Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 13

“Anh Yoongi, anh biết không? Em rất yêu anh, em thật sự rất yêu anh. Từ lần đầu gặp anh, em đã yêu anh rồi, thật ra anh cũng không chỉ xem em như em gái đâu đúng không? Thật ra anh cũng yêu em mà đúng không? Đều do lỗi Bae Yu Ri kia, đều tại con tiện nhân không biết xấu hổ đó!”

“Nhưng mà cũng chẳng sao, anh Yoongi, không sao đâu, cô ta sẽ nhanh chóng cút thôi. Cô ta sẽ sớm biết rằng thật ra anh chẳng hề yêu cô ta, người anh yêu chính là em, chỉ em mà thôi...”

Choi Jun Hui vừa nói vừa chậm rãi cởi quần áo Min Yoongi, cô ta cởi quần anh ra. Nhìn cơ bụng không quá to nhưng rất săn chắc lộ ra dưới ánh trăng, Choi Jun Hui lại không khống chế được bản thân mà áp má mình lên bụng dưới Min Yoongi.

Cô ta gần như mê muội hôn lên cơ bắp săn chắc, hai tay vuốt ve cơ thể khiến cô ta tha thiết ước mong kia.

Dần dần, ánh mắt cô trở nên mơ màng. Cô ta rút tay về, chậm rãi cởi quần áo của mình, sau đó vén chăn nằm xuống bên cạnh Min Yoongi.

Lúc Bae Yu Ri thở hồng hộc đứng trước cửa phòng ngủ của mình thì trông thấy cảnh tượng như thế này...

Choi Jun Hui và Min Yoongi đều trần truồng, nằm dựa vào nhau trên chính chiếc giường của cô.

Là cái gì vỡ nát chảy máu nhuộm đỏ cả mặt đất thế?

Mặt Bae Yu Ri dần trở nên trắng bệch, giơ tay bấu chặt lấy lồng ngực của mình, đầu váng mắt hoa. Cô ngồi xổm trên mặt đất, há miệng cố gắng hít thở.

“Cô Bae, cô việc gì phải khổ như thế cơ cứ? Cô cũng thấy rồi đấy, người Yoongi yêu hoàn toàn không phải là cô, cô làm thế chỉ khiến bản thân mình đau khổ hơn thôi đúng không?”

Kìm nén sự đắc ý trong lòng, bà Lee giả vờ hết lòng khuyên nhủ “Thật ra bây giờ thế này rồi, chia tay đối với cô hay đối với Yoongi cũng đều là chuyện tốt. Cô yêu Yoongi như thế, chắc hẳn cô cũng mong cậu ấy được hạnh phúc chứ.”

Bae Yu Ri ngồi xổm dưới đất nôn khan dữ dội, mãi đến khi dần thở lại được bình thường rồi, cô mới vịn vào khung cửa chậm rãi đứng lên. Bà Lee mấp máy môi còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng thấy Bae Yu Ri quay đầu nhìn mình, bà kinh hãi lập tức im lặng cúi đầu.

Bae Yu Ri chẳng nói gì cả, chỉ hít một hơi sâu, bước vào phòng ngủ, lê từng bước chân đến bên giường.

Choi Jun Hui không ngờ Bae Yu Ri lại kiên cường đến vậy. Đã đến nước này rồi mà cô còn dám bước tới. Choi Jun Hui chẳng hề nghĩ đến chuyện nhắm mắt giả ngủ, phút chốc bốn mắt nhìn nhau với Bae Yu Ri.

“Chị Yu Ri...”

“Mặc xong quần áo của mày rồi cút đi.”

“...”

Choi Jun Hui tưởng rằng Bae Yu Ri sẽ kêu gào, sẽ phát điên, sẽ sinh sự, nhưng thật không ngờ cô lại bình tĩnh đến thế này, bình tĩnh đến mức khiến cô ta thậm chí còn không có thời gian để ngây người. Dưới ánh nhìn chằm chằm của Bae Yu Ri, cô ta ỉu xìu nhặt quần áo của mình lên chạy ra khỏi phòng.

Phòng ngủ cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, nhưng mùi hương xa lạ ngập tràn căn phòng lại khiến Bae Yu Ri cảm thấy buồn nôn từng cơn.

Cô kéo một cái ghế lại ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say của Min Yoongi, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu, đồng thời nước mắt cũng trượt dài bên gò má.

Cả đêm, cô cứ ngồi mãi trên ghế như thế, nhìn khuôn mặt rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng lại cảm thấy như xa tận chân trời, cô vừa khóc vừa cười, hệt như một kẻ điên.

Không biết đã qua bao lâu, bầu trời cuối cùng cũng dần sáng rõ.

Min Yoongi say khướt, đầu đau như búa bổ tỉnh dậy. Anh vừa mở mắt đã nhìn thấy Bae Yu Ri đang ngồi trên ghế.

“Cô...”

“Min Yoongi.”

Không đợi anh hỏi tội, Bae Yu Ri đã mở miệng trước. Cô thức trắng đêm, khuôn mặt càng trở nên trắng bệch, giọng nói khó nghe, chói tai hệt như tiếng chiêng vậy “Nếu em chết rồi, anh sẽ thế nào?”

Min Yoongi hơi ngẩn người một lát, sau đó những chuyện xảy ra tối qua và những lời Kim Nam Joon nói đều hiện lên trong đầu anh.

Người phụ nữ không biết xấu hổ này, lại đến diễn trò khóc lóc đau khổ với anh nữa phải không?

Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười chế giễu theo thói quen, khuôn mặt tuấn tú dần hiện vẻ khinh thường: “Những người phụ nữ như cô, cho dù tất cả mọi người trên thế gian này đều chết hết thì cô cũng có thể sống rất tốt chứ đúng không? Tuy nhiên...”

Anh nói rồi, đột nhiên chống người dậy áp sát cô thêm một chút. Nhìn khuôn mặt cô, sợ cô không nghe rõ nên anh lại gằn giọng: “Nếu quả thật có một ngày cô chết rồi, tôi nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Sao? Câu trả lời này có khiến bà Min là cô thấy hài lòng không?”

Yu Ri mím môi nở một nụ cười gượng: “Hài lòng, rất hài lòng.”

Mẹ con Choi Jun Hui thắng rôi, tất cả bọn họ đều đã thắng rồi...

Nhìn bóng hình đứng dậy mặc quần áo của Min Yoongi, Bae Yu Ri thầm nói một câu: ‘Min Yoongi, tạm biệt, không bao giờ gặp lại nữa.’

Min Yoongi có nằm mơ cũng không ngờ Bae Yu Ri lại mất tích.

Khi anh tan ca trở về nhà, khi anh tìm hết trên lầu dưới lầu cũng không thể tìm thấy bóng dáng cô đâu, khi anh nhìn thấy di động của cô yên lặng nằm trong góc tường, anh cuối cùng cũng nhận ra, không thấy cô đâu nữa.

“Lách cách, lách cách...” trong nhà bếp vang lên tiếng nấu ăn.

Min Yoongi gần như không hề nghĩ ngợi gì mà chạy thẳng vào nhà bếp, nhưng khi anh xông vào nhà bếp lại chẳng trông thấy bóng dáng Bae Yu Ri, mà là Choi Jun Hui đang nấu ăn trong nhà bếp.

Anh buồn phiền đứng đờ đẫn tại chỗ. Nhìn dáng vẻ bận rộn của Choi Jun Hui, anh ta mới sực nhớ ra Choi Jun Hui đã chuyển đến ở chung với anh rồi.

Nhưng...

Người phụ nữ đáng chết kia chạy đi đâu mất rồi?

Lòng anh đột nhiên trở nên nóng nảy. Min Yoongi giơ tay hất đổ hết đồ ăn trên bàn xuống đất.

“Rầm rầm!” Cơm canh đổ đầy đất, bát đĩa sứ đều vỡ thành mảnh vụn.

Jun Hui sợ hãi lập tức xoay người. Nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, cô ngây người: “Anh Yoongi...” Cô ta cẩn thận bước, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Min Yoongi.

“Yoongi à, có chuyện gì thế?”

Nghe thấy tiếng động, bà Lee cũng chạy từ trên lầu xuống. Khi nhìn thấy biểu cảm dữ tợn của Min Yoongi, vẻ mặt bà cũng thay đổi, lòng đã có dự liệu.

“Yoongi à, đây là vật mà cô Bae nhờ dì đưa cho con.”

Bà Lee nói xong thì móc một tờ giấy nhàu nát đưa cho anh: “Cô Bae chẳng nói chẳng rằng, hôm nay sau khi con đi làm, cô ấy tự xếp vài bộ quần áo rồi đi ra ngoài.”

Min Yoongi cướp lấy tờ giấy, nhanh chóng mở ra xem. Trên tờ giấy chỉ viết bốn chữ đơn giản: Chúc anh hạnh phúc.

Cô ta có ý gì chứ?

Người phụ nữ đáng chết kia lại muốn gây chuyện gì nữa? Muốn giở trò gì nữa đây?

Jun Hui kéo ống tay áo của Min Yoongi “Anh Yoongi, hay là em đi tìm với anh nhé? Có phải em lại làm sai điều gì khiến chị Yu Ri không vui nữa rồi không?”

Bà Lee thấy Choi Jun Hui nói xong từ lâu mà Min Yoongi vẫn chẳng trả lời, không yên tâm hỏi thử “Đúng đấy Yoongi, hay là chúng ta... báo cảnh sát nhé?”

Min Yoongi chậm rãi ngước mắt lên. Anh đưa mắt liếc nhìn Choi Jun Hui và bà Lee, suy nghĩ lời hai người nói, lòng anh lại dấy lên cảm giác giận dữ và buồn bực kì lạ.

Dựa vào cái gì mà muốn anh đi tìm cô ta? Muốn anh đi báo cảnh sát cơ chứ?

Người phụ nữ kia cả ngày hôm qua đều không ở nhà, sáng sớm hôm nay lại còn lên cơn với anh nữa, bây giờ cô ta không vui bỏ nhà đi, dựa vào cái gì mà khiến Jun Hui và dì Lee lo lắng cho cô ta chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro