chương 8
Ngay lúc này, ở hành lang một bệnh viện khác, Jung Hoseok lại phải chịu đựng ánh mắt khinh bỉ, coi thường của bác sĩ và y tá.
Lần này, nói ra thì anh ta cũng thật oan ức, lúc chiều sau khi nhìn thấy Min Yoongi xông ra khỏi công ty, anh ta không yên tâm nên đi vào phòng làm việc của Min Yoongi xem thì nhìn thấy Bae Yu Ri đang nằm trên nền đất hôn mê bất tỉnh.
“Cô ấy… bệnh nhân đó… sao rồi?”
Chuyện đến nước này, Jung Hoseok cũng chẳng buồn giải thích, dù sao cũng bị mắng rồi, muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi.
“Bây giờ mới quan tâm đến bệnh nhân?”
Cô y tá lạnh lùng nhìn Jung Hoseok, người này là người mà hành xử không bằng xúc vật, tại sao lại lòng lang dạ sói đến vậy.
“Tâm tư của anh để đi đâu vậy?”
Cô ý tá còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị bác sỹ liếc mắt một cái, sau khi cô y tá không cam tâm ngậm miệng lại, bác sĩ mới giở bệnh án trong tay ra.
Jung Hoseok vốn vẫn đang bồn chồn, khó hiểu, không phải chỉ là hôn mê thôi sao, cũng không đến nỗi phải xem bệnh án thế chứ? Nhưng những lời nói tiếp theo của vị bác sĩ khiến anh ta như nghe thấy tiếng sét đánh giữa trời quang.
“Trước đây khi cô ấy tự mình đến khám, tôi đã nói với cô ấy rồi, bệnh ung thư não của cô ấy đã vào giai đoạn cuối, vốn cũng đã không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi, xạ trị chỉ càng làm tăng thêm đau đớn mà thôi…”
“Đợi đã!”
Hoseok ngay lập tức nắm chặt hai cánh tay của bác sĩ, trợn tròn mắt ngạc nhiên nói: “Bác sĩ vừa nói cái gì? Cái gì mà ung thư não giai đoạn cuối? Xạ trị cái gì?”
“Anh không biết sao?”
Bác sĩ cau mày, biểu cảm nghiêm túc, nói:
“Bệnh nhân Bae Yu Ri đã được chẩn đoán là ung thư não giai đoạn cuối, thường xuyên hôn mê, và hai mắt sẽ bị mù, bởi vì tế bào ung thư đã phát tán gây chèn ép vào dây thần kinh não, nhưng vừa mới kiểm tra thì chúng tôi phát hiện thấy cô ấy mang thai rồi, nhưng… tôi khuyên nên bỏ đứa bé này càng sớm càng tốt…”
Ung thư…
Bae Yu Ri lại mắc bệnh ung thư não?
Sau khi bác sĩ rời đi, Jung Hoseok vẫn đứng ở hành lang, rất lâu sau vẫn không chút phản ứng, không biết đã qua bao lâu, anh ta mới móc điện thoại ra, gọi cho Min Yoongi.
Chuyện của Bae Yu Ri, anh nghĩ Min Yoongi có quyền được biết.
“Chuyện này…Bae Yu Ri…cô ấy…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị Yoongi ở đầu dây bên kia chặn lại:
“Đừng có nói với tôi về người đàn bà đó! Buồn nôn!”
“Yoongi, cậu thật sự không quan tâm đến sống chết của Bae Yu Ri sao?”
“Cô ta chết đi tôi mới thấy vui vẻ!”
“….”
Gác máy, Jung Hoseok thấy cổ họng và mắt mình khô khốc, như muốn nứt ra vậy.
Cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, bất lực lắc đầu, Min Yoongi hận Bae Yu Ri là “thâm căn cố đế”* rồi.
(*) Thâm căn cố đế: đã ăn rất sâu, ảnh hưởng rất nặng nên khó có thể thay đổi.
Lúc Jung Hoseok đẩy cửa phòng bệnh bước vào, Bae Yu Ri đã tỉnh lại rồi.
Trông thấy Jung Hoseok, Bae Yu Ri căng thẳng đến nỗi hai mắt như muốn dựng lên, cắn chặt môi mình, toàn thân căng cứng.
Hoseok nhìn tháy bộ dạng kích động của cô thì giả vờ như không biết gì hết, nói như không có chuyện gì:
“Em căng thẳng như vậy làm gì? Anh cũng không phải là Min Yoongi.”
“Vừa nãy, bác sĩ có nói gì với anh không?”
“Cũng không có nói gì, chỉ nói em mang thai rồi.”
Mang thai rồi?
Bae Yu Ri cúi đầu kinh ngạc, nhìn xuống cái bụng phẳng lì của mình, năm năm rồi, cuối cùng cô cũng mang thai con của Min Yoongi, cuối cùng cô cũng được làm mẹ rồi.
Vui mừng khiến vành mắt cô đỏ lên, cô giơ bàn tay gầy yếu của mình lên định vuốt ve bụng, nhưng khi ngón tay lạnh lẽo run rẩy sắp chạm vào bụng, cô bỗng nhiên ngưng lại.
Nụ cười đọng lại nơi khóe miệng dần dần trở nên cứng đờ, ánh mắt như từ cõi chết vật lộn giành được một tia hi vọng lại một lần nữa được bao phủ bởi lớp bụi vô tận.
Mẹ sắp chết rồi, làm sao có thể sinh ra con được đây?
“Haizz…”
Hoseok đứng trong phòng bệnh, nhìn thấy biểu cảm liên tục thay đổi của Yu Ri trong lòng rất khó chịu, anh sợ mình còn nhìn nữa sẽ buồn theo, bèn nhanh chóng ho một tiếng.
“Vậy…em nghỉ ngơi đi nhé, anh đi trước.”
“Không cần đâu, em cũng đi.”
Hoseok vừa mới xoay người bỗng khựng lại, giọng nói bất giác vút cao:
“Em đã thành ra bộ dạng này rồi còn không chịu nằm viện?”
Bae Yu Ri không ngờ Jung Hoseok lại phản ứng mạnh như vậy, ngồi ngây người trên giường bệnh, không biết nên nói gì, còn Jung Hoseok sau khi nói ra những lời này mới cảm thấy bản thân quá kích động rồi.
Lại ho khan một tiếng, anh mới lấy lại được bình tĩnh, nói:
“Ann đưa em về.”
“Hả?”
Yu Ri khôi phục tinh thần, gật gật đầu: “Vâng.”
Mặc dù Bae Yu Ri rất thân thiết với Jung Hoseok nhưng dẫu sao thì anh ấy cũng là bạn bè chí cốt với Min Yoongi, cho dù quen biết nhiều năm, cô vẫn khách khí xa cách với anh như cũ.
Vì vậy, vừa mới lên xe cô đã vội nói:
“Làm phiền anh quá, cảm ơn anh nhiều.”
Jung Hoseok đang lái xe, liếc ánh nhìn trách móc về phía Bae Yu Ri, sắc mặt cô ấy tái nhợt, ngay cả môi cũng không còn chút tia máu, hàng lông mi cong cong tự nhiên từ từ rũ xuống che đi đôi mắt biết cười.
Trước đây Jung Hoseok thấy Bae Yu Ri rất xinh, cho dù ở đâu cũng đều thu hút sự chú ý của người khác, nhưng dưới sự tàn nhẫn của Min Yoongi, cậu ấy đã coi nhẹ sắc đẹp của người phụ nữ này.
“Bae Yu Ri.”
Lời bác sĩ nói vẫn còn văng vẳng bên tai, cuối cùng, Hoseok không nhịn được mà nói một câu:
“Thật ra…em không cần phải tự dày vò bản thân mình như vậy.”
Yu Ri tưởng anh đang nói đến chuyện mang thai nên không có nghĩ nhiều mà nở nụ cười nhàn nhạt:
“Người đàn bà lòng dạ rắn rết như em, dày vò người khác xong, cũng nên tự dày vò bản thân.”
Lời này không sai.
Từ chỗ Min Yoongi anh biết được Bae Yu Ri làm ra không ít chuyện hãm hại Choi Jun Hui, người nhà họ Bae cũng được coi là táng tận lương tâm.
Nhưng vì sao?
Jung Hoseok không hiểu, rõ ràng người xấu đã bị ông trời trừng phạt, nhưng tại sao anh bây giờ không những không cảm thấy vui vẻ mà còn đau lòng thay cho Bae Yu Ri.
Suốt cả quãng đường cũng không nói thêm gì nữa.
Nửa tiếng sau, Jung Hoseok dừng xe trước của nhà Bae Yu Ri.
Bae Yu Ri nhấc cơ thể mệt mỏi rã rời của mình bước xuống xe, nhìn thấy ánh đèn ấm áp trong nhà từ cửa sổ hắt ra ngoài.
Min Yoongi đã về rồi?
Sao anh lại về?
Cô cũng hoàn toàn không nghĩ ra được, kể từ sau khi bố cô mất bao lâu rồi anh không chủ động trở về ngôi nhà này.
Mong chờ, vui mừng, không dám tin, lần lượt lướt qua trong đầu Bae Yu Ri, cô có chút hoang mang, hỗn loạn thậm chí chân tay bỗng trở nên thừa thãi, không biết để đâu cho phải.
Jung Hoseok nhìn thấy bộ dáng này của Bae Yu Ri, ánh mắt dần trầm xuống, đối với sự vui mừng này của cô, anh lại càng thêm lo lắng…
Quả nhiên, đợi đến khi Bae Yu Ri rảo bước nhanh đến cửa nhà, tay run run mở cửa, tâm trạng ban nãy liền biến thành kinh ngạc.
Choi Jun Hui…
Tại sao lại xuất hiện trong nhà của cô?
Trong ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy, ánh đèn sáng trưng.
Choi Jun Hui mặc váy thắt eo, đứng trước bồn rửa cần thẩn rửa hoa quả, không may nước bắn vào mắt cô ta, ướt sũng lông mi.
Cô ta khó chịu chớp chớp mắt, bèn mở miệng nhỏ giọng gọi:
“Anh Yoongi, lại đây giúp em với…”
Min Yoongi nghe thấy thế, mặc bộ đồ ở nhà từ trong phòng khách đi tới, đưa tay nâng cằm Choi Jun Hui lên, ngón tay đầy đặn, thon dài nhẹ nhàng, cẩn thận lau khóe mắt cho cô ta.
Nhìn thấy cảnh hòa thuận vui vẻ này, ấm áp biết bao mà cũng chói mắt biết bao.
Bae Yu Ri đứng ở cửa, trước mắt tối sầm, giống như bị người ta rút hết sức lực, cả người ngã ra đằng sau.
“Cẩn thận.”
Cũng may, Jung Hoseok đứng ngay cạnh cô đã kịp thời đỡ lấy thân thể yếu ớt của cô.
Tiếng động ở cửa đã thu hút sự chú ý của Min Yoongi, nhưng anh không thèm nhìn Bae Yu Ri, chỉ ra hiệu với Jung Hoseok.
“Cậu cũng thật biết chọn thời gian đấy. Vào đi, vừa hay đến giờ ăn cơm.”
Jung Hoseok có chút ngại ngùng, lúc này nếu bỏ tay đang đỡ lấy Bae Yu Ri ra, cô nhất định sẽ ngã xuống đất.
“Chân cậu bị đóng đinh à?”
Yoongi không vui đi đến, kéo Hoseok vào phòng khách, “rầm rầm…” một âm thanh không ngờ tới phát ra phía sau lưng hai người.
Bae Yu Ri yếu ớt ngã trên mặt đất, đầu đập mạnh vào góc cửa.
Yoongi cũng không quay đầu lại, chỉ cười giễu cợt:
“Bây giờ mới giả vờ đáng thương, liệu có phải muộn rồi không? Bà Min?”
So với vết thương của Choi Jun Hui, thì vết thương của người phụ nữ này có đáng gì? Nếu hôm nay anh không đến kịp thì liệu Choi Jun Hui có phải đã nhắm mắt mãi mãi rồi không?
Tất cả đều là thủ đoạn của người phụ nữ này, đều là sự độc ác của cô ta!
“ Chị Yu Ri, chị không sao chứ?”
Jun Hui bỏ hoa quả xuống, đi đến phía cửa, cúi người xuống muốn kéo Yu Ri lên:
“Là tại em không tốt, chị đừng có tức giận với anh Yoongi…”
Bae Yu Ri muốn gỡ tay Choi Jun Hui ra, nhưng mấy lần vẫn không có sức lực.
“A…”
Đột nhiên, Choi Jun Hui đang yên đang lành kêu lên một tiếng, sau đó ôm lấy cổ tay, đau đớn khóc rống lên.
“Sao vậy?”
Min Yoongi và Jung Hoseok đồng thời từ phòng khách bước ra.
“Không sao, không sao…”
Choi Jun Hui nhấc cổ tay đang băng bó lên, xua tay với Min Yoongi, máu thấm đẫm băng gạc, dưới ánh đèn càng thêm nổi bật.
“Bốp!”
Bae Yu Ri vừa đứng lên, không kịp phản ứng là vừa xảy ra chuyện gì, liền cảm nhận được một tiếng giòn tan bên tai, ngay sau đó cả người cô một lần nữa lại ngã sõng soài trên mặt đất.
Má đau rát, trước mắt, Min Yoongi vẫn chưa thu tay về.
Cô sờ sờ má đang sưng đỏ, không dám tin hỏi:
“Anh, anh đánh em?”
“Cô có nhìn thấy cổ tay của Jun Hui vừa mới khâu năm mũi hay không? Cô đẩy cô ấy là muốn vết thương của cô ấy lại nứt toác ra lần nữa hả?”
Đẩy?
“Em không có…”
Cô bây giờ ngay cả thở cũng không ra hơi, thì làm gì có sức mà đẩy người khác?
“Anh Yoongi, anh đừng như vậy…”
Jun Hui đi đến, ôm lấy cánh tay của Yoongi, nói:
“Chắc là, chắc là chị Yu Ri không cố ý đâu.”
Nghe thấy Choi Jun Hui nói giúp cho Bae Yu Ri như vậy, anh bỗng cảm thấy khó chịu, từng bước từng bước đi đến trước mặt Bae Yu Ri, cúi người túm lấy cổ cô, nhìn cô chằm chằm từng câu từng chữ như muốn ăn tươi nuốt sống cô:
“Sao cô có thể độc ác đến vậy? Tôi thật sự muốn xem xem tim cô có màu gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro