Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tg1: Theo dõi (15)

Cơn gió buổi tối thổi qua, bầu không khí vô hình xen lẫn giữa ba người đột nhiên trở nên cực kỳ ngượng nghịu.

  Tô Đào liếc nhìn Cố Ngọc, tim cậu tê dại, lưng dường như muốn thủng một lỗ trước ánh nhìn chăm chú của hắn.

  Không phải chỉ là xin mượn ít tiền của người yêu hắn với lơ hắn thôi sao!  Sao cứ cảm thấy bất an thế nào ý nhỉ!

  Làm ơn.

  Mau cho cậu mượn tiền để cậu chuồn đi , nếu không Cố Ngọc chắc chắn sẽ đẩy cậu xuống địa ngục mất.

  Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng của Cố Ngọc, hắn im lặng nhìn cặp nam nữ trước mặt, khóe miệng chợt kéo lên một nụ cười nham hiểm.

  Đường Hiểu Thiên cũng sợ hãi, tay run rẩy lấy ví ra, nhưng lại bị nụ cười của Cố Ngọc làm cho giật mình, đánh rơi ví xuống đất.

  Tô Đào giúp cô nhặt lên, lại bị kéo đi,  một bàn tay đẹp đẽ cầm lấy tấm thẻ đen chìa ra trước mặt cậu.

  " Trong đây có rất nhiều 100 tệ." Cố Ngọc giọng nói có chút lạnh lùng "So với cái này, tôi có chuyện muốn hỏi cậu. " Tô Đào giống như một con thỏ bị bắt tai, đôi mắt mở to cảnh giác, dù có nhảy thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Cố Ngọc.

  Bàn tay ôm eo cậu thực sự mang lại cho cậu cảm giác vô cùng quen thuộc, đó là cảm giác khi tiếp xúc với tên biến thái .

  Có lẽ do hắn nhớ cậu quá, với lại đây là nam chính mà , hắn chắc là đang ghen khi cậu tiếp xúc với nữ chính chứ gì .

  Đâu phải ai cũng là gay đâu !

  Tô Đào xấu hổ đến tận mang tai, nhưng một giọng nói lạnh lùng lại khiến cậu tỉnh táo .

  "Tôi nhìn thấy một cô gái trong rất giống cậu . Cô ấy đã cứu tôi. Tôi luôn muốn biết cô ấy là ai?"

  " Có cùng chiều cao..."

  "Đợi đã!"

  Cổ Tô Đào phủ một lớp mỏng màu đỏ, không quan tâm mình còn đang đơn phương chiến tranh lạnh với Cố Ngọ, bịt miệng hắn lại.

  Cậu xoay người trong vòng tay Cố Ngọc ,tựa mặt vào người hắn, đôi mắt cậu sáng lên vì quá xấu hổ , như thể được phủ một lớp nước.

   Hơi thở ấm áp và ẩm ướt truyền vào lòng bàn tay, đầu ngón tay chạm vào hàng mi dài của Cố Ngọc, hắn cụp mắt xuống, trông có vẻ ngoan ngoãn lạ thường.

  Lông mi cọ vào đầu ngón tay của Tô Đào như những chiếc quạt nhỏ , cậu có cảm giác hắn đang cố ý trêu chọc cậu.

  "...Tôi biết cô gái đó. Cô ấy, cô ấy là chị họ ở xa của tôi. Bây giờ cô ấy về quê rồi, cũng không liên lạc được . Nếu cậu có gì thắc mắc thì có thể hỏi tôi ."

  " Bất kể chuyện gì?" Cố Ngọc có chút sâu xa hỏi lại.

  " Tất nhiên!" Tô Đào duy trì khí thế, nếu không Cố Ngọc khui hết chuyện hắn giả gái ra thì sao bây giờ.

  “ Ơn cứu mạng, tôi…”

  Tô Đào lo lắng, lại bịt miệng Cố Ngọc .

  Cậu lúc này cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc, cảm xúc dao động kịch liệt, sắp bị Cố Ngọc tra tấn đến điên rồi .

  Dù nhiệm vụ là chia rẻ nam nữ chính , đảm nhận vai trò là một vật cản đường , nhưng Tô Đào không muốn Cố Ngọc thích phiên bản nữ của mình.

  Tô Đào, người chỉ muốn sống trong biển đồ ăn , đồ uống , biển internet chưa bao giờ thấy mệt mỏi như thế này.

  Cố Ngọc muốn liếm lòng bàn tay mềm mại trước mặt, nhưng nghĩ lại, hắn vẫn không muốn doạ quả đào nhỏ chạy mất.

  “Tôi đùa thôi.”

  Taxi đã tới.

  Đường Hiểu Thiên vốn đang ngồi xổm dưới đất nhặt ví, cuối cùng cũng đứng dậy, chủ động lùi lại một bước, giữ khoảng cách với hai người, có chút hoài nghi nhân sinh.

  Cố Ngọc mở cửa xe, nhét Tô Đào vào ghế sau.

  Tên xấu xa Tô Đào không nhịn được vùng vẫy , lại bị Cố Ngọc nhẹ nhàng ép lại, cúi người thắt dây an toàn.

  Đường Hiểu Thiên thức thờ vờ như bản thân làm người vô hình .

  "Tôi đưa cậu về nhà trước, ngày mai tôi sẽ mang đồ của cậu mua đến trường." Cố Ngọc nói với Đường Hiểu Thiên.

  "Tôi muốn đến quán internet ..." Tô Đào nói.

  " Cậu cùng tôi về nhà. Dù lý do là gì, với tư cách là người bạn duy nhất của tôi, cậu không nên giải thích cho tôi hiểu tình trạng hiện tại sao?"

  Cố Ngọc tỏ ra có chút buồn bã, đối với một người thờ ơ quanh năm như hắn, chỉ cần xụ mặt u sầu một chút đã khiến người ta cảm thấy như thể hắn đang chịu ấm ức, nổi đau gì đó lớn lao lắm, điều này khiến người ta không thể không thương cảm, muốn an ủi.

  Người bạn duy nhất, câu này một phát khiến tim Tô Đào lay động.

  "... Được rồi."

 Kết quả như mong đợi.

  Cố Ngọc quay mặt sang một bên để ngăn chặn sự nguy hiểm ngày càng tăng trong mắt.

  Cậu là một con mồi ngoan ngoãn , nhưng đã làm sai, dù có ngây thơ thế nào, cậu vẫn phải chịu trách nhiệm.

____
Editor: vitzero

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro