Không Tên
Mau rời xa anh ấy cho tôi! Cô không xứng với anh ấy.”
Vừa dứt lời, Minh Lan giơ tay tát mạnh Mẫn Nhi, cô theo quán tính mặt quay ngoắt sang một bên. Má đỏ lừ, Minh Lan cô ta cố tình, Mẫn Nhi nhẫn nhịn chịu đựng. Mắt cô rưng rưng, miệng mấp máy, giọng nói bỗng trở nên lên cao: “Nhưng tôi yêu anh ấy.”
Minh Lan định giơ tay đánh cho cô thêm bạt tai tiếp.
“Dừng lại! Cô đang làm gì vậy hả? Ai cho cô dám bắt nạt cô ấy?”
Hai giọng nói, ngữ khí đanh thép, đủ để giết người, đồng thanh lên tiếng.
Minh Lan, Mẫn Nhi ngạc nhiên quay ra, tại sao lại có thêm một giọng nữa? Đến cả ông đạo diễn đang say mê vào dòng cảm xúc của hai người cũng quay ra.
“Minh Khang?”
Ông ta chạy nhanh đến gần anh.
“Tại sao cô ta dám tát Mẫn Nhi hả?”
“Đây..... đây là diễn thôi...”
Ông ta lắp bắp nói, mồ hôi toát ra, chân tay run rẩy.
Anh đi đến gần cô, nâng cằm cô lên. Nhìn gương mặt hằn cả vết tay, đôi mắt ửng đỏ, ngấn nước của cô, đâm thẳng vào tim anh, anh như bị lửa đốt.
Bốp.
Minh Khang giáng bạt tai lên mặt Minh Lan, cô ta sợ sệt không dám hó hé.
“Lần sau dám động vào cô ấy, tôi lột da cô.”
Minh Khang nhìn sang chỗ tên đạo diễn: “Đừng để Mẫn Nhi chịu bất kì uỷ khuất gì!”
Đây là mệnh lệnh, ông ta tăm tắp gật đầu. Minh Lan biết đây là người đàn ông quyền lực nhất Hà Thành, cô ta không thể đắc tội. Trong lòng ghen tị, tức giận sôi máu. Tại sao ả ta lại bám được lên người của Minh Khang chứ? Thật đáng ghét.
Gia Bảo chứng kiến từ nãy đến giờ, anh thất vọng, đáng lẽ ra phải là anh thể hiện, tự nhiên Minh Khang lại chen vào. Hừ.
Anh vuốt ve mặt cô, thì thầm vào tai cô: “Bảo bối, tối nay gặp tôi. Tôi vừa cứu em đấy.”
Minh Khang vừa nói xong đã đi mất, Mẫn Nhi ngơ ngác. Tên này bị điên sao? Cứu cô? Rõ ràng đây là kịch bản, còn về Minh Lan cố ý đánh thật, cô sẽ tự xử lí được. Còn...còn... Bảo bối.... Mẫn Nhi thoáng đỏ mặt, thật là.... xấu hổ quá đi!
Tên: Đoạt lấy danh hiệu nữ hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro