Chương 6
Mạc Hứa Chi nhanh chóng vuốt lại đầu tóc, đồng thời lấy tốc độ quỷ dị mà nhanh chóng ngồi thẳng, thuận tiện chỉnh lại bệnh phục hỗn độn, như là không phát hiện đau đớn từ vết thươngtruyền đến.
Cậu nhìn về phía Lạc Văn Vân.
Lạc Văn Vân ngầm hiểu, thấp giọng cùng hộ sĩ nói mấy câu, hộ sĩ hết nhìn Mạc Hứa Chi, lại nhìn sang Lạc Văn Vân, đỏ mặt rời đi.
Trong phòng còn lại hai ngừơi họ.
Mạc Hứa Chi nhìn người đến, nghiêng đầu hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Thẩm Nhạc mới vừa về nước, Lạc Văn Vân theo lý thuyết hẳn nên luôn vây quanh người hắn, hiện tại cư nhiên đại phát từ bi đến thăm cậu một cái tiểu thế thân, thật làm người hoài nghi hắn không có ý gì tốt.
"Tôi không thể tới?"
Lạc Văn Vân cở bỏ cúc ở tay áo, sắn lên khuỷu tay, nhẹ nhàng nhéo hai má Mạc Hứa Chi, trên mặt mang ý cười, ánh mắt lại thờ ơ, có chút không để tâm.
Phảng phất người trước mặt chỉ là một đồ chơi nhỏ bé không đáng.
Mạc Hứa Chi không phản kháng, theo lực đạo người kia mà nâng thẳng eo, giương mắt nhìn hắn, lông mi run rẩy, nhìn qua phá lệ ngoan ngoãn yếu ớt.
Lạc Văn Vân ngón tay khớp xương rõ ràng, mặt trên còn ẩn ẩn gân xanh, cơ bắp mạnh mẽ lại không khoa trương, có một loại mỹ cảm mang theo sức bật.
Là song hảo thủ.(cái này mình không biết dịch sao nữa)
Mạc Hứa Chi ở trong lòng yên lặng bình luận.
"Thương ở đâu?" Lạc Văn Vân không trả lời vấn đề của cậu, thưởng thức đủ gương mặt này rồi mới đam thanh hỏi.
"Xấu, không xem." Mạc Hứa Chi trực tiếp cự tuyệt.
Người kia liền vô sỉ mà tăng thêm chút lực đạo.
Nhận thấy đau đớn, cậu trên mặt vẫn không có biểu tình, chẳng qua đuôi mắt khẽ nhếch, toát ra chút cảm xúc.
"Muốn nhìn?" chỉ thấy cậu thuận theo nói, "Truy Phong nam 3. Này đối anh không khó đi."
Truy Phong là bộ điện ảnh do Lạc Văn Vân đóng vai chính, đại đạo diễn chế tác, hướng tới càn quét các giải thưởng lớn. cho dù hiện tại chưa chiêu mộ, đông đảo minh tinh trên mạng đã xé đến ngươi chết ta sống.
Mạc Hứa Chi há miệng chính là nam 3, cũng coi như gan dạ.
Quả nhiên vừa rồi thuận theo chỉ là giả dối.
Lạc Văn Vân như cũ cười, mắt cũng không chớp một cái: "Không được."
"Vì cái gì? Vì tôi diễn không tốt sao?" Mạc Hứa Chi bẻ ra tay hắn, lần nữa nằm lại giường, biểu tình lười biếng.
"Không phải", Lạc Văn Vân ngồi cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống người kia, trên mặt mang theo nhạt nhẽo tiếc hận, "không thể khiến người xem nhớ kĩ mình, nhớ kĩ nhân vật này. Kia cậu diễn cũng vô ích."
Mạc Hứa Chi nhắm hai mắt lại.
Câu biết Lạc Văn Vân sẽ không đáp ứng, chỉ là thuận miệng nhắc đến mà thôi.
Lạc Văn Vân nói đích xác trúng tử huyệt của cậu.
Cậu là Mạc Hứa Chi, là diễn viên phế vật Mạc Hứa Chi. Vô luạn cậu như thế nào nỗ lực, đều bị vây trong giả thuyết này.
Ý thức thế giới thao tác sở hữu, bao gồm người có ý thức cùng nhận tri —— trừ bỏ cậu là ngoại lai, nó cũng giống như chữa trị bug, dễ dàng đánh tan nỗ lực kiên trì của cậu.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng cây lá, tiến vào trong phòng.
Trong phòng an tĩnh lại, Mạc Hứa Chi không nói lời nào, Lạc Văn Vân tính tình trầm ổn, cứ như vậy nhìn người trên giường, thoạt nhìn còn rất nhàn nhã.
"Vậy thì không có, anh còn có việc sao, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Này là sốt ruột đuổi tôi đi sao." Lạc Văn Vân thở dài, "Quan hệ chúng ta thật không tốt."
Mạc Hứa Chi giương mắt hỏi lại: "Quan hệ lợi ích còn muốn bền chắc?"
"Cũng đúng." Lạc Văn Vân lấy tay phải cậu, không nặng không nhẹ xoa bóp, "Trừ bỏ tôi, cậu còn có 'quan hệ ích lợi' với người khác?"
Mạc Hứa Chi thực tham, này hắn biết.
Một khi hắn không thể thỏa mãn dã tâm cậu, cậu có lẽ sẽ đi tìm người khác, tìm người có thể cung cấp ích lợi cho cậu, điểm này hắn cũng rõ ràng.
Nhưng là Lạc Văn Vân có một thói quen. Hắn thích độc chiếm món đồ chơi.
Mạc Hứa Chi rút tay về, nhướng mày: "Ai biết được."
Lạc Văn Vân nhìn lòng bàn tay vắng vẻ, tươi cười phai nhạt dần: "Tổng nghệ tuần sau, nghe Trần Mân đi."
Trần Mân chính là người đại diện Mạc Hứa Chi.
Mạc Hứa Chi mày nhảy dựng.
Trần Mân nói "phí thật lớn tâm tư" là như này.
Thực rõ ràng danh ngạch này là Lạc Văn Vân lấy đến.
Cậu biết Lạc Văn Vân có ý gì. Đánh một gậy lại cho một quả táo, cự tuyệt cho cậu nhân vật liền cho một cái tài nguyên khác, cứ thế kiềm chế cậu, khiến cậu tạm thời không đi tìm người khác bàn quan hệ lợi ích.
Nghĩ thật tốt.
Mạc Hứa Chi nâng môi cười.
Nhưng mà chú định cũng chỉ có thể ngẫm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro