Chương 4: Thật là một nhân tài...
Chương 4: Thật là một nhân tài...
Người anh em giao đồ ăn đứng trước cửa phòng ngủ dường như không chênh lệch nhiều tuổi so với bọn họ, mặc đồng phục màu đen của quán đồ ăn nhanh gần đó, mũ lưỡi trai màu đen che khuất hơn một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một chiếc cằm nhỏ rất trắng, nhìn dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn lễ phép.
Bộ dạng này hiển nhiên rất lừa người, tạm thời ngăn lại lửa giận của Triệu mập mập và Trương Phục Lương, hai người chỉ dùng ánh mắt "Người này có phải đang tính lừa gạt gì mình hay không", bộ dạng của mình trông giống như hai kẻ ngốc sao.
Người đưa đồ ăn đương nhiên có thể nhìn ra được điều này, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Phương Hòe Ninh lúc này mới nhìn thấy rõ bộ dáng của người kia, khuôn mặt đẹp đẽ, mũi môi thanh tú, ngũ quan hài hòa đến vô cùng sáng chói, có một loại cảm giác kiêu ngạo, ngoại trừ ánh mắt có phần u ám, thì đó là một gương mặt để lại ấn tượng rất đặc biệt.
Giống như là nhớ ra điều gì đó, Phương Hòe Ninh sững sờ.
"Tôi thu hai mươi đồng đương nhiên là có lý do." Người kia lại không nhìn về phía Phương Hòe Ninh, không kiêu ngạo không tự ti mà nói.
"Lý do gì?" Vương Phục Lương hiếu kỳ đến quên cả nói lắp.
Cậu ta suy nghĩ một chút, chầm chậm nói: "Đầu tiên, chỉ còn chưa tới một tuần nữa là hết tháng sáu, mặc dù có khoa sẽ thi sớm, nhưng mà đại học A phần lớn so với các trường học khác đều muộn hơn một chút. Khoảng thời gian này, nhiều nhân viên tái chế chất thải đều đổ về hai trường đại học bên cạnh đã nghỉ trước, các anh muốn tìm chưa chắc đã có thể tìm được."
"Thứ hai" người anh em đưa thức ăn nháy mắt mấy cái, ánh mắt xuyên qua người Vương Phục Lương và Triệu Bàng, rơi xuống Phương Hòe Ninh... nhìn đến thùng máy tính bên chân, "Coi như là phần cứng máy tính của các anh vẫn có thể sử dụng, nhưng khẳng định cũng không còn quá tốt, nếu không phải vậy thì sớm đã được các bạn học khác trong trường thu đi, trước ngày nghỉ, học sinh xuất hàng nhiều, mua hàng ít, dù là muốn mua máy tính second-hand, cũng sẽ đi tìm sinh viên năm 4 sắp tốt nghiệp, bọn họ đi rất gấp, máy móc cũng có thể được cách tân một chút."
"Thứ ba, tôi mặc dù không phải học sinh ở đây, nhưng mấy năm nay qua lại nơi này không ít lần, cũng biết đại khái làm việc và nghỉ ngơi trong phòng ngủ của đại học A có cùng quy định, điểm vệ sinh nếu bị trừ quá nhiều, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến điểm rèn luyện thường ngày, thậm chí ảnh hưởng đến đánh giá tốt nghiệp, thế nên nếu chỉ vì chút tiền từ đống đồ đã hỏng này, rõ ràng là mất nhiều hơn được."
"Thứ tư..."
"Vẫn, còn có thứ tư?" Vương Phục Lương giật mình.
"Ừ, thứ tư." Người kia đương nhiên gật đầu, "Coi như là các anh không quan tâm những điều ở trên kia, nhưng các anh vừa rồi cũng đã nói, hai cái máy này nặng như vậy mà phải vác qua 7 tầng lầu, còn phải giữa thời tiết nóng bức đi bộ hai mươi phút tìm chỗ bán, cũng không phải là một việc không tốn nhiều sức lực, các anh có thể làm sao?"
Vừa nói còn vừa dò xét hai người Triệu Vương, không phải quá gầy thì chính là quá béo.
"Hoặc là các anh cũng có thể gọi xe." Người anh em tốt bụng đề nghị, "Ở quầy bán đồ ăn vặt của tòa K có thể thuê xe đẩy nhỏ, mười đồng một chuyến, một cái vừa đi vừa về cũng là hai mươi đồng, bằng với giá tiền mà tôi đưa ra."
"Nhưng mà xe này vẫn phải là tự tôi kéo..." Triệu Bàng nhịn không được nói.
"Đúng vậy." Cậu trai nhìn qua "anh cũng không phải quá ngốc" vẻ mặt khen ngợi, "Cho nên, việc vừa tốn sức lại vừa tốn thời gian này tôi đều sẽ thay các anh làm, lại còn mạo hiểm ảnh hưởng tới giờ làm bị ông chủ phát hiện sẽ rất nguy hiểm, cũng chỉ thu về có hai mươi đồng là nhiều sao?"
Cậu ta nói chuyện câu chữ rõ ràng, nhịp điệu ôn hòa, mặc dù ngữ điệu không có chút tình cảm, nhưng kết hợp với giọng nói mềm nhẹ, không khỏi làm cho mấy người trong phòng càng nghe càng không thể tức giận, thậm chí nhịn không được tự cảm thán một câu: Thật, thật con mẹ nó rất có lý!
Vương Phục Lương phải cắn đầu lưỡi mới đem câu "không nhiều" đang định nói ra nuốt trở về, kìm nén đến mức suýt nữa đã tự cho mình một tát.
"Đương nhiên, nếu như các anh cảm thấy như thế là không đáng thì thôi, tôi cũng chỉ là tốt bụng đề nghị, loại việc tốn sức như thế này làm cũng không dễ dàng." Dứt lời, cậu ta quay người muốn đi ngay.
"A, chờ...chờ một chút..." Triệu Bàng không phục nói, "Cậu nói nghe có vẻ nhẹ nhàng đơn giản, chúng tôi đều không mang được, chẳng lẽ cậu vừa gầy vừa nhỏ như thế này lại được?"
Người anh em đưa đồ ăn ở quán ăn phía bắc của ký túc xá nam này có thể gọi là nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng đứng một mình cũng không phải là thấp, có lẽ bởi vì đầu nhỏ chân tay lại lèo khèo, đứng cùng với ba nam sinh cao lớn trong phòng liền có thể nhìn ra chênh lệch. Vương Phục Lương cao hơn cậu nửa cái đầu, Triệu Bàng kia độ dày có thể coi là gấp đôi cậu, còn chưa nói đến Phương Hòe Ninh ở trong phòng vừa cao lớn tráng kiện kia, vẫn còn chưa cao đến tai, còn có thể không khiến người khác nghi ngờ sao.
Nhưng nghe thấy thái độ như vậy, người kia chỉ liếc mắt, đưa tay ra nói, "Dây thừng."
Vương Phục Lương dừng lại, yên lặng đi lấy một sợi dây buộc nhỏ tới.
Người đó không nói tiếp, tại ánh mắt khinh thường của ba người còn lại đem hai thùng máy tính, hai cái bàn phím còn có một bộ loa nhỏ buộc lại với nhau, động tác đơn giản lại lưu loát.
"Cậu...cậu đừng có cố quá." Rõ ràng tất cả mọi người đều là con trai, rõ ràng mới vừa rồi còn dùng ánh mắt đầu óc có bệnh nhìn người ta, nhưng đến khi nhìn đối phương làm thật, một nhóm người vậy mà bắt đầu không đành lòng.
Người anh em giao hàng lại không hề có ý muốn được giúp đỡ, mỗi tay một bên máy đứng lên, nhẹ nhàng xoay người, sau đó quay sang phía Vương Phục Lương hất cằm về phía túi của mình.
Triệu Bàng phản ứng nhanh, vội vàng lấy tiền ra, thấy đối phương vẫn duy trì cái tư thế kia, tưởng rằng người ta ngại ít, lại do dự có phải nên cho thêm khoảng một trăm đồng nữa mới xứng đáng với vất vả của cậu ta.
Kết quả bộ dạng ngốc nghếch kia của Triệu Bàng chọc cho người giao hàng bất đắc dĩ mở miệng, "Ý tôi là các anh lấy hóa đơn trong túi kia, điện thoại trong quán ăn đã thay đổi, lần sau đặt hàng nhớ đổi lại số điện thoại."
"À..." Triệu Bàng ngẩn ngơ, vụng về làm theo.
Xong việc, người anh em giao hàng nhấc chân bước đi.
"A, đường đi chật, cậu cẩn thận một chút..."
"Nhìn cầu thang đó."
Hai chủ nhân đẩy cửa ra lên tiếng nhắc nhở, nhìn theo bóng lưng của người đưa đồ ăn, hai mắt dõi theo giống như đưa người thân lên đường tới nơi xa, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng.
Một lát sau, Vương Phục Lương thở dài: "Cậu ta so với chúng ta tuổi tác không chênh lệch nhiều, chắc cũng là sinh viên, không biết là đang học ngành nào?"
Triệu Bàng tiếp lời: "Bán hàng đa cấp hoặc là cử tạ đi..."
Vương Phục Lương đồng ý: "Thật đúng là một nhân tài..."
Hai người quay người, vừa ngẩng mặt lên chẳng biết Phương Hòe Ninh đã đứng sau lưng từ lúc nào, đối phương cầm theo túi có vẻ như muốn về.
Triệu Bàng lấy lại tinh thần, giật mình chạy về hướng máy tính của mình, chỉ thấy phần bài tập gặp vấn đề ròng rã suốt ba ngày đã được giải quyết xong, người này từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc có lẽ chỉ tầm mười phút.
Triệu Bàng nhịn không được kích động chửi thề.
Vương Phục Lương cũng ảo não, cơ hội để học lén người giỏi một chút vậy mà đã kết thúc, nhưng cũng may là vẫn còn thời gian.
"Hòe Ninh, ba tháng hè này mình xin thực tập ở phòng nghiên cứu, dự án của Quách Tuấn Phúc, chúng ta đến lúc đó gặp."
"Giữa tháng tới phải không? Được." Phương Hòe Ninh gật đầu.
Dứt lợi lại nghe Triệu Bàng bắt đầu mở miệng: "Hòe Ninh, cái đồ lẳng lơ này không phải vì học hành mà đi thực tập, cậu ta là bởi vì chị Diệu Diệu mới vậy."
"Cậu, cậu thôi đi, lại nói mò...đánh, đánh chết cậu."
"Cậu dám nói là không phải, lần sau gặp Diệu Diệu tôi cứ vậy mà nói..."
"Không, im miệng..."
Phương Hòe Ninh trước lúc cuộc chiến còn chưa căng thẳng nhanh chóng rời đi.
Buổi chiều cuối tháng sáu, mặt trời lên cao, dường như vừa ra khỏi ký túc xá liền bị ánh mặt trời nóng rực hòa tan. Cho nên Phương Hòe Ninh không đi tới đường lớn, mà là đi dọc theo nhà xe của ký túc xá đại học A bên trái cừa phía bắc đi ra ngoài, mặc dù xa một chút, nhưng trên đường đi đều có cây cối che chắn, có thể tránh đi không ít nắng nóng. Chỉ là trước đây con đường này vốn chỉ có mình anh đi, không nghĩ tới hôm nay trên đường lại có thêm một người.
Bởi vì mang theo vật nặng, dù là đã rời đi trước Phương Hòe Ninh khá lâu, người anh em đưa đồ ăn kia vẫn đi không quá xa, Phương Hòe Ninh chỉ mất mấy phút liền có thể đuổi theo đối phương.
Bước chân của người kia so với tưởng tượng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mỗi một bước chân đều vô cùng vững vàng, không kéo dài không chậm chạp, cũng không một chút phô trương sức mạnh nào. Chính là tay áo vén lên lộ ra vết đỏ do dây thừng siết chặt, bởi vì da rất trắng nên càng hiện ra rõ ràng.
Phương Hòe Ninh liếc mắt, ánh mắt rơi xuống trên sống lưng đối phương, chỉ là người trước mắt dưới ánh mặt trời nóng rực mồ hôi lấm tấm một đường từ cần cổ trắng nõn chảy xuống, chui vào trong đường viền cổ áo, thấm ướt một mảnh áo, theo từng bước chân, dường như trong suốt.
Cả người nhỏ bé gầy gò đến như vậy rốt cuộc sức lực này là đến từ đâu.
Phương Hòe Ninh âm thầm hiếu kì.
Tại đại học A giống như cá gặp nước như vậy, nhưng lại không phải sinh viên đại học A sao?
Phương Hòe Ninh lại nghĩ.
Hai người cứ như vậy duy trì khoảng cách mười mét, một trước một sau đi như vậy gần hai mươi phút, người đằng trước không biết có phát hiện có người đi phía sau hay không, từ đầu đến cuối đều không quay đầu...
Rốt cuộc cũng đi ra khỏi cổng bắc, Phương Hòe Ninh vừa rẽ trái đi về phía giao lộ nhà xe, một bên suy đoán xem có phải cậu trai kia sẽ có một chiếc xe nhỏ chở đồ ăn ở gần đó, không biết là cậu ta sẽ mang đồ đi tới nơi thu hồi đồ cũ, hay là dứt khoát tìm một chỗ vứt đi, dù sao cũng đã kiếm được tiền.
Chẳng qua không hiểu sao Phương Hòe Ninh cảm thấy khả năng xảy ra điều thứ hai là vô cùng nhỏ.
Nhưng sự thật chứng minh, suy nghĩ của anh có chút đơn giản.
Chỉ thấy người đưa đồ ăn kia không đi dắt xe, cũng không bỏ lại đồ vật, cũng không có ý tiếp tục muốn đi, mà là bước chân dứt khoát, đi vào bên trong một cửa hàng.
Vị trí bãi giữ xe đối diện chỗ ấy, Phương Hòe Ninh ngẩng đầu nhìn, phát hiện kia là một chỗ sửa chữa đồ điện dân dụng.
Ông chủ đứng trước quầy gặp cậu trai vừa đi tới liền nhiệt tình cười nói, hiển nhiên là khách quen.
"Lần này là cái gì?"
Người kia đem máy tính bỏ xuống, cởi dây nói: "Bán cái này, một máy."
Ông chủ bận bịu ngồi xổm xuống kiểm hàng: "Bao nhiêu?"
"Một trăm."
Xa xa Phương Hòe Ninh "... ..."
Ông chủ nhíu mày, dường như chê đắt: "Cái máy này đã rất cũ rồi, nếu không phải cậu mang qua đây tôi chắc chắn sẽ không lấy, nhiều nhất sáu mươi."
Người anh em không chút hoang mang chỉ chỉ biển quảng cáo cách đó không xa đang bay phất phới trên các cao ốc: "Tháng sau là lễ đồ điện gia dụng, hoạt động lấy cũ đổi mới, đồ điện gia dụng cũ trực tiếp được đền bù hai trăm tiền mặt, khẳng định sẽ có khách hàng đến chỗ này thu mua đồ gia dụng cũ để kiếm tiền, đừng nói với tôi là anh không biết."
Ông chủ bị vạch trần lúng túng cười: "Tôi cũng biết là thời điểm này sẽ thu được rất nhiều tiền lời, cái này, bảy mươi, chốt giá."
Người anh em ngồi xổm người xuống, đem dây thừng buộc lại một lần nữa, nâng lên xoay người rời đi.
Ông chủ vội vàng đi tới kéo người lại: "Được được được, tám mươi, không thể nhiều hơn được nữa, cậu cũng nên để cho tôi kiếm được một chút chứ."
Người kia nghĩ nghĩ, khó xử đồng ý.
"Chỉ bán một cái?" Ông chủ nhìn cậu ta đi tới bên cạnh cửa đem một cái máy tính khác buộc lại ở chỗ xe điện, hỏi.
"Ừ."
Người anh em lên tiếng, lấy ra trong túi hai mươi đồng đưa cho ông chủ, đổi lấy một trăm đồng về.
Phương Hòe Ninh đứng ở xa xa nhìn tờ tiền giấy đỏ lóe lên trong tay cậu ta, nhìn đối phương đẩy xe về phía mình, hai người liếc nhau, yên lặng sượt qua người, ánh mắt của người kia ngay cả một cái nháy mắt cũng không có.
Phương Hòe Ninh "... ..."
Trong giây phút đó, lời cảm thán vừa rồi của Vương Phục Lương thoáng hiện lên trong đầu.
Thật là một nhân tài...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro