Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P1

Chương 1

—Thành phố nhộn nhịp hào nhoáng nhưng không có thứ gì hết. Chỉ có anh và em quanh quẩn trong đó.—

Máy động cơ chạy kêu ồn ào khó chịu giống như ở sâu trong lòng đất truyền đến tiếng nổ rung chuyển vang óc. Anh bật quạt điện ở mức nhỏ nhất nhưng đầu vẫn đau âm ỉ.

“Khỉ thật, có lẽ nên mua điều hòa.” Anh khẽ chửi thề, cởi sạch áo trên người. Chiếc cạp quần đùi phác thảo hình dạng vòng eo hoàn hảo của anh, làn da khỏe mạnh ngăm đen bóng loáng biểu hiện một cơ thể mạnh mẽ với những đường cong cơ bắp đẹp đẽ.

Anh pha mì tôm, húp sột soạt ba lần thì hết sạch sành sanh. Chiếc bát mì đầy mỡ bị anh ném trong bể xi măng. Vòi nước không được vặn chặt nhịp nhàng rỉ từng giọt nước vào bên cạnh cái bát, vang lên từng tiếng tạch tạch.

Anh dùng áo lót lau mồ hôi hột trên mặt, vẫn ngồi ở trước quạt. Điều hòa không khí gì đó chỉ là anh bất chợt lảm nhảm. Anh không có đủ tiền để mua điều hòa, càng không có khả năng lắp điều hòa trong nhà.

Anh chỉ là một trong hàng nghìn người lao động nhập cư vào thành phố, phải thuê nhà trọ, mỗi tháng một phần tiền khó khăn mới kiếm được phải nộp cho chủ nhà, mà chủ nhà thường xây vài phòng trọ như vậy, hàng tháng đều thu một phần tiền mồ hôi nước mắt của người khác. Bể tắm bằng xi măng đầy lỗ hổng, họ thậm chí còn không chịu chèn gạch vào.

Đây chỉ là chỗ ở, không phải nhà. Trong thành phố này, anh không có nhà.

Anh bị gió nóng thổi đến không chịu nổi, đứt khoát tắt quạt.

Nằm trên giường, rất nhanh cánh quạt đứng im. Trong lúc mơ màng ngủ, anh nghe được tiếng cửa phòng mở ra. Leng keng, leng keng. Tiếng sợi dây sắt ở trên cửa gõ vào tay cầm vang lên.

Anh cảm giác mình bị bóng đè, cả người bị ngộp thở giống như chìm vào trong nước. Mọi thứ xung quanh dính dấp và an tĩnh. Tiếng động dường như từ phương xa bay đến, dập dềnh trôi nổi trong không khí. Anh nghe được tiếng dép ma sát trên mặt đất, tiếng quần áo cọ xát vào da thịt và tiếng bàn tay vặn vòi nước. Sau đó là tiếng dòng nước khẽ chảy, thay thế cho âm thanh tích tắc nhịp nhàng.

Anh cố gắng chớp mí mắt, cuối cùng tỉnh táo.

Buổi chiều, hơi nóng ngập tràn trong chuồng bồ câu.

Anh ngồi dậy, không đi dép, trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp được cải tạo từ sân thượng.

Một thiếu niên có cơ thể mảnh khảnh với làn da trắng đang đứng ở đó. Phía sau lưng cậu tiếp xúc với ánh mặt trời nóng cháy, đổ ra một lớp mồ hôi mỏng. Cậu cúi người, những ngón tay trắng muốt mảnh mai cố gắng làm sạch dầu mỡ dính trên mép bát.

Anh ẩn náu giống như một con báo đen, nhanh như chớp nhảy ra ôm chặt lấy con mồi.

Thiếu niên giật mình sợ hãi, hét lên một tiếng, chiếc bát rơi vào trong bể, vỡ tan tành.

Cậu nổi giận nói, “Liễu Bảo Sinh!”

Anh gần như kéo thiếu niên, túm lấy vòng eo thon gọn của cậu, mang cậu rời khỏi phòng bếp rồi quăng cậu vào tấm phản giường nhỏ hẹp và cứng rắn. Sau đó anh đè người lên cậu, mồ hôi hai người trộn lẫn vào nhau. Anh tàn nhẫn cạy môi của thiếu niên, đầu lưỡi luồn vào trong, mút mát kích động. Ngón tay thô ráp chuẩn xác tìm được hai hạt đậu nhỏ màu đỏ mềm mại ở trước ngực cậu, nhanh chóng xoa nắn, làm cho chúng nó hưng phấn mà đứng thẳng.

Thiếu niên giãy dụa, thân thể trắng trẻo mềm mại hoàn toàn bị bao vây trong cơ thể cường tráng rắn chắc.

Liễu Bảo Sinh duỗi tay mở đai lưng của đối phương, nhẹ nhàng kéo quần cậu xuống, để lộ cái mông rắn chắn và cân xứng. Thằng nhỏ trong quần lót của anh càng căng cứng lên.

Thiếu niên trong lòng anh chưa hề ngừng giãy dụa nhưng phí công vô ích. Cậu cắn đầu lưỡi của Liễu Bảo Sinh, tuy nhiên chiếc lưỡi giảo hoạt thay đổi góc hôn, công kích càng sâu thêm trong miệng cậu. Thiếu niên nức nở, cơ thể run lên nhè nhẹ khi tay anh lần mò chỗ đó. Những ngón tay thô ráp mà khô nóng chạm đến lối vào nho nhỏ, tiến vào trong quấy động và đâm chọc. Liễu Bảo Sinh không cưỡng chế nổi để cho thêm một ngón tay khác đã nhanh chóng đặt dục vọng của mình trước lối vào, đâm thẳng vào trong.

Thiếu niên nghẹn ngào lắc đầu, bên môi có chút dịch thể. Cậu nắm chặt chiếc ga giường nhăn nhúm, nức nở kêu, “Liễu Bảo Sinh… Bảo Sinh…”

Anh bắt đầu điên cuồng thẳng tiến rút ra rồi lại đẩy vào. Con báo đang chinh phục con mồi, anh muốn cậu khuất phục, khiến cậu đau đớn và sung sướng mà kêu la.

Thiếu niên không chịu, chỉ khẽ khàng rên rỉ, miệng mơ hồ gọi tên anh. Liễu Bảo Sinh cảm thấy không hài lòng, vì vậy tăng tốc độ nhanh hơn. Dục vọng giống như lưỡi dao sắc bén quấy nhiễu vách ruột non mềm, như muốn cắt nhỏ nó. Đầu của anh lại âm ỉ đau tựa như có con giun đất đào xới bên trong. Anh đong đưa cơ thể theo nhịp điệu cuồng nhiệt, nhanh như động cơ điện đang chạy. Trên nền nhà truyền đến tiếng ầm vang làm cho đầu óc sôi trào.

Thiếu niên rốt cuộc không chịu nổi nữa, lắc đầu khóc lóc, khoái cảm nổi lên làm vật yếu ớt càng thêm cứng rắn. Cậu run rẩy đưa tay nắm lấy vật cứng đó mà ma sát. Cậu vươn bàn tay tinh tế trắng nõn ra, vòng dưới nách anh, mượn lực ôm lấy anh, ngồi ở trên người anh. Cậu rên rỉ trong vui sướng cùng cực, cánh tay ôm cổ anh, vật cứng giữa hai chân theo nhịp điệu vận động mà cọ xát với bụng của đối phương, cảm giác sắp tan vỡ.

Anh cúi đầu cắn mút đầu vú đứng thẳng và đỏ ửng của thiếu niên, tăng nhanh tốc độ. Đường ruột ngậm chặt dục vọng của kẻ xâm lược mà gào thét, phát ra âm thanh gợi tình dâm loạn đầy phóng đãng. Chủ nhân của nó đã không còn sức để khóc lóc, chỉ có thể bật ra những tiến rên rỉ a ư, giống như cổ họng bị bóp nghẹt. Kẻ xâm lược cảm thấy cao trào sắp đến, giơ tay bật quạt điện, bật mức gió lớn nhất. Tiếng quạt chạy tựa như tiếng gầm rú của dã thú gần chết, lấn át âm thanh rên rỉ khàn đục.

Sau khi làn sóng buổi chiều biếng nhác lắng xuống, cuộn trào mãnh liệt phun ra.

Thiếu niên mông lung buồn ngủ, mặc kệ người dính toàn mồ hôi và chất dịch. Con báo cường tráng phía sau siết chặt lấy con mồi của mình, tắt chiếc quạt gió làm người ta đau đầu kia.

Chẳng bao lâu sau, thiếu niên cố gắng mở mắt ra, nắm lấy bàn tay thô ráp dày rộng đặt trước ngực cậu. Đầu ngón tay co giật, sờ soạng đầu vú trái sưng đỏ của cậu, cố sức bóp một chút.

Thiếu niên khẽ thét lên, thở hổn hển đấm ngực anh. Tiếng thùng thùng chắc nịch vang lên, cậu nói, “Liễu Bảo Sinh! Anh là đồ cầm thú!”

Cầm thú chỉ cười rồi gật đầu, bộ dạng muốn ngủ. Cậu thở dốc, cố ý đấm anh thêm vài cái, “Buổi tối em còn có giờ học!”

Anh quay người, tỏ vẻ muốn tiếp tục ngủ trưa.

Phía sau không có động tĩnh. Anh lắng nghe một lúc, có tiếng người bước xuống giường, mở vòi nước, thấm ướt khăn mặt, lau cơ thể.

Tiếng nước ngừng lại, chỉ nghe thấy âm thanh lạc xạc của túi nhựa. Sau đó là tiếng leng keng, leng keng do cánh cửa va đập.

Cuối cùng, tất cả trở nên yên tĩnh.

Liễu Bảo Sinh ngồi dậy. Bên cạnh bàn là chiếc cặp lồng màu trắng. Anh đi xuống giường, mở cặp lồng ra, bên trong là bánh bao nóng hổi. Anh đến phòng bếp. Trong chậu rửa mặt đã ngâm sẵn khăn mặt, bồng bềnh phập phồng trên mặt nước.

Khi màn đêm buông xuống, đèn đường rực rỡ sáng choang, anh bắt đầu làm việc.

Mùa hè hanh khô, chỉ có màn đêm mát mẻ mới thích hợp để ra ngoài. Liễu Bảo Sinh vừa nhìn đoàn người ở ven đường, chợ đêm, công viên, quảng trường vừa đội mũ bảo hộ, móc một bó thép vào cần cẩu.

Chợ đêm giải tán, đám người tản đi, những hào nhoáng lòe loẹt cũng biến mất. Thành phố trở nên im ắng, ca làm buổi tối của anh cũng sắp kết thúc.

Anh ngồi ở trong nhà kho nghỉ ngơi, uống nước và lau mồ hôi. Chú Quan ngồi bên cạnh anh mỉm cười bắt chuyện, “Bảo Sinh rất cừ, không lười biếng, đúng là vô cùng tốt. Nhưng cháu đừng nên cậy mạnh, ỷ tuổi còn trẻ cơ thể khỏe mạnh, làm việc quá sức.”

Anh chỉ cười cười, im lặng không nói gì, mồ hôi li ti óng ánh trên trán.

“Liên Sinh học hành thế nào rồi?” Chú Quan lại hỏi. Nhân viên tạp vụ bên cạnh là người mới đến, nghe thấy cái tên xa lạ, tò mò hỏi, “Liên Sinh là ai?”

Chú Quan vẻ mặt kiêu ngạo, “Chú mày mới đến nên không biết, Liên Sinh là em trai của Bảo Sinh, đang theo học đại học nổi tiếng! Chậc chậc, sinh viên vô cùng xuất sắc. Chỉ là khổ cho anh trai thằng bé, vất vả nuôi thằng bé học đại học.”

Vẻ mặt của nhân viên tạp vụ cũng trở nên kiêu hãnh, còn mang theo chút ước ao, “Nuôi em trai ăn học sao! Ôi trời, đại học XX nha, ôi, thật giỏi. Vất vả thì cũng chỉ vất vả vài năm thôi, chờ thằng bé tốt nghiệp kiếm được nhiều tiền sẽ chăm sóc anh.”

Anh không nói gì, chỉ im lặng mỉm cười.

Đợt nóng cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến. Anh uể oải kéo cơ thể mệt nhọc trở về chỗ ở xây dựng tạm thời kia để nghỉ ngơi. Anh chỉ có mấy tiếng để ngủ, rạng sáng sẽ tiếp tục bắt đầu một ngày làm việc vất vả khác.

Sau khi vào mùa hè, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh hoàn toàn bị đảo lộn. Đêm là ngày, ngày là đêm. Anh lười không thèm phân biệt đêm ngày, chỉ có thời gian làm việc, mặc kệ thời gian sống.

Anh vội vã bước đi. Trên đường không bóng người, không phải là đường phố thương mại, đèn đuốc cũng chẳng sáng rõ. Ánh sáng chiếu ra từ quán bar và hộp đêm tranh giành chiếu sáng với đèn đường. Anh đột nhiên dừng lại, trong con hẻm u ám, dường như đang diễn ra cảnh tượng bí mật.

Anh do dự một lúc nhưng vẫn quẹo vào. Có năm sáu người đàn ông đang vây đánh một người, thấy có người lạ xông vào, chúng rất kinh ngạc. Liễu Bảo Sinh cuốn tay áo sơ mi lên, bóp bóp nắm tay, xông vào.

Tạm thời thoát khỏi nguy hiểm là một người đàn ông còn trẻ tuổi, có lẽ nhiều hơn anh từ một đến ba tuổi. Người đàn ông bị chảy máu, nhưng không nặng. Hắn đứng lên, nói, “Tôi là Tần Triệt, hôm nay rất cám ơn cậu.”

Tần Triệt nhặt một tờ giấy trên mặt đất lên, viết số điện thoại của hắn, đưa cho anh. Anh nhẹ nhàng đẩy trang giấy ra, cười với hắn rồi vội vã rời đi. Anh chỉ muốn trở về nằm ngủ.

Anh chẳng quan tâm đã cứu ai. Cho dù là ai, anh cũng sẽ cứu, không phải cứu vì muốn được đền đáp.

Anh vào phòng, không khí trong chuồng chim bồ câu mát rượi. Anh thấy trên bàn còn mấy chiếc bánh bao, cầm lên, nhét vào miệng ăn ngon lành.

Anh nằm trên giường, ngửi thấy mùi hương của Liên Sinh, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Hết chương 1
Chương 2

Trịnh Vũ Tư nói, “Liễu Liên Sinh, thực hành ngoại khóa lần này chúng ta cùng một tổ. Chúng ta chọn đề tài khảo sát là việc sử dụng thời gian rảnh rỗi để làm thêm của sinh viên.”

Cậu gật đầu, im lặng tiếp tục đọc sách.

Trịnh Vũ Tư muốn nói lại thôi, đưa báo cáo thực hành cho cậu, xoay người rời đi. Dáng vẻ xinh đẹp nhạy cảm của cô gái trong ánh nắng chiều tỏa ra một chút cô đơn và rầu rĩ.

Liên Sinh thu dọn sách và báo cáo, rời khỏi phòng tự học. Liễu Bảo Sinh đang đợi cậu ở ký túc xá dưới tầng. Cậu hỏi, “Liễu Bảo Sinh! Sao anh lại đến đây?”

Anh chỉ cười, cởi mở mà khôi ngô. Anh cầm một chiếc túi nhựa lớn đưa cho cậu. Cậu mở ra xem, bên trong chật ních táo, chuối tiêu, cam, còn có nửa quả dưa hấu và hai quả dứa lớn.

Liên Sinh không nói gì. Bảo Sinh đưa tay chụp đầu mình, gãi lung tung, làm đám tóc xù lên lộn xộn. Liên Sinh nhìn nụ cười của anh trai, vẫn cởi mở và đẹp đẽ như cũ.

Gãi đầu xong, Bảo Sinh lấy ra một xập tiền giấy mỏng, kín đáo đưa cho cậu. Cậu nhận xong, anh dắt tay cậu, kéo cậu vào chỗ để đồ đạc lộn xộn trong phòng tiện ích chỗ cầu thang ký túc xá. Trong góc phòng tối om, họ hôn nhau say đắm, đầu lưỡi dây dưa không dứt. Liên Sinh kiềm nén cúi đầu thở dốc, dẫn đắt ngón tay thô ráp của anh luồn vào bên trong quần lót cậu. Lúc cao trào đến, cậu gắt gao bịt miệng, thỏa thích trút hết một lần.

Bảo Sinh ôm cậu một lúc, vừa hôn bên gáy cậu vừa xoa đầu cậu rồi rời đi. Liên Sinh biết anh phải đến công trường, cậu chỉ đứng trước cửa ký túc xá, không chuyển mắt dõi theo anh. Mặt trời chiều làm bóng lưng của anh trở nên rất dài, dài đến mức chạm vào bàn chân cậu. Mãi cho đến khi bóng anh biến mất, cậu quay người, lộc cộc bước lên tầng. Cậu cất hoa quả và tiền, vào trong nhà tắm, thay quần lót sạch sẽ.

Lúc công việc sắp kết thúc, nhân viên tạp vụ gọi Liễu Bảo Sinh, “Liễu Bảo Sinh! Có người tìm.”

Anh ngẩng đầu từ bên trong đống cát, thấy Tần Triệt ăn mặc tây trang phẳng phiu bị che phủ trong bụi đất mịt mờ.

Anh không hỏi Tần Triệt sao lại tìm được mình. Đưa hắn đến lều rồi ngồi xuống, uống nước lọc, lau mồ hôi. Làn da ngăm đen khỏe mạnh bị mồ hôi làm cho ướt sũng, trơn bóng trong suốt. Tần Triệt lẳng lặng nhìn một lúc mới nói, “Tôi còn chưa biết cậu tên gì.”

Anh nhếch miệng cười, để lộ hàm răng đều đặn trắng bóng.

Tần Triệt hỏi, “Sao cậu lại không trả lời tôi?”

Anh lắc đầu, nói, “Anh không cần đền đáp tôi.”

Tần Triệt nói, “Tôi không muốn đền đáp cậu. Nếu chỉ vì muốn đền ơn một người, tôi sẽ không hao tâm tổn trí đi tìm người đó.” Tần Triệt hỏi Liễu Bảo Sinh một vấn đề, rồi tự trả lời, “Cậu tan ca muộn như vậy, trên người toàn bụi bặm bùn đất, tôi đoán cậu làm việc ở công trường gần đây. Hôm nay hỏi cả ngày mới tìm được.” Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp, “Tôi hỏi họ, ở chỗ họ có một người rất đẹp trai, nhìn giống minh tinh điện ảnh không, họ vừa nghe thì biết ngay là cậu, Liễu Bảo Sinh.”

Anh cười, lắc đầu, “Anh đã biết tên tôi, tại sao còn hỏi?”

Tần Triệt cũng cười, “Liễu Bảo Sinh, lẽ nào cậu không biết đây là lễ phép khi bắt chuyện sao? Giữ thể diện dùm tôi với.”

“Anh tìm tôi làm gì?” Anh hỏi, “Không có chuyện gì, tôi còn phải làm việc.”

“Cậu có muốn chụp ảnh quảng cáo không?” Tần Triệt hỏi.

Anh dừng chân một chút, rồi cười nói, “Tôi không có tiền để anh lừa đâu. Tôi chỉ là một người công nhân.”

Lúc này Tần Triệt mới đưa danh thiếp ra, nói, “Cậu có thể gọi điện bất kì lúc nào, hoặc trực tiếp đến tìm tôi. Tôi tin vào mắt mình, cậu rất hợp với ống kính.”

Anh tiếp nhận danh thiếp. Mặt trên có in chữ Tần Triệt, tổng giám đốc điều hành công ty quảng cáo nghệ thuật XX.

Anh không hề biết mặt trên viết gì, chỉ lịch sự bỏ nó vào trong túi áo bảo hộ lao động.

Tần Triệt nói, “Hãy tin tôi, thật sự chỉ là chụp quảng cáo. Tôi nghe họ nói cậu còn có em trai đang học đại học XX, chu cấp học phí rất khó khăn đúng không? Kì thật đây là một cách tốt, cậu sẽ có tiền.”

Anh cười cười với hắn, “Cám ơn anh.”

Mở cửa, thấy đôi giày quen thuộc, anh cởi đồng phục lao động, đến bên chậu nước lạnh, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi vào bên giường. Liên Sinh đắp chăn ngủ say sưa. Anh đóng cửa sổ lại. Đêm nay gió rất lạnh, có thể trời sẽ đổ mưa.

“Anh về rồi à…” Liên Sinh còn buồn ngủ đứng lên, vào phòng tắm đi vệ sinh, rửa tay, xuống ban công. Liễu Bảo Sinh mặc áo ba lỗ, thuận miệng hỏi, “Sao hôm nay lại về, ngày mai không có tiết học sao?”

“Anh thật ngốc, ngày mai là thứ bảy mà.” Liên Sinh cho gia vị vào trứng gà, dùng chiếc đũa đánh tan gia vị với trứng gà. Nước vừa mới sôi, cậu vớt trứng ra, cho mì sợi vào. Khi mì gần chín, cậu thêm rau chân vịt và cải thìa vào nồi. Mì chín, cậu đem trứng đã chần qua trước đó rải ra ở trên bề mặt, cầm hai chiếc đũa và một lọ giấm, đảo đảo, lắc lắc nồi rồi đi đến.

Bảo Sinh tiếp nhận đôi đũa, xì xụp ăn mì. Liên Sinh giúp anh đổ chút giấm chua, nói, “Cho em ăn với.” Anh lấy một chiếc đũa, cuộn mì xung quanh đầu đũa rồi cho vào trong miệng cậu.

“Anh no rồi.” Anh đặt đũa xuống, buồn ngủ không chịu được, đặt mình nằm xuống liền ngủ ngay. Liên Sinh giúp anh thu dọn, trong bát còn một quả trứng chần, anh chưa hề động đũa vào. Cậu nhìn quả trứng, có những vòng mỡ tròn vo nho nhỏ trên mặt nước luộc mì, dính vào đầu cuống trắng của lá cải xanh biếc. Cậu ăn từng miếng hết sạch trứng chần nước sôi. Sau đó cậu nằm bên cạnh anh, mặt dán vào lưng anh, thiu thiu ngủ.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên trời mưa. Ngày làm việc hôm qua quản đốc công trường có nói, nếu trời mưa thì nghỉ một ngày. Anh vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó quay về ổ chăn, yên tâm ngủ. Khó có được một ngày không phải dậy sớm.

Quá bảy giờ thì Liên Sinh tỉnh, khẽ khàng đứng lên, thấy mưa ngoài cửa sổ, cậu nhíu mày. Bảo Sinh cũng ngồi dậy, “Hôm nay không phải là không có tiết học sao?”

“Không có tiết, nhưng có giờ thực hành ngoại khóa. Nhưng mà hôm nay trời mưa, không biết họ quyết định thế nào, làm hay không làm đây.” Cậu tùy tiện mặc đồng phục vào, “Bảo Sinh, anh có tiền lẻ không? Em xuống nhà trọ dưới tầng gọi điện thoại.”

Anh nhìn cậu vội vã xuống dưới tầng rồi đem hai tay gối sau đầu, nằm ở trên giường nghĩ, hay là mua cho Liên Sinh một chiếc điện thoại di động.

Không chỉ là một chiếc điện thoại, cậu còn cần một căn nhà rộng lớn, một bộ quần áo đẹp đẽ, một chiếc máy tính và một cái điều hòa. Quạt quay lâu, sẽ đau đầu.

Liên Sinh trở về, nói buổi sáng hôm nay không cần ra ngoài, nhưng buổi chiều phải đi làm thêm. Họ chỉ có nửa ngày rảnh rỗi.

Bảo Sinh nói, “Trời mưa to thật tốt.”

Liên Sinh gật đầu, “Vâng, mấy hôm nay trời nóng quá.”

Nói xong họ nhìn nhau cười, Liên Sinh bổ đầu vào trong lồng ngực rộng rãi của anh làm anh ngã trên giường. Bảo Sinh quay người, đè cậu dưới thân, bá đạo hôn cậu.

Ngoài cửa sổ mưa phùn liên miên, âm thầm tưới mát đất đai khô cằn.

Buổi chiều trời không ngừng mưa. Liên Sinh đến chỗ làm thêm, chỉ còn mình anh ở nhà. Trong cơn tình dục thiêu đốt, anh nằm trên giường một lúc, sau đó đi xuống nhà trọ dưới tầng, gọi một cuộc điện thoại.

Mưa vẫn rơi. Anh thấy một chiếc xe màu đen có rèm che, cần gạt nước hoạt động liên tục, đèn xe nhấp nháy, chọc thủng mưa bụi, dừng lại trước tòa nhà cũ nát. Bảo Sinh đứng chờ ở cửa hành lang. Tần Triệt hạ cửa kính xuống, cười với anh, “Lên xe đi.”

Tần Triệt lại nói, “Đi chỗ nào? Tôi biết một quán cà phê ở gần đây, rất yên tĩnh. Chúng ta đến đó được không?”

Anh nói, “Tôi không đi đâu. Chúng ta ở trong xe nói chuyện là được.”

Tần Triệt sửng sốt một chút, nói, “Vậy cũng được.”

Bảo Sinh im lặng trong giây phút rồi nói, “Tôi chưa bao giờ chụp quảng cáo, nên không biết gì hết.”

Tần Triệt cười nói, “Không cần cậu phải biết cái gì cả, cậu chỉ cần đứng trước máy ảnh là được. Người biết rất nhiều, nhưng cái chúng tôi cần chính là hình ảnh của cậu.”

Anh do dự hỏi, “Sẽ lên TV sao?”

“Cái này về sau rồi nói, trước tiên chỉ chụp ảnh quảng cáo. Đây là quá trình người mới nhất định phải trải nghiệm.”

Bảo Sinh suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Cái này cũng tùy từng trường hợp. Nhưng có thể khẳng định, nhiều hơn mấy lần tiền công của cậu ở công trường.” Tần Triệt nói, “Cũng là thu nhập từ lao động thôi, đương nhiên dễ dàng hơn nhiều.”

“Vậy… hợp đồng thì sao?”

Tần Triệt nói, “Hôm nay chưa được. Ngày mai đi, tôi đến đón cậu tới công ty, chính thức ký hợp đồng.” Hắn nắm tay lái, cười thật lòng, “Tôi rất vui, cậu đã tin tôi. Tôi thật sự rất vui.”

Bảo Sinh có chút nghi hoặc thì thầm, “Anh không cần vui như vậy đâu…”

“Được một người không quen biết tin tưởng, đương nhiên là phải vui rồi.” Tần Triệt nói.

Bảo Sinh gật đầu, tự nhiên nói, “Vậy tôi xuống xe đây.”

“Được, ngày mai gặp.” Tần Triệt nhìn Bảo Sinh đi về phía cầu thang, chậm rãi hạ cửa kính xe ô tô xuống. Hắn chợt tựa người vào ghế xe, thở ra một hơi dài. Mặc dù trong xe bật điều hòa nhưng trên cổ hắn vẫn chảy ra một lớp mồ hôi hột. Tôi thật sự đã rất sợ cậu không đồng ý, Bảo Sinh.

Hết chương 2

Chương 3

Hơn tám giờ tối, Liên Sinh trở về. Bảo Sinh nói, “Anh đổi việc rồi.”

“Việc gì? Đáng lẽ anh nên đổi sớm, công việc hiện tại quá vất vả.” Liên Sinh cởi giày, “Em không cần anh kiếm nhiều tiền. Em không chi tiêu thừa thãi, anh không cần quá cố sức.”

“Anh biết.” Bảo Sinh gật đầu, “Công việc này rất nhẹ nhàng, là chụp ảnh quảng cáo.”

“Chụp ảnh quảng cáo?” Liên Sinh nói, “Anh đừng để bị lừa. Bây giờ lừa đảo rất nhiều.” Cậu lo lắng là có lý do. Tận sâu trong đáy lòng cậu biết, Bảo Sinh là người đàn ông rất quyến rũ và hấp dẫn, vất vả cực nhọc và bùn đất cũng không thể che dấu được.

“Không phải lừa đảo.” Bảo Sinh do dự một chút, “Em có thể giúp anh lên mạng thăm dò kiểm tra được không?” Anh đưa danh thiếp cho cậu. Liên Sinh nhận lấy, bỏ vào túi áo, “Bao giờ đi làm?”

“Ngày mai ký hợp đồng.”

Liên Sinh nói, “Ngày mai em xin nghỉ, đi cùng anh.”

“Không cần.” Chỗ làm thêm của Liên Sinh rất nghiêm khắc, nghỉ một ngày sẽ không có tiền thưởng.

“Ừm. Vậy anh cẩn thận.” Liên Sinh cúi người cởi giày. Cậu bị Bảo Sinh ôm ngang từ phía sau. Cậu đứng thẳng người dậy, nắm lấy tay anh.

Bảo Sinh nói, “Em gầy quá. Cần ăn nhiều vào.”

“Em ăn nhiều mà, cơ thể rất khỏe mạnh! Nhưng mà không tăng thêm thịt.” Cậu quay đầu hôn cằm anh, rồi quay về phía trước, cắn môi. Bảo Sinh đưa tay xuống dưới, chạm vào cái mông mềm mại được bao bọc trong quần jean của cậu. Anh nhéo mông cậu, cười nói, “Chỉ có ở đây là tăng thêm.”

Liên Sinh cũng không thua kém, cũng túm lấy mông anh, bị Bảo Sinh nắm lấy cổ tay, đặt ở trên tường hôn môi. Anh cởi quần jean của Liên Sinh ra, cố sức kéo xuống, xếp đống dưới chân. Đôi chân thon dài trắng nõn của Liên Sinh hiện ra trước mắt. Anh vuốt ve bắp đùi cậu, khẽ khàng nói bên tai cậu, “Chân em còn đẹp hơn chân con gái.”

Liên Sinh nổi giận, đánh anh, “Anh sờ chân con gái rồi sao?”

Bảo Sinh cười đưa tay hướng về phía trước, cách một lớp quần lót nắm lấy vật mềm mại của Liên Sinh, chậm rãi xoa nắn. Đôi chân thon dài của Liên Sinh khẽ run rẩy, cậu kiềm nén nhỏ giọng rên rỉ. Bảo Sinh rốt cuộc kéo quần lót của cậu xuống, làm cho cậu bắn ra. Sau đó anh đưa tinh dịch dính ở ngón tay nhét vào phía sau. Tư thế dựa sát vào tường, Bảo Sinh gian nan mà hưng phấn đem dương vật của mình cắm vào, đôi môi gắt gao ngăn chặn tiếng rên rỉ của Liên Sinh.

Hôm sau trời quang mưa tạnh. Liên Sinh làm xong bữa sáng thì phải đi làm. Mới tám giờ sáng, Tần Triệt đến đón Bảo Sinh, mặt trời sưởi ấm mặt đường làm hơi nước bốc lên cuồn cuộn. Bảo Sinh ngồi trong xe, đi qua công trường. Các đồng nghiệp của anh đổ mồ hôi hột, tiêu tốn sức lực dưới ánh nắng gay gắt. Anh quay đầu, nghiêm chỉnh nhìn thẳng về phía trước.

Tần Triệt lái xe, nói, “Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Thế giới này vốn là như thế, mỗi người đều có chỗ của họ, giống như một cái máy lớn, có ổ trục, có đinh ốc. Người người đều muốn làm ổ trục, nhưng phải có người làm đinh ốc. Người có tuổi thường hiểu được, không phải muốn làm gì là sẽ thành công. Giấc mơ thời thơ ấu cứ tưởng như trong tầm tay, nhưng thực tế còn rất xa vời.”

Bảo Sinh im lặng không nói gì.

Tần Triệt hỏi, “Cậu có mong muốn gì không? Các thể loại mơ ước ấy.”

Bảo Sinh nghĩ về Liên Sinh, cơ thể trắng trẻo gầy gò, tiếp theo là tiền học phí, điện thoại di động, máy vi tính. Anh nói, “Không có gì.”

“Không giống.” Đèn đỏ, Tần Triệt dừng xe, “Cậu biết không? Tôi thấy vài thứ trong mắt cậu. Nguy hiểm, hoang dã và không thỏa mãn. Cậu làm tôi nhớ đến một loài động vật, con báo. Nó cũng hoang dã và nguy hiểm.” Hắn ấn còi xe, “Cậu không phải là người không có khát vọng. Trái lại, đó chắc chắn là một giấc mơ to lớn vĩ đại.”

Bảo Sinh tựa vào ghế, “Tôi chỉ là một công nhân bình thường.”

“Không, tôi không nghĩ vậy.” Tần Triệt nhìn anh, “Cậu nhất định là người làm ổ trục. Cho dù không phải tôi, chắc chắn sẽ có người tìm ra cậu.”

Bảo Sinh chỉ cười, từ chối cho ý kiến. Thế giới đối với anh mà nói vốn chẳng quan trọng. Ngoại trừ Liên Sinh, anh vĩnh viễn không thể rời khỏi cậu.

Khi Tần Triệt mang theo Bảo Sinh đến công ty, mọi người trong công ty đều kinh ngạc. Họ ngạc nhiên vì có thể nhận thấy phong độ không giống người thường của Bảo Sinh, dù anh chỉ mặc quần đùi, áo thun và đi dép lê. Họ đã hiểu tại sao người cao ngạo như Tần Triệt lại tự mình khai quật người như thế.

Quả thật Bảo Sinh không biết gì hết. Tần Triệt tìm nghệ sĩ trang điểm và nhiếp ảnh gia đến, muốn anh thử tạo dáng trước ống kính. Anh hỏi thử tạo dáng trước ống kính là gì, Tần Triệt nói, “Cậu chỉ cần mặc quần áo chúng tôi đưa cho cậu, cậu đứng theo các tư thế khác nhau là được.

Bảo Sinh nói, “Tôi không biết bày ra các tư thế khác nhau.”

Tần Triệt nói, “Vậy cậu hãy lắng nghe lời của nhiếp ảnh gia, bảo cậu đứng như thế nào thì cậu đứng như thế ấy.”

Nhiếp ảnh gia không hề nói Bảo Sinh tạo tư thế gì đặc biệt. Anh ta chỉ để Bảo Sinh đứng chính diện, mặt nghiêng, vòng vo vài vòng rồi chụp mấy tấm ảnh. Sau khi chụp xong, anh ta vừa chỉnh sửa camera vừa nói với Tần Triệt, “Gần đây, một thương hiệu nước hoa nam quốc tế nổi tiếng muốn làm quảng cáo ở khu vực châu Á, cần thực hiện chiến dịch quảng cáo trên báo in, tôi nghĩ rằng cậu ấy rất phù hợp, tôi sẽ giới thiệu cậu ấy với công ty.”

Tần Triệt kinh ngạc không nói nên lời. Nhiếp ảnh gia đeo kính đen, cùng trợ lý rời đi. Anh ta là nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất trong giới nhiếp ảnh, đã từng chụp ảnh cho rất nhiều ngôi sao quốc tế, có tiếng hà khắc với người mẫu. Tần Triệt không ngờ, anh ta lại đánh giá cao tạo hình chưa qua chau chuốt của Bảo Sinh.

“Cậu mới vào đã được nhiếp ảnh gia nổi tiếng khen ngợi, đây là một cơ hội phi thường tốt.” Tần Triệt rất muốn làm Bảo Sinh vui vẻ, “Đó không phải là quảng cáo nhỏ, có rất nhiều ngôi sao lớn cũng muốn được chụp. Không ngờ anh ta lại thích cậu…”

Bảo Sinh chỉ hỏi, “Có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Tần Triệt hoàn toàn bị nghẹn họng. Một lúc lâu sau hắn mới từ tốn nói, “Đối phương là công ty quốc tế lớn, ước chừng sẽ thu được năm đến mười vạn. Bởi vì cậu là người mới, chưa có danh tiếng, phải trích phí đại lý và tiền thuế. Nếu là ngôi sao, thu nhập sẽ tăng gấp bội…”

Bảo Sinh cau mày, “Chỉ là chụp ảnh thôi?”

“Chỉ chụp ảnh quảng cáo.” Tần Triệt nghĩ có thể Bảo Sinh muốn nói sao chỉ chụp ảnh lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng Bảo Sinh chỉ nhíu mày, im lặng không nói gì.

Tần Triệt mơ hồ cảm giác được, Bảo Sinh không hề vui mừng như mong muốn của hắn.

Bảo Sinh muốn về nhà, vẫn còn mặc quần áo lúc chụp ảnh. Áo sơ mi ngắn tay sạch sẽ màu vàng nhạt, quần jean thanh lịch màu xanh đen.

Tần Triệt nói, “Bộ quần áo này công ty tặng cho cậu, công việc đòi hỏi.”

Bảo Sinh ừm một tiếng, đi vào trong phòng tắm để thay đồ. Lúc anh bước ra, Tần Triệt thấy Bảo Sinh mặc quần đùi, áo thun và đi dép lê như cũ chờ xe bus. Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, hút thuốc.

Trời nhá nhem tối, gió chợt nổi lên, Tần Triệt nhìn xuyên qua tán cây lay động, bầu trời vàng rực một mảnh tựa như một lớp lông vũ mềm mại. Gió đập vào đất bị hất lên, xoay chuyển trong lòng bàn chân của Bảo Sinh. Bảo Sinh dựa vào biển quảng cáo, đầu ngón chân chống xuống mặt đất, hai chân đứng bắt chéo.

Tần Triệt lấy điếu thuốc lá hút hết ra khỏi miệng, dập tắt, nâng kính cửa sổ lên, rời đi.

Hôm sau Bảo Sinh vẫn đi dép lê, mặc quần đùi và áo thun. Tần Triệt có chút không vui, “Quần áo hôm qua đâu?”

Bảo Sinh nói, “Lúc sáng tôi ăn mì lỡ làm đổ nước mì vào, vừa giặt còn chưa khô.”

Tần Triệt không nói gì nữa, chỉ gọi người đại diện đến, nói với Bảo Sinh, “Anh ấy là người đại diện của cậu, sau này có vấn đề gì cứ hỏi anh ấy.”

Người đại diện đưa Bảo Sinh đi đến phòng chụp ảnh, dọc đường đi nói, “Đưa số điện thoại của cậu cho tôi, sau này có chuyện gì dễ liên lạc. Những thứ khác, dần dần tôi sẽ chỉ cho cậu.”

Bảo Sinh nói, “Tôi không có điện thoại di động.”

Người đại diện dừng chân, quan sát anh, “Vậy điện thoại bàn thì sao?”

“Cũng không có.”

“Vậy à.” Người đại diện không biết nên nói gì, suy nghĩ một lúc rồi mới nói, “Tôi lập tức đề nghị công ty cấp cho cậu một chiếc điện thoại, thuận tiện để liên lạc khi làm việc.”

Họ đến gần phòng chụp. Cửa không đóng, Bảo Sinh nhìn vào khe hở cánh cửa thấy nhiếp ảnh gia ngày hôm qua thân thiết ôm vai nói chuyện cùng Tần Triệt. Bảo Sinh lờ mờ nghe anh ta nói, “Đối phương muốn phô trương, không tiếc tiền quảng cáo, mong tìm được một ngôi sao nổi tiếng làm đại diện. Tôi cực lực đề cử cậu ấy với họ, vì tôi nghĩ rằng cậu ấy hợp. Tôi phải cam đoan hết lần này đến lần khác, họ mới miễn cưỡng đồng ý.”

Lúc này người đại diện mở cửa. Bảo Sinh ngẩn ra, theo anh ta đi vào. Nhiếp ảnh gia Sầm Nhạc Vinh quan sát từ đầu đến chân anh, “Sao cậu lại ăn mặc thế này?”

Bảo Sinh nhìn mình, không hề cảm thấy có gì không thích hợp. Anh nói, “Từ trước đến nay tôi đều mặc như thế.”

Tần Triệt cười ha ha, Bảo Sinh liếc mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt của hắn rất ấm áp. Sầm Nhạc Vinh sửng sốt một chút, im lặng không nói gì nữa, chỉ bảo trợ lý đưa quần áo thiết kế cho Bảo Sinh.

Chủ đề chụp ảnh lần này là vẻ đẹp nam tính và cởi mở của nam giới. Bảo Sinh chỉ mặc một chiếc quần jean, để ngực trần. Anh có một làn da khỏe mạnh tự nhiên và cơ thể rắn chắc, không phải là vẻ gợi cảm do tắm nắng và tập gym. Tóc chỉ đơn giản đánh phồng lên một chút, phun một ít thuốc bôi tóc màu hạt dẻ, lộn xộn xõa xuống trán. Tần Triệt đứng ở một bên, không chuyển mắt nhìn anh. Người đại diện nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái, không biết tại sao hắn đột ngột giám sát công tác chụp ảnh.

Bảo Sinh đứng trên bàn đánh bóng bàn. Sầm Nhạc Vinh chỉ đạo động tác của Bảo Sinh, chụp vài tấm nhưng cảm thấy không đúng. Anh ta bước lên phía trước, cởi cúc quần jean của Bảo Sinh, rồi kéo khóa quần anh xuống một chút. Thay đổi bối cảnh, chụp vào tấm nhưng anh ta vẫn không hài lòng. Trợ lý đưa ra ý kiến, “Có phải do áo sơ mi không cài cúc, thử biểu hiện như ẩn như hiện xem sao?”

Sầm Nhạc Vinh xua tay, “Không, không phải vấn đề về quần áo.” Anh ta không chụp nữa, nói với Bảo Sinh, “Bảo Sinh, chúng ta bây giờ muốn chụp hình ảnh gợi cảm và cởi mở. Dáng người và phong thái của cậu rất hợp với yêu cầu nhưng cảm giác không phù hợp. Cậu cần phải tỏ ra gợi cảm, thông qua biểu cảm khuôn mặt, ánh mắt, và ngôn ngữ cơ thể. Cậu không được có cảm giác áp lực trước ống kính, tùy theo ý mình, muốn thế nào thì biểu hiện thế đó.”

Bảo Sinh khó hiểu nhíu mày, “Tôi không hiểu.” Khái niệm dùng ánh mắt và biểu cảm khuôn mặt quá trừu tượng.

Sầm Nhạc Vinh thẳng thắn nói, “Như thế này đi. Bảo Sinh, cậu đã làm tình với phụ nữ chưa?”

Tất cả mọi người đều rất xấu hổ. Sầm Nhạc Vinh có đầu óc rất cởi mở, không tuân theo lẽ thường, trong công việc thường xuyên xuất hiện những tình huống không tưởng tượng được. Bảo Sinh không cảm thấy lúng túng, chỉ nói, “Chưa từng.”

Tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên. Họ cho rằng Bảo Sinh sẽ nói, “Đã từng.”

Chẳng lẽ chuyện đó chưa từng xảy ra sao? Bảo Sinh là chàng trai vô cùng hấp dẫn, hơn hai mươi tuổi, đang trong độ tuổi đẹp nhất.

Tần Triệt cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn không tin chính mình sẽ nhìn nhầm. Hắn nhìn thấy vẻ gợi cảm đầy cởi mở tận trong xương cốt của Bảo Sinh. Chưa từng trải thì không thể tỏa ra hơi thở mê hoặc quyến rũ đến thế.

Sầm Nhạc Vinh nheo lại đôi mắt phượng đẹp đẽ, khiến anh ta thoạt nhìn có chút tà mị. Anh ta ngồi xuống, “Như vậy thì, Bảo Sinh, cậu có thể tưởng tượng một chút, cậu muốn quan hệ tình dục với người cậu yêu. Dù nhìn ở đâu thì trong lòng cậu cũng tràn ngập hình ảnh đối phương, muốn dùng sự quyến rũ và sức mạnh của bản thân chinh phục đối phương. Cậu muốn khiến cô ấy phải hoàn toàn chìm đắm vào trong sự khiêu khích của cậu, không muốn phản kháng, cũng không thể phản kháng. Cậu có thể nhận thức được cảm giác này không?”

Mặt rất nhiều người đã nóng lên, chỉ có những đồng nghiệp biết rõ phong cách làm việc của Sầm Nhạc Vinh là tỉnh bơ.

Trong đầu Bảo Sinh hiện lên khuôn mặt của Liên Sinh. Khuôn mặt say mê, rên rỉ, khóc lóc ở dưới thân anh. Liên Sinh thỉnh thoảng sẽ vùng vẫy, nhưng không phải thật tâm muốn vậy, còn khiến hai bên đều hưng phấn. Anh sẽ ôm cậu vào lòng, thô lỗ ác độc khiêu khích cậu. Họ ở trên giường hoặc tựa vào tường, bất kể góc tối không người nào… Bảo Sinh chậm rãi buông hạ cằm, đôi mắt toát ra một ngọn lửa.

Sầm Nhạc Vinh sửng sốt một chút, lập tức bật máy ảnh, “Chính là cảm giác này, phi thường tốt.”

Chụp ảnh kết thúc thuận lợi. Sầm Nhạc Vinh nói, “Buổi chiều sẽ chụp shot hình khác, sẽ có người mẫu nữ phối hợp, chuẩn bị sẵn sàng.” Anh đi qua bên người Tần Triệt, nói khẽ với hắn, “Cậu đã đào được báu vật. Cậu ấy là người ăn ảnh trời sinh.”

Tần Triệt mỉm cười, cảm thấy tự tin và tự hào.

Sầm Nhạc Vinh nói nhỏ hơn, “Nếu như cậu có hi vọng với phương diện nào đó của cậu ấy, cậu đang gặp may.”

Tần Triệt vẫn mỉm cười như trước. Hắn quả thật rất may mắn. Hắn có thể khẳng định có một số thứ sẽ giúp con đường về đích của hắn bằng phẳng hơn.

Hết chương 3

Chương 4

Thời gian nghỉ trưa, người đại diện đưa cho Bảo Sinh một chiếc điện thoại di động. Bảo Sinh trốn ở một góc cầu thang gọi điện thoại đến phòng ký túc xá của Liên Sinh.

Điện thoại được chuyển đến tay, Liên Sinh có chút ngạc nhiên, “Sao anh lại gọi điện?”

Bảo Sinh nói, “Công ty cho anh điện thoại di động, được trả tiền điện thoại. Có việc gì thì gọi vào số này cho anh.”

“Vậy thì tốt quá.” Giọng nói của Liên Sinh rất hài lòng, “Bảo Sinh, sáng nay em đã về nhà.”

“Ừ.”

“Em thấy bộ quần áo mới rồi. Anh có thể gấp chỉnh tề như vậy, thật không dễ dàng.”

“Ha Ha. Thích không?”

“Đẹp lắm. Hơi rộng, anh mặc thì vừa.”

“Anh không cần, để cho em mặc. Em ăn trưa chưa?”

“Ăn rồi.”

“Ăn trái cây chưa?”

“Rồi. Công việc của anh thế nào?”

“Cũng tạm. Nhớ em rồi.”

“Nhớ cái gì về em?”

“Muốn làm em.”

“… Nói gì vậy, lưu manh.” Liên Sinh nhỏ giọng. Bảo Sinh khẽ nói, “Thật sự, bây giờ rất muốn.”

Liên Sinh ngập ngừng một chút, “Bây giờ… Để em xem thời khóa biểu buổi chiều đã…”

“Đồ ngốc, em thèm muốn như thế cơ à?” Bảo Sinh không nhịn được mà nở nụ cười. Liên Sinh nổi giận, “Liễu Bảo Sinh! Anh đang đùa em có phải không?”

“Không đâu, anh nói thật. Buổi tối về nhà đi.”

“Anh bảo em quay về thì em phải quay về chắc? Không về.” Liên Sinh treo điện thoại. Bảo Sinh vẫn đang mỉm cười, nghĩ thầm, đồ nói một đằng nghĩ một nẻo, buổi tối chắc chắn em sẽ ngoan ngoãn trở về.

“Trốn ở chỗ này làm gì vậy?” Tần Triệt xuống cầu thang, thấy Bảo Sinh, ngạc nhiên hỏi.

Bảo Sinh cất điện thoại di động, “Gọi điện thoại cho em trai tôi.”

“Tình cảm của hai anh em cậu thật tốt. Là anh em ruột?” Tần Triệt thử thăm dò mà hỏi.

“Ừm.” Bảo Sinh không tập trung ừm một tiếng, cười cười rồi rời đi.

“Bảo Sinh!” Tần Triệt gọi anh, “Cậu có biết tại sao ngày đó tôi bị người vây đánh không?”

Bảo Sinh quay đầu lại nhìn hắn. Tần Triệt cười nói, “Bởi vì hôm đó tôi uống say, làm náo loạn vũ trường của họ.”

Bảo Sinh lắc đầu. Tần Triệt cười khổ mà nói, “Không giống uống say đúng không? Khi uống say tôi còn bình tĩnh hơn bình thường nhiều, nhưng vẫn mượn rượu giả điên. Hôm đó chỗ tôi uống rượu gần một quán bar gọi là ‘Forever Together’.”

Bảo Sinh khó hiểu nhíu mày, nói cho tôi biết làm gì?

Tần Triệt thẳng thắn nói rõ, “Cậu biết ‘Forever Together’ là quán bar gì không? Đó là một gay bar, quán bar dành cho người đồng tính.”

Bảo Sinh ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh anh đã nói, “Chuyện đó không liên quan đến tôi.” Suy nghĩ một chút rồi bổ sung, “Anh yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật giùm anh.”

Tần Triệt cười khổ. Hắn biết Bảo Sinh không hiểu ý của hắn, thật sự không hiểu. Hắn đành phải nói, “Được rồi, giúp tôi giữ bí mật, cám ơn cậu.” Sau đó phất tay để Bảo Sinh rời đi còn hắn một mình tựa vào trong góc tường mà hút thuốc lá.

Không hiểu cũng không sao. Bây giờ còn chưa phải lúc. Một ngày nào đó, tôi sẽ làm cậu hiểu, Bảo Sinh. Hiểu tại sao tôi phải xuất hiện trước mặt cậu với bộ dạng đó.

Bảo Sinh căn bản không thèm suy nghĩ tại sao Tần Triệt lại nói chuyện đó với anh. Anh không có tâm tư để suy nghĩ chuyện không liên quan đến mình và Liên Sinh. Cho nên, sau buổi trưa trong khi chụp ảnh anh nhìn thấy Tần Triệt, thái độ vẫn vô tư trong sáng không chút thay đổi. Tần Triệt đương nhiên biết điều đó biểu hiện cái gì, Bảo Sinh căn bản không quan tâm chuyện hắn vừa nói. Hắn buồn rầu một lúc, nói công ty có việc, giận dỗi bỏ đi.

Những shot ảnh chụp vào buổi chiều, người mẫu nữ cơ bản chỉ là vai phụ, có tác dụng làm nền. Bảo Sinh vẫn để trần thân trên, người mẫu nữ quỳ gối trước người anh, đặt cánh tay trắng mịn mảnh mai lên bờ vai anh, trong tay cầm một lọ nước hoa. Chỉ chụp nửa người trên nên chỉ thấy cánh tay của người mẫu nữ. Chính vì thế, càng dễ dàng khiến người ta mơ tưởng, tràn ngập cảm xúc khiêu gợi đầy kích thích.

Khi tay của người mẫu nữ nắm vai Bảo Sinh, anh cảm thấy rất khó chịu, nhíu chặt lông mày. Sầm Nhạc Vinh gọi anh đến bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Tôi biết cậu không thích nhưng đây là công việc, mong cậu hãy có thái độ chuyên nghiệp.”

Bảo Sinh có chút mâu thuẫn. Anh chợt không muốn chụp ảnh nữa. Kiếm tiền nhiều cũng được ít cũng được, cho dù làm việc nặng nhọc cũng dễ chịu hơn bây giờ.

Anh ngoảnh mặt đi, thấy điện thoại di động của mình đặt trên ghế. Loại di động này anh đã thấy trên tấm biển quảng cáo, là sản phẩm mới nhất, có lẽ rất đắt tiền. Anh nghĩ đến hình dáng Liên Sinh đội mưa đi gọi điện thoại công cộng, trong căn phòng chật hẹp và nóng nực đổ mồ hôi như mưa mà đọc sách. Anh quay đầu lại nói, “Tôi biết rồi”, sau đó trở lại trước máy ảnh để tiếp tục chụp.

Một ngày làm việc cuối cùng cũng chấm dứt. Sầm Nhạc Vinh nói, “Ảnh chụp hôm nay tôi sẽ đưa cho công ty đối tác xem, họ hài lòng thì mới có thể sử dụng. Nhưng tôi nghĩ chắc không có vấn đề gì, bất kì ai nhìn ảnh của cậu sẽ không nhìn ra bất đề nào.”

Bảo Sinh gật đầu, không quay đầu lại mà đi thẳng. Sầm Nhạc Vinh nhìn bóng lưng Bảo Sinh, bật cười, “Chàng trai này ngay cả một câu nịnh nọt cũng không nói sao? Bao nhiêu người xếp hàng muốn nịnh bợ tôi, gặp phải tình huống này sớm đã tâng bốc kỹ thuật chụp ảnh của tôi lên trời rồi.” Anh lắc đầu cười, “Thật sự là một chàng trai tốt.”

Bảo Sinh trở về nhà, quả nhiên Liên Sinh đã làm cơm tối xong, đang chờ anh về ăn. Bảo Sinh có chút mệt, ăn không nhiều lắm liền đi tắm. Lúc anh đi ra thì thấy Liên Sinh ngồi trên giường, cầm điện thoại di động của anh, yêu thích không rời mắt, anh liền hỏi cậu, “Thích không? Cho em dùng.”

Liên Sinh buông điện thoại di động xuống, “Không được. Cái này em không thể cầm, nó cần cho công việc của anh.”

Bảo Sinh bây giờ mới phát hiện Liên Sinh mặc bộ quần áo ngày hôm qua anh mang về. Quả thật hơi rộng, bộ quần áo thùng thình trên cơ thể nhỏ bé và yếu ớt của Liên Sinh lắc lư dao động, giống như ngăn cách giữa da thịt và vải vóc không phải là không khí mà là khiêu khích và gợi cảm vô tận. Bảo Sinh nhớ đến người mẫu nữ ngày hôm nay. Nếu người quỳ gối trước mặt anh là Liên Sinh, cánh tay vịn vào vai anh là của Liên Sinh… Hơi thở của anh bất chợt trở nên gấp gáp.

Liên Sinh cứng người. Cậu nghe được tiếng hô hấp nặng nề dưới ánh đèn lờ mờ. Người có luồng nhiệt nóng bỏng từ từ tiếp cận cậu. Cậu nuốt nước bọt, ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai của Bảo Sinh cúi xuống nhìn cậu. Cậu khô khốc nói, “Bảo Sinh…”

“Dùng miệng, được không?” Bảo Sinh hỏi, “Quỳ trước mặt anh.”

Chỉ có Liên Sinh hiểu yêu cầu này không mang theo chút sỉ nhục nào. Họ bên nhau đã lâu lắm rồi, vô cùng hiểu nhau. Máu thịt hai bên đã hòa tan với nhau, không cần ngôn ngữ.

Vì thế cậu thành kính quỳ xuống, kéo đai lưng của Bảo Sinh ra, kéo khóa quần anh xuống. Do dự một lúc cậu đem vật nóng kia vào trong miệng. Bảo Sinh ngửa đầu, thở dài một tiếng thật sâu. Liên Sinh phun ra nuốt vào, dùng đầu lưỡi liếm láp quấn quýt. Bảo Sinh cúi đầu, túm lấy tóc trên đầu cậu, “Nắm vai anh.”

Liên Sinh nghi hoặc ngẩng đầu làm theo lời anh. Ngón tay nhẵn nhụi lạnh lẽo chạm vào bờ vai, cả người Bảo Sinh giật mình một chút, sau đó anh bùng nổ.

Liên Sinh bị sặc, cúi đầu ho khan. Bảo Sinh vội vàng qùy xuống, thở hổn hển nâng mặt cậu lên, cuồng bạo hôn môi. Liên Sinh lấy tay bịt ngang miệng anh, qua quýt lau miệng, lo sợ nói, “Anh thật ngốc…”

Bảo Sinh nhìn sâu vào mắt cậu, duỗi tay với vào trong, “Anh cũng giúp em.”

Liên Sinh dồn người vào trong lòng anh. Anh chống đỡ dưới nách cậu, ôm lấy cậu ngã vào giường. Kéo quần cậu xuống đầu gối, đầu vùi sâu vào phía dưới. Cổ họng của Liên Sinh phát ra tiếng rên rỉ trầm khàn, cơ thể cậu run rẩy nhè nhẹ. Cuối cùng cậu che miệng, thân thể cứng đờ rồi mềm nhũn.

Họ không tiếp tục làm nữa. Cả hai mệt mỏi nằm trên giường, Bảo Sinh từng chút bóp phần thịt trên cổ Liên Sinh.

“Chụp ảnh quảng cáo thú vị không?”

“Ừ, cũng được. Không có cái gì thú vị, chỉ chụp ảnh thôi.”

“Chụp cái gì?”

“Hình như là nước hoa.”

“Anh chụp ảnh quảng cáo nước hoa à?”

“A, họ nói thế.”

“Hợp hay không hợp… Nước hoa gì?”

“Không biết. Anh không nhận ra nhãn hiệu nước hoa gì.”

“Ừm, em cũng không nhận ra.”

“Đúng rồi, em giúp anh lên mạng kiểm tra chưa?”

“Rồi, là một công ty lớn làm ăn đứng đắn.”

“Ừ.”

“Chụp ảnh quảng cáo này có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Không biết. Họ nói có lẽ năm đến mười vạn.”

“Nhiều như vậy?” Liên Sinh có chút ngạc nhiên bật dậy.

“Ừ. Có lẽ anh số đỏ, gặp được công ty lớn.”

Liên Sinh ôm lấy cổ Bảo Sinh, hôn cổ anh, “Thật tốt quá Bảo Sinh. Chúng ta có thể thuê phòng lớn hơn, anh có thể mua giày xăng-đan mới, em sẽ mua thịt nấu thức ăn cho anh.”

“Ừ.”

Liên Sinh buông tay ra, cụng trán vào trán anh, con mắt hướng về anh, “Anh muốn làm gì? Không muốn nói cũng không sao. Em có khả năng. Học phí có thể đi vay, em làm thêm, được học bổng… Còn ba năm nữa. Đợi ba năm nữa thôi Bảo Sinh, em có thể làm được.”

“Đừng nghĩ nhiều, anh đang làm rất tốt.” Bảo Sinh nói, “Công việc nghiêm chỉnh, rất nhẹ nhàng, có thể kiếm tiền.”

“Ừm.” Liên Sinh yên tâm, kéo anh ngã xuống. Bảo Sinh ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nói, “Anh lại muốn rồi.”

Liên Sinh đỏ mặt, “Không phải mới làm sao.”

“Thật sự, lại cứng rồi. Không tin em sờ thử xem.”

“Cầm thú, lưu manh.”

“Không phải anh muốn mà, anh đang vui. Một khi anh vui, nó liền phấn chấn.”

“Anh vui cái gì?”

“Em vui, anh cũng vui.” Bảo Sinh xoay người đè lên Liên Sinh. Trong đầu anh đều là câu nói phấn khởi của Liên Sinh — Chúng ta có thể thuê phòng lớn hơn, anh có thể mua giày xăng-đan mới, em sẽ mua thịt nấu thức ăn cho anh.

Liên Sinh, em vui vì anh giống như anh vui chỉ vì em.

Hết chương 4

Chương 5

Shot hình của Bảo Sinh đạt được sự đồng ý của đối tác, sắp tới phải đưa ra thị trường. Vấn đề tuyên truyền ra mắt của Bảo Sinh cũng đang được lập kế hoạch. Tần Triệt quyết tâm đưa Bảo Sinh thành đối tượng tập trung đào tạo của công ty, hội nghị cấp cao hôm nay là để thảo luận về vấn đề này.

Xông pha đi đầu, có người đặt ra vấn đề tên tuổi, muốn cho Bảo Sinh một nghệ danh. Tần Triệt không đồng ý, hắn nói, “Cái tên Bảo Sinh không phải tốt sao? Tôi nghĩ không cần phải sửa. Xóa họ, gọi là Bảo Sinh.”

Người đề nghị nói, “Có phải có chút quê mùa không?”

Tần Triệt lắc đầu nói, “Không đâu. Bây giờ người mới ra mắt, tự vắt hết trí óc đặt những cái tên tầm phào bậy bạ, cảm giác thô tục tầm thường. Không cần sửa tên Bảo Sinh. Cái tên này mới mẻ, động vào lòng người, người ở bất kì độ tuổi nào sẽ không cảm thấy nó phản cảm.” Hắn nhớ lần đầu tên gọi tên Bảo Sinh, âm thanh trong veo giòn dã, dịu ngọt giống như ngậm cam thảo.

Cái tên Bảo Sinh cứ như thế xuất hiện ở các tuần san và tạp chí thời trang. Truyền thông và công chúng bắt đầu chú ý đến người mới gia nhập làng giải trí này. Biển quảng cáo, trạm xe buýt, ga tàu điện ngầm, đường phố thương mại tất cả đều có hình ảnh của người đàn ông đẹp trai, gợi cảm và phóng khoáng. Thân trên để trần, đôi mắt rực lửa. Liên Sinh nhìn màn hình màu lớn, nhìn rất bắt mắt, cảm thấy vui vẻ mà cười, mang túi siêu thị trong tay rồi vội vã trở lại.

Bảo Sinh lần này được trả tám vạn tiền công. Họ chuyển sang phòng trọ khác, căn nhà mới rộng rãi và sạch sẽ, rất gần trường học của Liên Sinh. Bảo Sinh mua điện thoại di động, máy tính xách tay và quần áo cho Liên Sinh. Liên Sinh mỗi ngày đều trở về, trên đường sẽ ghé qua siêu thị mua nhiều loại đồ ăn khác nhau rồi bỏ vào tủ lạnh, hàng ngày làm bữa ăn nóng sốt cho Bảo Sinh.

Liên Sinh còn đang làm thêm. Cậu nói, “Không muốn, em bận rộn quen rồi, không muốn nhàn rỗi đâu.”

Bảo Sinh nói, “Vậy em đừng làm công việc hiện tại nữa. Công ty chúng anh thường thuê người làm công việc quét dọn lặt vặt, em đến làm đi. Anh có thể thấy em thường xuyên.”

Con mắt Liên Sinh sáng lên, đan chặt ngón tay mình vào ngón tay của Bảo Sinh. Căn nhà lớn hơn nhưng chiếc giường vẫn nhỏ hẹp như cũ. Họ không quan tâm mà nép chặt vào nhau, hơi thở giao hòa, chìm vào giấc ngủ.

Được Bảo Sinh giới thiệu, Liên Sinh đến công ty anh làm công. Đây là lần đầu tiên Tần Triệt gặp mặt em trai của Bảo Sinh.

Tần Triệt bận rộn nhiều việc. Hắn không thể lúc nào cũng quan tâm đến Bảo Sinh, hắn có cả một công ty lớn phải quản lý. Lúc hắn nhìn thấy Liên Sinh là ở căn tin của công ty. Bảo Sinh và Liên Sinh đang ăn cơm với nhau, Bảo Sinh gắp toàn bộ tôm rán của mình sang cho thiếu niên tinh tế thanh tú kia.

Tần Triệt ngồi xuống đối diện với họ, “Không ngại tôi ngồi đây chứ?”

Bảo Sinh lắc đầu nói với Liên Sinh, “Đây là Tần Triệt.”

“Chào anh.” Liên Sinh lễ phép gật đầu rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Tần Triệt cảm thấy hai anh em này có vẻ giống nhau về điểm này, kiệm lời ít nói, xa cách nghìn dặm, giống như thế giới này chỉ có hai anh em họ.

Tần Triệt buộc lòng hỏi, “Đây là em trai cậu?”

“Vâng. Đến làm công.” Bảo Sinh nói.

“Gọi là Liên Sinh phải không?”

Liên Sinh gật đầu.

“Hai anh em các cậu không giống nhau chút nào hết.” Tần Triệt cười nói.

Bảo Sinh nhìn Liên Sinh, “Tôi giống bố, em ấy giống mẹ.”

Hôm nay là lần đầu tiên Bảo Sinh trực tiếp trả lời câu hỏi của Tần Triệt. Tuy nhiên, Tần Triệt không cảm thấy vui mừng, bởi vì ánh mắt của Bảo Sinh chỉ hướng về Liên Sinh. Bảo Sinh không hề nhìn hắn.

Tần Triệt nói chuyện vài câu, không chịu nổi bầu không khí kỳ quặc này, mang bữa ăn của mình rời đi. Trong khoảnh khắc xoay người, hắn sửng sốt. Tần Triệt nghe thấy Liên Sinh nói, “Bảo Sinh, em ăn xong rồi.”

Hắn nghi hoặc quay đầu lại, thấy hai người sóng đôi.

Bảo Sinh… Tại sao Liên Sinh không gọi Bảo Sinh là “anh ơi”?

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Mùa thu đã đến, bầu không khí mùa hè nóng nực thoáng cái biến thành trời thu mát mẻ. Liên Sinh trở thành sinh viên năm hai, việc học càng thêm bận rộn. Chỉ có cuối tuần cậu mới được tự do để làm việc, theo Bảo Sinh, tạo một rào cản ánh sáng, chạy qua chạy lại lấy quần áo và các loại đạo cụ. Để có cơ hội nhìn thấy Bảo Sinh nhiều hơn, cậu cảm thấy không thành vấn đề.

Quảng cáo của Bảo Sinh dần dần tăng lên, thậm chí có đạo diễn muốn anh quay MV âm nhạc. Anh nghĩ rất nhanh anh sẽ mua một ngôi nhà. Không phải phòng trọ, mà là một ngôi nhà để anh và Liên Sinh sống nương tựa lẫn nhau.

Tần Triệt có chút khổ não. Công ty xác thực tận lực tuyên truyền hình ảnh của Bảo Sinh, nhưng Bảo Sinh không có chút tự giác nào của người nghệ sĩ. Bảo Sinh không muốn trả lời phỏng vấn của giới truyền thông, không muốn tham gia các hoạt động tuyên truyền. Người đại diện nổi giận nói, “Cậu đã ký hợp đồng rồi!”

Anh bắt bẻ, “Tôi chỉ đến để chụp ảnh, chuyện khác tôi không muốn làm.”

Người đại diện không còn cách nào với anh.

Tần Triệt bất đắc dĩ cũng vô lực. Tình cảm mãnh liệt như mùa hè thiêu đốt của hắn, trong những cơn gió đầu thu, xâm nhập vào tận xương tủy. Dục vọng và nguyện vọng, càng ngày càng không rõ ranh giới.

Hắn nghĩ, hắn có lẽ không kiên trì được bao lâu nữa. Cảm tình chưa từng nói ra, cay đắng mà ngọt ngào. Hắn vẩy nước lên mặt, sau đó không hề hơ tay trước máy làm khô mà chỉ mệt mỏi tựa trước bồn rửa tay. Mái tóc ướt đẫm, từng giọt nước chảy dọc theo khuôn mặt. Sầm Nhạc Vinh bước vào, vô cảm rửa tay, dùng bàn tay còn ướt nước vỗ vai hắn, “Mệt à?”

“Không có.” Tần Triệt cười khổ một chút, “Chỉ có chút buồn ngủ.”

“Muốn ngủ không?”

“Với anh?” Tần Triệt gỡ tay anh ta ra, “Tôi không muốn ngủ cùng biến thái.”

“Người cậu muốn ngủ cùng, trong lòng không có cậu.”

“Cám ơn, không cần anh nhắc.” Tần Triệt cố sức lau mặt, ưỡn ngực rời đi. Sầm Nhạc Vinh cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, cười khổ.

Ngày hôm đó Bảo Sinh phải chụp ngoại cảnh, ở một nhà máy hóa chất bỏ hoang ngoại thành. Nhà máy hóa chất ở gần bờ biển, có ống khói cao chót vót và những chai dầu cũ nát. Sầm Nhạc Vinh luôn luôn thích những thứ như thế này, kim loại, tuyệt vọng, đầy rẫy trong thời đại công nghiệp. Trời cao mây trắng, tông màu xám bạc, một làn gió mát thổi vào tim, quái dị và không hài hòa không thể nói được. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều thích. Tần Triệt nói, bởi vì đó là thứ mọi người hiện đại quen thuộc nhưng không tìm lại được. Sầm Nhạc Vinh không đồng ý, nói chỉ là quyến rũ trái tim của rất nhiều người thành phố để họ mua tạp chí Petty mà thôi. Ảnh chụp dùng cho số tiếp theo của tạp chí Petty, sẽ kết hợp vài câu thơ, mặc dù ai xem cũng không hiểu.

Tần Triệt cười nhìn về phía Bảo Sinh. Hắn không cần đoán cũng biết Bảo Sinh không bao giờ đọc những loại tạp chí này. Dường như Bảo Sinh hoàn toàn không biết đến sức quyến rũ của bản thân, cũng không lợi dụng thứ đó để đạt được mục đích gì. Bảo Sinh như thế nhưng lại có thể làm điên đảo chúng sinh. Tần Triệt nghĩ, tình trạng và nghề nghiệp của Bảo Sinh giống như ảnh chụp của Sầm Nhạc Vinh, quái dị và không hài hòa, nhưng mọi người vẫn cứ yêu thích.

Hắn quay đầu, thấy Liên Sinh đang trợ giúp cho chuyên viên trang điểm. Hôm nay là cuối tuần, cậu có thời gian rảnh. Kỳ thật bộ dạng bên ngoài của Liên Sinh cũng rất đẹp nhưng cậu không có tố chất làm ngôi sao. Cậu không có phong cách làm điên đảo chúng sinh như Bảo Sinh. Trên thế giới này, người đẹp rất nhiều, dù không đẹp cũng có thể trang điểm trở thành đẹp. Thế nhưng người có khả năng được vạn người khác thần tượng không có bao nhiêu. Liên Sinh có phong cách an tĩnh nhưng thiếu sự quyến rũ và liều lĩnh từ bên trong tỏa ra.

Có người sẽ thích, nhưng không làm cho tất cả mọi người đều thích.

Hắn lại nhìn về phía Bảo Sinh. Chỉ cần Bảo Sinh mong muốn, anh đã định trước là người đàn ông được tất cả mọi người yêu thích. Tuy nhiên, anh lại không muốn.

Tần Triệt hỏi anh, “Cậu đã đi lên con đường này, chẳng lẽ không muốn nổi tiếng sao?”

Bảo Sinh hỏi ngược lại hắn, “Nổi tiếng thì sẽ thế nào?”

“Sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, mua biệt thự nhà vườn, xe hơi sang trọng. Cậu sẽ có một số lượng lớn người hâm mộ. Mọi người đều biết đến cậu, đi bộ trên đường phố sẽ có người xin chụp ảnh với cậu, xin chữ ký của cậu.”

Bảo Sinh “ừm” một tiếng, nói, “Quá phiền phức.”

Tần Triệt rốt cục hiểu Bảo Sinh chỉ muốn kiếm đủ tiền để sống. Bảo Sinh không bị hấp dẫn bởi đồng tiền, Bảo Sinh ghét bị nhiều người biết đến. Tần Triệt nghĩ, Bảo Sinh thật sự là một người đàn ông kỳ lạ, hiếm có trong xã hội hiện nay. Hắn cũng không ép buộc Bảo Sinh, giúp Bảo Sinh từ chối các cuộc phỏng vấn, chương trình, thậm chí cả quảng cáo truyền hình.

Chụp ảnh xong, mọi người đi bộ vào xe ô tô để trở về nhà. Bảo Sinh và Liên Sinh đương nhiên ngồi cùng nhau. Bảo Sinh mệt mỏi, chiếc xe xóc nảy, đang ngủ, tựa ở đầu vai Liên Sinh. Liên Sinh đem áo khoác đắp vào người anh, cũng dựa vào anh mà ngủ. Trong mắt Tần Triệt, cảnh tượng này kỳ dị lạ lùng.

Vài ngày sau, cuối cùng hắn cũng tìm ra lý do cho cảm giác kỳ quái này.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro