư chắc là nhân lúc Cố Ngôn Sênh không có mà lén lút đi mua dâu tây muốn qua thăm bố, kết quả bị chó điên cắn, cắn bị thương còn bị bôi nhọ nữa chứ*.
Nếu anh là Cố Ngôn Sênh anh cũng nổi điên.
*泼脏水: nghĩa là ném bùn, nghĩa bóng là bị bôi nhọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro