Chương 7
Thời gian về gần cuối tháng, sau khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thêm Kakao của nhau, rất nhanh đã đến đợt đánh giá định kì.
Tân thực tập sinh Tiêu Chiến "hội người cao tuổi" cuống đến mức trời đất tối sầm, một khi đã vội lên như thế rồi, cũng chẳng có cách nào để ý quá nhiều chi tiết, mỗi tối tập xong, chân run như muốn phế, chả rảnh đi vòng thêm một trạm để trốn fan nữa.
Chịu đựng kì đánh giá cuối tháng đáng sợ xong, nuôi lại tinh thần trốn fans, Tiêu Chiến lại bắt đầu đi đường vòng.
Những chuyến tàu cuối đêm tháng Chín, nhiệt độ không khí mát mẻ vừa phải. Cửa hàng tiện lợi ven đường trữ đủ sữa chocolate, lúc tính tiền, cậu bé học sinh vừa học vừa làm cashier tốt bụng nhắc anh, sữa chocolate đang có khuyến mãi, mua một tặng một.
Tiêu Chiến mua được đồ rẻ, vừa uống vừa đi về hướng trạm tàu điện ngầm, lúc đi ngang tiểu khu đầy hoa quế, theo bản năng dỏng tai nghe xem có tiếng ván trượt không, nín thở ngưng thần cả nửa ngày mới xác định là không có.
Lần trước cũng quên hỏi Vương Nhất Bác vì sao lại trượt ván ở đây muộn thế, nghĩ chắc cậu cũng không cứng đầu đến mức trở lại con đường này làm mấy động tác nguy hiểm như thế nữa chứ.
Tiêu Chiến vừa đi vừa móc điện thoại ra, trên giao diện Kakao tìm tên Vương Nhất Bác, khung chat của hai người dừng ở chỗ "đã add friend thành công". Anh bấm mở avatar kia, vừa đi về hướng tàu điện ngầm, vừa giơ ảnh chân dung lên so.
Còn chưa đi đến đoạn đường khớp với avatar, một tiếng noti báo tin nhắn đến làm anh sợ đến mức tí thì quăng điện thoại.
"Trưa mai rảnh không?"
Là Vương Nhất Bác sau khi add friend chưa nói chuyện lấy một lần.
Thật quá trùng hợp, làm sao lại nhắn tin đúng lúc này cơ chứ. Tiêu Chiến tay trái cầm sữa chocolate, tay phải rep không được nhanh cho lắm: "Giữa trưa chứ gì, rảnh. Sao thế?"
Cứ mỗi đầu tháng lúc chờ công ty sắp xếp chương trình học, sẽ không quá bận, chủ yếu để mọi người thả lỏng sau khi đánh giá cuối tháng. Ngày mai vừa khéo lại là thứ bảy, là thời gian tập luyện tự do, thực tập sinh có thể tự sắp xếp huấn luyện hay đi việc riêng.
"Lần trước đã hẹn muốn mời anh ăn cơm, sau đó bận kiểm tra cuối tháng, giờ mới có thời gian rảnh để hẹn anh."
Tiêu Chiến kỳ thực đã quên mất Vương Nhất Bác add Kakao anh là vì còn nợ ân tình, mỗi công ty đến kỳ đánh giá cuối tháng đều khác nhau, không ngờ đã qua từng ấy thời gian, mà Vương Nhất Bác vẫn nhớ rõ.
Người này thật đúng như lời mình nói, không thích thiếu nợ người ta, tuổi còn nhỏ mà cố chấp muốn đòi mạng.
Thoái thác nhất định là phí công, mà có người mời cơm cũng tốt, Tiêu Chiến soát vé tàu vào trạm, càng đến chuyến tàu cuối, thời gian chờ đợi giữa các chuyến càng dài, anh xác nhận chuyến tàu gần nhất còn mười phút nữa mới đến, tìm một băng ghế dài trong sân ga trống trải, ngồi nghỉ tạm.
Vừa cúi đầu nghiêm túc gõ chữ, vừa hút nốt chút sữa chocolate kia.
"Được. Trưa mai mấy giờ, đi đâu, ăn gì?"
Hộp sữa giấy sắp hút cạn rồi, đến cuối không biết mắc kẹt cái gì, còn một ngụm mà hút mãi không lên. Tiêu Chiến vừa cầm điện thoại vừa xé mở đầu hộp sữa, mở rộng miệng hộp muốn uống nốt chỗ sữa còn lại.
Đang ngẩng đầu định dốc sữa vào mồm, thì vừa vặn thấy Vương Nhất Bác đứng ngay trước mặt mình, mái tóc xõa tung hơi dài quá rồi, bị động tác cúi đầu phủ xuống mắt, làm người ta không nhìn rõ ánh mắt cậu.
"12 giờ, đường ngân hạnh Sinsa, thịt nướng, được không?"
"Khụ, khụ, khụ." Tiêu Chiến vừa phun sữa, trong lòng vừa siết chặt nắm đấm cho người kia một quyền.
Vì sao cứ lần nào gặp con thỏ con này mình đều đang uống sữa?
Vương Nhất Bác thật sự giỏi chăm sóc người khác hơn anh.
Rất linh hoạt né được cú phun sữa của Tiêu Chiến, liền lập tức tiến tới hỏi thăm người đang sặc đến không thở nổi: "Anh không sao chứ? Tại sao lần nào cũng bị sặc thế?"
Tiêu Chiến trong lòng gào thét tôi mới là người phải hỏi câu này, tôi cũng không thể hiểu nổi nữa. Nhưng bây giờ anh không có thời gian tính toán so đo với Vương Nhất Bác, bèn xua tay bảo không có việc gì, vừa đem hộp giấy muốn vứt đi.
Người đứng cạnh anh giơ tay ra vài lần, nhưng quá xấu hổ không dám vỗ lưng anh, giờ đang cầm hộp sữa rỗng từ tay Tiêu Chiến, chạy đi vứt hộ anh, rồi nhanh chóng chạy lại, đứng trước mặt Tiêu Chiến.
Nhìn người kia sặc đến mặt đỏ tía tai, vốn định nói mấy câu trêu chọc, mới nhớ ra chính mình đột ngột nói chuyện làm người ta bị sặc, lại hơi xấu hổ không muốn trêu anh nữa.
Cuối cùng không biết nói gì bèn bảo: "... Sao anh thích uống sữa chocolate dữ vậy?"
Thật vất vả mới hít thở thông thuận trở lại, Tiêu Chiến vừa ôm ngực, vừa rút từ balo ra một hộp sữa nữa. Trải qua một lần như vậy rồi, trong thời gian ngắn chắc anh không dám uống lại vị sữa này nữa, vội vàng nhét cả sữa cả ống hút vào tay Vương Nhất Bác: "Mua một tặng một, cái này cho cậu."
Người nhận sữa quả thật cũng không hiểu Tiêu Chiến có ý gì, nhưng nghe anh bảo mua một tặng một, nên nhận cũng chẳng sao. Cậu không thích đồ ngọt, sữa chocolate chưa bao giờ là sự lựa chọn của cậu, nhưng thấy Tiêu Chiến uống hai lần rồi, cũng có chút tò mò.
Cuối cùng đem sữa nhét vào túi Nike đeo chéo, kéo khóa: "Cảm ơn, lần sau mua trả anh."
Tiêu Chiến chẳng nói gì, anh xem như cũng quen với thói cố chấp của Vương Nhất Bác rồi.
Loa nhắc chuyến tàu cuối đã vào ga, hai người đều sải bước lên tàu. Tiêu Chiến chỉ ngồi hai trạm, vì thế chỉ chọn những chuyện quan trọng mà nói: "Ngày mai 12h ok, lát cậu đưa tôi xem địa chỉ chính xác, để tôi tra xem thế nào nhé."
Vương Nhất Bác nghe xong gật đầu, cúi đầu tìm địa chỉ, chụp hình gửi Tiêu Chiến, vừa gửi vừa vô tình cố ý hỏi: "Mấy bữa trước sao không thấy anh?"
Tiêu Chiến nhìn địa chỉ, thấy là khu Sinsa của Gangnam, gần chỗ hộp đêm lần trước, cũng chẳng hiểu vì sao phải chạy xa như thế để đi ăn thịt nướng.
"Tôi thường đi đường này để trốn fan, mấy hôm trước đánh giá cuối tháng mệt quá, không đi đường vòng." Lảo đảo lắc lư đã đứng trạm kế, cửa tàu trước mắt hai người mở rồi đóng: "Công ty của cậu gần đây à? Tại sao lúc nào đi qua đây cũng gặp cậu thế?"
Vương Nhất Bác gật đầu: "Mặt sau cửa hàng tiện lợi kia chính là phòng tập của công ty tôi, mỗi ngày tôi đều về vào giờ này."
Nghe xong, Tiêu Chiến liếc nhìn bóng cậu trong ảnh phản chiếu trên cửa tàu điện ngầm, phân cậu vào nhóm các thực tập sinh chăm chỉ nhất.
Quả thực hai lần Tiêu Chiến gặp Vương Nhất Bác đều là gần 12h đêm, anh từ công ty đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, lại đến trạm tàu điện. Anh là sợ không theo kịp tiến độ, lại phải đi đường vòng nên mới về trễ như vậy.
Mà công ty Vương Nhất Bác ở gần như thế, mỗi ngày còn trễ như vậy mới ra ga, có thể thấy là phải luyện đến mức không thể không về, thì mới đi về. Nghĩ cậu là "đại tiền bối" đã có 6 năm kinh nghiệm luyện tập, không thể không có chút bội phục trong lòng.
Lại nhìn mặt Vương Nhất Bác phản chiếu trên cửa, hôm nay cậu không đội mũ, nhưng trên trán vẫn lòa xòa mấy sợi tóc che mắt, không nhìn rõ ánh mắt cậu.
Tiếng tàu báo vào ga vang lên, cửa tàu điện ngầm mở ra một sân ga không một bóng người.
Tiêu Chiến một bước xuống tàu, xoay người vẫy vẫy tay với người còn trên toa: "Mai gặp nhé."
Vương Nhất Bác hất mớ tóc che tầm mắt ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt rất đẹp. Cậu sinh ra mày kiếm mắt sao, ánh mắt tuy luôn mang ngạo khí của nam sinh chòm Sư Tử, nhưng vẫn còn vẻ thuần túy chính trực hiếm thấy trong cái vòng giải trí này. Gật gật đầu với Tiêu Chiến: "Ừ, mai gặp."
Lúc anh trở lại kí túc xá, KK đã rửa mặt xong, đang ngồi trên giường tầng trên nói chuyện điện thoại chẳng biết với ai. Tiêu Chiến cũng mau chóng tắm rửa, tìm trên bản đồ địa chỉ nhà hàng Vương Nhất Bác share, xem ngày mai đi qua đó kiểu gì.
Bản đồ 3D hiện logo nhà hàng, định vị và chỉ đường cụ thể, lại chẳng biết có ai đã tải cả menu lên, Tiêu Chiến nghĩ, đi đến tận đường ngân hạnh ăn thịt nướng, rất tò mò muốn biết nhà hàng này có điểm gì thu hút đến thế.
Click mở ảnh, trực tiếp bị giá cả trên thực đơn dọa hết hồn.
Xác nhận đi xác nhận lại, đúng thật, chỉ là thịt ba chỉ chứ không phải thịt bò Hàn, sao giá cũng đắt ngang thịt bò nội địa thế này. Tiêu Chiến tính tính một hồi, sức ăn hai thằng con trai, lại tính thôi mình ăn ít ít chút vậy, tính cũng ra gần 3000 tệ (hơn mười triệu). Lập tức quyết định phủ quyết địa điểm ăn uống này, chọn chỗ khác:
"Nhà hàng cậu chọn đắt quá, đây là thịt heo hay thịt rồng vậy? Không cần thiết."
Người bên kia nửa ngày không rep, Tiêu Chiến trong lúc chờ lại xem lại bảng giá toàn số không trên thực đơn, xác nhận là đắt đến kinh người, lại vội nhắn thêm một câu:
"Lần trước mua thuốc cho cậu không đáng mấy đồng đâu."
KK nằm tầng trên không biết nói chuyện điện thoại với ai, mở loa ngoài. Trong điện thoại truyền tới giọng nữ, ỷ Tiêu Chiến nghe không hiểu mấy tiếng Hàn, cũng không thèm tránh anh. Trong lúc vô tình Tiêu Chiến nghe thấy hai người hẹn nhau ra ngoài, hôm nay cần ngủ sớm, lúc đó mới nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác trả lời:
"Không sao, không cần giúp tôi tiết kiệm tiền."
Tiêu chiến vừa nghĩ xem nên rep thế nào, vừa ngẩng đầu hỏi KK đang nghe điện thoại: "Cậu tính mai đi ra ngoài chơi với người đang gọi điện đấy à?"
Người nằm tầng trên chần chờ một giây, đỡ tay vịn giường, rũ đầu xuống dưới: "Anh nghe hiểu rồi à? Tiến bộ nhanh thế."
"Đến bao lâu rồi, cái gì cũng nghe không hiểu, có phải hơi quá đáng không?" Tiêu Chiến cười giương mắt nhìn người bạn cùng phòng trông như con quỷ treo cổ: "Lần sau đừng bật loa ngoài, không sợ phòng cách vách nghe thấy à?"
"Phòng cách vách cũng lén chạy ra ban công nghe điện thoại ok? Mọi người đều tầm tuổi này, lại tự nhốt trong vòng, trốn công ty lén lút yêu đương rất nhiều, đừng quá khoa trương là được." KK nhìn màn hình di động trong tay Tiêu Chiến: "Còn nói em, anh đang nói chuyện với ai thế?"
Tiêu Chiến theo bản năng hạ màn hình xuống che đi, lại thấy mình cũng chẳng cần che giấu gì nhiều: "Bạn bè, không phải con gái."
Thò đầu ra nửa ngày muốn sung huyết não, người kia vội thu đầu về. Nếu không phải chuyện yêu đương bát quái, hắn cũng không có hứng thú dọ hỏi thêm: "Người anh em, anh đây là đang lãng phí tài nguyên đó. Lần trước đi chơi về, rất nhiều người muốn em cho phương thức liên lạc của anh, nếu không phải anh bảo em không cho, khẳng định bây giờ đã có rất nhiều người liên hệ với anh rồi."
Tiêu Chiến cười cười, không đáp lại KK.
Giống như anh, tốt nghiệp đại học rồi mới đi làm thực tập sinh, có thể nói là trường hợp khá đặc biệt.
Tuy trước ở trong đoàn hợp xướng của trường đã học qua một chút kỹ năng thanh nhạc, nhưng so với trình độ của một vocal chân chính muốn xuất đạo một cách chuyên nghiệp, còn nhiều chỗ để tiến bộ. Lúc anh quyết định đi thực tập mà không tiếp tục đi làm, lí do chủ yếu là muốn trải nghiệm một chút lối sống khác, có thuận lợi xuất đạo hay không, cũng không phải do anh khống chế được, anh cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Trong lúc làm thực tập sinh, anh chỉ muốn làm tốt nhất có thể. Còn về chuyện phải yêu đương giấu giếm, hay là ăn đồ ăn nhanh, vốn không nằm trong kế hoạch thực tập của anh.
"?" người chờ ở đầu kia Kakao có chút sốt ruột.
Tiêu Chiến nghĩ lại nội dung nói chuyện phiếm với KK lúc nãy, lại nghĩ tới những chỗ đi chơi được của Seoul có khi cũng chẳng có bao nhiêu, bèn ngẩng đầu hỏi: "Ngày mai cậu định đi đâu?"
Người giường trên liền chứng thực khả năng nghe hiểu tiếng Hàn của Tiêu Chiến: "Đường ngân hạnh, đi ăn một bữa, rồi mua mấy thứ quần áo."
Tiêu Chiến cúi đầu gõ từng chữ: "KK ngày mai cũng đi đường ngân hạnh, hay là đổi chỗ đi."
Gửi xong tin nhắn, chính anh cũng ngây ra một lúc.
Add friend với Vương Nhất Bác, lại còn được cậu mời đi ăn, theo lý mà nói, cho người giới thiệu hai bọn họ với nhau là KK biết là chuyện đương nhiên. Nhưng không hiểu sao, anh lại theo bản năng, muốn che giấu chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro