Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P4 - Thư tỏ tình


Duy Anh ngồi ở bàn học, trước mặt là cuốn từ điển dày cộp mà cậu đã học thuộc lòng từ lâu. Tuy nhiên, cậu vẫn lật đi lật lại từng trang như thể muốn làm nó hỏng, mặc dù thực ra cậu không cần phải nhìn vào đó nữa. Ánh mắt của cậu rơi vào từng chữ, nhưng trong lòng lại không chú tâm vào bài học mà đang nghĩ về những điều khác.

Cửa phòng mở ra, chị gái của Duy Anh bước vào. Chị là người mà cậu rất yêu quý, luôn là người duy nhất có thể khiến cậu mở lòng mà không hề có sự phòng thủ. Chị nhìn thấy Duy Anh đang mải mê với cuốn từ điển, liền hỏi:

"Duy Anh, em đang làm gì vậy? Sao lại nhìn cuốn sách mãi thế?"

Duy Anh ngẩng đầu lên, bối rối cất giọng: "À, không có gì đâu chị. Em đang... ôn lại thôi."

Chị gái không hỏi thêm về bài học, nhưng ánh mắt của chị dừng lại một lúc rồi hỏi tiếp: "Vậy có phải em đang nghĩ về Diệp Thảo không?"

Duy Anh hơi giật mình. Cậu không hiểu sao chị lại hỏi về cô ấy, bởi cậu chưa từng nhắc đến Diệp Thảo trước mặt chị. "Diệp Thảo? Sao chị lại hỏi về cô ấy?"

Chị gái cười nhẹ, chỉ tay về phía cuốn sách mà Duy Anh đang lật qua lật lại. "Chị thấy tên cô ấy ở trong sách của em, em hay viết gì đó về cô ấy à?"

Duy Anh chột dạ, lặng im một lúc. Cậu không nghĩ rằng chị sẽ chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy. "Không có gì đâu chị. Chỉ là... tiện tay viết thôi mà."

Chị gái nhìn cậu một cách tinh tế, nhưng không hỏi thêm nữa. Chị chỉ mỉm cười, lắc đầu nhẹ nhàng như thể hiểu rõ điều gì đó mà Duy Anh không muốn chia sẻ. Cậu cảm thấy có một sự lạ lẫm trong lòng, như thể chị gái của cậu đã nhìn thấu những điều mà cậu không muốn đối diện.

Chị gái Duy Anh bước lại gần ngăn bàn của cậu, mở ra và lấy ra một đống thư tỏ tình được cất cẩn thận bên trong. Những chiếc phong bì màu sắc, những dòng chữ nguệch ngoạc và ngay ngắn từ các bạn gái trong lớp, tất cả đều gửi đến Duy Anh. Chị nhìn đống thư đó, rồi quay sang hỏi cậu:

"Em không mở một bức thư nào ra đọc sao? Sao lại để chúng nằm đây mãi vậy?"

Duy Anh im lặng một lúc, ánh mắt lướt qua đống thư mà cậu không có hứng thú gì để mở. Cậu thở dài rồi cất lời, đôi mắt có chút buồn và bất lực:

"Em không biết làm sao để từ chối các bạn gái. Chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ nhận thư tỏ tình. Nhưng thật ra... em cũng chẳng muốn đọc những thứ này."

Chị gái ngạc nhiên, không hiểu sao Duy Anh lại có thái độ như vậy. Cậu ấy là một chàng trai thông minh, điển trai và nổi bật trong lớp, thế mà lại không quan tâm đến những tình cảm của các bạn gái xung quanh mình. Chị cắn môi, cố gắng hiểu em trai của mình.

"Vậy em nghĩ sao về tất cả những điều này? Cảm giác thế nào khi có các bạn gái tỏ tình với mình mà em lại không mở một bức thư nào cả?"

Duy Anh ngẩng lên, ánh mắt chợt trở nên kiên định hơn. Cậu trả lời với một sự nghiêm túc hiếm có:

"Em không muốn quan tâm đến chuyện tình cảm lúc này. Việc quan tâm nhất của em bây giờ là học hành, cố gắng học thật tốt để sau này có thể giúp gia đình mình khá giả hơn. Cảm giác yêu đương bây giờ em không nghĩ tới, em chỉ muốn tập trung vào tương lai."

Chị gái nhìn Duy Anh một lúc lâu, rồi cuối cùng chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Cô biết cậu ấy có một ước mơ lớn và luôn muốn cống hiến cho gia đình. Nhưng đôi khi, chị cũng lo lắng cho cậu, vì thanh xuân chỉ có một lần, và tuổi trẻ cũng cần những phút giây lãng mạn.

Chị gái Duy Anh nhìn đống thư tỏ tình một lần nữa, rồi quay sang nhìn cậu với ánh mắt đầy tò mò. Cô khẽ cười và nói:

"Chị xin phép em mở một bức thư ra đọc nhé. Biết đâu nó có thể thay đổi suy nghĩ của em một chút về chuyện này?"

Duy Anh hơi nhíu mày nhưng không phản đối. Cậu gật đầu nhẹ, không mấy quan tâm đến những lá thư nữa, nhưng khi chị gái mở bức thư đầu tiên ra, mắt cậu lại vô tình dán chặt vào. Thư của Minh Châu.

Chị gái đọc to từng câu chữ trong thư, giọng điệu rất nhẹ nhàng và thành thật:

"Duy Anh, cậu có thể làm bạn với mình không? Mình không phải là người có thể dễ dàng gần gũi, nhưng cậu là người mình cảm thấy thật đặc biệt. Mình chỉ mong chúng ta có thể trò chuyện, cùng nhau học hỏi và hỗ trợ nhau trong học tập. Đừng từ chối mình, chỉ cần cậu mở lòng, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Rất mong cậu hiểu."

Minh Châu luôn là một người thẳng thắn và chân thành, và những lời lẽ trong thư cũng không phải là lời nói xuông. Chị gái Duy Anh dừng lại một chút, nhìn cậu và động viên:

"Em thấy không, cô ấy rất chân thành và tha thiết. Mở lòng một chút, làm bạn với cô ấy cũng không phải là điều xấu đâu. Biết đâu từ tình bạn đó lại có thể dẫn đến những điều tốt đẹp hơn?"

Duy Anh im lặng một lúc, suy nghĩ về những lời của chị gái. Lúc này, trong đầu cậu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ. Minh Châu, bạn thân của Diệp Thảo... một cái tên không thể không khiến Duy Anh suy ngẫm. Cậu chợt nhớ lại tất cả những lần cậu và Diệp Thảo vô tình gặp nhau, những ánh mắt trao đổi giữa họ, dù chưa bao giờ thẳng thắn, nhưng luôn có những dấu hiệu mà cậu không thể bỏ qua.

Bỗng nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu Duy Anh. Cậu không chỉ muốn làm bạn với Minh Châu vì những lời đề nghị chân thành trong thư mà còn vì cô ấy là bạn thân của Diệp Thảo – người mà cậu đã từng chú ý rất lâu. Có thể, đây là cơ hội để cậu tiếp cận gần hơn với Diệp Thảo, mà không phải làm bất cứ điều gì quá trực tiếp hay lộ liễu.

Duy Anh quay sang nhìn chị gái, ánh mắt cậu giờ đây đã có chút khác biệt.

"Chị nói đúng... Có lẽ em nên thử mở lòng hơn. Nếu chỉ là bạn, chắc cũng không có gì quá tệ. Và biết đâu, qua Minh Châu em có thể hiểu thêm về Diệp Thảo."

Chị gái Duy Anh mỉm cười, vẻ mãn nguyện. Cô biết cậu em trai mình, dù lúc đầu có vẻ khép kín, nhưng với một chút động viên, cậu sẽ tự tìm ra con đường của riêng mình.

Minh Châu cầm lá thư trong tay, gương mặt rạng rỡ, ánh nắng chiều xuyên qua tán cây rọi xuống, làm nổi bật nét vui tươi trên khuôn mặt cô.

"Cậu biết không? Duy Anh đã trả lời thư mình! Cậu ấy rất lịch sự và nói rằng rất cảm ơn mình đã quan tâm. Cậu ấy còn nói rằng tất cả chúng ta đều là bạn bè và nên giúp đỡ lẫn nhau trong học tập nữa. Cậu nghĩ xem, có phải Duy Anh cũng để ý đến mình không?"

Giọng Minh Châu đầy hào hứng và đôi mắt lấp lánh niềm vui, nhưng trong tôi, cảm giác buồn bã và hụt hẫng dâng lên. Trái tim 16 tuổi của Diệp Thảo thắt lại, còn tâm trí 34 tuổi của tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Diệp Thảo mỉm cười, gật đầu qua loa, nhưng trong lòng không ngừng tự hỏi: Tại sao lại là Minh Châu?

Khi Minh Châu rời đi, Diệp Thảo ngồi lại một mình, lòng ngổn ngang. Một phần trong tôi, phần của Diệp Thảo 16 tuổi, cảm thấy tổn thương và bất lực. Nhưng tôi, Diệp Thảo 34 tuổi, hiểu rõ hơn rằng những cảm xúc này không đáng để làm tổn thương chính mình. Tôi thì thầm với chính mình, như một cách để an ủi phần trẻ trung và mong manh trong tôi:

"Diệp Thảo, đừng để những lời của Minh Châu làm em buồn. Có lẽ Duy Anh chỉ lịch sự thôi. Tin chị đi, giữa Minh Châu và Duy Anh sẽ không có mối tình nào trong tương lai cả. Chị biết điều này."

Nhưng tôi 16 tuổi không dễ dàng bị thuyết phục như vậy. "Làm sao chị biết?" – giọng nói vang lên trong tâm trí, yếu ớt nhưng không giấu được nỗi hoang mang. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu và thì thầm:

"Chị biết vì tớ chính là em, nhưng là ở tương lai. Mọi chuyện giữa em và Duy Anh, hay Minh Châu, đều sẽ ổn cả. Điều quan trọng là em sống thật với trái tim mình. Nếu giữa em và Duy Anh có gì đó, nó sẽ tự nhiên xảy ra. Còn nếu không, emu vẫn sẽ ổn thôi. Tin chị đi."

Diệp Thảo 16 tuổi im lặng. Diệp Thảo cảm nhận được sự do dự nhưng cũng là sự an ủi mơ hồ từ chính mình của tương lai. Dù vậy, tôi vẫn nghe thấy tiếng thì thầm từ chính trái tim non nớt của mình: "Em chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn với Minh Châu."

Tôi khẽ mỉm cười, lòng thầm nghĩ: Diệp Thảo 16 tuổi à, em thật ngây thơ và trong sáng. Rồi một ngày, em sẽ hiểu rằng cuộc sống không bao giờ chỉ là những điều bề ngoài. Quan trọng là em luôn sống đúng với cảm xúc của chính mình.

Gió lại thổi qua, làm lá bàng rơi thêm vài chiếc, như một lời thì thầm của thiên nhiên. Diệp Thảo im lặng, đôi tay đan vào nhau, ánh mắt lơ đãng hướng về nơi chân trời đỏ rực phía xa. Tôi cảm nhận được sự do dự nhưng cũng là sự an ủi mơ hồ trong Diệp Thảo

Tiếng ve dần thưa, chỉ còn lại sự tĩnh lặng giữa chúng tôi, dưới bóng cây bàng già cỗi, nơi những câu chuyện và cảm xúc lặng lẽ lan tỏa trong buổi chiều lặng yên.

Giờ ra chơi, Cậu bạn cá biệt lớp bên, tên Hoàng Phong, bất ngờ xuất hiện ở cửa lớp với dáng vẻ bặm trợn và nụ cười ngạo mạn. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên trong lớp khi cậu ta bước vào, đôi mắt láo liên như tìm kiếm thứ gì đó thú vị để trêu chọc. Khi ánh mắt cậu ta dừng lại trên Lan Vy, cậu ta nhếch mép, tay nhét vào túi quần, tiến thẳng về phía cô.

"Lan Vy, tớ nghe nói cậu là hoa khôi của lớp này. Sao không làm quen với tớ nhỉ?" – Hoàng Phong buông lời, giọng điệu pha chút trịch thượng.

Lan Vy nhíu mày, khuôn mặt bỗng chốc căng thẳng. "Xin lỗi, tớ không muốn nói chuyện." Cô quay đi, hy vọng cậu ta sẽ rút lui, nhưng Hoàng Phong lại càng tỏ ra thích thú.

"Ơ hay, khó gần thế? Chỉ là làm quen thôi mà. Sợ tớ à?" – Cậu ta tiếp tục trêu chọc, khiến cả lớp bắt đầu chú ý.

Minh Thư _ đang ngồi học bài cạnh Lan Vy đứng lên lên, ánh mắt kiên định: "Bạn không thấy Vy khó chịu sao? Cậu không có quyền ép buộc người khác."

Hoàng Phong quay sang nhìn Minh Thư, một tiếng cười khẩy bật ra. "Ồ, ai đây? Lớp này thật thú vị, ngay cả vịt con xấu xí cũng dám lên tiếng."

Tiếng cười râm ran vang lên từ vài bạn trong lớp, nhưng ánh mắt Minh Thư không hề dao động. Tuy nhiên, Hoàng Phong vẫn không chịu buông tha, tiếp tục buông lời chế giễu cô.

Diệp Thảo ngồi im, bối rối. Diệp Thảo cảm thấy khó chịu nhưng lại không đủ dũng cảm đứng lên đối mặt. Tôi thì không thể để chuyện này tiếp diễn.

"Đừng để cậu ta làm thế. Đây là lớp của em, bạn bè của em. Không ai được phép bắt nạt họ." – Tôi nói, giọng trầm nhưng mạnh mẽ trong tâm trí Diệp Thảo

Diệp Thảo cảm nhận sự thúc giục, đôi chân như có sức mạnh. Lần đầu tiên, Diệp Thảo đứng dậy, bước về phía trước. Cả lớp bỗng chốc im lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Diệp Thảo

"Hoàng Phong, cậu đang làm phiền lớp chúng tôi đấy." – Giọng Diệp Thảo vang lên, rõ ràng và cương nghị hơn tôi tưởng tượng.

Hoàng Phong quay sang Diệp Thảo thoáng chút ngạc nhiên trước sự can thiệp bất ngờ này. "Ồ, thêm một người nữa? Lớp này ai cũng thích tỏ vẻ anh hùng à?"

"Không phải anh hùng, mà là không thể để cậu tiếp tục cư xử bất lịch sự như vậy." Diệp Thảo bước lên, chắn giữa cậu ta và Lan Vy, ánh mắt không hề nao núng. "Nếu cậu không rời đi ngay, tôi sẽ báo với thầy giám thị."

Lớp học vẫn im phăng phắc, chỉ có tiếng ve ngoài sân trường rả rích. Hoàng Phong nhìn Diệp Thảo một lúc, có vẻ như đang cân nhắc. Rồi cậu ta nhún vai, hừ một tiếng, quay người bước ra khỏi lớp. "Chẳng có gì thú vị. Lớp này chán thật."

Cậu ta đi khuất, cả lớp như vỡ òa, vài người thở phào nhẹ nhõm. Lan Vy nhìn Diệp Thảo, ánh mắt đầy cảm kích. Minh Thư thì thầm cảm ơn, khuôn mặt bỗng sáng rực lên một cách khác lạ.

Tôi mỉm cười trong tâm trí Diệp Thảo. "Em thấy không? Em có thể làm được mà. Đôi khi, chỉ cần một chút dũng cảm là có thể thay đổi tất cả."

Diệp Thảo khẽ gật đầu, tự nhiên thấy mình trưởng thành thêm một chút. Dưới bóng cây ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi chiều trải dài, mang theo cảm giác yên bình nhưng cũng thật tự hào.

Khi câu chuyện vừa lắng xuống, không khí trong lớp trở lại bình thường, Duy Anh và Hoàng Anh bước vào. Cả hai vừa đi chơi bóng rổ về, mồ hôi còn lấm tấm trên trán. Vừa vào đến cửa lớp, Hoàng Anh đã lên tiếng:

"Có chuyện gì mà lớp rộn ràng thế? Không có tụi tớ là mọi người làm loạn à?"

Một bạn gần đó nhanh nhảu kể lại chuyện vừa xảy ra, đôi mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ khi nhắc đến Diệp Thảo. Hoàng Anh bật cười thành tiếng, còn Duy Anh thì thoáng khựng lại, ánh mắt hơi ngạc nhiên khi nhìn về phía Diệp Thảo.

"Thật á? Diệp Thảo đứng ra bảo vệ Lan Vy? Trời ơi, không tin nổi! Chẳng phải bình thường cậu ấy nhút nhát nhất lớp sao?" – Hoàng Anh bông đùa, giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa đùa cợt, nhưng không hề có ý xấu.

Duy Anh không nói gì, chỉ im lặng quan sát Diệp Thảo. Ánh mắt cậu ấy chứa đầy sự tò mò và một chút gì đó giống như... tự hào?

"Thảo à, cậu giỏi thật đấy!" – Một bạn khác reo lên, khiến em hơi đỏ mặt.

Hoàng Anh tiến lại gần, cười cười. "Này Thảo, không ngờ cậu cũng có lúc dũng cảm thế. Có phải là vì được truyền cảm hứng từ mình không? Học sinh gương mẫu của lớp là phải thế chứ!"

Cả lớp bật cười trước câu nói đùa của Hoàng Anh.

Duy Anh khẽ nhíu mày, rồi bất ngờ nói: "Thôi đi Hoàng Anh, đừng đùa nữa. Diệp Thảo làm tốt lắm. Cậu ấy đã bảo vệ bạn bè, đáng khen đấy chứ."

Lời nói nghiêm túc của Duy Anh khiến cả lớp im lặng một chút, rồi đồng loạt gật gù. Diệp Thảo nhìn về phía Duy Anh, trái tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

"Cảm ơn, mình chỉ làm những gì mình nên làm thôi." Diệp Thảo trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.

Hoàng Anh cười lớn, vỗ vai Duy Anh. "Thấy chưa, bạn của cậu bây giờ là anh hùng của lớp rồi đấy. Lần sau có ai bắt nạt cậu, cứ gọi Thảo!"

Câu đùa của Hoàng Anh khiến mọi người bật cười thêm lần nữa, nhưng ánh mắt Duy Anh vẫn dừng lại nơi Diệp Thảo. Dường như trong khoảnh khắc đó, Diệp Thảo thấy được một chút gì đó sâu lắng hơn trong đôi mắt cậu ấy – một sự thừa nhận, một sự tôn trọng mà trước đây cậu ấy chưa từng dành cho cô.

Minh Hiếu, cậu bạn có vẻ ngoài điển trai và phong thái tự tin, bước đến gần Lan Vy khi cả lớp đang dần ổn định chỗ ngồi. Ánh mắt cậu ấy đầy sự quan tâm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ để cả lớp nghe thấy:

"Lan Vy, cậu ổn không? Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?"

Lan Vy liếc nhìn Minh Hiếu, gật đầu một cách lịch sự. "Không có gì nghiêm trọng đâu. Cảm ơn cậu đã hỏi thăm."

Dù câu trả lời của Lan Vy rất ngắn gọn, nhưng cả lớp đều biết rõ tâm ý của Minh Hiếu. Hầu hết mọi người đều cười thầm, bởi chuyện Minh Hiếu để ý Lan Vy đã trở thành chủ đề bàn tán ngầm trong lớp từ lâu.

Tuy nhiên, Lan Vy lại tỏ ra khá thờ ơ. Cô quay sang nói chuyện với Diệp Thảo mà không để tâm đến Minh Hiếu, làm cậu ấy đứng đó có chút lúng túng.

Điều khiến không ít người trong lớp thích thú là vẻ mặt thoáng khó chịu của Minh Hiếu khi nhìn Lan Vy sau đó lại liếc về phía Duy Anh. Có lẽ Minh Hiếu đã nhận ra rằng Lan Vy dường như để ý đến Duy Anh hơn là để tâm đến sự quan tâm của cậu.

Lan Vy vẫn vô tư, quay sang nhắc Duy Anh:
"Duy Anh, tiết sau cậu nhớ mang bài tập nhóm nhé. Đừng quên giống lần trước đấy!"

Duy Anh khẽ mỉm cười, gật đầu: "Ừ, mình nhớ rồi."

Minh Hiếu đứng đó, đôi mắt lộ rõ sự bực dọc. Cậu ấy không nói gì thêm, chỉ nhếch môi cười nhạt rồi quay đi. Nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự ganh tị đang âm ỉ trong lòng cậu.

Lan Vy thì dường như không nhận ra sự căng thẳng ấy, hoặc có lẽ cô đã cố tình phớt lờ. Điều này chỉ khiến không khí trong lớp càng thêm thú vị, với những ánh mắt trao nhau đầy ẩn ý.

Những ký ức chồng chất trở về, rõ ràng như thể mọi chuyện vừa mới xảy ra. Tôi nhớ hôm đó, Lan Vy đã bị cậu bạn cá biệt lớp bên cạnh làm phiền. Cậu ta nói những lời bất lịch sự, không ngừng quấy rầy khiến Lan Vy rất khó chịu. Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt đầy bối rối của cô ấy khi nhìn quanh lớp, mong ai đó đứng ra bảo vệ. Nhưng tất cả chúng tôi, kể cả tôi, chỉ im lặng.

Minh Thư, cô bạn ít nổi bật nhất trong lớp, đã cố gắng đứng lên, nhưng thay vì nhận được sự ủng hộ, cô ấy lại bị chế giễu. Không ai dám nói thêm một lời nào, và tôi – một Diệp Thảo 16 tuổi rụt rè, chỉ biết cúi đầu, giả vờ không thấy gì.

Lan Vy đã khóc rất nhiều ngày hôm đó. Cô ấy vốn là người mạnh mẽ, nhưng lần này, nước mắt của cô không thể ngừng rơi. Mọi chuyện chẳng dừng lại ở đó. Áp lực từ lời bàn tán của mọi người khiến cô phải chuyển trường ngay sau đó.

Giờ đây, khi nghĩ lại, tôi thấy lòng mình nặng trĩu. Tôi tự hỏi, nếu hôm đó tôi đã đủ can đảm để đứng lên bảo vệ Lan Vy, mọi chuyện liệu có khác đi? Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, không chỉ là cơ hội để làm điều đúng đắn, mà còn là một tình bạn đáng quý với Lan Vy.

Quá khứ là thứ không thể thay đổi, nhưng nó luôn nhắc nhở tôi rằng sự thờ ơ cũng là một loại sai lầm. Và đôi khi, sai lầm ấy khiến chúng ta hối tiếc cả đời.

Lan Vy quay sang tôi, gương mặt bối rối nhưng ánh mắt chứa đựng sự biết ơn. Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng, đôi má hơi ửng đỏ, rồi cúi đầu nói khẽ:

"Cảm ơn cậu, Diệp Thảo. Nếu không có cậu lúc đó, mình không biết phải làm gì nữa."

Diệp Thảo gật đầu, cố gắng giữ vẻ tự nhiên. Nhưng trước khi Diệp thảo kịp nói gì, Lan Vy đã tiếp tục, giọng cô ấy trĩu nặng:

"Thật ra, cậu ấy không chỉ làm phiền mình trong lớp đâu. Ngoài trường học, Hoàng Phong cũng hay chặn đường, tìm cách nói chuyện với mình. Mình thấy rất mệt mỏi, chuyện học tập của mình cũng bị ảnh hưởng. Nhiều khi mình không muốn đến trường nữa."

Tôi nhìn Lan Vy, cô gái với gương mặt thanh tú và dáng vẻ dịu dàng nhưng đang phải chịu đựng một áp lực không đáng có. Một cô gái xinh đẹp, nổi bật trong mắt mọi người, nhưng cũng chính điều đó lại mang đến những phiền toái không nhỏ.

"Lan Vy, cậu không nên chịu đựng một mình," tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. "Nếu Hoàng Phong còn làm phiền cậu, cậu cần nói với thầy cô hoặc bố mẹ. Mình và cả lớp đều ở đây để giúp đỡ cậu."

Lan Vy mỉm cười, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chút bất an. Diệp Thảo cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Ngồi đó, Diệp Thảo suy nghĩ về những gì Lan Vy vừa chia sẻ. Xinh đẹp – một điều mà ai cũng nghĩ là phúc lành, nhưng lại có thể trở thành gánh nặng. Nó khiến cô ấy trở thành tâm điểm của sự chú ý không mong muốn, mang đến những rắc rối mà một cô gái ở tuổi 16 không đáng phải gánh chịu.

Diệp Thảo quay sang Lan Vy, nhìn cô ấy thật lâu, rồi nói: "Mình không nghĩ xinh đẹp là điều xấu, nhưng đôi khi nó khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Điều quan trọng nhất là cậu phải biết bảo vệ mình và không để người khác làm tổn thương cậu, dù bằng cách nào đi nữa."

Lan Vy gật đầu, như thể cô ấy đang ghi nhớ từng lời Diệp Thảo nói. Tôi biết, dù cô ấy còn nhiều băn khoăn, nhưng ít nhất, cô ấy đã không còn cảm thấy một mình.

Khi nhìn Lan Vy đứng trước mặt, ánh mắt ánh lên sự bất an nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mạnh mẽ, tôi chợt nhận ra một điều: tôi và Diệp Thảo 16 tuổi đã không còn tách biệt nữa. Lúc này, chúng tôi như hòa làm một, suy nghĩ và cảm xúc trùng khớp đến lạ kỳ.

Tôi – người đã trải qua đủ những thăng trầm của cuộc sống trưởng thành – cảm nhận rõ ràng sự bồng bột, nhưng cũng rất đỗi chân thành của Diệp Thảo 16 tuổi. Cô ấy tràn đầy nhiệt huyết, sẵn sàng đứng lên bảo vệ bạn bè mà không cần nghĩ đến hậu quả. Còn tôi, ở tuổi 34, hiểu rằng sự dũng cảm ấy là món quà quý giá nhất mà tuổi trẻ mang lại.

Tâm trí chúng tôi hòa quyện, như thể thời gian chẳng còn ý nghĩa. Tôi hiểu những gì cô ấy nghĩ, và cô ấy cảm nhận được mọi cảm xúc sâu sắc mà tôi từng trải qua.

"Chị cũng từng có lúc tự hỏi, nếu mình mạnh mẽ hơn ở tuổi em, liệu mọi thứ có khác đi không," tôi nói với em, dù lời nói ấy chỉ vang lên trong đầu.

"Em không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì," Diệp Thảo 16 tuổi trả lời, ánh mắt kiên định. "Em muốn sống trọn vẹn từng khoảnh khắc."

Lời Diệp Thảo nói như tiếng vọng từ quá khứ, gợi nhắc tôi về những năm tháng mà mọi cảm xúc đều tinh khôi và mãnh liệt. Tôi cảm thấy sự kết nối kỳ lạ, như thể chính sự tồn tại của tôi ở đây là để tiếp sức cho cô ấy, để cô ấy không phải tiếc nuối như tôi từng tiếc nuối.

Chúng tôi đồng thanh nói với Lan Vy, lời nói hòa làm một:

"Cậu không cô đơn đâu. Mình sẽ luôn bên cạnh cậu."

Lan Vy mỉm cười, nhẹ nhõm hơn một chút, còn tôi – và cả Diệp Thảo 16 tuổi – cảm thấy một sự thanh thản kỳ lạ, như thể chính khoảnh khắc này đã xóa nhòa mọi ranh giới giữa quá khứ và hiện tại.

Diệp Thảo ngồi xuống bàn cuối, nơi Hoàng Anh và Duy Anh đang trao đổi bài tập. Cô kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm.

"Hoàng Anh, Duy Anh, mình cần các cậu giúp đỡ để Hoàng Phong không làm phiền Lan Vy nữa," Diệp Thảo nói, giọng vừa nghiêm túc vừa hạ thấp để tránh ai đó nghe được.

Hoàng Anh lập tức tỏ vẻ hào hứng. "Kế hoạch gì? Nói nghe thử xem!" Cậu ta cười toe toét, rõ ràng rất thích thú với ý tưởng này.

Duy Anh, ngồi đối diện, nhìn lướt qua Diệp Thảo rồi lại cúi xuống cuốn sách, như thể không hứng thú với câu chuyện. Nhưng Diệp Thảo nhận ra tay cậu hơi khựng lại trên trang sách, đủ để thấy biết rằng cậu đang chú ý.

"Kế hoạch rất đơn giản," Diệp Thảo tiếp tục. "Chúng ta sẽ cố gắng thu hút sự chú ý của Hoàng Phong vào một chuyện khác, để cậu ta bớt làm phiền Lan Vy."

Hoàng Anh phấn khích hỏi: "Cụ thể là gì? Có cần diễn vai nào không? Mình có thể đóng vai bạn trai của Lan Vy đấy!"

Diệp Thảo lắc đầu, nhịn cười. "Không cần phức tạp vậy đâu. Chỉ cần cậu giúp mình tạo ra một tình huống đủ để cậu ta bận tâm."

Duy Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng qua chút hứng thú. "Tình huống kiểu gì?"

"Giả sử như cậu ấy bị chú ý bởi một bài kiểm tra cần làm gấp, hoặc bị nhắc nhở bởi giáo viên. Quan trọng là khiến cậu ấy bớt thời gian đeo bám Lan Vy," Diệp Thảo giải thích, ánh mắt chuyển từ Hoàng Anh sang Duy Anh, cố gắng đọc suy nghĩ của họ.

Hoàng Anh gật gù, ra vẻ đồng ý. "Được đấy, mình sẽ nghĩ thêm vài ý tưởng."

Duy Anh chỉ nhún vai, nhưng Diệp Thảo nhận thấy một nụ cười nhỏ thoáng qua trên môi cậu.

Ở bàn gần đó, Minh Thư vô tình nghe lỏm được câu chuyện. Cô bé rụt rè tiến đến, mặt đỏ lên vì hồi hộp. "Mình... mình có thể tham gia không? Mình nghĩ mình cũng có thể giúp Lan Vy..."

Diệp Thảo nhìn Minh Thư, ánh mắt dịu lại. "Tất nhiên rồi, Minh Thư. Càng nhiều người giúp đỡ, kế hoạch càng dễ thành công."

Hoàng Anh cười lớn, vỗ vai Minh Thư. "Có thêm một đồng đội mới rồi! Minh Thư, cậu sẽ làm gì đây?"

Minh Thư ngượng ngùng cười, nhưng ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. "Mình... mình sẽ tìm cách giúp Hoàng Phong tập trung vào một thứ khác. Mình nghĩ mình có cách."

Nhóm nhỏ nhanh chóng bàn bạc thêm chi tiết, với Hoàng Anh là người dẫn dắt câu chuyện đầy hài hước, Minh Thư cẩn thận đưa ra ý kiến, và Duy Anh im lặng lắng nghe, nhưng vẫn gật đầu đồng tình ở những điểm quan trọng.

Diệp Thảo nhìn nhóm bạn nhỏ của mình, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Đây không chỉ là giúp đỡ Lan Vy, mà còn là cách để tất cả họ học cách đứng lên và đoàn kết vì một điều tốt đẹp hơn.

Buổi họp nhóm bắt đầu ngay sau giờ học. Diệp Thảo đứng giữa, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm, nói với cả nhóm:
"Hoàng Phong học khác lớp nên chúng ta không thể tiếp cận cậu ta thường xuyên. Vậy nên kế hoạch lần này sẽ tập trung vào việc khiến cậu ấy bận rộn với những thứ khác ngoài việc làm phiền Lan Vy."

Hoàng Anh phấn khích gõ tay xuống bàn. "Vậy mình sẽ gây náo loạn lớp cậu ta. Kiểu gì cũng khiến cậu ta không còn tâm trí đâu mà làm phiền nữa!"

"Không được!" Diệp Thảo cắt ngang. "Chúng ta không muốn gây rắc rối thêm. Cách này cần nhẹ nhàng nhưng hiệu quả."

Minh Thư khẽ giơ tay. "Mình nghĩ... nếu cậu ấy bị cuốn vào một điều gì đó khiến cậu ấy hứng thú hơn Lan Vy thì sao?"

Duy Anh, đang tựa lưng vào tường, thoáng nhíu mày. "Ý cậu là tìm cách làm cậu ta phân tâm? Cũng được, nhưng cái gì có thể làm cậu ta quan tâm hơn Lan Vy?"

Diệp Thảo bật cười. "Hoàng Phong thích nổi bật đúng không? Vậy thì chúng ta sẽ cho cậu ta cơ hội trở thành tâm điểm chú ý của lớp mình."

Cả nhóm bắt đầu lên kế hoạch:

1. Giai đoạn 1 - Thu hút sự chú ý
Minh Thư sẽ giả vờ viết một tờ giấy mời tham gia "Cuộc thi tài năng bí mật" dành cho các học sinh cá tính. Tờ giấy được làm cầu kỳ, có cả dấu mộc giả để trông thật nhất có thể.

2. Giai đoạn 2 - Đưa "bẫy" vào lớp Hoàng Phong
Hoàng Anh sẽ chịu trách nhiệm đưa tờ giấy mời vào bàn của Hoàng Phong, vờ như đó là một sự kiện bí mật dành riêng cho các học sinh nổi bật.

3. Giai đoạn 3 - Tạo sân khấu giả
Duy Anh sẽ phụ trách dựng một "sân khấu nhỏ" ngay trong sân trường. Một vài chiếc ghế, một tấm băng rôn đơn giản để khiến nó trông giống như sự kiện thật.

4. Giai đoạn 4 - Lan truyền tin tức
Minh Thư và Diệp Thảo sẽ lan truyền tin về sự kiện bí mật trong lớp Hoàng Phong để đảm bảo cậu ta tin rằng đây là cơ hội tỏa sáng.

Sau nhiều ngày bàn bạc và chuẩn bị, kế hoạch của nhóm Diệp Thảo đã dần thành hình. Kế hoạch này không chỉ nhằm mục đích khiến Hoàng Phong dừng làm phiền Lan Vy mà còn tạo cơ hội để cậu ta học cách tập trung vào những việc ý nghĩa hơn.

Sau nhiều ngày bị lôi cuốn bởi kế hoạch của nhóm Diệp Thảo, Hoàng Phong đã toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho "cuộc thi tài năng toàn trường". Dù thực chất đây chỉ là một sự kiện được dựng lên bởi nhóm bạn để kéo cậu ra khỏi việc làm phiền Lan Vy, Hoàng Phong không hề hay biết. Với niềm kiêu hãnh và lòng tham vọng, cậu ta tin rằng việc chiến thắng sẽ khiến mình nổi bật hơn trong mắt bạn bè.

Hoàng Phong chọn tiết mục nhảy, thứ mà cậu tự tin nhất. Những ngày trước cuộc thi, cậu chăm chỉ luyện tập, thậm chí bỏ qua cả những giờ chơi game hay những lần tìm cách gây sự chú ý với Lan Vy. Đôi khi, Duy Anh hoặc Minh Thư cũng "vô tình" đi ngang qua sân tập của Hoàng Phong để khích lệ hoặc đưa ra những nhận xét như:

"Động tác này nếu mạnh hơn một chút thì chắc chắn sẽ ấn tượng hơn."

Cậu ta nghiêm túc tiếp thu, nỗ lực chỉnh sửa cho đến khi hoàn hảo.

Ngày diễn ra cuộc thi

Ngày "cuộc thi" đến, sân trường được trang trí đơn giản nhưng đủ để tạo không khí háo hức. Các bạn học sinh tập trung đông đủ, tò mò chờ đợi phần thi của những thí sinh. Hoàng Phong tự tin bước vào khu vực chuẩn bị, trang phục biểu diễn của cậu sáng loáng với màu sắc bắt mắt, trông nổi bật hơn hẳn những người khác.

Nhưng điều bất ngờ nhất đến khi cậu bước lên sân khấu. Ánh mắt Hoàng Phong quét qua dãy bàn ban giám khảo và ngay lập tức khựng lại. Ngồi ở đó không phải là những thầy cô hay giám khảo chuyên nghiệp như cậu tưởng tượng, mà chính là Duy Anh, Hoàng Anh, Diệp Thảo, và Minh Thư!

Hoàng Phong tròn mắt nhìn nhóm bạn, gương mặt thoáng chút ngạc nhiên pha lẫn bối rối. Nhưng nhanh chóng, cậu lấy lại bình tĩnh, cố gắng tỏ ra không bận tâm. Cậu tự nhủ rằng dù ai làm giám khảo, điều quan trọng nhất vẫn là phần trình diễn xuất sắc của mình.

Tiết mục đáng nhớ

Âm nhạc nổi lên, và Hoàng Phong bắt đầu bài nhảy của mình. Những động tác dứt khoát và mạnh mẽ khiến khán giả không khỏi trầm trồ. Từng cú xoay người, từng bước nhảy được cậu thực hiện một cách chuẩn xác, phản ánh rõ sự nỗ lực mà cậu đã bỏ ra trong những ngày qua.

Ở bàn giám khảo, Hoàng Anh vỗ tay nhè nhẹ, ánh mắt lấp lánh sự thích thú. Minh Thư nghiêm túc ghi chép từng điểm, còn Duy Anh khoanh tay, giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt không giấu được sự chú ý. Diệp Thảo mỉm cười, thầm nghĩ rằng kế hoạch đã thành công ngoài mong đợi.

Khi tiết mục kết thúc, cả sân trường vỗ tay nồng nhiệt. Hoàng Phong cúi đầu cảm ơn, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng khuôn mặt rạng ngời.

Sự thật được tiết lộ

Sau khi các tiết mục khác hoàn thành, đến lúc công bố kết quả. Diệp Thảo, với vai trò trưởng ban giám khảo, đứng lên phát biểu. Cô cầm micro, ánh mắt dịu dàng nhìn Hoàng Phong.

"Trước khi công bố kết quả, chúng mình muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả các bạn đã tham gia nhiệt tình. Cuộc thi này được tổ chức không chỉ để tìm kiếm tài năng, mà còn để giúp mọi người kết nối với nhau qua những khoảnh khắc đáng nhớ."

Hoàng Phong thoáng ngờ vực khi nghe lời mở đầu ấy. Và khi Diệp Thảo tiếp tục, sự thật dần hé lộ:

"Hoàng Phong, chúng mình tổ chức cuộc thi này với mục đích chính là giúp cậu hiểu rằng tài năng của cậu có thể được sử dụng vào những điều tích cực hơn. Thay vì làm phiền người khác, cậu có thể khiến mọi người ngưỡng mộ bằng chính sự nỗ lực của mình, giống như bài nhảy hôm nay."

Hoàng Phong đứng lặng, ngỡ ngàng. Cậu cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Diệp Thảo, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác bị trêu đùa.

"Bọn mình không muốn làm tổn thương cậu," Duy Anh lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng. "Chỉ là... đừng lãng phí thời gian vào những việc không đáng. Cậu giỏi, và cậu xứng đáng được tỏa sáng theo cách tốt đẹp hơn."

Hoàng Phong im lặng, nhưng không có vẻ gì là tứcgiận. Một lát sau, cậu khẽ gật đầu, dường như đã nhận ra ý nghĩa thật sự củamọi chuyện. Từ hôm đó, cậu không còn làm phiền Lan Vy nữa và bắt đầu tập trungvào những hoạt độngtích cực hơn trong trường 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro