Chương 26 (2)
——
Cố Ngôn Sênh vẫn luôn đợi ở bên ngoài phòng bệnh cho đến sáng ngày hôm sau, Đường Tu và Đường Trân sánh đôi với nhau đi ra khỏi phòng bệnh, Đường Trân sờ phía sau đầu hắn một cái:
" A Sênh ngoan, đi vào đi, Tiểu Ngư kêu em vào."
" Cảm ơn chị,"Cố Ngôn Sênh với hai mắt gấu trúc mà cảm kích cười với Đường Trân, cảm thấy Đường Tu bên cạnh vẫn còn lạnh lẽo nhìn chằm chằm bản thân, tay đã đặt lên tay nắm cửa lại do dự không hề gạt xuống, thử nhìn Đường Tu:
"Vẫn .....không được sao?"
" Có gì mà không được? Chính miệng người ta kêu em vào, anh mày có thể ngăn được sao?" dt bực dộc nói, " Nhanh cúi vô trong, không biết nói chuyện thì ngậm mồm lại, đừng nói câu nào. Hôn, ôm, ẩm lên cao, có biết không? Không biết thì bây giờ cút, cút ra ngoài ngay cho anh mày.....rít đau đau đau đau đau!!"
Đường Trân nhéo thịt trên cánh tay anh, nghiến chặt răng nói:
" Anh ít nói hai câu đi, Tiểu Ngư đã sốt sắng chờ đợi rồi mà anh còn chặn A Sênh ở bên ngoài nữa!"
"Em...."
Đường Trân nhéo mạnh hơn, Đường Tu đau đến nổi không tức giận được.
Nhân lúc Đường Tu đau đến đỏ mắt thở không ra hơi để nói chuyện, Cố Ngôn Sênh vội vàng đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
——
Thẩm Kham Dư không hề nằm trên giường bệnh mà cậu ngồi bên giường đang bày đồ ăn nước uống mà Cố Ngôn Sênh mua lên trên bàn nhỏ.
Dưới anh đèn mờ ảo mái tóc mềm mại của cậu trông vô cùng khô sơ, bộ quần áo bệnh rộng lớn mặc trên người khiến cậu trông giống như đứa trẻ gầy gò yếu ớt suy dinh dưỡng.
Cậu không nghe nghe thấy động tĩnh của hắn, vẫn đang chuyện của mình như cũ, hai tay run rẩy nhấc chai nước uống nặng nề rót vào trong chăn.
Mắt thấy cậu sắp không cầm nổi chai nước nữa Cố Ngôn Sênh cũng mặc kệ mình có thể dọa sợ cậu mà vội vàng bước tới cầm lấy cái chai, đặt xuống bên cạnh.
Thẩm Kham Dư ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Cố Ngôn Sênh , đôi mắt u ám và mất tiêu cự đột nhiên tụ lại những chấm sáng, đôi môi xám xịt khẽ mở ra rồi khép lại, cậu kêu một tiếng A Sênh gần như không thể nghe thấy.
Cố Ngôn Sênh vội vàng trả lời:
"Ừm, anh đây."
Có thể là không ngờ rằng hắn sẽ trả lời, Thẩm Kham Dư rũ mi mắt xuống ngây người khịt mũi, mới chậm chạp dụi mắt nói:
"Anh....anh ăn chút gì đi, anh Tu nói anh chưa ăn cơm."
Cậu cười ngượng nghịu dựa vào thành giường và tránh sang bên cạnh kéo dài khoảng cách với Cố Ngôn Sênh :
" Em ngồi ở đây không làm phiền anh đâu, anh ăn đi."
Cố Ngôn Sênh sửng sốt giây lát thử dựa gần về phía cậu một chút, đúng như dự đoán cậu lại ních về phía bên cạnh, hắn im lặng một lúc đi vào quá phía bên kia giường.
Thẩm Kham Dư vẫn còn muốn ních tiếp nhưng thực sự không có sức nữa cậu lại không biết Cố Ngôn Sênh muốn dựa gần cậu làm gì, hoặc lại muốn ra tay đánh cậu, cậu sợ đau, nhưng cậu không muốn để A Sênh đang đói bụng tức giận được, hắn đã bận rộn thời gian dài rồi chứ chưa có ăn gì, ở tiệc rượu chắc chắn cũng đã uống rượu, cứ vậy nổi giận sẽ hại sức khỏe.
Bố luôn đánh cậu sau khi uống rượu mới bị hư gan.
" A Sênh xin lỗi anh...."
Cố Ngôn Sênh sợ cậu té từ trên giường xuống, cúi người xuống muốn đỡ cậu một cái lại nghe nói lời xin lỗi với hắn bằng chất giọng khàn khàn run rẩy.
"Em không nên tới tiệc rượu, em không biết anh Tu cũng tới, em thật sự không biết tại sao,tại sao mà phải tìm em, anh ấy, khi mà anh ấy kiếm em, em có... em có tìm nơi để trốn đi, nhưng mà anh ấy....."
Thẩm Kham Dư càng nói càng không biết giải thích làm sao, sợ nói sai gì làm cho Cố Ngôn Sênh trách Đường Tu, sau khi đổ mồ hôi đầy đầu cuối cùng vẫn chỉ biết nói xin lỗi, " A xin lỗi anh A Sênh, em rõ ràng biết tiệc rượu này rất quan trọng với anh và A Đồng, em gây thêm phiền phức cho anh rồi... nhưng mà em, em thật sự, em thật sự nhớ anh quá, xin lỗi anh, xin lỗi...."
Cậu đang nói xin lỗi đột nhiên giống như đứa trẻ không kìm nén được mà khóc nức nở, chốc lát trong đôi mắt đã ánh nước, còn chưa rơi xuống cậu liền nâng tay áo len lau mạnh, cố gắng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cười với Cố Ngôn Sênh:
" Trước tiên anh, trước tiên anh đừng giận có được không? Anh chút gì đó trước đi, em ở đây không có chạy đi, anh ăn no rồi....đánh chửi em, không sao cảm nhưng mà anh ăn no đi đã mới có sức tức giận đúng không?"
" Em biết.... Em biết em ở đây anh mất cảm giác ngon miệng, vừa nãy em có uống chút đồ uống, Thẩm Kham Dư sợ Cố Ngôn Sênh hiểu lầm, cố gắng giải thích liên lục bằng giọng mũi nặng nề, ". Em....đổ ra tay uống, không có làm dơ, anh đừng sợ, anh đợi xíu em đi ra ngoài ngay."
Cậu biết bản thân nên rời khỏi đây, nhưng mà cậu hề có chút sức nào, lúc trước khi không có sức, cậu chỉ cần ăn chút đồ ngọt hay cuộc ngụm nước đường, đợi xíu là ổn rồi, không biết sao lần này đã uống xong lâu như vậy còn chưa cảm thấy tốt nữa.
Cố Ngôn Sênh đau xót vô cùng, đã mấy lần muốn cắt ngang cậu, lại, lại không thể nhẫn tâm làm, bởi vì hắn nhớ vừa nhảy Đường Tu nói với hắn, Thẩm Kham Dư trước mặt họ chỉ nói được mấy câu ít ỏi, nói nhiều thêm vài chữ cậu sẽ nghĩ rằng bản thân nói nhiều quá sẽ khiến người khác phiền. Vậy nên hắn đang nghĩ rằng nếu như Thẩm Kham Dư nói nhiều với hắn, hắn chắc chắn phải nhẫn nại nghe cậu nói hết, rồi chậm rãi trả lời cậu từng câu một.
Nhưng thật sự cậu càng nói càng vô lý, Cố Ngôn Sênh không hề nghe lọt chữ nào. Hắn ghi nhớ lời cảnh cáo của Đường Tu, sợ mình lỡ lời, liền ngồi xuống bên giường, giơ tay ra nắm lấy cổ tay xương xẩu của cậu.
Trong tiềm thức của cậu vẫn nghĩ rằng bản thân hắn muốn đánh cậu, vậy nên trong nháy mắt cả người cậu căng ra, nhắm chặt mắt cuộn người thành một cục, cổ lấm tấm những giọt mồ hôi, làm ướt mái tóc vàng dính vào làn da trong suốt tái nhợt của cậu.
Cố Ngôn Sênh đau lòng thở dài, lấy tay khác giữ chặt lấy gáy của cậu, nhẹ nhàng kéo cậu vào trong lòng mình.
Cơ thể Thẩm Kham Dư run rẩy kịch liệt trong giây lát, lại không hề vùng vẩy chút nào, chỉ là cuộn người thành một cục như cũ ở trong lòng Cố Ngôn Sênh, không dám động đậy, sợ sẽ chạm vào người hắn.
Cố Ngôn Sênh vuốt ve sau mái đầu mềm mại và lạnh lẽo của cậu, kéo cậu vào sâu hơn trong vòng tay của mình, hôn nhẹ lên tóc cậu — đây là hành động trong tiềm thức, và cậu thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã làm điều đó.
Hắm ôm lấy cậu, nghiêm túc nhớ lại những lời cậu vừa nói, sau đó nhỏ giọng chầm chậm trả lời bên tai cậu.
"Em đừng sợ. Anh đã nói rồi, anh sẽ không đánh em nữa."
"Anh.....rất vui vì em đã đi tiệc rượu, bởi vì anh vẫn luôn muốn tìm em, em cần xin lỗi vì cái này."
" Em bỏ nhà đi lâu vậy, Điềm Điềm vẫn luôn nói nhớ papa, đôi khi con bé muốn đi tìm em, khóc dữ lắm, anh thế nào cũng không dỗ được con bé.
" Anh cũng.....nhớ em lắm."
"Đợi khỏi bệnh rồi, anh dẫn em về nhà....được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro