Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P1- Đám cưới

Diệp Thảo ngồi trước gương, ánh mắt không rời khỏi gương mặt được trang điểm cầu kỳ và tinh tế phản chiếu dưới ánh đèn. Lớp phấn nền hoàn hảo, đôi môi đỏ mọng, đặc biệt là đôi mắt với đường eyeliner sắc nét tạo chiều sâu, hàng mi cong vút như ôm lấy ánh nhìn. Màu cam đào nhẹ nhàng nhấn nhá chút kim tuyến nơi đầu mắt, ánh lên sự huyền bí và quyến rũ. Kiểu trang điểm hiện đại không chỉ làm cô trông trẻ trung hơn tuổi 34, mà còn khiến cô cảm nhận một nét đẹp khác lạ, dịu dàng và lấp lánh, đúng như cô gái mà hôm nay cô muốn trở thành – một cô dâu.

Lần đầu tiên cô mặc váy cưới nên không tránh khỏi cảm giác hồi hộp, lạ lẫm. Bộ váy cưới của cô hôm nay khá đơn giản nhưng không kém phần tinh tế. Chất vải satin mượt mà ôm lấy cơ thể, tôn lên từng đường cong nhẹ nhàng, tạo cảm giác mềm mại và thanh thoát . Phần cổ áo thiết kế hở vai, vừa khéo khoe ra đôi vai trần mịn màng. Mỗi cử động nhẹ khiến xương quai xanh mảnh mai khẽ nhô lên, lấp lánh dưới ánh sáng. Phần thân áo ôm sát vòng ngực đầy đặn, mềm mại, nổi bật dấu ấn tự nhiên của sự nữ tính mà cô gái nào cũng mơ ước. Một dải lụa mềm ôm nhẹ phần eo thon thả tạo nên điểm nhấn hoàn hảo. Chân váy đuôi cá suôn dài nhưng không hề vướng víu giúp cô di chuyển nhẹ nhàng và tự tin. Toàn bộ thiết kế, mặc dù giản dị, nhưng lại làm nổi bật vẻ đẹp tinh tế, thanh thoát và dịu dàng của cô dâu trong ngày trọng đại.

Chiếc váy cưới này không chỉ là một tác phẩm hoàn hảo, mà còn mang trong mình cả tâm huyết và tình cảm sâu sắc của chồng cô. Anh đã tỉ mỉ chọn lựa từng chi tiết, từ chất liệu vải cho đến kiểu dáng, để tạo nên một chiếc váy vừa vặn, hoàn hảo với hình thể cô. Anh biết rõ Diệp Thảo yêu thích sự tinh tế và giản dị, nên đã lựa chọn thiết kế không quá cầu kỳ nhưng lại đầy cuốn hút, với những đường cắt xẻ khéo léo và điểm nhấn tinh tế ở những nơi cần thiết. Việc anh quyết định đặt may riêng chiếc váy này cho cô không chỉ là sự chuẩn bị chu đáo cho ngày trọng đại, mà còn là minh chứng cho tình yêu chân thành và sự quan tâm tỉ mỉ anh dành cho cô. Khi cô khoác lên người bộ váy này, mỗi bước đi đều như mang theo tình yêu, sự chăm sóc và cả tâm hồn của anh, khiến Diệp Thảo cảm thấy mình thật sự đặc biệt.

Cảm giác hồi hộp xen lẫn một chút bất an không thể giải thích cứ lẩn quẩn trong lòng cô. Mỗi nhịp tim đập như một lời nhắc nhở về khoảnh khắc trọng đại đang đến gần, khiến cô cảm thấy mình như đang đứng trên một ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời. Bên ngoài, tiếng nói cười rôm rả, tiếng chúc mừng, tiếng vỗ tay, tất cả hòa quyện vào không khí náo nhiệt của buổi tiệc cưới. Nhưng giữa những niềm vui ấy, cô lại cảm thấy một chút lạc lõng, như thể không thể nào hoàn toàn thả lỏng. Mẹ cô, đứng bên cạnh, không giấu nổi niềm vui hạnh phúc, ánh mắt bà sáng ngời như thể một phần trọng trách lớn lao đã được hoàn thành. Bà cười tươi, nói đùa với mọi người rằng, hôm nay không chỉ là ngày vui của cô con gái, mà còn là ngày "gả đi một quả bom nổ chậm." Câu nói đùa của mẹ khiến cô bật cười khẽ, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Có phải vì mẹ đã đúng? Liệu cô có sẵn sàng cho bước ngoặt này?

Đằng xa, một chàng trai đứng lặng lẽ bên chiếc xe hơi đắt tiền, ánh sáng mặt trời phản chiếu lên lớp sơn bóng loáng của chiếc xe, tạo nên một vẻ ngoài sang trọng, đầy ấn tượng. Anh mặc một bộ vest đen thanh lịch, với áo sơ mi trắng tinh khôi và cà vạt đơn giản, nhưng từng chi tiết đều toát lên sự chỉn chu, phong cách đầy nam tính. Tuy nhiên, giữa không gian huyên náo, anh có một sự cô độc lạ lùng. Ánh mắt anh không hề đặt vào ánh đèn trên sân khấu hay những nụ cười vui vẻ xung quanh, mà chỉ lặng lẽ hướng về phía cổng cưới, nơi cô đứng, khuôn mặt sáng bừng niềm hạnh phúc.

Anh tiến lại gần hơn, đôi chân bước đều đặn, nhưng trong lòng lại như trĩu nặng một cảm xúc khó tả. Đứng dưới tấm ảnh cưới to lớn, anh chăm chú ngắm nhìn gương mặt của cô dâu, ánh mắt cô sáng rực, hạnh phúc tràn ngập, tựa như cả thế giới đang nở hoa xung quanh. Nhìn cô trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận rõ ràng một điều – cô đã tìm thấy hạnh phúc thực sự của mình, điều mà anh đã luôn mong muốn. Sự an tâm ấy từ từ len lỏi vào trái tim anh, khiến mọi sự lo lắng và cơn sóng gió trong lòng anh dịu lại một cách kỳ lạ. Anh có thể buông tay cô, không phải vì không còn yêu, mà vì yêu cô đến mức muốn cô được hạnh phúc, dù đó không phải là với anh.

Cuối cùng, anh mỉm cười nhẹ nhàng, quyết định để cô ra đi, để cô tìm thấy con đường riêng của mình. Cũng như vậy, anh sẽ bước tiếp con đường của mình, tìm kiếm một hạnh phúc mới. Nhưng, dù sao, hình ảnh cô dâu hạnh phúc mãi mãi sẽ là một phần ký ức không thể nào xóa nhòa trong trái tim anh.

Chuông điện thoại cô reo lên, âm thanh vang vọng giữa không gian náo nhiệt. Cô vội vã bước nhanh, vòng qua những chiếc bàn và ghế để tránh sự ồn ào, cố gắng không để ai nhận ra sự bất an thoáng qua trong mắt mình. Những ngón tay run nhẹ khi cô vớ lấy điện thoại, nhưng trong giây phút ấy, cô không để ý đến sự hiện diện của anh – người đàn ông đứng đó, giữa không gian náo nhiệt của buổi tiệc. Anh là khách không mời, không ai nhận ra anh, và anh cũng không mong muốn bị chú ý. Anh chỉ đứng đó, lặng lẽ như một bóng ma, quan sát cô từ xa, trong khi cô hoàn toàn không hề hay biết. Ánh sáng từ những chiếc đèn lung linh phản chiếu lên gương mặt anh, nhưng mọi thứ dường như mờ nhạt, vì trong khoảnh khắc đó, anh chỉ là một hình bóng cô đơn giữa đám đông, không ai chú ý, không ai nhớ đến. Cô không nhìn thấy anh, vì cô quá tập trung vào những gì đang xảy ra trong cuộc sống của mình. Những gì anh có thể làm lúc này chỉ là đứng đó, chìm trong bóng tối của nỗi nhớ và sự nuối tiếc, trong khi cô, không hay biết, tiếp tục bước đi trên con đường của riêng mình, nơi không còn chỗ cho anh.

Màn hình điện thoại hiện lên tên người gọi. Cô vội vã nhấn nút nghe. Giọng nói quen thuộc của chồng cô vang lên bên tai:

"Em yêu, xe đón dâu sắp đến rồi. Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Cô mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng khi nghe giọng anh, dù có chút lo lắng thoáng qua.

"Em... em gần xong rồi. Chỉ còn chút nữa thôi," cô đáp, cô cố gắng giữ sự bình tĩnh nhất có thể trong giọng nói, nhưng có thể cảm nhận được sự hồi hộp.

"Đừng lo, anh ở ngoài đây, chỉ chờ em thôi. Anh sẽ chờ em suốt đời này," anh nói, giọng anh đầy yêu thương, trìu mến, như muốn xoa dịu mọi lo lắng của cô.

Cô cảm nhận được sự ấm áp trong từng lời anh nói, tim cô đập mạnh hơn. "Em yêu anh," cô thầm thì.

"Anh cũng yêu em, rất nhiều. Cố gắng lên, em nhé. Mọi thứ sẽ thật tuyệt vời."

Cô cười nhẹ, nỗi lo âu bỗng dưng dịu đi. "Vâng, em sẽ ổn."

Khung cảnh khi nhà trai đến đón dâu thật trang trọng và ấm cúng. Cánh cổng nhà cô dâu mở rộng, âm thanh vui tươi của tiếng bước chân và tiếng cười nói vang vọng khắp ngôi nhà. Những bông hoa tươi rực rỡ trang trí quanh sân, thêm phần tôn vinh không khí lễ cưới đầy hân hoan. Đoàn nhà trai vừa tiến vào lễ đường. Huy mặc bộ vest lịch lãm, sánh bước bên mẹ anh, hai người trông thật nổi bật giữa đám đông. Huy không giấu được sự hồi hộp trong mắt, dù nụ cười luôn nở trên môi anh, tựa như mọi khoảnh khắc này đều được anh trân trọng.

Mẹ cô dâu, dù trong lòng có chút bồi hồi vì sự vắng mặt của người chồng đã mất, nhưng bà vẫn mỉm cười và bước ra đón nhà trai, tay cầm chiếc khay đựng lễ vật. Mẹ cô nhìn mẹ chú rể, nhẹ nhàng nói:

"Chúng ta đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi. Cảm ơn anh chị đã yêu thương Diệp Thảo."

Mẹ chú rể mỉm cười, ánh mắt đong đầy tình cảm:

"Chúng tôi cảm ơn gia đình cô đã tiếp đón chu đáo. Đây là hạnh phúc của cháu Huy, chúng tôi rất vui khi thấy hai con đã tìm được nhau."

Lúc này, những nghi thức bắt đầu. Đầu tiên là trao tặng vàng, một biểu tượng của sự sung túc và hạnh phúc. Nhà trai kính cẩn trao những chiếc vòng vàng lấp lánh vào tay cô dâu, vừa trao vừa cúi đầu chúc phúc. Mẹ cô nhận lấy lễ vật, đôi mắt bà long lanh, chứa đựng sự cảm động:

"Chúc con gái của mẹ luôn hạnh phúc và được che chở trong vòng tay của người đàn ông này."

Cô dâu khẽ gật đầu, nắm chặt chiếc vòng vàng như một lời cam kết về một tương lai hạnh phúc bên người chồng yêu quý.

Tiếp theo là nghi thức rót rượu, một nghi lễ tượng trưng cho sự gắn kết và tình yêu trọn vẹn. Huy cầm ly rượu nhỏ, rót vào ly của Diệp Thảo, trong khi mọi người xung quanh nhìn họ bằng ánh mắt tình cảm và mong chờ.

"Chúc em luôn bên anh, cùng nhau bước qua mọi thử thách trong cuộc sống," chú rể nói, giọng anh trầm ấm và đầy yêu thương.

Cô dâu ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh, nở nụ cười hạnh phúc. Cô nhận chiếc ly và rót lại cho anh:

"Em sẽ luôn là người bạn đồng hành của anh, sẽ luôn yêu thương và trân trọng anh," cô nói, từng lời ngọt ngào và đầy ắp tình yêu.

Cả hai cùng nâng ly, ánh mắt giao nhau, như một lời thề nguyện mãi mãi không rời xa.

Cuối cùng là nghi thức trao nhẫn cưới. Chú rể nhẹ nhàng nắm tay cô dâu, đưa chiếc nhẫn lấp lánh vào ngón tay cô. Khi chiếc nhẫn trượt vào đúng vị trí, anh thì thầm:

"Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt đời. Anh sẽ luôn bên em, bảo vệ em, yêu thương em."

Cô dâu đưa tay ra, đeo chiếc nhẫn còn lại lên tay anh, ánh mắt cô cũng chứa đầy tình cảm và niềm vui. Cô mỉm cười và nói:

"Anh là người đàn ông em muốn đi cùng suốt cuộc đời. Em yêu anh."

Mọi người xung quanh đều lặng im, như chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng ấy, với những ánh mắt rạng ngời niềm hạnh phúc.

Nghi thức kết thúc với những lời chúc phúc ấm áp từ gia đình hai bên. Mẹ Diệp Thảo nhìn cô, ánh mắt vừa mừng vui vừa xúc động, nhẹ nhàng nói:

"Con yêu, mẹ chỉ có một lời chúc, là con luôn hạnh phúc, hãy giữ gìn tình yêu này thật tốt. Cuộc sống mới của con sẽ đầy ắp những niềm vui và sự sẻ chia. Mẹ yêu con."

Cô dâu ôm chầm lấy mẹ, nước mắt không kìm nổi, khẽ nói: "Con cảm ơn mẹ."

Chú rể cũng tiến lên, cầm tay cô dâu, nhìn vào mắt cô, nói:

"Chúng ta sẽ cùng nhau bước vào cuộc sống mới. Anh yêu em."

Bước ra ngoài cổng, đôi vợ chồng trẻ cùng tay trong tay bước đi, trong sự chứng kiến của tất cả mọi người, mở ra một hành trình mới ngập tràn yêu thương và hạnh phúc.

Chàng trai ngồi yên lặng trên ghế xe, ánh mắt dõi theo khung cảnh ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí anh lại không ở đó. Anh không thể nhìn thấy cô trong bộ váy cưới lộng lẫy, không thể chứng kiến khoảnh khắc mà cô bước vào lễ đường, nơi sẽ là nơi cô trao tay mình cho một người khác. Anh đã rời khỏi đó trước khi nghi thức bắt đầu, nhanh chóng lên xe và lao về phía trước, như thể muốn chạy trốn khỏi chính mình, khỏi cảm giác đau đớn và xót xa đang tràn ngập trong tim.

Mỗi cây số trôi qua, anh càng cảm thấy khoảng cách giữa mình và cô càng xa. Những hình ảnh trong đầu anh mờ dần, chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng, như thể cả thế giới đã biến mất sau mỗi vòng quay bánh xe. Đầu óc anh hỗn loạn, không còn biết mình đang làm gì, chỉ biết chạy. Chạy khỏi hiện tại, chạy khỏi giây phút mà anh không có đủ dũng khí để đối diện. Anh đã biết, từ lâu rồi, rằng cô sẽ không bao giờ thuộc về anh, nhưng hôm nay, khi khoảnh khắc ấy đến gần, khi cô chuẩn bị bước vào cuộc sống mới, anh không thể không cảm thấy một nỗi đau nhói lên trong tim.

Trong khoảnh khắc ấy, anh tự hỏi nếu thời gian có thể quay lại, liệu anh có thể làm khác đi không? Liệu anh có thể thay đổi được điều gì, để cô không phải gả cho người khác? Liệu anh có thể đủ dũng khí để yêu cô theo cách mà cô xứng đáng? Nhưng tất cả những câu hỏi ấy chỉ là những ý nghĩ vô nghĩa, những điều không thể thay đổi. Anh biết, ngay cả khi thời gian quay lại, cô vẫn sẽ chọn con đường của mình, con đường mà cô cảm thấy hạnh phúc.

Anh tự trách mình, tự hỏi vì sao mình không đủ mạnh mẽ để giữ cô lại. Cảm giác mất mát như một vết thương sâu hoắm, không thể nào khép lại. Dù anh biết rằng mình không thể ép buộc trái tim cô, nhưng tại sao nỗi đau này lại nặng nề đến vậy? Anh không thể nhìn thấy cô hạnh phúc với người khác, nhưng cũng không thể làm gì để ngăn cản điều đó.

Xe vẫn tiếp tục chạy, và anh chỉ có thể đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn độn, tự dày vò mình trong cái cảm giác giằng xé giữa yêu và buông tay.

Chàng trai không còn đủ tỉnh táo để làm chủ tay lái. Cảm giác đau đớn trong lòng, những suy nghĩ hỗn loạn và cảm giác hụt hẫng khi nhìn thấy cô sắp bước vào cuộc sống mới đã khiến anh không còn sự tập trung cần thiết. Mắt anh mờ đi, tâm trí anh như bị bao phủ bởi một làn sương mù dày đặc, không còn nhận thức rõ ràng về xung quanh.

Chiếc xe lao nhanh trên con đường vắng, những tiếng động cơ gầm gào hòa cùng nhịp đập nhanh của trái tim anh. Bất chợt, chiếc xe mất lái, một tiếng "xoẹt" sắc lẹm vang lên khi bánh xe bên phải đâm mạnh vào dải phân cách, kéo theo cú va chạm dữ dội làm chiếc xe dừng lại đột ngột, một làn khói mỏng từ lốp xe bốc lên, trong không khí đặc quánh mùi khét lẹt của ma sát.

Anh không thể định hình rõ ràng mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy một cơn đau nhói lan tỏa khắp cơ thể. Đầu anh choáng váng, máu từ vết thương trên trán nhỏ giọt xuống mặt, hòa lẫn với mồ hôi lạnh, đôi mắt anh mờ dần. Cảm giác chóng mặt khiến anh không thể tỉnh táo, nhưng trong khoảnh khắc lạ lùng đó, một ý nghĩ vụt qua tâm trí anh: Nếu có thể, anh chỉ mong một lần nữa được nhìn thấy cô, được nghe cô cười, được nắm tay cô. Nhưng mọi thứ giờ đây như đã quá muộn, tất cả chỉ còn lại sự im lặng vây kín anh.

Cảm giác tê liệt dần lan ra, anh không thể cử động, không thể gọi ai, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi đau thể xác và tinh thần không thể nào tả xiết. Trong tiếng còi xe cứu thương xa dần, anh chỉ mong mình có thể tỉnh lại, để có thể biết rằng, cô sẽ thực sự hạnh phúc, dù không phải bên anh.

Chiếc xe hoa chầm chậm lăn bánh trên con đường rợp bóng cây, bóng của những tán cây lần lượt đổ lên cửa kính xe tạo những mảng sáng tối đan xen vui mắt. Huy và Diệp Thảo ngồi kề bên nhau, tay đan tay, trao nhau những nụ cười ngọt ngào, ánh mắt họ lấp lánh niềm hạnh phúc. Trong giây phút này, chẳng gì có thể làm họ phân tâm. Cả hai cùng cảm nhận sự gần gũi, sự an yên trong vòng tay của đối phương, như thể thế giới này chỉ còn lại họ mà thôi. Cả hai đều biết, chỉ ít phút nữa họ sẽ về đến ngôi nhà chung của họ, nơi bắt đầu cho một chương mới trong cuộc đời.

Nhưng cuộc sống có lẽ không bao giờ dễ dàng như họ mong đợi. Đúng lúc chiếc xe hoa chuẩn bị dừng lại tại một ngã tư, đèn đỏ đã bật sáng. Mọi thứ đều bình yên, cho đến khi một chiếc xe tải lao vun vút từ phía sau, vượt đèn đỏ mà không hề có dấu hiệu giảm tốc độ. Tiếng còi xe tải rít lên trong không khí, không kịp phản ứng, chiếc xe tải đâm mạnh vào bên hông chiếc xe hoa. Cú va chạm mạnh mẽ như một cơn sóng cuốn phăng tất cả, khiến chiếc xe hoa xoay ngang, rồi lật nghiêng trên đường.

Hai người ngồi sau xe bị văng ra, Chiếc xe hoa bị va chạm mạnh, nằm im trên đường, những mảnh kính vỡ văng ra xung quanh như những mảnh vụn của một giấc mơ đổ vỡ. Cơ thể Diệp Thảo bị đập mạnh vào thành xe, trước khi cô mất ý thức hoàn toàn, mắt cô nhắm lại, không còn nhìn thấy gì ngoài một màn tối đen dày đặc. Mặc dù đau đớn tột cùng, Huy vẫn cố gắng mở mắt, tìm cách bảo vệ cô, không màng đến vết thương nặng nề trên cơ thể mình. Đầu anh đau nhức, máu rỉ ra từ vết thương trên đầu, nhưng sự lo lắng dành cho Diệp Thảo đã khiến anh không cảm nhận được điều gì ngoài nỗi sợ hãi.

Anh quay sang cô, cố gắng chạm vào tay cô, gọi tên cô qua từng hơi thở nghẹn ngào. "Em... em ổn không? Anh ở đây." Anh thều thào, giọng nói nghẹn lại vì sự hoảng loạn trong lòng. Anh không thể để cô một mình, không thể để cô rơi vào tình trạng nguy hiểm mà anh không thể bảo vệ.

Trong khi chiếc xe tải đã dừng lại cách đó không xa, những người qua đường chạy đến, hối hả gọi cứu thương. Nhưng tất cả những gì anh có thể làm lúc này là ôm chặt cô, che chắn thân hình mỏng manh của cô khỏi những mảnh vỡ và nguy hiểm xung quanh. Huy biết rằng, dù mọi thứ có diễn ra như thế nào, anh sẽ không buông tay.

Cảnh vật trong bệnh viện yên ắng, chỉ có tiếng bíp bíp đều đặn của máy đo nhịp tim vang lên trong không gian tĩnh mịch. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc lẩn khuất trong không khí, cùng với mùi thuốc kháng sinh, làm cho không gian thêm phần u ám và ngột ngạt. Huy tỉnh lại, cảm giác đầu óc quay cuồng, đau nhức khắp cơ thể. Anh nhìn quanh, mọi thứ mơ hồ, chưa thể nhận thức hết được những gì vừa xảy ra. Đôi mắt anh vội vã tìm kiếm, và khi nhìn thấy cô, trái tim anh lại quặn thắt.

Diệp Thảo nằm bất động trên giường bệnh, thân thể cô gầy gò, xanh xao dưới ánh đèn mờ của phòng cấp cứu. Máy đo nhịp tim bíp bíp, nhưng nhịp điệu không đều đặn như bình thường, có lúc quá nhanh, có lúc lại quá chậm, báo hiệu sự nguy hiểm đang đe dọa cô. Mặt cô trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên trán, từng giây phút đều trôi qua như một thử thách với số phận. Cảnh tượng trước mắt khiến Huy không thể kiềm chế được cảm xúc, anh nắm chặt tay cô, môi mím chặt, đôi mắt anh dại đi vì lo lắng. Anh cảm nhận rõ từng nhịp thở của cô, nhưng lại không thể làm gì hơn ngoài việc đứng đó, cầu nguyện cho cô tỉnh lại.

Từng giây trôi qua, như nghẹt thở, như thời gian đang dừng lại. Cả phòng bệnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng máy móc và tiếng thở của Huy vang lên trong sự lo sợ, đau đớn. Anh không thể chấp nhận được sự thật rằng cô có thể ra đi, không thể chấp nhận được viễn cảnh một mình. Trái tim anh như vỡ nát, nhưng anh biết mình phải mạnh mẽ, vì cô, vì tương lai của họ.

Diệp Thảo cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình, những âm thanh mơ hồ, tiếng bíp bíp của máy móc, cảm giác đau đớn tê tái khắp cơ thể, nhưng đôi mắt cô không thể mở ra. Trong không gian mờ mịt, một hình ảnh bất chợt lóe lên trong tâm trí cô, là hình ảnh một chàng trai lặng lẽ đứng dưới ánh đèn mờ, cô độc. Ánh mắt anh nhìn cô buồn bã, như đang tiếc nuối điều gì đó không thể quay lại. Diệp Thảo khẽ nhắm chặt mắt trong cơn mê, nhận ra đó là Duy Anh, mối tình đầu đã từng sâu đậm trong quá khứ, nhưng lại đầy xót xa.

Cảm giác này như một mũi kim đâm vào trái tim cô, khiến cô run rẩy. Tại sao hình ảnh của anh lại xuất hiện ngay trong lúc này? Nhưng khi cô cố gắng hiểu được điều đó, một cơn đau đột ngột ập đến, tiếng bíp bíp của máy đo nhịp tim bỗng kêu lên liên hồi, bất thường. Huy, dù bản thân cũng đang bị thương, vẫn cố gắng gọi bác sĩ, giọng anh nghẹn ngào nhưng quyết liệt, tay anh nắm chặt lấy tay cô, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

Trong khoảnh khắc đó, một màn khói mờ đục bao phủ tâm trí của Diệp Thảo, như cuốn cô vào một không gian vắng lặng, cô không thể cảm nhận gì hơn. Cô chìm vào bóng tối, không còn ý thức, không còn cảm giác gì nữa. Lý trí cô dần buông bỏ, chỉ còn lại những câu hỏi không thể trả lời: "Có phải, đây là cuối cùng của cô?" Cô không thể hiểu tại sao lại như thế, không thể hiểu tại sao lại phải rời xa tất cả những gì mình yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro