(1)Chào Mừng Đến Với Hệ Thống Phán Quyết Tội Lỗi
I.Lời Mời Đến Từ Bóng Tối
Đồng hồ điểm nửa đêm. Thành phố lặng yên, chỉ còn ánh đèn đường mờ nhạt phủ lên những vỉa hè lạnh lẽo. Đinh Trình Hâm đứng tựa lưng vào cửa kính của một quán cà phê đã đóng cửa từ lâu. cậu cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nơi một tin nhắn kỳ lạ vừa xuất hiện.
[Hệ Thống Phán Quyết Tội Lỗi]
Bạn đã được chọn tham gia một thử thách sinh tử.
Chấp nhận hoặc từ chối, hãy đưa ra quyết định trong vòng 30 giây.
Bên dưới là hai lựa chọn: "Chấp nhận" và "Từ chối".
Đinh Trình Hâm cau mày, đầu óc mơ hồ. cậu không nhớ mình từng đăng ký bất kỳ trò chơi nào liên quan đến sinh tồn. Nhưng đồng hồ đếm ngược đang chạy, chỉ còn lại 10 giây.
"Trò đùa quái gì đây?" cậu lẩm bẩm, ngón tay vô thức ch ơnạm vào "Chấp nhận".
Thời gian dừng lại ở giây cuối cùng.
BÙM!
Một luồng sáng chói lòa nuốt chửng Đinh Trình Hâm trước khi cậu kịp thốt lên tiếng kêu.
Khi tỉnh dậy, không gian xung quanh đã thay đổi.Đinh Trình Hâm đứng giữa một căn phòng lạnh lẽo, bốn bề là những bức tường sắt phủ đầy vết máu khô. Căn phòng không có cửa sổ, chỉ có một bóng đèn yếu ớt treo lơ lửng, phát ra ánh sáng vàng nhợt nhạt.
Trước mặt cậu là 6 người lạ, mỗi người đều mang vẻ mặt hoảng hốt và cảnh giác.
"Cậu... cũng được triệu hồi?" Một người đàn ông trung niên bước lên, giọng khàn đục.
Trình Hâm không trả lời, ánh mắt cậu quét qua từng người. Có một cô gái trẻ với mái tóc buộc cao, đôi mắt lạnh lùng như băng giá; một người đàn ông to lớn, cơ bắp cuồn cuộn; một cậu thanh niên có vẻ ngoài thư sinh; và một người phụ nữ mặc bộ vest đen gọn gàng, ánh mắt sắc sảo như chim ưng.
"Nơi này là đâu?" Trình Hâm cất giọng,mắt cáo câu nhân lướt qua đám người trước mặt,cậu bình tĩnh tới lạ thường.
"Chúng tôi cũng không biết." Người phụ nữ trong bộ vest đen trả lời, ánh mắt nhìn cậu đầy dò xét. "Nhưng tôi chắc chắn đây không phải thế giới thật."
Ngay lúc đó, một âm thanh rợn người vang lên. Một màn hình khổng lồ bất ngờ xuất hiện trên bức tường đối diện, kèm theo tiếng cười lạnh lẽo:
"Chào mừng người chơi đến với Khu vực phán quyết. Đây là nơi những tội nhân sẽ bị xét xử."
"Nhiệm vụ đầu tiên: Tìm chìa khóa mở cửa trước khi bóng tối nuốt chửng tất cả."
"Thời gian: 10 phút."
Cùng lúc, ánh đèn duy nhất trong căn phòng vụt tắt. Một mùi hôi thối xộc lên, kèm theo tiếng cào rít rợn người từ phía xa.
"Chết tiệt, đây là trò quỷ gì?!" Người đàn ông cơ bắp hét lên, bật đèn pin từ điện thoại.
Trình Hâm cảm nhận trái tim mình đập thình thịch, nhưng cậu nhanh chóng kìm nén nỗi sợ. Trong bóng tối, bản năng sinh tồn mạnh mẽ của cậu trỗi dậy.
"Tách ra tìm chìa khóa! Nhưng đừng đi quá xa!" Đinh Trình Hâm ra lệnh, giọng điệu cương quyết.
Bóng tối ngày càng dày đặc, còn tiếng bước chân lạ lùng đang tiến gần hơn. Đây không phải trò chơi, mà là một bản án thật sự.
Ánh sáng từ chiếc đèn pin yếu ớt của người đàn ông cơ bắp lấp loáng, chỉ đủ chiếu sáng một khoảng nhỏ phía trước. Mọi người bắt đầu tản ra, nhưng không ai dám đi quá xa. Trong bóng tối đặc quánh, tiếng cào rít trên kim loại trở nên rõ ràng hơn, như thể có thứ gì đó đang bò sát trên những bức tường.
"Tôi không thích cái âm thanh này," cậu thanh niên thư sinh lẩm bẩm, giọng run rẩy.
"Giữ im lặng," Trình Hâm cảnh báo, ánh mắt sắc bén quét qua từng góc tối.
Căn phòng dài và rộng hơn cậu tưởng. Các bức tường sắt không đều, nhiều nơi lồi lõm, rỉ sét, như đã trải qua hàng thập kỷ mục nát. Mùi máu tanh pha lẫn mùi hôi thối càng làm không khí thêm ngột ngạt.
Một âm thanh "két... két..." vang lên, giống như kim loại bị móng vuốt cào xé. Trình Hâm lập tức quay đầu, nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối dày đặc.
"Cái gì... cái gì đó vừa di chuyển!" Cô gái trẻ hét lên, bàn tay siết chặt lấy một ống kim loại nhặt được trên sàn.
"Câm miệng nếu cô muốn sống," người phụ nữ mặc vest gắt, đôi mắt lạnh lẽo không hề nao núng.
BỐP!
Bóng đèn trên cao bất ngờ nhấp nháy, rồi sáng lên trong một giây ngắn ngủi. Trong khoảnh khắc ấy, mọi người đều nhìn thấy nó.
Một hình thù méo mó treo ngược trên trần nhà, cơ thể dài ngoằng, làn da tái nhợt, các khớp tay chân cong vẹo một cách kỳ dị. Đôi mắt đỏ rực của nó sáng lên trong bóng tối, còn miệng thì rộng ngoác, để lộ những chiếc răng nhọn hoắt đầy máu.
"CHẠY!" Trình Hâm hét lên, lao về phía trước mà không cần suy nghĩ.
Tiếng cào rít trở nên dữ dội, con quái vật thả mình rơi xuống sàn với một tiếng rầm khiến cả căn phòng rung chuyển.
"Nó đuổi theo chúng ta!" Người đàn ông cơ bắp hét lên, quay lại vung thanh kim loại trong tay, nhưng con quái vật đã lách mình né tránh một cách dễ dàng.
"Rắc!"
Một âm thanh kinh khủng vang lên khi cánh tay dài của nó vung ra, xé toạc ngực người đàn ông cơ bắp trong tích tắc. Máu phun ra tung tóe, nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Mọi người hét lên trong tuyệt vọng.
"Cửa ở đâu?!" Cậu thanh niên thư sinh gào lên, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.
Trình Hâm cắn chặt răng, ép bản thân phải bình tĩnh. Cậu lao vào một góc phòng, nơi một chiếc rương cũ kỹ nằm im lìm. Không kịp suy nghĩ,cậu giứt khoát giật mạnh nắp rương ra.
Bên trong là một chìa khóa màu đen, nhưng nó được gắn chặt vào một khối thịt nhầy nhụa như sinh vật sống.
"Khốn kiếp..." Trình Hâm nghiến răng, không chút do dự, rút chìa khóa ra. Chất nhầy tanh tưởi bám đầy tay cậu, nhưng không còn thời gian để ghê tởm.
Con quái vật gầm lên một tiếng đầy giận dữ, lao về phía cậu với tốc độ khủng khiếp.
"NÉ RA!" Trình Hâm hét lớn, ném một thanh sắt về phía nó, đánh lạc hướng trong vài giây quý giá.
"Mọi người, tới đây!" cậu hét lên, cắm chìa khóa vào một cánh cửa sắt ẩn trong bóng tối.
"Cạch!"
Cánh cửa bật mở, ánh sáng trắng chói lòa từ bên ngoài chiếu rọi vào căn phòng. Mọi người tranh nhau lao ra, nhưng con quái vật cũng không hề chậm lại.
Một bàn tay lạnh toát chạm vào vai Trình Hâm khi cậu vừa kịp đóng sập cửa lại.
"RẦM!"
Tiếng gào thét của con quái vật bị cắt đứt khi cánh cửa đóng kín, để lại một sự im lặng chết chóc.
Trình Hâm ngồi bệt xuống sàn, thở hồng hộc. Những người còn lại cũng chẳng khá hơn là bao,ai nấy đều run rẩy,ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.
Cậu ngồi bệt xuống sàn,thở hồng hộc.Những người còn lại cũng chẳng khá hơn,ai nấy đều run rẩy,ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.
Phía trước họ,một màn hình lớn hiện lên,kèm theo giọng nói lạnh lẽo quen thuộc...
"Chúc mừng người chơi đã vượt qua thử thách đầu tiên.Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu."
II. Những Dòng Chữ Máu
Trình Hâm đứng dậy, tay vẫn bám vào bức tường lạnh lẽo để giữ thăng bằng. Những giọt máu còn đọng lại trên sàn phát ra ánh sáng nhờ nhờ dưới ánh đèn mờ ảo. Cả nhóm giờ đây chỉ còn sáu người. Không ai nói một lời, chỉ có những tiếng thở hổn hển đầy lo sợ vang vọng trong không gian im lặng.
Trước mặt họ là một hành lang dài, hai bên tường có các ô cửa kính đen kịt, không nhìn thấy gì bên trong.
"Đi tiếp thôi, ở đây không an toàn," người phụ nữ mặc vest lạnh lùng cất tiếng, giọng nói khàn khàn.
Trình Hâm gật đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm về phía trước. Mỗi bước chân dường như đều nặng nề hơn, như thể hành lang này kéo dài mãi mãi.
CẠCH.
Một âm thanh lách cách vang lên từ phía sau.
"Ai vừa làm gì vậy?" Cô gái trẻ run rẩy hỏi, quay lại nhìn.
Không ai trả lời.
"Nó lại đến à?" Cậu thanh niên thư sinh lắp bắp, cả người run lên như lá cây.
"Im lặng!" Trình Hâm cắt ngang, bước nhanh hơn, ánh mắt quét nhanh hai bên cửa kính. Nhưng mỗi khi nhìn, cậu lại cảm giác như có thứ gì đó vừa thoáng qua.
Bỗng nhiên, tiếng cười khúc khích vang lên, vang vọng khắp hành lang. Đó không phải tiếng của bất kỳ ai trong nhóm.
"Chết tiệt... Ai đó làm ơn nói là tôi nghe nhầm đi," người đàn ông trung niên siết chặt tay, giọng khản đặc.
Không ai trả lời. Nhưng rồi, một trong những ô kính bên phải bắt đầu sáng lên.
Từng chữ màu đỏ xuất hiện, như được viết bằng máu:
"Lỗi là của các ngươi."
Mọi người sững sờ, lùi lại một bước.
"Đừng nhìn nữa, đi tiếp thôi!" Trình Hâm hét lên, kéo tay cô gái trẻ về phía trước.
Nhưng dòng chữ chưa dừng lại. Trên từng ô kính, máu tiếp tục chảy ra, tạo thành những ký tự xiên vẹo:
"Các ngươi đã giết nó."
"Nó sẽ không tha cho các ngươi."
Cô gái hét lên kinh hoàng khi một bóng đen đột ngột xuất trong ô kính cuối cùng. Đó là khuôn mặt của người đàn ông cơ bắp vừa chết, mắt anh ta trắng dã, miệng cười ngoác đến tận mang tai.
"Không, không thể nào... Anh ta chết rồi!" Cậu thanh niên gào lên, tay chỉ vào ô kính.
Bóng đen bên trong nhếch miệng cười, rồi đập mạnh vào mặt kính từ bên trong.
"RẦM!"
Ô kính nứt toác, những vết rạn lan rộng như mạng nhện.
"Chạy ngay!" Trình Hâm hét lớn, kéo cả nhóm lao về phía cuối hành lang.
Nhưng cánh cửa ở cuối lại không hề mở. Nó bị khóa chặt, và phía trên là một dòng chữ khác đang dần hiện ra:
"Để mở cửa, hãy chọn một người ở lại."
"Không! Tôi không ở lại đâu!" Cô gái hét lên, tay đập mạnh vào cánh cửa.
"Đừng đập nữa!" Người phụ nữ mặc vest quát lớn, giọng sắc lạnh. "Nó muốn ép chúng ta hy sinh một người."
Không ai muốn nói ra lời, nhưng tất cả đều hiểu ý nghĩa của dòng chữ.
Tiếng đập từ ô kính phía sau càng lúc càng mạnh hơn. Bóng đen kia đang cố thoát ra, và họ không còn nhiều thời gian.
"Chúng ta không thể bỏ ai lại!" Trình Hâm nghiến răng, ánh mắt đầy giận dữ. "Còn cách nào khác không?"
Bỗng nhiên, người phụ nữ mặc vest bật cười lạnh lẽo. Bà ta rút từ trong túi ra một con dao nhỏ, sắc bén đến đáng sợ.
"Nếu không muốn tự chọn, để tôi giúp các người."
Ánh mắt bà ta khóa chặt vào cậu thanh niên thư sinh đang run rẩy ở góc tường.
"Phập!"
Tiếng dao xé gió vang lên, sắc lẹm như lời tuyên án tử. Cậu thanh niên thư sinh lùi lại theo bản năng, hai mắt trợn trừng.
"Đừng... đừng giết tôi!" Cậu hét lên, giọng nghẹn ngào.
"Im miệng! Nếu không có người ở lại, tất cả chúng ta sẽ chết!" Người phụ nữ mặc vest gằn giọng, đôi mắt lạnh băng không chút cảm xúc.
Cô gái trẻ lao lên, dùng hết sức đẩy bà ta ra.
"Không ai có quyền quyết định mạng sống của người khác!" Cô hét lên, khuôn mặt đỏ bừng.
Người phụ nữ lảo đảo, nhưng ngay lập tức lấy lại thăng bằng, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
"Cô nghĩ rằng thứ kia sẽ để chúng ta đi dễ dàng sao?" Bà ta chỉ tay về phía ô kính phía sau, nơi bóng đen đã đập gần vỡ mặt kính.
"RẦM!"
Một mảng kính rơi xuống, và bàn tay đen sì, dài ngoằng của sinh vật kia thò ra ngoài, móng vuốt sắc bén cào xé không khí.
"Nó sắp ra rồi!" Người đàn ông trung niên hét lên, tay run rẩy siết chặt thanh kim loại.
Đinh Trình Hâm siết chặt tay, cảm giác lạnh toát từ chiếc chìa khóa lúc trước vẫn còn ám ảnh. cậu liếc nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, rồi quay lại nhìn những người còn lại.
"Chúng ta không cần giết ai cả!" cậu nói, giọng dứt khoát. "Có thể đây chỉ là một cái bẫy tâm lý. Nếu tất cả cùng kiên quyết, chúng ta sẽ tìm được cách khác."
"Cậu quá ngây thơ," người phụ nữ gằn giọng. "Luật chơi là luật chơi. Muốn sống, phải tuân theo."
"Phập!"
Trong khi mọi người còn đang tranh cãi, một lưỡi dao bất ngờ xuyên qua ngực người đàn ông trung niên. Đôi mắt ông ta mở lớn, nhìn xuống vết thương rồi khụy xuống sàn, máu tuôn ra ồ ạt.
Người phụ nữ mặc vest đứng đó, đôi tay vẫn nắm chặt cán dao, ánh mắt không hề dao động.
"Xong rồi. Mở cửa đi," bà ta nói, giọng điềm tĩnh một cách đáng sợ.
"Bà... bà điên rồi!" Cô gái hét lên, nước mắt chảy dài.
"Cạch."
Cánh cửa sắt từ từ mở ra, ánh sáng trắng lại tràn vào. Người phụ nữ nhếch mép cười nhạt, bước qua xác người đàn ông trung niên và tiến về phía trước.
Nhưng trước khi bà ta kịp bước vào, một tiếng gầm gừ vang lên từ phía sau. Sinh vật kia đã thoát ra khỏi ô kính, toàn bộ cơ thể dài ngoằng của nó bò sát trên sàn, những chiếc răng nhọn hoắt nghiến ken két.
"Chạy mau!" Trình Hâm hét lên, kéo tay cô gái trẻ lao qua cánh cửa.
Người phụ nữ mặc vest quay lại, đôi mắt trừng lớn khi thấy sinh vật kia lao thẳng về phía mình.
"Không, không...!" Tiếng hét của bà ta bị cắt đứt khi bộ hàm khổng lồ của sinh vật khép lại.
Máu phun ra tung tóe, nhuộm đỏ cảcánh cửa.Cả nhóm còn lại chạy thục mạng, không dám quay đầu lại.
Phía trước họ là một căn phòng mới, rộng lớn và sáng hơn, nhưng không hề mang lại cảm giác an toàn.
Ở giữa phòng là một chiếc bàn dài, trên đó đặt một hộp gỗ chạm khắc tinh xảo.Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ đâu đó:
"Thử thách kế tiếp: Hãy chọn thứ bên trong hộp. Nhưng nhớ, lựa chọn sai đồng nghĩa với cái chết"
III.Hộp Gỗ Tử Thần
Chiếc hộp gỗ chạm khắc đặt ngay ngắn giữa căn phòng. Những hoa văn kỳ lạ như đang uốn lượn, tạo cảm giác chúng có thể sống dậy bất cứ lúc nào. Trình Hâm và những người còn lại đứng yên, ánh mắt đổ dồn vào nó, đầy cảnh giác.
"Chúng ta... phải làm gì đây?" Cô gái trẻ run rẩy hỏi, giọng khàn đặc vì vừa khóc.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, như đang rỉ vào tai từng người:
"Trong hộp có ba vật. Hãy chọn một. Chỉ một mà thôi."
"Không đúng! Nếu chọn sai thì sao?" Cậu thanh niên thư sinh lắp bắp, ánh mắt đầy kinh hoàng.
"Chọn sai, tất cả sẽ chết."
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ. Những bóng đèn trên trần nhấp nháy, phát ra âm thanh rè rè như đang trêu đùa thần kinh mọi người.
"Chúng ta không có nhiều thời gian." Trình Hâm nhìn quanh. "Sinh vật kia có thể đuổi theo bất cứ lúc nào."
cậu tiến lên một bước, nhưng ngay lập tức, cô gái trẻ kéo tay cậu lại.
"Đừng... Anh không chắc là mình chọn đúng đâu!" Cô nói, nước mắt lại trào ra.
Trình Hâm quay lại nhìn cô, ánh mắt dịu đi một chút.
"Nếu không chọn, chúng ta sẽ chết vì không tuân theo quy tắc." cậu gằn giọng.
cậu tiến đến gần chiếc hộp, hai bàn tay đặt lên nắp hộp gỗ. Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, như thể chiếc hộp đang hút lấy nhiệt từ cơ thể cậu.
Cạch!
Chiếc hộp mở ra, để lộ ba vật bên trong:
1. Một con dao găm nhỏ, lưỡi dao sáng loáng như vừa được mài sắc.
2. Một chiếc nhẫn bạc đen xỉn, đầy những vết xước kỳ lạ.
3. Một lọ thủy tinh chứa thứ chất lỏng đỏ sẫm, không ngừng xoay tròn dù chiếc hộp vẫn bất động.
Trình Hâm nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào ba vật này. Mỗi thứ đều toát ra một luồng khí kỳ lạ, như đang mời gọi nhưng đồng thời cũng đe dọa.
"Lấy cái nào đây?" cậu hỏi, quay lại nhìn những người phía sau.
"Không phải lọ đỏ!" Cậu thanh niên hét lên, giọng run rẩy. "Thứ chất lỏng đó nhìn chẳng khác nào máu... Nó sẽ giết chúng ta!"
"Còn con dao thì sao?" Cô gái trẻ hỏi, nhìn chăm chăm vào lưỡi dao sắc bén.
Cậu thư sinh kia ngắt lời, ánh mắt đầy nghi hoặc:
"Còn chiếc nhẫn... Nó trông như được làm cho một nghi thức. Biết đâu đó là câu trả lời?"
Trình Hâm nheo mắt, suy nghĩ thật nhanh. Thời gian không còn nhiều. Những tiếng gầm gừ xa xa vang lên, như báo hiệu rằng sinh vật kia đang đến gần.
"Chọn đi, Trình Hâm!" Cô gái hét lên, giọng gần như nghẹn lại vì sợ hãi.
Trình Hâm hít một hơi sâu, đưa tay về phía chiếc nhẫn bạc. Lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi khi chạm vào nó. Chiếc nhẫn lập tức trở nên nóng rực, nhưng cậu không buông ra.
Khi nhấc chiếc nhẫn khỏi hộp, giọng nói kia lại vang lên:
"Lựa chọn của ngươi... đã được ghi nhận."
ẦM!
Căn phòng rung chuyển dữ dội. Những bóng đèn trên trần vụt tắt hoàn toàn, để lại mọi thứ chìm trong bóng tối tuyệt đối.
"Chuyện gì đang xảy ra?!" Cậu thanh niên hét lên, hoảng loạn.
Trong bóng tối, một ánh sáng đỏ rực bất ngờ bùng lên từ chiếc nhẫn trên tay Trình Hâm. Ánh sáng ấy lan rộng, soi rõ cả căn phòng và những gì đang xảy ra.
Cả nhóm đông cứng người khi thấy sinh vật kia đứng ngay trước mặt họ. Nhưng lần này, nó không tấn công. Thay vào đó, nó quỳ xuống, cái đầu to lớn của nó cúi sát đất.
"Nó... đang phục tùng sao?" Cô gái thốt lên, giọng pha lẫn sợ hãi và kinh ngạc.
Trình Hâm không trả lời. cậu siết chặt chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt đầy phức tạp.
"Ngươi đã chọn đúng. Nhưng thử thách chưa kết thúc."
Căn phòng lại rung chuyển, và sàn nhà dưới chân họ bắt đầu nứt ra, để lộ một lối đi tối om dẫn xuống dưới.
"Bước tiếp đi, hoặc chọn ở lại và chết."
IV.Cổng Địa Ngục
Sàn nhà rung lắc dữ dội, những vết nứt dần lan rộng tạo thành một lỗ hổng đen ngòm, như chiếc miệng quỷ đang há ra chờ nuốt chửng cả nhóm. Từng hơi thở lạnh toát từ sâu bên dưới phả lên, khiến cô gái trẻ bất giác lùi lại.
"Chúng ta phải đi xuống?" Cô hỏi, giọng run run, ánh mắt nhìn Trình Hâm như cầu cứu.
cậu không trả lời ngay, chỉ siết chặt chiếc nhẫn trong tay. Ánh sáng đỏ rực từ nó dường như đang soi đường, như dẫn dắt một cách bí ẩn.
"Không còn lựa chọn nào khác." Trình Hâm nói dứt khoát, ánh mắt nghiêm nghị.
Cậu thanh niên thư sinh gần như sụp đổ, ngồi phịch xuống đất:
"Tôi không đi! Dưới đó chắc chắn là chết! Tôi không muốn chết!"
"Nếu ở đây, cậu cũng sẽ chết." Cô gái trẻ quát lên, nhưng giọng đầy mệt mỏi.Sau đó lại quay sang Trình Hâm, ánh mắt đầy lo lắng:
"Anh chắc chắn chứ? Có thể đây là cái bẫy. Chúng ta không biết thứ gì đang chờ đợi ở dưới đó."
Trình Hâm nhìn sâu vào mắt cô.
"Chúng ta không biết, nhưng chiếc nhẫn này..." cậu giơ tay lên, ánh sáng từ nhẫn hắt lên tường, tạo thành những ký tự kỳ lạ. "Nó là chìa khóa. Nếu nó dẫn đường, tôi tin chúng ta có cơ hội."
Không chờ thêm nữa, cậu bước tới mép hố, hít sâu một hơi rồi nhảy xuống.
"Anh Đinh!" Cô gái hét lên, nhưng không kịp cản.
Cảm giác như rơi tự do khiến dạ dày cậu thắt lại, nhưng chỉ trong giây lát, một lực vô hình giữ lấy cơ thể cậu. Trình Hâm nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất lạnh lẽo.
cậu nhìn quanh, ánh sáng đỏ từ chiếc nhẫn soi rõ một hành lang dài, hai bên tường là những bức phù điêu quái dị khắc hình những sinh vật đang gào thét. Không khí ẩm ướt và mùi tanh nồng đập vào mũi, khiến cậu phải nín thở.
"Mọi người, xuống đây đi!" cậu hét lên, giọng vọng lại trong không gian trống trải.
Một lát sau, cô gái trẻ cũng nhảy xuống, đôi chân run rẩy khi tiếp đất và cậu thư sinh cũng nối gót, mặc dù ánh mắt đầy hoảng loạn.
Cả nhóm đứng trong hành lang, nhìn về phía trước. Một cánh cổng sắt khổng lồ chắn ngang cuối đường, trên đó khắc những ký tự cổ xưa giống hệt ánh sáng từ chiếc nhẫn.
"Kẻ mang nhẫn, hãy tiến tới."
Giọng nói lạnh lùng vang lên lần nữa, nhưng lần này, nó không vang vọng mà như thốt ra từ ngay sau lưng họ.
Cô gái hoảng hốt quay lại, nhưng phía sau chỉ là bóng tối.
"Chuyện này ngày càng tệ..." Cậu thanh niên lẩm bẩm, giọng run rẩy không che giấu nổi.
Trình Hâm không đáp, chỉ chậm rãi tiến về phía cánh cổng. Chiếc nhẫn trong tay cậu phát ra ánh sáng mạnh hơn, đến mức gần như chói mắt.
ẦM!
Cánh cổng mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn bên trong. Chính giữa căn phòng là một hồ nước đen, trên mặt nước trôi nổi những tấm gương lớn.
Cô gái nhíu mày, bước tới gần một tấm gương và giật mình khi thấy hình ảnh của mình trong đó.
"Đây... không phải tôi." Cô thì thầm.
Trong gương, hình ảnh của cô không còn là khuôn mặt quen thuộc, mà là một phiên bản méo mó, với đôi mắt rỉ máu và nụ cười quỷ dị.
Những tấm gương khác cũng bắt đầu phản chiếu hình ảnh kỳ lạ của mọi người. Trình Hâm nhìn vào gương của mình và khựng lại.
Trong gương, cậu thấy mình đứng đó, nhưng thay vì ánh mắt kiên định thường ngày, đôi mắt y trống rỗng, bàn tay đang siết chặt một con dao dính máu, và phía sau là xác của cả nhóm, nằm ngổn ngang dưới chân.
"Hãy tìm chiếc gương phản chiếu sự thật. Sai lầm đồng nghĩa với cái chết."
Căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, và từ hồ nước đen, những bóng đen bắt đầu trồi lên, lặng lẽ tiến về phía cả nhóm.
V.Gặp Gỡ Người Đứng Đầu
Trình Hâm cắn chặt răng, ánh mắt không rời khỏi chiếc gương phản chiếu hình ảnh ghê rợn của chính mình. Trong đầu cậu rối bời, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Hơi thở lạnh toát từ những bóng đen trồi lên từ hồ nước càng lúc càng gần, khiến không gian thêm phần nghẹt thở.
"Chúng ta phải chọn nhanh lên!" Cô gái hét lên, ánh mắt hoảng loạn nhìn những bóng đen đang bao vây.
Cậu thanh niên thư sinh run rẩy lùi lại, không dám nhìn vào gương của mình. Anh ta liên tục lẩm bẩm như đang cầu nguyện, nhưng dường như vô dụng trước tình thế hiện tại.
Trình Hâm nheo mắt, tập trung nhìn vào từng tấm gương. "Phản chiếu sự thật"... nhưng sự thật là gì? Tất cả đều méo mó và đáng sợ, không có gì là thật cả.
Bất giác, ánh sáng từ chiếc nhẫn trên tay cậu lại bừng lên, sáng hơn bao giờ hết. Nó chiếu thẳng vào một tấm gương ở góc phòng, khiến mặt gương rực lên ánh đỏ như máu.
"Tấm này." cậu nói chắc nịch, bước tới đặt tay lên mặt gương.
ẦM!
Cả căn phòng rung chuyển, những tấm gương khác vỡ nát thành hàng nghìn mảnh vụn, và những bóng đen đột ngột dừng lại. Không gian tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Một giọng nói trầm thấp vang lên, không còn lạnh lùng như trước nhưng lại mang tới cảm giác nhún nhường,phải phục tùng và tuân theo.
Giống như-..giống như một loại huyết mạch nào đó,mạnh mẽ và vượt trội hơn cả nhân loại.
"em rất thú vị"
Trước mắt Trình Hâm, một lối đi mới mở ra từ mặt hồ. Ánh sáng từ nhẫn dẫn lối, kéo cậu bước về phía trước.
"Mọi người, đi thôi." cậu quay lại gọi.
Nhưng khi nhìn lại, căn phòng trống rỗng. Cô gái, cậu thanh niên... tất cả đã biến mất.
Trình Hâm khựng lại, lòng trào lên một cảm giác bất an. cậu bước từng bước chậm rãi qua lối đi dài, đôi chân không ngừng run lên vì lạnh. Cuối hành lang là một cánh cửa khổng lồ, được chạm khắc hoa văn phức tạp, nhưng lần này không phải là những hình ảnh gào thét, mà là một vầng trăng đỏ cùng những bóng người cúi đầu trước nó.
Cánh cửa mở ra mà không cần cậu chạm vào.
Phía bên kia là một căn phòng rộng lớn, trần cao ngút ngàn như không có điểm dừng. Chính giữa phòng, một chiếc ngai vàng màu đen tuyền nổi bật trong ánh sáng đỏ u ám.
Ngồi trên ngai là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn, gương mặt sắc nét nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng đến đáng sợ. Đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả vũ trụ được dấu đi dưới chiếc kính gọng vàng.
Hắn mặc một bộ áo choàng đen viền đỏ, bàn tay gác hờ lên tay vịn của ngai vàng. Khi thấy Trình Hâm, hắn khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.
"Đã lâu rồi tôi mới gặp một người dám bước tới tận đây." Giọng hắn vang lên, trầm thấp nhưng mang theo lực uy hiếp vô hình.
Trình Hâm không đáp, chỉ đứng yên, ánh mắt cảnh giác.
" Anh là ai?" cậu cất tiếng, giọng bình tĩnh.
Người đàn ông bật cười, tiếng cười của hắn vang vọng khắp căn phòng như tiếng chuông ngân, khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
"Tên của tôi không quan trọng. Nhưng nếu em cần một cái tên để gọi..." Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tia sắc bén. "Mã Gia Kỳ. em có thể gọi tôi là vậy."
Trình Hâm bất giác lùi lại một bước. Hắn chính là "boss" mà mọi thử thách dẫn tới? Người đàn ông này toát lên một cảm giác không giống với bất kỳ ai cậu từng gặp.
" Anh muốn gì?" cậu hỏi, cố gắng giữ giọng mình ổn định.
Mã Gia Kỳ đứng dậy, từng bước tiến về phía Trình Hâm.
"tôi không muốn gì cả. Nhưng em... em lại là một món quà thú vị."
Khi hắn dừng lại trước mặt Trình Hâm, ánh mắt sâu thẳm của hắn như xoáy thẳng vào tâm trí cậu.
"em đã mang theo nhẫn của tôi. Điều đó đồng nghĩa với việc..." Hắn cúi xuống, khuôn mặt gần sát Trình Hâm, nụ cười tà mị hiện rõ. "...em thuộc về tôi."
Không khí xung quanh như đông cứng lại. Trình Hâm siết chặt nắm đấm, không thể rời mắt khỏi người đàn ông trước mặt.
"tôi không thuộc về ai cả." cậu nói, giọng lạnh băng.
Mã Gia Kỳ khẽ nhếch môi, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
"tôi thích sự phản kháng này. Được thôi, trò chơi vẫn chưa kết thúc đâu, nhân loại. Để xem em có thể đi xa đến đâu."
VI. Bước Chân Vào Bẫy
Trình Hâm giữ vững ánh mắt đối diện với Mã Gia Kỳ, nhưng sâu trong lòng, cậu không khỏi cảm thấy bị áp lực bởi sự hiện diện đầy uy quyền của người đàn ông trước mặt. Căn phòng lạnh đến mức cậu có thể thấy hơi thở mình tan biến trong không khí.
"anh nghĩ rằng tôi là món đồ chơi của anh sao?" Đinh Trình Hâm cười nhạt, lùi một bước. "tôi không dễ dàng để anh điều khiển đâu."
Mã Gia Kỳ nhướng mày, vẻ mặt thích thú:
"Thú vị. em dám thách thức tôi? em không hiểu mình đang đối mặt với ai sao?"
Trước khi cậu kịp đáp, căn phòng đột nhiên rung chuyển. Những bức tường xung quanh bắt đầu biến đổi, chuyển thành những mảnh ghép sống động như đang nuốt chửng cả không gian.
"em muốn chạy? Được thôi." Hắn cười nhạt, phất tay.
Ngay lúc đó, một luồng sáng đỏ rực xuất hiện dưới chân Đinh Trình Hâm. cậu giật mình, cố nhảy tránh nhưng đã quá muộn. Ánh sáng cuốn lấy cơ thể cậu, kéo cậu vào một không gian khác.
Khi mở mắt ra, Trình Hâm nhận ra mình đang đứng trong một mê cung vô tận, những bức tường cao ngút ngàn được làm từ xương người và thịt sống.
Tiếng gào thét của những linh hồn bị mắc kẹt vang vọng khắp nơi, khiến cậu dựng tóc gáy.
"Đây là trò của anh?" Anh thì thầm, bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn phát sáng mờ nhạt trên tay mình.
Một giọng nói vang lên trong không khí, âm vang như vọng từ mọi hướng:
"Trò chơi này đơn giản thôi. em thoát ra, hoặc bỏ mạng ở đây. Lựa chọn nằm ở em."
Trình Hâm siết chặt nắm tay, ánh mắt quyết liệt.
"Nếu anh nghĩ tôi sẽ khuất phục, thì anh đã sai."
cậu bước đi, bàn chân giẫm lên nền đất ướt át, mỗi bước chân như chạm vào những bàn tay vô hình kéo cậu lại.
Ở ngã rẽ đầu tiên, cậu nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
"Cô gái đó..." cậu thì thầm, bước nhanh hơn.
Cô gái trẻ từ nhóm ban đầu đang đứng quay lưng lại, cơ thể bất động. Trình Hâm tiến đến gần, nhưng ngay khi chạm vào vai cô, cơ thể cô tan biến như làn khói.
Cùng lúc đó, một cánh tay thình lình vươn ra từ tường, cố gắng túm lấy cậu. cậu nhanh chóng né sang một bên, rút con dao nhỏ từ thắt lưng chém vào bàn tay kỳ dị.
"anh không thể giữ tôi lại được đâu."
Tiếng cười của Mã Gia Kỳ vang lên khắp mê cung, đầy chế nhạo:
"tôi không cần giữ. em sẽ tự sa vào bẫy thôi, Trình Hâm."
Trình Hâm hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Mỗi ngã rẽ trong mê cung đều như lặp lại chính nó, đưa cậu quay về điểm xuất phát. cậu nhận ra chiếc nhẫn trên tay bắt đầu thay đổi, ánh sáng từ nó yếu dần, như đang cảnh báo điều gì đó.
"Đây là thử thách tâm trí..." cậu lẩm bẩm, tự nhắc nhở mình không được để ý chí lung lay.
Ngay khi định bước tiếp, một bóng người xuất hiện trước mặt cậu. Đó là... chính cậu.
"cậu đang làm gì?" Bản sao của cậu cất tiếng, giọng điệu khô khốc máy móc nhưng đầy uy hiếp. "cậu nghĩ mình có thể thoát ra sao? cậu thậm chí còn không biết tại sao cậu ở đây."
Trình Hâm cau mày, không đáp lời. cậu biết rõ, thứ trước mặt không phải là chính mình.
"cậu là ai?"
"Đinh Trình Hâm" nhếch môi, đôi mắt đen ngòm ánh lên tia sáng lạnh lẽo:
"tôi là sự thật của cậu"
Khi câu nói vang lên, bóng người biến mất, và một cánh cửa xuất hiện trước mặt cậu. Không gian phía sau cánh cửa rực sáng, như dẫn đến một nơi khác.
Trình Hâm cẩn thận bước qua, nhưng ngay khi bước vào, cậu cảm nhận được một sức mạnh vô hình kéo lấy cơ thể mình.
cậu mở mắt ra, nhận ra mình đã quay lại căn phòng của Mã Gia Kỳ.
Người đàn ông vẫn đứng đó, nhưng lần này, hắn không ngồi trên ngai vàng nữa. Hắn đứng gần hơn, đôi mắt đỏ như máu chăm chú nhìn cậu.
"em không tệ." Hắn nói, nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Trình Hâm cau mày, ánh mắt đầy nghi ngờ:
"anh đang thử tôi?"
Mã Gia Kỳ khẽ nghiêng đầu:
"Không chỉ là thử. T muốn biết em mạnh đến đâu. Và bây giờ, tôi không chắc chắn..." Hắn bước tới gần hơn, giọng nói trầm thấp như thì thầm ngay bên tai. "em đủ tư cách để đứng bên cạnh tôi."
Trình Hâm khựng lại, ánh mắt kinh ngạc.
"Đứng bên cạnh anh? anh đang nói gì vậy?"
Mã Gia Kỳ bật cười, tiếng cười tràn ngập sự kiêu ngạo và uy quyền:
"em là kẻ duy nhất sống sót đến tận đây. Định mệnh của em không phải là một con rối. em sẽ là Vương Hậu của tôi... hoặc là một bản thể trống rỗng. em chọn đi,Đinh Trình Hâm"
VII. Lời Đề Nghị Của Quỷ Vương
Trình Hâm đứng yên, ánh mắt không rời khỏi Mã Gia Kỳ. Lời nói của hắn vang vọng trong đầu cậu, từng chữ đều như mang theo sức nặng ngàn cân.
"Đồng minh?" cậu khẽ lặp lại, giọng trầm thấp mang theo tia nghi hoặc.
Mã Gia Kỳ khẽ lắc đầu, nụ cười vẫn nhàn nhạt như trước.
"Không phải đồng minh, mà là quỷ hậu của tôi. em sẽ đứng ngang hàng với tôi, cai quản thế giới này, vượt lên trên cả luật lệ của hệ thống. Nhưng nếu em từ chối..." Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén. "em sẽ không sống sót rời khỏi đây."
Không khí trong phòng dường như đóng băng. Trình Hâm biết mình không có đường lui, nhưng cậu cũng hiểu rằng lời đề nghị này không chỉ là một trò đùa.
"Tại sao lại là tôi?" cậu hỏi, ánh mắt sắc lạnh.
Mã Gia Kỳ cười khẽ, từng bước tiến lại gần hơn, hơi thở của hắn gần như chạm vào làn da của Trình Hâm:
"em khác biệt. em mạnh mẽ, thông minh, và quan trọng nhất..." Hắn đưa tay chạm nhẹ vào chiếc nhẫn trên tay Trình Hâm, ánh sáng từ chiếc nhẫn bừng lên mãnh liệt. "...em mang theo nhẫn của tôi, thứ đã lựa chọn em từ lâ."
Trình Hâm im lặng. cậu biết rằng từ chối là điều không thể, nhưng trong lòng cậu vẫn còn rất nhiều nghi hoặc.
"Được." Cuối cùng cậu nói, giọng chắc nịch. "tôi sẽ là quỷ hậu của anh. Nhưng..." Anh nhướng mày, ánh mắt sắc như dao. "tôi không phải là kẻ để anh kiểm soát. Nếu anh muốn tôi đứng bên cạnh anh, chúng ta phải ngang hàng."
Mã Gia Kỳ cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, đầy hứng thú.
"Tốt lắm. tôi thích những kẻ như em, Đinh Trình Hâm."
Hắn vươn tay về phía cậu, một luồng ánh sáng đỏ bừng lên, quấn lấy cơ thể Trình Hâm. cậu cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ tràn vào người mình, như thể cả thế giới này đang khuất phục dưới chân cậu.
"Từ giờ phút này, em là quỷ hậu của tôi."
Những ngày sau đó, Trình Hâm và Mã Gia Kỳ bắt đầu cùng nhau thống trị thế giới dưới sự giám sát của hệ thống. Nhưng càng ngày, Trình Hâm càng nhận ra rằng sức mạnh của Mã Gia Kỳ không chỉ đơn giản là quyền lực.
Một lần nọ, khi bước vào căn phòng tối tăm nơi Mã Gia Kỳ thường ở một mình , Trình Hâm vô tình chứng kiến hắn quỳ gối, ánh mắt đầy đau khổ, thân thể bị trói buộc bởi những xiềng xích vô hình.
"anh..." Trình Hâm tiến lại gần, ánh mắt đầy kinh ngạc. "anh bị hệ thống giam giữ sao?"
Mã Gia Kỳ ngẩng lên, ánh mắt đỏ rực ánh lên tia mệt mỏi.
"tôi không phải là kẻ toàn năng như em nghĩ." Hắn khẽ nói, giọng mang theo chút bất lực. "tôi cũng là một con rối, một công cụ bị hệ thống lợi dụng. Sức mạnh của tôi không ngừng bị rút cạn để duy trì sự tồn tại của nó."
Trình Hâm siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên quyết liệt.
"Chúng tôi phải phá hủy hệ thống."
Mã Gia Kỳ nhìn cậu, đôi mắt lóe lên tia hy vọng.
"em nghĩ em có thể làm được sao? Nó không phải là thứ mà con người hay quỷ vương có thể đối đầu."
Trình Hâm cười nhạt, giọng nói đầy kiên định:
"anh đã chọn tôi làm quỷ hậu của anh. tôi không chỉ đứng bên cạnh anh, mà còn sẽ giải thoát anh khỏi gông xiềng này. Chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt hệ thống."
VIII.Cuộc Nổi Dậy
Những ngày tiếp theo, Trình Hâm và Mã Gia Kỳ bắt đầu lên kế hoạch. Họ lặng lẽ tập hợp sức mạnh, tìm kiếm những sơ hở trong hệ thống.
Mỗi lần hệ thống triệu hồi Mã Gia Kỳ để rút sức mạnh, Trình Hâm đều đứng phía sau, bảo vệ hắn khỏi sự sụp đổ. Mỗi lần như vậy, cậu lại càng cảm nhận rõ hơn mối liên kết giữa họ, không chỉ là quỷ vương và quỷ hậu, mà là hai kẻ đồng lòng trong cuộc chiến sống còn.
Đêm cuối cùng, khi trận chiến quyết định diễn ra, Mã Gia Kỳ nắm lấy tay Trình Hâm, ánh mắt rực lửa.
"em chắc chứ? Nếu thất bại, cả hai chúng ta sẽ bị hủy diệt."
Trình Hâm mỉm cười, siết chặt tay hắn:
"tôi đã nói rồi, tôi không phải là kẻ để anh kiểm soát. Nhưng nếu chết, tôi sẽ chết cùng anh."
Mã Gia Kỳ bật cười, nụ cười lần đầu tiên mang theo sự chân thành:
"Vậy thì đi thôi, quỷ hậu của tôi."
Những ngày ở bên cạnh Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm dần nhận ra một điều kỳ lạ trong lòng mình. Ban đầu, cậu nghĩ rằng đó chỉ là cảm giác đồng cảm, là sự tôn trọng giữa hai kẻ cùng chung lý tưởng. Nhưng dần dần, từng ánh mắt, từng nụ cười nhàn nhạt của Mã Gia Kỳ lại khắc sâu vào trái tim cậu, khiến nó đập loạn nhịp.
Một đêm nọ, khi cả hai đang ngồi cùng nhau lên kế hoạch cuối cùng, Trình Hâm không kiềm được mà lên tiếng:
"anh đã bao giờ... có ai quan trọng hơn quyền lực chưa?"
Mã Gia Kỳ dừng bút, ánh mắt sắc bén như dao nhìn cậu. Nhưng lần này, đôi mắt ấy lại mang một tia dịu dàng không dễ nhận ra.
"em đang nói về bản thân mình sao, uỷ h !
Trình Hâm cứng người, nhưng không né tránh ánh mắt ấy.
"Có lẽ." Anh thẳng thắn. "em có ý nghĩa với tôi hơn những gì tôi từng nghĩ. Và nếu lần này chúng ta không thể thắng... tôi không hối hận."
Mã Gia Kỳ khẽ nhếch môi, bàn tay đặt nhẹ lên đầu cậu:
"tôi cũng không cho phép em hối hận. Vì tôi sẽ không để em chết. em là của tôi, Đinh Trình Hâm, mãi mãi."
Cả hai nhìn nhau, không cần thêm bất kỳ lời nói nào. Cảm giác ấy, sự gắn kết ấy, vượt qua mọi lý do.
Trận chiến cuối cùng diễn ra dữ dội. Hệ thống hiện nguyên hình là một khối năng lượng khổng lồ, không ngừng tấn công bằng sức mạnh vô tận. Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ hợp lực, dùng toàn bộ sức mạnh của mình để phản kháng.
Nhưng ngay khi tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, hệ thống bỗng phát nổ. Ánh sáng chói lòa nuốt chửng cả không gian.
Khi Trình Hâm mở mắt, cậu nhận ra mình đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Bên cạnh cậu là Mã Gia Kỳ, người vẫn giữ chặt tay cậu, dù bản thân cũng đầy vết thương.
"Chúng ta thắng rồi." Mã Gia Kỳ cười nhẹ, giọng nói đầy mệt mỏi.
Trình Hâm không đáp, chỉ khẽ siết lấy tay hắn, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.
Thế giới dưới sự cai trị của hệ thống đã sụp đổ. Không còn luật lệ hà khắc, không còn nỗi kinh hoàng của những sinh mạng bị giam cầm.
Mã Gia Kỳ từ bỏ ngai vàng quỷ vương, cùng Trình Hâm bước ra ngoài thế giới mới. Cả hai chọn một vùng đất yên bình, nơi họ không còn là quỷ vương và quỷ hậu, mà chỉ là hai con người cùng chung một nhịp đập trái tim.
Trình Hâm đứng trên đồi cao, gió lùa qua mái tóc. Mã Gia Kỳ tiến đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy cậu, thì thầm:
"em có hối hận khi chọn tôi không?"
Trình Hâm khẽ bật cười, nghiêng đầu nhìn hắn:
"anh nghĩ tôi là loại người dễ hối hận sao? tôi đã nói rồi, nếu chết, tôi sẽ chết cùng anh. Nhưng bây giờ chúng tôi sống. Vậy thì tôi sẽ sống vì anh."
Mã Gia Kỳ im lặng, chỉ siết chặt vòng tay hơn.
Phía chân trời, ánh mặt trời đầu tiên ló dạng sau hàng thế kỷ bị hệ thống che khuất. Thế giới mới, tự do và đầy hy vọng, đang chờ đợi họ phía trước.
--The End--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro