Kẻ bệnh hoạn...
Không biết từ khi nào tôi có thói quen nhìn cô ấy... Chắc là từ lúc tôi biết mình thích cô ,biết mình là con người lưỡng tính đáng ghét. Trong mỗi tiết học tôi đều nhìn cô, nhìn những cử chỉ khó chịu trên khuôn mặt khi cô không hiểu về vấn đề gì đó , nhìn những lúc cô vui đùa với đám bạn của mình , nhìn những lúc cô mệt mỏi vì những tiết học kéo dài , nhìn và nhìn... tôi ao ước được sỡ hữu cô ấy cho riêng bản thân mình , để không có ai có thể cướp mất cô ấy khỏi tôi , để cô ấy luôn luôn trước mắt tôi ,luôn bên tôi bất kì lúc nào và ở đâu . Nhưng dĩ nhiên điều ấy là điều bất khả thi . Chẳng có đứa ngu ngốc nào tự động dâng hiến mình cho 1 kẻ gần như xa lạ.
Nghỉ lại thấy mình như là 1 đứa bệnh hoạn ( sự thật là vậy ) đang khao khát cái tình cảm xa vời trong cái cuộc đời vốn chẳng dành cho những người như tôi :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro