Chương 140
Bạch Cốt ngủ mê man, chỉ cảm thấy hình như có thứ gì đó mềm mại ấm áp chạm lên da mặt mình, hơi thở vừa nóng bỏng vừa tươi mát khiến nàng ngứa ngáy.
Nàng nỗ lực mở mắt ra nhìn liền thấy Tần Chất cúi đầu hôn lên trán nàng. Thấy nàng tỉnh lại, hắn tiếp tục dịch xuống hôn lên cánh môn non mềm của nàng, nét mặt không hề có biểu cảm dư thừa, cử chỉ quấn quýt dày vò nàng dường như không hề biết mệt mỏi.
Bạch Cốt cảm thấy môi bị hắn vần vò đã trở nên vô cùng yếu ớt, vừa chạm nhẹ một chút đã thấy đau như đã sưng lên. Nàng nhất thời không kìm được duỗi tay chặn môi hắn, mơ hồ lẩm bẩm nói: "Tướng công đừng chạm vào nữa, đau lắm...".
Tần Chất chợt sững người, khóe môi vô thức cong lên, ánh mắt tràn ngập ý cười, nhìn kỹ sẽ thấy được những tia sáng nhỏ vụn lấp lánh. Nhìn người trong lòng đã mệt mỏi mềm nhũn như bông, trái tim của hắn đã hóa thành một vũng nước. Hắn đưa tay nắm tay nàng, cúi đầu hôn lên bàn tay trắng nõn rồi lại cúi đầu tiến đến tiếp tục thân mật.
Bờ môi của hắn dán lên da mặt mịn màng của nàng, nhẹ nhàng xoa gò má, lòng bàn tay cẩn thận vuốt ve, cảm xúc chân thực mang theo sự ái muội quyến rũ, lời nói tự nhiên cũng mang thêm vài phần dịu dàng chiều chuộng: "Đau chỗ nào?".
Bạch Cốt thấy chắn cũng không lại hắn, trong mắt có vẻ rất hoảng hốt. Càng ngày nàng càng nghi ngờ sao hắn không biết mệt gì cả, trước đây cũng vậy, lần nào cũng là nàng mệt mỏi muốn chết, chẳng còn sức mà nói chuyện, vậy mà hắn vẫn phơi phới chỉ như vừa uống một chén trà.
Tần Chất xoa tay cho nàng, ngón tay mềm mại mảnh khảnh, bóng loáng tinh tế khiến hắn yêu thích không muốn buông tay.
Hàng mi dài của hắn hơi rủ xuống, tầm mắt chậm rãi dịch chuyển trên khuôn mặt nàng, giọng điệu có vẻ rất không cam lòng, "Đợi lát nữa chúng ta lại đến suối nước nóng một lần, ban nãy ta chưa nhìn rõ".
Không nhìn rõ còn có thể trách ai đây, do chính bản thân hắn không cầm lòng được nên mới không nhìn rõ chứ đâu. Nàng nhớ đến hình ảnh điên cuồng hung ác của hắn liền sợ hãi đến mức co rút thân mình. Nàng đã mặc chiếc váy đó một lần rồi, cũng một lần thể nghiệm hắn tột cùng sẽ đáng sợ thế nào, dĩ nhiên sẽ không có chuyện nàng tự đưa mình vào miệng cọp lần thứ hai nữa. Nghe thấy hắn nói, nàng lập tức nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ coi như không hề nghe thấy.
Cánh môi đỏ tươi mềm mại hơi sưng mọng càng làm nổi bật làn da trắng ngần, vừa tươi mới vừa quyến rũ.
Thấy nàng không thèm nhìn mình, thậm chí ánh mắt còn pha chút giận dỗi thì nào còn tâm tư đâu cho nàng ngủ. Hắn lập tức hôn lên cái miệng sưng đỏ của nàng, cuốn lấy đầu lưỡi nàng tiếp tục quấy nhiễu, không cam lòng tiếp tục lăn lộn nàng thêm một phen ướt át.
Bạch Cốt vô cùng mệt mỏi nhưng nàng không ngờ đây mới chỉ là bắt đầu. Tần Chất đã đến đây rồi dường như không hề tính toán quay về, hoặc ít nhất là không định để nàng về. Hắn liên lục triền miên đắm đuối với nàng khiến nàng thật sự cảm thấy chuyện ép vua thoái vị chỉ là nàng nghĩ nhiều mà thôi, dù sao thì nếu đặt trước đại sự như vậy thì hắn nào có tâm tư chơi đùa với nàng. Nghĩ vậy nàng càng thả lỏng đầu óc, lần nào xong việc cũng mệt là ngủ, hơn nữa còn là ngủ say như chết.
...
Đêm khuya, đèn đuốc trong cung sáng trưng, cách bài trí nguy nga tráng lệ khiến đại điện khó tránh khỏi cảm giác cô đơn quạnh quẽ. Tấm rèm buông xuống che khuất long sàng phía sau, thỉnh thoảng sẽ có tiếng ho khan trầm thấp từ phía xa vọng lại.
Cửa điện bị đẩy khẽ, lão thái giám bên cạnh Hoàng đế bê một khay gỗ chậm rãi đi vào rồi dừng ngay trước long sàng, "Hoàng thượng, nô tài đã đem thuốc của Quốc sư vào đây ạ, Hoàng thoàng có muốn nhìn chút không?".
Thanh âm sắc nhọn đè nén mơ hồ sinh ra cảm giác âm trầm nhưng Hoàng đế lại không hề phát hiện. Trong mắt ông ta lúc này chỉ là sự vội vã, cố gắng áp xuống cơn ho, yếu ớt hắng giọng nói: "Mau, mau đem tới cho trẫm".
Nghiêm công công trưng vẻ mặt vô cảm đưa tay lấy miếng vải đen đậy phía trên khay, phía trên chẳng có thuốc nào hết mà chỉ có một trái tim be bét máu giống như vừa được móc khỏi người đang sống sờ sờ, trông cực kỳ sợ hãi.
Hoàng đế đột nhiên ngã nhào ra sau, tròng mắt mở to cực kỳ tức giận, "Đây là thứ gì!?".
Nghiêm công công bê khay gỗ trong tay tiến lên một bước, "Chẳng phải Hoàng thượng muốn thuốc trường sinh bất lão ư, thuốc này là do Quốc sư dâng lên, gần đây Quốc sư nghiên cứu rất nhiều phương pháp cổ xưa, cảm thấy cách tốt nhất vẫn là để Thái tử tự mình moi tim dâng lên người. Hoàng thượng vẫn nên ăn lúc còn tươi đi a, tránh để lâu sẽ bị ôi, khó mà nhuốt trôi".
Hoàng đế bỗng cảm thấy nghẹt thở, điên cuồng tức giận khiến cả người phát run, "Hỗn xược! Gọi Quốc sư... cút đến đây cho trẫm!".
Nghiêm công công làm như không nghe thấy, ông ta đặt chiếc khay sang một bên rồi lấy ra từ ống tay áo một cuộn thánh chỉ, "Sức khỏe Hoàng thượng đã không được như trước, chính vụ bận rộn cần có Thái tử chia sẻ gánh nặng. Nhưng hiện nay Thái tử điện hạ đã không còn, Hoàng thượng vẫn nên quan tâm đến sức khỏe của bản thân đi. Người tài trong triều rất nhiều, chi bằng thoái vị nhường hiền làm một Thái thượng hoàng ung dung tự tại".
Từng câu chữ nghe có vẻ khuyên bảo chân thành nhưng thực chất là đại nghịch bất đạo. Hoàng đế càng thêm phẫn nộ, ánh mắt nhìn thái giam thân cận càng bàng hoàng không thể tin nổi, "Nghiêm Hợp, ngươi hầu hạ trẫm đã lâu mà lại phản bội trẫm!?".
Sắc mặt Nghiêm công công vẫn vô cùng bình tĩnh, tựa như kết cục hiện nay chỉ là lá rụng về cội, suy nghĩ thật lâu mới nói. "Nếu như nữ nhân đó không xuất hiện thì có lẽ nô tài vĩnh viễn sẽ không phải bội người...".
Hậu cung hơn ba nghìn giai lệ, Hoàng đế làm sao biết ông ta nói đến người nào, nhưng điều đó đã không còn quan trọng, quan trọng là con chó đã nuôi nhiều năm lại phản bội chính mình!
Ánh mắt đục ngầu của Hoàng đế lóe lên tia hung ác, giận gữi nói: "Người đâu, lôi cẩu nô tài này xuống chém cho trẫm!".
Nhưng bất luận Hoàng đế gọi lớn cỡ nào, lớn đến mức khản cả giọng thì vẫn không có người tiến vào, dường như trong cung lúc này chỉ còn lại một mình ông ta cô độc.
Nghiêm công công từng bước tiến lại gần, vẻ mặt bình tĩnh trần ai lạc định nhưng ngữ điệu lại tang thương tràn đầy hận ý, "Có lẽ Hoàng thượng không biết hoạn quan cũng có trái tim...".
Đêm tối, một bóng đen rời khỏi cung đến đón đại tướng quân, "Tướng quân, Quốc sư đã vào điện, thuộc hạ nghe loáng thoáng thấy tiếng ồn bên trong".
"Được!", Đại tướng quân giương mày kiếm, không kìm được thích ý trong lòng, thời cơ này quá mức hoàn hảo, Tần Chất có thể giết Hoàng đế là tốt nhất, cho dù không giết thì hắn ta cũng có thể nhân cơ hội này giá họa cho Tần Chất. Sau đó hắn ra sẽ liên thủ với hai vị phiên vương đoạt hoàng quyền, một mũi tên trúng ba đích!
Đại tướng quân xếch mép cười âm hiểm, lập tức đưa theo người ngựa tiến vào hoàng cung. Trước mắt bọn họ là hộ vệ của hoàng cung, chính là năm người thị vệ tam phẩm nhất đẳng mà Tần Chất định tính kế cầm chân. Một người trong số đó tiến lên phía trước, sắc mặt rất nghiêm nghị, "Đại tướng quân nói Quốc sư mưu phản là thật chứ!?".
"Tuyệt đối chính xác, bảy người trong số mười hai thị vệ nhất đẳng các ngươi đều đã bị Quốc sư mua chuộc, hiện nay bọn chúng đã bị bản tướng quân khống chế, các ngươi nhanh chóng cùng bản tướng quân vào cung tróc nã nghịch thần, bảo vệ sự an toàn của Hoàng thượng!".
Thị vệ nghe xong vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, hắn ta giương đao chắn trước mặt đại tướng tuân, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ, "Đợi đã, tướng quân thứ lỗi, hoàng cung là nơi trọng địa không được mang binh lính vào, mong tướng quân đi cùng chúng thuộc hạ vào cung".
Năm người này quả nhiên không dễ chơi, đến giờ này mà lòng nghi ngờ vẫn rất sâu, khó trách Tần Chất chỉ còn cách lén ra chiêu giải quyết năm người này.
Thời cơ chín muồi, chỉ cần chậm trễ một chút thì biến số sẽ càng lớn, đại tướng quân không thể tiếp tục loay hoay ở đây nên chỉ còn cách đi theo hộ vệ đến tẩm điện. Một khi đại cục đã định, đến lúc đó hắn ta giết hết năm thị vệ trừ hậu họa cũng không phải việc gì khó.
Cửa điện mở hờ không một bóng người, bên trong đèn đuốc sáng trưng nhưng lại lặng im không một tiếng động.
Đại tướng quân đi trước mấy bước đứng bên ngoài điện gọi vào trong, "Hoàng thượng?". Bên trong vọng đến âm thanh rất nhỏ, hình như có người hoảng sợ vội vàng chạy trốn.
Khóe miệng đại tướng quân khẽ nhếch lên giây lát, rút đao trong tay nói với năm người phía sau, "Các ngươi theo ta bảo vệ Hoàng thượng".
Đẩy cửa ra, bên trong không hề có bóng dáng của Tần Chất, màn rủ bên ngoài long sàng, chỉ thoáng thấy được một góc vạt áo màu vàng.
Đại tướng quân lên trước một bước, Hoàng đế đã ngã gục tắt thở trên long sàng, trong tay nắm chặt một đạo thánh chỉ. Thái giám trong điện đều hôn mê bất tỉnh, cửa sổ đóng chặt, vắng lặng cổ quái cực điểm.
Hắn ta đột nhiên lặng người, cảm thấy sự việc chẳng lành, quả nhiên năm thị vệ phía sau đã rút đao chĩa về phía hắn ta, lạnh giọng quát lớn, "Loạn thần to gan dám hành thích ép vua thoái vị, còn không mau buông đao xuống!".
Thị vệ vừa dứt lời, đại tướng quân còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài điện vọng đến. Bảy thị vệ bị hắn ta bắt lại đã tức tốc tiến vào, thấy Hoàng đế tắt thở trên long sàng ai nấy đều vô cùng khiếp sợ, "Hoàng thượng!".
Tần Chất theo sau, tiếp đó là mấy vị lão thần, phần lớn là người bên phe Thái tử rất được trọng vọng trong triều.
Mọi người bên ngoài nghe thấy tiếng của thị vệ, nhất thời còn chưa tin, Tần Chất lập tức lên tiếng nghiêm nghị, "Còn không mau bắt lấy loạn thần tặc tử!".
"Đợi đã!".
Tướng quân muốn mở miệng nhưng năm đại thị vệ đã lập tức xông lên đánh về phía hắn ta, tức giận nói: "Tặc tử xem đao đây!".
Đại tướng quân chỉ có thể tạm tránh đi, hắn ta đã mất thời cơ lên tiếng tốt nhất, mười hai thị vệ cùng lúc đánh về phía trước, cho dù đại tướng quân có bản lĩnh lên trời cũng không thoát được.
Một lúc sau, đại tướng quân đã bị tước đao, cổ chân như bị thứ gì đó gặm cắn, lập tức mất lực không thể động đậy.
Lúc này đại tướng quân mới ý thực được năm thị vệ này mới là người Tần Chất mua chuộc, máu nóng lập tức dồn lên não, hắn ta điên cuồng quát lớn, "Tần Chất, ngươi tính kế hại ta!".
"Mau truyền thái y!". Tần Chất vội hét lớn, nhanh chóng bước đến kiểm tra hơi thở của Hoàng đế.
Quang cảnh trong điện cực kỳ hỗn loạn, tất cả đều quan tâm đến tình hình của Hoàng đế, nào ai còn bận tâm xem đại tướng quân nói gì.
Tần Chất lặng im nghe ngóng hơi thở, sắc mặt lập tức biển đổi, chúng lão thần vây kín xung quanh, biểu tình vô cùng sốt sắng, "Quốc sư, Hoàng thượng thế nào rồi?".
Nét mặt Tần Chất cực kỳ khó coi, sắc mặt tái nhợt quay sang nhìn các lão thần, ai nấy đều đã hiểu được tình hình của Hoàng đế, có mấy lão thần kích động suýt nữa đã ngã quỵ.
Đột nhiên, một người trong số họ lớn tiếng hô thức tỉnh cả mọi người, "Hoàng thượng băng hà...!".
Tiếng khóc trong điện vang lên, tiếp đó là người người lũ lượt quỳ xuống, vẻ mặt cực kỳ bi thương".
Một lão thần lấy thánh chỉ Hoàng đế đang nắm chặt trong tay, vừa mở ra liền thấy bên trong viết ý chỉ sẽ truyền ngôi cho đại tướng quân, đây không phải ép vua thoái vị thì là gì.
Lão thần thấy vậy cực kỳ giận giữ suýt chút nữa đã ngất xỉu, Tần Chất phải đỡ một lúc lâu mới khiến ông ấy ổn định. Hắn lấy thánh chỉ trong tay ông ấy, vẻ mặt rất nghiêm tọng. Đại tướng quân bị đè trên mặt đất không thể cử động, "Tần Chất, ngươi vu oan giá họa cho ta, rõ ràng chính ngươi mới là kẻ hại Hoàng thượng, mua chuộc thị vệ hãm hại ta!".
Tần Chất đột nhiên đứng dậy nhìn về phía tướng quân, "Tướng quân đừng ăn không nói có, suốt đêm nay ta nói chuyện về thuốc trường sinh với các vị đại nhân, tướng quân triệu tập binh mã ngoài cung lại bố trí thị vệ trong cung, hơn nữa còn có thánh chỉ này, chẳng lẽ tướng quân coi chúng ta đều là người mù cả sao!?".
Tần Chất dùng lời lẽ chất vấn sắc bén, ngôn từ giận dữ, đột nhiên thẳng tay ném thánh chỉ đến trước mặt tướng quân.
Từng lời lẽ của hắn nặng trĩu không thể phản bác, các vị lão thần xô lên lấy thánh chỉ xem qua, ai nấy đều vô cùng khiếp sợ, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, "Thật thật là... đại nghịch bất đạo!".
"E là đại tướng quân đã ấp ủ dã tâm này từ sớm, uổng lòng muốn bồi dưỡng nhân tài của Thánh thượng!".
"Ngỗ nghịch phạm thượng, đáng tru di cửu tộc!".
Tẩm điện hỗn loạn, đại tướng quân nghe vậy còn định nói nữa nhưng Công Lương Hầu gia lại đột nhiên xuất hiện, thân mang áo giáp nặng trĩu, khí thế hiên ngang cầm binh đánh giặc năm đó tái hiện trước mắt, phía sau còn áp tải hai vị phiên vương của Ba Thục.
"Hoàng thượng đâu, hai vị phiên vương Ba Thục âm thầm gia tăng binh lực tập kết ngoài kinh đô, bụng dạ khó lường, xử lý thế nào cần phải Hoàng thượng định đoạt...".
Nói được một nửa, vẻ mặt ông ấy đột nhiên biến sắc, lời nói hoảng hốt, "Hoàng thượng... người...".
Thấy tướng quân đã bị bắt lấy, hai chân ông ấy lập tức mềm nhũn ngã nhào xuống mặt đất.
Tần Chất nhìn về phía đại tướng quân, lời nói đầy vẻ khinh thường, "Tướng quân đã bố trí nội ứng ngoại hợp tốt lắm, nếu hôm nay Công Lương Hầu gia chậm một bước thì e là ngày mai phải đổi triều đại mất rồi!".
Hắn vừa dứt lời, chúng thần đều kinh hãi, mọi người đã tin tưởng đến tám chín phần.
Sắc mặt đại tướng quân trắng bệch, bây giờ hắn ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội. Hắn ta căm hận nhìn Tần Chất, "Tần Chất, ngươi cho rằng giá họa cho ta thì ngươi có thể lên ngôi Hoàng đế ư, tuyệt đối không thể, quần thần đều đang nhìn chằm chằm vào ngươi đó".
Tần Chất vẫn bình thản, sắc mặt vẫn ung dung không hề thay đổi, giọng điệu lạnh nhạt khinh thường, "Tướng quân muốn cắn người cũng không cần nghĩ lung tung thế chứ. Ta hoàn toàn không có binh quyền, cũng không thể cấu kết phiên vương ép vua thoái vị, cũng không âm thầm bồi dưỡng binh lực, tất cả đều làm theo mệnh lệnh của thiên tử, không chịu nổi danh ngài gán cho ta".
Từng câu từng chữ đều khiến mọi người rõ ràng bản thân Tần Chất không hề có khả năng cướp ngôi, đồng thời cũng bày hết tội trạng của tướng quân ra trước mắt.
Đại tướng quân á khẩu không cãi lại được, chỉ có thể dùng những ngôn từ bẩn thỉu nhất chửi bới Tần Chất. Lão thần trong điện đều lắc đầu ngao ngán, không nghe lọt nổi nửa lời.
"Đại tướng quân hành thích vua mưu phản, tạm thời nhốt vào thiên lao!". Công Lương Hầu gia ra lệnh dõng dạc đã mang tội danh hoàn toàn áp lên người đại tướng quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro