Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 (2)


Cố Vũ Điềm sinh ra rất khỏe mạnh, khóc lớn tiếng tay chân của có sức, ba mẹ Cố Ngôn Sênh đến liền ôm con gái về nhà.

Cố Ngôn Sênh nghĩ rằng Thẩm Kham Dư không có chuyện gì, bạn thân của cậu Giang Mộc lại qua đây, hắn vừa rời khỏi bệnh viện đi bận việc của mình, không hề biết rằng Thẩm Kham Dư đã hôn mê ba ngày, bởi vì xuất huyết sau sinh đã được cấp cứu hai lần, thông báo bệnh tình nguy kịch hai lần, eo đã căng lên quá mức trong lúc sinh nở, bởi vì khi hôn mê không hề làm được những vận động thích hợp và chăm sóc thích hợp, nên cậu đã đi kèm với bệnh cả đời.

Hẳn chỉ biết là sau khi Thẩm Kham Dư xuất viện dường như biến thành một người khác vậy, mặc dù vẫn giống như trước đây mặt dày bám chặt không buông, nhưng mà ít nhất sẽ không nói lý lẽ mà gây rắc rối, trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Thực chất Cố Ngôn Sênh rất giống bố mẹ, cũng là một người vô cùng phép tắc. Vừa mới kết hôn hắn đã đánh tan đi cái suy nghĩ ở bên cạnh Tô Đồng, hắn cũng đã từng nghĩ rằng muốn thử sống những ngày tháng tốt đẹp với Thẩm Kham Dư, nhưng cái con người này quá là biết làm việc, mỗi ngày đều trông trông cậy vào đứa trẻ trong bụng mà tác oai tác phúc, lợi dụng điều này mà đe dọa,làm cạn kiệt sức kiên nhẫn của hắn.

Đối với tính tình của cậu bỗng nhiên thay đổi, Cố Ngôn Sênh hiểu rằng là vì đứa bé đã sinh rồi, cậu cũng không có gì làm vốn nữa, trở nên ngoan ngoãn ngoãn hơn không phải là thật sự hối cải để làm người, vậy nên đối với hắn trái lại còn lạnh nhạt hơn cả trước đây.

Nhưng cho đến tận hôm nay, Thẩm Kham Dư vẫn chưa hề làm ra chuyện gì quá đáng, tuy nhiên vẫn là trước sau như một, tính cách thì lại ngày càng rụt rè, gò bó.

Đã nhiều năm như vậy, hắn là lần đầu tiên nghe thấy từ trong miệng cậu nói lời nói như này " Sau này anh làm sao ở bên cạnh Tô Đồng đây".

Hắn thật sự là không nhìn thấu cậu được.

Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng đặt cánh tay đã phủ đầy thạch cao của Thẩm Kham Dư lên trên chăn, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

——

Thẩm Kham Dư bị lạnh mà tỉnh dậy.

Quần áo ở trên người cậu quá mỏng, lại đá lộn xộn chăn của mình, mặt trời vừa xuống núi cậu liền cảm thấy lạnh vù vù, co tay co chân, eo đau lưng nhức mà tỉnh dậy.

Đã đến thời gian ăn cơm rồi, những người bệnh ở giường bệnh bên cạnh đều được người nhà vây quanh, thưởng thức súp và cháo nóng hổi đầy hài lòng.

Cậu im lặng nhìn một hồi, trong đầu dần dần không còn lơ mơ như lúc mới tỉnh dậy nữa, chầm chậm nghĩ lại chuyện xảy ra trước đây, liền cảm thấy lạnh lẽo từ trong tận đáy lòng.

Ông Trời ơi, cậu đã làm những chuyện gì vậy?

Để cho Cố Ngôn Sênh ở trên đường lớn ôm lấy bản thân đi, nằm ở trên ghế sau xe hắn với cơ thể đầy mồ hôi, còn để cho hắn đưa mình đến bệnh viện nữa, còn trả hộ một đống tiền thuốc men.

A Sênh bận như như vậy, có lòng tốt đưa cậu đi mua đồ, cậu cũng thật là gây rắc rối mà, một tí lại gây thêm nhiều phiền phức thế cho hắn. Tình tình hắn tốt có thể nhịn cậu, nếu như là đổi là là ba mẹ cậu, đã lôi cậu ra đánh một trận từ lâu rồi.

Một cái eo đau thì có thể làm thành dáng vẻ như vầy, tưởng chừng như còn yếu đuối hơn con gái, người nhà Tô Đồng qua lúc nào vậy.

Lẽ nào A Sênh thích Tô Đồng, không thích mình.

Tận sâu trong lòng Thẩm Kham Dư lặng lẽ nói lời trêu chọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro