chương 22
Cảm giác lạnh buốt nơi vết thương làm dây thần kinh đau buốt,thứ chất lỏng màu đỏ tươi lan ra nhanh chóng,cảm giác lạnh buốt bắt đầu bốc lên, sau đó bắt đầu đau như kim châm muối xát vào.
Cô nằm trên giường, trông thấy càng nhiều chất lỏng màu đỏ tươi lan ra xung quanh, cảm giác toàn thân không chút sức lực, đã mơ hồ không còn biết gì là đau đớn, chỉ cảm thấy toàn thân tê buốt, mi mắt mệt mỏi dần dần dần trĩu xuống...
Choi Jun Hui đứng trong phòng cười nhạt, nhìn Bae Yu Ri đã không còn chút ý thức, thực ra, cô ta cũng sợ thứ máu tươi trên giường, nhưng cô ta lại ép buộc chính mình đứng im tại chỗ ban đầu.
Cô ta phải nhìn, tận mắt nhìn thấy người đàn bà để tiện này rời xa anh Yoongi của cô ta.
Bịch--!!
Cánh cửa khép hờ đột nhiên bị ai đó bật tung ra, Choi Jun Hui kinh ngạc quay người lại, chỉ trông thấy người xông vào trong phòng không phải là Min Yoongi vừa đi lại quay về, mà là Jung Hoseok đến tìm Min Yoongi, nhưng lại bị bà Lee ấp a ấp úng chặn lại ở ngoài cửa.
Jung Hoseok trông thấy bộ dạng ấp úng của bà ta, liền cảm thấy hình như có chuyện gì rồi, nhưng anh không ngờ rằng, đợi khi anh xông vào đến phòng của Bae Yu Ri, lại trông thấy một cảnh tượng đẫm máu như vậy.
"Anh Hoseok, anh đến thật đúng lúc, em vừa định gọi điện cho anh Yoongi, Chị Yu Ri bị sao vậy? Em cũng vừa mới trông thấy, sao chị ấy lại chảy nhiều máu đến vậy chứ?"
Đối mặt với Jung Hoseok, Choi Jun Hui lại một lần nữa biến thành cô em nhà hàng xóm ngây thơ.
Nhưng Jung Hoseok không kịp trả lời Choi Jun Hui, anh rảo bước thật lớn chạy lại phía chiếc giường đôi, bế bổng Bae Yu Ri đã hôn mê bất tỉnh lên, quay người xông ra khỏi phòng ngủ.
Đứng ở hành lang dài trong bệnh viện, bác sĩ và y tá đi lại tất bật không buồn để ý đến ai khác, Jung Hoseok gọi điện thoại cho Min Yoongi.
Min Yoongi lúc này đang ở công ty xử lý các văn kiện, nghe thấy di động reo, thấy là Jung Hoseok gọi, không thèm nghĩ gì ấn luôn nút từ chối.
Nhưng Jung Hoseok lại giống như không biết mệt mỏi là gì, gọi điện thoại hết lần này tới gần khác.
Cuối cùng, sau nửa tiếng đồng hồ, Yoongi bắt máy " Bây giờ tôi rất bận."
Hoseok cảm thấy mũi mình hơi nghẹt lại, anh hít một hợt thật sâu, mũi mới thông lên không ít " Cho dù bận đến đâu, cậu cũng đến bệnh viện một chuyến đi."
" Cậu sao vậy?"
"Không phải tôi làm sao, mà là Bae Yu Ri..."
Còn chưa đợi Jung Hoseok nói hết, Yoongi đã mất kiên nhẫn ngắt lời " Cô ta làm sao chẳng liên quan gì tới tôi cả."
Dập máy, Min Yoongi tiếp tục xử lý công vụ, nhưng không biết tại sao, anh lại chẳng vào đầu được chữ nào, bỗng thấy phiền muộn trong lòng.
Ting!
Di động rung lên một hồi, hiển thị có tin nhắn mới.
Min Yoongi nghĩ một chút, cầm điện thoại lên, ấn vào tin nhắn, là Jung Hoseok gửi tới, nội dung rất đơn giản, không đến mười chữ.
"Tôi chỉ không muốn anh phải hối hận."
Xem xong tin nhắn đó. Min Yoongi cong cong môi, vốn dĩ anh muốn cười, có gì đáng để cho anh phải hối hận? Nhưng cố sức cong môi lên hồi lâu, cũng chẳng cười nổi.
Trái tim, lại lần nữa không chịu sự khống chế bắt đầu phiền muộn, cho dù anh ép mình trấn tĩnh lại cũng hoàn toàn không có tác dụng gì, đột nhiên, anh túm lấy áo khoác và chìa khoá xe, rảo bước lớn đi ra khỏi văn phòng làm việc.
Anh muốn tới bệnh viện xem thử, rốt cuộc chuyện gì sẽ khiến anh phải hối hận?
Min Yoongi lái xe thẳng tới bệnh viện, nhưng không thấy bóng dáng Jung Hoseok đâu.
Mình đang bị chơi đểu sao?
Đứng trong hành lang của bệnh viện, Min Yoongi cười mỉa mai, anh biết người phụ nữ đó không sao cả, cô ta có thể có chuyện gì cơ chứ? Nhưng cho dù anh có không ngừng thầm nhủ trong lòng như vậy, tự tẩy não cho bản thân, chân anh lại giống như mọc thêm ra, không có cách nào dịch chuyển nổi một bước.
Phía xa có vài y tá đang bước về phía này, âm thanh ríu tít trò chuyện vang vọng rõ ràng nơi hành lang trống trải này.
"Cô nói bệnh nhân đó vừa chết rồi sao?"
"Đúng vậy, mặc dù vốn dĩ cô ấy cũng chẳng sống được bao lâu nữa, nhưng ít nhất cũng không cần chết một cách đau đớn đến như vậy mà."
"Cũng không biết là tên đàn ông cầm thú nào, cô không nhìn thấy vùng dưới của bệnh nhân đó thôi, máu và thịt lẫn lộn vào nhau, đến cả tử cung cũng bị tụt xuống rồi*!!"
(* Đây là hiện tượng sa tử cung xảy ra khi cơ sàn chậu và dây chằng căng ra và suy yếu, hỗ trợ không đầy đủ cho tử cung. Tử cung tụt xuống vào trong ống âm đạo.)
"Chẹp chẹp chẹp... người phụ nữ ấy đáng thương biết bao, các cụ ngày xưa thường nói, đặt một cái tên hay thì có thể được hạnh phúc cả một đời, bây giờ xem ra hoàn toàn là nói láo rồi."
"Bệnh nhân đó tên là gì vậy?"
"Bae Yu Ri."
Cái gì?!
Yoongi mở trừng mắt khó lòng tin nổi, tóm chặt lấy tay một cô y tá, " Cô vừa mới nói ai chết rồi cơ? Người đó tên là gì?"
Cô y tá bị giật mình khẽ ngây ra, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Min Yoongi, lại không kìm lòng được khó xử nói " Bae Yu Ri."
" Không thể nào!"
Min Yoongi không nghĩ gì liền phủ định, người phụ nữ đó sao có thể chết được? Vừa nãy cô ta còn sống sờ sờ nằm bên dưới mình, cô ta còn sống, không đâu...
"Bệnh nhận Bae Yu Ri đó quả thực đã qua đời rồi, có điều nghe nói đang đợi người nhà đến nhận, thi thể đang lưu giữ trên giường bệnh phòng 213 tầng trên..."
Những y tá khác trông thấy vậy, cũng nhanh chóng giải thích thêm, người chết không phải chuyện để đùa giỡn, nhưng còn chưa đợi các y tá nói xong, người đàn ông tuấn tú đó liền quay người chạy lên phía tầng trên.
Ở bệnh viện, chuyện này cũng chẳng lạ lẫm gì, vì vậy các y tá cũng không bàn tán gì, chỉ là không kìm được thốt lên trong lòng, người đàn ông này thật là đẹp trai mà.
Bên ngoài cửa phòng bệnh 213, Jung Hoseok đang đứng dựa người vào bức tường lạnh lẽo ngoài hành lang, bỗng thấy một hình bóng quen thuộc chạy về phía mình.
Lúc anh nhận ra là Min Yoongi, anh khẽ nhếch môi, lộ ra một khuôn mặt cười trông còn khó coi hơn cả khóc " Cậu đến rồi sao?"
Min Yoongi không trả lời Jung Hoseok, mà lướt luôn qua vai anh, mang theo biểu cảm đầy hoài nghi và không dám tin, đi về hướng phòng bệnh 213.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi không cả thấy tiếng hơi thở.
Bae Yu Ri, im lìm nằm trên tấm ga giường trắng trên giường bệnh, không biết có phải do ga giường trắng quá hay không, mà cả khuôn mặt cô ấy không hiện ra một tia máu nào.
"Anh là người nhà của bệnh nhân à?"
Trong phòng bệnh, cô y tá phụ trách bước tới, đang hỏi Min Yoongi.
Min Yoongi hơi ngây ra ngẩng đầu lên, chỉ vào Bae Yu Ri ở trên giường hỏi " Cô ấy sao vậy? Tại sao cô ấy lại ngủ ở đây?"
Y tá phụ trách đối mặt với lời chất vấn của Min Yoongi, thở dài nặng nhọc một cái " Bệnh nhân này cách đây không lâu đã kiểm tra ra mắc ung thư giai đoạn cuối, vốn đã không còn bao lâu thời gian, nhưng không ngờ..."
"Cô nói gì?"
Yoongi gồng mình lên, đồng tử bỗng chốc co lại " Cô ấy bị ung thư?"
"Đúng vậy, nếu không anh cho rằng vì sao cô ấy lại phá thai? Thời gian của cô ấy chỉ còn không tới một tháng, cho dù là mang thai rồi thì cũng không đợi được tới lúc sinh được đứa bé ra."
Y tá phụ trách khó hiểu nhìn anh " Anh là chồng của bệnh nhân?"
Min Yoongi cứng đờ ngây ra tại chỗ, muốn gật đầu, nhưng bất luận thế nào cũng không động đậy nổi.
Nhưng mà dù cho anh không trả lời, y tá phụ trách cũng nhìn ra manh mối, vỗ vỗ vai anh, ngữ khí không rõ là trách mắng hay là an ủi " Anh đã lấy được một người vợ tốt, bình thường làm phẫu thuật nạo phá thai chúng tôi cần phải có chữ kí của người nhà, nhưng vợ anh lại khẩn cầu chúng tôi tôi, không muốn cho anh biết tới sự tồn tại của đứa bé, càng không muốn để anh biết cô ấy mắc bệnh hiểm nghèo, vì vậy một mình chạy đến bệnh viện lén bỏ đứa bé đi."
"Có điều anh, rốt cuộc anh làm chồng người ta kiểu gì vậy? Vợ anh mới phá thai, sao anh còn làm chuyện phòng the với cô ấy? Anh không biết kích thích dữ dội sẽ dẫn đến người bệnh xuất huyết và sa tử cung sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro