Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

"Khụ khụ ——"

Một trận tiếng ho khan cùng tiếng rêи ɾỉ theo gió truyền vào lỗ tai Mạc Hứa Chi, làm cho hắn hoàn hồn.

Hắn quay lại, nghe ra âm thanh đến từ một con hẻm.

Mạc Hứa Chi nhìn vào trong.

Toàn là bóng tối.

Người nọ đứng ở sâu trong ngõ nhỏ, chung quanh là mấy người đàn ông nằm trên mặt đất không ngừng cuộn tròn thành một đoàn.

Trên người thanh niên đứng ở giữa ngõ nhỏ còn mang theo chút vết máu đỏ sẫm, một đôi mắt lóe sáng ở trong ngõ tối tăm cực kỳ nổi bật.

Trên hoodie màu trắng mang theo vết máu loang lổ, Quý Bách Văn giẫm lên nền xi măng dính máu, từng bước đi về phía Mạc Hứa Chi.

Tình hình ở đây có vẻ rắc rối.

Mạc Hứa Chi nhanh chóng rút ra kết luận này, đồng thời lui về phía sau một bước.

Nhưng hắn vẫn chậm hơn thanh niên một nhịp.

"Bịch——"

Dưới một cái bóng đen lớn, Mạc Hứa Chi còn chưa kịp phản ứng, trên vai trầm xuống, thiếu chút nữa làm cho hắn trực tiếp ngã ngửa ra sau.

Quý Bách Văn gối đầu lên vai hắn, mái tóc có chút lộn xộn ma sát trên cổ, khiến cổ đỏ bừng.

Không chỉ có thế, Quý Bách Văn còn đè trọng lượng toàn thân lên người hắn, khiến cho Mạc Hứa Chi lui về phía sau vài bước, dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

"Này cậu, chúng ta thương lượng, cậu tỉnh táo một chút?"

Mạc Hứa Chi phát hiện miệng vết thương của mình bắt đầu không ổn.

Hắn tốt xấu gì cũng là một thương binh, chống đỡ người này cũng giống như khiêng một con cún lớn, thiếu chút nữa đè đến miệng vết thương của hắn chảy máu.

“......”

Quý Bách Văn vẫn không nói gì.

Mạc Hứa Chi nhịn đau, rốt cục vươn một tay, đẩy đẩy hắn.

Vẫn không có phản ứng.

Mạc Hứa Chi lại cố sức lấy điện thoại di động từ trong ngực ra, bật đèn pin lên, chiếu về phía Quý Bách Văn.

Đầu Quý Bách Văn vẫn đang đè lên vai hắn, cho dù hắn bật đèn pin ra, cũng chỉ nhìn thấy vị trí từ ngực Quý Bách Văn đi xuống.

Thế là đủ rồi.

Mạc Hứa Chi rốt cục biết vì sao hắn không gọi được người này dậy.

Hắn nhìn thấy trên người Quý Bách Văn có hai vết dao, một chỗ ở bên cạnh bụng, nhìn tương đối nông, còn có một chỗ ở trên đùi, nhìn khá sâu.

Vậy người này là bị ngất xỉu.

Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống má nhợt nhạt.

Mạc Hứa Chi cảm thấy, nếu hắn lại đứng tiếp như vậy, chính hắn cũng sẽ ngất xỉu giống người này.

Giật giật thân thể, hắn tìm đúng phương hướng, chậm rãi trượt xuống dọc theo chân tường.

Hắn an toàn ngồi trên mặt đất. Thanh niên vốn đặt đầu lên vai hắn cũng chậm rãi trượt xuống, cuối cùng nằm bên cạnh Mạc Hứa Chi, trên quần áo dính đầy bụi bặm và nước bẩn.

Mạc Hứa Chi: …

Mạc Hứa Chi đặt đầu đối phương lên bụng mình, cũng không quản quần áo của hắn bẩn hay không.

Hắn vươn tay muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, thuận tiện gọi xe cứu thương cho mình và người bên cạnh.

"Cục nợ!"

Miệng vết thương của Mạc Hứa Chi thật đúng là đã nứt ra, hiện tại giống như lại bị chém một đao, chua xót tê dại.

Miệng vết thương đau đến mức khiến Mạc Hứa Chi có chút thoát lực, cánh tay giơ lên, cuối cùng vẫn chỉ có thể run rẩy không ngừng trên không trung, hoàn toàn không thể gọi điện thoại.

"......"

Hắn cúi đầu nhìn về phía thanh niên yên tĩnh nằm trong ngực.

Nương theo ánh sáng của điện thoại di động, không thể nào nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của thanh niên.

Người này còn rất đẹp, môi hồng răng trắng, ngũ quan so với người bình thường thâm thúy hơn một chút. Hắn nhìn qua, người này hẳn là tuổi giữa thanh niên và người lớn, có khí tức ngây ngô độc đáo của tuổi trẻ.

Hóa ra vẫn còn là một đứa trẻ.

"Này, người anh em."

Mạc Hứa Chi không phí sức giơ tay lên nữa, mà trực tiếp kê tay lên đầu Quý Bách Văn, vị trí này có chút không được tự nhiên, hắn miễn cưỡng giật giật cánh tay, sau khi tìm được chỗ thoải mái, lúc này mới gọi điện báo cảnh sát và cấp cứu.

“......”

Quý Bách Văn run rẩy mi mở mắt ra.

Tầm mắt của hắn còn rất mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ. Nhưng hắn có thể cảm nhận được đầu mình đang ở một chỗ ấm áp, còn có người nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.

Bóng tối khép lại, trên đầu nặng nề, Quý Bách Văn muốn nói chuyện, lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ai đó tì vào đầu hắn.

Quý Bách Văn nghe được có thanh âm dịu dàng ở sát bên:

"..... xin hãy đến."

Cảm thụ được xúc cảm ấm áp từ đỉnh đầu truyền tới, tầm mắt dần dần trở nên mờ mịt, Quý Bách Văn lại ngất đi. Mạc Hứa Chi nói xong câu cuối cùng, cũng ngất theo.

Ông trời không tha cho ai.

Duyên phận đến, có làm thế nào cũng không trốn tránh được.

Nhờ phúc của người anh em này, hắn cũng phải ngất xỉu theo.

Xe cứu thương và xe cảnh sát nhanh chóng đến bên ngoài con hẻm.

Khi đèn pin của cảnh sát chiếu tới, Mạc Hứa Chi và Quý Bách Văn đã hoàn toàn ngất xỉu.

Đầu Mạc Hứa Chi đang gối lên đầu Quý Bách Văn, nghiêng mặt yên tĩnh, tuy rằng còn mang theo bệnh trạng tái nhợt, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến nhan sắc, ngược lại mang theo một cảm giác bệnh mỹ nhân.

Cảnh sát cũng nhìn thấy những người khác đang nằm ngửa trong hẻm.

Tình huống hiện trường có chút quỷ dị.

Không kịp suy nghĩ nhiều, cảnh sát nhanh chóng hoàn thành lấy mẫu hiện trường, bác sĩ cũng đồng thời đưa Mạc Hứa Chi và Quý Bách Văn lên xe cứu thương, những người còn lại nằm trên mặt đất được cảnh sát dùng xe cảnh sát chở đến bệnh viện.

Bệnh viện, phòng bệnh

"Sh ——"

Mạc Hứa Chi ôm cổ, nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

Hắn đã gối lên đầu người nọ bao lâu?

"Ái..."

Mạc Hứa Chi không đưa tay còn tốt, đưa tay ra liền phát hiện vết thương trên ngực mình cũng bị kéo căng, cảm giác đau đớn này so với cảm giác tê dại trên cổ còn nhanh hơn mãnh liệt hơn, hắn không dám có động tác gì nữa, cứ cứng đờ thân thể ở giữa không trung như vậy, không dám động đậy.

"Bệnh nhân giường số 3 tỉnh rồi!"

Ngoài cửa có y tá đi ngang qua, cô liếc mắt nhìn vào bên trong, phát hiện người bệnh nằm trên giường giống như muốn đứng lên, đầu tiên cô cả kinh, sau đó quay đầu nhìn bác sĩ đứng cách đó không xa, kêu lên.

Tiết Phong ngồi ở ghế bên ngoài nghe thấy thanh âm của y tá, đứng lên, vệ sĩ cùng trợ lý đi theo bước chân của hắn vọt tới trong phòng bệnh.

"Tiên sinh, chúng ta còn cần tiến hành kiểm tra bệnh nhân, xin phối hợp một chút."

Y tá cố sức chen chúc với vệ sĩ và trợ lý trong phòng bệnh, rốt cục đi đến bên giường bệnh. Cô buông hồ sơ bệnh án xuống, quay đầu nhìn, phát hiện những người đó vẫn đứng tại chỗ.

Vệ sĩ nhìn thẳng về phía trước, trợ lý vẫn cẩn thận đi theo bên cạnh Tiết Phong, không di chuyển nửa bước, giống như hoàn toàn không để y tá vào mắt.

"Tiên sinh, cái này..."

Y tá nhìn về phía Tiết Phong đang cau mày.

Tiết Phong lại nhìn thoáng qua Mạc Hứa Chi sắc mặt trắng bệch, cuối cùng vẫn lui về phía sau một bước.

Đám vệ sĩ cùng trợ lý thấy Tiết Phong lui về phía sau, cũng lui theo vài bước, cuối cùng cũng cho bác sĩ và y tá một chút không gian.

Tiết Phong hiện tại mặt đen như mới xuống mỏ than vậy.

Hôm nay hắn vừa nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói là Mạc Hứa Chi từ trong bệnh viện chạy ra ngoài, tung tích không rõ, mới không bao lâu, liền nghe nói tên này bị xe cấp cứu đưa vào bệnh viện.

Hắn không biết Mạc Hứa Chi nháo lên là vì cái gì, hắn hiện tại chỉ cảm thấy phiền não.

Rất khó chịu.

Hắn cũng không nói rõ là vì cái gì, cũng chỉ cảm thấy trái tim mình điên cuồng nhảy lên, giống như là có thứ gì đó muốn xé rách lồиg ngực chui ra, lại bị một tầng vách ngăn vô hình cứng rắn ngăn lại.

Nhưng phiền não của Tiết Phong, Mạc Hứa Chi nhất định không cảm thụ được.

Hiện tại Mạc Hứa Chi đang cứng đờ, nhẹ giọng bảo bác sĩ và y tá kiểm tra các chỉ số cho hắn, không nhúc nhích, hắn thậm chí không dám quay đầu một chút xem người đứng trong phòng là ai.

Không dám động đậy.

Cây kim trên tay y tá nhìn giống như một thanh đao, lắc lư trên cổ hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho hắn một nhát.

Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thiết bị phát ra và tiếng nói chuyện của bác sĩ y tá.

Mạc Hứa Chi nằm trên giường, mặc cho y tá cởi từng cái nút áo.

Bên dưới bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng là làn da trắng nõn, xương quai xanh nhô ra, dưới ánh đèn chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Y tá trong khi cởi nút áo, vô tình chạm vào làn da của Mạc Hứa Chi.

Cô chỉ cảm thấy làn da dưới tay trơn trượt, còn mang theo chút cảm giác ấm áp, mềm mại rất thoải mái, làm cho người ta luyến tiếc buông tay.

Nhưng để tránh bị coi là một tên biếи ŧɦái, y tá cứng rắn ngăn chặn bàn tay hư của mình, kiềm chế không chạm vào một lần nữa.

Sau khi cởi bỏ bốn nút áo, y tá kéo áo bệnh nhân sang bên cạnh, lộ ra vết thương quấn băng gạc, cô vươn tay, nhẹ nhàng tháo băng gạc ra, muốn quan sát tình huống vết thương.

Một cái miệng vết thương dữ tợn đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người.

Vết thương màu đỏ đen nằm ngang trên ngực tuyết trắng, giống như một con rết to lớn nằm sấp trên tuyết, không ngừng kí©h thí©ɧ đôi mắt của mọi người.

Đây chính là kết quả của hành động chặn dao cho Tiết Phong.

Đây là lần đầu tiên Tiết Phong nhìn thấy thứ này.

Hắn lúc ấy thấy rõ ràng, biết lưỡi dao kia cực kỳ sắc bén, cũng nhìn thấy lưỡi dao kia hung hăng xuyên vào thân thể Mạc Hứa Chi.

Nhưng hắn thật không ngờ, miệng vết thương này lại nhìn đáng sợ như vậy.

Cứ nghĩ tới chuyện vết thương này vốn nên xuất hiện trên người mình, Tiết Phong lại không nhịn được mà nhíu mày.

"Tiên sinh, hiện tại tôi phải tiến hành khử trùng vết thương của ngài và băng bó lại, có thể có chút đau, nhịn một chút là qua."

Bác sĩ cầm lấy các loại thiết bị y tế đơn giản đặt ở một bên, vươn tay vô tình về phía Mạc Hứa Chi.

"Ừ..."

Thịt non mới mọc ra không bao lâu đã lại bị rách ra, cỗ đau đớn bén nhọn kia theo thần kinh truyền đến đại não, cả người theo phản xạ run rẩy kịch liệt.

Mạc Hứa Chi nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh ngay lập tức theo trán trượt xuống.

Tiết Phong nhíu chặt mày khó hiểu, đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi trên ghế đặt bên cạnh đầu giường Mạc Hứa Chi.

Ngồi như vậy, cho dù không cần ngẩng đầu cũng có thể thấy rõ người đối diện hắn là ai.

Đầu Mạc Hứa Chi còn mang theo mồ hôi lạnh, hắn ngước nhìn Tiết Phong một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt.

“......”

Tiết Phong cứ từ trên cao nhìn xuống như vậy, ánh mắt tối tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro