I
Người quản giáo nheo cặp mắt đục nhìn Giang từ đầu đến chân, như thể chính chị là phạm nhân. Cô hỏi Vân nào? Vân đen hay Vân dại? Giang nhíu đôi lông mày gần như dựng đứng vì chị đã phải đi bộ tới hai cây số sau khi say xe cả chặng đường dài để tới đây. Chị không biết người chị đi tìm là Vân đen hay Vân dại, chỉ biết cô có cái tên thật hay: Hoàng Mai Sương Vân.
Mẹ bề trên nói cô đẹp. Nhưng nếu chị không có mục đích gì ngoài việc đến thăm hỏi giúp thì đừng đi tìm, vì thế giới của cô ấy không giống hình hài thế giới của chị. Khi nói câu ấy, bà quay mặt nhìn ra màn trời dày đặc tuyết. Tuyết đang rơi trắng xóa cả vùng Trung Mỹ. Giang co người lại trong cái lạnh thật dịu dàng. Những bông tuyết thi nhau bay xuống, nhẹ nhàng chồng lên nhau, phô bày vẻ đẹp long lanh dưới bầu trời ngàn vạn bông tuyết đang rơi. Một tờ giấy trên bàn làm việc của Mẹ bề trên chấp chới theo cơn gió tuyết, làm cách bay như tuyết rồi đậu xuống ngay cạnh chân Giang. Chị cúi nhặt tờ giấy, đưa lên tầm mắt.
"Tôi không muốn gặp loài hoa vàng, vì tôi sợ cái màu vàng đó xuyên qua tôi,
Tôi muốn ngọn cỏ lớn nhanh lớn mạnh để có thể nhìn thấy tôi,
Tôi không thể nhận biết tất cả những con ong dẫn đến tôi, mà chúng phải ở rất xa nơi đen tối,
Nhưng tất cả đều ở đây, không có gì biến mất.
Mọi vật chào đón tôi.
Tôi chấp nhận tiếng trống chào mừng của muôn loài"
Giang sắp lại cái bàn giấy để mọi thứ ngổn ngang, động tác chăm sóc duy nhất của chị đối với Mẹ bề trên Antonina Tú để chứng tỏ tình đồng hương nơi xứ người. Tên đầy đủ của bà là Huỳnh Thanh Tú. Quê quán: Thuận An, thành phố Huế. Sinh năm 1957. Tốt nghiệp đại học Iowa. Lý lịch trích ngang của Mẹ không để lộ việc bà có làm thơ tình, đúng hơn là thơ trữ tình. Cũng không cho biết bà đã vượt biên rời khỏi tổ quốc bằng cách nào. Rồi bằng cách nào mà bà đã trở thành Mẹ bề trên đạo Công giáo ở tận vùng đất xa xôi mà số người Việt có thể đếm bằng miệng, dĩ nhiên rồi sau này người ta sẽ không thể đếm được nữa khi dòng máu đã pha trộn đủ chủng loại. Dù sao bà cũng đang ở một nơi rất đẹp. Không sánh được với quê hương, nhưng thiên đường cũng chỉ đẹp được đến thế là cùng. Bà rủ Giang đi ăn tối rồi bà sẽ đánh xe đưa đi shopping. Cái lạnh của tuyết làm Giang thèm khát một tô phở Hà Nội. Hai người bước vào cái quán khá bề thế bán đồ Việt giữa một siêu thị ở Iowa. Đang từ ngoài lạnh bước vào nơi ấm áp, mùi thức ăn sực nức khiến dạ dày cồn cào nhớ nhà. Một vài người ngẩng nhìn hai người phụ nữ đi cùng nhau trông đúng dáng Việt xịn. Hai người chọn một cái bàn gần cửa sổ và một tấm lịch chụp người mẫu Thủy Hương đẹp mê hồn trong tà áo dài truyền thống. Thực đơn có khá nhiều món: phở gà, phở bò, bún chả, cơm tấm.... Giang chọn món phở gà. Mẹ bề trên đẩy cái menu đồ ăn thêm sang phía Giang, cười nói rằng chị có thể chọn thêm món chè sen, rau câu biển hoặc chè Huế. Chao ôi, Giang kín đáo liếc sang xung quạnh, bên này người ta ăn khỏe cũng gần bằng xứ Tàu. Chị chọn món chè thập cẩm của xứ Huế. Mẹ bề trên chọn món bún chả và chè sen, y hệt một người con xa xứ nhớ Hà Nội. Tui chưa biết Hà Nội. Đành khám phá Hà Nội qua ẩm thực vậy. Giang hỏi tại sao mẹ không ra Hà Nội lần về nước mới đây? Bà lắc đầu, tui về là để chịu tang mẹ, mang bao nhiêu tiền về lo đám ma mẹ xong rồi chia cho bà con, không còn tiền để đi đâu nữa. Có lẽ cũng phải để dành để dụm hàng chục năm mới dám về vì mỗi lần thấy có bao nhiêu cũng không đủ chia. Chị quá biết xứ Huế mình nghèo mà. Lụt bão chống chọi quanh năm. Lấy đâu ra cái nắng như mật ong rót ở đất này. Nhưng mà tui đi đâu cũng chỉ thấy Huế quê mình là đầy đủ nhứt. Sông, biển, rừng, đồi, lăng tẩm, mưa nguồn chớp bể... Thích chi có nấy. Muốn biết nắng Huế thì đến Huế vào tháng bảy. Chao, nắng chi mà nắng dữ dằn. Nhưng mồ hôi chưa kịp túa ra đã kịp khô rồi vì gió biển. Muốn tắm mưa than thì chờ tới tháng mười ta. Mưa than thở cả ngày cả đêm, rồi mưa có màu đen như than pha trong nước trời trêu ngươi xứ Huế. Sau đó là lụt, là nỗi đau khổ tuyệt vọng phải cúng cho thủy thần chí ít mỗi mùa lụt một mạng người, là nỗi khắc khoải đợi chờ màu xanh cây cỏ. Chỉ cần biết chờ đợi là sẽ có. Cả giọng hò Huế. Cả tiếng cười của lũ trẻ vạn chài. Cả bóng hình thuyền rồng ngậm nước. Những tà áo dài đẹp dịu dàng. Cả đau khổ và nghèo đói... Cái đau khổ và nghèo đói nhiều khi lạ lắm chi nờ. Nó khiến cho người ta thắt lòng lại khi hạnh phúc. Hạnh phúc đến thắt lòng mới là hạnh phúc thật sự. Tui ngộ ra điều này là nhờ một người...
Giang nhìn người phụ nữ trước mặt mình tò mò. Bà còn khá trẻ so với tuổi. Khi đoàn làm việc của Giang tới tham quan nhà thờ công giáo bề thế nhất vùng này, trong chương trình làm việc buổi sáng có ghi đoàn sẽ nghe mẹ bề trên R.Antonina giới thiệu nhà thờ. Không ai không chờ đợi một vị bản xứ mắt xanh cánh mũi kiêu hãnh trên gương mặt có nước da trắng hồng của người xứ tuyết. Nhưng một người phụ nữ xuất hiện trước lối rẽ vào nhà thờ. Tui là Antonina Tú. Chao ôi Huế! Giang ngỡ ngàng nhìn. Mà không riêng chị. Cả đoàn sôi động hẳn lên. Người Việt mình là Mẹ bề trên, lại sinh hoạt tại nhà thờ công giáo tương đối lớn của cả một vùng đất thuộc Trung Mỹ này. Ai từng đi đến những vùng đất xa xôi mới thấy hết nỗi vui mừng, lạ lẫm xen chút thán phục trước một người đồng hương thành đạt như vậy. Nhưng nỗi vui mừng lại chợt dằn xuống. Đừng vui vội, biết đâu... Bao nhiêu năm bao nhiêu đời chống chọi với giặc giã, liên miên chiến tranh chia cắt không những đất nước mà cả lòng người. Biết đâu đây chính là một trong những kẻ đã và đang tiếp tay cho giặc. Hồ nghi xen lẫn tò mò, tất cả đều im lặng một cách lịch sự nhất dưới thánh đường. Antonina Tú điềm đạm giới thiệu về mình, về nhà thờ nơi bà chịu phép thánh và hành lễ. Dường như Đức Chúa Giê su bị đóng đinh câu rút phía tay phải Mẹ bề trên khiến buổi nói chuyện hằng linh thiêng. Có thêm Đức Mẹ Maria mỉm cười từ trên cao như ban bố tình thương cho tất cả những ai đặt chân lên đất Chúa. Bà ngự từ trên trần cao nhà thờ tỏa bóng xuống tận nơi đặt những chiếc ghế băng dài mà nhà thờ dành cho con chiên dùng để quỳ khi hành lễ. Khi cuộc nói chuyện đã đến hồi trao đổi cởi mở hơn, Giang đánh bạo hỏi Mẹ bề trên một câu trở đi trở lại trong đầu chị, rằng sao mẹ có thể chịu đựng một kiếp sống không đôi lứa như vậy? Nhưng câu hỏi ấy có phần khiếm nhã nên được bật ra bằng những ngôn ngữ sinh động hơn, rằng mẹ có bao giờ nghĩ sẽ bỏ áo để trở về với đời? Antonina Tú nhìn Giang cũng bằng ánh mắt đời, trong ánh mắt lấp lánh trẻ trung. Bà nói bà vẫn hòa nhập với đời. Một thành viên trong đoàn hỏi, nhìn thấy đàn ông phong độ bà có xúc động không? Bà nói bà cũng chỉ là một con người như bao người khác, khi nhìn thấy đàn ông hay phụ nữ đẹp thì cũng xúc động, xúc động vì mừng cho họ có được vẻ đẹp mà tạo hóa ban tặng. Bà nói cũng y như Giang từng nghe bao nhiêu cuộc phỏng vấn trong các cuộc thi người đẹp, rằng không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp cho mình. Giang thấy ngán ngẩm thay những câu phỏng vấn nhạt nhẽo vô vị, nhưng mà hết năm này tới năm khác vẫn cứ có những cô gái đẹp bị vấp trong những cuộc thi. Có lẽ họ không đần độn đến mức phô diễn những cái dở nhất cho thiên hạ thấy mà là họ chưa đủ tự tin. Còn mẹ bề trên trước mặt chị thật là một con người tự tin đến tội nghiệp. Mà rõ ràng bà là một người thông minh.
Buổi trưa, mẹ bề trên nói với mọi người trong đoàn rằng nhà thờ nơi bà ngụ có lệ mời cơm những con chiên cơ nhỡ của Chúa. Ai cũng có phần, nếu quý vị muốn thưởng thức chút cơm của Chúa thì xin mời ở lại. Hai phần ba số người trong đoàn đi theo bà xuống một tầng hầm của nhà thờ. Nơi ấy, khi họ bước vào đã có chừng hơn hai chục người đứng ngồi lố nhố. Da đen, da trắng, da đỏ, da vàng, béo gầy cao thấp, tất cả đều chung nhau vẻ tiều tụy và khắc khổ. Thật kỳ lạ, ở một nơi mà thiên nhiên quá hào phóng ban tặng nhiều vật phẩm thiên nhiên quý giá, nơi cà rốt khoai tây phình to gấp đôi nhiều vùng trên thế giới, nơi hoa anh đào nở bung to hơn cái bát, nơi cam chanh táo ổi nho đào rụng rơi đầy vườn, vàng ươm, đỏ hồng, thơm nức, nơi cỏ chỉ qua đêm là xanh vồng khiến nhà nước phải ra một đạo luật bắt tất cả người dân trong thành phố phải tuân theo rằng ai để cỏ trong vườn cao quá đầu gối sẽ bị cảnh sát phạt tiền, nơi đồi núi thảo nguyên mênh mông, đất đen nức mùi hương xạ giới... vậy mà vẫn có hàng đoàn người ăn cơm bố thí của nhà thờ. Mẹ bề trên quay sang dặn nhỏ mọi người, đừng ai để túi hay áo mũ rời khỏi mình, có thể sẽ bị mất. Điều này làm Giang và cả đoàn không ngạc nhiên bằng việc thấy những căn nhà dựng bằng gỗ có cả kính trên đất này mà không có chấn song sắt bảo vệ. Chả bù cho ở nhà mình, cửa khóa ba bốn lớp vẫn bị kẻ trộm cắt. Ở nhà mình mà làm nhà kiểu này lũ trộm chỉ cần đập một phát là vỡ kính, chúng sẽ nhặt nhạnh bằng hết, kể cả những mảnh kính vỡ.
Ôi sao ở nhà mình chán thế mà lại nhớ nhà da diết. Cả đoàn chọn món cơm người Việt quen ăn. Mẹ bề trên cũng chọn món cơm Việt. Bà ngồi cạnh Giang và rót cho chị món sữa Mỹ. Nó thơm một mùi thơm của thảo nguyên xa lạ. Nó quyến rũ lạ lùng. Cô bạn gái cùng đi thì thào, từ hôm sang đây, hôm nay tao mới ăn ngon miệng mày ạ, cơm bố thí mà ngon thế, ừ mà cơm bố thí có khác, chẳng phải bấm bụng lo tốn hàng chục đô cho một bữa ở cái mảnh đất hút người như ma làm này.
Còn bây giờ, trong cái quán ăn sang trọng bán toàn món ăn Việt, mẹ bề trên lại chẳng nói gì, tiếp gì với Giang. Chị không nhìn người phụ nữ trước mặt mình, không nhìn chiếc áo len cổ lọ màu xanh rêu phủ kín tay, mà chị thầm quan sát xung quanh xem mọi người có để ý đến đức mẹ bề trên hằng kính yêu mi mục thanh nhã của họ đang thết đãi một cô gái từ Hà Nội hết phở đến chè đến cam. Giang chợt nhận ra từ phía quầy tính tiền có một người đàn bà tự nhận mình là một trong ba thành viên chủ quán, giọng Hà Nội lai Nam Bộ lịch sự chào mẹ rồi hỏi Giang mới từ Hà Nội sang chăng? Giang xác nhận bằng chính chất giọng của mình. Chị ta hỏi Giang em sang công tác hay đi du lịch? Giang trả lời sau khi thấy mẹ khẽ lắc đầu ra hiệu. Em đi du lịch chị ạ. Ôi em làm giấy tờ bằng cách nào, mách cho chị với. Chị muốn đưa mấy đứa nhỏ sang bằng đường du lịch. Giang ghé tai chị ta nói nhỏ: chị hỏi mẹ bề trên thì rõ. Người đàn bà nghe thế tế nhị lui đi. Chị ta không dám hỏi thêm câu nào nữa. Trong đầu chị ta chắc chắn nghĩ rằng Giang là một trong những con chiên ngoan của nhà thờ công giáo địa phương, chứ đâu phải đi du lịch đơn thuần. Mặc chị ta nghĩ sao thì nghĩ, miễn Giang thoát được cái nhìn soi mói của mọi người. Mà kể cũng lạ, ở xứ này mẹ bề trên dạo phố bằng bộ cánh dân thường là chuyện không lạ.
Mẹ bề trên lái xe đưa Giang tới shopping. Chiếc xe của bà chẳng giống những chiếc xe Giang từng ngồi ở Hà Nội, nó có màu đen chuồn chuồn và cái đuôi dài duyên dáng lướt êm trên những đường phố tuyết bắt đầu tan. Bà chọn cùng chị những thứ làm quà cho bạn bè người thân. Bà ân cần như một... tình nhân. Trên cõi đời này bà đã gặp bao nhiêu tri kỉ? Bao nhiêu cái bóng đọng lại trong bà? Hay bà là thánh chỉ biết ban bố tình thương yêu mà chẳng được thương yêu ai cụ thể? Bà mua tặng Giang và mấy chị em cùng đi một hộp chocolate rượu. Bà nói rằng Giang có gương mặt giống một người... Giang thường không thích ai bắt quen hay làm thân với mình khi nói giống ai đó, đặc biệt là đàn ông. Nhưng đây là mối đồng cảm nơi xứ người, là một mẹ bề trên khá nhã nhặn. Mặc dù bà trẻ, mặc dù bà thông minh, mặc dù bà hết sức ân cần.
Bây giờ thì Giang đã đứng trước cánh cổng của Trung tâm cải tạo, tần ngần mãi. Người quản giáo đã chiếu cố cho chị được vào tận nơi ở của trại viên vì Vân đen hay Vân dại thì cũng đã được đưa sang tổ làm vườn, có nghĩa là họ đã cải tạo tốt và được ân xá một mức. Hôm nay lại là ngày nghỉ, tất cả trại viên nữ đã được đưa sang vị trí ân xá đều được nghỉ ngơi may vá, dọn đẹp vệ sinh chỗ ở.
Người phụ trách nhóm có thân hình uốn lượn như loài rắn nước ngước nhìn Giang thách thức. "Nếu cô đến giở trò thì liệu đấy, bọn ta không tha cô ngay cả khi vẫn bị chôn chân trong cái trại này. Lão quản giáo không nhớ tên cúng cơm của trại viên, chỉ biết cái váng mà không biết cái lòng trong. Vân dại là cái váng. Nó đấy. Cái lòng trong của nó là Hoàng Mai Sương Vân. Tên đẹp. Người còn đẹp hơn tên. Đẹp mê hồn. Đi khắp các nhà tù, trại cải tạo của cái đất nước dài dằng dặc này không kiếm đâu ra một trại viên đẹp đến thế. Nên cái kiếp của nó là vào trại. Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen mà. Đàn ông không được nó yêu đâu. Nó chỉ moi tiền để chơi. Ai bảo nó hư? Chính quyền, nhân dân hay đạo lý dân tộc? Của đáng tội, nếu ai cũng sống kiểu như nó thì những người như cô mệt lắm. Xã hội sẽ loạn. Chỉ có bọn tôi là đục nước béo cò. Cô nhìn tôi kiểu gì vậy? Nom già rồi hả? Già làm ăn kiểu già. Một ngày cô làm được mấy chiêu? Cái kiểu đạo đức của cô sẽ khuôn cơ thể cô vào căn bệnh mòn mỏi. Thử đưa cô sống như bầy thú hoang xem, người như cô thì phải biết. Cô sẽ thấy cái chuyện ấy là hương trời khí đất. Cóc cần biết cái thằng đàn ông đấy là thằng nào. Nhổ toẹt vào cái sự yêu đương. Làm gì có tình yêu trên cái cõi đời này. Hoặc giả có thì cũng đã bay biến hết cùng với tầng ozon bị thủng rồi. Tầng ozon mà còn bị thủng thì cái đếch gì trên đời này nguyên vẹn?"
Giang hoa mắt chóng mặt vì hàng loạt ngôn từ bị giam hãm nay được dịp bung ra thỏa thuê.
Vân dại đang ngồi xòe trên chiếu đánh ù. Xung quanh là những gương mặt vàng vọt có, xanh xao có, rắn câng có. Tất cả nhìn Giang như thách thức. Vân dại có sắc đẹp của một viên ngọc dạ lưu ly. Nàng ngước mắt lên nhìn khách. Chỉ thoáng nhìn Giang cũng chợt hiểu vì sao Antonina Tú lại yên phận làm ma sơ, và vì sao Hoàng Mai Sương Vân, một tiểu thư lá ngọc cành vàng của một họ tộc nổi tiếng xứ cố đô lại yên phận làm kiếp lênh đênh.
Chị là ai, tìm tui chi vậy? Tui chị mắc mớ chi nhau? Chồng chị ngủ với tui hay ông già nhà chị? Ngủ rồi trả tiền, sòng phẳng không ai nợ ai. Nhà tui ba đời ăn không hết chỗ vàng giấu dưới mồ ông bà. Nhưng tui thích lấy tiền của đàn ông. Chị tính chuyện chi với tui đây? Giang ngồi xệp xuống lấy trong túi ra một tấm ảnh. Khi chụp bức này chị không nghĩ sẽ đem nó ra thí mạng cho một cuộc chơi phần phiêu lưu thì nhiều mà phần nghĩa cử thì ít. Gương mặt chị trong bức ảnh chụp cùng Antonina Tú đẹp và tươi rói như bông hoa được tắm đẫm sương đêm, tắm đẫm nắng mật và gió đông tàn. Mới nhìn bức ảnh, Vân dại đã thất sắc, phủi quần đứng lên. Chị ra ngoài ghế đợi tui. Tui không thích đám đàn em biết những chuyện không nên biết. Lát sau Vân dại bước ra. Tóc chải bới cao gọn gàng, mặt thoa chút phấn môi son hồng, lông mày kẻ chì. Hình như nàng cố tình so bì với Giang xem ai hơn. Nàng không biết mình quá đẹp. Đẹp như thế làm sao nàng có thể sống cuộc đời mệnh phụ. Làm sao nàng được hưởng một tình yêu thực sự?
Chị ghen? Phải chị ghen tui với người đó? Giang đưa hộp kẹo rượu cho Vân dại. Không, tôi đi công tác qua đó, tình cờ gặp đồng hương là vị mẹ bề trên này. Bà không nói rõ cho tôi về cô, nhưng bà thường nhắc. Hộp kẹo này tự tay bà mua. Có thật chị ấy nhờ chị gửi cho tui? Ừ, nếu không làm sao tôi đi bao nhiều đường đất để tìm cô?
Im lặng. Hơi thở cố nén. Chỉ có gió nhẹ nhàng thổi qua sân trại. Cuộc sống của những con người ở đây người ngoài không hiểu được, Giang cũng không hiểu nổi, cũng không biết mình đang cố gắng làm điều gì? Và có ích gì? Ở đây mọi ngôn từ đều bị rũ bỏ. Nhưng chị cũng lờ mờ đón nhận cái góc khuất chưa bị gỉ róc của họ.
Chị ơi, chị biết không, khi tui gặp chị ấy cạnh giáo đường địa phận nhà thờ gần nhà tui, chị ấy đang ngồi đọc sách thánh. Tui khi đó mới mười bốn tuổi. Không hiểu sao tui lại bị vấp vào bậc tam cấp ngã dúi xuống, đôi guốc mộc văng ra trước mặt Tú. Khi chị ấy cười nhặt giúp tui chiếc guốc, tui sững sờ. Cả chị ấy cũng sững người nhìn tui. Tui biết tui đẹp từ trước đó. Nhưng từ lúc đứng trước mặt Tú, tui biết cuộc đời mình rồi chẳng đi đến đâu. Vì ánh mắt chị ấy nhìn tui không như bất cứ ai. Đôi mắt ấy ép tui vào khuôn phép, nhắc tui sự tự do, khoanh tui trong ý thức đức hạnh và lôi kéo quyến rũ tui vượt ra khỏi mọi giáo lý. Đôi mắt ấy oán hận trách móc sắc đẹp của tui, mà cũng răn dạy khiêu khích đức hạnh của tui. Đôi mắt ấy ôm ấp tui, rồi lại bỏ mặc tui cô đơn trên cõi đời biết trước là bạc bẽo này. Không, chỉ bạc bẽo với tui thôi, vì nếu chị ấy không phải là người cõi chúa thì bọn tui đã có một ngôi nhà, một mảnh vườn... Nhà tui thừa tiền để mua sự ấm cúng. Nhưng có ai cho không tui sự ấm cúng được như Tú? Tui thừa sắc đẹp để được yêu thương. Nhưng có ai khinh khi bỏ rơi tui như Tú? Vậy thì chị ơi, tui giữ gìn mà làm chi? Theo Tú chừng hai năm trong vô vọng, con bé mười sáu tuổi trong tui bắt đầu nhen nhúm ý thức nổi loạn. Tui đến gặp chị ấy lần nữa, nói tui sẽ trao gửi cho Tú sự trinh trắng. Tú đỏ bừng mặt nói cô bé ơi, em về đi học đi. Miệng nói, nhưng tui biết trái tim chị ấy đang đông cứng lại vì sợ hãi sự nổi loạn. Thân thể chị ấy chật chội muốn tuồn ra ngoài tìm kiếm tự do nhân thế. Tui quay ngoắt người chạy đến lớp rủ thằng bạn về nhà, vào phòng riêng của tui cùng học bài làm người thú đầu tiên. Hôm sau nó thì thào rủ tui tiếp. Tui tát nó một cái như trời giáng để rồi sau đó nó phải lẽo đẽo đi theo tui như một vệ sĩ. Tui bảo nó kiếm đàn ông cho tui là nó lúp cúp làm liền. Kẻ thì giàu có khoác lác. Kẻ thì sụt sùi đạo đức giả. Kẻ sạch sẽ nhạt nhẽo. Kẻ yêu đương thừa thãi. Kẻ gầy kẻ mập. Kẻ to kẻ nhỏ... Đấy, câu chuyện của tui. Tui sinh ra để chết lụi trong sự hối tiếc. Chị ấy có như vậy không? Chị thấy chị ấy ra sao? Đẹp và nhạt nhẽo có khác gì tui? Mà không, chị ấy là một vị thánh. Còn tui là cái thứ người sinh ra để cho các vị thánh có cái để dạy răn.
Giang có cảm giác như sắp chạm phải ngọn lửa hỏa thiêu nơi địa ngục. Nhưng cũng có cảm giác đã chạm được tới tầng sâu thẳm đớn đau kiệt cùng của một mối tình. Một mối tình ràng buộc làm con người ta gần nhau trong khoảnh khắc để xa nhau trong vĩnh hằng. Thứ tình cảm không thể cắt nghĩa, cũng chẳng thể xẻ chia, vừa cao thượng, vừa bỉ ổi, vừa thánh thiện, vừa xảo trá. Liệu khi đi hết tận cùng con đường ấy, có là cõi mù sương ấm áp của thiên đường?
Mãi sau này Giang vẫn thường nhớ lại và so sánh, một tâm hồn toàn tâm toàn ý dâng hiến cuộc đời mình cho điều thiện (ít nhất là theo rước chúa như mẹ bề trên Antonina Tú), và một dung nhan hoàn mỹ (ít nhất dưới con mắt người bản xứ về Hoàng Mai Sương Vân), hai bản lĩnh đó chẳng cần hòa quyện bên nhau, chẳng cần đọc tên chỉ đích danh thì cũng cứ cặp kè thành hai chữ tình yêu.
Mà sao họ cố tình lẩn tránh? Cố tình hủy hoại cuộc đời của chính mình trong lớp mù sương?
Vậy mà cái bà già lắm điều có thân hình uốn lượn như rắn trong trại lại nói rằng trên đời này không có tình yêu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro