Chương 103
Bạch Bạch đội khăn voan màu đỏ ngồi đợi ngoan ngoãn trên giường tân hôn. Thật ra vừa rồi nàng đã chợp mắt một chút, đến khi thức dậy thì sắc trời bên ngoài đã tối.
Dù đến nhà Tần Chất nhiều lần nhưng nàng chưa từng đến đây. Nơi này cách gian nhà chính hẳn một mảnh sân rộng, tiếng hò reo chúc tụng bên ngoài còn cách khá xa, phải lắng tai nàng mới loáng thoáng nghe thấy được. Nàng không ngờ căn viện nhỏ mà mình đến thường ngày còn có một nơi phù hợp làm phòng tân hôn như vậy.
Nàng hơi vén khăn lên, nghiêm túc nhìn xung quanh, nơi này rộng hơn chỗ lần đầu nàng tới rất nhiều, cách bài trí không còn đơn sơ như gian phòng kia mà trưng đầy vải đỏ nến đỏ tỏa ra không khí vui mừng.
"Công tử, cẩn thận bậc thang".
Bạch Bạch nghe thấy tiếng người bên ngoài vang lên bèn vội vàng buông khăn xuống ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn đợi Tần Chất đến vén khăn.
Cửa phòng bị đẩy nhẹ, Tần Chất vào phòng rồi nhưng lại không đến ngay chỗ nàng, dường như hắn đang im lặng đứng đó nhìn nàng, ánh mắt dừng trên người nàng, cẩn thận quan sát. Bạch Bạch cảm giác như bị ai đó theo dõi, nguy hiểm quá mức rõ ràng khiến nàng đột nhiên thấy bối rối căng thẳng.
Nàng không nhịn được lên tiếng gọi, "Tần Chất?".
Tần Chất nghe ra âm thanh mơ hồ e sợ trong giọng nói của nàng thì khẽ mỉm cười. Nụ cười này rất khác so với trước kia, khuôn mặt dịu dàng thanh nhã lúc này lại mang theo ý vị mập mờ khiến người nhìn không khỏi cảm thấy hắn đang ấp ủ ý định xấu xa.
Hắn vẫn chưa lên tiếng mà đến bên cạnh bàn lấy gậy vén khăn, sau đó mới thong thả đi đến chỗ nàng. Hắn đã uống rất nhiều rượu, bước chân hơi loạng choạng nhưng nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không nhìn ra được hắn đã say.
Bạch Bạch thấy hắn đi về phía mình, cảm xúc đột nhiên cũng tốt hơn một chút. Biết hắn muốn vén khăn, nàng lập tức ngồi ngay ngắn, ánh mắt còn dâng lên vẻ hưng phấn mới lạ. Một lát sau, một bóng người tiến đến gần nàng, Tần Chất đứng yên trước mặt nàng, đưa gậy đến vén tấm khăn đỏ trên đầu nàng. Lúc này nàng mới được nhìn thấy hắn, áo cưới màu son kết hợp với trâm ngọc cài tóc gọi lòng người rung động, ánh mắt ánh lên vẻ xuân tình ấm áp.
Tần Chất nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên hé môi phả ra men say tê dại nhưng biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc cất tiếng gọi nàng: "Nương tử".
Âm thanh dường như đã tẩm rượu nghe vào tai càng mềm mại mê say, Bạch Bạch rủ mắt khẽ đáp lại một câu, "Tướng công".
Nét mặt Tần Chất vui vẻ cong lên thành vầng trăng khuyết nhất từ trước đến nay. Hắn cúi người nắm lấy tay nàng đi đến trước bàn, đặt gậy vén khăn xuống, bưng ly rượu hợp cẩn đưa cho nàng.
Bạch Bạch nhận ly rượu hắn đưa đến, thấy hắn đã say còn muốn tiếp tục uống, nàng không nhịn được chặn lại: "Chàng đã say rồi, rượu này không uống cũng không sao".
"Không được, không thể thiếu uống rượu hợp cẩn được". Nét mặt Tần Chất đã thấm đẫm men say nhưng nói chuyện vẫn dứt khoát rõ ràng, chỉ có biểu cảm là khác so với trước đây, dường như đã thêm mấy phần phong lưu, mỗi cử chỉ lời nói đều vô thức mê hoặc nàng.
Bạch Bạch thấy hắn khăng khăng muốn uống nên cũng không cản nữa, nàng nâng ly rượu vòng tay với hắn rồi uống cạn ly rượu. Rượu gạo đến cổ họng dâng lên vị vừa ngọt vừa nóng, dư vị vô cùng tuyệt diệu, là loại rượu cực ngon.
Bạch Bạch nhìn bình rượu lại muốn uống thêm một ly nữa. Nàng buông ly rượu xuống muốn lấy bình rượu trong tay Tần Chất, bàn tay hắn đã kịp vòng tay qua eo nàng, lặng lẽ áp sát phía sau nàng. Hơi thở nóng bỏng của hắn mỗi lần nói chuyện đều phả bên vành tai khiến nàng không kìm được cảm giác run rẩy. Hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, bờ môi ấm áp mang theo xúc cảm ướt át của rượu dán lên vành tai nàng.
Rõ ràng động tác của hắn rất nhẹ nhàng từ tốn, cũng rất dịu dàng nhưng nàng lại mơ hồ nhận ra được nguy hiểm rình rập, thậm chí còn mãnh liệt hơn lúc hắn mới bước vào gian phòng này. Dường như hắn phải nỗ lực khắc chế mới không dồn sức quá mức, nhưng cũng chính vì hắn quá mức kìm nén nên lại có vẻ rất áp lực khiến nàng vô thức giơ tay chống vào bàn tìm kiếm chút cảm giác an toàn.
Làn môi mềm mại ấm nóng chậm rãi chạm vào vành tai ửng hồng xinh đẹp, nhẹ nhàng cắn một cái. Hơi thở nóng hầm hập khiến thân thể nàng nóng lên, trái tim đập vội muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tần Chất thì thầm bên tai nàng: "Uống ngon không?".
Da mặt Bạch Bạch đột nhiên nóng bừng, trả lời theo bản năng: "Ngon...".
Tần Chất bất ngờ xoay nàng lại đối diện với hắn, thân thể hai người áp sát vào nhau, hô hấp quấn quýt giao triền, hỉ phục đỏ rực hòa cùng một thể cực kỳ khăng khít, không khí ái muội cứ thế dâng lên trong căn phòng lập lòe ánh nến.
Ánh mắt Tần Chất nhìn nàng mang theo mấy phần tùy ý buông thả khiến nàng có chút không được tự nhiên. Nàng vô thức rủ mi tránh ánh mắt hắn nhưng chợt nghe hắn thấp giọng nói: "Ta nếm thử xem nào...".
Bạch Bạch nhướng mắt nhìn lại, chưa kịp phản ứng thì hắn đã cúi đầu hôn xuống. Cánh môi ấm nóng nhẹ nhàng dán lên môi nàng, liếm mút cực kỳ dịu dàng nhưng sau đó dần dồn sức quấy nhiễu bên trong. Hắn áp nàng sát về phía bàn, ly rượu lẫn bát đĩa sứ trên bàn va chạm vào nhau phát ra âm thanh rất nhỏ, bình rượu suýt chút nữa cũng bị xô đổ.
Nàng đưa tay chống bàn mới miễn cưỡng giữ vững được thân mình nhưng nào ngờ hắn càng đến gần, môi lưỡi gia tăng tấn công, vị rượu mát lạnh truyền đến vị giác và hơi thở của nàng. Hương rượu cùng dược hương quen thuộc trên người hắn vây quanh nàng khiến nàng bối rối, tim đập thình thịch dưới lồng ngực.
Nàng không chống đỡ nổi nữa, thân mình hơi ngửa ra sau, vòng eo bị hắn nắm chặt, nửa người dưới không thể động đậy. Nàng dựa lưng vào bàn, thân thể muốn nhúc nhích cũng không có lực, khó khăn lắm cuối cùng đành bất lực ngã trên bàn.
Nàng không chịu được sức lực của hắn nên vội giơ tay đẩy hắn ra, không ngờ hắn lại chẳng thèm để ý, hoàn toàn không còn sự dịu dàng ngày xưa nữa. Đôi môi của nàng đã bị cắn đau rát, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ, tư thế của hắn hệt như hổ báo sõi dữ muốn ăn thịt nàng ngay lập tức.
Nàng vội vàng giãy giụa lui về sau nhưng dù có cố thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay hắn. Một tay hắn giữ chặt eo nàng, một tay chống bàn lấy mất mọi đường lui của nàng. Ly rượu lẫn bát đĩa trên bàn bị xô đẩy tại ra tiếng va chạm lọt vào tai cực kỳ mập mờ xấu hổ.
Vật lộn một lúc, Tần Chất đột nhiên dựa về phía nàng, chiếc bàn đột nhiên lung lay rất mạnh, ly rượu trên bàn chao đảo khiến rượu đổ tràn lan trên bàn, sau đó rơi "tí tách" xuống đất theo cạnh bàn.
Tần Chất đột nhiên đưa tay gạt sạch bát đia trên bàn xuống đất lấy chỗ đè nàng lên đó. Nàng cực kỳ hoảng sợ nhưng vô lực chống đỡ, hắn ép nàng lên bàn cứ như không thể chờ được đến lúc ôm nàng về giường, bắt đầu cởi đai lưng bên eo nàng.
Không phải là cởi, phải là xé, là xé cực kỳ hung hăng, không còn sự kiên nhẫn dịu dàng xưa kia mà là sự tàn nhẫn bá đạo.
Bạch Bạch bị hắn ép trên bàn nhưng nàng đã không còn sức chống trả, nàng đã bị sức lực ngang ngược hung tàn của hắn dọa sợ, tiếp đó lại bị hắn vừa hôn vừa cắn đến mức mê loạn, đầu óc đều trống rỗng.
Nháy mắt đai lưng đã rơi xuống, váy áo đỏ rực từng lớp rời khỏi thân thể lộ ra chiếc yếm đỏ tươi cùng làn da trắng nõn thơm mát. Ánh nến sáng trưng trong căn phòng soi rõ cảm xúc mê đắm nhưng thoáng chút hoảng loạn của nàng. Nốt chu sa giữa hai hàng lông mày càng thêm yêu mị, vừa nhu nhược đáng thương nhưng cũng quyến rũ khiến người ta nảy sinh ác ý.
Khóe mắt Tần Chất đỏ ngầu, đưa tay đến bên hông mình, ngón tay thon dài bắt đầu cởi đai lưng. Đai lưng màu đỏ rơi xuống đất che lấp những mảng vải vụn vừa bị hắn xé, từng mảnh lặng lẽ rơi xuống chồng chất lên nhau.
Một lúc lâu sau, sau một tiếng nức nở cực nhỏ, chiếc bàn bắt đầu chậm rãi đung đưa, chân bàn lắc lư cọ với mặt đất, mới đầu là nhịp chậm rãi nhưng càng về sau càng mạnh mẽ khiến nó cũng không chống đỡ được mà lệch khỏi quỹ đạo.
Đến sau nửa đêm thì Tần Chất mới hoàn toàn tỉnh rượu. Hắn ôm Bạch Bạch ngủ rất say nhưng lại bị tiếng ngóc thút thít trong lòng đánh thức.
Hắn mở to mắt, biểu cảm có phần hoảng hốt. Hắn nghe thấy âm thanh của Bạch Bạch rất ấm ức sợ hãi liền vội vàng kéo chăn ra xem. Khuôn mặt nhỏ tinh tế của người bên trong đã đong đầy nước mắt, đúng là nàng đang ngủ nhưng đôi mày nhíu lại, ngoài miệng không ngừng nức nở liên tiếp lặp lại một câu: "Tướng công... đừng đối với ta như vậy...".
Hắn quả thật đã bắt nạt nàng quá mức tàn nhẫn, giọng nói đã khàn đặc, ngay cả nằm mơ cũng khóc lóc xin tha.
Tần Chất đưa mắt nhìn giường và mọi thứ xung quanh, đều là một đống hỗn độn, có thể thấy lúc hắn say đáng sợ đến thế nào, quả thật hắn đã quá mức dày vò nàng.
Tần Chất nhìn tiểu tâm can đáng thương của mình tủi thân khóc trong mơ liền cảm thấy đau lòng. Hắn vội ôm nàng vào lòng dịu dàng an ủi mới đưa nàng an ổn đi vào giấc ngủ.
...
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Chử Hành ở bên ngoài nhẹ giọng nói: "Công tử, hắn lại đến nữa, hiện giờ đang bị vây trong trận".
Nghe xong, khóe môi Tần Chất hơi cong lên rất khó phát hiện. Hắn nhìn người mềm như bông trong lòng mình một lúc lâu, bỗng cúi đầu hôn một cái thật lâu trên cánh môi sưng mọng của nàng, tiếp đó mới nhẹ nhàng rút lại cánh tay dưới đầu nàng, cẩn thận đắp chăn cho nàng, cuối cùng ung dung xuống giường đi mặc quần áo.
Đêm khuya tĩnh lặng, núi rừng hoang vắng hẻo lánh chẳng thấy bóng người, bốn phía đều tối đen như mực, mặc dù có mảnh trăng chiếu xuống nhưng vẫn cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Công Lương Đản mặc một bộ đồ đen, mái tóc hỗn độn, mặt mày thanh tú nhưng không hề có nét nữ tính. Trông dáng vẻ của hắn có phần chật vật nhưng vẫn không làm giảm đi phong thái của Hầu phủ. Toàn thân hắn đều bị thương nên đành phải dựa vào thân cây nhìn Sở Phục đứng bên ngoài trận, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hai người chậm rãi đi tới, một người là Chử Hành, một người là Tần Chất mặc hỉ phục đỏ chói mắt.
Công Lương Đản không nhịn được nghiến chặt răng. Hắn ta biết xưa nay người này luôn bất chấp vì mục đích của mình. Nếu Tần Chất chưa đạt được mục đích thì sẽ không lãng phí thời gian đến gặp hắn. Hiện giờ xem ra Tần Chất đã đạt được mục đích của mình rồi. Nhưng trong lòng Công Lương Đản vẫn ấp ủ một tia hy vọng nhỏ nhoi, có lẽ Bạch Bạch sẽ đột nhiên đổi ý, có lẽ nàng sẽ...
Nhưng sự thật đáng buồn, Công Lương Đản không thể nghĩ ra điều gì "có lẽ" nữa, hắn ta chỉ hận mình không cưới nàng sớm một chút!
Tần Chất chậm rãi lại gần, trước sau vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng thanh quý. Y phục đỏ thắm tôn lên tướng mạo tuấn tú, bóng dáng đi lại dưới trắng như người trong bức họa cực kỳ bắt mắt.
Hy vọng của Công Lương Đản đã hoàn toàn vỡ vụn, người dưới ánh trăng kia hiển nhiên đã no bụng xong mới lười biếng đến đây gặp hắn, cánh môi đỏ tươi đó rõ ràng là đỏ lên vì thân mật quấn quýt. Người tập võ có thị lực rất tốt, mặc dù giữa bóng đêm mờ mịt nhưng hắn ta vẫn có thể nhìn thấy vết cào trên cổ Tần Chất... Rõ ràng... hắn... hắn vẫn chậm một bước!
Công Lương Đản nhói lòng, sắc mặt trắng bệch, phẫn nộ chửi mắng: "Tần Chất, ngươi vô sỉ!".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro