Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Lục Dĩ Nghiêu hôm nay về tổ a.

Nhiễm Lâm từ từ rời giường rửa mặt bắt đầu thấy không yên tâm ,suy nghĩ nếu gặp LDN nên chào hỏi , bắt chuyện sao cho tự nhiên có nên nhắc tới chuyện bị chụp trộm vừa xảy ra trên mạng không dù sao nó cũng liên quan tới 2 người.

Mãi cho đến khi ngồi trên đi xe, Nhiễm Lâm đã ở trong lòng diễn thử mười lần "lâu rồi mới gặp", kết quả đến phim trường  vào phòng hóa trang vẫn chưa thấy LDN xuất hiện.

Nhiễm Lâm lúc này mới nhớ tới, hôm nay là nhóm cậu với Hiểu Ngộ chụp ảnh poster trước, Lục Dĩ Nghiêu cùng Hề Nhược Hàm chụp ở nhóm sau,cho nên theo lịch trình nam nữ diễn viên chính chưa được nghỉ ngơi nhiều ,vẫn phải đến phim trường trước.

Đường Hiểu Ngộ ngáp một cái.

Từ lúc hóa trang tạo hình bắt đầu không biết ĐHN đã ngáp bao nhiêu cái

Nhiễm Lâm trong mắt không tự giác mang lên ý cười mờ ám, mỗi lần mặc kệ tâm tình nhiều kém đến đâu, nhìn biểu tình ĐHN,cậu lại có thể tạm thời quên phiền não, nghĩ câu ta thật thú vị,

"Đêm qua lại làm trộm trốn đi à?"

Đường Hiểu Ngộ nghe vậy dùng sức mở nửa con mắt vốn đã buồn đến híp lại hai mắt, ngáp đến trong mắt toàn nước,vô tội nhìn cậu nói: "Thể lực tốt mà, không phải do tôi."

"......" Nhiễm Lâm quyết định thu lại câu mở đầu.

Đường Hiểu Ngộ biết Nhiễm Lâm nháy mắt đã hiểu, nhìn lại trong gương thấy chuyên viên trang điểm tỏ vẻ mờ mịt, phi thường vui mừng.

hợp tác với đồng nghiệp thì nhiều, nhưng để hợp tính thì lại rất khó, giống như Nhiễm Lâm với ĐHN 2 người bạn diễn vùa tâm linh tuong thông lại coi nhau như bằng hữu thật rất khó cầu.

Đường Hiểu Ngộ là loại trong lòng không quá để bụng chuyện gì,đặc biệt lúc này chính xuân phong đắc ý, giữa hàng lông mày nhăn nhẹ nhìn kiểu giả sầu khổ chính kiểu giả ngu vuốt vuốt

Thật vất vả chờ đến khi chuyên viên trang điểm đi ra ngoài, lập tức mở miệng nói: "Lục Dĩ Nghiêu hôm nay trở lại đây."

Nhiễm Lâm không rõ Đường Hiểu Ngộ sao bỗng nhiên nhắc tới Lục Dĩ Nghiêu, nhưng trên mặt vẫn là bình tĩnh: "ừm, tôi biết."

Đường Hiểu Ngộ nói: "Hai người hai ngày này cũng không nói chuyện cùng à."

Nhiễm Lâm theo bản năng giải thích: "cậu ấy vẫn luôn ở b tổ mà......"

"tôi còn giám cất giấu người a," Đường Hiểu Ngộ đánh gãy cậu, "Hai ngày này một chút động tĩnh không có, đối diễn cũng không có, ăn cơm cũng không có, kẻ ngốc đều biết hai người xấu hổ."

Tâm tình rất không tốt,ĐHN nói như vậy để cậu rõ nên nghĩ thoáng ra.

Nhiễm Lâm đơn giản thật thật thà thà mà thở dài: "tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy......"

"tôi hiểu." Hai người ngồi khoảng cách có hơi xa, Đường Hiểu Ngộ duỗi cánh tay lại , toàn bộ thân thể đều nghiêng ra ghế dựa mới miễn cưỡng chụp được đến gần bả vai Nhiễm Lâm .

Nhiễm Lâm dở khóc dở cười: "tôi biết câu đang an ủi tôi ,tôi cảm nhận được không cần phải dùng hành động đâu."

Đường Hiểu Ngộ không để ý tới cậu, thu về cánh tay lại, dùng chuyện chính mình trải qua tâm sự: "giống tôi trước đây cùng 1 nghệ sĩ,quan hệ cũng không tệ lắm có thể tính là bằng hữu,con người cậu ấu đặc biệt tốt ,ăn nói tương đối tùy ý,để người khắc bắt được yếu điểm,danh tiếng luôn nửa tốt nửa xấu, mỗi lần có ảnh chụp trộm được chúng tôi phía dưới bình luận rất nhiều ý kiến mỉa mai. Sau đôi bên hợp tác phim truyền hình rating tương đối thảm, fans tôi cùng fans cậu ta liền war nhau 1 phen làm có 2 bên liên lụy, war đến trời đất u ám,mây gió cũng phải đổi sắc......"

"Sau đó...... Hai người liền cắt đứt?"

"Cũng không tính đứt đi, hiện tại Weibo vẫn theo dõi, gặp mặt cũng rất bình thường vẫn có thể nói chuyện phiếm......" Đường Hiểu Ngộ nói nhìn về phía Nhiễm Lâm, bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, "Chính là quan hệ phai nhạt dần."

Nhiễm Lâm không biết Đường Hiểu Ngộ nói người kia là ai, lại vẫn là nghe đến đồng cảm: "cậu không nghĩ tới việc tìm cậu ấy tâm sự thử à?"

"tôi không chỉ nghĩ tới, còn tìm rồi, nhưng đều bị cậu ấy từ chối." Đường Hiểu Ngộ thở dài, nỗ lực mỉm cười 1 cái.

Nhiễm Lâm không thích Đường Hiểu Ngộ như vậy.

Vẫn nên trở lại con người hoạt bát tốt hơn.

"Nếu fans tôi cùng người cậu fans xé nhau," Nhiễm Lâm âm thanh leng keng, bình thản nói, "tôi nhất định sẽ không vứt bỏ hay buông tay cậu."

Đường Hiểu Ngộ bình tĩnh nhìn cậu sau một lúc lâu, dùng sức gật đầu: "vậy thỉnh cầu cậu cần phải chạy nhanh hút fan đi, bằng không hiện tại bị xé chính là đơn phương bị hành đến chết."

Nhiễm Lâm nheo lại đôi mắt, bắt đầu suy tính có nên cùng ĐHN tuyệt giao không .

Đường Hiểu Ngộ một lần nữa mở nhạc lên.

Duyên tới, duyên đi nhớ tới tình hình lúc ấy thương cảm, nhưng nên cố gắng thử thản nhiên tiếp thu, nhân sinh phải hướng về phía trước.

"chào" Cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh trong ánh sáng.

Hai người cùng quay đầu lại, Lục Dĩ Nghiêu đang đứng ở trước ánh mặt trời mỉm cười, mị lực mười phần, thần sắc sảng khoái.

"chào" Đường Hiểu Ngộ đứng lên chào hỏi.

Nhiễm Lâm chậm nửa nhịp mà đứng lên, cũng đi theo nói một tiếng "chào ".

Lục Dĩ Nghiêu thái độ như chưa xảy ra chuyện ba ngày trước không có gì bất đồng, quen thuộc tự nhiên, ôn hòa thân thiện,cũng không có gì mới mẻ.

"Buổi tối kết thúc công việc cùng nhau ăn cơm đi."

Đường Hiểu Ngộ lại có một ảo giác thời gian chảy ngược .

Nhiễm Lâm còn như trong mộng bước ra, theo bản năng lặp lại một lần: "Ăn cơm?"

Lục Dĩ Nghiêu người dễ nói chuyện, lập tức nói: "Nếu không muốn ăn cơm, cùng nhau tập thể hình cũng được, tập thể hình ở khách sạn buổi tối còn rất thanh tịnh."

Nhiễm Lâm gian nan mà nuốt một chút nước miếng: "Vì sao mệtnhư vậy một ngày rồi, trở về còn muốn tập thể hình?"

Đường Hiểu Ngộ mang theo tinh thần thăm dò nói: "Vì sao cậu nhất định muốn tập thể hình trong khách sạn vào buổi tối?"

Lục Dĩ Nghiêu nhún nhún vai: "duy trì nhân khí cao thì phải trả giá,vất vả hơn người khác ."

Nhiễm Lâm cùng Đường Hiểu Ngộ chính là "Những người khác" trong lời LDN liếc nhau, muốn hội đồng đánh nam 1.

"Không nói giỡn nữa," Lục Dĩ Nghiêu trở lại chuyện chính, "Chính là ăn bữa cơm, tâm sự 1 tí."

Đường Hiểu Ngộ tự nhận cùng Lục Dĩ Nghiêu không có gì cần tâm sự, hơn nữa cậu buổi tối xác thật còn muốn "Vội đi ". Nhưng lại rất tò mò nam 1 này ba ngày đến tột cùng suy nghĩ cái gì để nói với NL.loại chuyện này tò mò muốn nghe. Nhưng bên kia người ấy của câu đang chờ vẫn nên là thôi đi...

"Thật xin lỗi, tôi buổi tối có việc rồi."

Đường Hiểu Ngộ không hề rối rắm, quyết đoán lựa chọn bạn gái.

Nhiễm Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu hiện tại là thật không biết có thể cùng Lục Dĩ Nghiêu nói cái gì, cậu cũng không biết nên biểu hiện thế nào cho tự nhiên, trong đầu quá loạn......

Lục Dĩ Nghiêu: "Không sao, vậy tôi cùng Nhiễm Lâm ha ha tâm sự cũng không ảnh hưởng gì."

Đường Hiểu Ngộ: "...... Cậu thật là mời khách khí đấy à . Có thể giả vờ nuối tiếc 2 giây đc không..."

Lục Dĩ Nghiêu trên mặt tươi cười thành thật mà bình tĩnh.

Nhiễm Lâm lại có chút ngoài ý muốn. Lục Dĩ Nghiêu ba ngày vừa rồi chưa liên lạc với cậu, cũng nên nói trước 1 tiếng với cậu đã ,giờ nhìn bộ dáng mời ăn cơm đơn độc cùng nhau rất nghênh ngang như chưa từng xảy ra vấn đề trc đó.

Lục Dĩ Nghiêu hiểu lầm Nhiễm Lâm còn chần chờ: "cậu không cần băn khoăn, đôi ta vừa mới lên hot search xong, lại ở bên nhau ăn cơm, lần này mới nghiêm túc không thẹn với lương tâm. Nếu đôi ta từ giờ trở đi cả đời không qua lại với nhau, ngược lại giống như có tật giật mình."

Đường Hiểu Ngộ gật đầu như giã tỏi: "Logic hợp lý, không có tật xấu."

Nhiễm Lâm ngơ ngác mà chớp chớp đôi mắt hạ xuống, bỗng nhiên cảm thấy ba ngày vừa qua các loại rối rắmtrong lòng cậu là lo sợ không đâu.

cậu thì băn khoăn toàn nhưng chính Lục Dĩ Nghiêu lại như không có gì lăn tăn.cảm giác 3 ngày qua LDN ở tổ b là giả, về tổ a, thần thanh khí sảng,hơn trước.

"được" Nhiễm Lâm không suy nghĩ vớ vẩn, sảng khoái đáp ứng, sau đó lại giống trả đũa dường như bồi thêm một câu, "Tiệm cơm tôi chọn."

Lục Dĩ Nghiêu phi thường phối hợp mà gật đầu: "tôi sẽ thanh toán."

Đường Hiểu Ngộ nghe đến mở rộng tầm mắt, cảm thấy rất cần thiết tìm thời gian cùng Nhiễm Lâm chỉ dạy một chút "Như thế nào làm một nam tinh nhân khí đang cao vội vã hướng cậu làm bạn ".

quay thời gian tới gần, Lục Dĩ Nghiêu bắt đầu hoá trang tạo hình, mà Đường Hiểu Ngộ cùng Nhiễm Lâm lao tới hiện trường

Đến nơi không có ai khác, Đường Hiểu Ngộ mới thấp giọng cùng Nhiễm Lâm nói: "lời trước tôi nói,xin thu về."

Nhiễm Lâm không phản ứng lại : "Nói cái gì?"

Đường Hiểu Ngộ: "thì là fan xé fan war nhau, quan hệ xấu hổ , tinh cảm hữu nghị dễ đứt, dù sao chính là tôi nói cậu với Lục Dĩ Nghiêu , coi như chưa từng nghe qua nha."

Nhiễm Lâm: "Vì cái gì lại rút lại lời?"

Đường Hiểu Ngộ: "Bởi vì tôi phát hiện hết thảy ước định tình bạn của hai người với lời tôi nói hẳn là sẽ không thích nghe lời như vậy.".Nhiễm Lâm trong lòng nhè nhẹ cảm thấy ngọt: "hai bọn tôi đặc biệt vậy ư?"

Đường Hiểu Ngộ: "Không, là thật quỷ dị."

Nhiễm Lâm: "......"

bản phân nhập cảnh phim, chuyện trong hiện thực hỗn loạn nháy mắt biến mất, Nhiễm Lâm cùng Đường Hiểu Ngộ lại thành Phương Nhàn cùng Từ Sùng Phi, với hỗn loạn trong chốn giang hồ, cùng tra âm mưu chân tướng.

Tạo hình xong Lục Dĩ Nghiêu đi vào hiện trường phim, Hề Nhược Hàm đã đến trước vài phút , đang ngồi ở trên ghế , xuyên qua tiểu viện, xa xa nhìn thấy một tiểu viện khác đang khẩn trương quay Nhiễm Lâm cùng Đường Hiểu Ngộ.

Không nghe thấy âm thanh, chỉ có thể thấy diễn viên cùng nhân viên công tác đi xuyên qua nhau.

"Sớm." Lục Dĩ Nghiêu ba ngày không gặp Hề Nhược Hàm, nghĩ nếu cậu không đến chào hỏi, phỏng chừng lại phải khiến đối phương suy nghĩ nhiều, đơn giản nên biến bị động thành chủ động.

Không ngờ Hề Nhược Hàm ngày xưa nhiệt tình vậy, cư nhiên bây giờ vô cùng đơn giản ứng câu: "Sớm."

Nói xong giống như nghĩ không đúng chỗ nào, nhìn xem di động, lại sửa miệng nói: "Cũng không còn sớm,đã 10 giờ rồi."

Lục Dĩ Nghiêu mỉm cười, khó có khi đối mặt Hề Nhược Hàm cảm thấy tí nhẹ nhàng.

Bất quá vẫn nên trong phạm vi an toàn, cậu vẫn chuẩn nói xong rồi cáo lui, nào không nghĩ tới mới vừa bước ra đc một chân, đã bị Hề Nhược Hàm gọi lại: "tôi có lời muốn nói cùng anh."

Lục Dĩ Nghiêu 囧, nhìn xem trợ lí of mình , lại nhìn nhìn trợ lí Hề Nhược Hàm , nhìn qua nhìn lại chung quanh các loại nhân viên công tác, cảm thấy không phải là nơi tốt để "Nói chuyện phiếm" .

Một chút do dự, trợ lí Hề Nhược Hàm đã kéo lại đây 2 cái ghế dựa, nhìn rất tự tại nhập cuộc nói chuyện.

Lường trước nơi công cộng, Hề Nhược Hàm cũng không dám làm gì quá đáng, Lục Dĩ Nghiêu đành phải căng da đầu ngồi xuống.

Mới vừa ngồi cố định, liền nghe Hề Nhược Hàm thấp giọng nói: "anh không cần trốn tránh tôi, tôi từ bỏ."

Lục Dĩ Nghiêu đời này nghe thấy câu này quá êm trong lời nói của Hề Nhược Hàm .

Trong phút chốc, thiên địa đều sáng ngời.

cậu thật sự rất muốn biết là ai đã làm vị cô nương này thông suốt, hoặc là đã đoạt đi "Tình yêu" cô ấy dành cho cậu, nhưng lại lo lắng hỏi nhiều, HNH đổi ý, cậu khóc cũng không kịp mất, cho nên lại tò mò cũng nhịn xuống, cũng áp lực nhịn một thiên địa vui sướng, bình tĩnh nói: "Khá tốt, khá tốt."

Hề Nhược Hàm lẳng lặng nhìn cậu, nội tâm một mảnh bình tĩnh.

Nói đến thần kỳ, cô đau khổ đơn phowng Lục Dĩ Nghiêu lâu như vậy, cũng chờ thật lâu đem"Lục Dĩ Nghiêu" cùng "Vân Chương" từ đáy lòng tách ra, thế nhưng lại chỉ cần ngắn ngủn ngày này.

Lúc này lại nhìn Lục Dĩ Nghiêu với Nhiễm Lâm giống nhau, trong lòng không hề gợn sóng.

Thứ làm nàng thương nhớ đêm ngày, nhất kiến chung tình với nam nhân, vẫn cắm rễ dưới đáy lòng, nhưng cùng với Lục Dĩ Nghiêu không quan hệ.

"cô nếu cứ như vậy nhìn chằm chằm tôi , tôi sẽ chạy đấy." Lục Dĩ Nghiêu phát hiện chính mình nói không ra tiếng, dễ dàng bị nhìn chăm chú đến hoang mang.

Hề Nhược Hàm bị nói trên mặt không nhịn được, trừng cậu một cái, tiện đà nhìn về phía xa ngoài cửa đình viện, biểu tình lại chậm rãi bình thản nhìn xuống dưới, nghiêm túc nói: "Nếu tôi là Triệu Bộ Diêu liền sẽ không thích Đường Cảnh Ngọc."

Lục Dĩ Nghiêu theo nàng ánh mắt nhìn coi, Nhiễm Lâm đóng vai Phương Nhàn đang đứng ở bên trong đình viện, đối với Từ Sùng Phi không biết đang nói cái gì.

"cô sẽ thích Phương Nhàn?" Lục Dĩ Nghiêu đối với đề tài này cảm thấy rất hứng thú.

Hề Nhược Hàm nghiêm trang gật đầu: "Phương Nhàn thật tốt a. Thích liền nói thích, bị cự tuyệt cũng không có vì yêu sinh hận, ngược lại một lòng hy vọng Triệu Bộ Diêu hạnh phúc. Đối đãi Đường Cảnh Ngọc càng không phải nói, rõ ràng bị lừa đến thảm như vậy, kết quả lúc Đường Cảnh Ngọc bị nhốt Lưu Hoa Cung , Từ Sùng Phi kêu tiếng, liền không màng nguy hiểm đi theo cứu người...... Người tốt như vậy , bị cậu lừa cậu lợi dụng , lương tâm anh sẽ không đau sao!"

Hề Nhược Hàm nói đến mặt sau kích động lên, đột nhiên quay đầu căm tức nhìn LDN.

Lục Dĩ Nghiêu dở khóc dở cười, nhấc tay đầu hàng: "Tội này tôi không gánh, người đến gặp biên kịch gửi lão cái lưỡi dao đi."

Hề Nhược Hàm ngơ ngẩn, ý thức được trong nháy mắt, mình lại bị linh hồn xuyên qua.

Lục Dĩ Nghiêu đã thấy nhiều rồi không trách, lần trước hợp tác cũng vì như thế này, trò chuyện về cốt truyện, nữ 1 liền nhập diễn, kỳ thật Lục Dĩ Nghiêu còn rất hâm mộ có thể như vậy toàn tâm toàn ý nhập vào nhân vật.

"lại nói chuyện cũ" Hề Nhược Hàm nguyên thần quy vị, bỗng nhiên cảm khái, "lúc đầu tôi xem kịch bản thích nhất Từ Sùng Phi, nhưng từ đó đến bây giờ, kịch bản cũng không sửa, nhưng thích nhất lại không thể hiểu được biến thành Phương Nhàn."

"Cũng không tính là không thể hiểu được," Lục Dĩ Nghiêu nhàn nhạt mắt nhìn nơi xa hướng về thân ảnh, "Nhiễm Lâm diễn tốt."

Hề Nhược Hàm đồng ý cái này cách nói: "Ân. Hơn nữa tôi cảm thấy thần kỳ nhất chính là, một khi bắt đầu quay, cậu ta tựa như thay đổi bản thân, lập tức đặc biệt trở nên soái."

Lục Dĩ Nghiêu mỉm cười, vừa định nói tiếp, Hề Nhược Hàm bỗng nhiên lại nói: "tôi và anh nói chuyện này , không được nói cho Nhiễm Lâm biết."

Lục Dĩ Nghiêu khó hiểu: "Vì sao?"

Hề Nhược Hàm: "Sợ cậu ta kiêu ngạo."

Lục Dĩ Nghiêu: "...... tốt."

《 Lạc Hoa Nhất Kiếm 》 nam 1 cùng nữ 1, vì che chở nam số 2 kỹ thuật biết mình điễn tốt, rầu thúi ruột.

......

Khẩn trương bận rộn một ngày, Lục Dĩ Nghiêu cùng Nhiễm Lâm cơ bản không còn cơ hội nói chuyện, thẳng đến lúc kết thúc công việc, Lục Dĩ Nghiêu tưởng Nhiễm Lâm về khách sạn trước,lật đật nói: "Đừng trở về, trực tiếp đi ăn cơm thôi."

Nhiễm Lâm có thể cảm giác được Lục Dĩ Nghiêu sốt ruột, nhưng không nghĩ ra lý do.

Thẳng đến một nhà hàng trang hoàng xa hoa mà rất tư mật ngồi xuống, gọi món ăn trên menu xong, người phục vụ rời đi, Lục Dĩ Nghiêu mới từ bên trong điện thoại mở khóa , sau đó đem điện thoại có ảnh chụp với file ghi âm cho Nhiễm Lâm nghe.

Chuyện quan trọng, Lục Dĩ Nghiêu chưa bao giờlàm mấy trò bẩn thỉu. Cho nên mỗi lần gặp chuyện mình là nhân vật chính bị hắc muốn nói chân tướng ra lại suy nghĩ lại nên thôi, sau đó các loại trời xui đất khiến làm câu chuyện ngày đi càng xa , cậu đều chỉ có thể đấm vào tường.

Nhiễm Lâm xem xong nghe xong, liền hoàn toàn minh bạch.

Nhưng chậm chạp không tháo tai nghe xuống, vẫn nhìn chằm chằm di động tới phát ngốc.

Lục Dĩ Nghiêu đợi một lát, thấy cậu còn không có động tĩnh, duỗi tay nhẹ nhàng giúp cậu tháo xuống : "Không có việc chứ."

Nhiễm Lâm lấy lại tinh thần, đem điện thoại cho cậu, miễn cưỡng cười : "Không có việc gì."

Lục Dĩ Nghiêu không tin.

Lần đầu tiên, cậu có điểm hối hận chính mình đơn giản thô bạo.

Nhiễm Lâm vô ý thức mà cầm lấy chén trà, mới vừa đưa đến bên miệng, bỗng nhiên dữ lấy.

Lục Dĩ Nghiêu lực đạo rất lớn, Nhiễm Lâm nhìn trên tay đốm nước với nước cùng lá trà rơi ra , rơi xuống trên quần vài giọt, nháy mắt liền hiểu, nhiệt độ truyền tới làn da.

"trà mới vừa pha, có thể đem cậu nóng chín đó......" Lục Dĩ Nghiêu trái tim thiếu chút nữa nhảy ra, một bên nỗ lực làm giọng nói mình hòa ái dễ gần , một bên đem cái ly từ khi mất hồn mất vía của NL trong tay lấy lại, thả lại trên bàn.

Nhiễm Lâm tùy ý cậu đem chén trà lấy đi, đôi mắt rũ xuống , không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lục Dĩ Nghiêu thở dài, lấy chiếc đũa cho cậu trong chén rồi kẹp đồ ăn một chút, thẳng đến cậu cầm, mới tương đối vừa lòng gật gật đầu: "Như vậy, ăn trước, ăn xong rồi chúng ta lại nghiên cứu."

Nhiễm Lâm cuối cùng nâng mặt lên: "Vậy anh vì cái gì không đợi tôi ăn xong rồi lại cho tôi nghe ghi âm?"

Lục Dĩ Nghiêu thở dài, vẻ mặt "người còn này quá non" lời nói thấm thía: "Đêm dài lắm mộng. Vạn nhất ăn đến một nửa, đoàn phim có việc gấp tìm chúng ta trở về làm sao bây giờ, Trương Bắc Thần gọi điện thoại cho cậu làm sao bây giờ, paparazzi xông vào làm sao bây giờ......"

"tôi sai rồi." Nhiễm Lâm tâm phục khẩu phục, "tôi suy xét đến không đủ chu toàn."

Lục Dĩ Nghiêu an ủi: "tôi tán thưởng sự lĩnh ngộ của cậu đó."

Nhiễm Lâm tức giận mà cười cười, nhưng vừa nghĩ đến thứ mình nghe cùng nhìn được, tươi cười giây lát lướt qua.

Thật lâu sau, hít sâu một cái, Nhiễm Lâm rốt cuộc cùng Lục Dĩ Nghiêu nói: "Có điểm khổ sở."

câu đầu tiên luôn khó nhất nói,khi đã nói tâm tình cũng theo đó mở ra.

"Kỳ thật Vương Hi có bàn với tôi và hoài nghi, nhưng tôi cho rằng......" Nhiễm Lâm bỗng nhiên nghĩ không ra cách nói thích hợp

Cũng không có thương tâm muốn chết, chính là nghẹn muốn chết, cái loại này khổ sở lẫn lộn, thất vọng, cùng với mặt tối tăm cảm xúc, kéo đến khiến cậu khó chịu.

Lục Dĩ Nghiêu lại hiểu: "cậu cho rằng các cậu là bạn,nhưng chưa chắc là họ cũng nghĩ vậy."

Nhiễm Lâm nhìn vào mắt Lục Dĩ Nghiêu , còn ôm một tia hy vọng cuối cùng: "cậu ta ít nhất cũng có thể cho tôi 1 cuộc điện thoại chứ."

Lục Dĩ Nghiêu không tránh không né, chỉ nhàn nhạt hỏi: "tìm đến rồi cho cậu đánh 1 trận sao?"

Nhiễm Lâm trong mắt ảm xuống dưới, sau một lúc lâu, hỏi: "Nếu là anh, sẽ cho tôi đánh à?"

Lục Dĩ Nghiêu không thích loại giả thiết này, nhíu mày lắc đầu: "Nếu là tôi, ngay từ đầu sẽ không làm loại chuyện này."

Nhiễm Lâm: "Nếu đầu óc nóng lên rồi làm chẳng hạn?"

Lục Dĩ Nghiêu: "Chịu đòn nhận tội, châm trà nhận sai. Gọi điện thoại tính cái gì?"

Nhiễm Lâm: "......"

Lục Dĩ Nghiêu: "cậu cười cái gì?"

Nhiễm Lâm: "Bệnh tâm thần."

Lục Dĩ Nghiêu 囧, cảm giác một lòng nhiệt huyết gặp 1 tảng băng lạnh, nhưng nhìn Nhiễm Lâm trên mặt có nét cười cười , lại cảm thấy muốn đông lạnh thì cứ đông lạnh đi.

Nhiễm Lâm thường thường sẽ có loại cảm giác sai sai với con người Lục Dĩ Nghiêu , người này nên thường xuyên mặc áo giáp bào bên ngoài rồi nhàn nhã ngồi ngâm tứ thư ngũ kinh các thứ.

"người tính làm sao bây giờ?" Nhiễm Lâm thở sâu, khoan đã hỏi.

Lục Dĩ Nghiêu phát hiện đây là một vấn đề kinh điển,

Cho nên đáp án cậu đưa ra cũng giống nhau: "Không làm gì hết. Nói cho cậu, chỉ là hy vọng cậu về sau phòng bị hắn cho tốt."

Dựa theo trình tự, kế tiếp Nhiễm Lâm sẽ nói giống như Đại Sở ,Diêu Hồng là nên ăn miếng trả miếng, chỉnh hắn đến cùng, hoặc là đem ghi âm thả ra ......

Nhiễm Lâm: "Yên tâm, tôi sẽ đề phòng."

...... cậu có thể có đề nghị khác được mà!

Nhiễm Lâm nghi hoặc nhìn biểu tình Lục Dĩ Nghiêu , không quá xác định nói: " không phải anh nói tôi phòng bị sao. tôi sẽ cố. Còn có vấn đề gì khác à?"

Lục Dĩ Nghiêu mỉm cười: "Không thành vấn đề."

không thể nói bởi vì cậu đáp ứng quá thống khoái, tôi không có cơ hội nói tiếp, chuẩn bị một bụng nhân sinh triết lý giảng giải cách làm người, cho nên bây giờ có điểm nghẹn đến mức hoảng .

Nhiễm Lâm kỳ quái nhìn Lục Dĩ Nghiêu liếc mắt một cái, cũng không tiếp tục truy vấn.

Mở di động , nhảy ra nhóm Trần Tang Ngô Quảng , Nhiễm Lâm không có làm cái gì, chỉ lẳng lặng nhìn ảnh cách thành viên.

Lục Dĩ Nghiêu thò đầu qua xem , bỗng nhiên nói: "đồn quân khởi nghĩa của ông không tốt."

Nhiễm Lâm hiểu cậu ý tứ —— Trần Tang Ngô Quảng khởi nghĩa cuối cùng chia năm xẻ bảy, toàn quân bị diệt.

Tiếng đập cửa vang lên.

Lục Dĩ Nghiêu sửng sốt, đem điện thoại thu về , đứng dậy đi mở cửa, kết quả là người phục vụ đưa tặng đồ ăn

Người phục vụ xuất hiện đánh vỡ không gian áp lực trùm kín, đợi phục vụ rời đi, Nhiễm Lâm đem điện thoại tắt đi, thả lại túi.

Lục Dĩ Nghiêu ngoài ý muốn nhướng mày: "tôi còn tưởng rằng cậu sẽ gọi điện thoại."

"Nếu tôi cho người đánh hắn, anh sẽ ngăn cản sao?"

"Sẽ."

"Cảm thấy tôi ngớ ngẩn vậy ư?"

"Không, cách nói vậy vẫn còn quá tốt đẹp, phải là ngu xuẩn."

"......"

Lục Dĩ Nghiêu nhìn Nhiễm Lâm tức giận đến ngứa răng lại hoàn toàn không có biện pháp bật lại, rốt cuộc cảm thấy không khi này sẽ trầm trọng nhưng bữa tối như vậy lại có một chút vui sướng.

Nhiễm Lâm biết người này là cố ý, cuối cùng không thể nề hà trừng anh ta một cái, rốt cuộc cầm lấy chiếc đũa ăn lên ăn .

Lục Dĩ Nghiêu tâm tình vẫn luôn treo cao cuối cùng cũng buông xuống.

Nhiễm Lâm so với cậu tưởng tượng bình tĩnh hơn nhiều, cũng càng thấu hiểu .

Không phải không tức giận, không phải không bị thương, chỉ là đem cái vòng giải trí này rõ đến quá minh bạch, cho nên có thể lý giải.

Tựa như Phương Nhàn biết được phụ thân mình năm đó là hung thủ diệt môn Đường gia, cũng lý giải Đường Cảnh Ngọc đã cố gắng làm hết thảy.

Nhưng Đường Cảnh Ngọc cùng Trương Bắc Thần được đãi ngộ giống nhau —— có thể hiểu lí do, lại không cách nào tha thứ.

Duy nhất khác nhau là Phương Nhàn áp dụng thủ đoạn càng kịch liệt , mà Nhiễm Lâm chỉ đem chuyện này yên lặng đặt ở đáy lòng.

Nếu hiện tại Trương Bắc Thần gọi điện thoại tới giải thích, Nhiễm Lâm sẽ tha thứ sao?

Lục Dĩ Nghiêu không biết.

Bởi vì chuyện điện thoại tới không có phát sinh.

"anh chừng nào thì biết đến chuyện này?" Bên tai bỗng nhiên nghe tiếng dò hỏi.

Lục Dĩ Nghiêu ngẩng đầu nhìn Nhiễm Lâm, ăn ngay nói thật: "Ngày hôm qua."

Nhiễm Lâm nhíu mày, phát hiện chính mình vẫn luôn xem nhẹ vấn đề rất quan trọng : "Ảnh chụp cùng ghi âm như thế nào mà có?"

Lục Dĩ Nghiêu nói: "tôi luôn có biện pháp của mình."

Nhiễm Lâm nheo lại đôi mắt.

Lục Dĩ Nghiêu thản nhiên mỉm cười.

Nhiễm Lâm bỗng nhiên nghi hoặc, cái nghi hoặc có từ lúc Lục Dĩ Nghiêu lấy ảnh chụp cùng ghi âm , chỉ là vừa rồi đầu óc loạn, không lo lắng hỏi: "anh không tức giận sao?"

Lục Dĩ Nghiêu nghĩ nghĩ, nói: "Mới đầu thực tức giận, nhưng lúc chờ biết chân tướng ...... Vẫn còn tốt. Có thể là cơn giận qua đi."

Nhiễm Lâm bình tĩnh noi : "có thấy anh khổ sở đâu?"

Lục Dĩ Nghiêu trầm ngâm hạ đầu, mới chậm rãi lắc đầu.

Nhiễm Lâm môi chưa động, còn muốn nói gì nữa, Lục Dĩ Nghiêu lại giành nói: "Nếu chuyện này là cậu làm, tôi sẽ phi thường tức giận, hơn nữa sẽ rất khổ sở."

Nhiễm Lâm ngơ ngẩn, theo bản năng muốn hỏi vì cái gì, nhưng lại sợ Lục Dĩ Nghiêu nói thêm gì nữa, trái tim của mình không chịu nổi.

Lục Dĩ Nghiêu còn chờ chưa kịp đã hỏi: "cậu tại sao không hỏi vì lí do gì?"

Nhiễm Lâm khổ không nói nổi, cắn chặt răng, mặc niệm xúc động là ma quỷ.

"tốt, vậy để tôi nói ." Không có đợi hỏi, Lục lão sư liền tự hỏi tự đáp, "Bởi vì người đó là Nhiễm Lâm và tôi Lục Dĩ Nghiêu là bằng hữu. Cùng người tuyến mấy tuyến mấy đó không quan hệ, người đó có phải nghệ sĩ hay không cũng không quan hệ, hôm nay nếu 2ta lái xe taxi trên đường, gặp phải cs giao thông, nếu tự nhiêu tôi có hóa đơn phạt, tôi sẽ tức giận."

"Nhưng là...... Tôi đi trái với quy tắc giao thông nên có hóa đơn phạt thì lại khác "

"...... chỉ là so sánh thôi!"

Nhiễm Lâm nhìn Lục Dĩ Nghiêu 1 bộ dáng nghiêm túc , khổ sở cả đêm trong lòng phảng phất bị tắc một viên đường, đường một chút đang tan chảy, xua tan khổ sở, lộ ra chút ngọt.

Vừa lúc nói tới đây, Lục Dĩ Nghiêu cũng liền theo câu chuyện nói: "Hôm nay bữa cơm này, trừ bỏ chuyện Trương Bắc Thần , tôi cũng nghĩ nên tâm sự chuyện của chúng ta."

Nhiễm Lâm đang ở ăn canh, cầm cái muỗng không kịp giữ lấy trụ, quăng ngã về trong chén, phát ra thanh thúy tiếng vang.

Lục Dĩ Nghiêu 囧: "tôi cũng không thể đem cậu ăn, đây là phản ứng cái gì đây."

Nhiễm Lâm trong đầu đều là "Cầu ăn", cậu cảm thấy chính mình khả năng muốn điên.

Lục Dĩ Nghiêu không phát hiện, lo lắng nói: "tôi ở trong giới không đặc biệt có bạn thân, cậu là người thứ nhất, cho nên trước kia tôi cũng chưa gặp qua mấy vấn đề này, sưu tập sửa sang lại cùng phân tích đều dùng một ít thời gian......"

Nhiễm Lâm cảm thấy chính mình kế tiếp khả năng sẽ nghe được một phần " nói tới giới giải trí hữu nghị" học thuật báo cáo.

Không ngờ Lục Dĩ Nghiêu lại bỗng nhiên tung ra cái vấn đề: "Nếu tôi ngày mai tai tiếng quấn thân,ảnh hưởng đến tâm người, lại không ai tìm tôi đóng phim, fans tất cả đều thoát phấn, người ta còn tìm lấy tôi làm bằng hữu sao?"

Nhiễm Lâm bị Lục lão sư miêu tả nhân gian luyện ngục ra dọa: "Đương nhiên, anhh thảm tới như vậy , tôi như thế nào có thể bỏ đá xuống giếng."

Lục Dĩ Nghiêu đỡ trán: "tôi muốn không phải đồng tình."

Nhiễm Lâm 囧, suy tư mãi, lời nói thấm thía: "anh muốn nói cái gì liền nói thẳng đi, hỏi bằng ohuonwf thức thế nay, không thích hợp với anh."

Lục Dĩ Nghiêu sống không còn gì luyến tiếc, quyết định nghe theo bạn bè kiến nghị, gọn gàng dứt khoát nói: "tôi nói chính là, tôi đem người cậu làm bằng hữu, cùng với người hồng hay không hồng hoặc đang ở tuyến mấy đều không có quan hệ, trái lại, cậu đem tôi là bằng hữu, là bởi vì tôi hồng sao?"

Nhiễm Lâm không chút nghĩ ngợi: "Đương nhiên không phải,người khác hồng không có được tốt nhiều như vậy đâu."

"Cảm ơn." Lục Dĩ Nghiêu hít sâu 2 cái, cảm giác nỗi lòng yên lặng, tiếp tục, "Cho nên, cậu không cần phải xen vào dư luận nói gì, fans nói như thế nào, hay ai dán lấy ai, ai ôm ai, trong sinh hoạt là chính chúng ta, bằng hữu cũng là chính chúng ta, không cần người khác lý giải, cũng không cần cho ai công đạo, bên nhau thoải mái là tốt."

Nhiễm Lâm ngơ ngác nhìn Lục Dĩ Nghiêu, có điểm minh bạch với ý tứ của đối phương.

Tâm bỗng nhiên loạn lên.

Rất nhiều chuyện, cảm giác được là một chuyện, nói ra lại là một chuyện, cậu không dự đoán được Lục Dĩ Nghiêu sẽ như vậy thẳng thắn thành khẩn.

Địa vị cùng fans phun tào với chán ghét nhất hai người bọn họ quen nhau cũng là đề tài mẫn cảm nhất, không, có lẽ là nghệ sĩ có bằng hữu như cậu lafddeef tài vi diệu nhất.

Nhưng với Lục Dĩ Nghiêu mà nói , không có gì là không thể mở ra đoạn đường phía dưới, khúc mắc linh tinh càng không tồn tại, có việc gì nói việc đó , có vấn đề gì giải quyết vấn đề ngay, thẳng thắn, thanh thanh sảng sảng.

Không biết sao, Nhiễm Lâm bỗng nhiên nhớ tới Đường Hiểu Ngộ từng nói qua : "Hôm nay buổi sáng tôi cùng Đường Hiểu Ngộ nói chuyện phiếm, cậu ta nói làm nghệ sĩ có đôi khi có động tĩnh nhỏ cũng tránh không khỏi mình, bao gồm nghệ sĩ quan hệ với ai, cũng sẽ chịu các loại nhân tố ảnh hưởng, cho dù là với nghệ sĩ đó quan hệ thực tốt , cũng có khả năng bởi vi nguyên nhân bên ngoài của mình, quan hệ càng lúc càng mờ nhạt......"

"Không có nguyên nhân bên ngoài nào hết, bất luận nhân tố gì bên ngoài đều do nguyên nhân bên trong có tác động," Lục Dĩ Nghiêu giơ tay chỉ vào vị trí trái tim của mình, "Cuối cùng nguyên nhân vẫn là ở chỗ này."

Bùm, bùm......

Nhiễm Lâm nhìn Lục Dĩ Nghiêu chỉ vào vị trí trái tim , lại nghe thấy tim mình đập mạnh.

to như nổi trống.

cậu bỗng nhiên cảm thấy chính mình không xứng với Lục Dĩ Nghiêu thẳng thắn mà chân thành .

Bằng hữu là muốn lấy tâm đổi tâm, cậu lại khoác tấm da "Bằng hữu" , nhớ thương mặt khác.

"Có phải hay không cảm thấy tôi đặc biệt soái?" Lục Dĩ Nghiêu buồn cười mà nhìn Nhiễm Lâm đang ngơ ngác, "Muốn si mê với tôi sao?"

Nhiễm Lâm cầm lòng không đậu mà gật đầu.

Lục Dĩ Nghiêu trong lòng xẹt qua một tia khác thường, không chờ cậu đi tế phẩm, lại bỗng nhiên nghe thấy Nhiễm Lâm nói ——

"tôi không chỉ là muốn bắt anh làm bằng hữu."

Lục Dĩ Nghiêu sửng sốt, mãn nhãn mờ mịt: "vậy thì muốn làm gì?"

Nhiễm Lâm nuốt một chút nước miếng, bỗng nhiên không có dũng khí tiếp tục.

Lục Dĩ Nghiêu chân mày chậm rãi nhăn lại ,cảm giác trong lòng khác thường lại lần nữa ngoi đầu lên, nhìn ánh mắt cậu càng ngày càng nghi hoặc.

Nhiễm Lâm bị nhìn đến hô hấp khó khăn, moi hết cõi lòng, rốt cuộc tìm ra một câu: "...... Mà là bằng hữu đặc biệt tốt !"

Lục Dĩ Nghiêu nhấp khẩn môi suy tư, không xác định là cậu đa tâm, vẫn thấy nơi nào quái quái.

Nhiễm Lâm một bên mắng chính mình , một bên thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhảu gắp đồ ăn cho Lục Dĩ Nghiêu, gắp đến so với chén mình còn nhiều hơn: "Nhanh lên, không nguội mất."

Lục Dĩ Nghiêu chậm rãi nheo đôi mắt, nhìn bạn bè ân cần, tổng kết cảm thấy phi thường khả nghi.

Loại khác thường này vẫn luôn liên tục cho đến khi về thang máy khách sạn , Nhiễm Lâm có thể rõ ràng cảm giác được Lục Dĩ Nghiêu đang hoang mang, hận không thể cho thiowf gian chảy ngược lại đem câu nói ngu xuẩn của chính mình tắc trong chén trà chết đuối luôn cho rồi.

Tầng lầu chậm chạp không đến, thang máy lâm vào sự anh tĩnh vi diệu .

Ngày xưa thựa mong thang máy trở nên chậm chạp, Nhiễm Lâm nôn nóng bất an, đơn giản không tìm đc lời nói: "Cái kia WeChat nhóm...... Là ai lập nhỉ?"

Lục Dĩ Nghiêu phản xạ có điều kiện mà suy tư , hoàn toàn không suy xét vấn đề này xuất hiện vào lúc này có bao nhiêu kỳ quái.

"Cố Kiệt đi......" Lục Dĩ Nghiêu ở ký ức sông dài tìm được đáp án.

Đinh một tiếng, thang máy đến nơi.

Nhiễm Lâm trước nay không cảm thấy âm thanh này dễ nghe như vậy .

"Vậy oán Cố Kiệt, ngay từ đầu đặt tên liền có điềm xấu." Nhiễm Lâm đi ra thang máy, cuối cùng lưu lại chính là câu nói như vậy .

Thô thiển như Lục Dĩ Nghiêu, cũng cảm giác được vấn đề tẻ ngắt cùng xấu hổ.

Nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng cửa, Lục Dĩ Nghiêu cảm giác đầu óc mình hình như đang mở ra một tầng suy nghĩ.

Xa xa ở nơi đóng phim, Cố Kiệt còn ở phim trường đẩy nhanh tốc độ, nguyên bản lời kịch nói đến rất tốt, bỗng nhiên hắt xì 1 cái.

Hoành Điếm bên này, Lý Đồng nhận được lục lão bản triệu hồi

Nhưng là lão bản triệu hồi cậu tới 1 lúc sau, vẫn không nói lời nào, chỉ như muốn nói lại thôi mà nhìn cậu, tựa như đang tiến hành tư tưởng giãy giụa kịch liệt.

Lý Đồng bị xem đến da đầu tê dại, đơn giản mở miệng: "Lục ca, có nói cái gì anh liền hỏi đi, mặc kệ là trăm vạn đại đao,tôi vẫn sẽ diễn kịch chuyện này, tôi hiện tại đều được!"

Lục Dĩ Nghiêu thực vui mừng nhìn trợ lý tu dưỡng chuyên nghiệp , nhưng vẫn mãi suy tư, lắc đầu: "được, người trở về trước đi."

Lý Đồng có điểm mất mát, cậu hoài nghi chính mình bị lão bản cất kho lại có chuyện bí mật, nhưng hiển nhiên, lão bản hiện tại có bí mật, lại đối với cậu còn chưa đủ tín nhiệm.

mang theo vô hạn sự tò mò cùng tiếc nuối, trợ lý rời đi, chờ đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Lục Dĩ Nghiêu cầm di động liên hệ,

Hoắc Vân Thao gửi một tin WeChat ——

【 làm gì? Có việc thỉnh giáo? 】

Bên kia trả lời thật nhanh,【 nếu cậu còn dùng kiểu này nói chuyện như ông cụ non, tôi liền không còn muốn nói tiếp nữa. 】

Lục Dĩ Nghiêu không để ý đến cậu, trực tiếp gửi qua đi ấp ủ vấn đề lâu giờ【 nếu có 1 quan hệ đặc biệt tốt không phải bạn bè đồng tính nói "tôi không chỉ muốn bắt ngươi làm bằng hữu", giải thích sao giờ? 】

WeChat không về.

Giọng nói điện thoại gọi tới.

Hoắc Vân Thao nói câu đầu tiên là: "nhanh nhanh nói cụ thể đi,gần đây nhàm chán không đâu à!"

Có hữu nghị thành lập ở đồng sinh cộng tử .

Có hữu nghị thành lập ở hiểu nhau tương giao .

Có hữu nghị thành lập ở nắm tay cùng tiến .

Có hữu nghị thành lập ở bát quái chi hồn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy