Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 141=>145


Chương 141: Sóng gió dưới đáy lòng

“A. . . Ogihara làm sao vậy? Thân thể cậu ấy không tốt, sao lại không chịu nghỉ ngơi nhiều một chút chứ?” Cạnh sân, Kikumaru lo lắng nhìn Ogihara đã ba giờ không hề nghỉ ngơi trên sân. Ogihara giúp họ luyện tập, bọn họ đương nhiên rất vui vẻ, luyện tập với Ogihara có thể học được rất nhiều thứ, thế nhưng sức khỏe của Ogihara thì làm sao bây giờ.

Fuji nhìn chằm chằm người đã đổ mồ hôi như mưa trên sân, nụ cười trên mặt đã sớm biến mất. Lúc này Ogihara đang đánh với Kaidoh. Với từng đường bóng cậu đều phân tích cho Kaidoh xem có những vấn đề gì, làm thế nào để càng hoàn thiện hơn. Có thể nói, mỗi đường bóng đánh xong, bọn họ đều có thể từ đó học được thêm nhiều thứ. Tezuka không ở Seigaku, có Ogihara bồi luyện làm lòng tin của mọi người càng thêm tăng vọt.

“Itsuki-chan, em nên nghỉ ngơi đi.” Fuji tiến lên cướp lấy vợt tennis của Ogihara, rõ ràng đã rất mệt mỏi, vì sao còn muốn chống đỡ.

“Shusuke.” Thấy sắc mặt Fuji không tốt, tuy rằng Ogihara không muốn rời sân nhưng vẫn phải đi ra.

“Kaidoh, cậu tới đây một chút.” Luôn ghi chép lại tất cả, Inui gọi Kaidoh tới một bên, nói với anh những dữ liệu và vấn đề tổng kết được. Kaidoh nghe rất chăm chú, còn kết hợp với vài thứ vừa được lĩnh ngộ từ Ogihara.

Trong giai đoạn huấn luyện trước giải toàn quốc, Inui và Ogihara hợp tác đầy đủ, không chỉ điều chỉnh kế hoạch huấn luyện tổng thể càng thêm hợp lý và hiệu quả, còn lên kế hoạch huấn luyện đặc biệt cho từng người.

Fuji đưa Ogihara vào phòng thay quần áo. Lót áo của mình xuống ghế, Fuji ngồi xuống. Ogihara đang đội mũ của Ryoma trên đầu liền nằm xuống, gối lên đùi Fuji.

“Shusuke, anh không cần đi theo tôi, đi tập luyện đi.” Xác thực là mệt mỏi, Ogihara cảm thấy vừa nằm xuống thì sẽ thấy Chu công đến gọi mình luôn.

“Itsuki-chan. . . em nghĩ mình sẽ chết sao?”

Fuji nói làm Ogihara gần ngủ chợt mở mắt, trong mắt hiện lên bối rối, sao đột nhiên Fuji lại nói như vậy.

“Itsuki-chan, tôi nói có đúng hay không?” Giọng nói của Fuji mang theo chất vấn, mang theo phẫn nộ, “Cho nên, bây giờ em mới liều mạng bồi luyện chúng tôi. Đến Hyotei, đến Rikkaidai. . . Đây mới là suy nghĩ thật sự của em, tôi nói đúng chứ?”

“Shusuke. . .” Ogihara có chút hoảng loạn, cậu nghĩ rằng mình đã giấu rất tốt.

“Itsuki-chan. . . Em nghĩ khi toàn bộ hoa đều nở, em sẽ chết. . . cho nên bây giờ  em không hề quan tâm thân thể của chính mình, không hề quan tâm chúng tôi lo lắng đến thế nào. . . Có đúng hay không?”

Nước mắt hẳn là nóng hổi, nhưng nước mắt của Fuji chảy xuống lại làm trong lòng Ogihara lạnh lẽo.

“Shusuke. . .” Hai tay ôm chặt lấy Fuji, Ogihara cũng không khống chế được chính mình, nước mắt cũng lăn dài, “Shusuke. . . Xin lỗi xin lỗi. . . Tôi rất sợ. . . Có đôi khi thực sự rất sợ. . . Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ nếu như tôi chết rồi các anh sẽ quên tôi. . . Shusuke. . . Thế giới này không có chỗ của tôi, tôi luôn không ngừng không ngừng tìm. . . nhưng vẫn không tìm được. Tôi không muốn làm thiên sứ gì cả, cũng không muốn làm hoàng tử. . . Tôi chỉ muốn làm Itsuki-chan của các anh, làm Baby của daddy, mommy và các anh tôi. . . Thế nhưng không được. . . Đôi mắt bắt đầu cắt điện. . . Không thể ăn bất kì cái gì. . . Không thể dừng uống nước. . . Tôi biết. . . Thân thể của tôi xảy ra biến hóa, bức tranh đó, hoa đó. . . cũng giống cơ thể tôi, xảy ra biến hóa, không có cách nào. . . không có cách nào thay đổi. . . Shusuke. . . Giải toàn quốc quyết định vận mệnh của tôi. . . Cũng giống như trong truyện, giải toàn quốc là kết cục của tôi. . . Shusuke, tôi không muốn bị động chờ đợi. . . Dù cho, dù cho cuối cùng tôi thực sự sẽ. . . tôi cũng muốn làm chút gì đó, tôi không muốn các anh quên tôi. . . Tôi muốn chứng minh, chứng minh mình đã từng tồn tại ở thế giới này, không chỉ là một người khách qua đường. . .”

“Vì sao lại là giải toàn quốc?” Ngoài ôm chặt Ogihara, ngoài việc làm cậu không sợ như vậy nữa, Fuji bi ai phát hiện mình cũng không thể làm gì.

“Shusuke. . . Tôi cũng không biết mình là ai. . . Tôi đã từng nhìn thấy một thế giới, cái thế giới kia có các anh. . . Có Seigaku, có Hyotei, có Rikkaidai. . . có giải Tokyo, có giải Kanto. . . Cũng có giải toàn quốc. . . Trong thế giới kia. . . đến giải toàn quốc thì kết thúc. . . Nhưng trong thế giới đó. . . không có tôi, không có một người gọi là Backy Douglas. . .”

Rốt cuộc cậu là ai? Vì sao lần lượt bắt cậu phải rời khỏi những người yêu thương nhất. Vì sao cậu không thể vĩnh viễn dừng lại trong một thế giới?

Ogihara nói khẽ, nói cho Fuji nỗi sợ của mình, nói cho Fuji sự khổ sở và không cam lòng của mình. Cậu không muốn ra đi, mỗi lần nghĩ rằng mình có thể phải ra đi, cậu đều muốn khóc. Thế nhưng khóc có ích lợi gì đây, cậu tình nguyện lưu lại vĩnh viễn nụ cười của mình trong lòng mọi người, cậu muốn cười đối diện với tất cả.

“Nào. . . Itsuki-chan. . . Em là thiên sứ của chúng tôi. . . Đây là vị trí của em trong thế giới này, sao chúng tôi có thể quên được thiên sứ của mình? Em sẽ không sao đâu. . . Khi toàn bộ hoa đều nở ra, Itsuki-chan sẽ trở nên càng thêm đẹp. . . Bây giờ thân thể khó chịu chỉ là tạm thời thôi, chờ khi Itsuki-chan biến thành hoa tiên tử sẽ khỏe mạnh trở lại, nhất định sẽ như vậy.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Fuji làm Ogihara tin tưởng, cũng làm chính mình tin tưởng. Kéo Ogihara vào lòng, Fuji lau nước mắt của mình và Ogihara, cười rộ lên, “Itsuki-chan, ngủ một lúc đi. Tôi ở cùng em.”

“Liệu có làm lỡ việc tập luyện của Shusuke không?” Vốn đang uể oải không chịu nổi, sau khi phát tiết thì tinh thần Ogihara lại càng không tốt, mắt cũng sắp không mở ra được nữa.

“Sẽ không. . .” Ngón tay lướt qua mắt Ogihara để cậu an tâm ngủ, Fuji ghé vào lỗ tai cậu nói, “Itsuki-chan yên tâm, tôi sẽ không thua bất kì một trận đấu nào.”

“Vâng. . . Tôi tin tưởng Shusuke. . .” Nỉ non một câu, hơi thở của Ogihara dần dần bình ổn, không duy trì được nữa liền ngủ.

Dán lên mặt Ogihara, Fuji thấp giọng khẩn cầu: “Thượng đế, xin đừng mang cậu ấy đi. . . Xin đừng mang thiên sứ của chúng con đi. . .”

Ngoài cửa, một người đè thấp mũ của mình, dựa vào cạnh cửa, trên nền gạch xuất hiện vết nước, một giọt, hai giọt. . .

Trong phòng Atobe, mấy người ngồi trên sô pha thần sắc ngưng trọng. Không ai có tâm tình đi ăn bánh ngọt đặt trước mặt, vành mắt mỗi người đều có chút phiếm hồng. Căn phòng trầm lặng cũng như tâm tình hiện giờ của họ.

“Itsuki-chan. . . không thể ăn được cái gì nữa?” Tuy rằng biết đây là sự thật, nhưng Yukimura vẫn không tin. Mấy ngày nay Ogihara đến Rikkaidai, anh thực sự không nhận ra thân thể cậu đã kém đến tình trạng này.

“Bác gái nói bây giờ cậu ấy ngoài uống nước thì không ăn nổi cái gì nữa. Đến bệnh viện kiểm tra, chết tiệt, vẫn là không tra được là vì sao!” Atobe phi thường căm tức, phi thường bất an, vì sao không tra được!

“Itsuki-chan nói giải toàn quốc sẽ quyết định vận mệnh của cậu ấy. . . Cho nên bây giờ cậu ấy mới liều mạng như thế, cậu ấy không muốn bại bởi số phận. Cậu ấy sợ chúng ta sẽ quên cậu ấy, sợ cậu ấy không thể lưu lại bất cứ cái gì. . . trên thế giới này. . .” Đang nói, Fuji cũng không nói nổi nữa, anh không ngừng hít sâu để mình không mất đi sự bình tĩnh.

“Đêm qua bông hoa thứ mười ba đã nở hết. . . Đây rốt cuộc là hoa gì. . .” Atobe âu sầu đi đi lại lại trong phòng, “Tôi bảo người của tập đoàn Atobe đi thăm dò, nhưng không ai có thể tìm được tư liệu về loài hoa này.”

“Bác gái nói họ đã tìm một vị pháp sư. . . Người đó nói bức tranh đang kêu gọi Itsuki-chan. . . Khi Itsuki-chan nhìn thấy bức tranh thì ngất xỉu, trước khi ngất xỉu thì nói ‘hoa Soran ‘. . .” Yukimura lên tiếng, nói ra điều Fujika đã kể với anh hôm đó, “Không phải Tezuka nói trong tranh là một người rất giống Itsuki-chan sao? Các cậu nói xem. . . Có khi nào Itsuki-chan thật sự là ‘Hoa tiên tử’ không?” Yukimura rất kinh hoảng, nếu như Itsuki-chan thật sự là hoa tiên tử, vậy có thể thực sự phải về “Hoa tiên quốc” không?

“Sao có thể có hoa tiên tử được. . . đó chỉ là cổ tích thôi!” Ryoma đang tâm tình bất ổn liền gầm nhẹ, “Bức tranh này là của Mohammed đưa cho Backy, ai biết hắn có động tay động chân vào bức tranh không! Backy không phải hoa tiên tử, không phải thiên sứ. . . Không thể nào. . . Không thể nào. . .”

Fuji thống khổ cúi đầu nói: “Chúng ta không ngăn cản được bức tranh. . . Bác trai bác gái đã tìm rất nhiều phương pháp, còn đến Vatican tìm giáo chủ, cũng tìm giáo hoàng. . . Vô ích. . . Không ai có thể tìm ra bí mật của bức tranh. . . Bây giờ việc chúng ta có thể làm là. . . làm cho Itsuki-chan vui vẻ, để cậu ấy không nên sợ, để cậu ấy có thể. . . vui vẻ mà tham gia giải toàn quốc, vui vẻ mà quay về Anh quốc. . .”

“Để chúng tôi suy nghĩ một chút. . . vì Itsuki-chan làm chút chuyện. . .”

“Là như thế này sao?”

“Ừ.”

“Bây giờ cậu ấy thế nào?”

“Biểu hiện ra thoạt nhìn không có việc gì, trong lòng. . . Tôi cũng không biết. . . Itsuki-chan luôn luôn giấu cảm xúc của mình rất sâu. . . Nếu như không phải tôi ép hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không nói.”

“… . . .”

“Tezuka. . . tôi cảm thấy thời gian trôi quá nhanh. . . Giải toàn quốc cách ngày càng gần rồi, bây giờ Itsuki-chan rất thơm. . . Rất thơm. . .” Giọng nói trong điện thoại dần thấp xuống.

“Lúc này, chúng ta càng cần có lòng tin kiên cường hơn nữa. . . Tâm tình của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy. Chúng ta phải tin tưởng cậu ấy không có việc gì, như vậy cậu ấy mới có thể cũng tin tưởng mình không có việc gì.”

Âm thanh trầm ổn làm người ta tin cậy, làm người ta thêm hi vọng.

“. . . Tezuka. . .” Người bên này cười ước ao, “Khó trách Itsuki-chan tín nhiệm cậu như vậy. . . Cậu luôn luôn giữ được bình tĩnh. Đến tôi cũng nghĩ Itsuki-chan thích cậu…”

“Không, cậu sai rồi.” Vẫn trầm ổn như trước, nhưng giọng nói lại trở nên rất nhẹ, “Fuji. . . Tôi phải bình tĩnh.”

Nụ cười của Fuji cứng lại, chậm rãi trở nên nghiêm túc, “Đúng vậy, Tezuka. . . Chúng ta phải bình tĩnh.” Nếu như đến bọn họ cũng mất bình tĩnh, vậy Itsuki-chan phải làm sao bây giờ?

“Lúc nào có thể trở về?”

“Chuyến bay ngày kia.”

“. . . Thật tốt quá. . .” Tâm lại kiên định thêm một chút, đến mình cũng có chút ỷ lại người này, “Toàn bộ ổn cả rồi chứ?”

“Phục hồi đã hoàn toàn kết thúc, còn lại có thể quay về Nhật bản giải quyết.”

Tezuka chau mày, vì sao đã hoàn toàn khỏi rồi, bờ vai của anh vẫn có cảm giác đau.

“Nói cho Itsuki-chan chưa?”

“Chưa.”

“Hả?”

“Thay tôi giữ bí mật đi.”

“Đội trưởng cũng bị Itsuki-chan làm hư rồi.”

Chương 142: Chấp nhất của tôi

“Seiichi.” Gọi Yukimura, Sanada đi tới, “Ngày mai Ogihara vẫn đến sao?” Mỗi tuần vào thứ hai và thứ tư Ogihara đều sẽ đến Rikkaidai giúp họ tập luyện.

“Ừ.” Trên mặt Yukimura cũng không có vui sướng, “Genichirou, tôi không muốn cho cậu ấy đến. Tôi muốn để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt. Thế nhưng không thuyết phục được cậu ấy. Chuyện lần này Itsuki-chan kiên trì một cách kì lạ, bác trai bác gái đều không khuyên được cậu ấy.” Tuy rằng Ogihara đến mang tới sự trợ giúp rất lớn cho việc tập luyện của Rikkaidai, nhưng Yukimura càng ngày càng lo lắng.

“Rất. . . nghiêm trọng sao?” Sanada hỏi.

Yukimura gật đầu, “Ngoài uống nước thì không còn ăn được cái gì nữa. Số lần mắt không nhìn thấy cũng càng ngày càng nhiều. Cậu ấy nói nhất định phải cùng chúng ta tham gia giải toàn quốc. Genichirou, bây giờ tôi đang nghĩ đến. . . có khi nào vì chúng ta quá chấp nhất giành được thắng lợi ở giải toàn quốc nên Itsuki-chan mới có thể như vậy.”

“Chính bởi chấp nhất của chúng ta. . . Chúng ta mới có thể trở thành bạn của cậu ấy.”

Lấy ngọc Ogihara tặng mình ra, Yukimura nắm chặt trong lòng bàn tay, “Đúng vậy, chính bởi vì chấp nhất của chúng ta nên Itsuki-chan mới có thể đến bên cạnh chúng ta. . . Nếu cậu ấy muốn cùng chúng ta tham gia giải toàn quốc, chúng ta nhất định phải đạt được thắng lợi.”

“Nhất định sẽ như vậy.”

Thân thể khẽ động đậy, Ogihara biết mình đang được cõng. “Seiichi, có phải tôi vừa ngủ không?” Tinh thần của cậu càng ngày càng kém.

“Thức dậy rồi à?” Cõng Ogihara, Yukimura đi tới cửa trước, “Tôi gọi điện thoại cho bác gái rồi, đêm nay Itsuki-chan đến nhà tôi ngủ đi, Itsuki-chan tới lâu như vậy rồi mà chưa đến nhà tôi đâu.”

“Được.” Ogihara cảm giác được bên cạnh còn có người, hỏi, “Là Sanada sao?” Cậu vừa hỏi, Yukimura và người bên cạnh đều ngừng lại.

“Ừ, là tôi.” Phát hiện Ogihara lại không nhìn thấy nữa, Sanada trả lời.

“Seiichi, có phải tôi rất nặng không?” Ogihara không hề có ý muốn leo xuống.

“Itsuki-chan quá nhẹ, còn không nặng bằng túi tennis của tôi đâu.” Yukimura trả lời đổi lấy tiếng cười nhẹ của Ogihara, “Vậy Seiichi cõng tôi đi, tôi còn chưa ngủ tỉnh.” Nhắm mắt lại, Ogihara tiếp tục ngủ. Dưới thân, lưng Yukimura đã trở nên vững vàng rất nhiều.

Chờ Ogihara tỉnh ngủ, trời bên ngoài đã tối rồi. Đôi mắt đã trở lại bình thường, Ogihara nằm trên giường Yukimura an tĩnh nhìn Yukimura đang ngủ say. Đầu giường có một cốc nước, bên giường thì đặt một bình nước rất lớn. Nhanh chóng uống hết cốc nước, Ogihara nhìn về phía đồng hồ ở đầu giường, đã một giờ rồi, không ngờ cậu lại ngủ lâu như vậy. Trong phòng có một ngọn đèn nhỏ, có thể là Yukimura sợ cậu nửa đêm tỉnh lại. Ogihara không rời giường mà lại nằm xuống lần nữa. Cậu vừa khẽ động, Yukimura tỉnh. Ogihara cười tiến vào trong lòng anh, ôm lấy anh.

“Tôi đánh thức anh rồi?” Cảm giác lại có chút mệt nhọc.

“Không đâu, tôi ngủ vốn dễ tỉnh mà.” Yukimura kéo Ogihara vào lòng, cũng không nói là anh chỉ vừa mới ngủ.

“Sau này Seiichi muốn làm gì? Vẫn tiếp tục đánh tennis sao?” Biết hiện tại nên để Yukimura ngủ, nhưng Ogihara lại muốn nói chuyện cùng Yukimura.

“Sẽ không. . .” Yukimura nói, “Tennis với tôi mà nói là điều vô cùng quan trọng. Nếu như không đánh tennis, tôi không biết mình còn có thể làm gì.”

“Vậy vì sao không định đánh tiếp? Là bởi căn bệnh sao?”

“Một phần là vậy. . . Vả lại. . . tôi đã tìm được điều còn quan trọng hơn tennis rồi.”

Ogihara trợn mắt, thấy Yukimura nhìn mình.

“Tôi muốn bảo vệ Itsuki-chan, cho nên quyết định sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ kế thừa gia nghiệp. Tôi tin tưởng mình sẽ làm rất tốt.” Yukimura hôn Ogihara. Là con trai độc nhất, nếu như ở bên Itsuki-chan nhất định anh sẽ bị gia đình phản đối, nhưng anh không thể buông Itsuki-chan, cho nên anh nhất định phải trở thành trưởng tộc.

Yên lặng nhận lấy nụ hôn của Yukimura, Ogihara ôm chặt anh. . . Cậu không đáng mà.

——————–

Khi Ogihara thấy người đang đi tới phòng ngủ thì dụi mắt liên tục, “Tezuka. . .” Lúc bị ôm lấy, cậu vẫn đang nghĩ mình nhìn thấy ảo giác, “Tezuka? Anh đã trở về?” Vì sao mình lại không nhận được chút tin tức nào.

“Ừ, tôi đã trở về.” Cuối cùng cũng có thể lấy tư thái hoàn chỉnh mà đứng trước mặt người này, sự kích động của Tezuka thể hiện rõ qua đôi tay siết chặt của anh, “Để em phải đợi lâu rồi.”

“Tezuka. . . Thật tốt quá, hoàn toàn khỏi rồi sao?” Khẩn cấp đẩy Tezuka ra, Ogihara giật nhẹ áo anh xuống. Tezuka lập tức hiểu mà cởi áo sơmi, để Ogihara kiểm tra vai của mình.

Nắm lấy vai Tezuka, Ogihara càng không ngừng hỏi có đau hay không. Khi Tezuka vững vàng trả lời không đau thì Ogihara vui vẻ bật khóc. “Thật tốt quá, thật tốt quá. . . cuối cùng cũng hoàn toàn được rồi, cuối cùng Tezuka cũng có thể thoải mái mà đánh tennis rồi.” Đã trở về. . . Lúc này, Ogihara mới phát hiện, mình rất tưởng niệm Tezuka.

“Itsuki-chan, theo tôi tiến vào giải toàn quốc đi.” Tezuka mở hai tay ra, Ogihara vùi mình vào, “Vâng, tôi muốn cùng Tezuka, cùng Shusuke, cùng Ryoma, cùng Keigo, cùng Seiichi, cùng các anh tham gia giải toàn quốc.”

Cùng nhau, cậu muốn cùng những hoàng tử này tiến vào giải toàn quốc, cậu muốn thế giới này có thể lưu lại bóng dáng của mình.

“Tezuka trở về lúc nào?”

“Ngày hôm qua.”

Giấu diếm việc mình đã trở về năm ngày, Tezuka không muốn làm Ogihara lại lo lắng vì mình, dù sao bây giờ anh cũng hoàn toàn khỏi rồi.

“Nhớ tôi không?”

Nếu như nói Tezuka ở người khác trước là băng, vậy ở trước mặt Ogihara chính là núi lửa.

“Nhớ, rất nhớ.”

Ogihara trả lời làm Tezuka rất thoả mãn, cái miệng của anh hiếm có dịp cong lên, đưa tới sự kinh hô của Ogihara, sau đó kinh hô liền biến thành than nhẹ. Trong phòng ngủ, Tezuka và Ogihara thì “ôn tồn”, mà ngoài cửa, Ken tức giận muốn đẩy cửa đi vào, sau đó bị vợ túm đi.

“Ken, chờ sau khi giải toàn quốc kết thúc anh muốn làm gì thì làm, bây giờ anh nghe theo Backy đi.” Fujika khuyên, nàng sợ con trai phải chịu thêm gánh nặng tâm lý. Ken nhẫn nại nghe lọt, trong lòng thề sau này nhất định phải cắt đứt con trai với mấy người kia.

Tezuka đi rồi, Ogihara nhận được một cuộc điện thoại tới từ Anh, là của chú út. Chú út hỏi một chút về tình hình sức khỏe của cậu, sau đó gửi một ít dữ liệu mà cậu cần sang. Mà Ogihara, khi nghe được tin tức từ chú út thì niềm vui sướng khi nhìn thấy Tezuka lại biến thành một tâm tình khác.

“Chú út, chú có thể giúp con một chuyện không. . . Con có hai người bạn thực lực vô cùng mạnh, con muốn chú có thể giúp con đề cử một chút. . . Đúng. . . Một người là Ryoma, hẳn là chú đã biết, còn một người. . . có thể chú cũng biết, là người đến Đức trị liệu. . . Tezuka Kunimitsu. . . Thực lực của hai người họ thực sự rất mạnh. . . Vâng, chú út đều đã nghe qua về hai người họ rồi. . . Đây là một cơ hội hiếm có, con muốn bọn họ thử một lần, nhờ chút hỗ trợ đề cử một chút. . . Vâng. . . Vậy con cảm ơn chú. . . Vâng, con đợi tin tức của chú.”

Cúp điện thoại, Ogihara rơi vào thế khó xử thật sâu. Giải Mĩ mở rộng, chú út rất hiểu tình hình nước Mĩ nên hỏi cậu, mong muốn cậu tham gia, thế nhưng. . . Cậu muốn để Ryoma và Tezuka đi, hai người đó. . . đã định trước là sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đây là cơ hội vô cùng tốt để rèn luyện. Chỉ là. . .giải toàn quốc sắp bắt đầu rồi, liệu bọn họ có đồng ý đi hay không. . . Ogihara có chút đau đầu, cậu đã nghĩ đến lúc hai người biết được sẽ tức giận đến thế nào.

Tezuka trở về làm mọi người của Seigaku vô cùng hưng phấn và vui vẻ. Ogihara và mọi người cùng nhau làm một bữa tiệc hoan nghênh Tezuka. Ogihara không nói cho Tezuka biết cậu đã thay anh quyết định chuyện gì. Tezuka nỗ lực trị liệu như vậy chính là vì giải toàn quốc, còn có Ryoma. . . Mình nên mở miệng thế nào đây.

Chương 143: Ngã xuống

Mười ngày sau, tin tức Ryoma và Tezuka muốn tham gia giải Mĩ mở rộng không biết được truyền ra từ đâu, Seigaku liền sôi trào. Không phải vui vẻ, mà là thất kinh. Giải toàn quốc sắp bắt đầu rồi, nếu như Tezuka và Ryoma thực sự đi tham gia giải Mĩ mở rộng, vậy thực lực của Seigaku sẽ giảm mất hơn nửa.

“Đội trưởng! Có thật anh và Echizen sẽ đi Mĩ, không tham gia giải toàn quốc không?!” Momoshiro có chút phẫn nộ, có chút hoảng loạn hỏi.

“Đúng vậy, đội trưởng. . . nhóc con. . . Các cậu muốn tham gia giải Mĩ mở rộng sao, nya?” Kikumaru mất đi bình tĩnh.

“Tezuka, đây. . . rốt cuộc là có chuyện gì? Sao trước đó cậu và Echizen không hề nói gì cả?” Oishi không nghĩ tới Tezuka lại có quyết định như vậy.

Nhìn mọi người chất vấn Tezuka và Ryoma, Ogihara cúi đầu không nói. Lần này, có lẽ cậu lại làm sai rồi. (Sai quá đi ấy chứ :P)

“Chuyện này tôi cũng không biết là như thế nào. Tôi sẽ không đi Mĩ.” Vẻ mặt Tezuka nghiêm túc mà nghi hoặc, anh không biết tại sao bên Mĩ lại gửi thư mời cho anh và Echizen, “Tôi sẽ đi hỏi rõ ràng, mọi người tiếp tục huấn luyện!”

“Tezuka, Ryoma, các cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Ryuzaki thu hồi nhìn ánh mắt nhìn về phía Ogihara rồi nói. Tezuka và Ryoma liền đi theo huấn luyện viên Ryuzaki. Những người khác lo sợ bất an nhìn nhau, lỡ như đội trưởng và Ryoma thực sự đi thì làm sao bây giờ?

Hai người họ vừa đi, Ogihara lập tức mở miệng: “Xin lỗi, chuyện này không liên quan đến đội trưởng và Ryoma. Là tôi. . . Là tôi tự ý quyết định, để chú út đề cử đội trưởng và Ryoma. Xin các senpai trách tôi đi.” Ogihara thật thành khẩn mà xin lỗi mọi người.

“Ogihara? Sao lại là cậu. . .”

“Itsuki-chan, là cậu đề cử họ?”

Nghe Ogihara nói, tất cả mọi người ngây ngẩn.

“Xin lỗi. . .” Ogihara liều mạng xin lỗi, “Tôi gửi băng ghi hình trận đấu của Ryoma và đội trưởng đi, sau đó xin chú út đề cử bọn họ. . . Cho nên mới xảy ra chuyện này, xin các senpai đừng trách đội trưởng và Ryoma.”

“Itsuki-chan. . .” Fuji đè lại hai vai Ogihara để cậu đứng thẳng lên, “Itsuki-chan không nên xin lỗi. Itsuki-chan làm như vậy cũng là vì đội trưởng và Ryoma. Mọi người sao có thể trách cậu? Hơn nữa nếu ban tổ chức giải đã gửi thư mời cho họ, thế nghĩa là thực lực của đội trưởng và Ryoma đã nhận được sự tán thành, đây là một chuyện đáng hãnh diện. Đúng không?” Fuji nhìn về phía những người khác.

Những người khác trầm mặc, qua một chút, Kikumaru nhảy lên, nhào tới người Ogihara, “Đúng vậy nya, Seigaku chúng ta có hai người đều có thể đi tham gia thi đấu giải Mĩ mở rộng, quá lợi hại luôn.”

“Tôi đi giải thích với huấn luyện viên.” Kikumaru nói không làm sự tự trách trong lòng Ogihara tiêu tan. Lại cúi đầu xin lỗi mọi người, Ogihara chạy vội tới phòng giáo viên.

“Fuji. . . Đội trưởng và nhóc con liệu có đi thật không?” Kikumaru lo lắng hỏi, nếu như đội trưởng và nhóc con đi, vậy giải toàn quốc làm sao bây giờ? Fuji không trả lời, chỉ cau mày nhìn Ogihara đã chạy xa.

Trong phòng làm việc của huấn luyện viên Ryuzaki, Ogihara nói ra chân tướng chuyện này. Tezuka và Ryoma không nói một lời nhìn Ogihara, trong mắt Ryuzaki lại không hề có trách cứ.

“Thì ra là Ogihara à. . .” Ryuzaki bình tĩnh mở miệng, “Tezuka, Echizen, giải Mĩ mở rộng là một trong bốn giải đấu lớn đó. Có thể tham gia trận đấu như vậy đối với các cậu mà nói là cơ hội vô cùng quý giá. Ogihara làm như vậy, tôi nghĩ cũng là xuất phát từ suy nghĩ này. Hơn nữa, điều này cho thấy thực lực của các cậu đã đạt đến đẳng cấp thế giới, nếu không cho dù Ogihara gửi băng ghi hình trận đấu của các cậu lên ban tổ chức giải thì họ cũng sẽ không muốn mời các cậu. Mặc dù sắp tới giải toàn quốc rồi, tuy nhiên tôi vẫn mong muốn các cậu có thể suy nghĩ nghiêm túc chuyện này. Dù sao thì sau này hai người các cậu cũng sẽ tiến vào giới tennis chuyên nghiệp, lần này có thể coi như một lần cọ xát đi.” Ryuzaki phi thường khách quan nói, dù sao tiền đồ hai người kia so với giải toàn quốc lại càng quan trọng hơn.

“Đội trưởng, Ryoma, xin lỗi, không được sự đồng ý của hai người đã quyết định thay hai người.” Ogihara không dám nhìn Tezuka, cậu biết Tezuka giận. Đáng lẽ cậu phải thương lượng với Tezuka, thế nhưng nói vậy thì lại không còn chút cơ hội nào nữa.

“Huấn luyện viên, em sẽ không đi Mĩ. Mục tiêu duy nhất trước mắt của em là tiến quân vào giải toàn quốc. Đây cũng là nguyên nhân em tới Đức trị liệu. Không có gì phải suy nghĩ cả.” Tezuka quyết đoán mà nghiêm túc nói. Nghe lời anh nói, trái tim Ogihara nhanh co rút lại.

“Huấn luyện viên. . . Em cũng sẽ không đi Mĩ.” Ryoma nhìn về phía Ogihara, nói tiếp, “Backy, cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ nhiều như vậy. Thế nhưng hiện tại. . . tớ cũng chỉ nghĩ đến giải toàn quốc, bởi vì tớ đã hứa sẽ cùng cậu tiến vào giải toàn quốc rồi.”

Ogihara ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt nói, “Đội trưởng, Ryoma. . . Tôi biết hai người đã chuẩn bị lâu như vậy đều là vì giải toàn quốc. Tôi cũng không phải nhất thời xung động mà làm như vậy. Tôi đã hỏi qua rồi, thời gian thi đấu giải Mĩ mở rộng tuy rằng hơi trùng với giải toàn quốc một chút thế nhưng đội trưởng và Ryoma vẫn còn có thể tham gia giải toàn quốc được. Tuy rằng thân thể tôi bây giờ có một chút bệnh tật, thế nhưng tôi có thể tự tin rằng trước khi hai người trở về có thể làm Seigaku không bị nốc-ao ở vòng đấu loại. Đây thật sự là một cơ hội, nếu như không biết đội trưởng và Ryoma đã được bên kia chú ý tôi cũng sẽ không làm như vậy. Xin đội trưởng tin tưởng tôi được chứ? Tạm thời giao Seigaku cho tôi, tôi sẽ không làm đội trưởng thất vọng.”

“Hồ đồ!” Tezuka quát một tiếng, “Đó là trách nhiệm của tôi. Dẫn dắt Seigaku đạt được vô địch giải toàn quốc là việc mà đội trưởng như tôi phải làm. Làm sao tôi có thể bỏ mọi người sau lưng mà tới Mĩ? Tuy rằng em lo lắng cho chúng tôi, nhưng chuyện này đáng lẽ em phải thương lượng với tôi trước. Ryoma có thể đi, nhưng tôi sẽ không đi.”

“Xin lỗi. . .” Ogihara cúi đầu, ngoài xin lỗi cậu cũng không biết mình nên nói cái gì nữa. Cậu thực sự không đáng tin như vậy sao? Tuy rằng Tezuka nói đều đúng, thế nhưng, tim vẫn có chút đau.

“Đội trưởng, ” Ryoma bất mãn vì thái độ của Tezuka với Ogihara, có chút mất hứng, “Itsuki-chan làm như vậy đều là vì chúng ta, anh không nên nói cậu ấy như vậy.” Đi tới trước, Ryoma vỗ vai Ogihara, “Backy, không nên suy nghĩ lung tung, tớ thực sự rất vui vì cậu đã thay tớ lo lắng nhiều như vậy. Chỉ là. . . tớ muốn cùng cậu tham gia giải toàn quốc. Tớ hứa với cậu, sau này nhất định tớ sẽ đứng trên đấu trường đó.”

“Ừ. . .” Ogihara miễn cưỡng cười, lần thứ hai khom lưng xin lỗi, “Thực sự rất xin lỗi, đã mang đến phiền phức lớn như vậy cho huấn luyện viên và đội trưởng. Em xin phép ra ngoài trước.” Sợ mình mà còn ở đó nữa thì sẽ khóc mất, Ogihara vội vàng ra khỏi phòng làm việc của huấn luyện viên Ryuzaki, cự tuyệt đề nghị đi cùng của Ryoma.

“Đội trưởng, vừa rồi anh nói quá nặng lời.” Ryoma chỉ trích Tezuka trước mặt huấn luyện viên.

“. . .” Trong mắt Tezuka đã không có sự bình tĩnh như trước đây, nhưng cũng không giải thích tiếng nào.

Chậm rãi xuống lầu, mắt Ogihara càng ngày càng chua xót. Cậu lại làm chuyện ngu xuẩn rồi. Dụi mắt, Ogihara lấy bình nước để bên hông ra. Ngửa đầu uống nước, đôi mắt lại đột nhiên mất đi ánh sáng, mà chân Ogihara lại đang bước ra một nửa.

“Leng keng.” “A!”

Một bước vào không khí, Ogihara lăn từ trên cầu thang xuống dưới, bình nước trượt trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, Ogihara vẫn không nhúc nhích mà nằm sấp trên đất.

“Ưm. . .” Chẳng biết qua bao lâu mới tỉnh lại, hô hấp của Ogihara càng nặng thêm. Cái gì cũng không nhìn thấy, Ogihara trắc trở lật người, mới phát hiện mình vẫn nằm trên sàn nhà. Khát quá. . . Ogihara sờ sờ bên người, nhưng không tìm thấy bình nước. Ngoài miệng có dịch thể, Ogihara liếm liếm mới phát hiện là máu. Hình như răng chảy máu rồi. . . Mũi hình như cũng chảy máu rồi. Lấy tay áo che mũi, Ogihara hỗn loạn nghĩ liệu có người phát hiện ra cậu không.

Bây giờ cậu chật vật như vậy, nếu có người phát hiện thì tốt. Cả người đều đau, Ogihara lo lắng sờ chân mình, còn may, đầu khớp xương hình như không có việc gì. Mơ hồ nhớ lại, lúc ngã xuống cậu đã bảo vệ hai chân mình. Tay bị thương, cậu có thể đổi tay kia, thế nhưng nếu chân bị thương cậu sẽ thực sự không thể vào giải toàn quốc nữa. Nhưng mà. . . cho dù cậu không sao, cậu cũng không có tư cách vào giải toàn quốc nữa rồi. Tâm Ogihara vô cùng đau đớn.

Không được nghĩ nữa, không được để bị phát hiện, không muốn bị người khác thấy bộ dạng hiện tại của mình. Ogihara động thân, từng chút tìm xung quanh, cuối cùng cũng mò thấy bình nước của mình, thế nhưng nước đã chảy gần hết. Uống một ngụm nhỏ, Ogihara đóng lại nhét vào bên hông. Hình như mình đã chạy tới tầng một rồi, Ogihara cảm thấy cực kì may mắn vì mình ngã ở bên cạnh cầu thang, tầng trên không có người, hẳn là sẽ không bị phát hiện. Trên người rất đau, thắt lưng hình như đã bị thương, Ogihara chịu đựng đau đớn đứng lên, vịn tường đi ra.

Tezuka và Ryoma về tới sân huấn luyện, nói cho mọi người họ sẽ không đi nước Mĩ nữa, sau đó để mọi người bắt đầu huấn luyện.

“Itsuki-chan đâu?” Fuji hỏi.

“Backy chưa trở về?” Ryoma cả kinh, vội nhìn về phía Tezuka.

“Chưa, ” Fuji cũng nhìn về phía Tezuka, “Xảy ra chuyện gì?”

“Đi tìm cậu ấy, ” Tezuka quyết định rất nhanh, trầm giọng hét, “Mọi người đi tìm Ogihara!” Hét xong, Tezuka là người đầu tiên chạy đi, những người khác chỉ sửng sốt một giây, liền vội vàng bỏ lại vợt tennis chạy ra ngoài sân bóng.

“Ryoma, có chuyện gì xảy ra?” Fuji kéo Ryoma hỏi.

“Đội trưởng vừa nặng lời với Backy.” Ryoma lo lắng trả lời, giật khỏi tay Fuji liền chạy đi. Trong mắt Fuji lộ ra tia nguy hiểm, chạy vội ra ngoài.

Chương 144: Lựa chọn của giờ khắc này

Liệu cậu có chết không? Ogihara nằm trên cỏ nghĩ. Cậu cũng không biết bây giờ mình đang ở đâu. Đi ra từ khu nhà giáo viên, cậu liền đi theo hướng có bãi cỏ. Đi tới một nơi, cảm giác bốn phía đều là bụi cây, cậu trốn ở bên trong. Chờ sau khi mắt khôi phục cậu muốn trước đi tới buồng vệ sinh chỉnh trang một chút, sau đó. . . Co mình lại, Ogihara chịu đựng cơn đau nhức trên người. Vừa đứng lên thì không cảm thấy đau, nhưng sau khi nghỉ ngơi một lúc cậu mới biết được mình bị ngã không nhẹ. Toàn thân giống như bị cái gì đè lên, đau nhức không gì sánh được, chỉ nhẹ nhàng động đậy một chút đều có thể làm cậu ra một thân mồ hôi lạnh.

Khát quá. . . Yết hầu, miệng lưỡi đều đang bốc hỏa. Tuy rằng rất tiết kiệm, nhưng nước cũng đã uống hết. Bây giờ cậu cũng giống như cá, không thể rời nước. Ogihara có chút không cam lòng, lẽ nào thực sự sẽ khát đến chết sao?

“Nước. . .” Nhổ một cây cỏ trên mặt đất, Ogihara ngậm vào trong miệng, trong cỏ có một chút nước, nhưng với cơn khát cháy của cậu thì còn lâu mới đủ. Cắn nát ngọn cỏ, chất lỏng đắng chát làm Ogihara càng thấy khát.

Sắp thiêu cháy rồi, trong miệng một chút nước bọt cũng không có, Ogihara cuộn mình càng chặt hơn. . . Vì sao lại có chút lạnh? Muốn uống nước, Tezuka, Shusuke, Ryoma, tôi muốn uống nước.

“Itsuki-chan! Itsuki-chan! Kiên trì lên! Mau đem nước đến! Itsuki-chan, uống nước, há miệng!”

Là giọng của ai? Vì sao lại tràn ngập sợ hãi và tự trách? Trên người ấm hơn một ít, nhưng cơn run rẩy bên cạnh truyền đến làm cậu càng thấy lạnh hơn.

“Itsuki-chan. . . Xin em, hãy cố gắng kiên trì, đừng ngủ, đừng ngủ. . .”

Lại là giọng của ai? Vì sao bi thương như thế, khóc như thế? Cậu không ngủ, chỉ là không mở mắt ra được. Rất lạnh, lại rất khát.

“Backy, há miệng. . . Há miệng, tớ biết cậu khát mà.”

Người này là ai? Vì sao lại khóc? Là bởi vì mình sao? Cậu rất khát, thế nhưng. . . thực sự không có khí lực.

Có cái gì dán lên môi cậu, chất lỏng lạnh lẽo đi vào trong miệng. Là nước, là nước mà cậu cần nhất, khát quá. . . Thế nhưng vì sao chỉ có một chút như thế? Cái vật kia rời đi, đừng, đừng rời đi, sau đó nó lại lập tức dán vào miệng mình, nước chậm rãi từ đôi môi kia vào chảy vào trong miệng.

“Itsuki-chan. . . Xin lỗi, xin lỗi. . . Tỉnh lại, tỉnh lại đi.” Có người ghé vào lỗ tai cậu nói, tiếng nói thấp trầm quen thuộc nhưng mang sự sợ hãi mà cậu không biết. Nước chảy cuồn cuộn không ngừng vào trong miệng, cảm giác của cậu càng ngày càng rõ ràng, luồng khí nghẹn trong ngực cuối cùng cũng xông ra ngoài…

“Ư. . .” Ogihara rên rỉ ra tiếng, làm mấy người đang vô cùng kinh hoàng lập tức tiếp tục cho cậu uống nước.

“Itsuki-chan!” Tezuka chưa từng sợ hãi như thế. Người trong lòng vừa rồi đã không có hô hấp, toàn thân lạnh lẽo. Một khắc đó, trong miệng Tezuka đã tràn ngập máu tanh.

“Itsuki-chan! Có thể nghe được không? Tỉnh lại, tỉnh lại nào.” Fuji rốt cuộc không nhịn được, khàn giọng nói. Tâm đã chết rồi lại sống lại, có phải là như thế này không?

“Đau. . .” Ogihara rụt vào người Tezuka, trên người đau quá.

“Backy, Backy, đau ở đâu?” Ba hồn đã chỉ còn một hồn, Ryoma tùy tiện lau nước mắt, động tác đút nước không dám ngừng lại, “Backy, tỉnh dậy được không, nói cho tớ biết cậu đau ở đâu.”

Ogihara không trả lời, cũng không tỉnh lại, chỉ là thấp giọng kêu đau, nhỏ giọng khóc.

“Xin lỗi, xin lỗi. . .” Cũng không lo lắng được nhiều như vậy, ở trước mặt mọi người, Tezuka khẽ hôn gương mặt bị thương của Ogihara, thấp giọng nói, “Itsuki-chan. . . Đừng rời xa anh. . . Anh hứa với em. . . Em bảo anh làm gì anh cũng đồng ý hết.”

“Backy, tỉnh lại. . . Tớ nghe lời cậu. . . Tớ đi Mĩ. . . Tớ đi Mĩ. . . Chỉ cần cậu tỉnh lại. . .” Nắm tay Ogihara, Ryoma liên tục nói, trong mắt là tự trách, là hối hận.

Oishi, Kikumaru, Momoshiro, Kaidoh, Kawamura, Inui. . . Không biết mình nên dùng tâm tình gì để đối mặt với chuyện phát sinh trước mắt. Đội trưởng, Ryoma và Fuji. . . thích Ogihara.

Nhận một đấm vào mặt, kính của Tezuka bị đánh rơi xuống mặt đất. Anh không né tránh, sau khi đứng vững lại thừa nhận cú đấm tiếp theo.

“Ken, đừng như vậy. . . Tezuka-kun cũng không muốn xảy ra chuyện này mà.” Fujika ngăn cản chồng đang nổi giận, khóc khuyên, “Ken, Baby biết sẽ thương tâm đấy…”

“Fujika, lập tức thu dọn hành lý, chúng ta lập tức mang Baby về Anh. Từ nay về sau anh sẽ không để Baby gặp lại chúng nữa. Anh sẽ không cho chúng có cơ hội tổn thương Baby nữa!” Ken đã không thể dùng phẫn nộ để hình dung tâm tình của hắn lúc này, hắn hận không thể làm thịt Tezuka. Bảo bối của hắn bị người bế trở về như một con búp bê vải rách nát, hắn không thể nào khắc chế phẫn nộ và kinh hoảng trong lòng.

Tezuka quỳ xuống, nói: “Bác trai, xin bác hãy giao Itsuki-chan cho con.”

“Bác trai, xin bác hãy giao Itsuki-chan (Backy) cho con.” Ryoma và Fuji cũng quỳ xuống.

“Nằm mơ!” Ken nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta sẽ không giao Baby cho bất kì ai, nhất là các cậu! Các cậu bảo vệ nó như thế sao? Hay là chỉ biết tổn thương nó! Các cậu thiếu chút nữa hại chết nó! Có biết hay không! Bảo bối của ta thiếu chút nữa bị các cậu hại chết!” Ken tóm lấy Tezuka, lãnh nộ nhìn anh, “Tezuka Kunimitsu, tốt nhất cậu hãy cầu nguyện con trai ta không có việc gì, bằng không ta không để cậu yên đâu!”

“Bác trai, con yêu Itsuki-chan. Chuyện lần này là lỗi của con. Bác trai, cho dù bác đánh con thì con cũng sẽ không buông Itsuki-chan. Xin bác đừng mang Itsuki-chan quay về Anh. Cậu ấy muốn tham gia giải toàn quốc, vì mục tiêu này mà cậu ấy vẫn không ngừng nỗ lực, thậm chí không để ý thân thể của chính mình. Bác trai, xin đừng để Itsuki-chan lưu lại tiếc nuối.” Tezuka vừa nói xong lại bị một cú đấm, Fuji đứng bên cạnh cũng phải nhận nắm đấm của Ken.

“Bác trai, ” Fuji không đi xoa mặt mình mà khom lưng hành lễ, “Xin lỗi, chúng con không chăm sóc tốt cho Itsuki-chan. Lần này là lỗi của chúng con, không phải chỉ của mình Tezuka. . . Chúng con thích Itsuki-chan, nhưng không bảo vệ tốt cậu ấy. Bác trai cứ đánh chúng con là được rồi, chỉ cần điều đó có thể làm bác nguôi giận. Bác trai, xin bác đừng mang Itsuki-chan đi. . . Chúng con cần cậu ấy. . . cần cậu ấy nhìn chúng con tiến vào giải toàn quốc. Bác trai, con đáp ứng bác, không cho Itsuki-chan lên sân đấu. Chúng con. . . chỉ là mong muốn khi thi đấu, người mình yêu nhất có thể ở bên sân nhìn chúng con.”

“Bác trai, bác gái. . .” Ryoma không đứng lên mà dập đầu xuống đất, nói, “Xin lỗi. . . Con biết bây giờ chúng con nói cái gì cũng đã muộn, thế nhưng. . . xin hai bác hãy cho chúng con một cơ hội, chúng con sẽ không để Itsuki-chan thương tâm nữa, sẽ không để cậu ấy bị thương nữa.” Nói xong, Ryoma lại dập đầu một cái.

“Ryoma, con mau đứng lên, ” Fujika kéo chồng, vội vàng mở miệng, mấy đứa nhỏ này. . . “Ta biết chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, nếu như có các con ở cạnh, Baby sẽ không gặp chuyện không may.”

Lúc này, Ogihara ở trên giường rên rỉ ra tiếng, phẫn nộ trong lòng Ken lập tức biến thành hoảng loạn, hắn vọt tới bên người con trai lo lắng hét: “Baby, tỉnh lại, có nghe được giọng daddy không? Baby, nói cho daddy, con đau đúng không?” Những người khác cũng vọt tới bên cạnh Ogihara, nín thở chờ cậu tỉnh lại.

“. . . Daddy. . .” Nghe được giọng của cha, Ogihara vươn tay, đau đớn trên người làm cậu lộ ra vẻ mặt thống khổ.

“Baby, con đau ở đâu? Nói cho mommy con ngã đụng chỗ nào?” Thấy con trai đau quá, nước mắt của Fujika không ngừng chảy xuống.

“Khát. . .” Ogihara suy yếu nói. Ken vừa nghe thì lập tức lấy nước muốn cho con uống, kết quả vừa đụng tới con thì liền nghe cậu rên rỉ kêu đau. Ken thu tay, không dám chạm vào mặt con. Tezuka đi tới bên cạnh Fujika ngồi xuống, cẩn thận ôm lấy Ogihara.

“Không được chạm vào con ta!” Ken nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng Tezuka cũng không buông tay mà nhẹ nhàng để Ogihara tựa vào người mình, cầm lấy cốc nước trong tay Ken đút cho Ogihara uống. “Bác trai, Itsuki-chan nói bây giờ cậu ấy còn nhỏ, sẽ không suy nghĩ việc này. Con sẽ chờ cậu ấy, đợi đến khi cậu ấy đồng ý suy nghĩ.”

Ken hừ lạnh một tiếng, sau khi con trai uống xong nước thì đoạt lấy cậu. “Ta sẽ không để Baby có cơ hội suy nghĩ chuyện này. Các cậu sớm bỏ ý nghĩ này trong đầu đi. Baby là bảo bối của gia tộc Douglas, ta sẽ không giao nó cho bất kì kẻ nào. Chờ ta chết, Baby còn có các anh nó, không tới lượt người ngoài chăm sóc nó!” Bất mãn hồi lâu làm Ken lúc này có vẻ thô bạo không hề nói lý.

“Daddy. . . Là con không cẩn thận. . . ngã từ cầu thang xuống. . . không liên quan đến đội trưởng bọn họ.” Chẳng biết mở mắt ra từ bao giờ, Ogihara thấp giọng nói. Rồi trên người truyền đến đau nhức, Ogihara hít sâu một hơi, “Daddy. . . cha làm đau con rồi. . .” Uống nước xong, Ogihara cảm thấy mình đã sống lại.

“Baby!” Ken vội vàng buông lỏng tay thả đứa con ra, “Baby, nói cho daddy, con đau ở đâu?!” Cuối cùng con trai cũng đã tỉnh lại, từ đáy lòng Ken không ngừng cảm tạ Thượng đế.

“Cả người. . . đều đau. . .” Giương mắt nhìn thấy trên mặt Tezuka và Fuji có vết xanh tím, Ogihara liền hít sâu một hơi, “Đội trưởng! Shusuke! Các anh. . .” Trắc trở quay đầu, Ogihara đã tìm thấy đáp án từ gương mặt âm lãnh của cha.

“Itsuki-chan. . . Em bị ngã từ cầu thang xuống?” Fuji chỉ quan tâm đến điều Ogihara vừa nói.

“Vâng. . .” Trước mặt cha mình, Ogihara cầm bàn tay lạnh lẽo của Tezuka, “Daddy, mommy. . . Là con không cẩn thận ngã từ cầu thang xuống. . . Sau đó mắt bị cắt điện. . . Nước của con bị đổ hết. . . cho nên mới. . . Daddy. . . Cha không thể đổ lỗi của con cho người khác. . . Nếu như không phải con uống nước khi đang xuống cầu thang thì cũng sẽ không dẫm vào khoảng không mà ngã xuống.”

Buông tay Tezuka, Ogihara chịu đựng cơn đau trên người mà tiến vào trong lòng cha mình, “Daddy. . . Sao cha lại đánh bạn của con chứ. . . Là lỗi của mình con, đừng để họ phải chịu. . . Daddy. . .” Ogihara tự trách mình, cậu lại càng làm mọi chuyện trở nên hỏng bét.

“Itsuki-chan, chuyện hôm nay là lỗi của anh. Anh không nên không để ý đến ý tốt của em mà làm tổn thương em, không nên để em đi một mình. Anh rõ ràng biết sức khỏe của em không tốt lại còn sơ ý như vậy, bác trai giận anh là đúng rồi.” Không để Ogihara nói hết, Tezuka liền mở miệng. Quay lại thành khẩn nhận lỗi với Ken, Tezuka nhìn về phía đôi mắt mang theo áy náy của Ogihara, “Itsuki-chan, anh quyết định đi Mĩ.”

Ogihara kinh ngạc nhìn Tezuka, lập tức nói: “Đội trưởng. . . Chuyện này. . . là tôi tự ý. . .”

“Itsuki-chan, ” Lần thứ hai Tezuka ngắt lời Ogihara, “Anh tin tưởng em, trước khi anh và Ryoma trở về, em sẽ giúp anh chăm sóc tốt cho Seigaku. Itsuki-chan, vì em, anh sẽ đi Mĩ.”

“Đội trưởng, đừng nên như vậy. . . Là tôi. . .” Ogihara rất khó chịu, đây không phải kết cục mà cậu muốn.

“Backy, tớ muốn cùng cậu tham gia giải toàn quốc. Trước lúc đó, giải Mĩ mở rộng sẽ là mục tiêu của tớ. Backy, cổ vũ cho tớ nhé.”

“Itsuki-chan, Seigaku. . . Tôi và em sẽ cùng nhau bảo vệ.” Fuji quay lại cúi đầu với Ken và Fujika, sau đó nói, “Itsuki-chan nói toàn thân cậu ấy đều đau, có cần bác sĩ kiểm tra thêm một chút không?”

“Được, ta đi gọi điện thoại, Backy tỉnh, hẳn là nên để bác sĩ đến kiểm tra một chút.” Fujika hôn chồng một cái để hắn bình tĩnh một chút, sau đó tới phòng khách gọi điện thoại. Trong phòng ngủ, Ken ôm con trai, sắc mặt vẫn không tốt nhìn Tezuka.

Ở bên cạnh cha, Ogihara chỉ có thể dùng ánh mắt nói cho ba người kia điều mình muốn nói. . . Xin lỗi.

Chương 145: Lửa dấm chua tận trời

Tin tức Tezuka và Ryoma quyết định đến Mĩ sau khi Ogihara bị thương cũng không gây chấn động quá lớn cho nhóm đội tuyển. So với chuyện này mà nói, mối quan hệ giữa Tezuka, Ryoma và Fuji và Ogihara càng khiến họ lo lắng hơn. Vết thương trên mặt Tezuka và Fuji làm tất cả mọi người suy đoán xem rốt cuộc trong nhà Ogihara đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đương sự không giải thích, chuyện xấu hổ như vậy cũng không có người nào dám hỏi. Khi sắp xếp danh sách thi đấu, Tezuka vẫn viết tên anh và Ryoma vào, trước khi đi bọn họ cần xác nhận vài thứ.

“Oishi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi, trước lúc đó thì Seigaku nhờ cả vào cậu đấy.” Trong phòng làm việc, Tezuka và Oishi ngồi đối diện nhau. Quyết định này, sau khi Tezuka nhìn thấy những vết bầm tím đầy trên người Ogihara, lại càng thêm kiên định.

“Tezuka. . . Thật. . . thật sao? Cậu và Ogihara, với cả Fuji và Echizen. . . Các cậu. . .” Mấy ngày nay Oishi vẫn đều không thể bình tĩnh. Tezuka đến Mỹ làm anh có thể hiểu được, thế nhưng. . . “Tezuka. . . Ogihara là con trai, các cậu như vậy. . .”

“Oishi, tôi biết mình đang làm gì, bọn họ cũng biết điều đó nghĩa là gì. Itsuki-chan hiện tại. . . sức khỏe vô cùng không tốt. Tôi không thể lo lắng nhiều như vậy. Oishi, tôi đã không thích hợp làm đội trưởng nữa, bây giờ tôi đã không có cách nào đặt trách nhiệm lên đầu tiên nữa rồi.” Tezuka luôn kiên cường cứng rắn lần đầu tiên bộc lộ ra một tia bất an trước mặt Oishi. Lập tức, Tezuka lại che giấu sự sầu lo của mình, trầm giọng nói, “Oishi, đạt được quán quân toàn quốc, tôi sẽ không buông tha mục tiêu này đâu. Tôi sẽ mau chóng trở về để kề vai chiến đấu với các cậu.”

“Tezuka, cho dù cậu ở đâu thì cũng là đội trưởng của chúng tôi. Chúng tôi chờ cậu trở về. Trước khi cậu trở về, tôi sẽ dẫn dắt mọi người đạt được từng trận thắng lợi. Có Ogihara ở đây, tôi tin tưởng Seigaku sẽ không thua.” Biết không thể thay đổi tâm tư của Tezuka với Ogihara, Oishi buông tha việc khuyên bảo, lựa chọn tôn trọng.

“Cảm ơn.” Tezuka đưa tay tới bắt tay Oishi.

Nằm trên sân thượng, Ryoma nhìn bầu trời. Sắp phải đi Mĩ rồi, phải tham gia những trận đấu chân chính đạt đẳng cấp thế giới, Ryoma không có tâm tình kích động gì. Ogihara ngã từ trên cầu thang xuống, vết bầm tím trên người cậu làm người ta nhìn thấy mà giật mình. Tuy rằng cha của Ogihara không đánh cậu, nhưng Ryoma nghĩ mình cũng đáng đánh. Nếu như lúc đó cậu kiên trì đi cùng Ogihara, nhất định Ogihara sẽ không gặp chuyện không may, sẽ không nằm bất động như bây giờ.

Nghĩ đến chuyện ngày hôm trước, Ryoma lại không nhịn được lạnh người. Ogihara cứ như vậy không nhúc nhích, sắc mặt trắng xanh nằm trong bụi cỏ, nếu như không phải đội trưởng vỗ cậu một chút, cậu chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, không biết phải làm cái gì. Một khắc đó, cậu cho rằng Ogihara. . . Chưa bao giờ biết cái chết lại gần như vậy, gần đến mức suýt nữa cướp đi hơi thở của cậu ấy, tất cả mọi động tác chỉ còn là máy móc, đại não từ lâu đã mất đi sự khống chế với tứ chi. Nghĩ đến việc nếu như bọn họ chậm một chút mới phát hiện Ogihara, hay là, cậu và đội trưởng trở lại chậm một chút. . . Ryoma ôm chặt chính mình, cậu phải làm thế nào mới lưu lại được sinh mệnh của Ogihara.

Có người ngồi xuống bên cạnh cậu, Ryoma mở miệng: “Fuji senpai, khi chúng tôi đi Mĩ, đừng để Backy dời khỏi tầm mắt của anh.”

“Tôi biết, tôi nhất định sẽ để ý cậu ấy.” Mấy ngày nay trên mặt Fuji vẫn không hề có nụ cười, chuyện ngày đó làm tâm tình khủng hoảng của anh không thể bình tĩnh nổi. Cũng nằm xuống như Ryoma, Fuji nhìn bầu trời, trầm mặc. Vừa nhắm mắt lại, dáng vẻ Ogihara không hề tức giận lại hiện ra, rất sợ, vô cùng sợ.

“Tôi vẫn mong muốn có thể cùng mọi người đạt được vô địch giải toàn quốc. . . Nhưng bây giờ, tôi lại mong giải toàn quốc vĩnh viễn đừng diễn ra, vĩnh viễn. . .”

Mười phút sau, Fuji khàn khàn nói, Ryoma thở dài, nói, “Tôi cũng vậy.”

———————

“A! . . . A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên theo từng động tác của hai tay trên lưng, làm chủ nhân bàn tay phải dừng lại.

“Mẹ, để con tới.” Anthony cầm lấy thuốc trên tay mẹ xoa lên tay mình, chà xát vài cái rồi xoa lên lưng em trai.

“Anh. . . có thể. . . ưm. . . không xoa thuốc được không. . .” Ogihara đau đến ứa mồ hôi lạnh, nhiều chỗ trên người đều sưng lên, xanh tím càng trải rộng toàn thân, cậu đã dùng toàn lực nhẫn nại rồi, nhưng vẫn phi thường đau.

“Anthony, có thể để tôi xem không?” Biết được Ogihara ngã từ cầu thang xuống, Yukimura lập tức chạy từ Kanagawa tới. Thấy vết thương trên người Ogihara, Yukimura không dám nghĩ Ogihara đã ngã xuống như thế nào.

“Nếu không thì đừng thoa thuốc nữa. . . Qua vài ngày thì tốt rồi.” Ogihara không muốn chịu dằn vặt nữa, khẩn cầu.

“Không được, bác sĩ nói cột sống và phần eo của em đều bị trật khớp, không thoa thuốc thì vết thương có thể sẽ nặng thêm.” Tuy rằng Atobe không đành lòng, nhưng vẫn “quyết” đưa thuốc cho Yukimura, đây là thuốc trị thương độc nhất vô nhị anh lấy ở chỗ Oshitari.

Được Fujika cho phép, dưới sắc mặt không vui của Anthony và Ken, Yukimura hạ bàn tay xuống lưng Ogihara. Đầu tiên anh dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn chỗ bị thương của Ogihara, chờ dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng thì lại từ từ ấn mạnh hơn. Tuy Ogihara vẫn đau nhưng không kêu thảm như vừa rồi.

“Yukimura thật có cách, hôm qua lúc chúng ta bôi thuốc cho Baby đã làm nó đau muốn chết.” Fujika thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy sắc mặt của chồng và con trưởng càng thêm âm trầm.

Atobe đương nhiên biết vì sao Ken và Anthony không vui, cũng biết Ken đánh Tezuka. Nhưng Atobe chỉ có thể giả bộ không biết Ken coi họ như kẻ thù. Phàm là người ôm tâm tình khác với Ogihara thì đều là kẻ địch của gia tộc Douglas. Khi Atobe quyết định theo đuổi Ogihara, anh cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Một giờ sau, Yukimura thoa thuốc xong cho Ogihara, nhưng nhiệt độ không khí trong phòng cũng đã xuống rất thấp. Bởi vì Yukimura hầu như đã sờ soạng hết sạch thân thể Ogihara.

“Seiichi, cảm ơn anh. . . Nếu như ngày nào anh cũng thoa thuốc cho tôi thì tốt rồi. Seiichi làm không đau chút nào.” Ogihara không thấy được sắc mặt của phụ huynh, tự nhiên cũng không biết những lời này của mình lại càng gây nên “dấm chua” của phụ huynh.

“Anthony, khi nào thoa thuốc cho Itsuki-chan anh hãy làm từng chút thôi, cậu ấy sẽ không đau như vậy nữa.” Yukimura sao lại không biết mình đã thành kẻ địch của người khác, anh đưa thuốc cho Anthony, ý bảo anh sẽ không thoa thuốc cho Ogihara nữa. Anthony cầm lại thuốc, sắc mặt vẫn kém như trước.

“Anh, em không sao, chỉ là bị ngã thôi, anh không nên tức giận.” Ogihara trấn an đại ca, nhưng đã đoán sai nguyên nhân thực sự khiến đại ca tức giận.

“Itsuki-chan, tôi cần phải trở về. Hai ngày nữa tôi trở lại thăm em, em hãy dưỡng thương cho tốt.” Nhận được tín hiệu của Atobe, Yukimura quyết định đi về. Atobe muốn đưa Yukimura trở lại, cũng đi cùng anh.

———————

“Daddy, anh, sao mọi người có thể không thân thiện với bạn của con như thế.” Atobe và Yukimura vừa đi, Ogihara mất hứng nói, “Đã nói là con không cẩn thận. Daddy và các anh sao có thể trách bạn của con. Nhất là daddy, còn đánh người.”

Fujika cười khổ trong lòng, giờ thì hay rồi, ba cha con người này so với người kia lại càng tức giận.

“Baby, không lẽ daddy phải vui vẻ sao? Bọn chúng muốn cướp con đi, cướp bảo bối của daddy đi! Với lại, nếu như không phải Tezuka nặng lời với con thì con có thể ngã từ cầu thang xuống sao? Daddy quá hiểu con rồi, Baby, nhất định bởi vì con thương tâm nên mới có thể ngã cầu thang. Bọn chúng còn dám xin daddy giao con cho chúng. Không đời nào! Daddy tuyệt đối sẽ không đáp ứng!” Ken không hề lý trí nói, nghĩ đến con trai có thể sẽ rời khỏi mình, Ken hận không thể mau chóng mang con trai trở về Anh.

“Daddy. . . Cha chẳng nói lý gì cả.” Ogihara đau đầu vạn phần, hướng mẹ mình cầu cứu.

“Ken, em muốn đi siêu thị mua vài thứ, anh đi theo em nào.” Fujika mở miệng, thành công giải ông chồng đi.

Ogihara vẫn đau đầu, bởi vì vẫn còn một người so với cha lại càng không phân rõ phải trái ở bên cạnh.

“Baby, nói cho đại ca, em và bọn họ phát triển đến giai đoạn nào rồi.” Ôm em trai lên người, trong mắt Anthony lóe ra tia nguy hiểm.

“Giai đoạn? Giai đoạn gì?” Ogihara nhất thời nghe không hiểu.

“Nắm tay, hôn môi, hay là. . . đã lên giường rồi?” Nghĩ đến em trai có thể đã bị. . . trong mắt Anthony liền xuất hiện sát khí.

“Anh!” Ogihara nhịn đau ra một động tác ngừng lại, “Anh. . . em mới mười ba tuổi. . . sao có thể. . .” lên giường. Ogihara nhắm mắt lại, trong ngực đã có chút sợ, cậu không lên giường, thế nhưng. . . liệu có thể bị đánh đòn không.

“Hôn môi sao?” Anthony cũng không định buông tha vấn đề này, dán vào bên tai em trai hỏi, khẩu khí âm lãnh, làm Ogihara rùng mình một cái.

“Anh. . . Nếu như em nói có, liệu anh có đánh em không?” Ogihara mở mắt, sợ hãi hỏi.

“Có!” Hai mắt Anthony rung chuyển, chất vấn, “Hôn mấy lần?!”

Nắm hai tay anh trai, Ogihara khẩn trương nói: “Ưm. . . Chỉ có. . . vài lần. . . A!” Cậu đã cầm lấy hai tay anh trai, sao còn có thể bị đánh.

Trong mắt Anthony hiện lên lửa giận cuồng loạn, “Cùng ai? Hay là toàn bộ?”

Ogihara rất hối hận, không nên thừa nhận mới phải. Nhưng bộ dạng anh trai thật dọa người, lần kia bị đánh là ký ức phi thường khắc sâu, Ogihara cúi đầu không dám nhìn mặt anh, nhỏ giọng nói: “Toàn bộ. . . Toàn bộ, a!” Trên người truyền đến đau nhức, Ogihara có chút oan ức, trên người cậu có thương tích, anh trai lại còn nghiêm phạt cậu.

“Baby. . . Quả nhiên anh không ở bên cạnh thì em sẽ không ngoan. . .” Lời Anthony làm miệng Ogihara càng dẩu lên. Ôm lấy cổ anh trai, Ogihara bắt đầu xin khoan dung, “Anh. . . Thực sự chỉ có mấy lần. . . Em. . . Em còn trẻ không hiểu chuyện. . . Anh, anh tạm tha em đi. Sau này em không dám thế nữa đâu.” Ogihara rất sợ đại ca phát hỏa, đại ca nổi giận lên còn đáng sợ hơn cha.

“Sau này em không dám nữa. . . Những lời này anh nghe nhiều lắm rồi, nhưng sau đó em vẫn sẽ không ngoan. Anh vô cùng hối hận, hối hận cho em đến Nhật Bản, hối hận cho em có cơ hội tiếp xúc với người khác.” Anthony nói từng tiếng từng tiếng làm Ogihara run rẩy như lá trên cây cuối mùa thu vậy.

“Anh. . . Em biết anh sợ em bay đi. . . Anh, sẽ không mà, em sẽ không bay đi. . . Em đồng ý với anh, cho dù sau này em thích ai thì em cũng sẽ không rời nhà, rời khỏi các anh.” Ôm chặt đại ca, Ogihara liều mạng bảo đảm, cậu biết cha và các anh vẫn sợ cậu rời khỏi nhà, rời bỏ người thân.

“Baby, đại ca không nên cho em học tennis, đại ca nên khóa em ở nhà, không cho bất kì kẻ nào thấy em.” Thống khổ trong lời nói của Anthony làm Ogihara không biết làm sao, cậu chỉ có thể càng không ngừng nói với anh cậu sẽ không rời khỏi nhà, sẽ không rời khỏi anh.

Đầu bị nâng lên, Ogihara xoa lên nếp uốn ở mi tâm anh trai, “Anh, em nói rồi mà. . . Rời khỏi người thân, rời khỏi các anh. . . em sẽ không có dũng khí sống sót. Anh, tin tưởng em.”

Anthony dường như muốn nói cái gì, nhưng không mở miệng. Ánh mắt của anh quá sâu, sâu đến mức em trai không nhìn thấu thống khổ dưới đáy lòng anh. Cúi đầu, Anthony hôn lên gáy em trai, mà nơi anh muốn hôn nhất lại chính là đôi môi cậu.

“Anh. . . Không nên tức giận. . .” Thở hổn hển nhận lấy nụ hôn của anh trai, hai tay Ogihara bắt đầu vuốt ve sau lưng đại ca, “Anh. . . anh đáp ứng rồi, phải nuôi em cả đời. . . Không thể. . . nói không giữ lời. . .” Trên người bắt đầu nóng lên, nhưng Ogihara không đẩy đại ca ra. Chỉ cần có thể làm đại ca nguôi giận, bảo cậu làm gì cũng được.

“Baby vẫn nguyện ý để anh nuôi sao?” Anthony khàn khàn hỏi, tách ra, nhìn về phía em trai.

Ogihara hôn lên mặt anh trai một cái, thương cảm nói: “Anh mà không nuôi em, em đây không phải sẽ chết đói?”

“Nhóc hư!” Lần này, Anthony hôn lên môi em trai, phóng thích toàn bộ bất mãn của mình. Trong cơn hỗn loạn, Ogihara vô cùng hiếu kỳ, vì sao nụ hôn của anh trai và nụ hôn của họ lại có cảm giác như nhau?

Editor lảm nhảm: Hỏi đúng rồi đó em, không phải là tại sao nụ hôn của họ lại giống các anh đâu, hỏi ngược lại như này mới đúng này =)))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro