(2)Hồ Điệp Trong Đêm
Chương 1: Cuộc gặp gỡ trong đêm
Tạ Kỳ kéo cao cổ áo khoác, đôi mắt sắc lạnh lướt qua dòng người tấp nập trên phố. Gió đông lạnh buốt thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng cuối cùng còn sót lại.
Trong tay cậu là một cuốn sổ tay cũ kỹ, bìa da đã bong tróc sau bao năm sử dụng.
Bữa tiệc văn học diễn ra ở một khách sạn cao cấp ngay trung tâm thành phố. Đối với cậu, nơi này chẳng khác nào một cái lồng vàng, giam cầm những kẻ khoác lên mình bộ dạng lịch thiệp nhưng trong lòng thì trống rỗng.
Tạ Kỳ không thích những nơi đông đúc như vậy. Nhưng người quản lý đã ép cậu phải tham dự, vì tiểu thuyết mới nhất của cậu vừa nhận được đề cử giải thưởng lớn.
Cậu vừa bước qua cửa, ánh đèn chùm lấp lánh đã chiếu lên khuôn mặt thanh tú, nhợt nhạt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, nhưng Tạ Kỳ chẳng hề để tâm.
Cậu chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, sau đó rời đi càng sớm càng tốt.
So với việc ở đây,thì cậu thà về nhà gặm giấy còn hơn.
Trong khi cậu đang tìm một góc khuất để lặng lẽ quan sát, một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau:
“Lần đầu tiên tôi thấy một nhà văn lại thích đứng một mình như vậy. Hay là, Tạ tiên sinh đang chờ ai?”
Tạ Kỳ quay người lại. Đứng trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ như bước ra từ tranh vẽ. Bộ vest đen ôm sát thân hình hoàn mỹ, mái tóc đen bóng gọn gàng, và đôi mắt hổ phách sâu thẳm dường như muốn hút cạn mọi ánh sáng.
“Anh là ai?” Tạ Kỳ nhíu mày, đôi mắt lóe lên tia cảnh giác.
Người đàn ông mỉm cười, nụ cười nhạt như ánh trăng mùa đông: “Tôi là Trì Hàn. Một người yêu thích tác phẩm của cậu.”
Cái tên đó như một nhát dao đâm thẳng vào trí nhớ của Tạ Kỳ. Cậu thoáng sững sờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Cảm ơn,” cậu đáp, giọng nói lạnh lùng như muốn cắt đứt cuộc trò chuyện.
“Đừng khách sáo như vậy.” Trì Hàn nghiêng đầu, đôi mắt như đang dò xét từng biểu cảm của Tạ Kỳ. “Cậu không nhớ tôi sao? Chúng ta đã gặp nhau trước đây, rất lâu rồi.”
Trái tim Tạ Kỳ như bị ai bóp nghẹt. Những ký ức mà cậu luôn cố chôn vùi bất giác ùa về. Đêm hôm đó, ánh lửa bập bùng, tiếng hét xé toạc bầu trời… và đôi mắt vàng rực của kẻ đã cướp đi tất cả mọi thứ.
“Không,” Tạ Kỳ đáp, siết chặt cuốn sổ trong tay. “Tôi không quen anh.”
Trì Hàn bật cười khẽ. “Không sao. Chúng ta sẽ còn nhiều thời gian để cậu nhớ ra.”
Tạ Kỳ rời khỏi bữa tiệc ngay sau đó, cảm giác nặng nề như một bóng ma bám riết lấy cậu. Nhưng cậu không hề nhận ra, trong bóng tối phía xa, Trì Hàn vẫn dõi theo cậu, đôi mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
“Cuộc chơi chính thức bắt đầu,” hắn thì thầm, giọng nói hòa lẫn vào tiếng gió lạnh
Tạ Kỳ không trở về căn hộ của mình ngay sau bữa tiệc. Cậu bước chậm rãi trên con đường lát đá dẫn vào khu phố cũ, nơi ánh đèn đường vàng vọt chỉ đủ soi sáng vài bước chân. Cậu cần thời gian để tĩnh tâm, để quên đi đôi mắt sắc lạnh và nụ cười nhạt của Trì Hàn.
Nhưng thật kỳ lạ, càng cố quên, hình ảnh của hắn lại càng hiện rõ trong tâm trí.
“Tại sao hắn lại ở đây?” Tạ Kỳ lẩm bẩm, đôi bàn tay trong túi áo siết chặt. “Không thể nào là trùng hợp được.”
Bước chân cậu chợt khựng lại khi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Con đường phía trước trống rỗng, nhưng tiếng bước chân vang lên phía sau cậu lại không dừng.
Tạ Kỳ quay ngoắt người lại. Không có ai cả.
Cảm giác lạnh lẽo trườn lên từng tế bào, như một cơn gió băng giá luồn vào khe áo. Cậu hít sâu, cố trấn tĩnh. Có lẽ chỉ là ảo giác.
Nhưng khi cậu quay người đi tiếp, một giọng nói quen thuộc lại vang lên từ phía sau:
“Đi nhanh như vậy, không sợ lạc đường sao?”
Trì Hàn.
Tạ Kỳ quay phắt lại, đôi mắt tràn ngập cảnh giác. Hắn đứng cách cậu chỉ vài bước chân, ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt điển trai của hắn, tạo nên một vẻ đẹp kỳ quái, gần như siêu thực.
“Tại sao anh theo dõi tôi?” Tạ Kỳ hỏi, giọng lạnh lùng nhưng không giấu được sự bối rối.
“Cậu nghĩ tôi đang theo dõi cậu sao?” Trì Hàn nhún vai, nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi. “Tôi chỉ đi dạo. Chẳng lẽ con đường này là của riêng cậu?”
“Dừng lại trò đùa này đi.” Tạ Kỳ nghiến răng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. “Tôi không phải trò đùa của anh.”
Trì Hàn cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa màn đêm tĩnh lặng. “Trò đùa? Tạ Kỳ, cậu nghĩ mình là thợ săn sao? Thú vị thật.”
Hắn bước đến gần hơn, từng bước một như dồn ép con mồi vào góc tường. Tạ Kỳ cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim cậu đập thình thịch. Hắn quá gần, gần đến mức hơi thở của hắn như quấn lấy cậu.
“Cậu nhớ tôi rồi, đúng không?” Trì Hàn cúi người xuống, thì thầm bên tai cậu. “Đừng giả vờ quên nữa. Đêm đó… ánh mắt hoảng sợ của cậu, tôi vẫn còn nhớ rất rõ.”
Tạ Kỳ lùi lại, nhưng lưng cậu đã chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Không còn đường lui.
“Anh muốn gì?” cậu hỏi, giọng nói khàn đi vì tức giận và sợ hãi.
“Muốn gì à?” Trì Hàn nhếch môi, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ dị. “Muốn cậu. Từng chút một.”
---
Tạ Kỳ giật mình tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp. Cậu đưa tay lau mồ hôi trên trán, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Chỉ là một giấc mơ. Nhưng mọi thứ quá chân thực, đến mức cậu vẫn cảm thấy hơi lạnh từ đôi mắt của Trì Hàn bám riết lấy mình.
Cậu nhìn quanh căn phòng nhỏ, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ vẫn chiếu lên những quyển sách xếp gọn gàng trên kệ. Tạ Kỳ vươn tay lấy cốc nước trên bàn, nhưng ngay khi chạm vào, cậu khựng lại.
Bên cạnh cốc nước là một cánh hoa khô. Một cánh hoa bướm trắng, cánh mỏng như lụa, viền ngoài dính chút máu đỏ thẫm.
Cậu không hề nhớ mình đặt nó ở đó.
Tạ Kỳ siết chặt cánh hoa trong tay, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác.
“Trò chơi của anh, tôi không để anh thắng dễ dàng đâu,” cậu lẩm bẩm, đôi môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Chương 2: Lời mời từ bóng tối
Tạ Kỳ không rời khỏi căn hộ trong hai ngày sau đó. Cậu dành thời gian nghiên cứu về những gì đã xảy ra, cố xâu chuỗi mọi manh mối liên quan đến Trì Hàn và những gì hắn thực sự muốn.
Nhưng càng tìm, mọi thứ lại càng rơi vào ngõ cụt. Trì Hàn như một bóng ma, không để lại dấu vết nào. Cả quá khứ lẫn hiện tại của hắn đều mờ mịt.
Tuy nhiên, điều này không làm Tạ Kỳ từ bỏ. Cậu quen với việc săn tìm những câu chuyện kinh dị ngoài đời thực để lấy cảm hứng viết, và lần này, cậu biết mình đang đối đầu với một thứ gì đó còn đáng sợ hơn bất kỳ tiểu thuyết nào cậu từng sáng tác.
---
Tối hôm đó, khi màn đêm buông xuống, Tạ Kỳ ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn bàn hắt xuống trang giấy trắng. Cậu đang ghi chép lại những ký ức lộn xộn của mình về vụ tai nạn năm xưa, hy vọng sẽ tìm ra một chi tiết nào đó có liên quan đến Trì Hàn.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, phá tan không gian yên tĩnh.
Tạ Kỳ nhìn đồng hồ trên tường. Đã gần nửa đêm. Ai lại đến vào giờ này?
Cậu chần chừ một lúc trước khi đứng dậy, đôi chân có phần ngập ngừng. Qua lỗ nhìn nhỏ trên cửa, cậu không thấy ai cả.
“Lại là trò đùa?” Tạ Kỳ cau mày.
Nhưng khi cậu định quay lại, tiếng chuông lại vang lên, lần này kéo dài và dai dẳng hơn.
Cảm giác bất an trào dâng, Tạ Kỳ mở hé cửa. Một phong bì màu đen nằm ngay ngắn trên thảm, không có dấu vết của người đưa.
Cậu cúi xuống, nhặt nó lên. Mảnh giấy bên trong mang một mùi hương hoa nhàn nhạt, và chỉ có một dòng chữ viết tay bằng mực đỏ:
“21:00, quán trà Lạc Hồn. Đừng đến trễ, Tạ tiên sinh.”
---
Quán trà Lạc Hồn nằm ở một con hẻm nhỏ, ít ai biết đến. Tạ Kỳ chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng sự tò mò thôi thúc cậu đi tìm.
Khi bước vào quán, cậu nhận ra nơi đây không giống bất kỳ quán trà nào cậu từng biết. Ánh đèn đỏ mờ ảo, nội thất cổ kính và những bức tranh hoa văn phức tạp trên tường tạo nên một bầu không khí kỳ bí.
Chỉ có vài bàn khách lác đác, và mọi người đều giữ im lặng.
Ở góc quán, Trì Hàn ngồi tựa lưng vào ghế, một tay cầm tách trà, tay còn lại gõ nhịp nhàng lên bàn. Hắn ngẩng lên khi thấy Tạ Kỳ bước vào, nụ cười quen thuộc nở trên môi.
“Tạ tiên sinh, cậu đúng giờ hơn tôi nghĩ.”
“Anh muốn gì?” Tạ Kỳ ngồi xuống đối diện, ánh mắt lạnh lẽo.
“Câu hỏi này lặp lại nhiều quá, Tạ tiên sinh.” Trì Hàn đặt tách trà xuống, đôi mắt hổ phách nhìn xoáy vào cậu. “Nhưng được, tôi sẽ trả lời cậu. Tôi muốn chơi một trò chơi với cậu.”
Tạ Kỳ khẽ cười, giọng cậu đầy giễu cợt: “Trò chơi gì? Thử thách thần kinh của tôi sao?”
“Không. Một trò chơi về lòng tin.” Trì Hàn nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hắn và Tạ Kỳ chỉ còn vài gang tay. “Cậu sẽ tin tôi, hoặc không tin. Nhưng dù lựa chọn thế nào, tôi đảm bảo rằng cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi.”
“Vậy nếu tôi chọn tin anh, anh sẽ làm gì?” Tạ Kỳ hỏi, ánh mắt lóe lên tia khiêu khích.
Trì Hàn bật cười, giọng cười trầm thấp mang theo sự nguy hiểm. “Tôi sẽ khiến cậu yêu tôi đến mức không thể quay đầu.”
---
Rời khỏi quán trà, Tạ Kỳ cảm thấy đầu óc nặng nề. Những lời nói của Trì Hàn vẫn vang vọng trong tâm trí cậu, như một lời nguyền không thể xóa bỏ.
Bước chân cậu chậm lại khi nhận ra mình đang đứng trước một ngã tư vắng vẻ. Đèn đường nhấp nháy liên tục, tạo nên những khoảng sáng tối đan xen đầy bất an.
Bỗng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
“Tạ Kỳ, cuộc chơi này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Cậu quay lại, nhưng chẳng thấy ai cả. Chỉ có một cơn gió lạnh lướt qua, mang theo mùi hương hoa bướm nhè nhẹ và bóng dáng của một nụ cười mơ hồ trong tâm trí.
Tạ Kỳ không thể ngủ được suốt đêm. Đôi mắt cậu trĩu nặng nhưng tâm trí lại tỉnh táo đến lạ thường. Những lời nói của Trì Hàn cứ vang lên trong đầu như một đoạn băng hỏng, lặp đi lặp lại, khiến cậu không tài nào thoát khỏi chúng.
Cậu cố gắng phân tích những gì đã xảy ra, nhưng càng nghĩ, mọi thứ lại càng rối rắm. Trì Hàn không chỉ biết rõ quá khứ của cậu, hắn còn như một kẻ thấu suốt mọi hành động của cậu, dẫn dắt cậu vào một mê cung mà cậu không thể thoát ra.
“Không được để hắn kiểm soát,” Tạ Kỳ lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
Cậu bật dậy khỏi giường, cầm lấy cuốn sổ tay cũ kỹ trên bàn. Trong cuốn sổ này là những mẩu ký ức quan trọng mà cậu ghi lại, đặc biệt là về vụ tai nạn năm cậu 14 tuổi.
---
Năm đó
Trên ngọn đồi ngoài rìa thành phố, một phòng thí nghiệm bí mật đã bốc cháy trong đêm. Lửa đỏ rực cả bầu trời, tiếng kêu gào và những bóng người lao ra khỏi tòa nhà bị nuốt chửng bởi lửa. Tạ Kỳ là một trong số ít những người sống sót.
Nhưng cậu không thoát ra một mình. Cậu nhớ rõ ánh mắt của người đã kéo cậu ra khỏi địa ngục đó. Đôi mắt vàng rực như ánh dương, và giọng nói trầm thấp vang bên tai cậu:
“em sẽ nợ tôi cả đời.”
Tạ Kỳ chưa bao giờ quên giọng nói đó. Và bây giờ, nó trùng khớp hoàn hảo với giọng của Trì Hàn.
---
Hiện tại
Tạ Kỳ lật từng trang sổ tay, cố tìm ra manh mối mà cậu có thể đã bỏ sót. Nhưng khi đến trang cuối cùng, cậu khựng lại.
Một dòng chữ mới, bằng mực đỏ, xuất hiện trên trang giấy trắng trơn:
“em đã nợ, và giờ là lúc trả giá.”
Tạ Kỳ giật lùi, đánh rơi cuốn sổ xuống sàn. Tim cậu đập loạn, nhưng cậu biết mình không thể ngồi yên.
Cậu cần câu trả lời.
---
Tạ Kỳ lái xe đến ngọn đồi phía ngoại ô, nơi vụ hỏa hoạn năm xưa đã xảy ra. Khu vực này từ lâu đã bị bỏ hoang, những bức tường cháy đen và đổ nát vẫn còn đó, như một vết sẹo không thể lành.
Cậu bước vào khu vực cấm, ánh đèn pin chiếu sáng từng mảnh vụn của ký ức.
“Tạ Kỳ.”
Giọng nói trầm thấp của Trì Hàn vang lên, khiến cậu giật mình. Hắn đứng ở đó, giữa đống đổ nát, vẫn với bộ vest đen như hòa vào bóng tối xung quanh.
“Tại sao anh luôn xuất hiện ở mọi nơi tôi đến?” Tạ Kỳ gằn giọng, tay siết chặt đèn pin.
“Vì em luôn tìm đến nơi tôi muốn em đến,” Trì Hàn đáp, nụ cười nhàn nhạt hiện trên môi.
“Đừng vòng vo nữa. Anh muốn gì?”
“Câu hỏi này, em đã hỏi rất nhiều lần rồi.” Trì Hàn tiến lại gần, ánh mắt vàng rực lóe lên trong bóng tối. “em thật sự muốn biết chứ?”
“Phải.”
“Vậy được.”
Trì Hàn dừng lại trước mặt Tạ Kỳ, cúi người ghé sát vào tai cậu. Giọng nói của hắn như một lời thì thầm của quỷ dữ:
“tôi muốn em nhớ lại. Mọi thứ. Từng điều một.”
---
Trước khi Tạ Kỳ kịp phản ứng, Trì Hàn vung tay. Một cơn gió mạnh cuốn lấy cậu, kéo cậu ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Khi cậu mở mắt, cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Không còn là đống đổ nát, mà là phòng thí nghiệm năm xưa, nơi ngập tràn tiếng hét và mùi máu tanh.
Tạ Kỳ ngồi bật dậy, đôi mắt hoảng loạn. Đây là đâu? Là thực tại, hay chỉ là một ảo giác?
“Chào mừng trở lại, Tạ Kỳ.”
Giọng nói của Trì Hàn vang lên từ phía trên. Cậu ngước lên, chỉ thấy hắn đứng trên một bục cao, ánh mắt vàng rực nhìn cậu như một vị thần phán xét.
“em sẽ phải đối mặt với quá khứ, từng chút một. Đây chỉ mới là bắt đầu.”
Chương 3: Đối diện ác mộng
Tạ Kỳ bước đi trong hành lang tối om của phòng thí nghiệm, mỗi bước chân đều vang vọng giữa không gian tĩnh mịch. Không khí đặc quánh mùi hóa chất, khói và máu tanh, khiến cậu buồn nôn.
Cảnh tượng nơi đây giống hệt những gì cậu từng nhớ: những cánh cửa thép đóng kín, âm thanh của các thiết bị hoạt động không ngừng, và... tiếng la hét của những đứa trẻ khác bị giam giữ.
“Tạ Kỳ.”
Giọng nói của Trì Hàn vang lên, khiến cậu khựng lại.
“em vẫn chưa quên, đúng không? Cảm giác bị săn đuổi, cảm giác bất lực khi biết mình chỉ là một con mồi thí nghiệm...”
Tạ Kỳ nghiến răng. “Anh không cần phải nhắc.”
“Ồ, nhưng em cần phải nhớ,” Trì Hàn nói, giọng hắn trầm ấm đến kỳ lạ. “Chỉ khi nhớ lại, em mới hiểu được sự thật.”
Đột nhiên, một tiếng thét vang lên từ cuối hành lang. Tạ Kỳ quay phắt lại, và cảnh tượng trước mắt khiến cậu lạnh sống lưng: Một đứa trẻ bị trói chặt trên bàn phẫu thuật, đôi mắt đẫm nước, nhìn cậu van nài.
“Cứu tôi...”
Tạ Kỳ lùi lại, cả cơ thể run rẩy. Đứa trẻ đó... chính là cậu, năm 14 tuổi.
“em có muốn cứu bản thân mình không, Tạ Kỳ?” Trì Hàn bước đến bên cạnh, đôi mắt vàng sáng rực trong bóng tối. “Nếu muốn, hãy thỏa thuận với tôi.”
“Tôi không cần anh giúp,” Tạ Kỳ gằn giọng, mặc cho nỗi sợ đang siết chặt lấy trái tim.
Trì Hàn cười nhạt. “Vậy để tôi cho em xem điều gì sẽ xảy ra khi em từ chối.”
---
Bàn phẫu thuật sáng rực ánh đèn. Tạ Kỳ nhìn thấy những bàn tay đeo găng trắng, lạnh lẽo như dao mổ, chạm vào cơ thể cậu năm xưa. Tiếng hét của cậu bé vang lên, tuyệt vọng và đau đớn, nhưng chẳng ai đến cứu.
“Dừng lại...” Tạ Kỳ thì thầm, những ký ức ùa về như một cơn sóng dữ.
“Dừng lại!” Cậu hét lên, lao về phía bàn phẫu thuật, nhưng một bức tường vô hình chặn cậu lại.
“Tạ Kỳ, em không thể thay đổi quá khứ,” Trì Hàn nói, đứng ngay sau lưng cậu. “Nhưng em có thể thay đổi tương lai. Tất cả phụ thuộc vào lựa chọn của em.”
Tạ Kỳ quay phắt lại, ánh mắt cậu đỏ rực. “Tôi không tin anh.”
“Rồi em sẽ tin,” Trì Hàn cười khẽ, trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.
Khi Tạ Kỳ tỉnh lại, cậu thấy mình nằm trong căn hộ quen thuộc. Mọi thứ giống như một giấc mơ tồi tệ, nhưng cậu biết rõ nó không phải mơ.
Trên bàn, cuốn sổ tay vẫn nằm ở đó, nhưng dòng chữ bằng mực đỏ đã biến mất.
Cậu cầm điện thoại, gọi cho người bạn thân nhất của mình – Lâm Vũ, một thám tử tự do. “Vũ, tôi cần cậu giúp.”
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Vũ hỏi, giọng anh pha chút lo lắng.
“Cậu có nghe về vụ hỏa hoạn ở phòng thí nghiệm trên đồi 10 năm trước không? Tôi cần tất cả thông tin liên quan đến nơi đó.”
Lâm Vũ im lặng một lúc. “Tôi nhớ chứ. Nhưng sao cậu lại nhắc đến nó bây giờ?”
“Cứ tìm đi. Tôi có cảm giác vụ đó không đơn giản như những gì cảnh sát công bố.”
“Được rồi, cho tôi một ngày.”
---
Buổi tối hôm đó, khi Tạ Kỳ đang cố chợp mắt, một tiếng gõ cửa vang lên.
Cậu giật mình tỉnh dậy. Bước ra cửa, cậu thấy một phong bì đen khác đặt ngay ngưỡng cửa.
Bên trong là một tấm hình – bức ảnh của chính cậu, đang đứng trước tòa nhà phòng thí nghiệm vào tối hôm đó.
Ở mặt sau, một dòng chữ ngắn ngủi:
“Mọi thứ đã được định sẵn. Đừng trốn chạy.”
Tạ Kỳ siết chặt tấm ảnh, hơi thở nặng nề. Trì Hàn không chỉ biết mọi thứ về quá khứ của cậu – hắn còn đang điều khiển cả hiện tại và tương lai.
Cậu không biết liệu mình có thể thoát khỏi bàn tay của hắn, hay sẽ mãi bị cuốn vào trò chơi chết chóc
Chương 4: Con mồi tỉnh giấc
Tạ Kỳ đứng giữa căn phòng tối, bàn tay nắm chặt tấm ảnh như muốn bóp nát. Cậu không hiểu làm sao Trì Hàn có thể kiểm soát mọi ngóc ngách trong cuộc đời mình.
Không thể để bản thân tiếp tục bị dẫn dắt. Cậu phải hành động, và phải tự mình kiểm soát.
Cậu mở laptop, tìm kiếm tất cả thông tin liên quan đến vụ hỏa hoạn 10 năm trước. Nhưng những gì hiện lên chỉ là vài bài báo mơ hồ: “Tai nạn do chập điện,” “Phòng thí nghiệm không phép,” và vài cái tên của những người thiệt mạng. Không một chi tiết nào nhắc đến những thí nghiệm phi nhân tính, càng không nói về số trẻ em bị bắt giữ.
Tạ Kỳ cau mày. Cậu biết rõ sự thật đã bị che giấu.
Điện thoại rung lên. Là Lâm Vũ.
“Có tin mới,” giọng Lâm Vũ khẽ khàng, nhưng đầy nghiêm trọng. “Vụ hỏa hoạn đó liên quan đến một tổ chức bí mật tên là Hồ Điệp Thí Nghiệm. Không phải chỉ là tai nạn – họ cố tình đốt toàn bộ để xóa dấu vết.”
“Hồ Điệp Thí Nghiệm?” Tạ Kỳ thì thầm.
“Đúng. Và nghe này, Tạ Kỳ… những gì tôi tìm được nói rằng chỉ có một người sống sót duy nhất từ vụ đó – cậu.”
---
Cùng lúc đó
Ở một góc khuất nào đó, Trì Hàn ngồi trên chiếc ghế gỗ cổ xưa, bàn tay lật giở từng trang hồ sơ cũ.
“em đang dần hiểu ra rồi, Tạ Kỳ,” hắn lẩm bẩm, môi nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị. “Nhưng chỉ hiểu không thôi thì chưa đủ. em phải chọn.”
Trước mặt hắn, màn hình lớn chiếu hình ảnh Tạ Kỳ đang ngồi bên laptop, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
“em sẽ chọn hy sinh bản thân, hay người khác?”
Ngày hôm sau, Tạ Kỳ quyết định đến gặp Lâm Vũ. Họ chọn một quán cà phê yên tĩnh ở ngoại ô, nơi ít người qua lại.
Lâm Vũ đặt trước mặt cậu một tập tài liệu dày cộm. “Tất cả những gì tôi tìm được đều nằm ở đây. Nhưng tôi cần cậu giải thích – tại sao cậu lại muốn đào bới chuyện này?”
Tạ Kỳ im lặng một lúc lâu, ánh mắt lướt qua những bức ảnh và tài liệu. “Vì tôi không thể để quá khứ tiếp tục đeo bám. Tôi cần phải biết sự thật.”
“Cậu chắc không?” Lâm Vũ hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Chắc chắn.”
Lâm Vũ thở dài. “Tôi hy vọng cậu không hối hận. Những gì tôi tìm thấy không chỉ liên quan đến vụ hỏa hoạn. Nó còn dính đến... một tổ chức lớn hơn rất nhiều.”
Trước khi Tạ Kỳ kịp hỏi thêm, một tiếng nổ lớn vang lên. Cửa kính quán cà phê vỡ tan, và một làn khói trắng tràn vào.
“Chạy đi!” Lâm Vũ hét lớn, kéo Tạ Kỳ về phía cửa sau.
Nhưng họ chưa kịp thoát ra thì một bóng người xuất hiện từ trong khói. Đôi mắt vàng rực sáng xuyên qua màn sương.
“Tạ Kỳ, tôi đã nói rồi,” giọng Trì Hàn vang lên, lạnh lùng nhưng uy lực. “em không thể trốn.”
---
Trong cơn hoảng loạn, Tạ Kỳ bị kéo đi.
Lâm Vũ vùng vẫy, nhưng một kẻ lạ mặt bất ngờ đánh ngất anh và lôi đi hướng khác. Trì Hàn tiến gần Tạ Kỳ, nụ cười nhạt trên môi.
“tôi đã cho em cơ hội tự tìm ra sự thật. Nhưng em quá chậm chạp.”
Tạ Kỳ nghiến răng. “Tôi không cần anh điều khiển!”
Trì Hàn bật cười. “Không cần tôi điều khiển? Vậy em nghĩ ai đã cứu em 10 năm trước? Ai đã dọn sạch mọi mối đe dọa xung quanh em suốt thời gian qua? Tạ Kỳ, em nợ tôi nhiều hơn em nghĩ"
Tạ Kỳ tỉnh lại trong một căn phòng trắng toát, ánh đèn sáng rực khiến cậu chói mắt.
Trên tường, một bức tranh vẽ hình những con bướm đang bay trong đêm tối. Chúng như muốn phá vỡ khung tranh để thoát ra ngoài.
Cậu cố đứng dậy, nhưng phát hiện mình bị trói vào ghế.
Cửa mở, và Trì Hàn bước vào, tay cầm một lọ thủy tinh chứa thứ chất lỏng đỏ sẫm.
“em biết đây là gì không?” hắn hỏi, giọng điềm nhiên.
Tạ Kỳ im lặng, ánh mắt đầy thù hận.
“Đây là máu của em, Tạ Kỳ. Máu từ những thí nghiệm năm xưa. Và cũng chính nó là chìa khóa để tôi hoàn thành công trình còn dang dở.”
“Tôi sẽ không để anh làm gì thêm!” Tạ Kỳ gầm lên, cố giãy giụa.
Trì Hàn mỉm cười. “em không có lựa chọn, Tạ Kỳ. Từ khoảnh khắc em được sinh ra, số phận của em đã được định sẵn.”
---
Trong một góc tối của căn phòng, ánh mắt của Lâm Vũ mở to.
Anh bị trói chặt, nhưng đôi tay đang âm thầm gỡ từng nút dây. Nhìn thấy Tạ Kỳ trong tình trạng đó, ánh mắt anh bừng lên quyết tâm.
“Chờ tôi, Tạ Kỳ,” Lâm Vũ thầm thì. “Tôi nhất định sẽ đưa cậu thoát khỏi đây."
Chương 5: Kế hoạch trong bóng tối
Không khí trong căn phòng trắng toát nồng nặc mùi hóa chất và sát trùng, khiến Tạ Kỳ không khỏi rùng mình. Cậu liếc nhìn xung quanh, cố tìm bất kỳ thứ gì có thể giúp mình thoát thân, nhưng tất cả chỉ là những dụng cụ lạnh lẽo, sáng bóng phản chiếu ánh đèn trắng rợn người.
Trì Hàn bước tới gần, đặt lọ thủy tinh chứa chất lỏng đỏ sẫm lên bàn, ngay trước mắt Tạ Kỳ.
“em có biết không, Tạ Kỳ?” Trì Hàn nói, ánh mắt hắn như xoáy sâu vào tâm trí cậu. “em là mẫu thí nghiệm hoàn hảo nhất. Không chỉ vì sức bền của cơ thể, mà còn vì ý chí sinh tồn mãnh liệt. em là kiệt tác cuối cùng.”
“Kiệt tác?” Tạ Kỳ bật cười lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu đầy căm phẫn. “Thứ anh gọi là kiệt tác, đối với tôi chỉ là cơn ác mộng!”
“Ác mộng sao?” Trì Hàn khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhếch mép. “Đó là cách em nhìn nhận. Nhưng với tôi, em là chìa khóa để mở ra một thế giới mới – một thế giới nơi con người sẽ tiến hóa đến mức hoàn hảo.”
Hắn cúi xuống, đưa tay nâng cằm Tạ Kỳ lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình.
“Và em, Tạ Kỳ, sẽ là vị vua của thế giới đó.”
---
Trong khi đó, ở một góc khác của căn phòng, Lâm Vũ đang hành động.
Từng nút dây trói dần được nới lỏng, nhưng anh không dám tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Anh quan sát Trì Hàn, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Chỉ cần vài phút nữa thôi,” Lâm Vũ tự nhủ, tay không ngừng cử động.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng tách vang lên khi nút dây cuối cùng được tháo. Trì Hàn lập tức quay lại, ánh mắt hắn như một lưỡi dao bén ngọt cắt ngang không khí.
“Ồ, có vẻ tôi đã bỏ qua một con chuột.”
Lâm Vũ lao đến, nhưng Trì Hàn chỉ cần một cái phẩy tay, anh đã bị hất mạnh vào tường.
“Vũ!” Tạ Kỳ hét lên, cố giãy giụa, nhưng dây trói giữ cậu lại chặt hơn ban đầu.
Căn phòng bỗng chìm vào bóng tối. Một tiếng tách nhỏ vang lên, và toàn bộ đèn đều tắt.
“Tạ Kỳ, giữ bình tĩnh!” Giọng Lâm Vũ vang lên từ trong bóng tối, dường như anh vẫn còn tỉnh táo.
Tạ Kỳ cảm nhận được sự hỗn loạn xung quanh. Tiếng bước chân vội vã, tiếng kim loại va chạm và hơi thở gấp gáp của chính mình. Nhưng điều kỳ lạ là… cậu không cảm nhận được sự hiện diện của Trì Hàn.
“Vũ! Cậu có sao không?” Tạ Kỳ gọi, giọng cậu vang vọng trong bóng tối.
“Tôi ổn! Nhưng chúng ta cần tìm cách ra ngoài ngay lập tức!”
Một ánh sáng yếu ớt lóe lên từ góc phòng – Lâm Vũ đã tìm được chiếc đèn pin nhỏ trong túi áo. Ánh sáng yếu ớt chiếu rọi vào mặt Tạ Kỳ, và chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lâm Vũ đã cắt được dây trói cho cậu.
“Đi nào!”
Nhưng khi cả hai vừa định rời đi, một giọng nói vang lên từ trên cao.
“Các ngươi nghĩ mình có thể trốn thoát sao?”
Ánh đèn pin của Lâm Vũ lia lên trần nhà, và ở đó, Trì Hàn đang đứng, đôi mắt vàng rực sáng như một con thú săn mồi.
---
Cùng lúc đó, ở bên ngoài tòa nhà
Một nhóm người mặc đồ đen từ đầu đến chân, vũ trang đầy đủ, đang tiến đến. Trên ngực áo của họ là biểu tượng hình cánh bướm với đôi mắt đỏ rực.
“Xác nhận vị trí mục tiêu. Đội một, tiến vào từ cửa chính. Đội hai, bao vây phía sau,” một người trong số họ ra lệnh qua bộ đàm.
“Rõ.”
---
Bên trong, trận chiến bắt đầu.
Trì Hàn lao xuống như một cơn gió, đôi tay hắn vung mạnh tạo ra luồng áp lực khủng khiếp. Tạ Kỳ và Lâm Vũ đều bị hất văng, nhưng cả hai nhanh chóng đứng dậy, cố gắng giữ khoảng cách.
“Tạ Kỳ, chúng ta không thể đấu tay đôi với hắn. Chạy đi!” Lâm Vũ hét lên, kéo tay cậu chạy về phía cửa.
Nhưng Trì Hàn không để họ thoát. Hắn vung tay, một chuỗi dây xích đen nhánh từ đâu xuất hiện, lao về phía họ như những con rắn sống.
Tạ Kỳ quay lại, ánh mắt bùng lên sự quyết tâm. “Nếu không ngăn hắn, chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi đây!”
Cậu lao thẳng vào Trì Hàn, mặc cho Lâm Vũ hét lên
Trì Hàn bật cười lớn khi thấy Tạ Kỳ lao đến. “em đúng là không biết sợ!”
“Không sợ, nhưng tôi cũng không ngu ngốc như anh nghĩ!” Tạ Kỳ hét lên, vung mạnh một thanh kim loại nhặt được từ sàn.
Thanh kim loại đâm thẳng vào vai Trì Hàn, khiến hắn khựng lại trong giây lát.
Nhưng ngay sau đó, hắn bật cười. “em nghĩ cái này sẽ làm được gì sao?”
Tạ Kỳ không đáp, chỉ lùi lại, ánh mắt đầy thách thức.
“tôi đã quá khoan dung với em rồi, Tạ Kỳ. Đã đến lúc em phải đưa ra lựa chọn cuối cùng,” Trì Hàn nói, giọng hắn trầm thấp nhưng đầy uy lực.
Hắn đưa tay ra, một con dao nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
“em sẽ tiếp tục chiến đấu và chết ngay tại đây, hay chấp nhận giao ước với tôi để sống sót?”
Tạ Kỳ nhìn Trì Hàn, rồi liếc qua Lâm Vũ – người đang nằm bất động ở góc phòng, hơi thở yếu ớt.
“Tôi… sẽ làm gì nếu đồng ý?”
“tôi sẽ cho em sức mạnh. Nhưng đổi lại, em sẽ thuộc về tôi mãi mãi,” Trì Hàn nói, đôi mắt hắn sáng rực như cánh bướm lấp lánh trong bóng tối.
Tạ Kỳ siết chặt nắm tay, hơi thở gấp gáp. Cậu biết đây là một quyết định không thể quay đầu. Nhưng liệu có còn lựa chọn nào khác?
Đây là bản viết lại cho bé nhé:
Chương 7: Đánh đổi linh hồn
Căn phòng im ắng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng tim Tạ Kỳ đập mạnh trong lồng ngực. Ánh mắt cậu không rời khỏi đôi mắt vàng rực của Trì Hàn, cảm giác như chúng đang hút cậu vào trong.
“em chờ gì nữa?” Trì Hàn hỏi, giọng như một tiếng thì thầm chết chóc, âm vang trong không gian tĩnh lặng. “Đưa tay ra, và tôi sẽ giải thoát em khỏi cơn ác mộng này.”
Tạ Kỳ không trả lời ngay lập tức, ánh mắt cậu đảo qua Lâm Vũ, người đang nằm bất động trong góc phòng. Lâm Vũ đã hi sinh tất cả để bảo vệ cậu, vậy mà giờ đây, cậu phải đối diện với sự lựa chọn này – một sự lựa chọn không thể lùi bước.
“em không có thời gian đâu, Tạ Kỳ,” Trì Hàn tiếp tục, bước thêm một bước về phía cậu. “Mạng sống của bạn em đang trôi đi từng giây. Quyết định đi.”
Tạ Kỳ cảm nhận nỗi sợ đang cuộn lên trong lòng mình, nhưng một ngọn lửa khác cũng dâng trào – sự căm phẫn. Cậu không thể để mọi người trong thế giới này trở thành món đồ chơi của Trì Hàn.
“Được,” cậu nói, giọng run run nhưng ánh mắt lại đầy kiên định. “Tôi đồng ý.”
Trì Hàn cười nhạt, bàn tay hắn giơ ra, đôi mắt lóe lên tia chiến thắng. “Tốt. Bây giờ, đưa tay em cho tôi.”
Khi Tạ Kỳ đưa tay ra, một luồng khí lạnh buốt thấm vào người cậu. Cảm giác như máu trong cơ thể đang bị rút ra từng chút một, thay vào đó là một thứ gì đó đen tối và đầy quyền lực.
“Chào mừng em, Tạ Kỳ,” Trì Hàn thì thầm, nụ cười hắn đầy mãn nguyện.
Sau khi giao ước được ký kết, Tạ Kỳ cảm nhận sức mạnh mới trào dâng trong cơ thể mình. Cậu nhìn xuống đôi tay mình, không còn nhận ra chúng, lạnh lẽo và tràn ngập quyền lực mà cậu không thể kiểm soát.
.“Tốt lắm,” Trì Hàn nói, bước lùi lại. “Giờ thì, hãy chứng minh lòng trung thành của em.”
“Chứng minh?” Tạ Kỳ hỏi, không hiểu hắn muốn gì.
“em phải tự tay giết bạn em, Lâm Vũ.”
Câu nói của Trì Hàn như một nhát dao đâm vào trái tim cậu. “Anh nói gì?”
“Đây là bài kiểm tra đầu tiên,” Trì Hàn nhấn mạnh, giọng hắn lạnh như băng. “Nếu em không làm, sức mạnh này sẽ giết em.”
Tạ Kỳ nhìn về phía Lâm Vũ, người vẫn nằm bất động. Cậu không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
“Không thể…” cậu thì thầm, đôi tay run rẩy.
“Không có gì là không thể,” Trì Hàn nói, giọng không chút thương xót. “em đã chọn con đường này, Tạ Kỳ. Hãy hoàn thành nó.”
Tạ Kỳ tiến về phía Lâm Vũ, cảm nhận từng bước đi nặng trĩu. Cậu cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Trì Hàn đang đè nặng lên mình. Nhưng mỗi bước đi lại càng khiến trái tim cậu thêm đau đớn.
“Lâm Vũ…” cậu thì thầm, giọng nghẹn ngào. “Tôi xin lỗi…”
Khi Tạ Kỳ đưa tay lên, chuẩn bị hạ xuống, một điều kỳ lạ xảy ra. Cả cơ thể cậu đột ngột bùng lên sức mạnh, nhưng không phải theo cách mà Trì Hàn mong đợi.
Thay vì giết Lâm Vũ, cậu quay ngược lại, lao về phía Trì Hàn, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
“em nghĩ em có thể kiểm soát tôi sao?!”
Trì Hàn không kịp phản ứng, bị đẩy lùi về phía sau. Nhưng ngay lập tức, hắn bật cười, một nụ cười đầy tự mãn.
“Giỏi lắm, Tạ Kỳ. em thực sự khiến tôi bất ngờ. Nhưng như vậy là chưa đủ.”
Trận chiến giữa Tạ Kỳ và Trì Hàn kéo dài dai dẳng. Mỗi đòn tấn công của Tạ Kỳ đều bị Trì Hàn hóa giải, và mỗi khi cậu tưởng mình sắp chiến thắng, hắn lại tung ra một chiêu thức mới, mạnh mẽ và nguy hiểm.
“em nghĩ em có thể chống lại tôi sao, Tạ Kỳ?” Trì Hàn nói, giọng vang vọng trong không gian, như muốn nghiền nát tâm trí cậu. “Sức mạnh của em là của tôi.”
“Vậy thì tôi sẽ tự hủy nó!” Tạ Kỳ hét lên, dồn tất cả sức lực vào một đòn cuối cùng.
Một luồng năng lượng bùng nổ, phá vỡ mọi thứ xung quanh. Trì Hàn bị đánh bay, nhưng hắn vẫn mỉm cười, như thể đã tính toán mọi thứ từ trước.
“em có thể đánh bại tôi hôm nay, nhưng em sẽ không bao giờ thoát khỏi lời nguyền này.”
Khi mọi thứ im lặng, Tạ Kỳ quỳ gục xuống sàn, cơ thể cậu rệu rã. Sức mạnh trong người đang tan biến, nhưng cái giá phải trả là cơn đau như xé nát từng thớ thịt.
Lâm Vũ bò đến gần cậu, lo lắng nhìn cậu. “Tạ Kỳ, cậu ổn không?”
“Ổn…” cậu khẽ thở ra, giọng yếu ớt. “Chúng ta phải rời khỏi đây ngay. Hắn… vẫn chưa chết.”
Lâm Vũ gật đầu, cố gắng dìu Tạ Kỳ đứng dậy. Nhưng khi họ vừa định rời đi, Trì Hàn xuất hiện, máu chảy ròng ròng, nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng rực sự thách thức.
“tôi đã nói rồi, Tạ Kỳ. em không thể thoát.”
“Đủ rồi!” Một giọng nói khác vang lên, và nhóm người mặc đồ đen xông vào.
Họ bao vây Trì Hàn, một người trong số họ cầm thiết bị phát sáng kỳ lạ, một thứ có thể triệt tiêu quyền lực của hắn.
“Lần này, cậu không thể chạy thoát, Trì Hàn."
Được rồi, bé nhé, anh sẽ kết thúc trong 2 chương cuối, mỗi chương dài một chút để tạo sự kịch tính.
---
Chương 8: Cuộc chiến cuối cùng
Ánh sáng từ thiết bị kỳ lạ chiếu rọi vào Trì Hàn, khiến hắn dường như bị đẩy lùi một bước. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn mang đậm sự tự mãn. Cơ thể hắn đã chịu thương tích nghiêm trọng, nhưng sức mạnh của hắn vẫn chưa hề suy giảm. Trì Hàn ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Kỳ, nở nụ cười lạnh lẽo.
“em tưởng mình có thể giết tôi sao? Một khi đã ký giao ước với tôi, em sẽ mãi mãi thuộc về tôi.” Trì Hàn nói, giọng trầm thấp như tiếng thì thầm lạnh lẽo trong không gian.
Tạ Kỳ không trả lời, chỉ cảm nhận được từng giọt mồ hôi lạnh lẽo lăn dài trên trán. Cảm giác đau đớn trong cơ thể như đang bóp nghẹt trái tim cậu. Sức mạnh của cậu từ lúc này đã không còn là của chính mình. Một phần linh hồn cậu đã bị Trì Hàn chiếm lấy, và bây giờ, cậu phải đối mặt với sự thật đau đớn: nếu không đánh bại Trì Hàn, cậu sẽ mãi là một con rối trong tay hắn.
Lâm Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. Cậu không thể để bạn mình chết. Cậu không thể để Trì Hàn thắng. Lâm Vũ bước tới gần Tạ Kỳ, bàn tay vươn ra, nắm lấy tay cậu.
“Cậu không đơn độc đâu. Cùng nhau, chúng ta có thể vượt qua.”
Lời nói của Lâm Vũ như một nguồn sức mạnh mới, khiến Tạ Kỳ cảm nhận được niềm tin và hy vọng đang dần quay trở lại. Nhưng ánh sáng từ thiết bị vẫn không ngừng mạnh mẽ, và Trì Hàn cũng đang tiến lại gần hơn, đôi mắt vàng rực như muốn nuốt chửng tất cả.
Tạ Kỳ biết đây là thời điểm cuối cùng. Cậu phải lựa chọn: tiếp tục sống trong cái bóng của Trì Hàn, hay chiến đấu để giải thoát cho chính mình, cũng như cho những người xung quanh?
Cậu lấy hết sức lực, quay lại nhìn Lâm Vũ và thì thầm: “Giúp tôi lần cuối.” Lâm Vũ gật đầu, và cùng cậu, họ bắt đầu một cuộc tấn công cuối cùng.
Một luồng năng lượng mạnh mẽ từ cơ thể Tạ Kỳ bùng lên, quấn chặt lấy Trì Hàn, khiến hắn phải lùi lại vài bước. Tạ Kỳ không còn kiểm soát được sức mạnh trong người mình, nhưng cậu biết đây là lúc phải đánh cược mọi thứ. Cậu phải giải thoát linh hồn mình khỏi sự khống chế của Trì Hàn, dù cái giá là gì đi nữa.
“Chết đi!” Tạ Kỳ gầm lên, lực lượng tỏa ra từ tay cậu như một cơn bão vỡ tan mọi thứ.
Trì Hàn hét lên, hắn không thể ngờ được Tạ Kỳ lại có thể sử dụng sức mạnh khủng khiếp đến như vậy. Hắn quay lại, nắm lấy tay Tạ Kỳ lần cuối, nhưng trong giây phút đó, chính hắn cũng bị cuốn vào một luồng năng lượng đen tối đến từ bên trong cơ thể cậu.
Và rồi, tất cả im lặng.
Khi cơn bão năng lượng qua đi, mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh đến lạnh lẽo. Tạ Kỳ ngã xuống đất, toàn thân mệt mỏi, nhưng trong lòng cậu cảm thấy một sự thanh thản kỳ lạ. Sức mạnh mà Trì Hàn đã chiếm lấy từ cậu giờ đây đã tan biến. Cậu đã tự giải thoát cho mình.
Lâm Vũ chạy lại, đỡ lấy cậu, lo lắng nhìn Tạ Kỳ. “Cậu không sao chứ?”
Tạ Kỳ yếu ớt cười, đôi mắt mơ màng. “Mình… mình ổn rồi. Cảm ơn cậu.” Cậu thở dài, rồi nhìn về phía Trì Hàn. Hắn không còn cử động, cơ thể bị tê liệt hoàn toàn, như một con bướm đã chết trong lưới.
Tạ Kỳ biết rằng Trì Hàn không còn là mối đe dọa nữa. Nhưng cái giá mà cậu phải trả là sự mất mát quá lớn. Linh hồn cậu đã suýt nữa bị chiếm đoạt, và cái bóng của Trì Hàn vẫn đeo đuổi cậu.
“Tôi sẽ làm gì đây?” Tạ Kỳ thì thầm, nhìn vào khoảng không vô tận.
Lâm Vũ nhìn cậu, đôi mắt ấm áp. “Chúng ta sẽ tìm cách chữa lành vết thương này. Cậu không đơn độc nữa. Chúng ta còn có nhau.”
Tạ Kỳ nhìn Lâm Vũ, cảm nhận sự ấm áp từ người bạn ấy. Và cậu biết rằng, dù những vết thương trong lòng vẫn chưa lành, nhưng cuộc sống vẫn có thể tiếp tục. Cậu không cần phải chiến đấu một mình nữa.
Từ giây phút này, cuộc sống của Tạ Kỳ và Lâm Vũ sẽ không còn những bóng ma từ quá khứ. Họ sẽ cùng nhau bước tiếp, tìm kiếm sự bình yên trong một thế giới đầy hỗn loạn.
-The End-
Chủ yếu là viết xong đăng luôn,chỗ nào sai thì mọi người hoan hỉ bỏ qua nhé🤗
Chuyện chỉ được đăng tải trên app wattpad và thuộc quyền sở hữu của jiumengyiren.
Vui lòng không đem đi nơi khác!!!
1acc wattpad và 1acc manga duy nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro