CHƯƠNG 5 - ĐI CHƠI
Ngày hôm sau, sau khi mọi chuyện đã tạm lắng xuống, Duy Anh nhận được lời mời đến văn phòng thầy giám hiệu. Cậu bước vào, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường lệ. Thầy giám hiệu, một người đàn ông trung niên với ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự quan tâm, đang chờ sẵn.
"Duy Anh, em ngồi đi," thầy giám hiệu mở lời, chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình. Duy Anh ngồi xuống, hai tay đan vào nhau trên bàn, sẵn sàng lắng nghe.
Thầy nhìn cậu một lúc lâu, rồi khẽ thở dài. "Thầy nghe nói em và các bạn đã tự ý tổ chức một cuộc thi hôm qua."
Duy Anh không hề nao núng. "Vâng, thầy. Đó chỉ là một sự kiện nhỏ, bọn em muốn giúp một người bạn nhận ra điểm mạnh của mình."
Thầy giám hiệu gật gù, nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ nghiêm túc. "Thầy hiểu ý tốt của các em. Tuy nhiên, em là một học sinh giỏi, không chỉ của lớp mà còn là niềm hy vọng của toàn trường. Sắp tới, kỳ thi học sinh giỏi quốc gia môn Toán đang đến gần. Đây là cơ hội để em khẳng định mình, mang vinh quang về cho trường. Em không nên để những hoạt động ngoài lề làm phân tâm."
Duy Anh lặng im một lúc, đôi mắt thoáng vẻ suy nghĩ. Rồi cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kiên định. "Thưa thầy, em hiểu sự kỳ vọng của thầy và nhà trường. Nhưng em cũng tin rằng một học sinh giỏi không chỉ biết tập trung vào sách vở mà còn phải học cách cân bằng cuộc sống. Em biết đâu là giới hạn và em chắc chắn mình sẽ không để những hoạt động khác ảnh hưởng đến việc học."
Thầy giám hiệu chăm chú nhìn Duy Anh, như muốn đánh giá sự chân thành trong lời nói của cậu. "Em tự tin như vậy sao?"
"Vâng, thầy," Duy Anh trả lời chắc nịch. "Em đã lên kế hoạch học tập rõ ràng. Em chỉ muốn dành chút thời gian để giúp bạn bè và tận hưởng quãng đời học sinh. Em hứa sẽ không làm thầy và nhà trường thất vọng."
Thầy giám hiệu khẽ mỉm cười, sự nghiêm khắc trong ánh mắt dịu lại. "Em luôn là một học sinh khiến thầy yên tâm, Duy Anh. Nếu em đã nói vậy, thầy tin em. Nhưng hãy nhớ, trách nhiệm của em lớn hơn nhiều học sinh khác. Đừng quên điều đó."
Duy Anh gật đầu. "Em cảm ơn thầy đã nhắc nhở. Em sẽ cố gắng hết sức."
Buổi nói chuyện kết thúc, và Duy Anh rời khỏi văn phòng với một tâm trạng nhẹ nhõm. Cậu biết rằng kỳ vọng dành cho mình rất lớn, nhưng cậu cũng tin tưởng vào khả năng cân bằng giữa học tập và các mối quan hệ xung quanh. Cậu tự nhủ rằng, dù có bận rộn đến đâu, cậu cũng sẽ không bỏ quên những giá trị mà mình luôn trân trọng: tình bạn, sự đồng cảm, và lòng tốt.
Hoàng Anh tươi cười nhìn cả nhóm sau giờ học, ánh mắt lấp lánh ý tưởng. "Mọi người ơi, kế hoạch thành công mỹ mãn thế này mà không ăn mừng thì phí quá! Tối nay đi ăn cùng nhau đi."
Diệp Thảo hào hứng gật đầu, không hề che giấu sự đồng tình. "Tớ cũng nghĩ vậy. Cả nhóm đã làm rất tốt, nên có một buổi để thư giãn." Cô tự ngạc nhiên với sự nhiệt tình thái quá của mình.
Minh Thư ngại ngùng nhưng cũng mỉm cười đồng ý. "Ừm... mình cũng muốn tham gia. Lâu lắm rồi mới có dịp thế này."
Lan Vy thì ban đầu hơi do dự nhưng ánh mắt cô dịu lại khi nhìn các bạn. "Nếu mọi người đi thì tớ cũng đi."
Cả nhóm nhìn sang Duy Anh, người duy nhất chưa nói gì. Cậu ngẩng đầu khỏi cuốn sách, ánh mắt thoáng chút lưỡng lự. "Tớ còn bài tập cần làm. Chắc không đi được."
Hoàng Anh huých nhẹ vai Duy Anh, nở một nụ cười ranh mãnh. "Ôi trời, học sinh giỏi quốc gia mà, lúc nào chẳng học được. Thôi, tối nay thả lỏng chút đi. À, tớ còn định rủ thêm vài cậu bạn khác lớp nữa, giới thiệu cho các bạn gái đây. Đông vui mới thú vị."
Duy Anh khựng lại một chút, ánh mắt thoáng qua sự không thoải mái khi nghe câu "giới thiệu bạn khác lớp cho các bạn gái". Cậu nhìn Lan Vy, người đang mỉm cười nhưng rõ ràng không mấy để tâm đến câu chuyện. Sau vài giây suy nghĩ, Duy Anh thở dài rồi khẽ nói: "Thôi được, tớ sẽ đi. Nhưng chỉ một chút thôi."
"Đúng là bạn tốt!" Hoàng Anh bật cười lớn, vỗ vai Duy Anh. "Sáng chủ nhật ở quán quen nhé. Ai vắng mặt là mất phần đấy."
Tôi không khỏi suy nghĩ về quá khứ và hiện tại. Tôi nhớ lại những năm tháng đi học, khi mà Duy Anh luôn là một người bạn tài giỏi, nhưng lại luôn giữ khoảng cách. Không bao giờ có những buổi đi chơi hay những lần tụ tập cùng bạn bè. Duy Anh của những ngày ấy có vẻ lạnh lùng và xa cách, không giống như cái cách cậu ta tham gia vào các hoạt động của nhóm hôm nay.
Tôi có cảm giác như mình đang sống trong một thế giới song song. Những sự kiện, những tình huống trước đây dường như đang diễn ra khác biệt so với ký ức của tôi. Không phải là những gì tôi từng tưởng tượng, mà là một dòng chảy khác, nơi những mối quan hệ, những con người không giống như trước. Tương lai sẽ thay đổi như thế nào đây?
Buổi tối sắp tới...
Tôi không khỏi băn khoăn về buổi hẹn ăn mừng mà Hoàng Anh đã lên kế hoạch. Tôi chưa bao giờ có ký ức về việc đi chơi cùng Duy Anh, chưa bao giờ hình dung được một Duy Anh hòa đồng và vui vẻ như vậy. Liệu tối nay sẽ là một bước ngoặt trong mối quan hệ của Duy Anh và Diệp Thảo ? Liệu tôicó thể nhìn thấy những thay đổi rõ rệt không chỉ trong mình mà còn ở những người xung quanh? Hay mọi chuyện sẽ chỉ trôi qua như một buổi tối bình thường, không có gì đặc biệt?
Nhưng có lẽ... tôi tự hỏi, chính sự không biết trước sẽ tạo nên những bất ngờ thú vị.
Diệp Thảo đứng trước gương, chăm chú nhìn mình trong bộ váy hoa ngọt ngào. Cô cảm nhận sự nhẹ nhàng của vải mềm mại, mỗi đường nét của bộ váy như một phần của chính mình, tôn lên vẻ đẹp dịu dàng nhưng cũng đầy cuốn hút. Cô trang điểm nhẹ nhàng, chỉ một chút phấn, chút mascara tô điểm đôi mắt to tròn và son môi màu hồng nhạt. Mọi thứ đều hoàn hảo, vừa vặn, và cô cảm thấy tự tin, như thể mình đang chuẩn bị cho một điều gì đó thật đặc biệt.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi bất chợt nhớ lại hình ảnh của chính mình khi trang điểm cho đám cưới, chuẩn bị cho một ngày trọng đại, đầy ắp hy vọng về tương lai. Lúc đó, Huy – chồng tương lai của tôi – cũng như một bóng hình mờ ảo trong ký ức. Trong lúc tôi chuẩn bị cho buổi lễ, tôi đã tưởng tượng về cuộc sống sau này, về những ngày tháng hạnh phúc bên nhau. Nhưng giờ đây, tất cả những suy nghĩ đó, những khoảnh khắc đó, lại như đang dần nhạt phai, bị che lấp bởi một vũ trụ ký ức mà tôi không thể với tới.
Những suy nghĩ ấy khiến tôi cảm thấy như mình đang bị kẹt lại trong một thời điểm nào đó, giữa quá khứ và hiện tại, không thể tiến về phía trước hay quay lại nơi đã qua. Tôi không biết Huy hiện tại như thế nào, cuộc sống của anh ra sao, và liệu anh có nghĩ về tôi trong lúc này không.
Tuy nhiên, Diệp Thảo không hề hay biết về những suy nghĩ đó. Cô chỉ có một cảm giác hào hứng, mong chờ cho buổi hẹn đầu tiên với Duy Anh và đám bạn. Đây là lần đầu tiên cô được cảm nhận không khí vui vẻ, không lo lắng hay căng thẳng, mà chỉ là sự tự do, là cảm giác được sống hết mình trong khoảnh khắc này. Cô không biết rằng những gì mình trải qua, những cảm xúc của mình sẽ có ý nghĩa sâu xa về sau.
Diệp Thảo không biết rằng ngay lúc này, ngoài kia, tôi đang đứng trong quá khứ, với một trái tim đầy hoài niệm và không biết làm sao để tìm lại những điều đã mất.
Hoàng Anh và Duy Anh đã đến trước, tìm cho mình một góc yên tĩnh trong quán trà sữa. Quán nằm ở một góc phố nhỏ, mang đậm vẻ đẹp thanh xuân với những chiếc bàn gỗ nhỏ, ghế dựa êm ái và ánh đèn vàng ấm áp. Không gian nhẹ nhàng, dễ chịu, với những bức tranh tường đầy màu sắc và những chiếc đèn lồng treo lơ lửng, tạo nên một không khí vừa hiện đại vừa lãng mạn. Đây chính là nơi mà bọn họ thường xuyên ghé qua sau những buổi tập thể thao, nơi mà những câu chuyện hồn nhiên của tuổi teen được chia sẻ, và những trận cười đùa không bao giờ thiếu.
Hoàng Anh cùng với hai cậu bạn lớp bên cạnh đã chọn một bàn trống, cười đùa rôm rả. Họ không chỉ là bạn bè, mà còn là những người gắn bó từ nhỏ, với những kỷ niệm khó quên về nhau. Cả ba cậu bạn đều rất háo hức cho buổi hẹn hôm nay, và Hoàng Anh, như mọi khi, luôn là người dẫn đầu trong việc tạo không khí vui vẻ.
Duy Anh ngồi xuống đối diện Hoàng Anh, lặng lẽ quan sát xung quanh. Cậu không hứng thú với những cuộc trò chuyện ồn ào, nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí nhẹ nhàng, dễ chịu mà quán trà sữa mang lại. Có điều gì đó khiến cậu cảm thấy kỳ lạ. Hôm nay không giống những buổi đi chơi bình thường. Có một chút hồi hộp, một chút chờ đợi mà cậu không thể giải thích được.
Hoàng Anh đã bắt đầu mở ra câu chuyện của riêng mình với hai cậu bạn kia, còn Duy Anh thì cứ lặng lẽ quan sát. Tuy không nói ra, nhưng trong lòng cậu, cảm giác mong đợi cũng đang dâng lên. Cậu bắt đầu hình dung đến cuộc gặp mặt sắp tới với Diệp Thảo và những người bạn còn lại. Cả nhóm sẽ lại cùng nhau chia sẻ những câu chuyện vui vẻ, vừa thư giãn vừa tạo dựng những kỷ niệm mới.
Mọi chuyện dường như đang bắt đầu thay đổi. Hoàng Anh, Duy Anh và những cậu bạn kia không biết rằng buổi tối hôm nay sẽ không chỉ là một buổi hẹn đơn giản nữa, mà có thể sẽ là một khoảnh khắc mở đầu cho những thay đổi lớn lao trong cuộc sống của mỗi người.
Diệp Thảo bước vào quán, mái tóc dài buông nhẹ và nụ cười tươi tắn khiến không gian như bừng sáng. Cô nhanh chóng tìm thấy Hoàng Anh và Duy Anh đang ngồi tại bàn gần cửa sổ. Quán trà sữa này luôn là nơi tụ tập quen thuộc của nhóm bạn, nhưng hôm nay có vẻ mọi thứ trở nên đặc biệt hơn một chút.
Khi ánh mắt của Diệp Thảo lướt qua, cô vô tình chạm phải ánh mắt của Duy Anh. Đã lâu rồi cô không chú ý đến cậu theo cách này. Hôm nay, Duy Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch, kết hợp với quần jeans vừa vặn, tạo nên vẻ ngoài nam tính và đầy thu hút. Ánh sáng từ những chiếc đèn vàng chiếu lên khuôn mặt cậu, làm nổi bật đôi mắt sáng và nụ cười nhẹ trên môi. Cảm giác bối rối bất chợt dâng lên trong lòng Diệp Thảo, cô không thể không chú ý đến vẻ đẹp trai và dáng người khoẻ khoắn của Duy Anh.
Một chút ngượng ngùng lướt qua mặt Diệp Thảo, nhưng ngay lập tức cô lấy lại sự bình tĩnh. "Chào các cậu," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn ẩn chứa sự phấn khích.
Hoàng Anh từ đầu đã chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của Diệp Thảo, nhưng vẫn cố giữ vẻ thoải mái. "Chào Diệp Thảo! Cậu đẹp lắm hôm nay đấy!" Hoàng Anh cười tươi, cố tình chọc ghẹo để phá vỡ không khí có phần hơi ngại ngùng giữa hai người.
Diệp Thảo cười nhẹ, quay sang Duy Anh, và chỉ kịp nói một câu: "Hôm nay cậu cũng rất đẹp, Duy Anh." Cô không dám nói thêm, cảm giác như có gì đó trong lòng bỗng dưng làm cô trở nên lúng túng.
Duy Anh mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời Diệp Thảo, nhưng trong lòng cũng có phần ngạc nhiên. Cậu biết Diệp Thảo đang cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng rõ ràng có điều gì đó khác biệt hôm nay. Có lẽ là không khí của buổi tối này, hay có thể là chính bản thân họ cũng cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ này.
Cả nhóm cùng ngồi xuống, câu chuyện bắt đầu xoay quanh những đề tài vui vẻ, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng sự hiện diện của Diệp Thảo và Duy Anh hôm nay tạo ra một bầu không khí đặc biệt, khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn hẳn.
Khi Lan Vy và Minh Thư bước vào quán, không khí như bừng lên một lần nữa. Cả hai cô bạn đều mặc những bộ đồ dễ thương, phù hợp với tuổi teen nhưng vẫn rất tinh tế. Lan Vy trong chiếc váy xanh nhạt, tóc buông nhẹ trên vai, còn Minh Thư lại chọn chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với chân váy xòe, làm nổi bật vẻ dịu dàng và thanh thoát của cô.
Khi cả hai vừa bước vào, ánh mắt của 2 cậu bạn đi cùng Hoàng Anh lập tức lướt qua, và không thể không tán thưởng. "Chà, hôm nay các cậu xinh quá!" Một trong hai cậu bạn, tên Tuấn, không kìm nổi sự ngạc nhiên, lên tiếng khen ngợi. Cậu bạn còn lại, Nam, cũng gật gù đồng tình, mỉm cười nhìn Lan Vy và Minh Thư với ánh mắt đầy ấn tượng.
Lan Vy và Minh Thư cảm thấy hơi ngượng ngùng trước những lời khen ngợi này. Lan Vy có đôi chút đỏ mặt, vội vã đáp lại: "Cảm ơn, các cậu." Cô không quen nhận sự chú ý nhiều như vậy, nhưng cảm giác vui vẻ lại lướt qua trái tim, khiến cô cảm thấy mình thật đặc biệt hôm nay. Minh Thư cũng có vẻ bối rối, nhưng nụ cười trên môi không thể che giấu sự thích thú. "Cảm ơn các cậu," cô cũng trả lời, ánh mắt hơi chột dạ nhưng không thể giấu được niềm vui khi được tán thưởng.
Hoàng Anh nhìn thấy hai cô bạn xinh đẹp đến, không thể không trêu đùa: "Xinh thế này, các cậu có định làm các cậu bạn lớp mình phải 'nghiêng ngả' không?" Lời nói của Hoàng Anh khiến không khí trở nên vui vẻ hơn hẳn. Duy Anh cũng không khỏi mỉm cười, nhưng không nói gì, chỉ ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt với chút suy tư riêng trong lòng.
Cả nhóm ngồi xuống, một lần nữa sự hiện diện của các cô gái đã làm cho bầu không khí thêm phần tươi mới. Minh Thư và Lan Vy cảm thấy vui vì được khen ngợi, nhưng cũng không giấu được chút ngượng ngùng khi ánh mắt của những cậu bạn thỉnh thoảng lại lướt qua mình.
Những câu chuyện bắt đầu sôi nổi hơn, mọi người dần quên đi sự ngượng ngùng ban đầu và bắt đầu chia sẻ những câu chuyện về trường lớp, sở thích và các kế hoạch cho tương lai. Nhưng dù câu chuyện thế nào, không khí hôm nay vẫn mang một vẻ đặc biệt, là sự kết hợp giữa tuổi trẻ, sự ngây thơ và những rung động đầu đời.
hi hai người cùng một lúc với tay ra để lấy những hạt hướng dương trong đĩa, bàn tay của Diệp Thảo và Duy Anh vô tình chạm vào nhau. Cảm giác ấy như một tia lửa bất ngờ khiến cả hai đều cảm thấy bối rối. Diệp Thảo cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn một chút, khuôn mặt có thể đã ửng đỏ, nhưng cô nhanh chóng rụt tay lại như thể muốn xóa đi khoảnh khắc này.
Duy Anh không kịp phản ứng ngay, nhưng khi nhận ra phản ứng của Diệp Thảo, cậu lặng lẽ đưa tay mình lấy một nhúm hạt hướng dương và nhẹ nhàng bỏ vào tay cô, như một cách để xoa dịu không khí. Động tác của Duy Anh rất tự nhiên, như thể không có gì lạ, nhưng lại mang theo một sự tinh tế và quan tâm khiến Diệp Thảo cảm thấy lòng mình rung động.
"Không sao đâu," Duy Anh nói khẽ, ánh mắt trao cho Diệp Thảo một nụ cười nhẹ, "Cậu cứ ăn đi, đừng ngại."
Diệp Thảo nhìn vào bàn tay của mình, trong lòng có chút lo lắng nhưng cũng không thể phủ nhận sự ấm áp từ cử chỉ của Duy Anh. Cô cười nhẹ, cảm ơn và cầm lấy hạt hướng dương. Cả hai không nói gì thêm nhưng không khí giữa họ dường như đã thay đổi một chút. Cảm giác lạ lùng ấy vẫn chưa tan đi, và Diệp Thảo biết rằng hôm nay, không chỉ có những khoảnh khắc vui vẻ, mà còn là những cảm xúc mà cô chưa thể lý giải được.
Hoàng Anh nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong không khí giữa Duy Anh và Diệp Thảo. Cậu ta không thể bỏ qua cơ hội pha trò, cố gắng làm không khí bớt căng thẳng bằng những câu nói vui vẻ. "Trời, Duy Anh, cậu làm gì vậy? Lần đầu tiên thấy cậu dễ thương với cô gái như vậy đấy," Hoàng Anh nói, ánh mắt tinh nghịch và nụ cười đầy ẩn ý.
Duy Anh chỉ mỉm cười, nhưng rõ ràng cậu có vẻ lảng tránh, không muốn để Hoàng Anh tiếp tục trêu chọc. Cậu cúi đầu xuống, nhìn vào cốc trà sữa của mình như thể đang tìm kiếm một câu trả lời cho câu hỏi không nói ra. Hoàng Anh không bỏ cuộc, tiếp tục chế nhạo: "Có phải cậu bị say nắng rồi không? Chắc chắn là bị rồi! Ai lại nhìn đắm đuối thế kia chứ."
Diệp Thảo cảm nhận được sự căng thẳng lạ lùng giữa mình và Duy Anh. Những câu trêu đùa của Hoàng Anh khiến cô cảm thấy khó xử, nhưng sự im lặng của Duy Anh lại khiến cô cảm thấy hụt hẫng. Cô không hiểu sao Duy Anh lại không tiếp tục trò chuyện hay đùa giỡn, như mọi khi. Thay vào đó, cậu chỉ mỉm cười nhẹ và tránh né những ánh mắt đùa cợt từ Hoàng Anh.
Diệp Thảo cúi xuống, vân vê chiếc thìa trong tay, cảm giác như có một khoảng cách vô hình bắt đầu xuất hiện giữa hai người. Cô không biết phải làm gì để phá vỡ bầu không khí này. Cảm giác hụt hẫng cứ dâng lên trong lòng, khiến cô không thể giải thích được tại sao mọi chuyện lại trở nên ngượng ngùng và kỳ lạ như vậy.
Khi tôi chứng kiến những khoảnh khắc ấy, không nhịn được nhớ lại những ngày đầu khi tôi và Duy Anh mới tốt nghiệp đại học. Lúc ấy, Duy Anh đã bắt đầu công việc ở bệnh viện, một công việc ổn định với mức lương cao ngất, trong khi tôi vẫn loay hoay tìm kiếm cơ hội, không biết bắt đầu từ đâu.
Duy Anh hẹn tôi gặp một buổi chiều hôm ấy. Cậu ấy rất bình tĩnh, thậm chí có phần chín chắn hơn trước rất nhiều. Duy Anh bảo tôi không cần phải lo lắng, nếu tôi cần một công việc hay một lời khuyên gì, cậu ấy sẽ giúp. Nhưng lúc đó, tôi đã từ chối. Tôi nhớ mình đã nói gì đó đại loại như: "Cảm ơn cậu, nhưng tôi muốn tự đứng trên đôi chân của mình." Thực ra, tôi không muốn nhận sự giúp đỡ của Duy Anh. Tôi không muốn mình cảm thấy thua kém cậu ấy, đặc biệt là khi nhìn thấy cậu ấy có tất cả những gì tôi ao ước—công việc ổn định, thành công, và sự tự tin mà tôi lúc đó không có.
Kể từ đó, chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa. Mặc dù tôi hiểu rằng Duy Anh không hề có ý gì sai khi đề nghị giúp đỡ, nhưng tôi không thể không cảm thấy xấu hổ và tự ái. Sự từ chối của tôi là một cách tự bảo vệ bản thân, để tôi không phải đối diện với cảm giác không đủ tốt khi đứng cạnh cậu ấy. Những năm tháng sau đó, chúng tôi tiếp tục đi trên những con đường riêng, không có sự hiện diện của nhau trong cuộc sống.
Nhìn lại những chuyện cũ, tôi tự hỏi liệu tôi đã làm đúng không? Liệu tôi có quá cứng nhắc và tự ái khi từ chối sự giúp đỡ từ một người bạn mà mình tin tưởng? Hay là tôi đã làm đúng khi chọn tự đứng lên và làm chủ cuộc sống của mình? Nhưng giờ đây, khi ngồi nhìn lại quá khứ, tôi cảm thấy buồn. Buồn vì đã để một mối quan hệ quan trọng vụt mất chỉ vì những nỗi lo sợ về sự thiếu thốn của bản thân.
Trong một khoảnh khắc, tôi bất chợt nhận ra Huy—chồng tương lai của tôi—ngồi ở bàn bên cạnh, trái tim tôi như ngừng đập. Huy, bây giờ đang ở tuổi 18, ngồi cùng một cô gái xinh đẹp, trò chuyện vui vẻ. Họ nhìn nhau với ánh mắt trìu mến, cười đùa như thể đang tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau. Tôi cảm thấy một nỗi khó tả trong lòng, sự bất ngờ xen lẫn chút hụt hẫng. Tôi muốn chạy đến, muốn gọi tên anh, muốn chạm vào anh và nói rằng tôi ở đây, nhưng lại không thể.
Tôi nhìn thấy anh qua đôi mắt của Diệp Thảo—một cô gái 16 tuổi, chưa có những ký ức về Huy, chưa biết gì về mối quan hệ tương lai của chúng tôi. Tôi đang mắc kẹt trong cơ thể của Diệp Thảo, và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng dù muốn đến gần anh đến thế nào, tôi vẫn không thể. Không chỉ vì tôi không có mặt ở thời điểm đó, mà vì Diệp Thảo—cô gái mà tôi đang sống thay—không hề biết về Huy. Cô ấy không biết rằng anh là người mà tôi sẽ cưới, là người mà tôi sẽ yêu thương và xây dựng cả một tương lai.
Tôi nhìn Huy từ xa, như một bóng hình quen thuộc trong những giấc mơ của tôi, nhưng lại không thể chạm vào. Những cảm xúc lạ lẫm này cứ quẩn quanh trong lòng tôi, khiến tôi cảm thấy bối rối. Tại sao tôi lại có thể nhớ rõ tất cả về anh trong khi chính tôi đang sống trong một thực tại hoàn toàn khác biệt? Làm thế nào tôi có thể gặp anh khi giờ đây, tôi lại là một người khác?
Diệp Thảo đang nhìn về phía anh với ánh mắt ngơ ngác, không hề biết rằng người con trai này sẽ là phần quan trọng trong cuộc sống của mình. Nhưng tôi lại biết rõ điều đó, và cảm giác không thể làm gì ngoài việc đứng yên và quan sát lại khiến tôi thêm đau lòng. Tại sao mọi chuyện lại phức tạp đến thế? Tại sao tôi không thể chạm vào anh, không thể thay đổi điều gì, dù trong lòng mình, tôi khao khát được ở bên anh, được gặp anh ngay lúc này?
Tôi, trong tâm trí mình, bắt đầu nói chuyện với Diệp Thảo, cố gắng hướng dẫn cô ấy một cách khéo léo. "Diệp Thảo, cô hãy sang làm quen với Huy đi, bắt chuyện với anh ấy một chút. Tôi biết anh ấy là người quan trọng, và nếu không làm quen ngay lúc này, có thể chúng ta sẽ không có cơ hội nữa."
Diệp Thảo, mặc dù cảm thấy bối rối và lạ lẫm trước những lời tôi nói, vẫn không hiểu hết được lý do tại sao tôi lại có thể biết được những điều này. Cô ấy ngập ngừng, không biết phải làm sao. Tôi muốn nói ra rằng Huy chính là người sẽ trở thành chồng của tôi trong tương lai, nhưng tôi không thể. Vì trong hiện tại, với cơ thể của Diệp Thảo, tôi không thể nói ra điều đó một cách rõ ràng.
Chỉ có thể quan sát và gián tiếp truyền tải những cảm xúc của mình qua ánh mắt của cô gái này. Tôi bắt đầu dồn hết sự chú ý vào Huy qua đôi mắt của Diệp Thảo, cố gắng để cô ấy nhìn anh. Tôi không thể làm gì ngoài việc hy vọng rằng sự tập trung của tôi sẽ truyền đến cô ấy, và cuối cùng Diệp Thảo cũng bắt đầu nhìn Huy.
Ánh mắt tôi hướng về Huy như một sợi dây vô hình kéo anh vào sự chú ý. Và rồi, sau một vài giây im lặng, Huy bất ngờ quay lại nhìn tôi. Anh ấy không thể không nhận ra cái nhìn chăm chú từ Diệp Thảo, mặc dù cô ấy có thể không hiểu lý do tại sao mình lại nhìn anh lâu như vậy.
Nhưng tôi biết, Huy đang cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, một cảm giác quen thuộc dường như ẩn giấu trong ánh mắt của Diệp Thảo. Tôi chỉ có thể đứng đó, quan sát, nhưng lại không thể tiếp tục tiến về phía anh. Huy, với ánh mắt của mình, đã nhận ra điều gì đó kỳ lạ. Và tôi, trong sâu thẳm lòng, chỉ biết mong rằng sự thay đổi ấy sẽ dẫn dắt họ đến một con đường khác mà tôi biết chắc chắn sẽ có ảnh hưởng sâu sắc đến tương lai của chúng tôi.
Nhìn theo Huy và cô gái kia, trái tim tôi như bị siết chặt lại. Cảm giác đau đớn không thể diễn tả thành lời, dù tôi biết mình không phải là Diệp Thảo trong hiện tại này. Nhưng ký ức về Huy – về tình yêu và những dự định tương lai của chúng tôi – vẫn luôn tồn tại trong tôi, dù tôi không thể thay đổi được những khoảnh khắc này.
Huy vội vàng nắm tay cô gái và rời đi, bước chân vội vã như thể không muốn gây sự chú ý. Anh ấy không muốn bạn gái của mình ghen, điều này thật dễ hiểu. Tôi biết rõ trong lòng Huy không có chỗ cho những tình cảm lạ lẫm này, vì anh ấy đang hạnh phúc với người mà anh ấy tin là người phù hợp với mình. Còn tôi, lại là một bóng ma của tương lai, đang mắc kẹt trong cơ thể của Diệp Thảo 16 tuổi, không thể nói ra mọi điều tôi muốn.
Diệp Thảo, dù không biết rõ câu chuyện đằng sau ánh mắt của mình, vẫn vô thức nhìn theo bóng lưng của Huy, cảm giác như có một sự kéo kéo mạnh mẽ trong lòng cô. Cô không hiểu lý do tại sao mình lại làm vậy, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác khó tả, như thể mình đang chứng kiến một điều gì đó quan trọng, mặc dù không thể nắm bắt được.
Mỗi bước đi của Huy và cô gái bên cạnh, trái tim tôi lại càng đau hơn. Từ nơi này, tôi không thể làm gì khác ngoài việc cảm nhận sự đau khổ và mất mát ấy. Nhưng tôi không thể nói ra, không thể thay đổi được, chỉ có thể chờ đợi một điều gì đó trong tương lai sẽ thay đổi.
Giữa những cảm xúc phức tạp này, tôi cảm thấy Diệp Thảo cũng đã hiểu phần nào sự thay đổi trong mình, dù cô không nhận thức được hết. Cô quay lại, mơ hồ nhìn tôi một lần nữa, nhưng rồi lại nhanh chóng dời mắt đi. Cô không biết rằng sự bối rối của mình là kết quả của một thế giới mà cô chưa thể hiểu hết. Và tôi, trong tình cảnh này, chỉ có thể đứng im lặng, nhìn mọi thứ trôi qua mà không thể làm gì.
Duy Anh nhìn Diệp Thảo với vẻ mặt nghi ngờ, dường như cậu ấy cảm nhận được điều gì đó khác lạ trong hành động của cô. "Cậu có quen chàng trai ngồi bên cạnh đó không?" Duy Anh hỏi, ánh mắt đầy thắc mắc, không giấu nổi sự tò mò.
Diệp Thảo bối rối, không biết phải trả lời sao. Cô không thể lý giải tại sao mình lại chú ý đến Huy, chàng trai ngồi bên cạnh, như thể có một sự kết nối kỳ lạ nào đó giữa họ. Đó là điều mà cô không thể giải thích được, vì trong đầu cô, những suy nghĩ về Huy không thể lý giải được khi cô vẫn chỉ là Diệp Thảo 16 tuổi.
Sự lúng túng khiến cô không thể tập trung và trong lúc đó, Diệp Thảo vô tình làm đổ ly nước trên bàn, vết bẩn lan ra váy. Cô nhìn xuống, hoảng hốt vì không biết phải xử lý thế nào.
Ngay lập tức, Duy Anh nhanh chóng đứng dậy và lấy khăn giấy để lau vết nước trên váy của Diệp Thảo. Cậu ấy cẩn thận lau từng vết bẩn nhưng trong khoảnh khắc đó, một sự ngượng ngùng bao trùm không khí. Duy Anh cảm nhận rõ sự tiếp xúc gần gũi này làm cả hai đều bối rối. Cậu ấy không dám nhìn thẳng vào Diệp Thảo, ánh mắt thoáng qua một chút xấu hổ.
Diệp Thảo cảm thấy ngượng ngùng không kém, đôi mắt cô lúng túng, không biết phải làm gì trong tình huống này. Cả hai như lạc vào một không gian riêng, nơi sự tiếp xúc đơn giản giữa họ lại khiến cả hai đều bối rối và không thoải mái.
Mọi thứ bỗng nhiên trở nên khác lạ, và Diệp Thảo có cảm giác như mình đang sống trong một thế giới mà cô không hoàn toàn hiểu rõ, một thế giới mà cô không thể kiểm soát được. Cảm xúc lẫn lộn và những khoảnh khắc như thế này chỉ càng làm cô thêm lúng túng, không biết phải làm gì tiếp theo.
Hoàng Anh nhận thấy không khí có chút căng thẳng, liền nhẹ nhàng đề nghị: "Duy Anh, cậu đưa Diệp Thảo về trước đi, để bọn tớ ở lại với nhau." Cậu ấy nói với giọng điềm tĩnh, nhưng vẫn có chút hài hước để làm không khí bớt căng thẳng.
Diệp Thảo hơi ngỡ ngàng trước lời đề nghị bất ngờ này, nhưng Duy Anh đã nhanh chóng đồng ý. "Ừ, để tớ đưa Diệp Thảo về," cậu đáp, nhìn Lan Vy một chút như muốn giải thích nhưng rồi lại quay sang Diệp Thảo, gật đầu. Cảm giác bất ngờ từ việc này khiến Diệp Thảo có chút lạ lẫm, nhưng cô cũng không phản đối.
Tuy nhiên, ánh mắt của Lan Vy không hề giấu được sự không vui. Cô ấy nhìn Duy Anh và Diệp Thảo, lòng có một chút ghen tỵ. Lan Vy vốn dĩ đã có một chút cảm giác đặc biệt với Duy Anh từ lâu, nhưng chưa bao giờ cô dám thổ lộ. Việc Duy Anh chủ động đưa Diệp Thảo về khiến cô bỗng cảm thấy mình bị lãng quên, và một cảm giác ghen tỵ khó tả nảy sinh trong lòng.
Cô nhìn Duy Anh và Diệp Thảo rời đi mà không nói gì, nhưng trong đầu, một câu hỏi không ngừng quay cuồng: "Liệu Duy Anh có thực sự quan tâm đến mình, hay cậu ấy chỉ đang quan tâm đến Diệp Thảo?" Mặc dù Lan Vy cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng sự thất vọng vẫn dâng lên trong lòng cô.
Duy Anh và Diệp Thảo rời đi, để lại một không khí lặng lẽ và hơi nặng nề phía sau, trong khi Lan Vy đứng yên, mắt nhìn theo bóng dáng của họ, lòng nặng trĩu một nỗi buồn khó nói.
Diệp Thảo ngồi sau xe của Duy Anh, cảm giác hơi ngượng ngùng khi thân mật ngồi gần như vậy. Cô không thể phủ nhận rằng cảm giác gần gũi với Duy Anh khiến trái tim cô đập nhanh hơn một chút, nhưng cũng có sự an tâm kỳ lạ. Bóng lưng vững chãi của Duy Anh làm cô cảm thấy mình như được bảo vệ, như thể không có gì có thể làm cô lo lắng nữa.
Diệp Thảo không biết tại sao mình lại cảm thấy lạ như vậy, nhưng cô vẫn không thể ngừng hỏi: "Cậu không sợ Lan Vy buồn sao?" Câu hỏi của cô thoát ra một cách tự nhiên, như thể muốn hiểu hơn về mối quan hệ giữa Duy Anh và Lan Vy.
Duy Anh, ngồi vững vàng trên chiếc xe máy, liếc qua gương chiếu hậu nhìn Diệp Thảo một chút rồi cười nhẹ, giải thích: "Giữa tớ và Lan Vy chỉ là bạn bè thôi, chúng tớ học chung đội tuyển mà. Chúng tớ trao đổi nhiều về bài vở, giúp đỡ nhau thôi chứ không có gì sâu xa cả."
Diệp Thảo nghe xong cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng trong lòng lại không khỏi có chút băn khoăn. Cô không nói thêm gì, chỉ ngồi im lặng, nhìn cảnh vật hai bên đường trôi qua trong ánh đèn mờ ảo. Duy Anh tiếp tục lái xe, nhưng trong lòng cậu, một sự bất an nhỏ nhặt về mối quan hệ giữa mình và Diệp Thảo cũng không thể tránh khỏi.
Khi đến cửa nhà, Duy Anh dừng xe lại, quay sang nhìn Diệp Thảo với một nụ cười nhẹ nhàng. "Về đến nơi rồi, cậu nghỉ ngơi sớm nhé. Chúc cậu ngủ ngon," cậu nói, giọng ấm áp nhưng cũng đầy sự quan tâm.
Diệp Thảo mỉm cười đáp lại, cảm giác hơi tiếc nuối khi phải rời xa Duy Anh. Cô chỉ ước quãng đường về nhà có thể dài hơn một chút để có thêm thời gian bên cậu. Nhưng thay vì nói ra suy nghĩ đó, Diệp Thảo chỉ gật đầu, đáp lại: "Cảm ơn cậu, Duy Anh. Tạm biệt, ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro