Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5


Một đêm mưa tầm tã, tôi loay hoay trở mình. Dạo này giấc ngủ của tôi không được ngon, nửa đêm cứ mơ những giấc mơ kì lạ, trong mơ là tôi lúc bé nhưng kì lạ thay lại có một cậu bé, lớn hơn tôi nhiều tuổi. Trong kí ức lúc bé của tôi hoàn toàn không có cậu ta.

Nhưng giấc mơ hôm nay hơi đáng sợ, giống như có một con vật gì đó nhờn nhờn đầy nanh vuốt ve tôi, trên người nó dính đầy chất nhờn ôm chặt lấy tôi. Khi hé mắt nhìn người đàn ông đang  ở phía trên gặm nhắm thân thể mình, thì ra sâu trong tiềm thức của tôi anh ấy là một con quái vật, vô cùng đáng sợ.

Jungkook là một người tôi không thể hiểu được, cũng chẳng muốn tìm hiểu. Nửa đêm anh ấy thường đánh úp tôi giống như lúc này, lúc 'dục vọng' của anh ấy tuôn trào thường vào nửa đêm, khi tôi đang ngủ ngon thì Jungkook lại ngon lành cởi đồ tôi ra, sau đó là anh ấy, thưởng thức một mình. Sau khi gặm nhắm thì lấy côn thịt to lớn đó đâm vào tôi, khiến tôi đang ngủ ngon cũng phải tỉnh dậy. 

"Này, anh nhẹ chút được không?" tôi than.

Thật sự những lúc Jungkook không nói gì mà cứ hì hục làm như vậy không tốt xíu nào, anh ấy không hề trả lời tôi, cũng không chịu giảm tốc độ mà cứ chạy nước rút cho đến khi cả hai cùng đạt được khoái cảm.


Làm chuyện đó xong xuôi, Jungkook không ngủ mà nằm ngược lại, đầu nằm phía chân giường, gác đầu lên chân tôi ngắm nghía. Cứ như vậy cho đến khi anh ấy ngủ thiếp đi, đến sáng thì rời giường rất sớm.

Vì bị hành hạ như vậy, tôi ngủ mê man cho đến chín giờ sáng ngày hôm sau, vội vàng ngồi dậy kiểm tra lịch quay phim hôm nay, chỉ có một cảnh quay vào lúc ba giờ chiều, không vội.

Tôi vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, nhìn vào gương thấy những vết hôn, tôi thở dài ngao ngán, cuộc sống như thế này kéo dài đến khi nào?




"Chào T/b, em đến mang cơm cho Jungkook sao? Cậu ấy đang trong văn phòng đấy!", vị bác sĩ trẻ tên Park Jimin chào tôi.

Vì đã gặp qua rất nhiều lần, nên những bác sĩ ở đây đều biết tôi. Đối với những mối quan hệ của Jungkook, dù không thích nhưng tôi luôn bị anh ấy ép đi gặp mặt bạn bè, những buổi họp hội hay xã giao. Jungkook vốn không thích chốn đông người, nhưng vì muốn công nhận tôi trước mặt mọi người nên anh ấy mới dẫn tôi đến, Jungkook không hề thừa nhận điều này, là do Namjoon nói tôi nghe.

"Vâng, em sẽ đến đó, cảm ơn anh!", tôi mỉm cười.

Khi tôi cầm theo hộp cơm mang vào văn phòng của Jungkook thì thấy anh ấy đang chăm chú nhìn vào bức ảnh để trên bàn làm việc. Không nghi ngờ gì, đó là ảnh của tôi và anh ấy lúc đi du lịch Jeju vào hai năm trước, lúc tôi mới ra trường.

"Em đến rồi à? Cũng đúng giờ phết đấy chứ." Jungkook châm chọc, tôi trễ ba mươi phút.

"Cũng không trách được. Do món canh này hơi khó, em đổ hai bát rồi, đây là bát thứ ba đấy."

Jungkook tự bày đồ ăn ra, anh ấy cầm bát canh tôi nấu uống ngon lành, miệng khen không ngớt. Tôi mỉm cười hài lòng, không phải vì những lời khen của anh ấy, mà là vì thuốc của Namjoon đưa tôi cuối cùng cũng được dùng đến.

Đó là thuốc clonazepam, một loại thuốc dành cho những người hay bị hoảng loạn, nếu thường xuyên uống, bệnh tình của Jungkook sẽ chuyển hướng tốt.

"Tối nay em có rảnh không?" Jungkook hỏi.

"Tối nay? Có một lễ trao giải, tuy nhỏ nhưng không đi không được."

"Có tên Kim Myungsoo đúng không?" Sắc mặt anh kém đi hẳn.

Tôi bỗng cảm thấy hoảng, đột nhiên thay đổi trạng thấy như thế này là sao? Chẳng phải lúc nãy còn tốt lắm sao?

"Đúng vậy." Những trường hợp như thế này nên nói thật là hơn.

Jungkook không nói gì, đột nhiên bỏ đũa xuống, đặt mạnh hộp cơm xuống bàn, nước canh văng tung tóe lên một vài bệnh án.

Jungkook đứng lên đi đến gần tôi hơn, đặt hai bàn tay lên vai tôi lay mạnh.

"Có phải em còn nung nấu ý nghĩ muốn nối lại tình xưa với nó không?? Hả??" Jungkook hét lên, tròng mắt đỏ ngầu.

Thấy tôi không trả lời, Jungkook lại càng hung dữ hơn.

Kim Myungsoo, một thành viên trong một nhóm nhạc, từng đóng phim chung với tôi trong một bộ phim. Nhưng những điều đó không quan trọng, quan trọng là anh ấy là mối tình đầu của tôi.

Mối tình thời thiếu nữ hồn nhiên trong sáng , không dục vọng, không lợi ích, không thù hận. Đơn giản chỉ là cùng nhau ngồi dưới tán cây, đàn hát cho nhau nghe, giảng bài cho nhau, cùng nhau bóc vỏ một cây kẹo ngọt, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Nhưng điều đơn giản đó thì không giữ được lâu, đến ngày anh ấy phải lên Seoul lập nghiệp, làm thực tập sinh để trở thành thần tượng, từ bỏ ngành nghề mình đang lựa chọn và cô gái mình yêu.

"Mình xin lỗi cậu, T/b à! Mình không thể thực hiện những lời hứa ấy, chúng ta đến đây thôi...."




"Em nói đi! Mau trả lời anh! Có phải em vẫn còn yêu tên Kim Myungsoo đó không hả?!"

Jungkook nắm chặt bả vai tôi làm tôi đau đớn. Giật mình trở về hiện tại, tôi nhìn người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu và hung tợn.

Jungkook lúc này, là một người xa lạ.

"Anh đừng ép em có được không??" 

Dường như lời nói của tôi khiến anh ấy không hài lòng, Jungkook nhếch mép, "Ép em? Anh ép em sao?"

Tôi quyết định bình tĩnh lại, đối với một người tâm thần, bạn phải bình tĩnh. Nếu cứ chống cự hay phản kháng, mọi chuyện sẽ dần trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

"Còn không phải sao? Em vốn dĩ không còn tình cảm gì với cậu ta." tôi giả vờ nũng nịu, "Anh làm em đau rồi này."

Tôi vén vạt áo mình sang, hiện ra những vết hằn đỏ trên vai.

Có vẻ như hài lòng với câu trả lời của tôi, Jungkook bỗng nhiên ôm chặt lấy tôi, hơi thở hỗn loạn của anh ấy trở nên đều đặn hơn, tôi đành đưa tay vuốt ve đằng sau của anh ấy. Một lúc lâu sau mới từ từ buông ra.

"Anh biết em chỉ yêu anh thôi mà, đúng không? Nếu lúc nãy em trả lời sớm hơn anh cũng không tức giận như vậy!"

Dừng lại một lúc, Jungkook hôn lên đôi môi đang hé mở của tôi, sau đó dường như mất khống chế hôn lên xương quai xanh. Bàn tay hư hỏng kia đang lần mò vào áo tôi, ra sức chơi đùa ngực tôi. 

"Đừng mà, bên ngoài còn có người.", tôi nói.

"Không sao, cách âm ở đây rất tốt." Jungkook cười.

Tôi nghĩ hết cách ngăn chặn anh ấy.

"Jungkook ah." một câu này cũng khiến anh ấy dừng động tác của mình lại, ngước mặt lên nhìn tôi.

"Em... gọi anh?"

"Hôm qua anh mạnh bạo như vậy, hiện tại chỗ đó của em còn rất đau, căn bản là đi đứng cũng khó..." tôi không xấu hổ nói.

Khi nói ra những lời này, tôi thầm khâm phục mình xứng với một diễn viên hạng A. Jungkook nhận ra lời nói của tôi đúng, liền mất hứng mà ngồi dậy.

Ở lại trấn an Jungkook một hồi, tôi đi đến phim trường.




Buổi lễ trao giải tối nay không được tổ chức hoành tráng, chỉ hơn một ngàn người hâm mộ, mấy chục khách mời cùng một đám phóng viên. 

Khách mời dường như cũng đã đến gần đủ, chỉ còn thiếu nhân vật chính hôm nay, Kim Myungsoo.

"T/b! Đã lâu không gặp!", giọng nói này, có lẽ cả đời này tôi cũng không quên được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro